Tôi Không Phải Là Nữ Chính

Chương 18



(35)

Kim Sở Hàm còn chưa xuất viện, nhà họ Cố đã ra mặt giải trừ hôn ước, Kim Sở Hàm sau khi biết tin tức này liền hôn mê ngay tại chỗ, mẹ đau lòng muốn chết, thế nhưng lúc muốn ra mặt đi tìm nhà họ Cố nói chuyện, bị tôi cùng anh hai ngăn lại.

Chuyện cho tới bây giờ, nhà họ Kim chỉ có thể nhận được kết quả này, như vậy ở trước mặt nhà họ Cố đối nội đối ngoại còn có thể giữ lại vài phần tình cảm.

Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là tìm quan hệ công chúng để cố gắng dìm tin tức này xuống. Giảm ảnh hưởng tiêu cực của sự việc đối với Kim Sở Hàm.

Chỉ là bên ngoài mọi người không nói, những lời đồn đãi riêng tư kia vẫn rầm rập khắp nơi.

Ai cũng biết Cố Trạch Ngôn đội mũ xanh trên đầu.

Hôn ước hủy bỏ, cũng nên xử lý gian phu.

Kỳ thật tôi cũng không muốn hai nhà Cố Kim ra mặt tìm Thẩm Mục, không chỉ sợ bọn họ phát hiện quan hệ giữa tôi và Thẩm Mục, mà còn sợ Thẩm Mục bị ép làm ra chuyện điên rồ gì đó.

Cho nên tôi ra mặt đưa ra một ý kiến, chuyện này hoàn toàn là sai lầm của nhà họ Kim chúng tôi. Thẩm Mục không chỉ làm nhục nhà họ Cố, mà còn làm nhục nhà họ Kim, hẳn là nên để nhà chúng tôi giáo huấn Thẩm Mục, cũng coi như xin lỗi Cố Trạch Ngôn.

Cố Trạch Ngôn đương nhiên không chịu, anh ta muốn tự tay giáo huấn Thẩm Mục, nhưng tôi chỉ cần mượn miệng người khác, nhẹ nhàng đưa đến tai mẹ Cố Trạch Ngôn một chút.

Cuộc hôn nhân bất hạnh này đã đánh mất quá nhiều tình cảm của con trai bà, người làm mẹ nghe đến chuyện này lập tức đồng ý, muốn con trai mình không còn dính dáng đến chuyện rối ren này nữa.

Bà cũng sợ con trai bảo bối của mình dính vào nhân vật nguy hiểm như Thẩm Mục.

Lần này quyền chủ động đã đến trong tay tôi.

Tiếp theo tôi chỉ cần để Thẩm Mục trở về Mỹ, làm cho tất cả mọi người cho rằng hắn nghe được tin đồn nên chạy trốn.

Trời đất xa xôi, hắn trở về địa bàn của mình, chúng tôi bên này muốn trả thù hắn sẽ phiền toái hơn nhiều, tôi vừa có thể kéo dài thời gian, cũng có thể để Thẩm Mục phối hợp với tôi làm trò lừa gạt cho qua.

Dù sao tôi cũng đã an bài xong kết cục cho Thẩm Mục, trước đó tôi sẽ không để bất cứ ai đụng vào hắn.

Chỉ là muốn Thẩm Mục về Mỹ trước, chuyện này có chút khó khăn....

______

"Tôi đi trước, sau đó em ở lại trong nước? Em đang cố mượn chuyện này để thoát khỏi tôi sao?"

Không đợi tôi nói xong kế hoạch, Thẩm Mục đã tức giận.

"Tôi sẽ đi tìm anh." Tôi kiên nhẫn muốn xoa dịu hắn.

Thẩm Mục lại không bỏ qua: "Tôi tin được em sao? Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì, lúc này em lợi dụng tôi xong rồi, tính lừa tôi về Mỹ, trời cao đất dày, còn có thể mượn thế lực nhà họ Kim kiềm chế tôi, em ở lại trong nước là có thể yên tâm không lo đúng không?"

"Gần đây trình độ tiếng Trung của anh tiến bộ không ít nha, mở miệng toàn thành ngữ." (*)

(*) Là cái câu "trời cao đất dày" ấy.

"Em bớt nói nhảm đi!" Thẩm Mục đột nhiên cúi người xuống bóp chặt mặt tôi, rất dùng sức, trong mắt hắn đều là tàn nhẫn: "Muốn đi chúng ta cùng đi, Kim Bảo Châu, tôi cùng em chơi trận này, ý muốn chính là vui vẻ, trừ phi ngày nào đó tôi cảm thấy em không có ý nghĩa gì, em mới có thể đi, bằng không cho dù em có chết, cũng phải để xương cốt lại."

"Anh yên tâm, tôi không ngu xuẩn như vậy, chúng ta đều là châu chấu trên sợi dây thừng, chọc anh rớt rồi anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Chỉ là tình huống hiện tại như vậy rồi, anh phải về Mỹ tránh đầu sóng ngọn gió trước, nếu như anh thật sự không muốn, anh có thể giả vờ rằng mình đã về Mỹ, có điều như vậy sẽ tăng thêm một ít rủi ro không cần thiết."

Hắn bóp má tôi vừa đau vừa rát, nước miếng đều muốn chảy ra, tôi nhịn không được véo tay hắn một cái.

Thẩm Mục dùng sức nhéo mặt tôi, buông tay ra, nhưng vẫn hung tợn nhìn chằm chằm tôi như sói đói: "Có nguy hiểm hay không tôi không quan tâm, tôi sẽ không tự mình rời đi, muốn đi chúng ta cùng đi." (Nghe như mấy cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, có chết cũng phải chết chung vậy😢)

"Được rồi, vậy khoảng thời gian này anh phải thành thật một chút, cố gắng ngụy trang, không để bất cứ ai phát hiện, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp."

Lần này Thẩm Mục cũng thuận theo một chút, giống như dỗ chó con sờ sờ mặt tôi: "Thế này thì còn được, em cũng thành thật chút đi."

"Ừm." Tôi nhìn Thẩm Mục lần nữa vui vẻ, tôi im lặng hồi lâu, lại mở miệng nói: "Thẩm Mục, chờ chuyện bên Kim Sở Hàm chấm dứt, tôi lại dẫn anh đi hồ muối Tạp Trà lần nữa nha, xem xong chúng ta mới về Mỹ."

Thẩm Mục có chút ngoài ý muốn: "Yo, em còn nhớ hồ muối sao, chuyện bắt cóc lần trước, tôi ngay cả một góc hồ muối cũng không nhìn thấy, em thì đi chơi vui vẻ với thằng họ Hạ kia."

Tôi cười cười với hắn, đột nhiên cảm thấy miệng có chút buồn bực đến hoảng hốt, nhất thời không có hứng thú nói chuyện.

"Làm sao? Giận rồi?"

"Không có."

Thẩm Mục nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi một hồi, sắc mặt trở nên có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ là em lừa tôi, nói em vài câu không được chắc."

Hắn giơ tay vỗ vỗ đầu tôi, không tự nhiên xoa xoa hai cái.

Tôi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hắn đây là đang dỗ dành tôi.

Đôi mắt giống như dã thú của hắn, lúc không hung ác luôn sáng lấp lánh, mang theo một loại ngây thơ.

Tôi cảm thấy sắp không thở nổi, không nhịn được rũ mắt xuống: "Không còn sớm nữa, tôi phải trở về, buổi tối còn phải cùng Kim Sở Hàm gặp bác sĩ tâm lý."

"Đúng rồi, Kim Sở Hàm sao rồi? Điên thật rồi? Yo, sao vậy được chứ."

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của người phụ nữ kia, hưng phấn trong lòng tôi lập tức tuôn ra, giống như mưa mùa hè, nói đến liền đến.

Trước kia tôi là con thú bị mắc kẹt trong lồng sắt này, trong lúc cùng đường bị buộc đến phát điên, hiện tại đổi thành kí chủ trải nghiệm tất cả.

