Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 1: Thế giới thứ nhất



Tướng quân và robot nhỏ của hắn (1)

Sở Thời Từ không nhớ rõ mình đã chết như thế nào, chỉ nhớ rằng một ngày nọ khi mở mắt ra, cậu đã xuất hiện trong một không gian trắng tinh.

Trên giá cao trước mặt cậu là một quả cầu ánh sáng vàng đeo một chiếc kính.

Quả cầu ánh sáng đó tự xưng là hệ thống cứu vớt nam chính tinh thần sa sút, đánh số 2047.

Vừa mới ra khỏi nhà máy chế biến và đang thực tập.

Sở Thời Từ là đối tác mà nó tìm thấy, và trong tương lai, họ sẽ cùng nhau cứu vớt nam chính, sau đó là tiến tới giải cứu thế giới.

Ngủ một giấc dậy, đột nhiên biết rằng cả thế giới đang chờ mình đến giải cứu, Sở Thời Từ rất hoang mang.

Cậu hỏi hệ thống: "Ta chết rồi à?"

Hệ thống chậm rãi nhấp một ngụm trà son môi,【Chết đột ngột, chết triệt để.】

Sở Thời Từ im lặng một hồi, sắc mặt nghiêm túc, “Ta có thể làm phiền mi một chuyện không?”

Hệ thống ừ một tiếng.

“Giúp ta xoá lịch sử trình duyệt đi. Gần đây áp lực hơi lớn, thường xuyên đi chợ hoa ăn thịt*.”

*Chợ hoa tức Hải Đường, là một web truyện H. Ăn thịt thì ai cũng hiểu mà ha. Tóm lại là mở web truyện H đọc éc éc éc á quý vị =))

【Người trưởng thành ăn chút thịt thì có sao đâu?】

“Ta ăn mặn.”

【Ồ, không xoá được, tôi không rành.】

Sở Thời Từ nhớ lại những gì mà mình đã đọc, cậu nhắm mắt lại.

Chôn cậu đi, mặt mũi đã chết hoàn toàn rồi, muốn được chôn cất một mình.

Hệ thống giới thiệu nhiệm vụ bên tai cậu, nó nói rất nhiều, Sở Thời Từ tổng kết lại.

Đại khái chính là muốn cậu dùng mọi thủ đoạn để khiến nam chính đã rơi vào trạng thái uể oải nhảy nhót tung tăng trở lại.

2047 lấy ra một tệp tài liệu txt từ chiếc mũ trên đầu.

Nó đưa tài liệu cho Sở Thời Từ, nói rằng đây là đại cương tiểu thuyết của thế giới nhiệm vụ đầu tiên, để cậu có chút hiểu biết đại khái.

Đây là một cuốn tiểu thuyết ABO, cốt truyện thuần túy không có cp, và thời đại được thiết lập là tương lai của khoa học viễn tưởng.

Nam chính Tô Triết Ngạn là đại tướng của đế quốc. Đế quốc quy định rằng chỉ có Alpha mới được tòng quân, mà hắn là một Beta.

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, thân phận Beta của hắn bị bại lộ. Từ tướng quân trở thành tội phạm chỉ sau một đêm, và hắn bị đày đến một ngôi sao hoang vu tự sinh tự diệt.

Cuốn tiểu thuyết mở ra từ góc nhìn của nam chính Tô Triết Ngạn, kể về quá trình hắn sống sót trên một ngôi sao hoang vu, nơi tài nguyên khan hiếm và tội phạm tràn ngập khắp nơi. Cuối cùng, hắn đã mở một con đường máu và chinh phục toàn bộ Alpha trên ngôi sao hoang vu.

Sau khi trở thành vua trên ngôi sao hoang vu, hắn dẫn quân quay trở lại đế quốc, lật đổ hệ thống phân cấp ABO và trở thành chúa tể của toàn bộ lĩnh vực sao.

Nói chung, đây là một bộ truyện sảng văn vả mặt.

Sở Thời Từ đọc xong thì lắc đầu, nói: “Anh ta quá kiêu, ta không làm được đâu.”

【Sao thế?】

“Tính tình của ta cũng rất hăng, dễ đánh lộn với anh ta lắm.”

Hệ thống nhìn chằm chằm cậu một hồi.

Sở Thời Từ mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trông rất sạch sẽ và gọn gàng, thể hiện sức sống trẻ trung, giống như một sinh viên vừa mới ra trường.

Mặc dù để tóc nhuộm vàng, có một hình xăm rắn hổ mang trên cẳng tay và một chiếc khuyên tai màu đen trên tai phải. Nhưng đuôi mắt của cậu rũ xuống, khóe miệng mang ý cười, và một khuôn mặt vô hại khiến người ta có cảm tình.

Hệ thống đẩy mắt kính,【Cậu rất ngoan mà.】

Sở Thời Từ không nói gì, chỉ cười đến đặc biệt rạng rỡ.

