Tôi Có Thể Đợi Anh Không

Chương 6



Mấy hôm nay cứ cảm thấy trong người mệt mỏi uể oải, Biện Tang đoán chắc là do bị cái tên vương bát đản kia hành hạ mới bị như vậy, căm phẫn liếc người đang nằm đè lên mình ngủ, y hừ mạnh một tiếng đẩy hắn ra.

Trương Đông Hạo lăn qua một bên, nằm im một hồi còn tưởng ngủ say đến nỗi bị đẩy ra cũng không dậy, ai ngờ y vừa tính giở chăn ra khỏi đệm liền bị hắn gọi lại “Đây là đâu? Cậu tại sao lại ở đây?”

Biện Tang xoay người nhìn hắn rồi nhìn đi chỗ khác như phớt lờ câu hỏi đó, Trương Đông Hạo khó chịu chau mày bàn tay giữ lấy y càng chặt hơn.

“Buông ra!” y nhẹ giọng yêu cầu.

Hắn chẳng những không nghe còn bật dậy áp y xuống “Trả lời tôi!”

Biện Tang giật mình cứng đờ người nằm dưới hắn, chớp chớp mắt liên tục mấy cái, mặt thộn ra trông cực kỳ ngốc, nhưng sau đó khi phục hồi lại lý trí lập tức bị hắc tuyến che lấp khuôn mặt, hung hăng gõ lên đầu hắn “Mau gọi về bảo người hầu nhà cậu đem thuốc tới đi!”

Lần này đổi lại là Trương Đông Hạo bị câu nói của y làm cho đực người ra, cái gì lấy thuốc, còn có y dám gõ đầu hắn? Từ nhỏ tới lớn hình như chưa có ai làm vậy …

“Nè, ngây người làm gì đó, ra khỏi người tôi đi, tiểu tử này cậu thật là

phiền mà!” Biện Tang tức giận đẩy hắn ra, nhưng người này lại nặng như vậy, đêm qua làm tới tận gần sáng mới thả cho y nghỉ ngơi, hông còn đau, vừa động mạnh một cái đã phải nhăn mặt vì đau đớn.

Trương Đông Hạo thoáng chốc trở nên băng lãnh, khóe môi nở một nụ cười nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt y, nhìn đến nỗi Biện Tang lạnh cả sống lưng “Nhìn… Nhìn cái gì? Có cái gì đáng đáng đáng đáng…”

Hắn bất ngờ đưa tay chặn miệng y lại “Im lặng là lúc cậu đẹp nhất!”

“Tôi mặc dù là MB nhưng mà không phải muốn tán tỉnh nói vài câu dễ nghe là có thể đâu nha!”

“Cậu nói mấy câu đó dễ nghe hả? Đúng là đầu óc có vấn đề mà!”

Mắt thấy hắn đã trở lại cái dạng đáng ghét như vậy cũng yên tâm được đôi chút, y hất mặt lên trời làm ra vẻ kiêu hãnh “Mà nè, cậu nên cảm ơn tôi vì việc tôi đã làm đi!”

Trương Đông Hạo nghiêng đầu tò mò nhìn hắn không nói lời nào nhưng mà đó cũng là dấu hiệu của hắn muốn y tự mình nói ra lý do tại sao, Biện Tang cười lớn “Đêm qua giúp cậu giải sầu đó, xong rồi sáng nay còn nói tôi đẹp nữa, lẽ nào muốn bẻ hướng sang tôi? Cong rồi sao?

Hắn cười lớn, cười xong nghiêm mặt lại nhìn y “Cong cái đầu cậu, mau thay y phục cho tôi!”

“Cái gì? Không có tay à?”

“Cậu

! Đi thay y phục ngay! Cho tôi!!!”

Biện Tang lúc này mới phát hiện mình đã bị hố, ngại ngùng cười hề hề chống tay đứng dậy nhanh chóng thay quần áo.

Y cũng chẳng có cái gì đồ hiệu đắt tiền giống hắn, chỉ đơn giản là sơ mi trắng quần tây xanh như đám học sinh trung học vẫn hay mặc, nhìn y vận lên mình trang phục này hắn cũng bất ngờ, giống kiểu mấy cậu nhóc học trung học vóc người nhỏ nhắn xinh đẹp vậy.

