Tôi Không Lấy Chồng

Chương 5



Bọn họ chỉ mới vừa nếm thử được tư vị ***********, Hắc Nhược Hoành còn muốn nếm thêm nhiều hương vị nữa, nên muốn cấp tốc ôm người phụ nữ đó về nhà làm vợ mình.

Hiện tại trong đầu anh đã có một kế hoạch cầu hôn, một tràng tiếng gõ cửa làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh ngẩng đầu nhìn lên, là ba Hắc, “Ba?”

“A hoành à...” ba Hắc giọng nhu hòa gọi.

Hắc Nhược Hoành giật mình một cái, có một loại dự cảm xấu, “Ba, người trực tiếp nói đi, đừng dùng giọng nói này nói chuyện với con.”

Anh vẫn quen giọng nói lớn tiếng của ba hơn.

Ba Hắc “Hì hì” cười vài tiếng, “Ngày hôm nay có một tiệc rượu, ba hy vọng con sẽ thay ba đi.”

Hắc Nhược Hoành còn tưởng là chuyện quan trọng gì, “Đã biết, con sẽ thay ba đi.” Kỳ thật loại chuyện này đại khái có thể giao cho bộ phận PR giải quyết, bất quá ba đã tự mình yêu cầu, chắc người chủ tiệc rượu có mặt mũi lớn, đúng là từ chối không được.

“Được, ba đi trước.” Đạt được mục đích, ba Hắc vui vẻ rời đi.

Hắc Nhược Hoành bất đắc dĩ lắc đầu, gửi một tin nhắn ngắn cho Đồng Tử Lâm, nói cho cô biết, hôm nay buổi tối không thể cùng nhau ăn cơm được.

Đồng Tử Lâm đi tới căn hộ của Hắc Nhược Hoành, cầm chìa khoá anh đưa cho cô, mở cửa phòng của anh. Khó có được cuối tuần, nên ra ngoài đi chơi mới đúng.

Đẩy cửa phòng ngủ của anh ra,nhìn thấy anh trần truồng nửa người nằm ở trên giường, bên miệng nâng lên nụ cười nhẹ.

Chỉ là ánh mắt cô nhìn lướt qua, trông thấy bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, nụ cười trên mặt cô đông lại, cô ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt mở thật to. Trong đầu trống rỗng, đại não thông minh lúc này đột nhiên nghỉ việc.

Trên giường người phụ nữ kia xoay người lại, cô nhìn thấy mặt của người đó, dạ dày tự nhiên ngọ nguậy, cô khó chịu che miệng, hướng phòng tắm chạy đi.

Có lẽ Hắc Nhược Hoành bị trận nôn khan đánh thức, anh mơ hồ mở mắt ra, ngồi dậy, tay không ngừng vỗ đầu, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng anh lại thấy rõ có một người phụ nữ nằm ở trên giường.

Thân thể Đồng Tử Lâm, anh đã nhìn không dưới mấy chục lần, nhưng trong ấn tượng của anh, cô không có gầy như vậy, người này anh không quen…

Ý thức lập tức thanh tỉnh rất nhiều, anh theo bản năng kéo chặc ga giường, không cần nhìn anh cũng biết lúc này đang trần trụi, trên mặt nhiều loại tâm tình lẫn lộn.

Nhưng cũng không bằng cảm xúc bị bắt gian trên giường.

Vẻ mặt Đồng Tử Lâm tái nhợt mở cửa phòng tắm đi ra, thấy người đàn ông ngồi trên giường, cô tức giận nói, “Hắc Nhược Hoành, chúng ta kết thúc!”

Lý trí? Đồng Tử Lâm đang không để ý tới lời cô nói, đặc biệt là lúc cô tức giận.

Mà Hắc Nhược Hoành thì có, anh người có lý trí, cho dù tính hình đang không được tốt, vào lúc này, anh cần nhất chính là lý trí. Anh nhìn Đồng Tử Lâm tức giận bỏ đi, anh quay sang đánh thức người phụ nữ ở trên giường, có chút kinh ngạc cô chính là cô gái ở nhà hàng lần trước.