Nụ cười của cậu rất có sức cuốn hút, hệ thống vừa cười theo vừa cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Khi nhiệm vụ bắt đầu, Sở Thời Từ chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Đợi khi tỉnh táo lại, cậu đã rời khỏi không gian hệ thống trắng tinh rồi.

Xung quanh tối đen như mực, không gian nhỏ hẹp và không có một khe hở nào.

Sở Thời Từ giơ tay mò mẫm khắp nơi, lạnh ngắt và vuông vức, giống như một chiếc hộp sắt.

Ai đó đã nhốt mình vào hộp à?

Giọng nói của 2047 vang lên trong đầu cậu.

【Bối cảnh nhiệm vụ: Nam chính Tô Triết Ngạn bị đày đến một ngôi sao hoang vu do bị lộ giới tính. Không rõ vì lý do gì, hắn không thể quật khởi nhanh chóng như nguyên tác mà ngược lại còn suy sụp, thậm chí có ý định tự tử.】

【Nhiệm vụ chính · cứu vớt nam chính: Làm Tô Triết Ngạn vực dậy tinh thần và khiến hắn quay trở lại làm một nam chính tích cực hướng về phía trước. Giá trị sức sống hiện tại là 5/100, khi giá trị sức sống đầy nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ; khi giá trị sức sống là âm, Tô Triết Ngạn sẽ tự sát.】

【Ghi chú: Giá trị sức sống bị ảnh hưởng bởi nhiều khía cạnh. Làm giảm bớt cảm giác cô đơn, tuyệt vọng của nam chính, tăng độ thân mật với nam chính, hoặc làm nam chính cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ đều có thể làm tăng giá trị sức sống.】

【Nhiệm vụ phụ · điều tra báo cáo: Điều tra nguyên nhân chính khiến nam chính uể oải, không phấn chấn và cung cấp số liệu liên quan cho tổng cục.】

……….....

Đây là ngày thứ ba Tô Triết Ngạn đến ngôi sao hoang vu.

Đưa hắn vào khoang con nhộng dùng một lần rồi thả xuống đây, tùy ý vứt bỏ trên ngôi sao hoang vu.

Khoang con nhộng tương đương với một chiếc túi ngủ lớn có nắp đậy, có thể tránh mưa gió, thiết bị báo động cũng có thể ngăn chặn quái vật tấn công vào ban đêm.

Đơn sơ nhưng rất thực dụng, xem như đây là nhà của hắn trên ngôi sao hoang vu.

Tô Triết Ngạn ngồi trong khoang con nhộng và lấy trong ba lô ra một chiếc hộp sắt.

Hộp sắt không to lắm, đủ để nhét vừa hai bàn tay. Toàn bộ hộp có màu trắng bạc và có viền vàng bao quanh.

Trên nắp hộp có hai dòng chữ, do tuổi đời quá lâu nên một số sơn đã bị bong tróc.

【Búp bê robot đời thứ ba —— bạn chơi tốt nhất dành cho trẻ em.】

Đây là món quà sinh nhật cha hắn tặng lúc hắn mười tuổi. Sau khi cha hắn chết trận, hắn nảy sinh ý định trả thù cho cha và ngụy trang thành Alpha để gia nhập quân đội.

Thời điểm trước khi hắn bị đày đến ngôi sao hoang vu, một cuộc bạo động đã nổ ra trong đế quốc.

Hắn lợi dụng lúc hỗn loạn và nhét chiếc hộp vào khoang con nhộng, xem như là giữ lại cho mình một món quà lưu niệm.

Ngày nay, những con búp bê thế hệ thứ ba đã bị đào thải lâu rồi, và bây giờ chúng hoàn toàn không thể động.

Tô Triết Ngạn đang định cất chiếc hộp vào lại ba lô thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ.

Cùng lúc đó, chiếc hộp trên tay hắn cũng rung lên.

Cạch cạch, như thể ai đó đang cạy cửa vậy.

Hắn rút con dao găm giấu trong đôi ủng quân đội của mình ra và thận trọng mở nút bên hông hộp.

Nắp hộp mở ra, một con robot màu bạch kim ngồi thẳng dậy.

Nó nắm lấy thành hộp, ôm ngực thở hổn hển như một con người.

Vị trí miệng của robot được khảm một hình chữ nhật màu vàng, lúc này đang liên tục đóng mở.

“Ngộp thở chết mình rồi! Đây là loại hộp hỏng hóc gì thế này, sao một cái lỗ thông gió cũng không có vậy trời!”

Tô Triết Ngạn nheo mắt lại khi nghe thấy con robot nhỏ đã tắt nguồn từ lâu phát ra tiếng nói của một người đàn ông.

Sở Thời Từ hít thở bầu không khí trong lành, cảm thấy như mình vừa được sống lại.

2047 vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng nói:【Cậu không cần thở.】

Sở Thời Từ sửng sốt, “Không thở á? Chuyện này không khoa học.”

【Cực kỳ khoa học.】

Trong lúc đối thoại với hệ thống, Sở Thời Từ cũng nhìn xung quanh.

