Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 76: “Ông già” Khang Hy



Vào cung, vốnđịnh thỉnh an Khang Hy trước, nhưng Thái giám phó tổng quản nói Hoàng thượng cóchỉ, Nhan thị có thể đi thỉnh an sau. Thế là, Nhan Tử La bèn đưa Khuynh Thành đếncung Vĩnh Hòa để thỉnh an Đức Phi. Thái độ của Đức phi không lạnh lùng mà cũngchẳng nhiệt tình, nhưng đối với Khuynh Thành vẫn rất thương yêu. Nhan Tử La hiểunguyên nhân của thái độ ấy, do đó chỉ ngồi một lát rồi cáo từ lui ra. KhuynhThành do đã mấy ngày không ở trong cung, nên Đức phi giữ con bé lại. Nhan Tử Lamột mình đến Đồng Thuận trai.

Qua tiểu việncủa Lương phi, Nhan Tử La suy nghĩ, rồi quyết định chưa vào thăm Lương phi vội.Liền đi nhanh về phía Đồng Thuận trai.

Còn chưa tớicửa viện, Tiểu Kim Tử đã chạy ra đón, cười thỉnh an nàng, nói: “Nhan chủ nhân đếnrồi ạ, Công chúa đã đợi người rất lâu rồi”.

“Chủ nhânnhà ngươi giờ cũng biết sốt ruột rồi cơ đấy”, Nhan Tử La cười, đáp, theo TiểuKim Tử đi vào trong.

Quả nhiên,cửa phòng cũng có một cung nữ đang đứng, thấy nàng vào vội vàng bước tới đón,“Nhan chủ nhân, mời chủ nhân mau vào trong”, rồi vén rèm lên cho Nhan Tử Lavào, miệng còn nói, “Nương nương, Nhan chủ nhân đến rồi ạ”.

“Mau mời!”Là giọng nói vui vẻ của Thông quý nhân.

Thỉnh anThông quý nhân xong, Nhan Tử La mới nhìn đứa bé đang nằm khua chân múa tay trênsập, “Mới mấy ngày không gặp, Thành Cổn Trát Bố đã lớn hơn nhiều rồi!”.

“Phải thếkhông? Nó ấy à, ăn nhiều, nên lớn cũng nhanh”, Thông quý nhân cười nói.

Nhan Tử Lanhẹ nhàng bế thằng bé lên, quả nhiên đã nặng hơn. Chơi với nó một lúc, liền hỏi:“Sao không thấy Mẫn Mẫn đâu, nương nương”.

“Mẫn Nhi thấykhông khỏe, ta bảo con bé ở chỗ ta nghỉ ngơi, vừa ngủ rồi, giờ có lẽ cũng đã tỉnh,chắc đang ngóng con đấy, con mau qua đó đi!”, Thông quý nhân nói.

Nhan Tử Lavâng dạ, đi vào phòng ngủ của Thông quý nhân.

Mẫn Chỉ vừangủ dậy, Linh Châu đang chải đầu cho nàng ta.

“Cuối cùngtỷ cũng biết đường mà đến rồi đấy?”, Mẫn Chỉ cười nói.

“Thánh mệnhkhó cưỡng! Hơn nữa, tôi cũng rất nhớ thằng cháu trai của tôi.” Nhan Tử La tựgiác ngồi lên ghế, nhìn nhìn sắc mặt của Mẫn Chỉ, đúng là không được tốt lắm.

“Tỷ… sao lạichuyển về đấy sống?”, Mẫn Chỉ suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định hỏi.

“Quay về đósống dễ chịu hơn, đáng tiếc chẳng có ai chịu để cho tôi bắt nạt”, Nhan Tử La cườiđáp.

“Vớ vẩn.” MẫnChỉ đã chải đầu xong, quay người lại nhìn nàng, “Nếu về đó sống dễ chịu hơn saonăm ngoái tỷ không về?”.

“Mẫn Mẫn,tôi phát hiện ra cô đã làm mẹ trẻ con rồi sao lại trở nên hiếu thắng như thế?Thế không tốt đâu, cô phải thay đổi.” Nhan Tử La muốn chuyển đề tài.

“Đứng cóđánh lạc hướng. Nhưng, nếu tỷ đã không muốn nói, ta sẽ không hỏi nữa. Dù sao,bao giờ tỷ ra khỏi cung ta sẽ đưa tỷ hồi phủ.” Mẫn Chỉ đứng dậy, đích thân róttrà cho nàng, “Hai vợ chồng cãi nhau tới mức này cũng là đủ rồi đấy. Mấy hômtrước gặp Tứ ca, huynh ấy gầy quá, tỷ thật sự không đau lòng à?”.