“Làm sao vậy?” Cô hoảng sợ ngồi dậy.

Hắc Nhược Hoành nhìn thấy khăn trải giường từ trên người của cô tuột xuống, cô mặc trên người lễ phục khêu gợi lộ lưng, không, phải nói quần áo cô còn nguyên vẹn.

Cô nằm úp sấp ngủ ở bên cạnh, rất tự nhiên khiến người ta liên tưởng đến cô cùng anh đều trần truồng.

“Cô tại sao lại ở chỗ này?”

Hoàng Tử Nguyệt sửng sốt một chút, ” Bạn học Hắc, anh không nhớ rõ sao?”

“Mời giải thích rõ.” Anh lễ phép nói, nhưng trong mắt u tối khiến người ta sợ hãi.

Hoàng Tử Nguyệt theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, “Ngày hôm qua anh uống khá nhiều, là em lái xe đưa anh về nhà.”

“Tôi nhớ là tôi có tài xế.”

Hoàng Tử Nguyệt cắn cắn môi, hình như có nỗi khổ khó nói, một lát sau, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, bất cứ giá nào cũng phải nói: “Em là lễ vật của anh.”

Người trong xã hội thượng lưu đều thích giở trò này, rất thích buộc trên cổ các cô gái xinh đẹp nơ con bướm, để tặng cho người khác nịnh bợ, thật bất hạnh, ngày hôm qua anh đụng phải.

“Tôi không biết cô kiếm được gì trong chuyến đi này!” Anh mở miệng châm chọc.

“Em...” Hoàng Tử Nguyệt có một khắc vui vẻ, bởi vì anh người khách đầu tiên của cô. Chẳng qua truyện cổ tích vẫn là truyện cổ tích, thực tế thì tàn khốc hơn nhiều, cô biết, người đàn ông này không vui mừng hớn hở gì.

Nếu như không phải anh tu dưỡng thật tốt, e rằng cô đã bị nhục nhã.

“Chúng ta ngày hôm qua không có phát sinh gì cả.” Anh khẳng định nói.

Do dự chỉ chốc lát, cô gật đầu, cho dù cô thực sự muốn phát sinh gì đó với anh cũng không có khả năng, sau khi cô thay anh cởi hết quần áo, anh đã sớm nằm ngủ say ở chỗ này.

Hắc Nhược Hoành nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng mở miệng, “Cô cần bao nhiêu tiền?”

Cô cắn cắn môi dưới, không mở miệng được, ai cũng có nỗi khổ, nỗi khổ của cô cũng rất bình thường, nhưng cũng thật bi thảm, thế nhưng cô cũng không nói ra vào lúc này, vì người đàn ông này đối với cô không có bất kỳ thương cảm nào.

Đem câu chuyện nói ra, chẳng khác nào tự rước lấy nhục. Cô nhẹ nhàng nói ra một con số, mắt không dám nhìn anh.

“Tôi cho cô gấp đôi, cô đi nói rõ ràng với bạn gái của tôi.”

Hoàng Tử Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, “Bạn gái anh hiểu lầm?” Cô vừa rồi ngủ say như chết, căn bản không biết vừa xảy ra chuyện gì.

“…” Anh không mở miệng, chờ cô đồng ý.

Hoàng Tử Nguyệt có chút khẩn trương, “Xin lỗi, em không biết…” Cô im lặng, không nói được gì nữa, trong ánh mắt lạnh tanh của Hắc Nhược Hoành không có bất kỳ ôn nhu nào, anh căn bản không quan tâm đến sự chân thành cùng áy náy của cô.

Cô cúi thấp đầu xuống, “Em biết rồi.” Cô hít một hơi, “Em sẽ giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu.”

Hắc Nhược Hoành dùng tay ra hiệu, Hoàng Tử Nguyệt bối rối rời khỏi cái giường lớn, như một con chuột nhỏ từ dưới móng vuốt con mèo trốn thoát.

Hắc Nhược Hoành nặng nề thở ra một hơi, không hiểu sự tình làm sao lại phát triển đến nước này, anh thật vất vả mới mở rộng lòng cô, không để cho cô trốn tránh anh, chấp nhận tình cảm của anh.

