Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 44



Nháy mắt liền tới Tết.

Tết tới, vui vẻ cũng tới. Người Trung Quốc ăn Tết rất rộn ràng náo nhiệt. Tết giống như một món quà được bao gói cẩn thận. Sau khi bóc đi từng lớp từng lớp giấy bóng đỏ thắm, còn lại bên trong chính là niềm vui và hy vọng của mọi người. Vào những ngày này, những người dân bình thường sẽ rũ bỏ đi hết thảy những khó khăn và vất vả trong cuộc sống. Chỉ cần là chuyện không vui, người ta có thể ngay lập tức phủi đi chỉ bằng một câu “sắp đến Tết rồi”. Chiếc áo khoác mang tên mệt mỏi cũng được lấy ra dệt lại bằng những vép viền vàng đẹp đẽ, rồi nhồi đầy bằng những mong đợi bé nhỏ khi bước sang một năm mới.

Triệu Vũ cảm thấy đúng là buồn cười. Tết năm ngoái, anh ta hãy còn vì nuôi sống gia đình mà bôn ba trên khắp các đại lộ cao tốc để chạy hàng. Khi ấy, lúc anh ta vô tình gặp lại bạn trai cũ, trong đầu anh ta hãy còn đang đầy ắp những tính toán về tiền đền hàng. Vốn tưởng, nó sẽ chỉ là một ngày bình thường như biết bao ngày bình thường khác, vậy mà, bất ngờ thay, nó lại chính là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của anh ta ngày hôm nay.

Quán lẩu hoạt động đến hai tám thì đóng cửa, cho nhân viên về quê ăn Tết.

Triệu Vũ dẫn Lý An Sinh về nhà. Cha mẹ Triệu trải qua nửa năm tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc đã hoàn toàn chấp nhận việc con trai mình ở bên một người con trai khác. Nhất là mẹ Triệu, sau khi nghe kể về cuộc đời của Lý An Sinh, bà xót xa vô cùng, thậm chí, khi mà cha Triệu hãy còn đắn đo, bà liền dõng dạc tuyên bố “Thân thích nhà chúng ta đã sớm có mà như không có, ai còn cần quan tâm bọn họ thấy sao chứ? Tôi mặc kệ, Triệu Vũ dù gì bây giờ cũng vẫn còn nhỏ, sau này hai đứa nó có được hay không đợi sau này lại nói, mà tốt nhất là phải được!”

Lý An Sinh định kì tặng quà, cộng thêm thi thoảng đích thân xuống bếp, phô triển các loại kĩ năng, chẳng bao lâu liền triệt để lấy  được lòng cha mẹ vợ. Cậu ta vốn cẩn thận tỉ mỉ, biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, tốt hơn Triệu Vũ gấp trăm ngàn lần. Cho nên, đêm 30, lúc cả hai về nhà ăn cơm, mẹ Triệu hỏi han quan tâm Lý An Sinh đủ kiểu, thái độ của cha Triệu cũng ôn hòa hơn không ít, khiến Triệu Vũ tự dưng không hiểu sao lại có chút tổn thương.

Đám cưới của Tưởng Điềm Điềm và Gà Mái định ngày sau Tết. Lúc Triệu Vũ nằm trên giường lướt bảng tin, anh ta bắt được video quay lại cảnh Gà Mái cầu hôn Tưởng Điềm Điềm. Nhìn tên nhóc kia cũng bắt chước đám sinh viên xếp nến, đánh đàn, nhảy nhót, Triệu Vũ thầm nghĩ, quả là làm khó thằng em anh ta quá rồi! Chưa hết, Gà Mái còn ở dưới lầu, gọi Tưởng Điềm Điềm xuống rồi ở trước mặt những người vây xem, quỳ gối cầu hôn cô nàng. Triệu Vũ xem đến vui vẻ, cũng tiện tay ấn like rồi bình luận mấy câu góp vui. Lý An Sinh ở bên thấy vậy thì hỏi “Anh, anh có thích như vậy không?”

