Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 26: To Be or Not To Be (2)



“Tiểu Vân!”, “Hồng… Mễ đại ca”, bà Liêu vừa nhìn thấy ông Mễ đã xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi, ban đầu bà định gọi tên ông Mễ, song trông thấy bà Mễ ở sau lưngông, vội vàng sửa lại. Liêu Mỹ đứng cạnh bà, chân mày cũng khẽ động đậy.

“Bao nhiêu năm nay, tôi cứ lo lắng, sao bà không liên lạc với chúng tôichứ?”. Ông Mễ nói có phần trách móc, ông nhìn bà Liêu tóc mai đã điểmbạc, trước mắt bỗng sống lại hình ảnh cô gái tính tình dịu dàng lại cởimở, vẫn chạy chơi với mình trong ngõ ngày trước.

Bà Mễ lấy tayđẩy gọng kính, để giấu gương mặt không vui vẻ gì của mình, may mà ông Mễ vẫn biết nói hai chữ chúng tôi, đương nhiên là chỉ ông ấy và bà, điềunày khiến bà Mễ thấy đỡ khó chịu đi phần nào, dù rằng bà trước giờ chẳng nhớ nhung gì người phụ nữ này, đến kiếp sau không gặp cũng chả làm sao!

“Chị dâu!”, Lý Vân tuy vô cùng xúc động, vẫn tỉnh ra nhanh hơn ông Mễ. Phụnữ đều rất nhạy cảm, bà biết bà Mễ từ trước tới giờ vẫn không thíchmình, nếu lúc trước không phải vì gặp người kia, có lẽ bà…, “Bao nhiêunăm không gặp, chị vẫn trẻ đẹp thế này ư!", bà Mễ lúc này mới bước lêntrước, nắm lấy tay Lý Vân cười nói, “Tiểu Vân à, em nói thế là cười chêbà chị già này rồi, đứng trước đệ nhất mỹ nữ trong đám thanh niên tríthức Bắc Kinh chúng ta ngày ấy, ai dám nhận là mình đẹp chứ?”

LýVân lắc đầu lia lịa, khẽ nói, “Phụ nữ đẹp là vì gia đình hạnh phúc, được chồng con yêu thương, chị dâu, riêng khoản này ai bì kịp chị chứ!”, bàMễ nhếch môi cười, “Xem xem, cô vẫn khéo ăn nói thế cơ mà, đâu có nhưtôi, thẳng như ruột ngựa, từ sáng tới tối toàn đắc tội với người ta”.

Câu này nói ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều khiến người nghe thấykhông xuôi tai, Lý Vân không biết nên trả lời thế nào, đành mỉm cười.Liêu Mỹ vẫn không hề lên tiếng, chỉ có ông Mễ sau khi bình tĩnh lại vộinói, “Bà xem, chúng tôi vui quá quên cả đi, sao lại đứng nói chuyện ởcửa thế này? Mau vào nhà, mau vào nhà đi, đây là Tiểu Mỹ phải không?”.

“Cháu chào chú, cháu chào cô”, Liêu Mỹ mặt tươi cười, chào hỏi rất lễ phép.“Chào cháu, chào cháu, Tiểu Vân, cô bé này trông hệt như em hồi trẻ, màkhông, còn xinh hơn ấy chứ, phải không, Tuệ Phần?". Ông Mễ mỉm cười nhìn Liêu Mỹ, ánh mắt dịu dàng mà điềm tĩnh, ông có thể thấy được ở Liêu Mỹdáng vẻ mà Lý Vân từng có.

Tuy mẹ đã kể cho cô nghe đầu đuôi câuchuyện, song nỗi oán hận chất chứa bao năm khiến Liêu Mỹ trong tiềm thức vẫn không khỏi hoài nghi, cho nên ánh mắt cô nhìn ông Mễ ít nhiều cóphần cứng rắn. Nhưng bây giờ ánh mắt vô tư còn có phần trìu mến của ôngMễ, lại khiến Liêu Mỹ bất giác cúi đầu, cụp mắt, lấy nụ cười che giấunỗi xao động trong lòng. Ông Mễ cười rất giống Mễ Dương, nói cách khác,Mễ Dương chỉ có đôi mắt là giống mẹ, những nét khác đều giống bố. Chỉ là một người cười lên thấy điềm đạm, một người lại có vẻ lưu manh, giangian, nhưng đều khiến người ta thấy ấm áp.

Bà Mễ từ đầu đã quansát Liêu Mỹ một lượt từ trên xuống dưới, cô gái này đúng là xinh thật,còn rực rỡ hơn cả mẹ cô trước kia, là vẻ đẹp mà đứng giữa đám đông, aicũng muốn để mắt lâu hơn một chút. Có điều... bà Mễ liếc nhìn vẻ mặtkhông giấu nổi niềm tự hào sung sướng nhìn con gái của Lý Vân, lại nhìnsang ánh mắt hài lòng của chồng mình, khẽ cong môi, không thèm nghĩ ngợi gì nói luôn, “Rõ rồi, bố mẹ đều đẹp như thế, con cái làm sao mà thuakém được!”.

Bà vừa dứt lời, sắc mặt Lý Vân lập tức đanh lại, ôngMễ khẽ nhíu mày, định nói gì đó song lại thôi, không khí lập tức trở nên gượng gạo. Liêu Mỹ yên lặng quan sát, mẹ chưa bao giờ nhắc tới bố đẻcô, cô vẫn luôn nghi ngờ ông Mễ chính là người đàn ông xấu xa quất ngựatruy phong kia, nhưng khi hai mẹ con tâm sự mấy ngày trước, nghe ý tứtrong lời nói của mẹ, rõ ràng là không phải. Giờ lại nghe bà Mễ buột mồm nói thế, càng chứng minh cho điều mẹ cô nói, tuy cô không thích khẩukhí của bà Mễ, song cô cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vân lo lắng nhìn sang con gái, rồi ngẩn người, con gái lại đang mỉm cười. Đang lúc mấy người không biết làm sao cho phải, “Ồ, lão Mễ, nhà anh có khách à?”. Ông Vi xách theo cái túi bảo vệ môi trường, bước lên tầng, chỗmiệng túi còn lộ ra đầu cây cải trắng.

Sự xuất hiện của ông Vilập tức xoa dịu bầu không khí, sau màn chào hỏi, ông Vi rút chìa khóacửa, ông Mễ mời khách vào nhà. Lúc đóng cửa, ông Mễ cười nói, “Bữa trưalại là bánh chẻo nhân cải trắng hả?”, “Chính xác”, ông Vi cười khà khà,“Biết làm sao được, Vi Tinh nhà chúng tôi chỉ khoái món đó”.

Liêu Mỹ đang khom người thay dép bỗng sững lại, cô lập tức xoay đầu nhìnsang phía đối diện, ông Vi đang đóng cửa, trông thấy ánh mắt cô, khẽcười, đóng cửa lại. “Cô bé ở đối diện nhà chúng tôi, chắc cũng tầm tuổicháu, đang làm cho công ty nước ngoài, rất nổi tiếng, BM, chắc cháu cũng biết?”. Ông Mễ để ý thấy ánh mắt của Liêu Mỹ, bèn mỉm cười giải thích.

Ông vốn đã rất quý Vi Tinh, giờ vì quan hệ của Mễ Dương, lại càng “yêu cảđường đi lối về”. Tuy Vi Tinh chưa từng học đại học nhưng cô bé nàykhông hề giảo hoạt, cởi mở lại phúc hậu, bây giờ tự thân vận động, côngviệc cũng khá tốt, hơn khối người, cho nên ông bất giác giới thiệu đôilời.

