Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 102: “Không sao ạ?”



Chúc Chúc mơ màng cả ngày, có lẽ bé biết cái gì rồi, lại có lẽ căn bản không biết cái gì, nhưng đối với bé mà nói, hôm nay là ngày bé được cha bé ôm lâu nhất, kể từ khi cha tìm được bé tới giờ vẫn luôn ôm không buông tay.

Cứ cho là chuyện lần này có là ‘hiểu lầm’ đi chăng nữa thì người phụ trách khách sạn vẫn phải đứng ra xin lỗi, hứa sau này sẽ tăng cường an ninh hơn. Trần tiên sinh cũng mơ hồ biết mặt tối của Lục gia, trên phương diện làm đối tác làm ăn thì anh ta không có tư cách xen vào, nhưng với tư cách một người bạn lâu năm vẫn không nhịn được căn dặn vài câu, nói hắn không được để mất cảnh giác với Lục Thiếu Ngôn.

Sau đó lại trấn an Chúc Chúc, “Quỷ nhỏ, về sau không được đi theo người lạ nhé, nhỡ gặp phải người xấu thì sao đây? Vừa rồi cháu làm cha cháu lo lắng lắm đó.”

Chúc Chúc ôm cổ cha, hổ thẹn cúi đầu lại lần nữa nói xin lỗi, “Xin lỗi cha, sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Lục Bắc Xuyên ngược lại không nói nhiều, tiệc rượu chưa kết thúc đã dẫn Chúc Chúc về nhà.

Diệp Trăn và Lục phu nhân còn chưa về, Lục Bắc Xuyên liền giao Chúc Chúc cho dì Nguyệt, để dì Nguyệt làm chút đồ ăn cho bé, còn mình thì đến thư phòng.

Ba năm, ẩn nhẫn suốt ba năm, Lục Thiếu Ngôn rốt cục cũng nhịn không được rồi sao?

Lục Bắc Xuyên không phải không biết mấy việc làm nhỏ của Lục Thiếu Ngôn ở sau lưng hắn, kết hợp với Vưu Thị và lôi kéo Thẩm gia, phía sau còn có Lâm Trạm làm đường lui. Nếu như không phải bởi vì Thẩm gia chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch, hội đồng quản trị bên Vưu Thị còn kiêng nể thì Lục Thiếu Ngôn quả thật khó đối phó.

Nếu vậy rốt cuộc là vì cái gì, Lục Thiếu Ngôn lại phải bí quá hoá liều, ở trong buổi tiệc rượu hôm nay làm ra chuyện bắt cóc này?

Thẩm gia thì không đáng để nhắc tới, thế mạnh suy yếu, mấy năm này hắn không đối phó với Thẩm gia chỉ là vì không có lý do, dù sao trong mắt người ngoài, hai nhà Thẩm Lục vẫn còn là thế giao.

Nhưng bây giờ thì khác, từ khi Thẩm lão gia xuất hiện trong buổi họp hội đồng quản trị thì trong mắt người ngoài, Thẩm gia đã thành kẻ mang ý xấu, âm mưu dùng thủ đoạn hãm hại Lục thị. Dù Thẩm lão gia có nghĩ tích cực như nào thì hai nhà Thẩm Lục trở mặt đã là sự thật.

Mặc dù Lục Thiếu Ngôn đã hợp tác với Vưu Tĩnh, nhưng quyền lực của Vưu Tĩnh ở Vưu Thị chỉ như gió mây. Mặt ngoài là thiếu gia Vưu Thị, trên thực tế chỉ là tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi, không có quá nhiều quyền lực. Đối với Lục Thiếu Ngôn mà nói, Thẩm gia và Vưu Thị đều không đủ để trở thành chỗ dựa của hắn ta, với Lục Bắc Xuyên mà nói, cũng không đủ để trở thành nỗi uy hiếp của hắn.

Về phần Lâm Trạm…

Mặc dù mấy năm qua Lâm Trạm đã nổi dần hơn trong giới kinh doanh, nhưng bất kể là về nhân mạch, khả năng hay là tài sản, đều không thể so sánh được với Lục thị.

Hẳn là Lục Thiếu Ngôn cùng đường rồi mới quyết định dùng hạ sách này?

Lục Bắc Xuyên suy nghĩ ở trong thư phòng lúc lâu, từ khi ánh chiều tà còn le lói đến tận tối.

