Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 31



Triệu Vũ tắm rửa, thay một bộ quần bò áo sơ mi đơn giản thoải mái, đứng trước chiếc gương bán thân trong nhà tắm soi xét nửa ngày, lại dùng cách xắn gấu quần hồi cấp ba xắn xắn một hồi, chỉ là chân tay vụn về, xắn lên cứ như ông nông dân đi cấy mạ! Trời nóng, Triệu Vũ xắn cái ống quần thôi mà mồ hôi mồ kê đã chảy ra nhễ nhại, thế là anh ta liền bực bội mặc kệ nó. Lần nữa soi gương, Triệu Vũ tự nhận thấy tối qua ngon giấc, cho nên sắc mặt anh ta hôm nay nhìn không tệ lắm, chỉ có tóc là hơi dài, chưa kịp đi cắt. Vốn dĩ kiểu tóc cũng không phải loại cần tạo hình gì, cho nên Triệu Vũ thẳng thắn vốc ít nước xấp lên để vuốt gọn đám tóc mái sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn trông hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Lý An Sinh kiên nhẫn ngồi chờ trong xe. Không phải vì Triệu Vũ lề mề, mà là vì bản thân cậu ta tới quá sớm. Giám đốc Lý lúc này đã đổi vest thành quần bò áo sơ mi giản dị. Cậu ta đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, mặt dày cho xe chen vào giữa đám xe điện trước cổng khu chung cư cũ kĩ, ngồi ổn định tâm tình. Lúc thời gian còn bảy tám phút, cậu ta thấy một người cao gầy lắc lư đi ra khỏi tòa nhà. Người nọ chừng hai lăm hai sáu, áo sơ mi trắng hơi lớn, vai rộng chân dài, gấu quần đầy nếp nhăn bị lung tung xắn lên, để lộ ra cổ chân với những khớp xương rõ ràng lắc lư lắc lư. Nhìn lên khuôn mặt, mày kiếm mũi cao, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trời sinh lúc nào cũng chứa ý cười, thế nhưng khóe miệng hơi mím lại làm người ta thấy lạnh lẽo. Mái tóc đen mềm mại bị vuốt ngược ra sau gáy, vài sợi không nghe lời rũ tung trông như trẻ con.

Nhìn thế nào cũng khiến người yêu thích.

Lý An Sinh chỉ thấy tim mình đập thình thịch, hai mắt mở trừng trừng nhìn người thanh niên như bước ra từ trong trí nhớ mở cửa ngồi vào xe, đón gió điều hòa, rồi thoải mái thốt lên “Nóng chết ông đây rồi! Mà sao cậu tới sớm thế?”

Lý An Sinh vẫn bất động nhìn theo người kia thêm một lúc mới quay đầu đáp “Em vừa tới không lâu.”

“Ồ.” Triệu Vũ thoải mái nói, sau đó giống như nhớ ra cái gì, đưa tay mở cửa xe “À để tôi xuống nhìn đường cho cậu, chứ không lại bị xe điện quệt vào thì xước hết xe.”

“Không cần.” Lý An Sinh ngăn cản. Triệu Vũ nhìn Lý An Sinh mặt không đổi sắc chuyển đầu xe, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đánh lái ra khỏi bãi đỗ xe chật chội đầy rẫy những xe điện xe ba bánh xe ô tô bị đỗ dừng bừa bãi mà líu lưỡi “Cậu khá quá ha.”

Lúc này, trái tim đập loạn của Lý An Sinh mới miễn cưỡng bình ổn lại. Cậu ta nhìn thẳng đường trước mặt, mặc dù tâm trí đang rất hỗn loạn, cậu ta cũng cố tỏ ra như không có gì nói “Em không biết đường, anh, anh chỉ đường nhé.”

Hai người đến quán lẩu, Lý An Sinh không hề có ý kiến gì với vẻ ngoài của nhà hàng, thế là cả hai cùng nhau tiến vào. Bên trong quả nhiên là đẹp động lòng người, trang trí rất được. Triệu Vũ đã đặt chỗ trước, cho nên cả hai không cần đợi mà có thể lên món luôn. Lúc nồi lẩu được bưng lên, gà nhồi lòng heo cùng nấm Tùng Nhung đã được ninh khá kĩ, nước dùng màu trắng sữa sùng sục sùng sục sôi, hơi nóng bốc lên nghi ngút che cả mặt người. Biết Lý An Sinh thích thanh đạm tươi ngon với ưa sạch sẽ cho nên Triệu Vũ đã dặn riêng nhà hàng thả nấm vào nồi nước dùng trước, đồng thời gan phổi gì đó thì thôi không lấy mà chỉ cần ít tôm cá sò đỏ tươi sống cùng các loại xiên thịt dê bò cừu này kia, và tất nhiên là không thể thiếu mấy món rau dưa hoa quả điểm tâm các loại, bày đầy một bàn.