Bên trái là một hàng rào chắn màu đen, có thể lờ mờ thấy ánh sáng từ trên cao chiếu vào.

Phía bên phải là một vật thể màu da với một chút hồng nhạt, và có thể nhìn thấy những họa tiết dày đặc trên đó.

Sở Thời Từ bị thứ đó hấp dẫn lực chú ý, cậu nhìn một lúc lâu, do dự đưa tay ra muốn chạm vào nó.

Ngay khi cậu tới gần, thứ đó biến mất ngay lập tức.

Sở Thời Từ kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó có một thứ gì đó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đè vào người cậu, trên đầu cậu truyền đến một giọng nam giàu từ tính.

“Không được nhúc nhích.”

Sở Thời Từ làm ra tư thế phòng thủ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một quái vật khổng lồ, đang cúi đầu nhìn cậu.

Người đàn ông mặt to có vẻ ngoài điển trai, làn da tái nhợt, sống mũi cao và một mái tóc vàng ngắn gọn gàng.

Đôi mắt xanh biếc như nước hồ sâu, tĩnh lặng và sâu thẳm, không một tia cảm xúc.

Sở Thời Từ nhìn hắn hồi lâu, sau đó nói với hệ thống: “Sao mi không nói với ta đây là thế giới của người khổng lồ hả? Chênh lệch với nam chính lớn như vậy, ta lo rằng mình sẽ đánh.... sẽ không thể làm bạn với nam chính được.”

2047 chột dạ đẩy mắt kính,【Surprise!】

Sở Thời Từ cúi đầu nhìn bản thân mình.

Thân máy màu bạch kim, dưới chân máy có bánh xe nhỏ và một dòng ký tự nhỏ được khắc trên cánh tay bằng ánh kim loại.

【Búp bê robot: Phù hợp với trẻ từ 6 đến 12 tuổi.】

Sở Thời Từ ngẩn ngơ, vừa nhắm mắt lại mở mắt ra đã bị khai trừ người tịch?

“Trong hợp đồng không có nói chuyện này, mi là đồ lừa đảo.”

【Tôi sai rồi, tôi đền bù! Khi cậu tích cóp đủ 80 điểm giá trị sức sống, tôi sẽ tự bỏ tiền túi ra chi trả toàn bộ chi phí và cho biểu diễn một màn biến thành người thật hoành tráng.】

Sở Thời Từ còn muốn thương lượng tiếp với hệ thống, giọng nói của Tô Triết Ngạn lại lần nữa vang lên trên đỉnh đầu, “Động.”

Cậu vô thức ngẩng đầu lên, nam chính khẽ nhíu mày, nhìn cậu với ánh mắt đầy cảnh giác.

Không biết Tô Triết Ngạn lấy đâu ra một cái kẹp sắt, kẹp vào đầu cậu rồi nâng cậu lên.

Đồng thời dùng dao găm cạy ngực cậu, sau khi cạy mở thì rút ra một cục pin mốc từ bên trong.

Sở Thời Từ nhìn cục pin, rồi nhìn Tô Triết Ngạn, hít một ngụm khí lạnh.

Tô Triết Ngạn nhìn cục pin, rồi nhìn Sở Thời Từ, “Động.”

Sở Thời Từ kéo chiếc kẹp, muốn lấy lại cục pin.

Vẻ mặt của Tô Triết Ngạn ngây ra trong giây lát.

Hệ thống thăm dò nhìn ra ngoài,【Không có điện mà vẫn có thể động đậy, một sự kiện thần quái trong thế giới khoa học, cậu doạ nam chính sợ rồi. 】

Sở Thời Từ tay đào chân đạp, ôm cục pin kéo mạnh về phía ngực mình.

Đùa à, đồ chơi chạy bằng điện mà không có pin sao sống được?

Cậu lăn lộn một trận, phát hiện mình vẫn còn sống và rất khoẻ mạnh.

Sở Thời Từ buông tay và trở lại chiếc hộp.

Cậu chạm vào lồng ngực trống rỗng của mình nói thầm: “Mình vi diệu thật.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu cậu, “Đúng vậy, thật kỳ lạ.”

Con dao găm của Tô Triết Ngạn găm vào đầu Sở Thời Từ, định moi con chip của cậu ra.

Sở Thời Từ ôm chặt đầu, “Đại lão, đây là một sự hiểu lầm! Tôi vừa nhớ ra rằng thực ra tôi có thể sạc bằng năng lượng mặt trời!”

Khoé miệng Tô Triết Ngạn nở một nụ cười trào phúng, hắn lắc lắc cổ tay, dùng dao găm chỉ lên trời.

Sở Thời Từ nhìn theo động tác của hắn, ngẩng đầu.

Đệt! Là ban đêm.

Bây giờ xếp một cái quạt rồi cắm lên đầu, giả bộ như sức gió tạo ra điện còn kịp không?

Min: đào hố thành công! Giờ thì bắt đầu lấp hố thôi!!! ???