Khi anh sắp tiến thêm một bước phát triển, thì xảy ra chuyện này thời gian quá không thích hợp, mà cô, Hắc Nhược Hoành có thể khẳng định một ngàn lần, lúc này đây, cô sẽ không để cho anh sống dễ chịu.

Anh cười khổ một cái, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh, cô chính là người phụ nữ như vậy.

Nói muốn chính là muốn, nói không muốn chính là không muốn, nói giữa bọn họ kết thúc, liền thực sự kết thúc, anh hầu như có thể dự đoán khi Hoàng Tử Nguyệt giải thích, hoàn toàn không xoa dịu được mối quan hệ căng thẳng hiện tại của bọn họ.

Đồng Tử Lâm rất tức giận, cô tức muốn đánh một trận đôi cẩu nam nữ này, thế nhưng cô không muốn làm ô uế tay mình, tức giận hơn, cô không thể tưởng tượng được cô lại đi hẹn ước với người đàn ông như vậy.

Cô đành phải đến nơi hẹn, đi tới tiệm bánh ngọt, cô lạnh lùng nhìn cô gái ngồi ở trước mặt, người phụ nữ này giống như một cô vợ nhỏ.

“Xin lỗi…” Hoàng Tử Nguyệt bắt đầu xin lỗi, cô không nghĩ tới Đồng Tử Lâm thật sự là bạn gái Hắc Nhược Hoành, ngày đó vô tình gặp được ở nhà hàng, cô còn nghĩ bọn họ chỉ là bạn bè, một đôi bạn bè thân thiết.

Nhưng tiếng xin lỗi này, khiến Đồng Tử Lâm càng tức giận hơn, cô mím môi thật chặc, một câu cũng không nói.

Hoàng Tử Nguyệt bất an giật mình, trên mặt sợ hãi, “Tôi… Tôi không có…”

“Mặc kệ cô có cái gì hay không, chuyện đều không liên quan đến tôi!” Đồng Tử Lâm không chút do dự cắt đứt lời của cô ấy.

Cho dù hồi nhỏ Hoàng Tử Nguyệt đối với Hắc Nhược Hoành có tình cảm, nhưng hiện tại cũng không dám vọng tưởng. Cô chỉ là một người qua đường mà thôi, căn bản là không vai trò quan trọng gì cả, mà Đồng Tử Lâm mới thật sự là công chúa, công chúa vốn chính là xứng với hoàng tử.

Mà Hắc Nhược Hoành vị hoàng tử này từ đầu đã thích công chúa, cái gì chim sẻ trở thành phượng hoàng đều là gạt người. Cô mở miệng muốn nói, lại bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.

Cô mở điện thoại di động, ấp úng mà trả lời vài tiếng, trên mặt không còn sợ hãi nữa, mà là bất lực.

Đồng Tử Lâm cau mày nhìn Hoàng Tử Nguyệt, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, lúc cô đang chuẩn bị cầm túi xách lên đi, người phụ nữ trước mặt đột nhiên lớn tiếng khóc, Đồng Tử Lâm sửng sốt, nhất thời không biết phản ứng gì.

“Ô ô…”

Tiếng khóc của cô càng to lớn, khiến cho mọi người xung quanh chú ý, Đồng Tử Lâm nhất thời hối hận tại sao cô lại không tìm nơi nào kín đáo gặp mặt chứ, “Này! Không cho phép khóc!” Cô ngang ngược nói.

“Oa oa…”

Tiếng khóc của cô lớn hơn nữa, Đồng Tử Lâm chịu thua, cô càng không cho phép, Hoàng Tử Nguyệt càng khóc lợi hại hơn, cô chịu không nổi nữa, đành phải ngồi ở bên cạnh Hoàng Tử Nguyệt, giống lúc trước dỗ em gái Đồng Tử Tuyền vậy, vỗ nhẹ bả vai của cô ấy, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng khóc, ngoan nha!”