“Như thế này á? Thôi khỏi đi.” Triệu Vũ thuận miệng đáp “Nhiều người nhìn, xấu hổ lắm. Cũng chỉ có con nhóc Tưởng Điềm Điềm kia mới thích cái kiểu như thế này mà thôi.”

Lý An Sinh chăm chú nhắc lại “Vậy là anh không thích kiểu linh đình náo nhiệt như thế này đúng không?”

“Sao? Cậu tính cầu hôn tôi à?” Triệu Vũ ngẩng đầu lên “Thôi, không cần đâu, hai chúng ta cũng coi như là vợ chồng già rồi.”

Lý An Sinh cười cười, hôn anh ta “Nhất định không linh đình náo nhiệt, không để anh phải xấu hổ.”

Triệu Vũ bị hôn đến quên trời quên đất, chỉ coi lời Lý An Sinh như một câu nói đùa. Ngày nào anh ta cũng kè kè bên cạnh Lý An Sinh, tên này đào đâu ra thời gian để chuẩn bị kế hoạch cầu hôn anh ta được chứ?

Năm nay, mùa đông ấm hiếm thấy, rất nhiều người đều nhân dịp này để tổ chức đám cưới. Tưởng Điềm Điềm và Gà Mái cũng vậy. Mùng bốn đầu năm, Triệu Vũ và Lý An Sinh đến nhà Gà Mái. Thân là người dẫn chương trình, Nhị Cẩu cũng đi theo. Vốn dĩ, mọi người đều muốn tổ chức tiệc chia tay độc thân theo ý tưởng của Nhị Cẩu, bao gồm cả Triệu Vũ, thế nhưng, Gà Mái lại kiên quyết lắc đầu từ chối, sợ ảnh hưởng đến tinh thần trong buổi lễ ngày mai. Lý An Sinh cũng ôm Triệu Vũ, nói hai người bọn họ không thể tính là dân độc thân. Vậy là nhân vật độc thân duy nhất ở đó – Nhị Cẩu, không thể làm gì khác ngoài tự mình ôm nước nóng uống sưởi ấm tim gan. Gà Mái đưa lịch trình cho mọi người, nói “Mười giờ chúng ta sẽ đi đón dâu, mười một giờ đến sảnh cưới, rồi sau đó…”

Triệu Vũ nghe mà nhức cả não, phất phất tay “Tôi nghe cậu tất, nghe cậu tất, cậu không cần phải nói với tôi nữa.”

Xong xuôi, mấy người liền đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, đồng hồ vừa điểm bảy giờ, Gà Mái đã đến lay tỉnh Triệu Vũ.

Triệu Vũ “… Làm gì đấy?”

Gà Mái căng thẳng đến run lẩy bẩy “Anh, em, em, suốt đêm em không ngủ được.”

Triệu Vũ giơ tay cốc đầu cậu ta “Thằng ranh này, thần kinh à? Đừng để lát nữa đang làm lễ mà lại ngủ gật. Mau đi ngủ bù đi!”

Gà Mái “Anh, em xin anh giúp em một việc, anh đến nhà Tưởng Điềm Điềm xem cô ấy giúp em được không? Em cứ nghĩ mãi, có khi nào cô ấy chạy trốn mất không anh?”

Triệu Vũ vẻ mặt bất lực ngồi dậy, im lặng một lúc rồi hỏi “Cậu… Bị thần kinh thật đấy à? Cô nàng không chạy đâu, tôi đứng ra đảm bảo, cậu yên tâm chưa?”

“Anh ơi, em xin anh đấy, anh là người anh tốt nhất của em!” Gà Mái năn nỉ “Chắc chắn giờ này là cô ấy dậy trang điểm rồi, anh qua nhìn cô ấy giúp em đi, chỉ nhìn một cái thôi rồi về, có được không anh?”

