Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 20: Ngọn nguồn (2)



Đứa bé dần nín khóc,thỉnh thoảng mới nức nở một tiếng, đôi đồng tử bị nước mắt thấm ướt lạibắt đầu di chuyển linh hoạt, hiếu kỳ nhìn Đào Hương và cô bé bên cạnhcô. Người phụ nữ cười mừng rỡ, lấy mu bàn tay lau nước nơi khóe mắt vàcả mũi dãi vương trên mặt đứa bé, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

ĐàoHương nghĩ bụng chắc cũng chỉ có người làm mẹ mới có thể không quản ngại gì lau chùi cho con mình. Tuy có hơi cảm động trước biểu hiện bản năngcủa người mẹ, song Đào Hương vẫn thấy không được hợp vệ sinh cho lắm,trên tay có rất nhiều vi khuẩn, vừa rồi lúc chị ấy tái phát bệnh còn lấy tay chống đất nữa. Nghĩ tới đó, Đào Hương liền lấy trong túi ra một gói khăn giấy khử trùng Johnson's baby, đây là của mẹ Annie bảo cô mangtheo, nói trong bệnh viện nguồn bệnh nhiều, trẻ con khó tránh khỏi sờlung tung, sức đề kháng kém rất dễ bị nhiễm khuẩn.

"Chị dùng cáinày đi", Đào Hương đưa gói khăn giấy ra, người phụ nữ ngẩn ra, vội vànglắc đầu, "Không cần, không cần đâu, cám ơn cô". Đào Hương mỉm cười, "Chị đừng khách sáo, loại này chuyên dùng cho trẻ con, đây là bệnh viện, vikhuẩn nhiều, chúng ta người lớn thì không sao, trẻ nhỏ sức đề kháng yếuhơn nhiều, chị thấy có đúng không?". Vừa nói cô vừa giơ tay đưa ra phíatrước.

Nhìn nụ cười của Đào Hương, người phụ nữ đỏ cả mặt, chịnhìn thấy ở cô gái sự thành tâm, không giống như cô y tá ban nãy, vì chị nói không sõi tiếng phổ thông, hỏi thêm đôi câu đã chẳng thèm nghe."Cám ơn", người phụ nữ ấp úng, nhận lấy gói giấy màu hồng.

ĐàoHương nhìn chị cầm lấy, nhìn đứa trẻ nãy giờ chăm chú ngó mình nháy mắtđịnh đứng lên, thì nhận ra người phụ nữ có phần khác thường. Ban đầu Đào Hương còn tưởng chị ta lại tái phát bệnh, sau thấy chị ta cầm cái góimàu hồng lật qua lật lại mãi, rõ ràng là không hiểu tiếng Anh, khôngbiết phải mở ở đâu. Mới đầu chị ta lấy tay xé đường viền răng cưa ở haibên, phải nói là bọn Mỹ đóng gói cũng chắc thật, cứ trơ ra không chịurách, tiếp đó chị ta định dùng răng cắn. "Ôi? Không phải thế...", ĐàoHương vô thức kêu lên.

Người phụ nữ lập tức dừng tay, nhìn ĐàoHương đang có ý ngăn mình lại, chị ta nhận ra mình chắc lại làm trò cười rồi, thoáng chốc mặt đỏ tía tai, lúng túng không dám nhìn Đào Hương lần nữa, người cũng bất giác lùi lại phía sau. Đào Hương vừa định mở miệng, lại thấy mình có phần lỗ mãng, không được lịch sự cho lắm, cô nhanhchóng điều chỉnh lại nét mặt rồi cười nói, "Em đoảng quá, chỉ biết đưađồ cho chị, mà quên khuấy đi mất chị còn đang bận bế cháu không tiện mở, nào, để em giúp", nói xong Đào Hương rất tự nhiên cầm lại gói khăngiấy.

Cô bóc phần giấy dán ở giữa ra, lấy móng tay lôi ra một tờđưa qua, "Cám ơn!". Người phụ nữ khẽ cám ơn, đón lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho đứa bé. "Chị khách sáo quá", Đào Hương định đưa cả gói khăngiấy cho chị, người phụ nữ vội vàng lắc đầu từ chối, choa dùng một tờnày là đủ rồi". "Chị cứ cầm đi, em vẫn còn đây mà", Đào Hương vô tư cười nói.

"Không phải, một tờ là giúp, nhận cả gói choa lại thành ralợi dụng mất rồi", người phụ nữ ngượng nghịu đáp song từ chối lại rấtkiên quyết. Đào Hương nhíu mày, nhìn lại một lượt người phụ nữ trướcmặt, có lẽ vì nhút nhát bẩm sinh hoặc thiếu tự tin, chị ta lúc nào cũngcúi đầu, ánh mắt không ngừng trốn tránh, song dáng dấp cũng khá là đoantrang thanh tú.

Đào Hương cũng không ép, cô thích những ngườisống có nguyên tắc, đứng dậy nhét gói giấy vào túi, "Chị à, nếu chịkhông còn vấn đề gì nữa, em xin phép đi trước đây". Người phụ nữ lúngtúng nhổm dậy, Đào Hương tiện thể đỡ chị ta một tay, chị khom lưng cúirạp người cảm ơn, "Vừa rồi làm phiền cô quá!".

"Có đáng gì đâu",Đào Hương nhún vai, vốn định nói một câu, chị đừng chỉ lo khám bệnh chođứa nhỏ, cũng phải xem xem bệnh tình của mình thế nào, song lại thấymình lắm chuyện quá, nên chỉ nói, "Chị không sao thật chứ?". Người phụnữ đâu có ngốc, chị hiểu ý câu nói của Đào Hương, liên tục gật đầu, "Ừ,tôi khỏe rồi, giờ sẽ đưa cháu về nhà, đi cái... ngầm, tàu hỏa ngầm,nhanh lắm!".

Đào Hương tỏ vẻ hiểu ý rồi vỗ vai Annie, "Chúng tađi thôi". Annie lễ phép chào, "Bye bye cô, bye bye em bé!". Người phụ nữ thích nhất là trẻ con, vừa rồi lộn xộn không chú ý, lúc này trông thấyAnnie vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn, chị ta cười híp hết cả mắt lại, "Ừ,ngoan, thật là ngoan quá, con gái cô à, xinh xắn quá, trông cứ như tranh vẽ vậy!". Đào Hương cũng ngại giải thích, chỉ gật đầu cười, dẫn Anniequay người bước đi.

Tới bãi đỗ xe, thì nhận được điện thoại củamẹ Annie, sau khi thuật lại một lượt tình hình hôm nay, hai mẹ con cònthủ thỉ cả nửa ngày trong điện thoại mới xong, Đào Hương lườm thầm trong bụng, không tính tiền điện thoại, tiền giữ xe cũng phải trả thêm 2 đồng rưỡi nữa!

Khó khăn lắm mới chờ cô bé thắt xong dây an toàn, ĐàoHương mở máy vào số khởi hành còn chưa được ba mét, Annie bỗng kêu khẽlên, "Cô". "Sao thế?", Đào Hương vừa lái vừa hỏi, "Vừa rồi cháu còn chưa đi vệ sinh, khó chịu quá!". Cô bé nhăn nhó mặt mày vặn vẹo trên ghế,"Két!". Đào Hương đạp phanh dừng lại, xe phía sau cũng phanh theo, rồilập tức còi inh ỏi.

Đào Hương vừa vui vừa buồn cười, chắc chỉ cóLôi Phong[1] mới làm được thế này! Cô quành xe rẽ vào một tòa nhà khámbệnh gần đó, "Bé con mau đi đi, cẩn thận đấy nhé! Đừng có lại mang vềnữa đấy!". Nhìn cô bé rõ ràng là gấp lắm rồi, song lúc đi vào vẫn lễphép nhường cho người khác, Đào Hương bất giác mỉm cười.

[1] Lôi Phong: tấm gương người chiến sĩ Trung Quốc toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.