Bà Mễ đang dẫn bà Liêu vào nhà trông liền trợn mắt, nghĩbụng có phải con gái ông đâu, ông tự hào cái gì chứ! Liêu Mỹ miễn cưỡnggật đầu không nói gì, bà Liêu đã ngạc nhiên mừng rỡ reo lên, “BM? A Mỹà, thế chẳng phải là cùng công ty với con sao? Nó cũng làm việc ở BMmà!”, bà Liêu cười nói với vợ chồng ông bà Mễ.

“Vậy sao?”, bà Mễgượng cười, trong lòng càng bực bội hơn, sao thế nhỉ, đều làm BM hết cảà? Sao mấy đứa con gái của người phụ nữ bà ghét cay ghét đắng đều làm cả cho cái công ty BM quỷ sứ kia chứ?! Ông Mễ trái lại rất hào hứng hỏi,“Thế cháu có quen Vi Tinh không? Dáng người nó thấp hơn cháu một chút,da rất trắng, là cô bé có nụ cười rất tươi, tóc tết bím…”.

“Đương nhiên là quen rồi ạ, Vi Tinh là đồng nghiệp của cháu, cô ấy làm việcrất chăm chỉ”, Liêu Mỹ mỉm cười gật đầu. Ông Vĩ liền cười, quay sang nói với hai người phụ nữ, “Các bà xem có trùng hợp không, nó quen Mễ Dương, lại còn là đồng nghiệp của Vi Tinh nữa”. Bà Liêu gật đầu lia lịa, bà Mễ chẳng ừ hử gì. Ông Mễ lại quay sang nói với Liêu Mỹ, “Thế là mấy đứacũng rất có duyên đấy chứ?”.

Ánh mắt Liêu Mỹ chợt lóe sáng, mỉm cười, “Dạ vâng, chúng cháu… rất có duyên ạ”.

Bà Vi nhà đối diện thấy chồng về liền hỏi, “Vừa rồi ông nói chuyện với aithế, bên ngoài ồn ào thật đấy?”. “Nhà lão Mễ có khách, hình như là chiến hữu lúc ông ấy tham gia đội sản xuất, mẹ với con gái, đèu rất xinh đẹp! Có nói được mấy câu đâu”. Ông Vi thay dép lê đi vào phòng.

Bà Vi đang giũ tấm ga trải giường vừa lôi trong máy giặc ra, nghe xong liềntrợn mắt, “Xinh đẹp? Ai xinh đẹp? Mẹ hay là cô con gái?”, “Đều rất ưanhìn”, ông Vi buột miệng đáp. “Hừm”, bà Vi lấy sức tung tấm ga ra “Ônggiỏi nhỉ, chưa nói được mấy câu mà đã nhìn kỹ thế?”. Ông Vi lúc này mớihiểu ra vấn đề, cười khì khì, “Bà yên tâm, trong lòng tôi, không ai bìđược với bà cả!”.

“Xạo!”, bà Vi xịu mặt mắng, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui. Bà quay người ra ban công chuẩn bị phơi ga giường,ông Vi vội chạy theo, giúp mắc lên cọc. Quay sang, thấy bà Vi đang luờmmình, bèn hỏi, “Lại sao nữa, giúp bà cũng là có tội hay sao?” .

“Không phải vờ vịt”, bà Vi trừng mắt, “Nói đi, Ông lại định làm gì nữa?”. ÔngVi ra vẻ oai phong lẫm liệt, “Tôi giúp bà là có mục đích hay sao, bà xem thường tôi quá đấy, chúng ta là đảng viên, toàn người có tố chất cả!”,“Vậy là vì tình cảm đúng không, tốt quá, trong máy giặt vẫn còn đấy, ông tiếp tục phát huy phong cách đi, tôi đi lau bụi!”, bà Vi quay người đithẳng.

“Ấy chớ, ấy chớ”, ông Vi vội giữ vợ lại, nịnh nọt, “Phơiquần áo cứ để tôi, mà gì nhỉ, bà có thể cho tôi thêm ít tiền đượckhông?”, “Đòi tiền làm gì?”, bà Vi nhìn ông. “Bà xem chậu hoàng kim cáttreo của tôi có đẹp không, nhưng mỗi lần tưới nước không tiện lắm, trong sách người ta nói, loại cây này nên tưới bằng bình phun, có điều muacái rẻ tiền, dùng không cẩn thận dễ hỏng lắm, tôi định mua cái tốt tốt ở chợ hoa, hơi đắt một tí, nhưng dùng được lâu”, ông Vi thẽ thọt nói.

“Chậu hoàng kim cát đấy của ông tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi, nay đổi chậuxịn, mai mua dụng cụ cắt tỉa chuyên dụng, giờ lại đòi đổi bình tưới? Thế chẳng phải là lãng phí hay sao? Tôi kiếm cho ông cái miễn phí nhé, màít nhất ba mươi năm cũng không hỏng đâu!”. Nói xong, bà Vi đi thẳng vàotrong bếp.

Ông Vi không hiểu thế nào vội phơi cho xong ga giường, vừa trở lại phòng khách, đã thấy vợ mình phùng mang trợn má từ trongbếp đi ra, tới trước chậu hoàng kim cát, phun “Phì” một cái, bụi nướcphun mù mịt. Bà Vi chùi miệng, “Đấy ông xem, rất đều đúng không, tôi năm nay 50, kiểu gì cũng sống lâu hơn chậu hoàng kim cát này, thích phunlúc nào thì phun, còn vấn đề gì nữa không?”

Ông Vi kìm nén hồi lâu, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, “Cao, thực sự là cao!”.

“Đào Tử, cậu có bị làm sao không đấy, định đến nhà tớ làm tiểu bảo mẫu á,một đống việc đang chờ cậu thì sao? Với lại cậu sao không đi xe mà lạiđi bộ thế này...”, Vi Tình kêu rên vì bị Đào Hương lôi đi. “Cậu thôingay cho tớ! Có cậu là tiểu bảo mẫu thì có!”. Cô khẽ quệt mồ hôi trêntrán, “Tớ nói nhà cậu ở đằng này, cậu còn không nhận ra? Làm hai đứaphải đi oan bao nhiêu là đường!”.

Vi Tinh “xí” một tiếng, “Chỗnhà tớ rộng bỏ xừ, mà tớ có bao giờ đi lòng vòng quanh đấy đâu! À, phảirồi, để hỏi Mễ Dương, cảnh sát bọn họ hang cùng ngõ hẻm nào cũng xôngvào, có khi cậu ấy biết!”, cô lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin cho MễDương. Hôm nay tuy là cuối tuần, nhưng Mễ Dương vẫn đi làm bình thường,dạo gần đây lực lượng cảnh sát chống trộm cắp thiếu. Đợi một lúc, khôngthấy Mễ Dương trả lời, Vi Tinh hiểu tính chất công việc của anh, cũngkhông dám gọi điện thoại. Hai người đành vừa đi vừa hỏi đường.

