Tôi Là Diễn Viên Đóng Thế, Không Phải Thế Thân

Chương 37



Ánh mắt của trợ lý mập mờ, đi tới chỗ ta, lúc này ta đang tự mình rót nước uống.

“Thế thân a, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề chứ?”

Ta khách khí mời trợ lý vào ngồi: “Có thể a.”

Trợ lý ánh mắt lóe lên nói: “Ngươi và đại thần tượng chính là cái kia…, thật sự không sợ bị người khác nói ra nói vào chứ.”

Ta suy nghĩ một chút hỏi: “Nói cái gì…”

Ta còn chưa có nói xong đã bị cắt ngang, trợ lý dứt khoát nâng mặt lên nhìn chằm chằm ta, “Thật là lãng mạn…”

“Hả?”

“Ta tuyệt đối ủng hộ ngươi a, ngươi không cần để ý ánh mắt thế tục ngoài kia, dũng cảm theo đuổi chân ái của mình đi.”

“Hả?”

“Từ đây quy ẩn núi rừng, trải qua nhàn vân dã hạc nhật tử, mộ tuyết bạc đầu, chấp tử giai lão.” (mấy câu thế này mình để theo Hán Việt luôn cho hay, giống như ngâm thơ í, câu này đại ý là: lui về ở ẩn, cùng nhau sống an nhàn đến già)

“Cái gì?”

Trợ lý liếc mắt đảo quanh bốn phía, lén lén lút lút rút ra một quyển sách nhỏ ửng vàng nhét vào trong tay ta.

“Hảo hảo nghiên cứu, không được cô phụ kỳ vọng của bọn ta đâu đó.”

“Các ngươi?”

“Phải hạnh phúc a.”

Ngầm ngùi nói xong câu nói sau cùng, trợ lý vẫy vẫy ống tay áo, từ từ quay đầu đi.

Ta cúi đầu xem « Nam nhân mười tám chiêu » trong tay, chẳng biết vì sao có loại cảm giác kích động muốn lập tức thiêu hủy nó.

Mở ra trang thứ nhất, hai nam nhân đang cởi trần lộ ra hai đầu nhũ hoa ở cùng một chỗ, lại lật tới trang cuối cùng, một nam nhân ngồi ở trên ghế bốn, năm nam nhân còn lại quỳ rạp trên mặt đất với nhiều tư thái khác nhau…

Hít sâu một hơi khép sách lại, còn chưa kịp tỉnh táo lại, ta phát hiện đại thần tượng đang đứng ở cửa dùng một loại ánh mắt chưa từng thấy qua nhìn ta… Quyển sách trên tay.