Từ sau khi nhà họ Cố từ hôn, cô ta liền đóng cửa không ra ngoài, mọi người đều cho rằng cô ta bị đả kích.

Chỉ có tôi mới có thể nghe thấy những lời nguyền rủa và buồn bã đến điên rồ của cô ta.

Kí chủ biết nhiệm vụ đã hoàn toàn bị làm hỏng, cô ta căn bản không liên lạc được với hệ thống, bất luận cô ta có kêu gọi gào khóc đến mức nào, cũng không được hồi âm.

Cô ta luôn nhớ những gì hệ thống nói với cô ta.

[Nếu mọi chuyện hỏng mất, tôi sẽ không đưa cô theo khởi động lại thế giới.]

Những lời này trong sự mất liên lạc của hệ thống đã được lên men liên tục tăng vọt, gần như đè bẹp cô ta.

Cô ta sợ chết vô cùng, cô ta cầu xin hệ thống như chó con, thậm chí có hôm nửa đêm lén lút lẻn ra khỏi nhà, đi tìm Cố Trạch Ngôn, khóc lóc dây dưa khóc cởi quần áo, để Cố Trạch Ngôn ôm cô ta.

Kết quả đồ cởi không xong đã bị vệ sĩ cưỡng ép đưa về.

Bên Cố Trạch Ngôn không được, cô ta bắt đầu dây dưa với anh hai, cô ta khóc lóc than mất ngủ, để anh hai ngủ cùng cô ta.😀?

Những chiêu thức ấm áp kia lại bởi vì có vẻ như cố ý, mỗi ngày đều tràn đầy không được tự nhiên, mọi người cũng bắt đầu tự khắc trốn tránh cô ta.

Cô ta giống như một tên điên đột nhiên thét chói tai trong đám người, làm cho người ta kinh ngạc lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu

Tôi đau lòng vì em gái bị kích thích ra thế này, tìm một bác sĩ tâm lý để chăm sóc cô ta.

Nhưng cô ta lại rất mâu thuẫn với bác sĩ tâm lý, khẳng định mình không có vấn đề không chịu trả lời câu hỏi của bác sĩ.

Sao có thể không có vấn đề?

Cô ta chỉ là không muốn đối mặt mà thôi, cô ta càng không chịu đối mặt thì chứng minh vấn đề của cô ta càng nghiêm trọng, cần điều trị tâm lý tốt hơn.

Lăn qua lộn lại, liên lụy càng ngày càng nhiều người.

Tôi trả lời Thẩm Mục: "Con gái nhà họ Kim lưu lạc bên ngoài nhiều năm mới trở về đã một chân đạp hai thuyền(bắt cá hai tay), thuyền lật rồi lại sau khi bên kia từ hôn mà bị kích thích, xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng, thậm chí tin tức muốn xuống tay với anh trai ruột của mình cũng truyền ra ngoài, trực tiếp truyền ra sóng to gió lớn."

"Chuyện đời chính là không công bằng như thế, chuyện tốt cần phải vô cùng nỗ lực cẩn thận ngàn ngày mới có thể dựng lên một bức tường, nhưng chuyện xấu chính là chỉ cần nhẹ nhàng rút một cục gạch trong bức tường kia ra, chỉ cần rút một chút thôi, tâm huyết ngàn ngày lúc trước sẽ bị sụp đổ."

"Kim Sở Hàm hiện tại biến thành một đĩa hạt dưa, mỗi người đều có thể nắm một nắm, đặt ở trong miệng cắn một cái, tách vỏ nhai nhân, lại đem vỏ phun xuống đất, trước khi đi còn giẫm thêm mấy cước."

"Chậc chậc, chuyện đến bước này, cô ả thật sự không còn xoay người được, em đúng là giết người diệt tâm nha." Thẩm Mục sờ sờ cằm, cười đến xấu xa.

"Là cô ta tự làm tự chịu thôi, giữa hai chúng tôi, nếu không phải cô ta rơi vào kết quả này, thì chính là tôi."

Tôi bỗng nhớ đến căn phòng màu trắng kia.

Muốn đối phó với hệ thống, trước hết phải chèn ép kí chủ đến không cách nào xoay người, cái tên Kim Sở Hàm và kí chủ đã gắt gao trói chặt cùng một chỗ, nhất định bên Kim Sở Hàm chân chính cũng sẽ bị ảnh hưởng.(*)

(*) Ý nói chuyện Kim Sở Hàm fake gây ra lúc Kim Sở Hàm real quay lại không biết phải đối mặt thế nào.

Điểm này cô ấy hẳn là sẽ không nghĩ tới, chờ sau khi trở lại thân thể, không biết cô ấy sẽ tính sao...

Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, đây đều là chuyện của sau này. Trước hết phải giải quyết hệ thống, chúng tôi mới có thể nói đến chuyện sau này.

Chăm Thẩm Mục xong, tôi cũng nên đi chăm sóc kí chủ.

Hiện tại cả người cô ta áp lực đến cực điểm, cũng biết hết thảy đã không thể vãn hồi, đối với tôi cũng không còn kiên nhẫn như trước kia, càng là lúc này, tôi lại càng phải biểu hiện dịu dàng bao dung.

"Sở Hàm, chúng ta ra vườn hít thở không khí được không?" Tôi nhìn Kim Sở Hàm nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, có chút hoảng hốt tiều tụy, tôi như đem hai chữ đau lòng trong lời nói chà nát rải ra bên ngoài.

Kim Sở Hàm nhắm chặt hai mắt, cũng không thèm nhìn tôi, ba chữ không kiên nhẫn sáng ngời trên mặt: "Tôi không muốn đi."

Tôi từ khe cửa đang mở mơ hồ nhìn thấy anh hai đi tới, vội vàng bưng ly sữa nóng trên bàn đẩy về phía Kim Sở Hàm: "Vậy em uống sữa đi, hôm nay em còn chưa ăn gì đâu."

"Tôi không uống."

"Uống đi." Tôi đẩy ly sữa đến gần hơn.

"Tôi đã nói là tôi không uống, chị có phiền không vậy!" Kim Sở Hàm hét lên một tiếng, phiền não đẩy mạnh cánh tay đang bưng sữa của tôi.

Khoảnh khắc anh hai vào cửa, cả một ly sữa nóng hổi bị Kim Sở Hàm lật đổ, đang đổ vào tay tôi.

Tôi la lên một tiếng, liên tục lui về phía sau, vừa vặn rơi vào lồng ngực anh hai đang đi tới.

"Bảo Châu!" Anh hai nắm lấy tay tôi kéo vào phòng tắm, khẩn trương mở vòi nước, để nước lạnh xối vào vết sưng đỏ trên tay tôi.

"Không sao đâu, anh hai, em không sao..." Tôi khống chế biểu cảm, làm ra dáng vẻ đau đớn nhưng lại muốn miễn cưỡng mỉm cười.

Anh hai tức giận, hét gọi bảo mẫu đi lấy thuốc bôi trị bỏng, chờ đến khi vị trí vết bỏng được xử lý xong, lửa giận của anh ấy mới trút xuống người Kim Sở Hàm: "Sở Hàm! Em nhìn em xem, Bảo Châu có ý tốt đưa sữa cho em, em không uống thì thôi! Em nói không được sao?"

Kim Sở Hàm đối diện với anh hai mới chen ra chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại, treo lên dáng vẻ đáng thương trước sau như một: "Không phải... Em không cố ý, em không cẩn thận mới lật trúng, xin lỗi, chị ơi, em xin lỗi, em không cố ý, gần đây trong lòng em rất khó chịu."

"Chị biết, Sở Hàm, chị có thể hiểu được, nhưng em không thể cứ khép kín mình như vậy, sữa này là mẹ hâm nóng cho em, nhưng sợ em nhìn thấy mẹ lại mất hứng, nên mới để chị đưa lên."