Mười mấy phút sau, hai người đứng trên thềm hè, nhìn về hướng đối diện. Bêncon đường rõ ràng vẫn khá là náo nhiệt, hình như cố ý cắt ra một khoảngyên lặng. Mấy tấm bìa cac-tông lớn đứng run rẩy bên đường, trên đó ngoài ảnh còn dán mấy tờ giấy vàng đã quăn cả góc, mỗi cơn gió thổi qua, lạikêu soàn soạt, vài người phụ nữa trung niên lặng lẽ ngồi ngây ra sau hai cái bàn cũ. Người qua người lại bước chân vội vã, thỉnh thoảng có côgái dừng lại định xem cho kỹ, thì bị người đồng hành lôi tuột đi.

Vi Tinh nuốt nước bọt hỏi: “Là chỗ này sao?”. Đào Hương kéo cô qua đường,“Phải hay không qua đó là biết!”. Bước tới trước mấy tấm “bảng trưngbày”, Vi Tinh đang định thò đầu nhìn mấy tấm ảnh, mấy người phụ nữ ngồisau bàn đã ngạc nhiên mừng rỡ đứng cả dậy, “Cô à, đây là ảnh của cáccháu trong viện phúc lợi chúng tôi, dù là quyên góp tiền hay tặng đồ,chúng tôi đều hoan nghênh”.

“À, không phải, các cô nhầm rồi”. Đào Hương xua xua tay, mấy người phụ nữ liền buồn thiu, một người trong đógượng cười nó: “Không sao, xem cũng được, xem thôi cũng được”. Đào Hương vừa thấy vẫn chưa nói hết ý, vội lôi điện thoại ra, tìm tin nhắn: “Xinchào, tôi là thành viên hội liên hiệp công ích thành phố, hôm nay tôinhận được tin đến đây giúp đỡ, vị này là bạn tôi, cô ấy cũng đến bày tỏtình yêu thương”.

“Vâng, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡcủa anh!”. Đào Hương cười nói với một chàng trai, người này vừa mới ủnghộ 50 tệ, lúc này đang ngây người nhìn Đào Hương cười. Vi Tinh bê thùngquyên góp đợi một lúc thấy anh ta vẫn không có vẻ gì là định rời đi, bèn cười nói: “Nếu cần phiếu thu xin mời sang phía bên trái, người tiếptheo”. Anh chàng mặt đỏ lựng, vội bước ra.

Bắt tay vào việc, thời gian trôi qua thật nhanh, đến lúc cô Trương của viện phúc lợi gọi họvào nghỉ, Vi Tinh mới nhận ra là đã hai tiếng đồng hồ trôi qua. Uống ừng ực mấy ngụm trà nóng, một luồng hơi ấm tràn trong lòng, Vi Tinh thởphào khoan khoái. Quay sang nhìn Đào Hương đang cầm khăn giấy lau mồ hôi bổng bật cười khanh khách, Đào Hương lườm cô, “Cười cái gì mà cười,trông ngây ngô như ngỗng ấy”.

Vi Tinh bỏ ngoài tai, cười gianxảo, “Cười ngây ngôi dù sao cũng hơn là bán rẻ nụ cười, đúng không?”,“Đúng cái đầu cậu ấy!”. Đào Hương vừa vui vừa buồn cười thò tay cấu máVi Tinh, Vi Tinh “kêu la thảm thiết” xông lên phản công, quấn lấy ĐàoHương. Hội cô giáo Trương của viện phúc lợi nghe tiếng quay ra nhìn, rồi cười nói: “Hôm nay may mà có hai cô ấy, nếu không chúng ta sao có đượcthành quả thế này?”.

Một cô giáo khác cảm thán, “Xinh đẹp đúng là tốt thật!”, mấy người phụ nữ cùng chung hoàn cảnh cũng buồn buồn gậtđầu, họ ngồi trơ ra cả buổi sáng, cũng không bằng thành quả hai tiếngđồng hồ của người ta. Cô giáo Trương thấy không ổn, “Cô đừng nói thế, dù có xinh đẹp thế nào, cũng phải có tấm lòng tốt nữa, nếu không thì đẹp ở đâu!”. Một cô giáo khác nhanh chóng tiếp lời: “Chị nói chí phải, hai cô gái này đều có tấm lòng tốt”.

Đào Hương với Vi Tinh đương nhiênkhông biết họ đang thì thầm những gì, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trờibáo hiệu công việc ngày hôm nay đã đến hồi kết, nhân lúc Đào Hương nhậncuộc điện thoại, Vi Tinh bèn lang thang tới bảng trưng bày xem những tấm ảnh lúc trước định xem. Những đứa trẻ trong ảnh tuy khoác trên mìnhnhững bộ quần áo cũ kỹ, song nụ cười trên gương mặt vẫn tươi rói nhưthường. Có đứa trẻ vừa trông đã biết có khuyết tật sinh lý, nhưng cũngcười như không có chuyện gì phải buồn.

Từng gương mặt hiện ratrước mắt khiến Vi Tinh không khỏi sụt sịt, xót xa trong lòng, bỗng thấy điều mình vừa làm thật ý nghĩa biết bao, âm thầm hạ quyết tâm lần saucó hoạt động kiểu này nữa vẫn sẽ tham gia. Xem hết ảnh này tới ảnh khác, chợt thấy có đứa trẻ mặt mũi kháu khỉnh bụ bẫm trông hệt như Mễ Dươnghồi nhỏ, đôi mắt cũng không to, mặt cười rõ gian.

Vi Tinh bậtcười khúc khích, thò tay lần túi lôi điện thoại ra định chụp lại tấm ảnh về trêu Mễ Dương, vừa nhìn điện thoại, mới phát hiện có tin nhắn chưađọc của Mễ Dương. Mở ra xem, trong đó chỉ dẫn chi tiết đường đi đến chỗnày, Vi Tinh dẩu môi nhắn lại ba chữ: “Mã hậu pháo[3]!”. “Chúng tôi cóthể giúp gì cho anh không?”, tiếng Đào Hương vang lên, Vi Tinh theo phản xạ quay lại nhìn, một người đàn ông đang đứng sau lưng cô, có điều còncách một bước.

[3] Ý chỉ hành động không kịp thời, không giúp ích được gì.

“Ấy chết!”, “Rầm”. Vi Tinh bất giác lùi lại sau một bước, suýt thì xô đổtấm bảng, người đàn ông kéo Vi Tinh lại, đồng thời đỡ được tấm bảng. Đào Hương đã chạy tới nơi, đứng chắn trước mặt Vi Tinh, nhìn người đàn ôngmột lượt từ trên xuống dưới, “Anh có việc gì không?”. Người đàn ông đónhìn Đào Hương, Đào Hương cũng nhìn lại không nể nang gì, vẻ mặt lạnhlùng ánh mắt cứng cỏi.

Người đàn ông bỗng mỉm cười, nói rất khách sáo, “Cô gái, tôi chỉ định xem mấy tấm hình thôi". Anh ta chỉ chỉ vàotấm bảng. Đào Hương khẽ chau mày, kéo Vi Tinh tránh sang một bên, “Vậymời anh cứ tự nhiên”. Nói xong, cô cùng Vi Tinh trở lại chỗ ngồi, giơtay với cô giáo Trương đang ngần ngừ định đi tới ý nói không có chuyệngì.

“Người đó định làm gì thế không biết, làm tớ hết cả hồn!”, Vi Tinh nói thầm. Đào Hương nhìn sang phía đó, người đàn ông hình như đang xem ảnh. “Chắc tại cậu chắn đường người ta thôi”, Đào Hương nói xonglại hỏi: “Vừa rồi chưa động vào cậu chứ?”, “Chưa”, Vi Tinh lắc đầu,nhưng vẫn chưa chịu thôi, “Xem thì cứ xem, việc gì phải lén lút như kẻtrộm thế, đi chả phát ra tiếng động gì cả!”.