Lý An Sinh vốn đang ôm eo vùi đầu vào lưng Triệu Vũ, thấy thế thì đột nhiên lên tiếng “Anh, hay là anh đi xem sao đi.”

Triệu Vũ ôm biểu tình “một đám thần kinh” đứng dậy. Sau khi qua loa đánh răng rửa mặt, anh ta thay luôn đồ phù rể, lái xe đến nhà Tưởng Điềm Điềm. May mà nhà Tưởng Điềm Điềm cũng gần, lái xe tầm mười phút đã tới nơi. Gà Mái quả nhiên không nói sai, bên Tưởng Điềm Điềm đã đèn đuốc sáng chưng từ lâu, các loại thợ trang điểm đều có mặt đầy đủ. Lúc Triệu Vũ đi vào, Tưởng Điềm Điềm còn đang dặm kem lót hô lên “Anh, anh đến thật đúng lúc!”

Triệu Vũ “?? Làm sao?”

Tưởng Điềm Điềm khẩn thiết “Anh anh anh, bên em đang thiếu người lắm luôn, tạm thời anh ở đây giúp em với nhé?”

Triệu Vũ tất nhiên không từ chối, ở lại giúp người ta thổi bóng bay, treo ruy băng, chuẩn bị pháo hoa, xếp bàn các loại các loại. Giữa trời đông mà anh ta vẫn ra một thân đầy mồ hôi. Khó khăn lắm mới hết việc, Triệu Vũ nhìn đồng hồ thì đã qua tám giờ. Đúng lúc này, Tưởng Điềm Điềm xách đồ ăn sáng đến cho Triệu Vũ rồi than thở “Anh à, anh mau nhìn xem bộ dạng lúc này của mình đi, đúng là, mau lên mau lên, vừa ăn vừa trang điểm lại chút xem nào!”

Triệu Vũ còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đẩy mạnh vào nhà tắm. Tắm xong, anh ta mặc lại đồ phù rể đi ra liền bị một đám nhân viên trang điểm bu tới tân trang, mặc kệ luôn cả hai vị phù dâu như hoa như ngọc ở cạnh bên. Mới đầu, Triệu Vũ còn thấy thời gian dư dả, thế nhưng sau khi bị người bám mãi không buông, anh ta bắt đầu lo lắng không thôi. Trong miệng vừa nhai cơm nắm, trên miệng vừa bị người dặm phấn. Từ bé cho đến lớn, Triệu Vũ chưa bao giờ thấy bản thân mình bị bôi bôi trát trát nhiều phấn đến như thế. Thế nhưng, sau khi xong xuôi, ngoại hình đúng là trông đẹp trai chính trực hơn hẳn. Người không biết, có khi còn tưởng anh ta chính là chú rể. Triệu Vũ lôi điện thoại ra nhìn, chín giờ. Anh ta hỏi Tưởng Điềm Điềm “Xong hết chưa để anh đây còn về, chứ thiếu một phù rể thì còn ra thể thống gì?”

“Chưa đâu anh ơi!” Tưởng Điềm Điềm xách váy cưới từ trong phòng lao ra kêu lên “Anh chạy qua lễ đường xem hộ em cái đã, chứ bên kia gọi điện thoại tới, nói phần trang trí xảy ra lỗi rồi!”

Triệu Vũ “…”

Triệu Vũ “Mẹ kiếp, hai vợ chồng nhà cô đi cưới hay đi chơi đấy? Giờ là lúc nào rồi mà còn bị lỗi?”

“Tại bọn em không tập trước mà!” Tưởng Điềm Điềm ỉ ôi “Anh à anh à, lúc đón dâu thiếu một phù rể chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng lễ đường mà hỗn loạn, em phải làm sao đây?”