Cô dựa lưng vào ghế thư giãn, nhận ra cạnh tay có một chai sữa trái cây,lúc trước Annie đã uống một chai rồi, lúc mua vẫn còn lạnh, giờ trênthân chai toàn các hạt nước, sờ vào không còn lạnh nữa. Mẹ Annie rất coi trọng chuyện dinh dưỡng của con, thứ đồ này cũng không cho uống nhiều,để tránh lãng phí, Đào Hương mở chai, uống chậm chậm.

Annie đúnglà một đứa bé đáng yêu, giá mà mình cũng có một đứa con như thế có phảitốt không, hình như trước đây cũng từng tranh luận với Vi Tinh về chủ đề này, Đào Hương vừa uống vừa nghĩ. Vi đại tiểu thư vừa nghĩ dến trẻ conlà đã đau đầu, cô thuộc loại toàn bị lũ trẻ con nhà họ hàng thân thíchlàm cho khổ sở, ba anh họ đằng bố, hai chị họ, hai anh họ đằng mẹ, đềutranh nhau lấy vợ lấy chồng, rồi nhanh chóng sinh con. Nguy hiểm là ởchỗ, Vi Tinh bắt đầu đi làm năm nào, họ bắt đầu kết hôn sinh con đẻ cáinăm ấy.

Cưới thì mình phải mừng, sinh con mình cũng phải mừng,suốt hai năm ấy Vi Tinh cứ nghe nhắc tới góp tiền đám cưới với sinh conlà mặt mũi xanh lét, khi ấy lương tháng của cô mới được 800 đồng bạc,ông bà Vy đều rất sỹ diện, đưa phong bì cũng phải đủ cân đủ lượng. Cô âm thầm trút bức xúc với Đào Hương, đúng là nhà nước sáng suốt, quả nhiênlà chỉ sinh một con vẫn hơn, nếu không hạn chế với mỗi người, chắc tớcách ngày đầu thai lại không còn xa nữa. Cậu bảo thời gian bảo quản cáigiống tinh trùng ấy dù sao cũng phải được chục năm, có phải như sữachua, để hai ngày là loãng đâu, mấy ông anh tớ không hiểu vội cái gìchứ!!!

"Phì! Khục khục, khục....". Đào Hương vừa ho vừa tìm khăngiấy lau chỗ sữa trái cây bị phun ra trên vô-lăng, "Mỳ chính chếttiệt!". So với cả sánh! "Cô ơi?", Annie đi vệ sinh quay về đang gõ gõngoài cửa xe, Đào Hương khi ấy mới bỏ ý định nhắn tin mắng Vi Tinh mộttrận.

Cuối cùng cũng ra khỏi bệnh viện, Đào Hương thở dài mộthơi, mùi thuốc sát trùng ở đó luôn khiến cô khó chịu. Vừa ra tới đường,người và xe lập tức trở nên đông đúc, Đào Hương thuần thục điều khiển xe luồn trái lách phải. Không có cách nào khác, giao thông ở Bắc Kinh làthế, người nhường xe, người đi không nổi, xe nhường người, xe chạy không xong, dứt khoát... không ai nhường ai, mọi người tự dựa sức mình!

Ngoài bệnh viện lại càng như thế, bệnh viện lớn không bao giờ thiếu người đến khám bệnh, do đó giao thông xung quanh bệnh viện lộn xộn cũng là chuyện thường, xe buýt cũng chật ních những người là người! Người trước xuống, người sau lên, từng chiếc từng chiếc xe buýt đến rồi đi, nhưng vẫn luôn có người không chen lên được, ví dụ như, người phụ nữ bế con nào đó.Đang chậm rãi bò từng bước trong đám tắc đường, Đào Hương trông thấyngười phụ nữ khi nãy gặp ở nhà vệ sinh đã ba lần không chen lên được xerồi. Bên ngoài bệnh viện nhi, nam có nữ có, đa phần là những người bếtheo trẻ con, mọi người đều ở cùng một xuất phát điểm, đương nhiên không có cái gọi là ưu tiên người già, người tàn tật, phụ nữ có thai gì ở đây rồi.

Đào Hương bất giác nhìn người phụ nữ ấy như chiếc thuyềncon giữa dòng người, bị xô đẩy tới nghiêng ngả, đầu tóc tả tơi, nhưngchị ta vẫn luôn ôm chặt bảo vệ đứa bé trong lòng. Đường hôm nay tắc kinh khủng, xe bò chậm như rùa, vì nóng, trên xe mở điều hòa, nhưng khôngbao lâu sau, Annie bắt đầu sụt sịt mũi, Đào Hương sợ cô bé bị cảm, đànhvừa bật điều hòa vừa mở cửa xe.

Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, xe củaĐào Hương mới đi tới bến tàu điện gần đó, lại mất thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng trông thấy đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, qua ngã tư này là có thể vào đường cao tốc, sẽ không còn tắc nữa, Đào Hương nhẩm tính trongbụng. "Cô ơi", cô bé cất tiếng gọi, "Uhm?", đang chuyên tâm lái xe, ĐàoHương tiện miệng dáp. "Là cái cô ban nãy với cả em bé". Đào Hương vôthức quay sang nhìn, quả nhiên là người phụ nữ khi nãy đang đứng ở cửabến tàu điện đối diện chéo con đường, hình như đang đợi ai đó.

Đúng là có duyên thật, đi đâu gặp đấy thế này, Đào Hương thoáng cười, "Đúngrồi". Nói rồi cô quay lại nhìn đường đi, nghĩ bụng đường giao thông công cộng chuyên dụng nhiều lúc còn tiện mà nhanh hơn lái xe nhiều thật.

"Mỹ Lan?". Lúc Cao Hải Hà tới nơi thì thấy Dương Mỹ Lan đang nắm bàn taynhỏ xíu của đứa bé vẫy vẫy về một hướng, anh không khỏi ngạc nhiên,người vợ nhút nhát hướng nội của mình đang làm gì thế này? Anh hôm naycó việc vào bộ tổng tư lệnh trong thành phố, đúng lúc vợ anh đưa Ái Giađi khám bệnh, cũng vào thành phố. Ai lo việc nấy, hẹn nhau thời giancùng về.

"Bố nó, anh tới rồi à?", Dương Mỹ Lan mừng rỡ nhìnchồng, anh quân trang chỉnh tề, tuy gương mặt rám nắng có lấm tấm mồhôi, song cái khí chất đàn ông tỏa ra vẫn khiến tim cô loạn nhịp! CaoHải Hà dừng lại trước mặt cô, Dương Mỹ Lan chìa tay giúp anh lau mồ hôitrên mặt, anh theo bản năng định tránh, song lập tức đứng yên tại chỗ.

Dương Mỹ Lan rất vui, lau mồ hôi xong lại hỏi, "Bố nó à, anh xem sắc mặt conbé nhà chúng ta hôm nay khá chưa?". Cao Hải Hà gật đầu, anh định nói gìsong lại kìm lại, để mặc vợ thích gọi thế nào thì gọi, dù gì bố mẹ đẻcủa đứa bé này cũng không biết đi đâu rồi. Chỉ có điều anh không hiểu,vợ anh thích trẻ con như thế sao còn giấu anh tránh thai?

Giờ rõràng không phải là lúc để nói mấy chuyện đó, Cao Hải Hà vốn định vuốt má Ái Gia, tay giơ ra giữa chừng lại nhớ là không vệ sinh, vội thu lại,chỉ làm mặt hề chọc nó cười. Dương Mỹ Lan thấy chồng thích trẻ con nhưvậy, vừa vui vừa chột dạ lại xót xa, nhất thời đủ loại cảm xúc đan xen,trái tim nghẹn lại.

"Mỹ Lan, Mỹ Lan?". Cao Hải Hà gọi mấy câu,Dương Mỹ Lan mới tỉnh ra, "Hả?", "Anh hỏi em hôm nay đến viện có thuậnlợi không?". Cao Hải Hà nhìn vợ hỏi, "Vâng, rất tốt, rất tốt!". Dưới ánh mắt sáng ngời của chồng, Dương Mỹ Lan có phần hoảng loạn, cô vô thứcnghĩ cách chuyển hướng chú ý của chồng, lấy tay chỉ về phía đối diện,"Hôm nay đi viện gặp được người tốt, à, cô ấy vẫn còn đây, là cái xetrắng kia kìa, anh xem bé gái kia, có xinh không?".