Đào Hương cười, “Vừa nãy cậu cầm điện thoại định làm gì hả, một người sống sờ sờ đứng ngaycạnh mà không biết?” Nghe cô nói thế, Vi Tinh mới nhớ ra ý định trêuchọc Mễ Dương của mình vừa rồi, nhưng không biết phải nói sao, “Không có gì, à, sao tớ thấy người đó cứ là lạ sao ấy, anh ta vừa cười một cái,tớ đã thấy kỳ quặc rồi”. Vi Tinh chuyển chủ đề.

Đào Hương cũngkhông nói gì thêm, cảm giác mà Vi Tinh nói cô cũng có, bất giác lại nhìn sang đó một cái, đúng lúc người đàn ông đánh mắt về bên này, lại cườivới họ. Thị lực của Đào Hương cực tốt, phát hiện người đàn ông đó có một cái răng mọc lệch, cho nên khi cười môi có phần khấp khểnh.

“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, tớ tầm thường quá rồi…”, Vi Tinhchép miệng, người đàn ông đó ăn vận bình thường, tướng mạo cũng không có gì nổi bật, lại góp liền một lúc 500 tệ. Các cô giáo của viện phúc lợicũng rất vui, nói là khoản lớn thứ hai của ngày hôm nay, người bìnhthường chỉ ủng hộ 10, 50 tệ đã tốt lắm rồi.

Vi Tinh buột miệnghỏi, khoản thứ hai? Cô giáo Trương cười nói: “Vâng, lúc trước trong khicô đi vệ sinh, có một cô gái trẻ cũng đứng đó xem lâu ơi là lâu, rồi ủng hộ 500 tệ, phải rồi, cũng không lấy phiếu thu! Hì, đều là 500 tệ!”. Nói xong, cô giáo Trương như chợt nhớ ra điều gì quay sang hỏi cô giáo Lýbên cạnh, “À, Lý Tử, cô gái lúc nãy hình như cũng xem ở tấm bảng đó đúng không, cô nói xem đứa bé nào mà khiến người ta động lòng vậy chứ?”,“Hình như là vậy”, cô giáo Lý gật gù.

Vừa nghe nói thế, Vi Tinhvà Đào Hương đang thu dọn bảng triển lãm không kìm được nhìn kỹ hơn,chẳng bao lâu sau hai người đều ngẩn ra, cùng lúc dán mắt vào tấm hìnhđứa bé này hơi quen quen, đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Vi Tinh thì nghĩ mãi cái tên Ái Gia này nghe sao mà quen tai…

“Ồ, tiểu đoàn trưởng Cao,sao anh lại tới đây?”, cô giáo Trương từng gặp một lần ngạc nhiên nhìnCao Hải Hà lấm lem bụi đường xuất hiện trước mặt. “Chào cô giáo Trương,chị cứ gọi tôi Tiểu Cao là được. Tôi vừa đi công tác về, vừa hay bến xe ở gần đây, lúc trước nghe Mỹ Lan nói hôm nay các chị tổ chức hoạt động,nên đến xem xem thế nào”, Cao Hải Hà điềm đạm lịch sự đáp.

Các cô giáo khác trong viện phúc lợi từ lâu đã nghe Dương Mỹ Lan sống nội tâmcó một anh chồng sĩ quan cực kỳ phong độ, hôm nay vừa gặp, quả nhiêndanh bất hư truyền, các cô không khỏi hào hứng khẽ bàn luận. Cao Hải Hàthính tai cũng không khỏi lúng túng, anh quay đầu nhìn xung quanh, “Côgiáo Trương, vậy Mỹ Lan cô ấy…”.

Nhìn theo ánh mắt anh, cô giáoTrương cười vẻ cảm thông, xem ra đàn ông đối với cái đẹp không có miễndịch… Trong bụng nghĩ thế, miệng lại nói, “Tiểu Cao à, mấy hôm nay ÁiGia quấy lắm, Mỹ Lan không rời ra được nên không tới, tôi nghĩ tối naycô ấy cũng không về nhà được đâu, này…”. Cô giáo Trương cảm giác nhữnggì mình nói Cao Hải Hà căn bản không nghe lọt chữ nào, ít nhiều cũngkhông vui, gái đẹp nhìn thì cũng nhìn vừa thôi chứ… “E hèm!”, cô cố tình hắng giọng thật kêu.

Cao Hải Hà căn bản không si chuyển gì,huyệt thái dương cứ đập bình bịch, máu huyết toàn thân trong phút chốcđều tăng tốc chảy băng băng, đập vào màng nhĩ từng hồi ong ong. ĐàoHương, đúng là Đào Hương. Không ngờ mình còn có ngày hôm nay. Đứng cáchcô ấy chỉ vài bước chân. Hình như cô ấy gầy đi nhiều, tóc cũng cắt ngắnrồi… Đào Hương cũng đứng chết trân nhìn Cao Hải Hà, trong đầu một màntrắng xóa, ngoài Cao Hải Hà ra, không trông thấy gì nữa, thấp thoángtrong đầu chỉ một ý nghĩ: Lúc trước vì không thể nhìn anh nữa, nên mớichọn ra đi, vậy bây giờ phải nhìn cho đã! Cô giáo Trương càng lúc càngkhó chịu, đúng lúc định tằng hắn cái nữa, thì Vi Tinh ở đâu nhảy ra giải vây cho tất cả mọi người, cô kêu toáng lên: “Ô? Anh chẳng phải là anhlính đụng phải tôi, rồi lại đánh nhau với Mễ Dương hay sao?”.

Mọi người xung quanh sững sờ, Đào Hương nhìn Vi Tinh mặt mũi bất bình taylàm lan chỉ[4], rồi lại nhìn Cao Hải Hà đang vô cùng khó xử, kinh nghiệm làm kinh doanh những năm gần đây khiến cô nhanh chóng trấn tĩnh, lấylại vẻ mặt lạnh lùng. Tiếng Vi Tinh cũng làm Cao Hải Hà sực tỉnh, đangnghĩ nên nói gì bây giờ, thì nghe tiếng xe đạp phanh kít lại, rồi mộtgiọng nói rất quen uể oải vang lên: “Đồng chí Vi Tinh, cái tật nói xấusau lưng người khác thật không hay tí nào...”.

[4] Chỉ dáng bàn tay khi ghép ngón cái và ngón giữa lại với nhau.

Vi Tinh há hốc miệng, một lúc lâu sau mới tức tối đáp lại: “Cậu không phải là mã hậu pháo, mà phải đổi thành Tào Tháo mới đúng!”.

Chập tốiđầu đông trời đã se se lạnh, gió không lớn, nhưng lại khiến trái tim con người ta run rẩy. Dù là cuối tuần, xe buýt vẫn đông đúc như thế, ngườitựa người, hay nói đúng hơn là người chen người, song dù chen chúc làthế, vẫn chừa ra một khoảng không bán kính chừng 10mm quanh mình, ĐàoHương cúi đầu nhìn bóng áo xanh kia hồi lâu, hai cánh tay chống lênkhung cửa sổ, lặng lẽ bảo vệ chút không gian của riêng mình, như trướckia… Đào Hương lập tức bắt mình không được nghĩ nữa, quay đầu nhìn rangoài cửa sổ, một mảng trời xanh xen đỏ, đang hào hứng đuổi theo xe.