Triệu Vũ thấy cô nàng lo lắng, cái tâm làm anh liền nổi lên. Anh ta cẩn thận chỉnh lại khăn đội đầu cho cô, trấn an “Được rồi, đừng sợ, để anh qua xem sao. Anh sẽ ở đó chờ mọi người luôn.”

Tưởng Điềm Điềm mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn, thậm chí còn theo ra tiễn Triệu Vũ lên xe. Tưởng Điềm Điềm đưa cho anh ta tấm card dẫn đường. Triệu Vũ đi theo tấm card đến nửa đường thì phát hiện tuyến đường này đang có một đoạn bị thi công sửa chữa, chờ mãi cũng không qua được, cuối cùng phải rẽ sang đường khác thì mới đi được. Anh ta như phát điên mà gọi điện cho Gà Mái “Tuyến đường các người chọn xảy ra vấn đề rồi! Các người đưa card cho khách đều là tuyến đường này, vậy khách chẳng phải đều đến muộn hết à?”

Gà Mái ấp úng “Hả? Hả? Hẳn là không sao đâu đúng không anh?”

Triệu Vũ tuyệt vọng. Sao hai cái đứa này đứa nào cũng không đáng tin hết vậy! Đúng là chỉ có Lý An Sinh là tốt nhất mà thôi! Lễ đường tổ chức hôn lễ được chọn là một địa điểm nằm ở vùng ngoại thành. Cũng là tại Tưởng Điềm Điềm chạy theo trào lưu, muốn được cưới trên cánh đồng cỏ, hai bên là bàn ăn. Ôi đúng là, không thèm lo nghĩ đến việc giữa trời đông giá rét, khách khứa có bị lạnh chết không nữa! Triệu Vũ tự biết thời gian gấp rút, xuống xe liền vội vã chạy tới lễ đường. Thế nhưng, lúc anh ta đến nơi, ở đó lại tuyệt nhiên không thấy một bóng người, chỉ thấy phía xa xa, bóng bay phủ đầy trên cỏ cùng một chiếc cổng vòm kết từ hoa tươi to đùng. Xem ra, hai người đã chi không ít tiền. Triệu Vũ nhìn lướt qua liền chạy tới. Lúc chạy được nửa đường, anh ta đột nhiên lùi lại quan sát.

Trên cổng hoa viết hai chữ “Lý&Triệu” vừa to vừa rõ.

Triệu Vũ “… Ể?”

Lẽ nào anh ta đi nhầm? Hay là nói, đây chính là lỗi mà Tưởng Điềm Điềm nói? Triệu Vũ tiếp tục đi vào bên trong. Dọc theo đường đi, những đóa hồng trắng được lót thêm vào để tô điểm cho thảm cỏ. Từ phía xa xa, anh ta nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang nghiêm trang đứng đó.

Triệu Vũ không dám tin, híp mắt xác nhận “Mẹ kiếp… Lý An Sinh?”

Lý An Sinh mặc bộ “phù rể” còn lại, từ tốn bước về phía Triệu Vũ. Lúc hai người đứng đối diện nhau, Triệu Vũ chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn một ngụm máu, đầu óc nhất thời tỉnh ngộ, hiểu ra tất cả. Lý An Sinh cười cười, hai mắt tràn đầy dịu dàng hỏi “Anh, anh có lạnh không?”

Triệu Vũ hít sâu vài hơi “Cậu… Có bị thần kinh không! Làm gì vậy chứ… Cái đó… Ông trời của tôi à, cậu thật sự coi tôi là con gái mà dỗ sao… Ôi, không, đừng đừng, cậu đừng quỳ thế chứ… Mẹ kiếp!”

Lý An Sinh quỳ một gối xuống, trong tay đỡ hộp nhẫn nho nhỏ.

Triệu Vũ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, theo quán tính giơ tay ra. Thế nhưng Lý An Sinh không mở hộp ngay mà cúi đầu, cẩn thận hôn lên tay đối phương, khiến Triệu Vũ giật mình, suýt chút nữa thì rụt tay lại. Lý An Sinh ngẩng lên nhìn anh ta “Em vốn định chờ mọi người đều có mặt ở đây rồi mới cầu hôn anh, thế nhưng anh không thích, cho nên liền đổi thành bây giờ.”