Tôi đột nhiên chen vào, làm anh hai vừa hòa hoãn hai phần, sắc mặt lại căng lên. Anh ấy nhìn biểu tình đáng thương của Kim Sở Hàm, nhíu mày nghiêm túc nói: "Sở Hàm, em không phải con nít, chuyện này em làm sai, em hẳn phải nên gánh vác trách nhiệm, lâu như vậy rồi, em lần lượt náo loạn, mọi người đều dung túng em, cả nhà đều nhìn sắc mặt em, Bảo Châu mấy ngày này vì em mà bôn ba khắp nơi! Bận trước bận sau! Em không nhìn thấy chút nào sao?"

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh hai, kéo kéo, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh hai, không có gì, Sở Hàm cũng là vì trong lòng khó chịu, tư vị thất tình này em biết, thật sự rất khó chịu, dù sao cũng phải cho con bé chút thời gian"

Những lời này trực tiếp nhắc nhở anh hai, lúc trước Kim Sở Hàm cướp Cố Trạch Ngôn từ bên cạnh tôi.

Nhớ tới những chuyện cũ trước kia, trên mặt anh hai hiện ra vài phần thẹn thùng, anh ấy liếc Kim Sở Hàm một cái, so sánh hai lần, càng so sánh càng tiếc rèn sắt không thành thép.(*)

(*) Tiếc rèn sắt không thành thép: Giải thích đơn giản là ý chỉ những người cứng đầu nói mãi không nghe.

"Sở Hàm, em thật sự nên học hỏi Bảo Châu đi, trước kia anh luôn cảm thấy Bảo Châu mới là người yếu đuối, em càng kiêng cường hơn, hiện tại xem ra, ai người các em ngược lại mới đúng."

Kim Sở Hàm nghe xong lời này, sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi, không kiềm chế được trừng mắt nhìn tôi một cái.

Hiện tại tâm tình của cô ta vẫn rất không ổn định, thường xuyên giống như gói thuốc nổ, dù sao trên đỉnh đầu treo một thanh đao lúc nào cũng có thể rơi xuống, đổi lại là ai cũng trở nên dễ cáu kỉnh.

"Em nhìn con bé làm gì! Những lời anh nói với em em không nghe lọt chữ nào phải không!"

Tư thế anh hai như muốn giáo dục Kim Sở Hàm thật tốt, tôi vội vàng ở bên cạnh khuyên nhủ, lại như âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

Trong lòng Kim Sở Hàm đã mắng thành một chuỗi, ngoài mặt lại nhịn rồi nhịn, vẫn nhịn không nổi lửa giận càng ngày càng cháy to kia, hơi đứng lên nói: "Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi, em muốn an tĩnh một lát!"

"Sở Hàm, thái độ của em là sao!" Anh hai cũng nổi giận.

Tôi không nhanh không chậm đâm một dao vào tim Kim Sở Hàm: "Aizz, anh hai, dù sao tình huống hiện tại của Sở Hàm.... Để con bé tự mình bình tĩnh lại đi, Sở Hàm, em cũng đừng quá khổ sở, cuộc sống còn dài, còn có hy vọng."

"Chị im đi được không!" Kim Sở Hàm không ngoài dự đoán phát rồ: "Chị đang ở đây cười nhạo tôi phải không!"

"Chị không có, chị không phải ý này, Sở Hàm, em đừng hiểu lầm, chị chỉ quan tâm em thôi." Tôi vừa nói vừa canh góc độ anh hai không nhìn thấy, nở một nụ cười khinh bỉ với Kim Sở Hàm.

"Kim Bảo Châu! Chị giả vờ cái gì! Chị đang cười nhạo tôi! Đồ khốn! Trà xanh!"

Mấy ngày nay, tôi một mực âm thầm khiêu khích Kim Sở Hàm, chán ghét trong lòng cô ta bị dồn nén đã lâu, lúc này giống như thủy triều vỡ đê, ồ ạc tuôn ra.

"Chị nghĩ tôi không biết chị đang nghĩ gì sao? Tôi và Cố Trạch Ngôn tách ra, chắc chị vui lắm phải không? Kể cả khi anh ấy có bỏ tôi, anh ấy cũng sẽ không thèm chị đâu! Ngay từ đầu đã không cần chị! Chị sẽ không bao giờ có thể nhặt được đồ ăn thừa của tôi đâu! Chị nghĩ chị thắng tôi rồi sao? Không đâu! Chị sẽ không bao giờ thắng được tôi!"

Cô ta mắng đến tê tâm liệt phế, khuôn mặt đẫm lệ bởi vì tức giận mà hiện ra một loại dữ tợn đến khắc nghiệt. Ngay cả lúc cô ta há miệng chửi bới, cũng giống như tản mát ra một mùi chua hôi thối nào đó.

Anh hai nhất thời bị Kim Sở Hàm trở nên như vậy mà kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mãi đến khi tôi giả khóc thành tiếng, anh ấy mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.: "Sở Hàm, em đang nói bậy gì đó! Sao em lại cay nghiệt như vậy? Em làm anh thất vọng quá!"

Anh hai đau đớn, nhìn Kim Sở Hàm giống như đang nhìn người xa lạ: "Bảo Châu! Chúng ta đi thôi, để nó một mình đi."

Anh hai nổi giận đùng đùng kéo tôi ra khỏi phòng, phía sau truyền đến một trận tiếng hét chói tai như sụp đổ của Kim Sở Hàm.

Tiếng thét này dẫn bố mẹ tới, vừa gặp mặt liền lo lắng hỏi han tình huống của Kim Sở Hàm.

Anh hai đem hết chuyện vừa rồi kể lại một lần, trong lời nói vẫn mang theo dư âm tức giận, thẳng thừng muốn nói là Kim Sở Hàm lúc này đã bị chiều đến hư hỏng, kiêu căng không biết phân biệt đúng sai.

Thái độ của bố mẹ lại hoàn toàn khác, vẫn đau lòng cảm thấy Kim Sở Hàm có quá nhiều khổ sở, mới bị ép đến tan vỡ, trong lời nói thậm chí còn mơ hồ chỉ trích tôi và anh hai không đủ quan tâm cô ta.

Anh hai không thể tưởng tượng nổi nhìn bố mẹ, hoàn toàn không hiểu được bọn họ sao đến lúc này rồi mà còn bao che cho tính nết của Kim Sở Hàm, nhịn không được cùng bọn họ cãi nhau.

Tôi ở một bên lạnh lùng nhìn, thỉnh thoảng chen vào vài câu khuyên giải.

Không giống như anh hai, tôi đã sớm phát hiện bố mẹ đối với kí chủ là cưng chiều không có nguyên tắc. Chỉ cần nhắc đến ba chữ Kim Sở Hàm, tất cả lý trí thành thục ngày thường đều mất sạch.

Lại nhớ đây là thế giới nhỏ của tiểu thuyết, tôi nghĩ hai người bọn họ là hai nhân vật đặc biệt yêu thương Kim Sở Hàm.

_________

Một ngày khốn thú tranh giành cắn nuốt máu thịt kí chủ, ngay lúc cô ta lâm vào sụp đổ thật sâu, tôi lần nữa đi vào giấc mộng với gian phòng màu trắng kia.

"Cô làm rất tốt, hết thảy đều rất thuận lợi, độ hảo cảm của Cố Trạch Ngôn và anh hai vừa giảm xuống, thế giới nhỏ đã bị ảnh hưởng, hệ thống vẫn không liên lạc được với cấp trên, đã vô cùng sốt ruột. Hiện tại nó không có năng lượng để hấp thu, căn bản không dám xuất ra năng lượng để duy trì thế giới nhỏ, nếu tiếp tục như vậy, thế giới nhỏ và nó sẽ đều sẽ cùng nhau sụp đổ, chắc nó lập tức sẽ khởi động lại thế giới, hai ngày nay cô có thể chú ý một chút trao đổi của hệ thống và kí chủ."

Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng khi thật sự nghe được tin tức này, tâm tình của tôi vẫn nhịn không được kích động. Nhưng âm thanh của cô ấy trước sau như một vẫn bình tĩnh, không buồn không vui, như thể cũng không quan tâm đến việc thành bại. Tôi lại nhớ đến việc khi cô ấy trở lại thân thể phải xử lý mớ hỗn độn kia thế nào.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lưu ý. Đúng rồi, tôi vẫn rất tò mò, vì sao tôi lại nghe được tiếng lòng của bọn họ, cái này cũng là cô đang giúp tôi sao?"