Trong sân truyền đến tiếng còi xe, là Diệp Trăn và Lục phu nhân trở về, còn cười nói về mấy chuyện thú vị ngày hôm nay. Vào trong nhà, dì Nguyệt sắc mặt xoắn xuýt nhìn hai người.

Diệp Trăn tò mò, cười hỏi: “Dì Nguyệt, sao vậy ạ?”

Dì Nguyệt chỉ lên tầng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, bà Lục, cũng không biết hôm nay trong tiệc rượu xảy ra chuyện gì mà tiên sinh vừa về liền vào thư phòng không đi ra ngoài, tiểu thiếu gia cũng đứng ngoài cửa thư phòng không nói gì. Tôi khuyên sao cũng không được.”

Diệp Trăn và mẹ Lục hai mặt nhìn nhau, sau đó đưa túi xách cho dì Nguyệt cầm, lên tầng.

Quả nhiên, ngoài cửa thư phòng của Lục Bắc Xuyên, Chúc Chúc úp mặt vào tường, vẫn mặc bộ tây trang buổi sáng Diệp Trăn mặc cho bé, cảm xúc sa sút.

“Chúc Chúc, sao vậy con?”

Diệp Trăn vội vàng ngồi xổm xuống nhìn bé.

Vừa thấy Diệp Trăn, nước mắt Chúc Chúc như thuỷ triều rơi xuống, vươn tay ôm lấy cô, nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng cũng nghẹn ngào ủy khuất lên tiếng, “Mẹ ơi, Chúc Chúc gây chuyện làm cha tức giận rồi.”

Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn mẹ Lục một cái, sau đó lại vuốt lưng Chúc Chúc, ôm bé vào trong phòng, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt bé, sau đó mới hỏi, “Chúc Chúc, nói cho mẹ nghe, con làm gì khiến cha tức giận vậy?”

Giọng Chúc Chúc vẫn còn nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Diệp Trăn, nói: “Buổi chiều Chúc Chúc và cha đến tiệc rượu, Chúc Chúc đau chân, mệt quá nên cha bảo Chúc Chúc ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lúc. Sau đó… sau đó chú đến, nói muốn chơi một trò chơi với cha, xem cha mất bao lâu mới tìm được con. Cha lập tức tìm được con, nhưng mà nhìn cha rất tức giận.”

Bé nắm lấy ống tay áo của Diệp Trăn, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, Chúc Chúc biết mình sai rồi, không nên không nghe lời cha đi theo chú kia, nhưng mà con đã xin lỗi rồi mà! Sao cha vẫn còn tức giận không để ý tới con?”

“Trò chơi? Chú? Chú nào?”

“Chính là… là cái chú lần trước cho Chúc Chúc đồ chơi ở trong nhà cụ ấy ạ.”

Diệp Trăn suy tư một lát, qua lời nói quãng của Chúc Chúc mơ hồ hiểu được chuyện đã xảy ra. Cô xoa đầu Chúc Chúc, cười nói: “Không sao, nếu Chúc Chúc biết mình sai, cũng đã xin lỗi rồi thì cha nhất định sẽ tha thứ cho con mà. Con ngoan ngoãn đợi ở đây, mẹ đi xem cha một cái, có được không?”

Chúc Chúc cầm ống tay áo lau nước mắt trên mặt, gật đầu nhẹ.

Diệp Trăn đứng dậy, “Mẹ, phiền mẹ thay quần áo cho Chúc Chúc rồi dẫn nó xuống dưới cho nó ăn chút gì hộ con nhé, con đi tìm Bắc Xuyên ạ.”

“Được rồi, con đi đi.”

Diệp Trăn ra khỏi phòng, gõ cửa thư phòng của Lục Bắc Xuyên.

“Bắc Xuyên, là em.”

Sau một lúc lâu, trong thư phòng truyền đến một tiếng, “Vào đi.”

Diệp Trăn đẩy cửa vào.

Thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng ảm đạm từ máy tính trên mặt bàn, Lục Bắc Xuyên an vị sau bàn đọc sách, ánh đèn quá mờ, nhìn không ra sắc mặt của hắn.

Diệp Trăn mở đèn thư phòng, đến gần.

“Sao lại không bật đèn?”

Lục Bắc Xuyên mỏi mệt nâng trán, dựa vào ghế không nói gì.