Triệu Vũ dựa lưng vào thành ghế, nhướn mày nói “Cậu muốn ăn gì thì ăn, thiếu lại gọi.”

Hai người không hẹn mà cùng mặc quần bò áo sơ mi, lúc này ngồi đối diện nhau, ở giữa là làn khói bốc lên từ nồi lẩu, mờ mờ ảo ảo che khuất tầm nhìn, khiến bọn họ giống như quay về cái cảnh một bên là người thiếu niên cô độc nghèo nàn, còn một bên là cậu ấm quần là áo lượt vung tiền như rác năm xưa. Nói ra thì thật nực cười, thế nhưng, Lý An Sinh từ trong vũng bùn nghèo khổ bò lên, bên ngoài khoác tấm da xinh đẹp hào nhoáng, lễ tết ngày nghỉ không thiếu người thăm hỏi, thế nhưng lại chưa từng có ai giống như cậu ấm cộc cằn thô lỗ năm đó, cẩn thận bao bọc sự tự tôn yếu ớt của cậu ta, ngốc ngếch chăm chút sự vui buồn giận dỗi của cậu ta.

Lý An Sinh nhỏ giọng hỏi “Sao anh không gọi cay?”

Triệu Vũ “Cậu thích?”

Lý An Sinh gật đầu.

Triệu Vũ “Cậu thích thì gọi.”

Lý An Sinh yên lặng nhìn đối phương, cảm giác cả người nóng bừng.

Những vết sẹo cùng mệt mỏi chất chứa suốt những năm tháng cô độc giống như đang chậm rãi hóa thành lông chim mềm mại dưới khí nóng bốc ra, che phủ trái tim đóng đá đã lâu của cậu ta.

Triệu Vũ ra tay rộng rãi, gọi một bàn ăn lớn đến nỗi hai người đàn ông trưởng thành cũng không ăn được hết, thật khiến người không tài nào nhìn ra anh ta là một tên nghèo mạt rệp chỉ hận không thể chia một đồng thành hai nửa để tiêu! Thua người không thua trận, Triệu Vũ đã sớm có sự chuẩn bị, lúc trả tiền không hề nao núng. Lý An Sinh cũng không tranh trả tiền, điều này khiến Triệu Vũ cảm thấy hết sức thoải mái. Hai người đều ăn có chút no, nhất là Triệu Vũ, từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu cắm cổ ăn, đến nói cũng không buồn nói mấy câu. Lúc ra khỏi nhà hàng, Lý An Sinh ngồi bên ghế lái khởi động xe, quay đầu hỏi “Đi hóng gió không?”

Triệu Vũ mở cửa xe xuống, cảm nhận gió đêm ở Ngô Thành, gật đầu đồng ý.

Gió đêm ở Ngô Thành thật êm dịu. Thành phố nhỏ của Giang Nam vào đêm lặng lẽ nhấc lên tấm màn bê tông cốt thép của các tòa nhà cao tầng, để lộ ra sự mềm mại bên trong, như muốn người tới xoa bụng cho mình. Trời đang vào hè, thời gian lại qua giờ cao điểm, cho nên xe trên đường ít dần, gió khe khẽ mang theo hơi nước ẩm ướt từ hồ thổi tới, nũng nịu vờn quanh chân tóc. Lý An Sinh lái xe quanh hồ, những ngọn đèn đường dần dần thưa thớt, nhường chỗ cho bóng đêm buông xuống.

Triệu Vũ tiêu thực gần hết mới chợt phát giác hỏi “Đi đâu vậy?”

Lý An Sinh cười “Anh, anh nhìn xem đây là đâu?”

Triệu Vũ ưỡn thẳng lưng, hạ hết cỡ cửa kính, nhìn những kiến trúc quen thuộc lướt qua tầm mắt, buột miệng chửi thề một tiếng “Cấp hai Thập Tứ?”

Lý An Sinh lại cười nhìn anh ta, không đáp, nhưng điệu bộ đã ngầm thừa nhận. Ánh sáng bên ngoài lóe lên rồi vụt tắt trên khuôn mặt cậu ta. Thế nhưng, mỗi lần nó lóe lên, Triệu Vũ lại có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn lãng đang tươi cười của đối phương. Anh ta nhìn nhìn, cuối cùng nuốt xuống một câu mẹ kiếp!

Huấn luyện viên, tên này phạm quy! Triệu Vũ mặt không đổi sắc thầm nghĩ, dám chơi đòn tâm lí để buộc mình nâng cờ trắng đầu hàng!