Dương Mỹ Lancòn đang lải nhải thuật lại chuyện xảy ra khi nãy, kể mãi kể mãi bỗngnhận ra chồng mình không có phản ứng gì lại, cô dừng kể, nhìn sangchồng, lại nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của anh khi nhìn cái xe đó,chỉ có chút cơ ở bên má là hơi giật giật.

"Bố nó? Anh sao thế?".Dương Mỹ Lan cẩn thận đứng lên theo bản năng, chạm vào cánh tay chồngthăm dò, chỉ cảm thấy cơ bắp nơi cánh tay anh cứng như sắt đá, cô rụttay lại như phải bỏng.

"Cô, cô ơi!", tiếng gọi của Annie khiếnĐào Hương rùng mình, "Ừ?", "Đèn xanh rồi!". Annie chỉ phía trước, ĐàoHương mù mờ nhìn phía trước, lúc này tiếng còi xe từ phía sau mới điêncuồng đập vào màng nhĩ. Đào Hương như một cái máy khởi động xe lái vềphía trước, ánh mắt chăm chú nhìn về trước, dù có phần mơ hồ, nhưng côchỉ có thể nhìn về phía trước.

Chiếc xe màu trắng rất nhanh biếnmất khỏi tầm nhìn của Cao Hải Hà, trong đầu anh bỗng lóe lên cảnh tượngtừ rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính anh cũng tưởng mình đã lãng quên. ĐàoHương khi ấy thích thơ ca, cô trước nay không thích đội mũ, mái tóc đennhánh khẽ bay trong gió, lúm đồng tiền thấp thoáng ẩn hiện, tiếng nóitrong trẻo ngâm nga bài thơ.

Kẻ mù tịt thơ ca là anh phần lớn đều không còn nhớ rõ, chỉ có một câu vẫn nhớ như in, chưa bao giờ quên, "Dù bàn tay anh có ấm đến đâu, cũng không thể nắm được băng tuyết, dù tầmmắt anh có xa tới cỡ nào, cũng không giữ nổi cảnh không thuộc vềanh...".

"Cô nàng Đào Tử này sao vẫn không nhắn tin lại nhỉ?", Vi Tinh giơ tay lên cao định hứng sóng, "Mỳ chính! Làm xong chưa?", MễDương gào lên. "Hả? Sắp rồi! Xong ngay đây!", Vi Tinh vừa đáp vừa nhétđiện thoại vào túi chỉnh trang lại, rồi quay người kéo dây, Mễ Dương bên ngoài nghe tiếng nước chảy "rào rào", không lâu sau Vi Tinh vung vẩybước ra.

"Người ta đi ngắm cảnh đa phần để lại dấu hiệu ta đãtừng tới đây, cậu thì hay rồi, đến đâu là đi WC ở đó, sáng là TrườngThành, chiều tới đập nước!", Mễ Dương tay xách hai túi nilon đen to cười nói. Vi Tinh đang bận vẩy tay không đáp, bước đến như không có chuyệngì xảy ra, rồi đột nhiên giơ tay bàn tay ướt nhét vào cổ Mễ Dương cònđang cười hi hi, "Này thì lắm chuyện này!".

"Này, hai vị thôi tán tỉnh ve vãn nhau đi có được không? Mọi người đều lên xe cả rồi, chỉ còn đợi hai người nữa thôi đấy!", Chu Lượng chạy lại giục. Vi Tinh còn chưa kịp phản bác, đã bị Mễ Dương lôi xềnh xệch đi, "Tới đây! Tới rồi đây!". Ra đến cổng, quả nhiên những cảnh sát khác và người thân đều đã lên xe, Vi Tinh cúi đầu định leo lên.

"Ơ, Tiểu Vi, hai người không phảingồi xe con sao, xe này kín chỗ rồi", chị Trương ngồi ngoài cửa nói,"Hả?", Vi Tinh ngẩn người, cô quay đầu nhìn Mễ Dương, Mễ Dương ra hiệuanh cũng không biết. "Hai người sao lại chạy sang đây", Chu Lượng túmlấy cánh tay Mễ Dương lôi sang bên cạnh, rồi ngoái đầu gọi Vi Tinh, "ViTinh, đi thôi, còn ngây ra đó làm gì?". Vi Tinh lê chân bước theo, thấyLiêu Mỹ từ con Mazda 6 bước ra, giúp Mễ Dương bỏ đồ vào thùng sau, haingười nói gì đó, mà Chu Lượng không tham gia được câu nào, thò đầu racười ngây ngô.

"À, phiền cô rẽ trái ở đằng trước, đúng, ngã tư có cái bồn hoa ấy, cô thấy không?", Mễ Dương hỏi, "Cái xây gạch kia à?".Liêu Mỹ nghiêng đầu nhìn, "Đúng, đúng rồi, chính là cái ấy, cạnh cái cột điện đó!". Mễ Dương ngồi ghế phụ lái gật đầu lia lịa.

Vi Tinhngồi phía sau có phần bồn chồn, chỗ này cách nhà còn một đoạn nữa cơ mà, Mễ Dương định đi đâu không biết? Chu Lượng ngồi cạnh cô bỗng "Ơ" mộttiếng. Lúc lên xe khi nãy, Vi Tinh rất tự nhiễn ngồi vào ghế phía sau,cô nghĩ bụng, Liêu Mỹ đi cùng với Chu Lượng, Chu Lượng nhất định sẽ ngồi ghế phụ lái, vừa hay mình và Mễ Dương ngồi ở sau.

Chu Lượngđương nhiên cũng nghĩ thế, đợi Mễ Dương đóng nắp thùng xe, hắn vui tươihớn hở bước về đằng trước, vừa mở cửa, đã nghe Liêu Mỹ nói với Mễ Dương, "Đại Mễ, hệ thống HIFI của con này là mẫu mới của BOSE đấy, mất hơn 2vạn lận!", "Thật sao?", Mễ Dương vốn đã là con nghiện âm thanh, anh lậptức bước lại thò đầu vào xem.

Liêu Mỹ ngồi trên ghế lái cười nói, "Đương nhiên là thật rồi, này, cậu đứng thế xem không mỏi à", Mễ Dươngkhông nghĩ ngợi gì nhiều, "Ử nhỉ", anh cười rồi ngồi luôn vào cúi đầuchăm chú ngắm nghía. "Ơ, Chu Lượng, cậu còn đứng ngoài làm gì? Họ đi cảrồi kìa", Liêu Mỹ chỉ chiếc xe đang đi phía trước. "Ừ, ừ", Chu Lượng lắp bắp ừ một tiếng, đóng cửa xe giúp Mễ Dương, rồi ngồi xuống ghế sau. ViTinh với hắn ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng cười gượng, Vi Tinh nghiêngđầu vờ nhìn ra bên ngoài, song lại ghé mắt nhìn chằm chằm Mễ Dương đangcao hứng hí hoáy bộ âm hưởng.

"Nếu có ngày được sở hữu một bộMark Levinson là tôi cũng mãn nguyện lắm rồi", thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình xong, Mễ Dương thở dài. Anh ngồi thẳng người dựa vào lưng ghế,Liêu Mỹ mỉm cười, "Cậu thắt dây an toàn vào đi đã, chúng ta bắt đầu vàođường cao tốc rồi". "Ờ", Mễ Dương đáp rồi kéo dây an toàn, bỗng nhiênanh thấy có gì đó khang khác, lúc thắt dây an toàn vô tình liếc quagương chiếu hậu, ánh mắt ai oán của Chu Lượng khiến anh nổi hết cả dagà, anh lúc này mới nhận ra mình vô tình "chim cu chiếm tổ chim khách"rồi, theo bản năng nhìn lại phía sau, ôi mẹ ơi...