"Không, không phải tôi, hoàn toàn ngược lại, là do cô dao động đến hệ thống trước tôi mới có cơ hội xuất hiện."

"Không phải cô? Vậy là thứ gì giúp tôi?" Tôi có chút kinh ngạc, đáy lòng hiện ra một suy đoán lớn mật.

"Cô là nhân vật rất quan trọng của thế giới này, linh hồn của cô cũng là bộ phận tạo nên thế giới, khi cô lần lượt bị lăng nhục tàn phá, những thống khổ kia khắc sâu vào linh hồn cô, làm cô sinh ra ý thức thức tỉnh. Có điều tôi nghĩ đây hẳn là do thế giới nhỏ làm, để cô ý thức được sự tồn tại của hệ thống, nhưng mà, cái này cũng chỉ là suy đoán của cá nhân tôi."

Quả nhiên là vậy... Trong lúc nhất thời tôi không biết nên cười phần may mắn này, hay là nên bi ai đằng sau phần may mắn này ẩn chứa máu lệ.

"Được rồi, cô nên tỉnh rồi, chờ lần sau gặp lại, sẽ không ở trong mộng nữa."

"Được, vậy lần sau chúng ta gặp."

...... Sau khi giấc mơ tan rã, tôi mất một lúc lâu không thể kìm chế cảm xúc phức tạp của bản thân, cho nên khi âm thanh của hệ thống lần nữa vang lên, tôi mới lấy lại tinh thần..

[Kí chủ]

[Hệ thống! Hệ thống cuối cùng cậu quay về rồi! Cậu làm tôi sợ muốn chết, cậu lâu lắm không có động tĩnh, tôi còn tưởng cậu đã bỏ rơi tôi! Hệ thống! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không muốn chết! Xin cho tôi một cơ hội khác đi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ! Tôi không muốn chết đâu!!"

Rõ ràng chỉ là tiếng lòng, tôi lại từ trong đó nghe ra cảm giác lăn lộn cầu xin.

[Kí chủ, gần đây tôi vội đi chuẩn bị khởi động lại, nên mới không để ý đến cô, aizz, tuy rằng cô đã làm hỏng chuyện lần này, nhưng sẽ có kinh nghiệm cho lần sau.]

[Tôi sẽ làm thật tốt! Tôi chắc chắn sẽ làm tốt! Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không thất bại nữa.]

Kí chủ cực kì kích động, cô ta vốn bởi vì không muốn để ý tới tôi mà nằm trên ghế đu chợp mắt, lúc này lại kích động đến mức ngay cả trạng thái chợp mắt cũng không duy trì được, toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo cùng một chỗ, nước mắt sau khi thoát khỏi kiếp nạn từ khóe mắt chảy xuống.

[Được, tôi cần rút linh hồn cô ra khỏi thân thể này, sau đó sẽ mang cô đi khởi động lại, chỉ là quá trình này cô sẽ cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị rút ra, nhưng không cần sợ hãi, cứ giữ cho thư giãn, cũng không được chống cự, phải cố gắng chấp nhận cảm giác rút ra này.] Âm thanh ngây thơ đáng yêu của đứa trẻ, lúc này lại chỉ làm cho tôi cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.

Kí chủ lại như nhận được ân đức thật lớn, khóe mắt rơi xuống nước mắt càng ngày càng nhiều, khóe miệng co giật giống như muốn cười lại nhịn không được muốn gào khóc. Cô ta giống như một con cừu con đang chờ làm thịt, không hề quan sát vận mệnh của mình, đan chặt tay như muốn lạy cha gọi mẹ, hết lần này đến lần khác rơi lệ cảm tạ.

Thật sự là quá buồn cười, những kí chủ trước chắc cũng như thế đi.

Lòng tràn đầy vui mừng cho rằng sẽ được hệ thống mang đến thế giới mới, cam tâm tình nguyện đem đầu đưa lên đoạn đầu đài. Tôi mắt thấy kí chủ dưới sự lừa gạt của hệ thống, chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bắt đầu tiếp nhận phần cảm giác "rút ra".

Sắc mặt của cô ta trở nên có chút trắng bệch, lông mày nhăn lại cùng một chỗ tựa như là đang nhẫn nại chịu đựng đau đớn.

Theo phần đau đớn này càng ngày càng nặng, bộ dáng của cô ta càng ngày càng vặn vẹo, thậm chí bắt đầu thống khổ rên rỉ. Tôi hét lên gọi bảo mẫu đi tìm bác sĩ tư nhân.

Trong nhà lập tức rối loạn, toàn bộ thân thể kí chủ đều bắt đầu co giật, trong miệng vô thức gọi các loại chữ. Tôi nghe thấy những âm thanh đứt quãng trong lòng cô ta: [Đau quá!!!! Đau quá!!! Hệ thống!!! Cậu cứu tôi với!!! Đau quá!!]

Tiếng lòng tê tâm liệt phế của cô ta cùng với từng trận thét chói tai trên miệng trộn lẫn với nhau, càng ngày càng ồn ào. Sau khi cô ta hung hăng giật giật thân thể một chút, phát ra một tiếng thét chói tai vang dội, hết thảy lúc này giống như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể cô ta mềm nhũn, mất đi ý thức.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Con gái tôi bị sao vậy?" Tiếng la của mẹ vang lên, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi của bố và anh hai, cứ vang lên giống như một bản giao hưởng ngớ ngẩn. Trái tim tôi cũng giống như bị một bàn tay lớn nắm chặt, không thở nổi. Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Kim Sở Hàm đang ngất đi, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng mà nín thở.

Có thể là mất một vài phút hoặc chỉ vài giây. Người đang ngất này mạnh mẽ mở mắt ra.

"Sở Hàm! Con tỉnh rồi! Con dọa chết mẹ!"

"Hàm Hàm! Con thấy thế nào! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Sợi dây căng thẳng trong lòng thoáng cái liền buông lỏng.

Đã thành công.

Tôi nhìn thân thể từng giống "bình chứa" này một lần nữa đứng lên, thành thạo ứng phó từng tiếng hỏi han bên ngoài, đem trận ồn ào này một lần nữa chải chuốt thành bình tĩnh. Mãi cho đến khi toàn bộ căn phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, cô ấy mới mỉm cười nói với tôi câu đầu tiên: "Lại gặp mặt."

"Đúng vậy, lại gặp mặt." Rõ ràng vẫn là thân thể kia, lại giống như đổi thành một người khác, hào phóng đoan chính, mặt mũi cứng cỏi. Giống như một bông sen được bao bọc bởi bùn đất, sau khi trải qua mưa nắng mới rửa sạch ra dáng vẻ thực sự.

"Kim... Kim Sở Hàm?" Lúc gọi tên này, tôi cảm thấy có chút khó chịu. Cô ấy lại mang theo nụ cười thanh thiển: "Nếu cảm thấy không được tự nhiên, cô có thể gọi tôi là Y Y, đây là tên cha mẹ nuôi, cũng chính là cha mẹ ruột của cô đặt tên sữa(biệt danh, tên cúng cơm) cho tôi."

"Được, Y Y, vậy chúng ta hiện tại là thành công trục xuất hệ thống rồi sao? Sau này nó còn có thể xuất hiện lần nữa không?"

"Cái này nói ra có chút dài, không bằng chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu đi." Cô ấy nhìn qua rất nhàn nhã, như thể hết thảy đều đã có ý đồ: "Ăn lẩu đi, mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất."

Cô ấy tự mình nói xong bắt đầu đi dạo trong phòng, lục lọi quần áo trang sức: "Cô có thể giúp tôi trang điểm không?" Tôi hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô ấy, điều này hơi khác với mong đợi của tôi.