Không biết lời an ủi của cô có tác dụng hay không, tiếng khóc của Hoàng Tử Nguyệt càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, biến thành nức nở.

“Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra?” Đồng Tử Lâm ôn nhu nói, cô không thích Hoàng Tử Nguyệt, nhưng chỉ không thích thôi, theo quan niệm của cô, tên khốn kiếp Hắc Nhược Hoành mới kẻ đáng ghét!

“Tôi… Em trai…”

Nắm được vài câu trọng điểm, Đồng Tử Lâm nhanh chóng hiểu rõ sự tình, “Em trai cô nằm viện?”

Hoàng Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.

“…”

“Đồng tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cùng bạn học Hắc không có xảy ra chuyện gì, tôi cùng anh ấy chỉ ngủ cùng một giường…”

Hoàng Tử Nguyệt vừa khóc vừa nói, đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng.

Đồng Tử Lâm rất ghét nhìn phụ nữ khóc, sau khi nghe xong cô bực bội nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

Lời của cô khiến Hoàng Tử Nguyệt an tâm được một chút, sau khi an lòng, cô không khỏi buột miệng nói ra, “Đồng tiểu thư, tôi đang rất cần tiền của bạn học Hắc…”

Bọn họ cũng từng học chung nhà trẻ, nhưng Hoàng Tử Nguyệt gọi cô là Đồng tiểu thư, nhưng gọi Hắc Nhược Hoành là bạn học Hắc, Đồng Tử Lâm không muốn mình hẹp hòi như vậy, nhưng lòng dạ cô đúng là hẹp hòi thiệt.

[

Vừa nghe nói đến tiền, sắc mặt cô tối sầm, “Tiền gì?”

“Tôi…” Hoàng Tử Nguyệt dừng lại có chút sợ, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Đồng Tử Lâm, liền đem sự việc nói rõ một lần, run như cầy sấy nhìn mặt Đồng Tử Lâm không chút biến đổi.

“Tốt.” Cô cười nói.

“Đồng tiểu thư…”

Đồng Tử Lâm từ trong túi xách lấy chi phiếu ra, nhanh chóng điền ở phía trên một con số, đưa cho cô, “Tiền này cô cầm, hẳn đủ để cho em trai cô chữa bệnh, về phần tiền thừa thì tùy cô muốn làm gì thì làm, sau đó đừng bước chân vào nghề kia nữa…”

Trong nháy mắt Hoàng Tử Nguyệt ngẩn ngơ, dáng dấp hoa lê đái vũ làm rung động lòng người, “Cô tại sao phải giúp tôi?”

Không để ý đến vấn đề của cô, Đồng Tử Lâm lạnh lùng nói: “Cô cũng không cần nói chuyện với Hắc Nhược Hoành, cô nên tự lo cho mình thì hơn, chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi sẽ tự giải quyết.”.

Từ đầu đến cuối Hoàng Tử Nguyệt đều ngồi ngẩn người tại chỗ, nhìn Đồng Tử Lâm đứng dậy, cầm túi LV mới nhất cao ngạo rời khỏi. Qua một lúc lâu, điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô đứng lên lấy ra nhìn, người gọi đến là Hắc Nhược Hoành.

Cô cắn môi suy nghĩ, cô hiểu ý tứ của Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm không muốn cô tham gia vào chuyện giữa bọn họ, hơn nữa, cô vốn là một người dư thừa, nắm chặc chi phiếu trong tay, cắn chặt răng, cúp điện thoại, trực tiếp tắt nguồn.

Cô sẽ không cầm chi phiếu của Hắc Nhược Hoành, nếu cô đã quyết định cầm chi phiếu của Đồng Tử Lâm, thì cô phải hết lòng tuân thủ cam kết, nhưng mà Đồng Tử Lâm sau khi nghe xong lời giải thích của cô, hình như vẫn chưa hết giận, cảm thấy cô ấy càng tức giận hơn thì phải.

Ánh mắt từ điện thoại di động dời đến tờ chi phiếu trên tay, cô một lần nữa kiểm tra lại, đáy lòng nở một nụ cười, có lẽ cô rất may mắn, có thể một lần nữa trở lại cuộc sống trên quỹ đạo của mình… Về chuyện tình của hai người kia, cô vẫn không nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn, cô chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.