Biết hối hậnthì đã muộn, đại cảnh sát Mễ cũng không biết làm sao, nỗi oán hận củatên Chu béo thì có thể không cần quan tâm, nhưng cái vị ngồi cạnh hắnkìa thì... Mễ Dương nghĩ thầm trong bụng, nếu cứ thế này, Vi đại tiểuthư có biến thành mắt lé không nhỉ? "Mark Levinson? Woa, cậu thích serinào?", Liêu Mỹ cười nói. "Hả? À ừ", Mễ Dương cười khà khà, song khôngdám tiếp lời, không khí trong xe có phần tẻ nhạt.

Chu Lượng đương nhiên không thể để "người trong mộng" khó xử, vội vàng hỏi, "Cái gì màMark, với chả vison thế?". "À, không có gì, là ông hoàng hệ thống âmthanh xe ô tô, nổi tiếng nhất là NO.33, khoảng chừng 50 nghìn đô", LiêuMỹ giải thích. "Shit, bộ âm hưởng 50 nghìn đô? Đại Mễ, đừng nói cậu làtiểu trạm đạo Thiên Tân[2], cậu có biến thành tám thơm Thái Lan cũngkhông mua nổi đâu", Chu Lượng chép miệng nói.

[2] Một giống gạo ngon của Thiên Tân, Trung Quốc.

"Ha", Vi Tinh phì cười, Liêu Mỹ cũng yểu điệu cười thành tiếng, Mễ Dương tạmthời bỏ qua sự bất kính của tên Chu béo, anh thừa thế tiếp, "Tên béochết tiệt, cậu đúng là người phàm tục, kể cả có được loại âm hưởng tốtthế cũng không biết đường mà hưởng thụ giá trị của nó!". "Thôi cho xin,tớ thà lấy bộ âm hưởng 50 nghìn đô ấy đổi thành cái xe sướng hơn!", ChuLượng dè bỉu. "Mỳ chính, cậu thì sao hả?", Mễ Dương ngoái đầu cười hỏi.Vi Tinh liếc cậu một cái, hừ mũi buông câu, "Đổi hết ra tiền mặt!". "Haha ha!", cả xe lập tức ngập trong tiếng cười, sự khó xử thấp thoáng khinãy dường như đã bị tràng cười thổi bay biến.

"Ô, tới rồi, ở đâyđược rồi, Liêu Mỹ, thật cảm ơn cô nhiều, Vi Tinh, xuống xe!". Mễ Dươngcảm ơn xong quay sang gọi Vi Tinh, mở cửa xe bước xuống. “Ơ này?”, LiêuMỹ không kìm được gọi, “Có chuyện gì sao?”, Mễ Dương cúi người hỏi,“Kìa, đồ của hai người vẫn còn ở thùng xe kia kìa”, đầu óc Liêu Mỹ nhanh chóng hoạt động, “Hì, cô không nói tôi cũng quên thật, hai túi cá tothế mà!”, Mễ Dương vò đầu.

“Mễ Dương, sao lại xuống xe ở đây?”.Vi Tinh nhìn bốn phía xung quanh hỏi vẻ không hiểu, Mễ Dương cười khìkhì đáp, “Bí mật!”. “Bí mật cái đầu cậu í!”. Vi Tinh giơ tay véo cậu một cái, “Tớ đã…”, “Đợi một lát là biết ngay, à gì nhỉ, lão béo, Liêu Mỹ,hai người đi đường cẩn thận nhé, hẹn gặp lại!”. Mễ Dương cười tươi nhưhoa vẫy tay tạm biệt hai người trong xe.

Vi Tinh cũng bước tớikhom lưng, “A May, lái xe cẩn thận, thứ hai gặp lại, cảnh sát Chu, byebye nhé!”. “Ok!”, Liêu Mỹ cười híp cả mắt, lái xe đi mất, ý đồ chuyểnlên ngồi ghế trước của đồng chí Chu Lượng cũng tan tành mây khói. Ngoáiđầu nhìn hai người đứng bên đường, Chu Lượng kiếm chuyện làm quà, “Tôibảo Đại Mễ sao lại bỏ tiền ra mua làm gì, hóa ra là để nịnh bạn gái!”.Liêu Mỹ liếc gương chiếu hậu một cái, “Thế là ý gì?”.

“Cậu có ýgì? Cái gì mà mèo của tớ?”. Vi Tinh và một con mèo hoa mắt to nhìn mắtbé, “Con mèo hoa này cậu mua à?” Cô gái trong tiệm vật nuôi vội chữa,“Không phải mèo hoa, là mèo tai cụp!”, “Hê hê, thật sao?”. Vi Tinh cườinhạt, rồi lôi tuột Mễ Dương sang một bên, hạ thấp giọng, “Cậu làm cáitrò gì thế hả? Không phải nhà cậu đã có chó rồi ư, sao còn mua mèo? Muarồi còn đòi để nhà tớ?”.

Mễ Dương khẽ cười kể lại một lượt câuchuyện lúc trước, “Tớ thấy con mèo này rất đáng thương, hai bên đều làmcăng, tớ mà không mua nó, bà cô kia chắc dám lăn ra chết tại trận! Cậubảo cũng là một sinh mạng đúng không? Cứ để nhà cậu nuôi trước đã, cậucũng biết rồi đấy, mẹ tớ bị dị ứng với mèo!”, “Thật sao, còn mẹ tớ thìdị ứng với tiền nuôi mèo!”, Vi Tinh tức tối đáp lại. “Khì”, Mễ Dươngkhông nhịn nổi bật cười, thấy Vi Tinh đang trừng mắt nhìn mình, liền hokhan mấy tiếng, “Cái gì nhỉ, cậu cứ nuôi đi, thức ăn rồi cát dùng chomèo tớ mua cả rồi, đủ dùng cho một tháng, sau rồi lại tìm chỗ khác chonó, vậy được không?”.

Vi Tinh quay sang nhìn con mèo trên tủ, đầu tròn, mắt tròn, đang ngây ngô nhìn mình, lại thấy mềm lòng, khẩu khícũng nhẹ nhàng hơn, "Không phải nói nó bị bệnh sao?". "Không bệnh tật gì đâu, chỉ có chút vấn đề về dinh dưỡng thôi, nhưng gửi nuôi ở tiệm nàymột ngày những 100 tệ, chi bằng đem về nhà từ từ nuôi dưỡng, cậu nghĩsao?", Mễ Dương hỏi. "Nếu mẹ tớ không đồng ý thì làm thế nào, bà suốtngày kêu, ba người trong nhà cũng đủ bở hơi tai ra rồi!", Vi Tinh đauđầu. Mễ Dương khẽ cười, "Sơn nhân tự hữu diệu kế!".

"Theo tao vềnhà nào!". Vi Tinh bước tới trước tủ đùa nghịch với cái tai dựng đứngcủa con mèo, con mèo nhanh chóng giơ vuốt ra cào cào, rồi giương mắtnhìn Vi Tinh, "Được rồi, được rồi, đừng có nhìn tao như thế, GO thôi",cô nhẹ nhàng ôm con mèo vào lòng. Cuộn bông nóng hổi vừa vào lòng, ViTinh liền cảm thấy mềm lòng vô cùng, cô không cầm được lòng kề má vuốtve cái đầu nhỏ. Mễ Dương cười, cô nàng này quả nhiên vẫn thích mèo, bảnthân cô cũng dường như quên mất, sau khi con mèo hoang cô nhặt về bỏ đi, cô đã đau lòng như thế nào.

"Cảnh sát Mễ, thể lực kém quá đấy,đã đi được mấy bước đâu?", Vi Tinh ôm con mèo quay lại cười nói, MễDương mồ hôi đầy trán trợn mắt, "Hai túi cá, một túi cát mèo, một túithức ăn cho mèo, cậu tưởng là một túi táo, tùy tiện xách kiểu gì thìxách đấy chắc. Với lại cũng đã đi hai vòng rồi, đi thêm vòng nữa chắc tớ thành Đại Vũ[3], ba lần qua cửa nhà mà không được vào mất!".

[3] Vua đầu tiên thời Hạ ở Trung Quốc, sử sách còn gọi là Bá Vũ, Hạ Vũ.