Cô ấy ngửa đầu mặc cho tôi trang điểm, một bên còn đùa nghịch trang sức trên tay.

Tôi luôn thấy sự mạnh mẽ của cô ấy cho chút bất hòa.

Tại sao cô ấy lại sử dụng cơ thể này một cách tự do như vậy? Linh hồn của cô ấy nếu vẫn luôn bị nhốt, nói cách khác lúc trước cô ấy nên ở trong trạng thái linh hồn, hiện tại đột nhiên trở lại thân thể biến thành một người sống động, dựa theo bình thường mà nói hẳn là cần có thời gian thích ứng mới đúng... Không đúng lắm...

Suy đoán này một lần nữa làm xáo trộn tâm trạng vừa bình tĩnh lại của tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh, thân thiện giúp cô ấy chỉnh trang, đi ra ngoài ăn tối. Dọc theo đường đi, cô ấy nhìn thấy cái gì cũng phải đưa tay sờ một cái, đến quán lẩu, cô ấy gọi hết những gì có thể gọi một lần. Lúc đánh bại hệ thống cũng không thấy cô ấy hưng phấn như vậy.

"Y Y, hiện tại có thể nói được chưa?"

"Đương nhiên có thể, chỉ là nói từ đâu mới được đây?" Cô ấy rút khăn nóng lau tay, nhìn như bị cảm xúc khác biệt này hấp dẫn không cách nào kiềm chế: "Trước khi nói chuyện nên giới thiệu tình huống của bản thân trước đã nhé, tôi là ai cô đã rất rõ ràng, nhưng lúc tôi còn bị nốt trong hệ thống vẫn chưa có cơ hội giới thiệu rõ ràng với cô."

Cô ấy vừa nói vừa vươn bàn tay ra đếm: "Để tôi đếm xem, một, hai, ba,...tám, đây hẳn là kiếp thứ tám rồi, trước đó chắc là còn một kiếp nữa, chỉ là khi đó thế giới vẫn chưa tuần hoàn, hệ thống chỉ mang theo một kí chủ đến làm nhiệm vụ rồi rời đi, cho nên tôi không có bất kỳ ký ức nào, trí nhớ của tôi là từ lần thứ hai bị chiếm đoạt thân xác mới bắt đầu, chẳng qua tôi không giống với loại tuần hoàn của thế giới này."

"Không giống...".

"Đúng, không giống. Tôi bắt đầu sống kiếp đầu tiên của vòng tuần hoàn, sống mà không xảy ra bất cứ chuyện gì cho đến năm mười chín tuổi, đột nhiên một ngày bị nhốt trong căn phòng màu trắng đó. Sau đó chính là hệ thống mang theo kí chủ đi công lược, chờ kí chủ vô dụng rồi, hệ thống liền lấy thời gian đó làm đơn vị tuần hoàn, thời gian của tôi từ đời thứ nhất cũng dừng lại, sau đó kéo dài vô hạn."(*)

(*) [Tức là Kim Sở Hàm real chỉ sống một kiếp của con người cho đến năm 19 tuổi, sau đó hệ thống bắt đầu xuất hiện, cô bị nhốt lại, chứng kiến kí chủ đi công lược đàn ông, cuối cùng hệ thống sẽ lấy kí chủ làm đệm đỡ biến thời gian của cả thế giới trở nên tuần hoàn, mà Kim Sở Hàm real cũng bị nhốt lại 8,9 kiếp luôn, chứ không được thả ra sống kiếp khác. Khác với Kim Bảo Châu là Kim Bảo Châu sẽ sống bình thường cho tới năm 19 tuổi mới gặp biến cố, Kim Sở Hàm chỉ sống được một kiếp, những kiếp còn lại chỉ là người chứng kiến.]

Cô ấy từ từ kể lại, không nhanh không chậm, giống như thống khổ từ việc này mang đến, theo thời gian dài đã bị cô xem như da thịt mà lột ra.

"Tôi vẫn luôn tồn tại trong cơ thể này, hệ thống nhốt tôi lại, cho rằng tôi đã ngủ say, một mực thong thả cắn nuốt linh hồn tôi, nhưng tôi vẫn luôn thanh tỉnh. Tôi vẫn luôn nghe được âm thanh của hệ thống liên lạc với kí chủ, nhìn thấy mọi thứ thông qua đôi mắt của kí chủ, thậm chí tôi còn có thể nghe được hệ thống liên lạc với cấp trên, vì vậy tôi biết rất nhiều thứ. Nếu như muốn tìm một từ để hình dung, vậy tôi giống như là một thực vật sinh trưởng trong thân thể này."

Cô ấy vừa dứt lời, nhân viên phục vụ gõ cửa bưng nồi lẩu lên, sau đó là từng chuỗi thức ăn, tôi và cô ấy cách bàn ăn nhìn nhau, nhìn cái bàn trống rỗng giữa chúng tôi được từ từ lấp đầy, tôi nhất thời không biết đáp lại cô ấy thế nào.

Suốt tám kiếp người, cô ấy lại chỉ sống có mười chín năm, mười chín năm cực khổ nhất, khi sắp khổ tận cam lai thì bị nhốt lại, tận mắt nhìn một đám người từ đâu tới chà đạp cuộc đời cô, chà đạp đến mấy trăm năm đằng đẵng.

Tựa như có một cái cọc mọc từ cơ thể...tôi đột nhiên bị suy nghĩ này biến thành cái cọc đâm sâu vào lòng.

Khó trách, khó trách những lần gặp mặt trước, tôi luôn thấy có chút kì quái, vì sao tôi không nghe được tâm tình dao động gì trong giọng nói của cô ấy, ngay cả cảm giác chết lặng cũng không tìm được, lại chỉ có bình tĩnh. Bởi vì nó quá dài, dài đến nỗi mọi thứ đều bị nghiền nát, khi nỗi đau lớn dần đến một mức độ nhất định, bất kỳ sự an ủi nào cũng là dư thừa.

"Vốn dĩ là đợi đến lúc bị hệ thống hoàn toàn hấp thu, nhưng cô đã cho tôi một kết cục khác, cô rất lợi hại."

"Không, nếu như không phải có cô giúp tôi, tôi đã sớm bị hệ thống phát hiện, tôi cũng cần cám ơn cô, Y Y, trong chuyện này chúng ta coi như hỗ trợ lẫn nhau."

Tôi cố gắng làm cho bầu không khí dễ chịu hơn, khi thốt ra hai từ Y Y, tôi đột nhiên hiểu lý do tại sao cô ấy bảo tôi gọi như vậy. Đối với cô ấy mà nói, ba chữ Kim Sở Hàm này sớm đã không thuộc về cô ấy nữa, cô ấy chỉ sống được mười chín năm cuộc đời, vậy nên cô ấy mới lấy tên sữa này.

"Hỗ trợ lẫn nhau."

Cô ấy lặp đi lặp lại mấy chữ này, khẽ cười một tiếng. Nồi lẩu sôi lên, giống như giữa tôi và cô ấy bốc lên một tầng sương mù: "Vậy hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, hệ thống bị cô hấp thu rồi? Cô bị nhốt lâu như vậy mới được trả về, nhưng nhìn ra hình như không chút khó chịu nào."

"Có thể nói như vậy, hệ thống dưới tình huống không ổn định xé nát linh hồn kí chủ, tôi nhân cơ hội trở lại thân thể này, loại tình huống thế này sẽ tạo thành thương tổn cắn trả rất lớn đối với hệ thống, lúc trước tôi ở bên trong hệ thống đã động tay động chân rất nhiều máy móc, chính là vì chờ đến lúc này nuốt ngược lại nó. Tôi có thể trực tiếp thích ứng với thân thể này cũng là nhờ vào phần năng lượng vừa được hấp thu."

Cô ấy sử dụng từ có chút cao siêu, nhưng tôi hiểu được điểm mấu chốt trong đó. Cô ấy hấp thu hệ thống, chiếm được sức mạnh của hệ thống, hiện tại cô ấy đã không thuộc phạm trù nhân loại bình thường, cô ấy giống như hệ thống có được năng lực áp đảo con người...