Vừa nãy Mễ Dương hết giờ làm vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Vi Tinh,bèn qua xem thế nào nếu tiện thì đón luôn Vi Tinh về nhà, tạo cho cô một sự bất ngờ, song không ngờ lại trùng hợp thế. Găp luôn Cao Hải Hà. Haingười đàn ông vốn rất hợp nhau được gặp mặt đều rất vui, lại thêm chuyện Mễ Dương giúp Dương Mỹ Lan tìm việc, Cao Hải Hà vẫn muốn mời anh uốngrượu để cảm ơn. Chọn ngày không bằng gặp ngày, vợ anh hôm nay cũng ởviện phúc lợi không về, quyết định luôn hôm nay đi.

Mễ Dương vuivẻ nhận lời, rồi khều Vi Tinh, toét miệng, “Dẫn theo cả bạn gái chắckhông sao chứ”, làm Vi Tinh mở cờ trong bụng mà ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch, đương nhiên, đi là vẫn phải đi rồi. Vi Tinh tuy không phải ngườitinh tế, song cũng nhìn ra vấn đề. Vừa rồi cô cảm thấy Đào Hương có gìkhang khác, dù chỉ đơn thuần là một người quân nhân khiến Đào Hương nhìn thấy lại nhớ lại chuyện hồi còn ở lính.

“Đào Tử, cùng đi chứ?",Vi Tinh rất tự nhiên mời Đào Hương, dù sao cô cũng thích quân nhân, chắc sẽ nói chuyện được, mình cũng đỡ phải đi một mình không ai nói chuyện,hai người họ nhất định sẽ uống rượu. Đào Hương định từ chối, kiên quyếttừ chối, nhưng sau một hồi lâu, lại tuyệt vọng nhận ra mình không thể mở miệng nói tiếng “Không", cô tuyệt đối không muốn thừa nhận, cô aoước... Đứng bên nói chuyện với Mễ Dương, Cao Hải Hà hết lần này đến lầnkhác tự dặn mình đừng kỳ vọng, song thấy Đào Hương không từ chối, niềmvui cuối cùng vẫn lộ ra nơi đáy mắt.

Bắt đầu từ lúc gặp Cao HảiHà, Đào Hương cảm thấy mình cứ mơ mơ màng màng, linh hồn như xa rời thểxác, đến lúc cô hoàn hồn trở lại, thì người đã đứng ở bến xe buýt. Chỉvì niềm vui nho nhỏ trong mắt anh, mà đã không thể chối từ thế này, toàn thân Đào Hương phát sốt, đồng thời lại rùng mình vì lạnh. Có ai đó đãtừng nói? Thứ gọi là lý trí ấy, chỉ phát huy tác dụng những lúc không có tình cảm mà thôi… Đào Hương cười đau khổ.

Mễ Dương tuyệt nhiênkhông biết những cơn sóng ngầm đang ngầm trỗi dậy ấy, chỉ nghĩ đơn giảnlà làm lính không kiếm được nhiều, bèn đề nghị đi ăn cánh gà nướng TiểuLâm Gia, vừa kinh tế lại đã thèm! Đồng chí Vi Tinh chỉ cần có ăn làđược, không kén chọn gì! Đào Hương và Cao Hải Hà căn bản không còn lòngdạ nào mà ăn, đương nhiên không ý kiến gì. Chào tạm biệt mọi người trong viện phúc lợi, bốn người lên đường.

Mễ Dương đi xe đạp tới,không thể bỏ xe lại, lại không cam tâm hít gió Đông Bắc một mình, bènlôi Vi Tinh theo, còn cười khì khì nói là đi xe riêng. Vi Tinh dù ngànlần không muốn, vẫn ngồi phịch lên ghế sau, Đào Hương bỗng cảm thấy vôcùng lúng túng, may mà xe buýt trờ tới, cô vội bước lên xe, tuy khôngquay đầu lại, song vẫn biết Cao Hải Hà đang đi theo sau mình, cảm giácấy, vừa tin cậy lại lo âu.

Lúc ấy Đào Hương mới trông thấy MễDương đang guồng chân đạp cật lực đuổi theo xe buýt, Vi Tinh ngồi sau ôm eo Mễ Dương, còn toét miệng cười phát vào tay anh, đang hò hét gì đó,chốc chốc lại vẫy tay với cô làm mọi người trên xe buýt đều nhìn cả rangoài như xem khỉ trong sở thú. “Hai kẻ điên”. Đào Hương không kìm đượccười mắng, đau khổ có lẽ chỉ có thể gặm nhấm một mình, hạnh phúc thì lại rất dễ lan tỏa.

Trông thấy nụ cười Đào Hương vô tình để lộ, CaoHải Hà cảm thấy một góc trái tim chợt mềm lại. Mấy năm nay, môi trườngxung quanh thay đổi, con người xung quanh thay đổi, thậm chí đến bảnthân mình cũng không còn như trước, song nụ cười của cô ấy vẫn dịu dàngvà sáng ngời như thế, không hề thay đổi, thật là tốt...

Đối lậpvới Đào Hương và Cao Hải Hà ngổn ngang trăm mối bên lòng trên xe, bênngoài Mễ Dương và Vi Tinh đang hưởng thụ một trải nghiệm mới lạ. Biếtnhau từ nhỏ, có “trò hề” nào của đối phương là chưa từng thấy? Thậm chítrên người đối phương có bao nhiêu sợi lông cũng biết, nhưng một khi trở thành người yêu, thứ cảm giác tươi mới, đặc biệt, chua chua ngọt ngọtvừa miệng ấy vẫn khiến họ muốn nếm thử lần nữa. Dường như hai người đềumắc chứng thèm khát da thịt, dù có đụng chạm bao nhiêu vẫn thấy thiếu.

Đến lúc tới được trước quán Tiểu Lâm Gia, Mễ Dương mồ hôi mồ kê nhễ nhãichỉ thiếu nước bò ra xe mà thở dốc, Vi Tinh cười hì hì xuống xe, chạytới trước mặt Đào Hương đã đến từ bao giờ, “Giỏi nhỉ, chỗ này hơi sâu,tớ còn lo bọn cậu không tìm thấy cơ!”. “Bọn tôi là lính trinh sát mà, lo gì không tìm được tới đích!”. Đào Hương buột miệng, nói xong liền cắnmôi, Cao Hải Hà nãy giờ không nói tiếng nào giờ tay kéo vành mũ xuống.

“Ha, thôi đi, cậu chỉ làm lính thông tin có ba năm thôi mà? Trinh với chảsát gì chứ!”. Vi Tinh hoàn toàn không cảm giác gì phá lên cười ha ha,Đào Hương cũng cười theo, Mễ Dương đã lấy lại sức, khóa xe bước tới,“Đào Hương không phải, nhưng tiểu đoàn trưởng Cao là lính trinh sát thực thụ đấy!”.

Đào Hương không muốn tiếp tục chủ đề nguy hiểm nàychút nào nữa, bèn túm tay Vi Tinh đi vào trong, “Tớ hơi hơi đói bụngrồi, chúng ta vào thôi”. Ngồi xuống, rất tự nhiên, Mễ Dương, Cao Hải Hàngồi một bên, Vi Tinh và Đào Hương ngồi một bên, gọi món, gọi rượu, cậubồi bàn bỗng nhiên không tìm thây cái mở chai, nhìn sang thấy Cao Hải Hà vặn nắp chai một cái, chai bia đã bật mở.