Vi đại tiểu thư hôm nay một mình tiêu diệt nguyên một con cá 1,5kg, đấy là còn chưa kể các món rau và món chính khác. Vừa rồi trên xe đã thấy bụng ấm ách khó chịu, sau khi ôm con mèo, Vi Tinh từ chối đề nghị bắt xe vềcủa Mễ Dương, nói muốn tiêu cơm, đi bộ về nhà. Mễ Dương nghĩ thôi để cômèo tham ăn này vận động một tí cũng tốt, tránh sau này bị đau dạ dày,cũng xách đồ đi theo. Ai mà nghĩ Vi đại tiểu thư vòng vèo gần nhà haivòng hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu dừng lại, Mễ Dương bắt đầu nghi ngờ, đi thêm một vòng nữa, liệu cô có đòi ăn thêm bữa nữa?

Ngồighế lái phụ sướng chưa, Vi Tinh nghĩ bụng, xe xịn người đẹp đâu có dễhưởng thụ thế chứ, đi thêm vòng nữa, vừa vặn tiêu cơm, tối về ăn chongon! "Mễ Dương!", tiếng quát giận dữ vang lên khiến hai người cùng lúcdừng bước, Vi Tinh theo phản xạ có điều kiện cúi đầu chép miệng, MễDương thầm kêu lên, "Toi rồi!".

Mễ Dương cố gắng nặn ra nụ cườitươi rói rồi mới quay lưng bước trở lại, "Ơ, mẹ, mẹ đứng ở cổng làm gìthế?". Bà Mễ sắc mặt không vui vẻ gì nhìn anh một cái, lại chờ Vi Tinhlên tiếng, "Mẹ còn đang định hỏi con đây, sao không về nhà, đi lòng vòng làm gì?". "À, con đang định về, thì gặp mẹ đây, trùng hợp thật!", MễDương cười đùa đáp.

"Đừng đem tôi ra làm trò đùa, vừa rồi ở bancông tôi đã nhìn thấy hai đứa rồi, tôi mà không xuống gọi anh, anh chịcòn định về nhà nữa hay thôi! Không phải anh nói hôm nay đơn vị tổ chứchoạt động sao? Sao lại đi cùng Vi Tinh hả, không phải cũng là trùng hợpđấy chứ?". Bà Mễ cố tình nhấn mạnh hai chứ trùng hợp.

Bà nghĩbụng, hai đứa trẻ trung hơ hớ, một nam một nữ, không về nhà, cứ lượn qua lượn lại quanh khu nhà mãi không thôi, không phải là hẹn hò đấy chứ.Nhớ lại lúc trước tôi với bố anh cũng thế, định lừa ai chứ! Bà Mễ càngnghĩ càng bốc hỏa, con trai lại dám nói dối cả mình, mà còn vì con ranhkia chứ.

"Hic", Mễ Dương bị liên hoàn pháo của mẹ làm cho ngâyra, đúng lúc ấy Vi Tinh bước tới, cô chào khách sáo, "Cháo chào cô!"."Ờ, Vi Tinh này, hai đứa đang làm trò gì thế, lượn hết vòng này đến vòng khác không chịu về nhà?", "Dạ? Không có gì ạ, đi dạo, là đi dạo thôiạ", Vi Tinh đáp. "Đi dạo? Chưa đến bốn giờ đã đi dạo? Hai đứa định làmgì hả?". Bà Mễ căn bản không tin tí nào bắt đầu bực, từng đứa một bàytrò lừa mình sao, con trai ngoan ngoãn của mình bị con bé này làm cho hư mất rồi!

Bị bà Mễ nhìn đến sởn gai ốc, Vi Tinh vội giải thích,nhưng lời nói thật của cô suýt làm bà Mễ tức mà chết, "Có làm gì đâu ạ,chỉ là ăn no quá thôi mà!".

Mắt trông sắc mặt của mẹ mình biếnđổi sắp đủ bảy sắc cầu vồng tới nơi, Mễ Dương cất cao giọng đánh lạchướng chú ý của bà, "Mẹ! Mẹ à, Vi Tinh nói thật đấy, cậu ấy trưa nay ănnhiều, vừa rồi thấy bảo bụng ấm ách khó chịu, con mới đi dạo cùng haivòng cho tiêu cơm đấy! Chỉ là ăn no quá thôi mà!".

Bà Mễ thở hồng hộc nghe xong nhìn con trai mình, rồi lại nhìn sang Vi Tinh đang gậtlấy gật để, nhìn mình cười gượng, xem điệu bộ thì đứa không giống đangnói dối, đem mình ra làm trò cười, bà nghĩ bụng. Nhưng vẫn có gì đókhông đúng, là gì mới được chứ? Lửa giận làm huyết áp tăng vọt, bà Mễnhất thời nghĩ không ra.

"Thôi, Vi Tinh này, tớ thấy cậu đi thếcũng đủ rồi đấy, chúng ta về thôi", Mễ Dương nhanh chóng đánh mắt rahiệu cho Vi Tinh đổi chiến thuật rút lui. "Hả? Ừ, được rồi, Mễ Dương,vừa rồi thật làm phiền cậu quá", Vi Tinh lập tức bắt được sóng, cười giả lả khách khí.

Nhìn hai đứa anh kính tôi nhường, bà Mễ đang địnhlên tiếng, bỗng nghe thấp thoáng có tiếng "Miao". Bà vô thức run rẩy,nhanh chóng quan sát một lượt bốn xung quanh, làm gì có gì đâu, cứ tưởng mình nghe nhầm nên cũng không để ý. "Bác nói này Vi Tinh, cháu... oái,cháu ôm cái gì trong lòng thế, đây là?!", bà Mễ đang định quở trách ViTinh thêm mấy câu bỗng phát hiện trong áo mũ của cô thò ra một cái đầulông lá.

"Cái này, à, là mèo ạ", Vi Tinh vừa nói vừa lôi ra chobà Mễ xem, "Ôi! Cháu đứng yên đó!", bà Mễ vừa nói vừa lùi lại sau mộtbước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, chân mày nhăn tít. Mễ Dương cười nói,"Vi Tinh, mẹ tớ khi tham gia đội sản xuất từng bị mèo hoang tấn công,cho nên từ đó đến nay luôn "kính nhi viễn chi" với giống này, cậu đừnglôi nó ra làm gì".

"Ôi, cháu xin lỗi cô", Vi Tinh ái ngại, nghĩthầm mẹ mình mà biết chuyện này, không sáng tối ba bận thắp hương khấnvái anh hùng mèo này mới là lạ, nó đã làm được việc mà mẹ già luôn muốnlàm mà. "Hừm, thôi, thôi, không có chuyện gì thì mau về nhà đi!". Nóixong, bà Mễ vội vàng bước về phía nhà, được mấy bước, bà quay lại trợnmắt với Mễ Dương, "Mễ Dương, về thôi?!". "Tới ngay!", Mễ Dương vội xáchđồ chạy đuổi theo, Vi Tinh lè lưỡi, lén cười bước theo.

Lên đếntầng bốn đã nghe tiếng cửa chống trộm tầng trên "Xoạch" một tiếng, ViTinh ngoáy ngoáy tai, xem tình hình chuyện này còn chưa xong đâu. Cô lên tới cửa nhà, thấy nào cá, thức ăn cho mèo, cát cho mèo đều đặt ở trướccửa nhà mình, cô bật cười, quay sang nhìn cửa đối diện, lặng lẽ nói, Mễđại hiệp, cậu không xuống địa ngục thì còn ai vào đây nữa, a men! Rồivới tay bấm chuông cửa.

"Con làm sao thế hả, toàn tiêu tiền muamấy thứ vô dụng? Cứ phải đốt tiền thế mới chịu được hả?", "Mẹ, con cótiêu tiền của mẹ đâu!", "Tiền của ai cũng không được tiêu lung tung, với lại tiền của con cũng là của mẹ, tiền nào là tiền của con chứ!", "Mẹ tự đổi khái niệm từ bao giờ thế! Với lại cũng có phải một mình con đượclợi đâu!", "À! Con còn lý sự với mẹ nữa đấy phải không, con xem mồm conbĩu sắp tới gáy rồi đấy...". Nghe vợ mình ngày càng cao giọng, ông Viđang gọi điện thoại trong phòng vội khách sáo mấy câu với bạn rồi gácmáy chạy ra.