Xe dừng lại trước khu vực cổng sau của cấp hai Thập Tứ. Lúc này trời đã muộn, trong trường không còn lớp tự học buổi tối nào, tất cả học sinh và giáo viên đều đã về nhà, bảo vệ thì ngồi trong buồng trực ban ngủ gà ngủ gật. Từ sau khi tốt nghiệp, Triệu Vũ chưa từng quay lại đây, thế nhưng bây giờ, khi đứng ngoài tường bao trường học, anh ta lại không hề cảm thấy bỡ ngỡ một tí nào. Cái trường vừa nhỏ vừa rách nát này qua nhiều năm như vậy mà vẫn vừa nhỏ vừa rách nát! Đến cả cái bờ thành thấp tèn tẹt kia cũng hãy y nguyên! Hai người đi quanh trường gần nửa vòng, Triệu Vũ lắc lư đi trước, Lý An Sinh an tĩnh theo sau, đi đi, liền nhìn thấy một vị trí quen thuộc. Lý An Sinh còn chưa kịp phản ứng, Triệu Vũ đã lui về sau vài bước, chạy chậm lấy đà bật lên, hai tay víu mạnh vào thành tường, lưng khẽ cong lên một cái, thế là cả người liền ngồi vắt vẻo phía trên.

Lý An Sinh “…”

Triệu Vũ đắc ý đung đưa chân, ống quần xuề xòa vén lên cũng theo đó mà lay động “Lên đây đi.”

Lý An Sinh thở hắt ra “Sao anh… Lại cứ thế mà nhảy lên? Phải cẩn thận xem phía trên có cắm mảnh sành không chứ.”

Triệu Vũ vắt một chân qua bên tường bên kia, cả người chuyển thành tư thế ngồi giạng chân, vươn tay xuống nói “Đừng nói nhảm nữa, mau lên đây đi.”

Lý An Sinh dở khóc dở cười, thầm nghĩ không biết có phải vì tối nay về lại chốn cũ, cho nên Triệu Vũ cũng như biến về thời niên thiếu hay không. Cậu ta không nắm tay Triệu Vũ mà học theo anh ta, lui về sau lấy đà rồi bật lên. Triệu Vũ hậm hực rút tay lại lầu bầu “Học nhanh thế? Lúc đó tôi còn phải học mấy ngày mới được!”

Hai người tụt xuống khỏi tường thành, chậm rãi đi bộ trong sân trường. Các dãy nhà vẫn y như trước đây, được lát gạch đỏ, đường chạy con con uốn quanh, nếu như nói có gì thay đổi, thì hẳn là sân bóng rổ đã được san phẳng hơn trước đây một chút. Hoa cỏ vẫn nhiều như xưa, trong không khí nhàn nhạt thổi tới hương hoa dành dành. Triệu Vũ cuối cùng không nhịn được nữa, chạy lên trước sờ sờ vết rỉ sét trên bảng bóng rổ, đá đá viên gạch vụn ven đường, kí ức huy hoàng mơ hồ mà quen thuộc mãnh liệt dấy lên. Anh ta còn nhớ, anh ta từng đánh nhau ở góc này, xé sách ở góc kia, dẫn theo đàn em ngông nghênh đi ngang qua góc nọ, hống hách ngang ngược vạch ra lãnh địa của bản thân. Ở đây, anh ta đuổi gà đánh chó, diễu võ giương oai, muốn bao nhiêu người e ngại thì có bấy nhiêu người e ngại, thế mà anh ta lại còn không tự biết thân biết phận, cứ nghĩ thế là hay lắm mà đâu ngờ rằng bây giờ nhìn lại lại chỉ thấy vừa ngây thơ vừa nực cười.

“Lúc ấy cũng đánh cậu mấy trận đấy nhỉ?” Triệu Vũ đang đi, đột nhiên cất tiếng nói “Xin lỗi nhé. Chắc là lúc ấy cậu phải ghét tôi lắm.”

Lý An Sinh “Cũng hơi ghét.” Cậu ta ngừng một chút, bộ dạng giống như trầm ngâm suy nghĩ “Anh đánh em sáu trận.”

Triệu Vũ “…”

Anh ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi mà, sao đối phương lại phải thật thà như thế cơ chứ! Tốt xấu gì cũng là hai người từng yêu nhau quay về chốn xưa, có cần lôi chuyện cũ ra tính thế không?

Triệu Vũ khục khục đáp “Sáu, sáu trận cơ à? Nhiều thế cơ à?”

“Trận thứ nhất là vì Tưởng Điềm Điềm.” Lý An Sinh bình tĩnh liệt kê “Lần thứ hai là ngay ngày hôm sau, anh còn dẫn theo hai người. Lần thứ ba là lần anh nói cho anh trút giận một tuần…”

“Thôi được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa.” Triệu Vũ nghe mà khóe miệng co quắp, thầm nghĩ sao mình có thể khốn nạn đến thế “Lúc ấy tôi còn chưa hiểu chuyện, xin lỗi cậu.”

“Nhưng em cũng không ghét anh lâu lắm.” Lý An Sinh dừng bước “Bắt đầu từ chỗ này, em không còn ghét anh nữa.”

Triệu Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong mùi hoa dành dành, lá cây nhẹ nhàng buông xuống. Ánh trăng tĩnh lặng rải đầy đất, chiếc ghế dài trắng tinh an vị nằm đó, không nói một tiếng nào…