Đồng Tử Lâm vừa đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, trên mặt tức giận đều không che giấu được, bước chân cô dừng lại, đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nét mặt biểu lộ một tia cười lạnh, được lắm Hắc Nhược Hoành, anh cho rằng như vậy cô sẽ tha thứ sao?

Nằm mơ!

Dám để người phụ nữ khác đưa anh về nhà, còn cho ở lại nhà anh, ngủ ở trên giường của anh, anh cho là cô đã chết rồi sao?

Khi Hắc Nhược Hoành nhận được bưu kiện Đồng Tử Lâm gửi cho anh, là lúc anh đang an tĩnh ngồi môt chỗ, giống như một thầy tu đang ngồi thiền, trong mắt lộ ra cơ trí.

Cho dù không mở ra xem, anh cũng biết, anh tuyệt đối sẽ không thích những đồ vật bên trong. Nếu như Đồng Tử Lâm hiểu, cô sẽ chủ động tới tìm anh, chứ không phải gửi phần bưu kiện này tới.

Anh nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm kéo lên, rạch một đường, anh thong thả mở hộp ra nhìn.

Lụa trắng, dao găm, một lọ thuốc…

Anh cẩn thận nhìn, dịu dàng sờ nhẹ tấm lụa trắng giống như vuốt ve người phụ nữ anh yêu thương vậy, anh nhếch miệng cười, vì sáng ý của cô mà cười, nhẹ nhàng buông ra.

Anh lạnh nhạt cầm dao găm lên, hơi dùng lực, lau lưỡi dao qua một lần, ánh mắt hiện lên tia sáng, anh vững vàng cầm dao găm hướng về cái bàn ở giữa đâm một cái, lưỡi dao khắc sâu ba tấc.

Kỳ thật không cần thử, anh cũng biết con dao này tuyệt đối không phải thứ để đùa giỡn. Đúng vậy anh không cách nào thuyết phục chính mình, cô là một người phụ nữ nhẫn tâm.

Một lát sau, thả dao găm xuống, anh cầm lấy hộp thuốc, trên đó viết to hai chữ: Thuốc ngủ. Anh buông hộp thuốc xuống, rót một ly nước.

Gần mấy phút sau, anh bưng ly nước khẽ uống một ngụm. Anh không chút nghĩ ngợi mở hộp thuốc, đổ ra một viên thuốc.

Thời điểm muốn uống viên thuốc vào, cửa phòng làm việc mở ra, anh tỉnh táo nhìn người vừa tới.

“A Hoành, chú nghe nói…” Là Bạch Mộ Hiên chú Hắc Nhược Hoành, lúc nãy anh hơi khẩn trương xông vào. Vừa nhìn thấy Hắc Nhược Hoành bình tĩnh, anh có chút ngạc nhiên.

“A Hoành, cháu đang làm gì?” Bạch Mộ Hiên phát hiện trên bàn hỗn loạn, lụa trắng, dao găm, còn có hộp thuốc, anh đi tới cái bàn, cầm lên hộp thuốc lên nhìn, lập tức cả kinh, “Thuốc ngủ!”

“Chuyện gì?” Hắc Nhược Hoành lạnh nhạt hỏi.

Khủng hoảng cùng sợ hãi, Bạch Mộ Hiên không cách nào không nghiêm nghị nhìn anh.

Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, giống như là đang cười Bạch Mộ Hiên chuyện bé xé to, “Lâm Lâm chỉ đùa giỡn thôi.”

Bạch Mộ Hiên làm như hiểu tất cả, “Nếu như là đùa giỡn, cháu cũng sẽ không uống nó, mà trực tiếp đem ném đi.” Giữa bọn họ tuổi tác chênh lệch cũng không phải rất lớn, nên Bạch Mộ Hiên đối với Hắc Nhược Hoành hiểu rất rõ.

Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, nụ cười mang theo mất mát, “Cô ấy sẽ không ác như vậy.” Lời này anh như nói cho chính mình.