“Đi!” Biện Tang lật chăn ra khỏi người Trương Đông Hạo, hắn còn chưa có mặc lại y phục “Hối thúc tôi, kết quả cậu còn trần truồng thế này …” ý nghĩ quỷ dị trong đầu y xuất hiện, nở một nụ cười khó đoán sau đó cười ha hả “Nè nè, cậu muốn làm nghề mới sao, cũng được, tôi nghĩ với gương mặt này cũng có thể tạo scandal kiếm tiền nuôi thân đó!”

Vừa dứt lời lập tức bị ăn một đấm vào bụng “Câm miệng cho tôi!” hắn nằm đó trên người chỉ có quần lót nhỏ che thân, thuận tay gối xuống đầu nhàn nhã rung đùi “Chờ trợ lý của tôi đem y phục tới, sau đó mới ra ngoài!”

“À à à! Thì ra là vậy!” Biện Tang ôm bụng vừa đau vừa buồn cười, nhìn gương mặt của hắn giống như tiểu nương tử sắp bị đuổi về nhà mẹ vậy, thật muốn nựng một cái.

Trương Đông Hạo nghiêm túc nhìn y một cái, làm cho người kia chợt

phát hiện, ừm… Không phải tiểu nương tử sắp bị đuổi về nhà mẹ, mà là một tên sát nhân cầm thú máu lạnh giết người không chớp mắt.

“Còn cười nữa…. tôi cắt lưỡi cậu!”

“Hừm… Ừm, ờ ừ…”

Mang tiếng là quần áo của trợ lý hắn tùy tiện ghé nhà đem tới lại là một bộ trang phục cực kỳ tinh xảo đã xuất hiện ở tạp chí thời trang tuần trước, Biện Tang ganh tị cắn cắn trái táo trên tay bất lịch sự vừa nhai vừa nói “Tôi tưởng kiểu người như cậu cả ngày lo làm việc đáng lẽ ra phải dùng thời trang ông lão mới phải!” nói xong quay mặt đi nơi khác cười đến sảng khoái.

Trương Đông Hạo nghe nói nhảm mãi cũng quen, hắn trực tiếp nắm lấy cổ áo của y lôi ra ngoài, ở dưới lầu của tòa chung cư cũ nát có một chiếc xe sang trọng đã đứng đó từ rất lâu đợi họ.

Hôm nay có tài xế đi cùng, Trương Đông Hạo và Biện Tang ngồi ở ghế sau, hắn im lặng không nói gì chỉ có y là nhao nhao lên như mấy con khỉ vừa trốn khỏi rạp xiếc “Nè nè, muốn đưa tôi đi đâu vậy?”

“…”

“Ê ê ê ê… Đừng lơ tôi, tôi chỉ muốn biết là đang đi đâu thôi mà!”

“Còn nói nữa đem cậu bán vào kỹ viện!”

Biện Tang bật cười, quên mất còn có người thứ ba ở đây, tự nhiên nói “Chứ cậu nghĩ tôi hiện tại đang làm cái nghề gì đấy? Hahahaha!!!”

Trán hắn nổi gân xanh giật giật, thật muốn đem đống tài liệu trên tay toàn bộ nhét vào cái miệng thích nói nhảm của y, bất quá giữ mặt mũi trước tài xế của mình, hắn đã im lặng tiếp tục xem xét văn kiện.

Tính tới hiện tại, Trương Đông Hạo chưa từng làm mất hình tượng nam nhân mị lực lạnh lùng đầy quyền lực, chỉ có trước mặt Biện Tang thối tiểu tử này mới có ngoại lệ này, với gia đình, với Mạc Hạ Xuyên, với tài xế, thư ký, nhân viên, ngay cả người giúp việc, hắn cũng chưa từng nói ra nửa chữ vô nghĩa, chính là ở trước mặt y mới có thể để lộ ra bản tính nóng nảy mất kiềm chế của mình…

Nên nói Biện Tang tài giỏi hay nên mắng hắn bị thần kinh đây?