“Woah!”, Vi Tinh không kìm được tiếng kêu thán phục, chiêu này chất quá đi mất. Mễ Dương vốncũng rất khâm phục, song lại không thích cái vẻ sùng bái của Vi Tinh,“Có đến mức ấy không? Không cần sùng bái đến thế chứ”. Vi Tinh “Xì” mộttiếng, “Không đến mức ấy thì cậu xoắn một cái xem nào, được thì tớ cũngsùng bái cậu luôn”. Mễ Dương bị cô vặn cho chỉ còn nước trợn trừng mắt,Cao Hải Hà cười nói, “Thực ra không có gì khó cả, vấn đề chỉ ở lực tayvà góc độ thôi”. Có chủ đề mở đầu, Mễ Dương bắt đầu tán gẫu với Cao HảiHà, Vi Tinh cũng hiếu kỳ hỏi mấy câu ngô nghê của một người mù tịt vềquân đội, Cao Hải Hà cũng rất kiên nhẫn, trả lời cụ thể từng câu một,thỉnh thoảng còn chêm vài câu tếu táo, làm Vi Tinh nhanh chóng thay đổiquan niệm về những người lính mà cô vốn tưởng vừa thô ráp lại quê mùa.

Nhân lúc Mễ Dương và Cao Hải Hà cạn chén, Vi Tinh nói thầm vào tai ĐàoHương: “Cứ tưởng lính tráng thô lỗ, văn hóa thấp, mở miệng ra là văngtục, không ngờ còn có người phong độ ngời ngời thế này, nhìn kỹ còn rấtđàn ông nữa chứ”. Đào Hương từ lúc vào cửa đến giờ gần như không nóinăng gì, cứ cầm cốc cô ca khẽ nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ như đang rất chămchú nghe Vi Tinh líu ra líu ríu.

Cảnh tượng trước mắt khiến cônảy sinh thứ ảo giác kỳ lạ, mình và Cao Hải Hà chính là một cặp, đangvui vẻ ăn cơm nói chuyện với vợ chồng người bạn thân, tất cả đều rất hài hòa, tự nhiên. Đào Hương thầm nghĩ, không thể làm tổn thương bất cứ ai, vậy tự mình lừa mình chơi cũng được chứ…

Lúc này nghe Vi Tinhkhen Cao Hải Hà, cô bật cười, rất tự nhiên trong lòng nảy sinh niềm kiêu hãnh. Nhưng câu tiếp theo của Vi Tinh lại khiến cô chìm xuống vực thẳm: “Cậu nói xem một sĩ quan ưu tú như thế sao lại lấy một người phụ nữ ởquê chứ, lại còn cả cô em vợ kia nữa, đanh đá chua ngoa thì thôi rồi,lần trước ở đồn công an…”.

“Đào Tử?”, “Hả?”, Đào Hương bừng tỉnhlại, “Nhìn soái ca kìa, cậu thấy thế nào? Có thấy giống Trần Khônkhông?”. Vi Tinh khẽ hất hàm, Đào Hương nhìn theo, một anh chàng ăn vậnrất hợp thời bước ra khỏi cửa, để lại bóng lưng thanh mảnh. Từ lúc tiệmcánh gà nướng Tiểu Lâm Gia được mọi người bình bầu trên mạng, nhữngngười trẻ tuổi nghe tiếng tìm đến ngày càng nhiều.

Không đợi côkip mở miệng bình luận, Mễ Dương và Vi Tinh đã nổ súng truớc, Cao Hải Hà nhìn hai người họ tranh qua cãi lại định khuyên can, Đào Hương cườinói: “Anh không phải lo, hai người họ là vậy mà”. “Thật không?", Cao Hải Hà buột miệng tiếp, rồi ngây ra, đây gần như là câu đầu tiên hai ngườihọ nói với nhau trong tối nay. Cao Hải Hà nhìn Đào Hương một cái, nụcười trên mặt cô vẫn thế, lạnh lùng không hơn không kém.

Khôngbao lâu sau, cuộc chiến giữa Mễ Dương và Vi Tinh đã đến hồi kết, mộtngười nói: “Cậu từ sau không được ngắm gái đẹp một lần nào nữa! ”, người kia cũng không chịu kém: “Vậy cậu cũng không được nhìn soái ca nữa!”.Nói xong chốc chốc lại dán mắt vào gái đẹp với soái ca đi ngang qua, cólẽ đều nhận thấy lời hứa vừa rồi không được đáng tin cho lắm. Hai ngườinhìn nhau, Mễ Dương nói: “Thôi thì hai đứa cùng cố gắng vậy". “Nhấttrí!” Vi Tinh vui vẻ nhận lời.

Đào Hương và Cao Hải Hà không hẹnmà cùng cười phá lên, nghe thấy tiếng cười của đối phương, hai ngườicùng lúc quay sang nhìn nhau, ánh mắt không hề trốn tránh. Có lẽ lànhững ước hẹn ngầm từng có vẫn luôn chôn giấu trong tim chưa hề tiêutan, hai con người đều có tinh thần trách nhiệm và lòng tự tôn cao ngấtbỗng chốc thấy thoải mái lên nhiều… Chuyện yêu đương khi trước đã khôngcó gì sai trái, vậy giờ sao phải ngại ngần giấu diếm, ngoài việc làm tổn thương tình yêu, chúng ta đâu có làm ai phải đau khổ, chẳng phải vậysao…

Nghĩ tới đây, Đào Hương dốc cạn cốc cô ca trong tay, róttiếp một cốc bia đầy nâng lên, cất giọng trong trẻo: “Tiểu đoàn trưởngCao, tôi mời anh, vì… bộ quân phục này”. Mễ Dương và Vi Tinh ngừng cườinói, chỉ thấy Cao Hải Hà cầm nửa chai bia còn lại cụng ly với Đào Hương, “Vì bộ quân phục này!”, anh ngửa cổ uống cạn, Đào Hương cũng làm mộthơi hết sạch. Đúng vậy, quân phục, đó là điều họ theo đuổi, cũng là thứchứng kiến thời khắc đẹp đẽ nhất mà họ từng cùng trải qua.

MễDương hơi ngạc nhiên, Đào Hương lại còn chủ động cạn chén với Cao HảiHà, thấy Vi Tinh nói cô có tình cảm sâu nặng với bộ đội quả không sai.Có điều sao cứ thấy thế nào... Anh vô thức quay sang Vi Tinh, Vi Tinhcầm miếng xương gà đang gặm rất ngon lành, ánh mắt thì cứ chạy qua chạylại giữa Đào Hương và Cao Hải Hà, không biết đang nghĩ gì.

Bỏ lại tâm sự sau lưng, Cao Hải Hà khôi phục lại khí chất hào sảng của ngườiquân nhân, anh cùng Mễ Dương tôi một cốc anh một cốc, uống rất vui vẻ,trò chuyện rôm rả. Đào Hương thì cùng Vi Tinh tán dóc, nói mấy chuyệnvụn vặt bên bàn ăn giữa chị em với nhau, không khí hòa hợp lên đến đỉnhđiểm, người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng hai đôi vợ chồng đang tụ họp.