"Vậy tiếp theo cô tính làm gì?" Tôi cân nhắc từ ngữ để theo kịp suy nghĩ của cô ấy.

"Cô không tò mò trước khi hệ thống đến thế giới này có hình dạng gì sao?"

Tôi biết cô ấy đang úp mở gì đó, nhưng đề tài này thật sự quá mê người, tôi vẫn thuận theo hỏi một câu: "Là hình dạng gì?"

"Tôi đã khám phá ra quỹ đạo thế giới ban đầu từ bên trong hệ thống. Sau khi vào đại học, tôi quen biết Cố Trạch Ngôn, nảy sinh tình cảm với anh ta, nhưng vì quan hệ của hai người, tôi cũng không chấp nhận anh ta, cho đến khi tôi được nhà họ Kim tìm về, bố mẹ cưng chiều, anh trai dịu dàng, Cố Trạch Ngôn càng mừng rỡ như điên biến thành chồng sắp cưới của tôi. Cô rất không phục, tranh đấu với tôi rất lâu, nhưng đều là sự cạnh tranh công bằng, đến cuối cùng biến thành quan hệ vừa là địch vừa bạn bè, chấp nhận lẫn nhau, con đường tình cảm của tôi và Cố Trạch Ngôn cũng trải qua mấy phen gập ghềnh, cuối cùng tu thành chính quả, ở thế giới này Vu Hàm đảm nhiệm vai nữ phụ ác độc, chẳng qua loại nữ phụ như cô ta nhiều lắm, cho nên cô ta không có bao nhiêu quan trọng, chỉ là bị hệ thống và kí chủ tiện tay thu về làm đệm lót đường."

Tôi đợi một lúc lâu, cô ấy không tiếp tục nói, ngược lại cầm đũa bắt đầu gắp thịt. Tôi nhịn không được mở miệng nói: "Vậy những người khác thì sao?"

"Cô đang hỏi Thẩm Mục sao?"

"Xem như vậy đi, hắn, còn có những người đàn ông khác, đều đảm nhiệm vai trò gì?"

"Những người đàn ông khác đều là người theo đuổi tôi, trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình tự nhiên phải có rất nhiều đàn ông chất lượng vây quanh nữ chính, chỉ là ở thế giới này những người này chỉ đơn giản là vai nam thứ thôi, về phần Thẩm Mục..." Cô ấy nói đến đây lại dừng lại, thò người gắp thức ăn.

"Thẩm Mục làm sao vậy?" Tôi thấy cô ấy ấp úng không nói, có chút sốt ruột.

Cô ấy cười nhìn tôi một cái: "Cô có phát hiện không, hình như cô đặc biệt rất gấp chuyện của Thẩm Mục, có phải cô thích Thẩm Mục không?"

Tôi có chút nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy có chút muốn cười, lại cười không nổi: "Thích? Cái gì gọi là thích? Chẳng qua tôi ở cạnh hắn lâu như vậy, hắn cũng giúp tôi không ít, tôi ít nhiều sẽ để ý hắn hơn vài phần mà thôi."

"Phải không?" Ánh mắt cô ấy trong suốt, có lẽ do tâm lý, tôi luôn cảm thấy cô ấy dường như nhìn thấu điều gì đó.

"Được rồi, tôi trực tiếp nói cho cô biết, nếu như phân chia theo nhân vật, Thẩm Mục xem như nhân vật phản diện. Đầu tiên hắn biết tôi, cảm thấy tôi có chút thú vị, có chút gút mắc với tôi, sau đó thông qua tôi quen cô, cô lớn lên có chút giống mẹ hắn. Cô lại rất ghét hắn, thậm chí có thể nói là có chút khinh thường hắn, điều này càng gợi lên sự bạo ngược trong lòng hắn, hắn nghĩ cách tiếp cận cô, sau khi lừa gạt cô đến tay lại đem cô đi làm nhục rồi vứt bỏ, còn quay một ít video nhạy cảm tung ra ngay tiệc sinh nhật của mẹ chúng ta. Điều này đối với cô kích thích rất lớn, không cách nào đối mặt với mọi người nên cô ra nước ngoài định cư, Thẩm Mục bị nhà họ Kim chèn ép nghiêm trọng, cũng chưa từng tới Trung Quốc."

"......... Thật đúng là ngoài dự liệu, lại cảm thấy là chuyện hắn có thể làm ra." Tôi nói không ra cảm giác trong lòng lúc này là gì, giống như một hơi nghẹn trong ngực không thở ra được, nuốt xuống cũng không xong. Thì ra tôi và Thẩm Mục thật đúng là nghiệt duyên, có là một cuộc đời bình thường cũng không thể ở bên nhau.

"Tôi biết cô và Thẩm Mục còn có một số việc chưa giải quyết xong, hiện tại hệ thống đã không còn, cô có thể yên tâm. Tôi sẽ che giấu giúp cô, sẽ không ai phát hiện mối quan hệ của cô và hắn. Đừng căng mặt, nếm thử đi, mùi vị không tệ, tôi đã quên mất hết mùi vị thức ăn, thật sự là cảm giác rất kỳ diệu." Cô ấy vừa nói vừa gấp một đũa thức ăn lớn vào bát tôi, tôi nhìn cô ấy ăn ngon lành, vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng vậy sao?

Bữa cơm này tôi ăn như nhai sáp, Y Y lại ăn rất vui vẻ, trước khi đi còn ở ven đường nhìn thấy người bán kem, mua mấy cái về nhà.

________

Sáng sớm hôm sau, tôi liền sắp xếp xe đi Thanh Hải, hành tung hiện tại của Thẩm Mục không thể tùy tiện lộ mặt, cho dù Y Y nói sẽ dùng năng lực hệ thống giúp tôi che đậy, tôi vẫn lo lắng, chọn chiếc xe du lịch di động(*) kín đáo nhất, thuê hai lái xe riêng tự lái đi.

(*) [Loại xe giống như có cả cái phòng nhỏ ở trong, có chức năng tự lái, có wc di động các thứ....]

Mấy ngày nay Thẩm Mục bị tôi giấu, đã sớm nghẹn đến phát điên, vừa nghe nói có thể ra ngoài chơi, liền tích cực hơn hẳn.

"Chúng ta đi đâu?" Thẩm Mục ngã người ngồi trên ghế sô pha, nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe: "Kim Bảo Châu, em chạy đi trốn sao? Dọc đường đi cũng không thèm dừng lại, tự lái xe đi du lịch không phải là đi đến đâu sẽ ghé đến đó chơi sao?"

Tôi không để ý đến hắn, chuẩn bị pha cà phê. Hắn duỗi thẳng chân, chạm bắp chân vào đùi tôi hai cái, thấy tôi không có phản ứng, lại đứng lên đi tới từ phía sau, mang cả cái bóng lớn đè xuống, hai tay chống xuống bàn, vây quanh tôi ở giữa.

"Tôi phát hiện mấy ngày nay em rất không xem tôi ra gì, làm sao, chuyện giải quyết xong rồi tôi cũng vô dụng, em không cần lấy lòng tôi nữa?" Đầu hắn cọ cọ vào tai tôi, có chút ngứa ngáy.

Tôi giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Đừng nháo ở đây, không thấy tôi đang bận sao, anh lại không cảm thấy không vui, nháo cái gì."

"Cà phê rách này có gì đáng uống mà ngày nào em cũng uống." Hắn đứng thẳng rút khỏi người tôi, nhưng lại lẩm bẩm không buông.

"Không phải tôi mang theo máy chơi game và một đống thẻ game cho anh rồi sao, tự mình chơi đi." Tôi đặt bình cà phê lên bàn, hắn đã xoay người nằm trở lại sofa: "Cà phê của anh muốn thêm sữa không?"

"Thêm."