"Nào, có gì từ từ nói, con gái mua mấy thứ đó cũnglà để nhà mình dùng mà, bà bực gì chứ", ông Vi cười bắt đầu giảng hòa.Bà Vi nghe xong lại càng nổi khùng lên, ông thì biết cái gì chứ, vừa mởmiệng ra là bênh con gái rồi, còn nói mình không đúng nữa.

Bà Vichỉ đống thức ăn cho mèo trên bàn uống nước, "Ra là thế! Ông lấy cái này mà nhắm rượu hả?", rồi lại chỉ đống cát mèo bên cạnh, "Sau này ông vệsinh tiết kiệm được ối nước đấy, để tối kiếm thêm cho ông cái chậu vớicái cào nữa cho đủ bộ!". Ông Vi sau khi nhìn kỹ mấy thứ trên bàn, rồingượng nghịu cười khà, "Ha ha ha!", Vi Tinh cười lăn lộn trên sô pha.

Sau khi làm rõ đầu đuôi câu chuyện, bà Vi vẫn còn bất mãn, "Mễ Dương muasao cứ phải gửi nhà ta nuôi hộ, kể cả nó mua sẵn thức ăn với cát chomèo, thêm một con vật là thêm bao nhiêu rắc rối chứ, cứ trông con chónhà họ là biết!". Vi Tinh vội đánh mắt ra hiệu cho bố.

"E hèm",ông Vi hắng giọng, lấy tay gợi gợi cằm con mèo, "Người ta chẳng đã nóirồi sao, tạm thời cứ nuôi hộ một thời gian, có khi chỉ đôi ba hôm đãmang nó đi cũng nên, bà xem, nó hôm nay đưa Vi Tinh đi chơi, lại còn cho cả một túi cá to, chúng ta cũng đừng chỉ biết nghĩ đến mình như thếchứ, đúng không?", "Chính xác". Vi Tinh lập tức hùa theo.

"Chínhxác cái gì mà chính xác! Bộ tôi thèm cái đống cá đó chắc", bà Vi vẫn khó chịu, Vi Tinh chỉ lo chơi, ông xã cũng không sai bảo được, sau cùng con mèo chả đến tay bà chăm sóc thì ai. Vi Tinh đảo mắt, bỗng nhiên nhớ radiệu kế của Mễ Dương, vội vàng sáp lại gần làm ra vẻ thần bí kể, "Mẹ, cô Dương nhà đối diện ghét mèo cực!". Bà Vi liếc xéo cô một cái, vẻ khôngtin, Vi Tinh thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra ban nãy, ông Vi liền cười, "Khoác lác!". Vi Tinh vừa định lên tiếng cãi lại thì nghe bà Vilên tiếng, "Tôi nuôi con mèo này!".

"Ôi chao, cháu gái về rồi đấy ư?". Liêu Mỹ vừa bước vào cửa đã nghe tiếng oang oang vang lên, đồng tử của cô hơi thu lại, cả phòng khách nghi ngút khói, "Khục khục", Liêu Mỹ ho khùng khục. "Này, ông đừng hút cái mớ thuốc rởm của ông nữa, đã bảolên Bắc Kinh thiếu gì thuốc ngon cho ông, ông lại không nghe, đấy ôngxem, làm cháu gái chúng ta ho rồi kìa!". Giọng nói kia quay lại tiếp tục the thé.

"Thím à, cũng không phải cầu kỳ thế", bà Liêu tay bưngmột khay hoa quả mỉm cười nói, "A Mỹ, chú thím con đến đây này, sao cònđứng trơ ra đó?". Liêu Mỹ thong thả thay dép, rồi bước tới phòng kháchgật đầu với hai người một nam, một nữ, "Chú ba, thím ba". "Ừ, ừ, chị à,cháu gái chúng ta, ừ, là A Mỹ, càng lớn càng xinh đẹp, hơn khối minhtinh trong ti vi, đúng không, ông xã, này tôi bảo ông đừng hút nữa cóđược không hả?". Thím ba lấy chân đá chú ba một cái.

Chú ba nhíumày, lấy ngón tay dụi lửa đầu điếu thuốc, tiện tay vứt luôn lên sàn,Liêu Mỹ tỉnh bơ nhìn những vết bẩn trên sàn gỗ bóng nhoáng. "A Mỹ, conđi rửa tay đi, rồi ăn hoa quả, hôm nay đi chơi mệt không, xem con đếnchuyện cũng không buồn nói thế kia, leo Trường Thành chắc vất vả lắm",bà Liêu nhìn vẻ lặng thinh của Liêu Mỹ, vừa xót con gái, lại vừa khôngmuốn em dâu nhiều chuyện, buông một câu đầy ẩn ý.

Liêu Mỹ thở dài trong lòng, mẹ à, cả đời bà dường như dành để nghĩ hộ cho người khác."Vâng, thật sự mệt vô cùng, chủ yếu là đến để thi thố, cho nên không chỉ leo, mà còn phải nhanh!", Liêu Mỹ mỉm cười đứng dậy bước vào phòng.

"Trường Thành à, tốt thật, chị bảo ở Bắc Kinh có sướng không, Trường Thànhthích đi lúc nào thì đi, lần trước thím bảy được con trai đưa đi chơiBắc Kinh, về thì cứ gọi là thôi rồi, Vương Phủ Tỉnh rồi những gì gì ấy,gặp ai cũng kể!", thím ba chép miệng. Bà Liêu mỉm cười đáp, "Có gì đâu,thím nó à, hôm khác để Liêu Mỹ đưa chú thím đi, chúng ta có xe mà, tiệnlắm!".

"Thật không, ôi chao, thế thì...". Liêu Mỹ sập cửa, bỏ lại tiếng ồn bên ngoài, cô một lần nữa thấy yêu cầu cách âm lúc sửa nhà của mình thật là sự lựa chọn sáng suốt. Thím ba ở ngoài quay nghiêng đầungó, "Chị dâu à, cháu gái không ghét bỏ gì chúng em chứ, rửa tay việc gì phải vào phòng chứ?".

"Đâu có, thím nghĩ nhiều quá rồi, trongphòng nó có chỗ rửa tay chuyên dụng, là nhà vệ sinh đó, nó dùng quenrồi", bà Liêu vội giải thích. "Ôi chao...", thím ba ngưỡng mộ ra mặt,"Nhà vệ sinh cũng có đến mấy cái, mẹ con chị thật lắm tiền". "Có đâu,mấy năm nay A Mỹ cũng rất vất vả, gọi là có chút thành tựu vậy thôi", bà Liêu liếc nhìn cửa phòng con gái, ánh mắt vừa dịu dàng lại cam chịu.

Thím ba lúc này mới chịu ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa ngắm nghía đồ đạcbày biện trong phòng, trước đó trừ phòng của Liêu Mỹ bà chưa vào, còncác phòng khác đã đi hết cả rồi. "Chị dâu này, A Mỹ được như ngày hômnay, cũng đều là nhờ nó đỗ vào trường đại học xịn của Bắc Kinh, chú nóvì cho nó đi học đại học, mà đâm què cả chân đấy, không đi làm được thìchớ, đến việc nông trong nhà cũng không làm nổi nữa, haizz...", thím bathở dài thườn thượt. "Phải, phải, chú thím tốt với chúng tôi quá, chúngtôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không bao giờ dám quên", bà Liêu thậtthà đáp, thím ba bấy giờ mới gật gù hài lòng.