Đàn ông cứ rượu vào là thích bốc phét, đúng lúc Mễ Dương và Cao Hải Hà đang tranh luận về sự khác biệt giữa học viện cảnh sát và quân sự, rằng mình khi trước oai phong thế nào, thì điện thoại Mễ Dương reo vang: “Hãy cho tôi sức mạnh!!! Tôi là Shê-ra!!!”. Một nửa số người trong quán đều nhìn anh, Mễ Dương đã quá quen với chuyệy đó thản nhiên bắt máy, “A lô, mẹà, có chuyện gì không? Con? Con đang ăn ở ngoài, ăn với bạn, vâng, conkhông ăn đâu…”.

Vi Tinh vừa từ nhà vệ sinh ra nói với Đào Hương:“Đào Tử, cậu đi đi, giờ nhà vệ sinh không có ai đâu, mau lên”. Mễ Dươngđang định cúp máy, thì bà Mễ ở đầu dây bên kia hỏi dồn, “Sao mẹ lại nghe có tiếng Vi Tinh nhỉ?”. Mễ Dương le lưỡi trong bụng, mẹ đúng là thínhtai thật, anh cũng không muốn giấu mẹ mình, “Vâng, còn có cả…”, còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng ông Mễ vang lên: “Con trai ở đâu thế, mọingười đang đợi cơm rồi này!”

Bà Mễ chớp thời cơ quả quyết: “Đuợc, mẹ biết rồi, con cứ từ từ ăn, không phải vội đâu, mẹ cúp máy đây”. Thếlà ý gì? Mễ Dương bỗng thấy choáng váng, không phải mình uống say rồichứ? Mẹ già lại bảo mình với Vi Tinh cứ từ từ mà ăn, lại còn không phảivội?! Bên này bà Mễ không thèm quan tâm đến ông xã đang nhìn mình đầynghi hoặc, quay người trở lại phòng khách, nói với hai mẹ con bà Liêuđang ngồi chờ: “Thật ngại quá, Mễ Dương đã ăn ở ngoài mất rồi, chúng takhông phải đợi nó nữa, bắt đầu ăn thôi".

“Vâng, vậy cũng được”.Bà Liêu rất tự nhiên, đứng dậy định giúp xới cơm, Liêu Mỹ ngăn bà lại,“Mẹ, mẹ để con”, ông Mễ cười nói: “Tiểu Mỹ à cháu là khách cơ mà, khôngphải bận tay đâu”. Liêu Mỹ cười nhã nhặn “Chú, có gì đâu, chú đừng khách sáo với cháu, đều là người nhà cả mà”. Ông Mễ không giấu được vẻ hàilòng, cô bé này nói năng cứ chỉ đều rất lễ độ, tính tình chu đáo giốnghệt mẹ cô. Ông quay sang hỏi bà Mễ: “Mễ Dương ăn cơm với ai thế?”.

Người nhà? Bà Mễ thấy câu đó sao mà khó lọt tai đến thế, bà liếc mắt nhìnLiêu Mỹ đang xới cơm, không thèm nhìn ông Mễ, nửa cười nửa không thủngthẳng nói với bà Liêu: “Chắc là con bé Vi Tinh ở đối diện nhà chúng ta,hai đứa nó xem như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, tình cảmthân thiết vô cùng, điều này chị hiểu còn hơn tôi mà, có phải không?".

“Hả?”. Bà Liêu có phần lúng túng gượng cười, gật không được mà lắc cũng khôngxong, Liêu Mỹ đang xới cơm kín đáo quay mặt sang bên, không để mọi người trông thấy vẻ mặt cô.

“Bye bye! Đào Tử, về tới nhà thì nhắn tincho tớ nhé, tiểu đoàn trưởng Cao, hẹn… Ách xì!”, Vi Tinh ngồi vào taxi,định kéo cửa sổ xuống nói mấy câu thì hắt xì một cái, “Được rồi đượcrồi, đi mau đi, về nhà nhớ uống bản lam căn hay gì đó nhé”. Đào Hươngcúi người sờ trán Vi Tinh, “Vẫn ổn, không sốt, chắc là bị lạnh thôi, vềnhớ uống nhiều nước một chút”.

Mễ Dương đã cất xong xe vào thùngsau taxi, anh khẽ vỗ vai Cao Hải Hà, “Lão Cao, vậy anh chịu trách nhiệmtiễn Đào Hương lên xe nhé, tôi đưa Vi Tinh về đã!”, “Cứ yên tâm!”, CaoHải Hà khẽ đáp, anh lại hơi khom người nói với Vi Tinh: “Tiểu Vi, vềnghỉ ngơi sớm nhé”. “Ok, hẹn gặp lại!”. Vi Tinh cười vẫy vẫy tay chàoanh, Mễ Dương cũng lên xe, chiếc taxi nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Vừa rồi ăn xong, vốn định mọi người cùng bách bộ ra bến xe buýt, nhưng vừađược nửa đường, Vi đại tiểu thư liền hắt xì rồi sổ mũi, tiếp đó là lạnhrun cầm cập, khoác thêm áo khoác của Mễ Dương vẫn không ổn. Không cócách nào khác, đành bắt taxi nhanh chóng về nhà, tuy Mễ Dương với ViTinh đều cảm thấy giữa Đào Hương và Cao Hải Hà có gì đó là lạ, song haingười dù thế nào cũng không thể tưởng tượng ra “mối quan hệ đặc biệt”giữa họ. Vừa rồi thấy hai người họ cư xử không tồi, nên cũng phần nàoyên tâm giao sự an toàn của Đào Hương vào tay “chú giải phóng quân”, vềnhà trước.

Chỗ này khá xa trung tâm, không được sầm uất như trong thành phố, mới có hơn 8 giờ, người đi đường đã khá thưa thớt, đa số các cửa hàng nhỏ đều đã đóng cửa, taxi cũng rất ít. Đào Hương đứng bênđường nhìn ra xung quanh, gió đêm ào qua, cô bất giác kéo kín cổ áo.Chợt thấy ấm sực, một mùi hương quen thuộc cộng với hơi ấm bao bọc lấycô, Đào Hương đờ người, nhưng không làm bộ làm tịch từ chối, chỉ mỉmcười nói “cám ơn” rồi kéo chặt tấm áo khoác quân phục trên người, bỗngthấy ấm áp lên nhiều.

Hai người kẻ trước người sau cứ đứng thế,không gần mà cũng chẳng xa. “Anh tưởng em lấy chồng rồi”. Cao Hải Hà khẽ nói. Đào Hương ngớ ra, lập tức nhớ lại người phụ nữ gặp trong bệnh viện hôm đó. “Em cũng tưởng đó là con của anh”. Cô lạnh lùng nói, vừa rồinghe anh với Mễ Dương nói chuyện, cô mới biết đứa trẻ hôm đó là của viện phúc lợi, thảo nào cô nhìn ảnh cứ thấy quen quen. “Vợ anh sức khỏekhông được tốt, bọn anh cũng không có nhiều thời gian gần nhau, nên vẫnchưa có con”. Cao Hải Hà đáp.

Cao Hải Hà trả lời rất tự nhiên,song Đào Hương lại nhạy cảm nhận ra sự đau khổ trong lời nói, không đành lòng nói tiếp tục câu chuyện, hai người lại chìm vào im lặng. Bởi không thể ở bên nhau, nên hai người gần nhau thế này cũng trở thành một thứdày vò, mà kể cả là dày vò, mình cũng không có tư cách để hưởng thụ, Đào Hương cắn chặt môi, phảng phất có mùi máu tanh, nhưng vẫn thấy trongtim đau đớn vô cùng.