Tôi pha xong hai tách cà phê xoay người muốn bưng qua, xe vừa lúc đi vào đường hầm, bên trong xe đột nhiên tối sầm lại, tôi thiếu chút nữa đụng vào góc bàn. Thẩm Mục liền giơ tay chắn giữa góc bàn, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đèn đường hầm lúc này chiếu tới, ánh sáng khúc xạ lúc này chiếu vào mắt hắn rất sáng, tôi bưng ly cà phê đứng đó sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

...... Ban đêm trời vẫn mưa, lộp bộp rơi vào trên thân xe, âm thanh quá mức dày đặc, giống như có sinh vật cổ quái nào đó áp sát bên cạnh xe gầm rú. Tôi ngủ không được, lăn qua lộn lại trên giường.

Thẩm Mục đột nhiên từ phía sau áp vào, tay chân quấn lấy tôi, mang theo âm thanh buồn ngủ nghe có vẻ mềm mại: "Em lăn sắp rơi xuống giường rồi, tiếng mưa quá lớn không ngủ được sao?"

"Ừm, mưa này có thể sẽ kéo dài, không biết xe có bị ngập hay không."

"Sao có thể, mưa chứ có phải là lũ lụt đâu, đừng suy nghĩ lung tung." Hắn hít sâu một hơi, đầu cọ lung tung trên vai tôi vài cái, âm thanh mê hoặc lại cố trừng to mắt, như có vẻ rất mệt mỏi.

"Biết rồi, anh ngủ đi."

Hắn tùy tiện đáp một tiếng, giơ tay lên che hai lỗ tai tôi, ngủ thiếp đi.

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, hơi thô nhưng lại mềm mại.

Trong bóng đêm đen ngòm, tôi mở mắt ra.

Đường đến Thanh Hải không còn xa nữa... Cuộc sống trôi qua thật nhanh... Tôi ngẩn người thật lâu trong bóng đêm, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Mục đang ngủ say.

________

...... Sáng hôm sau mưa vẫn còn, tôi kéo rèm cửa xe, trước mắt mưa như trút nước, cửa sổ phủ một lớp sương mù, không nhìn rõ được bên ngoài. Tôi lau sạch kính, vất vả nhìn chằm chằm hồi lâu, mới thấy rõ bên ngoài nước ngập rất sâu.

Lòng tôi giật thót, vội vàng đi đến cửa xe. Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh thấu xương xen lẫn mưa phùn văng đầy người, khung xe vốn hơi cao, từ cửa xe đến khung xe còn cách một khoảng lớn, nhưng nước đọng đã ngập gần như ngang với cửa xe. Khi cửa xe mở ra, đã có nước tràn vào. Tôi vội vàng đóng cửa xe lại, vừa xoay người gọi Thẩm Mục, vừa gọi điện thoại cho hai tài xế đã đến khách sạn gần đó qua đêm.

"Làm sao vậy?" Thẩm Mục mơ hồ trừng mắt ngồi dậy.

Tôi gọi liên tiếp ba cuộc, cũng không có ai nghe máy, Thẩm Mục đã đi một vòng quay lại, sắc mặt khó có lúc nghiêm túc.

"Đừng gọi điện thoại cho họ nữa, xe này khá cao còn ngập thành thế này, tình huống bên họ chắc chắn cũng không tốt hơn. Nhất thời sẽ không tới được đâu, tôi đi khởi động xe thử xem, tôi nhìn mưa lớn như vậy, nhất định sẽ càng ngập càng cao, phải nhanh chóng rời đi."

"Được, anh thử lái xe trước, tôi tra bản đồ tìm xem gần đây có địa thế nào cao không."

Thẩm Mục thông thạo từ xe chui vào buồng lái, thử khởi động, nhưng căn bản không nổ máy được: "Không được, nhìn mực nước cao thế này, động cơ có thể đã bị nước vào."

"Vậy làm sao đây?"

Mưa bên ngoài còn ồ ạt không ngớt, cần gạt nước đung đưa muốn xua tan sương mù dày đặc, nhưng cũng chỉ vô ích, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có cách đó không xa là dải cây xanh như ẩn như hiện, lại như không lộ ra chút màu xanh nào của lá cây.

Tôi lấy điện thoại tìm kiếm thông tin liên quan, bắt đầu có mưa to từ đêm qua, nhiều con đường ngập lụt, đã có thông báo nhắc nhở công dân chú ý an toàn.

Thẩm Mục cau mày, suy tư một lát sau mới nói: "Cơn mưa này không biết khi nào mới dừng, hơn nữa tôi cảm giác so với tối hôm qua còn lớn hơn, xe lại không khởi động được, mực nước tiếp tục dâng lên, xe nhất định sẽ vào nước, đến lúc đó chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này, chúng ta phải thừa dịp hiện tại nước đọng không sâu, đến chỗ cao hơn."

"Được, vậy anh xem một chút xem có thứ gì hữu dụng có thể mang theo, tôi đi gọi điện thoại." Tôi thật sự không nghĩ tới, chỉ là ra ngoài đi du lịch, tối qua còn tốt, mới qua một hôm đã xảy ra loại tình huống này.

"Được, được." Âm thanh cô ấy nói chuyện mơ hồ, giống như đang ăn cái gì đó: "Lát nữa tôi sẽ nhìn tình huống bên cô, cần tôi báo với người nhà họ Kim một tiếng, để họ phái người đi cứu viện không?"

"Không, tạm thời không cần, dù sao tôi hiện tại ở cùng Thẩm Mục, không nên để người nhà họ Kim biết, chỉ cần cô có thể định vị được vị trí của tôi, tôi đã yên tâm rồi. Đúng rồi, làm sao có thể đột nhiên lại gặp mưa to? Có liên quan gì đến hệ thống không?"

"Không có, tôi vẫn một mực giám sát, nếu như xuất hiện tung tích hệ thống, tôi nhất định sẽ phát hiện, cô đừng quá lo lắng, đây chỉ là chuyện thời tiết thay đổi theo tự nhiên thôi, tôi sẽ theo dõi vị trí của cô, cô duy trì liên lạc qua điện thoại, có chuyện gì nhớ là phải liên lạc trước."

"Được, vậy tôi cúp máy trước." Tôi cúp điện thoại, đi ra phòng nghỉ phía sau tìm Thẩm Mục. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, lần lượt làm rỗng các chai nước khoáng trên xe, tháo dây giày cột những chai nước này lại với nhau, lại nhét vào một túi nilon lớn.

"Trên xe không có thứ gì có thể mang theo, cứ mang theo cục sạc điện thoại di động, trên xe không có túi chống thấm nước, trước dùng túi nilon cất kỹ, quấn thêm vài cái, buộc sát người, buộc cao một chút, mặc quần áo nhẹ nhàng thôi, đừng mặc áo bông ngâm nước sẽ dễ chìm."

Thẩm Mục trong lúc nói chuyện đã thu dọn xong chai nhựa, đứng lên nhét một túi chai nhựa lớn vào tay tôi, quấn dây buộc túi nilon vào cổ tay tôi: "Cầm đi, nếu nước ngập trở nên sâu hơn, cái này có thể dùng làm phao cứu sinh tạm thời."

Tôi gật gật đầu, cũng không có nhiều lời vô nghĩa, dùng tốc độ nhanh nhất dựa theo yêu cầu của hắn sửa sang lại tất cả, tìm ra phương hướng địa thế cao gần đây, cùng Thẩm Mục ra khỏi phòng xe.

Nước tràn vào xe lạnh thấu xương, tốc độ tràn này quá kinh người. Thẩm Mục nắm lấy tay tôi, càng nắm càng chặt: "Ôm chặt túi nhựa kia, nắm chặt tay tôi đừng buông ra."

"Ừm." Tôi hít sâu một hơi, cất bước vào trong nước đọng, nước này trực tiếp ngập đến vị trí thắt lưng tôi, mưa quá lớn quả thực giống như từng chậu nước đá đổ xuống, đứng trong màn mưa hai mắt đều không mở ra được, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Quá lạnh, tôi lạnh đến run rẩy, răng không kiểm soát bắt đầu đánh vào nhau.