Liêu Mỹ ở trongphòng làm vệ sinh xong, lười biếng thả mình xuống giường, tạm thời côkhông muốn ra đối mặt với người phụ nữ đó, càng không muốn mẹ mình phảikhó xử. Nhìn vách tường bị ráng chiều nhuộm màu, vàng nhạt với đỏ nhạt,quện vào nhau vô cùng tự nhiên. Liêu Mỹ chợt nhớ lại lúc rời tiệm thúnuôi lúc trước, Mễ Dương và Vi Tinh đứng bên đường, một cao một thấp,hình bóng đan xen, khóe miệng Liêu Mỹ khẽ mấp máy, "Thật là hạnhphúc...".

Nếu Vi Tinh giải quyết xong vụ nuôi dưỡng bé mèo vẫnđược xem là hạnh phúc, thì đồng chí Mễ Dương ở cách cái tiêu chuẩn hạnhphúc ấy còn xa tít mù tắp. Bà Mễ suốt từ lúc về đến nhà cứ mặt nặng màynhẹ, một mình ngồi trên sô pha vận khí, để thể hiện lấy lòng, cảnh sátMễ chủ động nấu cơm. Nếu là ngày thường, bà Mễ còn lâu mới để cho contrai chịu mệt thế, nhưng giờ thì kiên quyết không nói câu nào.

Gulit thì chạy lại làm nũng không đúng lúc, cũng bị bà Mễ dùng chân gạt sangmột bên, "Đừng quấy rầy tao, đi chỗ khác chơi!". Gulit oẳng một tiếng ai oán, cúp đuôi tội nghiệp quay về ổ vùi đầu nằm bò ra, lòng tự trọng bịtổn thương rồi!

Mễ Dương từ trong bếp nhìn trộm vội rụt cổ vào,chép miệng, cơn giận của bà mẹ chuyến này không vừa rồi, lát nữa làm sao mà dỗ được đây. Cơm nấu xong, ông Mễ ra ngoài làm việc cũng trở về, vừa vào nhà đã thấy không khí khác thường, vợ thì rõ ràng là đang cố néncơn giận, Gulit thường ngày tung tăng hớn hở là thế cũng cụp tai ủ rũnằm bất động trong ổ.

"Bố, bố về rồi à", Mễ Dương từ trong bếpthò cổ ra chào, "Ừ, bố về rồi. Mễ Dương hôm nay không phải đi leo núi à? Sao còn vào bếp nấu cơm, không mệt à?". Ông Mễ vừa cởi áo khoác ngoàivừa bước vào bếp. "Hèm!", bà Mễ ngồi trên sô pha tằng hắng một tiếng, Mễ Dương nhìn bố giơ tay làm động tác cắt cổ. Ông Mễ mỉm cười, vợ mìnhtính khí nóng nảy, động một tí là giận dỗi, có điều giận đến cả con trai thì cũng hiếm thấy.

Ông đổi hướng đến ngồi xuống sô pha, khẽhỏi, "Bà nó sao thế?". "Ông đi mà hỏi nó!", bà Mễ lạnh lùng buông mộtcâu. Ông Mễ nhìn con trai đang bê đĩa thức ăn lên, hỏi, "Mễ Dương, conlàm mẹ giận hả, biết sai còn không mau tới tạ tội đi!".

"Vâng,vâng, vâng, là con sai rồi, mẫu thân đại nhân xá tội cho, con trai xincúi lạy ạ!". Mễ Dương đặt cái đĩa xuống, giả làm động tác cúi lạy."Con!", bà Mễ trợn mắt dựng mày định quát tháo, liền bị ông Mễ chặn lại, "Thôi nào, bà xã, đừng giận nữa, đừng giận nữa, chúng ta ăn cơm thôi,có chuyện gì từ từ rồi nói". Nói rồi quay sang hất hàm với Mễ Dương,"Xới cơm đi", Mễ Dương cười làm mặt hề.

Thấy vợ vẫn mặt nặng màynhẹ, ông Mễ hạ thấp giọng, "Con trai cũng mệt cả ngày trời rồi, còn nấucơm cho bà, bà để cho nó ăn cơm đã rồi có gì nói sau, tụi nó làm cảnhsát, dễ mắc nhất là bệnh dạ dày đấy". Bà Mễ nhìn chồng, rồi bỗng thở dài một cái, đứng dậy ngồi xuống bên bàn ăn. Ông Mễ cười thầm trong bụng,ra vẻ hung tợn thế, hóa ra là vẫn xót con trai.

Đợi thức ăn bàybiện đầy đủ, cả nhà ba người bắt đầu ăn. Nếu là ngày thường, bà Mễ đã lo gắp cho Mễ Dương hết món này món nọ rồi, còn bây giờ trên bàn ăn chỉ có tiếng nhai lặng lẽ. "Con trai, cá này được đấy, vừa tươi vừa ngọt, ănđứt con cá lần trước bố với chú Vi câu được, cá ở đập nước đúng không?". Ông Vi vốn định thay đổi tình hình căng thẳng trước mắt, nên tìm chuyện để nói, ông nào biết nguồn gốc cơn giận của bà xã là gì. Mễ Dương thầmkêu lên ôi bố ơi, bố nói gì không nói lại nói đúng chuyện đấy.

Quả nhiên, "Pặc" một cái, bà Mễ đập đũa xuống bàn, "Vâng, ngon, ông bạn quý của ông tối nay chắc cũng được ăn rồi đấy!". Ông Mễ ngẩn người, "Hả?".Mễ Dương nhìn thái độ của mẹ, không cần nói cũng biết bữa cơm này khôngxong rồi, liên đặt bát xuống, vừa cười vừa nói, "Mẹ, chỉ là một túi cáthôi mà, đâu có đáng bao nhiêu tiền, mọi người đều là hàng xóm lánggiềng cả, thoải mái một chút đi mà!".

"Anh tưởng tôi tiếc cái túi cá đó sao, anh có cho họ cả chục túi, để cho cái đứa họ Vi kia ăn cảtháng tôi cũng không thèm quan tâm, nhưng sao anh phải lừa tôi, hả?", bà Vi trừng mắt nhìn con trai. "Ôi", Mễ Dương thở dài, "Con lừa mẹ gì nào, hôm nay đơn vị con tổ chức đi chơi, đúng lúc Vi Tinh rảnh rỗi, thế làcùng đi thôi". "Vậy sao anh không nói với tôi chứ?", bà Mễ trợn mắt, "Mẹ cũng có hỏi đâu?", Mễ Dương cười khì khì đáp.

"Anh! Được, được,được, chuyện này xem như tôi không hỏi, thế con mèo đấy là thế nào?", bà Mễ nói. "Mèo, không phải là của Vi Tinh sao, mẹ yên tâm, dù sao mèocũng không như chó, phải đưa đi dạo hằng ngày, mẹ không gặp là được, logì!". Mễ Dương vừa nói vừa thò đũa định gắp thức ăn.

"Phịch" mộttiếng, bát đĩa trên bàn rung hết cả lên, ông Mễ giật nảy người, sợikhoai tây mà Mễ Dương vừa gắp tung tóe khắp bàn, Gulit trong ổ ở góc nhà cũng run như cầy sấy, sáu mắt của ba "người đàn ông" trong nhà. đềungây ra nhìn cơn thịnh nộ của bà Mễ. Ông Mễ hoàn hồn lại mới trông thấytờ giấy bà xã đập lên bàn lúc nãy, cầm lại xem, "Mèo cụp tai, thức ănmèo, cát mèo...". Ông Mễ ngẩng đầu hỏi Mễ Dương, "Hóa đơn của tiệm thúnuôi sao lại ở chỗ con, con mua à?".

Mễ Dương khẽ nhíu mày, buông đũa xuống, "Mẹ, sao mẹ lại lục túi áo con?". "Anh vẫn còn biết khôngvui à? Đừng nói là có hay không, chuyện con mèo đó là thế nào hả?". BàMễ kiên quyết không tha. Mễ Dương lúc này cũng có phần không vui, ông Mễ khẽ ho khan một tiếng, lấy tay ấn xuống đầu gối anh ý bảo anh bìnhtĩnh.

Mễ Dương bó tay thở dài, đem chuyện con mèo kể lại mộtlượt, "Đấy bố xem, con có thể đứng nhìn con mèo bị người ta để cho chếtkhông? Vi Tinh cũng là có lòng giúp đỡ, mấy thứ đồ dùng cho mèo đó conkhông nên mua hay sao, bố bảo có phải không?". Lời nói có thật có giả,song cũng không cần phải nói cụ thể quá.