Đúng lúc có chiếc taxi trống khách chạy tới, Đào Hương đưa tay vẫy, bác tài lấy tay ra hiệu chỗ này hẹp quá, phảilên phía trước quay đầu, Đào Hương gật đầu hiểu ý. Sau khi hít một hơithật sâu, Đào Hương cởi áo khoác ngoài đưa cho Cao Hải Hà, mỉm cười lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn anh, vậy em xin phép đi trước”. Cô không nói hẹn gặp lại.

Nói xong Đào Hương quay người định đi, tuy tự dặn mình tấtcả đã kết thúc rồi, nhưng lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, mãimãi không thể biết trong hai thứ đó thứ nào sẽ chiếm thế thượng phong.Nhân lúc mình còn có thể kiểm soát được, nhanh chóng đi thật xa, cũngnhư việc giải ngũ năm ấy, lựa chọn từ bỏ có lúc cũng là một thứ dũngkhí. “A Hương, anh còn có thể...”, nhìn bóng lưng gầy gầy của cô lại sắp rời xa lần nữa, Cao Hải Hà buột miệng, nhưng chưa nói hết câu, anh đãmuốn bạt tai mình một cái nhớ đời! Cao Hải Hà mày đang làm gì thế này,mày có còn là đàn ông nữa không? Mày không có quyền làm bất cứ điều gìnữa!

“Em thề sẽ chỉ coi anh là bạn, chỉ cần anh được hạnh phúc,em có thể lặng lẽ ở lại bên anh, đứng từ xa nhìn anh, cũng quyết khôngphá hoại gia đình anh, nếu làm trái lời thề, thì trời tru đất diệt, rađường bị xe tông chết!”. Đào Hương đứng bất động bỗng buông mấy câukhông đầu không cuối. Cao Hải Hà không hiểu vì sao, nhưng sự đoạn tuyệttrong lời thề khiến anh run rẩy, “A... Đào Hương, em nói thế là?".

Đào Hương chầm chậm quay người lại, đôi mắt sáng rực, cô nhìn Cao Hải Hàkhông chớp mắt, “Đó là lời thề của em khi biết anh sắp lấy người khác,khi đó em còn trẻ, lần đầu biết yêu, với biết bao mộng tưởng, trongnhững mộng tưởng đó đều có anh, em không muốn giải ngũ, càng không muốnrời xa anh, nhưng em nhận ra là em không làm được! Trông thấy anh là emlại muốn tìm lại quá khứ, dù cho có bị trời tru đất diệt, em vẫn muốnđược ở bên anh, khi đó em thậm chí đã nghĩ, hay là đem sinh mệnh ngườinhà ra để thề, là em có thể bắt bản thân thôi không nghĩ ngợi lung tungnữa, rồi có thể ở lại bên anh… Nhưng nếu em thề lời thề vô sỉ đó, thì em đúng là đứa đáng bị trời tru đất diệt, cho nên, em chọn giải ngũ! Anhcũng không phải khó khăn lựa chọn, để sau này khỏi phải hối hận”. Giọngcô cứ nhỏ dần nhỏ dần, nhưng từng câu từng chữ cứ khắc vào tim Cao HảiHà. Anh cố gắng nhắm mắt lại, mở miệng định nói gì đó, cổ họng lại nhưbị cát lấp kín.

Nói đến đây, Đào Hương cười tự trào, “Nói cho văn vẻ một chút, chúng ta chỉ là từng yêu và từng bỏ lỡ, chứ không làm gìsai, không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, cũng không có lỗi với bấtkỳ ai cả! Như Vi Tinh đã nói, vẫn có thể gặp nhau và cười nói goodbye…”, giọng điệu của cô đã trở lại bình thường, thậm chí còn có phần cườicợt. Những lời vừa này cô đã kìm nén trong lòng nhiều năm nay, khôngphải cô không thấy tủi thân, giờ cuối cùng nói ra được rồi, nói chongười đó nghe, cô thấy như tảng đá đè nặng trong sâu thẳm trái tim mìnhbao năm qua đã nhẹ nhõm đi nhiều.

Cao Hải Hà không nói lời nào,đứng nghiêm bất động dưới ánh đèn đường, nét mặt do ngược sáng mà cóphần mơ hồ nhìn không rõ. "Bảo trọng”. Đợi bao nhiêu lâu, anh chỉ nóimỗi một câu như thế, nhưng toàn tâm toàn ý, từng câu từng chữ. Đào Hương cũng nghiêm trang gật đầu, “Được!”, nghĩ rồi lại cười nói: “May màkhông phải là “anh xin lỗi’’ hay “cám ơn em", nếu không em ói ra máumất”. Cao Hải Hà muốn cười nhưng không biết cuối cùng mặt mình thành racái vẻ gì.

“Tin tin!”, chiếc taxi kia đã quay đầu trở lại từ lâu, đợi mãi cũng sốt ruột bèn bấm còi. “Tới đây!”. Đào Hương nhanh chóngquay người chuẩn bị lên xe, Cao Hải Hà bước lên trước giúp cô mở cửa xe, lúc đóng cửa còn khẽ nói: “Về nhà đừng quên nhắn tin cho Vi Tinh!”,“Vâng!”. Đào Hương bỗng thấy xót xa trong lòng, cô gật gật đầu, “Bác ơiđi thôi, đường vành đai 4 Bắc Kinh, cảm ơn”.

Dù không quay lạinhìn, Đào Hương cũng biết Cao Hải Hà cứ đứng đó nhìn cô rời đi, vẫn nhưngày xưa, cô ngồi trên chuyến tàu, tay ôm đóa hồng, quang vinh giải ngũ. Trốn sau lưng chiến hữu, trơ mắt nhìn anh lao tới sân ga, vội vàng cốgắng tìm cô trong từng toa xe, cho đến khi tiếng còi tàu hụ vang, đoàntàu lăn bánh, anh mới đứng ngây ra trên sân ga, không nhúc nhích...

Một sự mệt mỏi không sao kìm nén trào dâng, lần này thì hết thật rồi, từlâu đã tự dặn mình là kết thúc rồi, nhưng trong lòng vẫn cứ nuôi chúttham vọng, mỏng manh hơn sương khói, lại khiến bản thân duy trì ảo tưởng lâu như thế, cho đến ngày hôm nay... Đào Hương áp mặt vào cửa kính xelạnh giá, nhìn cây cối vùn vụt lùi lại sau lưng, hồi tưởng lại khi đómình đã chìm trong màn lệ, nấc không thành tiếng như thế nào. Nghĩ tớiđây, cô vô thức sờ lên mặt, rồi cười đau khổ, giờ còn khóc cái nỗi gìchứ: Đào Hương, vừa rồi mày nói năng mới độ lượng làm sao, khuôn phéplàm sao, cứng rắn làm sao...

Bác tài đã đi nhiều thấy nhiều nhìnĐào Hương qua kính chiếu hậu, theo kinh nghiệm của ông, cộng thêm vớigương mặt nặng trĩu của người đàn ông khi nãy, không cần phân tích cũngbiết cô gái này bị tổn thương tình cảm, tốt nhất chớ nên đụng vào. Ôngtiện tay mở đài bật sang kênh âm nhạc, một giọng nữ khàn khàn đang khekhẽ ngâm nga: “To be or not to be, chỉ cần anh không sợ tổn thương mình, điều đó mãi mãi không phải là vấn đề...”.