“Hôm nay trong tiệc rượu hai người gặp được Lục Thiếu Ngôn hả?”

“Chúc Chúc nói với em rồi?”

Diệp Trăn gật đầu, “Anh biết rất rõ Chúc Chúc sợ anh thất vọng, sợ anh không thích nó, sao lại ngồi trong thư phòng không để ý tới nó như vậy?”

Đến gần bên cạnh, Diệp Trăn giờ mới thấy nếp gấp giữa lông mày của Lục Bắc Xuyên, thần sắc mỏi mệt.

“Cuối cùng là có chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi, là do anh không bảo vệ được Chúc Chúc,” Lục Bắc Xuyên dừng một chút, “Trong tiệc rượu Lục Thiếu Ngôn suýt chút nữa đã mang Chúc Chúc đi, là do anh sơ suất.”

Rải rác mấy chữ kể lại tình cảnh lúc ấy, trên mặt nồng đậm sự áy náy đến tột đỉnh.

Diệp Trăn biết người đàn ông này từ lúc sinh ra tới giờ đã đứng trước áp lực, dường như không có một ngày được thư giãn. Diệp Trăn hiểu hắn, thương hắn, cũng yêu hắn.

Cô cầm đôi tay hơi phát run của Lục Bắc Xuyên, nhỏ giọng cười nói: “Không sao, anh xem, không phải giờ Chúc Chúc vẫn ổn sao? Hú hồn một trận, anh không cần tự trách, ngã một lần lại khôn hơn một chút. Bây giờ đã biết mục đích của Lục Thiếu Ngôn rồi, chúng ta cũng có thể phòng bị sớm hơn, tránh tai hại về sau.”

Giọng Lục Bắc Xuyên hơi khàn: “Em không trách anh sao?”

“Em trách gì anh? Hết thảy chuyện này đều do tên khốn Lục Thiếu Ngôn đó, vậy mà dám làm loại chuyện này. Nhưng chúng ta đã biết mục đích của anh ta rồi, sau này quyết không thể để Chúc Chúc có bất kỳ tiếp xúc nào với anh ta nữa.” Nói xong, Diệp Trăn nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Anh cũng đừng quá nghiêm khắc với Chúc Chúc, nó biết mình sai rồi thì anh nên dỗ dành nó chứ. Nó đứng ngoài cửa thư phòng của anh không biết bao lâu. Chúc Chúc là con của anh, mới ba tuổi thôi, dù có sai hơn nữa thì anh làm cha cũng nên tha thứ cho nó mới phải.”

Cô ôm bụng của mình, “Anh như vậy, làm em thật sự không yên tâm sau khi sinh hai thằng nhóc này ra anh sẽ làm cha kiểu gì đây.”

“Hai đứa?”

Diệp Trăn lấy tay của Lục Bắc Xuyên đặt ở trên bụng mình, xích lại gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói, là sinh đôi.”

Cái bụng dưới bàn tay to rộng thật bằng phẳng, vậy mà lại chứa đựng hai sinh mệnh nhỏ.

Đó là một cảm xúc cực kỳ phức tạp. Trong nháy mắt, đại não Lục Bắc Xuyên ông một tiếng nổ tung, đầu óc trống rỗng.

“Sinh đôi?”

“Ừ, bác sĩ sau khi kiểm tra xong liên tục nói, Lục tiên sinh, về sau gánh nặng trên vai anh coi như nặng hơn rồi, có ba đứa con phải nuôi lận, không cố gắng làm việc làm sao kiếm ra tiền nuôi con lớn được đây? Đương nhiên, anh yên tâm em cũng sẽ cố gắng làm việc, không kéo anh lại đâu. Nhưng từ giờ trở đi, em cho rằng anh hẳn là nên học làm sao cho xứng với danh một người chồng và cha, tăng cường mối quan hệ giữa cha con, nếu không… A…” Kinh hô một tiếng, Diệp Trăn đột nhiên bị mất trọng lực, hai tay ôm chặt cổ Lục Bắc Xuyên. Bỗng nhiên được bế lên kiểu công chúa khiến Diệp Trăn nhịn không được nắm chặt nắm đấm hung hăng đập vào cánh tay hắn, “Anh làm gì vậy! Em cho anh biết, bác sĩ nói, mấy tháng đầu là thời điểm nguy hiểm nhất đó.”