“Tử Lâm đưa những thứ này có ý nghĩa cô ấy muốn chia tay với cháu.” Bạch Mộ Hiên thẳng thắn nói rõ.

Ai có thể sáng tạo như Đồng Tử Lâm được chứ, chia tay vẫn tặng quà, hơn nữa quà chia tay này còn rất có khí phách hoàng đế nha, ba thứ này thời xưa hoàng đế thường đưa cho phi tử hậu cung.

Hắc Nhược Hoành buồn bực không lên tiếng, cũng bởi vì không muốn tin tưởng ý nghĩa những thứ Đồng Tử Lâm đưa cho, đem những ý nghĩa thành đùa giỡn, mà anh cũng “Vui đùa” trong cái trò chơi đó.

Nhưng những thứ này đều là anh phỏng đoán mà thôi!

Bạch Mộ Hiên nói ra tất cả, Hắc Nhược Hoành đứng lên, cầm toàn bộ những thứ đó bỏ vào cái thùng, nhắm mắt làm ngơ.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Bạch Mộ Hiên thử cùng anh nói chuyện, mong muốn anh chớ để tâm vào những chuyện vụn vặt…

Hắc Nhược Hoành lắc đầu, không dự định nói gì cả, có một số việc anh rất khó nói với người ngoài, cho dù người này là chú út của anh, anh cũng nói không nên lời.

Bạch Mộ Hiên nhìn gương mặt buồn bực của anh, trực tiếp nói ra, “Chú nghe nói một việc.”

“Ừ?” Anh phản ứng chậm rãi gật đầu một cái, bộ dáng không có hứng thú một chút nào.

“Là Tử Du nói với chú.” Bạch Mộ Hiên dừng một chút, “Tử Lâm xin điều đến chi nhánh công ty ở Hồng Kông.”

Hắc Nhược Hoành phản ứng cực kỳ chậm, giương mắt xuống đất, giọng nói cũng thong thả như con rùa đang bò, “Chú nói cái gì?”

“Chú cảm thấy khó hiểu nên mới đến hỏi cháu một chút.” Trước đây hai người dính nhau như sam, đột nhiên bây giờ một người nói muốn chuyển đi, như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Lại một lần nữa Bạch Mộ Hiên đưa ánh mắt đặt trên cái hộp kia, trong lòng không khỏi so sánh, Tử Du mặc dù có chút yếu ớt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bỏ đi giải sầu một mình, nhưng Đồng Tử Lâm còn ác hơn, cô ấy không phải đi giải sầu một chút, mà là rời khỏi cái chỗ này.

Dù sao anh cũng là người ngoài cuộc, có mấy lời anh không tiện nói ra, anh tiến lên, vỗ vỗ vai Hắc Nhược Hoành, “Chính cháu tự giải quyết đi!”

Hắc Nhược Hoành không biết Bạch Mộ Hiên rời đi lúc nào, lúc anh nghe đến Đồng Tử Lâm muốn rời khỏi, anh liền bị hãm sâu trong suy nghĩ của mình, anh không nghĩ tới Đồng Tử Lâm thực sự ác như vậy!

Đi…

Nói đi là đi, cũng không nghĩ đến tâm tình của anh. Hoàng Tử Nguyệt cũng không nhận điện thoại anh, anh còn tưởng Lâm Lâm đã hiểu rõ mọi chuyện rồi chứ, thế nhưng cô cũng liên lạc với anh lần nào.

Cô đang tức giận, tức cái gì chứ? Anh không biết.

Anh nghĩ chắc cô tức giận việc anh cho Hoàng Tử Nguyệt ngủ. Hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm cái hộp kia.

Cô muốn đi, vậy cũng phải xem cô có thể đi được không chứ…

Sau khi tan việc Đồng Tử Lâm trở về căn hộ nhỏ của mình, đã chừng mấy ngày cô chưa có về nhà ba mình. Căn hộ này là cô tự mình mua sau khi đi làm.

Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền, cô sẽ một mình ở chỗ này, từ từ suy nghĩ kỹ càng. Kỳ thật cô đã quyết định chia tay Hắc Nhược Hoành, ngay cả quà chia tay cũng gửi đi rồi.

Nhưng tâm tình của cô cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào, dường như vẫn là trời đầy mây, rầu rĩ, muốn mưa nhưng rơi không được, cô cảm thấy hoảng sợ.

Cô rất ít đem ưu tư mang vào công việc, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới bởi vì quan hệ của anh, đã biến trạng thái làm việc mấy ngày nay không tốt chút nào.

Không muốn đi thừa nhận, cái người đàn ông thối tha kia thực đã ảnh hưởng đến cô.

Cô cởi quần áo xuống, tắm nước nóng, trước khi ngủ xoa chút tinh dầu hoa oải hương lên người, ra lệnh chính mình không nên suy nghĩ nhiều, tiến vào mộng đẹp.

Cô ngủ rất sâu, bởi vì mấy ngày hôm trước đều ngủ không được ngon giấc, cho nên có người bước vào phòng cô cũng không biết.

Trên tay của người đàn ông cầm chìa khóa, đây cái chìa khóa cô cho anh, cho phép anh được ra vào. Anh đặt chìa khóa trên quầy, thản nhiên đi vào gian phòng của cô.

Ngồi ở bên giường cẩn thận nhìn cô, trong mắt mang theo phẫn nộ và không cam lòng. Bàn tay ở cổ duyên dáng của cô ôn nhu phác hoạ, nét mặt cùng ánh mắt hoàn toàn không giống nhau, mang theo sự quyến luyến và ôn nhu.

Anh giống như một tên cướp, xông vào nhà của cô, toàn thân mang theo ngọn lửa tức giận, cho tới khi bàn tay của anh bóp trên cổ của cô, anh cũng không có quá nhiều cảm giác.

Thẳng đến khi trong lúc ngủ người phụ nữ này khẽ nói mớ, anh mới giật mình buông cô ra.

“Tên thối tha!” Người phụ nữ cúi đầu mắng một câu, ngay sau đó xoay người, khuôn mặt hướng bên trong mà ngủ.

Anh im lặng nở nụ cười, vì anh có thể quấy nhiễu cô trong giấc mơ, khiến cô ngay cả ngủ cũng nghĩ tới anh, cô quan tâm anh!

Cô không phải như vẻ ngoài của cô không có tim không có phổi, không phải không quan tâm anh, cô chắc chắn rất quan tâm đến anh!

Anh cẩn thận vì cô đắp kín mền, hôn một cái lên trán cô, lưu luyến rời khỏi cô. Anh hiểu cô, cũng như cô hiểu anh.

Cô hiện tại muốn thấy một người nhất chính là anh, mà không muốn nhìn thấy nhất cũng là anh.

Anh nên làm như thế nào, mới có thể làm cho cô không quên anh, đối với anh nhớ mãi không quên đây… Khóe miệng nâng lên một độ cong, trong lòng anh có một sáng ý.

“Người phụ nữ không có lương tâm…” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, giống như nói câu thần chú ma thuật, đem ma pháp tình yêu thi triển ở trên người của cô.

Trong lúc đó Đồng Tử Lâm nửa mê nửa tỉnh, giống như nghe thấy tiếng nói của người đàn ông thối tha kia. Cô nhẹ nhàng mở mắt, không nghĩ tới người đàn ông xuất hiện trong mộng cũng ở trước mắt, cô kinh ngạc.

“Chào buổi sáng, Lâm Lâm.” Anh vui vẻ cười, coi như giữa bọn họ không có phát sinh gì cả.

“Anh!” Đồng Tử Lâm đang muốn tát anh một cái, muốn đem anh đánh thành đầu heo, lại phát hiện cô đang bị anh ôm vào trong ngực, theo bản năng cô cúi đầu xuống nhìn một chút, ngay sau đó lớn tiếng la lên, “A!”

Căn hộ của cô nằm ở lầu mười hai, ngày thường những lúc buồn chán có thể nhìn thấy mọi thứ, phong cảnh vô cùng đẹp. Chỉ là hiện tại cô không có tâm trạng nhàn hạ thoải mái này, “Hắc Nhược Hoành, anh điên rồi sao? Mau thả em xuống!”