Thẩm Mục kéo tôi về phía hắn, từ nắm tay biến thành ôm lấy cánh tay tôi, chúng tôi dìu nhau đi ra ngoài. Nước đọng quá sâu, lại là mùa đông giá rét, mỗi một bước đi đều cực kỳ gian nan, trong ngực tôi cột một túi nhựa lớn trôi nổi trên mặt nước, vô hình làm lực cản càng lớn.

Tôi gần như là bị Thẩm Mục nửa kéo nửa đỡ đi về phía trước. Mưa quá lớn đánh vào da thịt rất đau, nhìn không rõ con đường phía trước, cảm giác lỗ tai đều đang chảy nước vào, toàn thân ướt đẫm, quần áo kia giống như là khối băng lạnh dán vào trên người, như dính vào da thịt tôi.

Tôi cảm thấy bản thân đang nhanh chóng mất nhiệt, tôi đã mất cảm giác cơ bản nhất về phương hướng và nhận thức thời gian. Tôi căn bản không biết đã đi được bao xa, chỉ cảm giác mưa vẫn luôn rơi xuống, giống như là có từng tảng đá nhỏ từ trên trời ném xuống, muốn đập người ta đến chảy máu đầu, có quỳ xuống đất cầu xin ông trời cũng không chịu bỏ qua.

Nước đọng từ từ dâng lên, dần dần ngập đến ngực tôi.

Chỉ ngắn ngủi 2,1km trên bản đồ, chúng tôi lại gian nan như đi Tây Thiên thỉnh kinh. Nước đọng như sông chảy xiết, ào ạt như muốn biến tôi thành một phần của nó, mỗi bước đi về phía trước như đang đối chọi gay gắt với dòng chảy.

Tôi lạnh đến đứng cũng không đứng được, hơn phân nửa thân thể đều tựa trên người Thẩm Mục, vẫn không ngừng run rẩy. Tôi gian nan ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục một cái, mưa làm tôi chỉ có thể híp mắt, loáng thoáng nhìn thấy đường cằm mơ hồ của hắn. Hắn vẫn dùng sức ôm eo tôi, nắm chặt mười ngón tay tôi, mỗi một bước đi đều mạnh mẽ, giống như một tảng đá cứng rắn trong dòng nước lũ.

Tôi là một chiếc bình trôi nổi treo trên tảng đá này, tảng đá bởi vì tôi có sức sống, tôi cũng bởi vì bám vào tảng đá sẽ có cơ hội để sống sót.

Dòng đời dường như luôn như vậy...

Hắn chắc là cảm giác được thể lực của tôi không chống chọi nổi, cách mưa to hét một câu: "Sắp tới rồi, đến nơi là an toàn."

Tôi không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay hắn xem như đáp lại.

Đi được một lát, đã không phân biệt được là quá mệt hay quá lạnh, đầu óc cứ như gỗ mục, lúc thở dốc cả khí quản đều lạnh lẽo đau đớn, như thể chỉ còn dựa vào hơi thở cuối cùng để chống chọi, nói không rõ khi nào hơi thở này sẽ tản đi, không rõ khi nào cả người sẽ ngã xuống mưa bão.

Khi rẽ qua một ngã tư, hướng đọng nước thay đổi, bên đường này có một con kênh rất sâu, lại thêm nước đọng.

Chúng tôi cẩn thận di chuyển về phía trước, mắt thấy sắp đi ra khỏi đoạn đường này, tôi một bước đạp vào khoảng không, mất thăng bằng rơi xuống.

Khoảnh khắc bị cảm giác mất trọng lượng làm hoảng sợ, tôi vô thức buông lỏng tay một chút. Chỉ vài giây sau tôi lập tức mất đi chống đỡ, rơi vào vũng nước sâu, rơi khỏi đôi tay đang nắm chặt của Thẩm Mục, bị nước đọng nhanh chóng kéo xuống kênh sâu.

Nước đọng chảy xiết, sau khi bị rơi xuống tôi căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có thể gắt gao ôm cái chai nhựa kia tránh chìm xuống đáy, liều mạng ngoi đầu lên trên, miệng mũi bị sặc đến đau đớn, một tay vung vẩy như muốn tìm được thứ gì đó.

Trong tầm mắt tôi, thân ảnh Thẩm Mục trên mặt nước biến mất. Cánh tay tôi vung lung tung lúc này bị thứ gì đó kéo lại, đang ở tư thế chìm xuống đột nhiên được kéo lên.

Tôi căn bản không thể phân biệt được đây là thứ gì, chỉ liều mạng đưa tay muốn bắt lấy.

Thẩm Mục đột nhiên từ trong nước chui ra, trực tiếp đụng vào vai tôi, hắn liều mạng xé rách túi nilon quấn quanh cổ tay tôi. Túi đựng đầy chai nhựa lúc này thoáng cái khiến cả người tôi nhẹ đi không ít.

Thẩm Mục đứng trong nước, một tay nắm lấy cánh tay tôi dưới nước, tay kia ôm lấy thắt lưng tôi, giúp tôi đứng vững. Tôi bị sặc nước đến choáng váng, đầu óc đều trống rỗng, chờ tôi lấy lại tinh thần, cả người đang quấn chặt trên người Thẩm Mục. Thẩm Mục đứng ngay hướng xả nước, bị nước cuốn cũng có chút đứng không vững.

Cả người tôi như nhũn ra, cắn răng chống đỡ hai chân đang bủn rủn, cố gắng đi về phía trước, muốn giảm bớt gánh nặng cho Thẩm Mục.

Lúc tôi đã mệt đến mức gần như muốn ngất đi, một tòa nhà nhỏ màu xám cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn.

Lúc này nước đã gần ngập đến xương bả vai tôi.

Sự điên cuồng mừng rỡ chấn động tinh thần tôi, tôi chống người, dưới sự dìu dắt của Thẩm Mục cố gắng đi về phía tòa nhà kia. Cửa cuốn dưới lầu đóng chặt, Thẩm Mục giơ một bàn tay điên cuồng đập cửa cuốn.

Từng đợt âm thanh kia ở trong mưa giống như là sấm sét. Đập thật lâu, cửa sổ tầng hai mới mở ra, thò ra một cái đầu, lớn tiếng hét: "Ai đó!"

"Giúp chúng tôi tránh mưa đi! Chúng tôi đưa tiền!"

"Chờ một chút!" Cái đầu kia rụt lại, cửa sổ cũng đóng lại.

Tôi cùng Thẩm Mục đứng trong nước hồi lâu cửa cuốn mới mạnh mẽ bị kéo từ bên trong ra, nước thoáng cái tràn vào.

Thẩm Mục kéo tôi nhanh chóng vọt vào trong cửa. Hai đại ca mở cửa dùng sức kéo cửa cuốn đè xuống, lại đóng cửa thủy tinh bên trong, lấy chăn chặn khe cửa, lại đè lên mấy bình dầu lớn, lúc này mới rảnh rỗi nói chuyện với chúng tôi.

"Còn một vạn cho các người hết, xin hỏi hai người có chăn cùng nước nóng không?" Lúc Thẩm Mục nói chuyện có chút run rẩy, cũng bị lạnh không nhẹ. Lời nói của hắn rất khéo léo, vừa có lợi cho bọn họ, cũng âm thầm biểu thị đây là toàn bộ tài sản của chúng tôi, có thể tránh được nguy cơ khác, dù sao lúc thiên tai lòng người là loạn nhất.

"Nước nóng có, có chăn có tủ lạnh, không ghét bỏ thì tôi lấy cho hai người một cái giường, trước hết lên lầu hai đi, lầu một đều bị ngập rồi."

Hai đại ca nhìn qua đều là dáng vẻ trung niên, gọi chúng tôi lên lầu hai, lấy chăn bông cùng nước nóng, còn có hai bộ quần áo mới, nói là quần áo làm việc của nhân viên phục vụ trong cửa hàng, Thẩm Mục lấy điện thoại di động từ trong túi nilon ra muốn chuyển tiền cho bọn họ. Đại ca mấy phen từ chối, cuối cùng chỉ nhận một nghìn tệ.