“Anh biết,” Lục Bắc Xuyên đặt cô lên ghế sa lon, tay lại đặt ở bụng của cô, ánh mắt sáng rực giao nhau, cúi người hôn lên.

Biết là không nên đụng vào cô, thế nhưng lại không nhịn được muốn ôm cô, hôn cô, muốn cho cô biết tại thời khắc này mình vui vẻ biết bao nhiêu, muốn để cô biết mình rốt cuộc yêu cô nhường nào, hận không thể móc tim ra cho cô xem.

“Diệp Trăn… Diệp Trăn…” Lục Bắc Xuyên lẩm bẩm nhớ kỹ tên của cô, hứa chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa, anh cam đoan, vĩnh viễn sẽ không.”

Diệp Trăn cười ôm phần gáy của hắn, đáp trên môi hắn một nụ hôn cực nóng, “Em tin anh.”

Cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng Chúc Chúc nghẹn ngào vang lên phía cửa phòng, “Cha ơi, con xin lỗi, chuyện hôm nay…”

Chúc Chúc dưới sự cổ vũ của bà lại lần nữa tới trước mặt Lục Bắc Xuyên, muốn lại xin lỗi và kiểm điểm đối với hành vi hôm nay của mình, nhưng vừa vào cửa liền thấy mẹ ở trên ghế sa lon cùng với khuôn mặt xám mét của cha.

Đình trệ động tác, Diệp Trăn đẩy người ra căm tức nhìn hắn, Lục Bắc Xuyên thở dài, nhìn về phía cửa, “Không phải cha đã dạy con trước khi đi vào phải gõ cửa rồi sao?”

Động tác xoa hai mắt đẫm lệ của Chúc Chúc hơi dừng một chút, ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, méo miệng, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Bắc Xuyên rốt cục nhịn không được sự ủy khuất này, ngửa đầu gào khóc, “Oa ô ô ô bà ơi, cha dữ quá!”

“Lục Bắc Xuyên, con làm gì vậy? Hết lần này tới lần khác, Chúc Chúc còn nhỏ như thế, con không thể nói chuyện bình tĩnh với nó sao? Con làm cha kiểu gì vậy?”

Diệp Trăn cũng đạp hắn một cước.

Lục Bắc Xuyên chìm khẩu khí, vẫy gọi Chúc Chúc.

Chúc Chúc trốn ở trong ngực bà không chịu đi qua, Lục Bắc Xuyên thầm than một tiếng, đi tới, ngồi xổm trước mặt Chúc Chúc nhìn bé.

“Lúc trước không phải cha đã dạy con rồi sao? Phải lễ phép, trước khi đi vào phòng phải gõ cửa.”

Yết hầu Chúc Chúc hơi co lại, “Vâng ạ… xin lỗi cha, đáng lẽ con phải gõ cửa.”

“Lần này coi như bỏ qua, cha tha thứ cho con, nhưng lần sau phải nhớ, trước khi vào phòng nhất định phải gõ cửa. Dù ở nhà cũng phải xin phép, đây là phép tắc cơ bản biết chưa?”

“Con nhớ rồi ạ…” Con mắt ướt át nhìn chằm chằm Lục Bắc Xuyên, cuối cùng lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “Cha, còn chuyện ngày hôm nay… cha đừng tức giận nữa, Chúc Chúc biết sai rồi, không nên…”

Chúc Chúc hôm nay xin lỗi rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều không được Lục Bắc Xuyên đáp lại.

Trong lòng của bé thấp thỏm, sợ mình không được cha tha thứ.

Lục Bắc Xuyên giơ tay lau nước mắt cho bé, “Chuyện hôm nay cha không tức giận, cũng không phải do Chúc Chúc sai. Là lỗi của cha vì không để ý đến con, con có thể tha thứ cho sơ suất của cha ngày hôm nay không?”

“Dạ?” Chúc Chúc mở to hai mắt không hiểu vì sao.

Không phải là mình sai sao? Sao cha lại xin lỗi mình?

“Chúc Chúc là nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ rộng lớn, cha xin lỗi con rồi, con nên đáp lại như nào?”

Chúc Chúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không sao ạ?”

Lục Bắc Xuyên cười xoa đầu nhỏ của bé, “Cảm ơn con đã tha thứ cho cha.”