Tôi Không Có Mượn Ngạnh Mà!

Chương 6



Ngày cứ theo lẽ thường trôi qua, học kỳ bước vào tháng thi cử. Giang Thành rút cáp mạng, điện thoại di động cũng cạn tiền, hoàn toàn biến mất trên Internet hai tuần lễ, chờ đến lúc cậu nhớ lại chuyện này mà leo lên Weibo lần nữa, bỗng nhiên có cảm giác “người còn cảnh mất”.

Đã lười click vào mấy vạn tin @ kia, Gianh Thành từ lịch sử duyệt web mở trang Weibo “Quải kẻ đạo văn vô sỉ cả đời”, cập nhật mới nhất vào thứ Tư này là một post được chuyển đăng, mà blogger viết ra nó, chính là vị mà Giang Thành đạo văn kia, “Lăng Huyền”.

@ Quải kẻ đạo văn vô sỉ cả đời: Nếu Lăng Huyền đại đại cũng đã nói như vậy, các chị em liền bình tĩnh lại chút nhé, thanh giả tự thanh, bất kể xuất phát từ mục đích gì đi nữa cũng xin @ Bắc Thành Cựu Quốc có thể chính thức đưa ra một giải thích. //@ Lăng Huyền v: Gần đây đang ôn tập suốt, không có thời gian login, hôm nay trên Weibo đột nhiên thấy nói có người đạo văn tôi. Do hiếu kỳ nên click vào nhìn một chút, cảm thấy thực ra cũng chỉ là chuyện ngạnh tương tự nhau thôi, chưa thể nói là đạo văn gì, không cần chuyện bé xé ra to. Trước khi nói ai đó đạo văn thì tự mình cũng lên Baidu xem thử từ Đạo văn có nghĩa là gì trước đi nhé, cố tình gây phiền phức gì gì đó xin cứ tự tuyệt kinh mạch. @ Bắc Thành Cựu Quốc văn rất đáng yêu, tiếp tục cố gắng ~w.

Giang Thành nhìn đòn nghịch tập vượt quá dự liệu này bỗng chốc bị nghẹn đến nói không nên lời.

Cậu thật không ngờ được chuyện này, nhất thời càng không biết nên trà lời thế nào.

Giang Thành vốn đã nghĩ, mình lớn lên đến bây giờ, đây là khoảng thời gian khổ sở nhất. Rời giới, bị thóa mạ, thất tình. Đả kích nối đuôi nhau đến, đi kèm theo là kiểm tra cuối kỳ cùng nhau phong trần mệt mỏi mà đổ xuống trên đầu cậu. Lúc bị ép rời giới, khóe mắt Giang Thành có đỏ lên, nhưng sống chết cũng không chịu rơi một giọt lệ. Thế nhưng khi nghe thấy Dư Tử Huyền nói cậu ta có người thích rồi, một hơi thở lại tắc trong lòng ngực.

Loại cảm giác này quá khó chịu, thật sự là quá khó chịu rồi.

Nhịn không được phát lại Weibo Lăng Huyền, như đã tìm được cửa trút giận, Giang Thành nhanh chóng hồi âm:

@ Bắc Thành Cựu Quốc: Tôi dù không ai yêu mến vẫn sống tốt như thường, để lỡ tôi nhất định là sai lầm của cậu! Muốn biết người cậu thích là ai, thích đã bao lâu, có lâu bằng tôi thích cậu không? Xin lỗi, hiện tại là tôi của đời thực, là một kẻ vô cùng ngớ ngẩn, bây giờ tôi của Internet cũng thế. Cực kỳ ngu ngốc. //@Lăng Huyền v: Gần đây đang ôn tập suốt, không có thời gian login, hôm nay trên Weibo đột nhiên thấy nói có người đạo văn tôi. Do hiếu kỳ nên click vào nhìn một chút, cảm thấy thực ra cũng chỉ là chuyện ngạnh tương tự nhau thôi, chưa thể nói là đạo văn gì, không cần chuyện bé xé ra to. Trước khi nói ai đó đạo văn thì tự mình cũng lên Baidu xem thử từ Đạo văn có nghĩa là gì trước đi, cố tình gây phiền phức gì gì đó xin cứ tự tuyệt kinh mạch. @ Bắc Thành Cựu Quốc văn rất đáng yêu, tiếp tục cố gắng ~w.

Giang Thành nhìn Weibo chuyển đăng xong xuôi, hung hăng dụi dụi mắt.