Triệu Vũ “Thôi được rồi được rồi, tôi cũng đâu trách gì cậu đâu.”

“Tôi qua em suốt đêm không ngủ, em rất căng thẳng.” Lý An Sinh nói “Việc này, em đã suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi, khoảng chừng từ lớp mười một đã bắt đầu nghĩ. Có rất nhiều ngày cuối tuần em đều ra ngoài tìm kiếm nơi tổ chức, rồi thì cách trang trí, lựa chọn quần áo, bận bịu đến không về được nhà. Vào khoảng thời gian không thấy anh, em đã tự hỏi, liệu mình làm thế có đáng giá không?”

Triệu Vũ nhớ tới chuyện bản thân ghen vớ ghen vẩn, không nín được bật cười.

Lý An Sinh chân thành nói “Anh, có mấy lời, trước đây em đã từng nói, nhưng hôm nay, em vẫn muốn lặp lại lần nữa.”

Triệu Vũ yên tĩnh chờ đợi.

“Em vẫn luôn yêu anh, bắt đầu từ cấp hai, cho đến cấp ba, cho đến những ngày mà chúng ta xa nhau, cho đến bây giờ, và cho đến tương lai.”

“Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để ở bên nhau, sự chia lìa trong quá khứ cũng không thể khiến chúng ta rời xa đối phương.”

Lý An Sinh cẩn thận mở hộp nhẫn ra, bên trong là một đôi nhẫn nam.

Triệu Vũ nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mặt trời ngày đông ấm áp chiếu lên người người đàn tưởng chừng như lạnh lùng thế nhưng trên thực tế lại dịu dàng hơn bất kể người nào. Con ngươi đã từng u tối, lúc này ửng lên dưới biển sáng mềm mại, hiện lên tình ý nồng nàn, mãnh liệt, cũng tựa như người thiếu niên quái gở năm xưa đã vượt qua quãng thời gian sáu năm đằng đẵng, trèo đèo lội suối đến bên Triệu Vũ.

“Tôi không phải một người tốt.” Triệu Vũ đột nhiên nói “Lúc còn bé, tôi luôn bắt nạt cậu, tính tình thì tệ hại, học cũng không được giỏi, sau này lớn nên lại không làm được gì ra hồn. Lúc đó ấy à, tôi đã nghĩ, vì tôi là đại ca, cho nên tôi phải che chở các anh em của tôi, chăm sóc bạn trai tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình quả thực là vĩ đại, thế nhưng, những người khác cũng nghĩ giống tôi sao?”

Lý An Sinh cười cười.

Triệu Vũ “Nhiều năm qua đi, người gọi tôi là anh đã chẳng còn bao nhiêu, cũng chỉ còn cậu với vài người. Tôi đang nghĩ, kỳ thật, tôi đâu có che chở cho các cậu được lần nào, mà đều là các cậu chăm sóc cho tôi đấy chứ. An Sinh à, bảo bối à, có câu này tôi muốn nói với cậu, thế nhưng sau này cậu không được lấy nó ra để cười nhạo tôi đâu đấy. Cậu tên là An Sinh, tôi vừa gặp cậu liền an ổn mà sinh sống. Vì thế, tôi muốn trịnh trọng thông báo với cậu, tôi thích cậu, yêu cậu, từ lúc sinh ra đến giờ, chỉ thích, chỉ yêu duy nhất một mình cậu. Trong mắt tôi, cậu chính là bảo bối tốt nhất, là bảo bối mà tôi phải giữ gìn cả đời.”

Triệu Vũ hạ thấp giọng, giục giã “Khóc cái gì mà khóc? Còn không mau đeo nhẫn cho anh đây?”