"Ừ!", ông Mễ gật gù,quay sang nói với vợ, "Đấy bà xem, cũng không thèm hỏi rõ ràng đã nổicáu, oan cho con trai rồi còn gì?". Bà Mễ nhất thời không biết nói sao,cứ ngây ra, ông Mễ dùng mắt ra hiệu, Mễ Dương hiểu ý phải mở đường chobà mẹ, bèn cười khì khì, "Đúng thế, tủi thân con quá đi mất!".

"Được rồi, giờ đã nói rõ ràng hết rồi, ăn cơm thôi, tôi thích nhất là món cá, nhìn cả nửa ngày mà chưa được ăn, thèm chết đi mất thôi", ông Mễ phatrò. Mễ Dương tự nhiên hưởng ứng lời kêu gọi bưng bát gắp thức ăn, bà Mễ ngần ngừ mất một lúc, bưng bát lên lại đặt xuống, "Mễ Dương, con nóithật cho mẹ biết, có phải con thích con bé Vi Tinh rồi không?".

Đũa của Mễ Dương suýt thì chọc vào lỗ mũi, ông Mễ cũng sững sờ, ông từ lâuđã biết mối quan hệ giữa con trai và Vi Tinh có phần "biến chất", songthứ nhất biến đến đâu, ông cũng không có cơ sở, thứ hai cô nương họ Vikia cũng không thấy có thay đổi gì, cho nên ông vẫn chưa nói đến chuyệnnày với vợ. Dù sao thì ông cũng rất quý Vi Tinh, hoạt bát cởi mở, lạicùng lớn lên với con trai mình, hiểu rõ lẫn nhau, lúc trước bà xã chêngười ta học lực thấp không công ăn việc làm, giờ chẳng phải cũng làmrất tốt trong công ty nước ngoài đó thôi.

"Sao lại nói sangchuyện này chứ", ông Mễ cảm thấy hôm nay rõ ràng không phải lúc để nóichuyện này, định nghĩ cách đánh lạc hướng, "Hai đứa nó cùng lớn lên từnhỏ, thân thiết với nhau là chuyện đương nhiên mà". Song bà Mễ căn bảnkhông thèm đáp lời, chỉ chòng chọc nhìn Mễ Dương. Mễ Dương nhìn bố, rồilại nhìn mẹ, đặt bát xuống, "Vâng!".

"Hả?", giọng bà Mễ run run,"Con nói cái gì cơ?". "Con nói con thích Vi Tinh", Mễ Dương nghiêm túcđáp. Bà Mễ thấy trước mắt tối sầm, người loạng choạng, ông Mễ vội đỡ lấy vợ, rồi quay sang nhìn Mễ Dương dò xét, "Con trai, thích cũng có nhiềuloại, con đừng vì là thanh mai trúc mã với Vi Tinh, mà lầm tưởng một sốchuyện là lẽ dĩ nhiên". "Bố, con hiểu mà!", Mễ Dương mỉm cười, ông Mễkhông đáp, nụ cười của con trai ông giờ đang lan tỏa niềm hạnh phúc.

"Anh thì hiểu cái cục c.... ấy!", bà Mễ đột nhiên gào lên, Mễ Dương tự hỏimình có nghe nhầm chăng, người mẹ trước giờ tự cho mình là tao nhã lạibiết văng tục. Bà Mễ đẩy ông chồng định ngăn mình qua một bên, héttướng, "Con bé đó thì có gì tốt, hả?! Xinh đẹp thì không, học lực lạithấp, nói là làm ở công ty BM, ai biết nó đi bưng trà, hay đi quét rác,làm sao xứng với nhà ta chứ? Bố nó thì miễn bàn, nói cho cùng thì cũngchỉ là anh công nhân, còn mẹ nó, cần vô học đến đâu thì có vô học đếnđó, định bảo tôi làm thông gia với nhà đó chắc?! Đừng có mơ!".

"Mẹ!", Mễ Dương khẽ thét lên, bà Mễ vô thức ngậm miệng lại, "Nhà chúng ta cũng đâu phải tầng lớp thượng lưu gì, mọi người cũng như nhau thôi, với lại, người con cưới là Vi Tinh, chứ có phải là cô Từ đâu, mẹ sợ cái gìchứ?". "Cưới?!", bà Mễ cao giọng, "Anh còn dám nhắc đến chữ cưới sao, Mễ Dương, tôi nói cho anh biết, anh mà nhất quyết đòi lấy con bé đó, được, vậy anh đừng nhận tôi là mẹ nữa!".

"Mẹ!", Mễ Dương trong lòngvừa cuống vừa bực, chỉ thấy một dòng máu nóng đang cuộn sôi trong người, khó chịu không thể tả, bà Mễ một phân không nhường trừng trừng nhìnanh. "Thôi nào!", ông Mễ lên tiếng, "Mễ Dương, con đi múc cho bố một bát canh lại đây!". Mễ Dương thở hồng hộc đi vào bếp, bà Mễ còn định đuổitheo, song đã bị ông Mễ lôi lại.

Mễ Dương bước vào bếp mà buồnbực vô cùng, chỉ thấy trong lòng rối bời, nhìn cái gì cũng thấy chướngmắt. Anh biết mẹ không ưa nhà Vi Tinh, nhưng không nghĩ là bà lại phảnứng gay gắt đến thế. Trong phòng khách, ông Mễ đang nhẫn nại khuyên giải gì đó, Mễ Dương cũng chẳng buồn nghe, cơn giận qua đi, anh cũng bìnhtĩnh lại phần nào, hiểu ra chuyện này mình càng vội vàng mẹ lại càngphản đối.

Mễ Dương gượng cười nghĩ, nếu để đội trưởng với bọnĐinh Tử trông thấy dáng vẻ mình bây giờ cầm chắc là bị cười nhạo, dù gìcũng từng là cảnh sát hình sự, một chút bình tĩnh cũng không có. MễDương cảm thấy khá hơn nhiều, cũng nhận ra rằng mình phải từ từ nóichuyện với mẹ chứ không phải đối đầu, anh quay người lấy bát trong tủ ra múc canh, sát vách thấp thoáng nghe có tiếng cười của Vi Tinh, do bếpcủa hai nhà ở sát cạnh nhau, Mễ Dương bật cười, bụng dạ bảo tất cả những oan ức hôm nay về sau nhất định phải tính sổ hết với cô nàng.

Vừa đến cách tính sổ, Mễ Dương bắt đầu mơ màng trong cõi mộng, "Xoảng, ôichao", anh mất tập trung lơi tay, canh nóng không múc vào bát mà đổ cảlên tay mình, buông tay, bát rơi xuống nền nhà vỡ tan tành. Mễ Dương lấy nước lạnh xối vào tay, rồi ngồi xổm xuống nhặt mảnh bát vỡ, không maylại bị cứa vào tay, "Người đâu mà xui tận mạng, đến uống nước lọc cũngbị giắt răng là sao!", anh nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

Bà Mễnãy giờ vẫn chăm chú để ý trong bếp, dỏng tai nghe ngóng cả nửa ngàykhông thấy động tĩnh gì, không yên tâm rón rén bước tới rình mò, thò đầu nhìn vào, Mễ Dương đang cầm mảnh bát vỡ ngồi đơ ra, mặt nhăn nhó, bàntay kia hình như còn dính cả máu... Bà "Á" lên một tiếng thất thanh,chân mềm nhũn khuỵu luôn xuống đất.

Mễ Dương đang xem xét vếtthương thì giật nảy mình không kịp phản ứng, ông Mễ chạy lại lắp bắphỏi, "Sao thế, sao thế?", rồi thấy vợ mình run cầm cập giơ tay chỉ vàoMễ Dương, khóc lóc thảm thiết, "Mày là cái đồ bất hiếu, không cho màyqua lại với con bé đó, mày định cắt cổ tay tự sát hả?!".

Mễ Dương .....