Hiện tại anh đang ôm cô đứng ở trên ban công, cô lúc này đúng là bay lên trên không trung, cô cho dù không có chứng bệnh sợ độ cao, nhưng cũng sợ muốn chết!

“Anh…” Cô thiếu chút nữa là khóc rống lên, lớn như vậy, cô cũng không có bị người nào khi dễ như vậy, cho tới bây giờ, vẫn chỉ có anh là khi dễ cô thôi, người đàn ông này quá ghê tởm!

“Lâm Lâm…” Anh nín cười, vẻ lo lắng nhiều ngày qua đột nhiên quét sạch, thì ra người phụ nữ không sợ trời không sợ đất này cũng biết sợ nha.

“Anh… Rốt cuộc muốn… Làm gì?” Cô nói đứt quãng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tựa như người đàn ông trước mắt này không phải là Hắc Nhược Hoành, mà là tên điên.

“Anh chỉ là muốn hỏi em một vấn đề.” Hắc Nhược Hoành thản nhiên mở miệng, hai tay mạnh mẽ chống đở cơ thể cô.

“Vấn đề gì?” Sáng sớm gió mang theo cơn lạnh, khiến cô co người lại.

“Em có yêu anh hay không?” Hắc Nhược Hoành nghĩ phương pháp này quá mức nham hiểm, thế nhưng không ở vào thời điểm này hỏi cô, cô sẽ không nói thật.

Đồng Tử Lâm thở phì phò, nước mắt theo từng cái chớp mắt chảy xuống, cô hận không thể đem người đàn ông này đạp xuống đất, cô sẽ dậm bẹp người anh, hung hăng phỉ nhổ.

Cô không có lập tức cãi lại, chỉ cắn môi dưới, khuôn mặt quật cường, không dự định mở miệng.

“Chắc Hoàng Tử Nguyệt nói rõ với em rồi chứ?”

“Chuyện không liên quan gì tới em cả!” Cô cứng rắn trả lời.

“Vì sao không tới tìm anh?” Nếu bọn họ đã nói rõ ràng với nhau, cô vì sao lại không tới tìm anh, cô thiếu anh một lời xin lỗi.

Trong mắt hiện lên tia chột dạ, mí mắt Đồng Tử Lâm rũ xuống.

“Em thật sự muốn chia tay với anh sao?” Hắc Nhược Hoành giống như nói một mình.

Đúng vậy, cô dự định cùng anh chia tay mỗi người đi một ngả, vì vậy cô phải cho anh một bài học nhớ đời.

“Nếu như vậy, được rồi…”

Cái gì? Anh vừa nói cái gì?

Hắc Nhược Hoành nới lỏng tay, Đồng Tử Lâm bị dọa sợ vòng tay ôm chặc cổ anh, không cho anh đem cô ném xuống dưới, thế nhưng cô hiểu lầm.

Anh chỉ đem cô đặt xuống, thời điểm hai chân của cô tiếp xúc được mặt đất, anh nhẹ nhàng kéo hai cánh tay của cô ra, nhìn cũng không nhìn cô một cái nào, xoay người rời đi.

“Hắc Nhược Hoành, anh có ý gì hả?” Ở trong gió chiếc váy ngủ Đồng Tử Lâm trở nên xốc xếch, gió hơi lớn, thổi vào mắt cô có chút đau, thậm chí ngay cả bóng lưng Hắc Nhược Hoành cũng nhìn không rõ ràng lắm.

Anh không trả lời cô, vì cô đóng cửa lại, rời khỏi nhà cô.

Ngực trái giống như thiếu cái gì đó, Đồng Tử Lâm vô ý thức vỗ vỗ ngực, hai mắt hồng hồng, ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng âm thầm tự nhủ, anh sẽ mở cửa đi vào.

Nhưng… Cái chìa khóa cô đưa cho anh, anh lại đặt trên quầy bar, cho nên anh đã đi thật rồi…