Nhan Tử Lakhông nói gì. Nàng tức tới ruột gan đau đớn thì ai lo cho nàng?

“Con ngườitỷ thật là! Được rồi, ở lại đây mấy ngày đi! Vài hôm nữa, đợi phủ đệ mà Hoàng ama ban thưởng cho vợ chồng ta sửa chữa dọn dẹp xong, chúng ta sẽ cùng xuấtcung!”, Mẫn Chỉ nói.

“Hai ngườiđịnh sống ở kinh thành à?”, Nhan Tử La mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế!Hoàng a ma ban chức cho Sách Lăng, ta và chàng phải ở lại trong kinh. Hơn nữa,cũng cách phủ đệ của Tứ ca không xa đâu”, Mẫn Chỉ đáp.

“Tốt quá rồi,sau này tôi vào thành chơi sẽ có chỗ để nghỉ chân”, Nhan Tử La cười.

“Nói linhtinh gì thế!”, Mẫn Chỉ mắng.

Hai người vừanói chuyện vừa đi ra ngoài, Thông quý nhân đang chỉ đạo vú nuôi thay y phục choThành Cổn Trát Bố, thằng bé vẫn đang khua chân múa tay, vui sướng tới mức phunnước bọt phì phì.

“Mẫn Mẫn,con trai cô chảy nước miếng rồi kìa”, Nhan Tử La cười nói.

“Không sao,trẻ con tầm này đều thế, một thời gian nữa sẽ hết thôi”, Thông quý nhân cườiđáp, “Mẫn Nhi con thấy khỏe hơn chưa?”.

“Ngạchnương, con vốn không sao mà, Hoàng a ma chẳng qua chỉ nói một câu, người đừngcăng thẳng thế.” Mẫn Chỉ đi tới giúp vú nuôi.

“Sao có thểkhông lo chứ, con ốm rồi thì Thành Cổn Trát Bố phải làm thế nào?” Thông quýnhân bế Thành Cổn Trát Bố đã được thay y phục sạch sẽ lên, yêu thương thơm vàomá thằng bé.

“Đúng thế,cô nên nghe lời ngạch nương, cô ốm rồi, sẽ có người đau lòng”, Nhan Tử La mímmôi cười, trêu.

“Đã lớnthêm hai tuổi rồi sao tỷ vẫn còn lắm lời[1] thế nhỉ?”, Mẫn Chỉ quay đầu lại vờtrừng mắt lườm nàng một cái, nói.

[1] Ở đây MẫnChỉ dùng từ (pín), có hai nghĩa là nghèo, bần hàn và lải nhải, lắm điều. Mẫn Chỉnói một ý, Nhan Tử La trả lời bằng ý khác.

“Tôi? Tôilà kẻ bần hàn mà.” Nhan Tử La trèo lên sập, làm mặt quỷ với Thành Cổn Trát Bố,Thành Cổn Trát Bố sung sướng phun nước bọt phì phì, còn khua tay khua chân đòiNhan Tử La bế. Nhan Tử La cẩn thận bế thằng bé lên, thằng bé lập tức thơm quathơm lại trên má nàng, cho tới khi má nàng dính đầy nước miếng.

“Tiểu tử,ta là bác con, sao con có thể vô lễ với ta hả?”, Nhan Tử La cọ cọ mũi vào cáimũi nhỏ xinh xắn của Thành Cổn Trát Bố, nói.

“Nhan Nhan,tỷ không thể dạy nó điều gì hay ho hơn sao?”, Mẫn Chỉ thở dài, nói, cũng trèolên sập, ngồi bên cạnh Nhan Tử La.

“Dù sao nónghe cũng có hiểu gì đâu.” Nhan Tử La tiếp tục trêu thằng bé, đáng tiếc thằngbé đã nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình liền không cần tới bà bác là nàng nữa.Nhan Tử La đặt nó lại vào lòng Mẫn Chỉ: “Con trai cô lớn lên chắc chắn là mộttên háo sắc”.

Buổi tối,vú nuôi vốn định bế thằng bé về căn phòng phía Tây, nhưng bị Nhan Tử La ngăn lại.Còn lệnh cho người chuyển cái giường nhỏ và đồ dùng của thằng bé qua, Mẫn Chỉchỉ mỉm cười không nói gì.

Sau khi sắpxếp xong tất cả, Nhan Tử La mới đuổi đám vú nuôi ra ngoài.

“Trẻ con vẫnnên do mẹ đẻ nuôi tốt hơn, yên tâm hơn”, Nhan Tử La cười nói, nhìn nhìn thằngbé đang ngủ say trong lòng Mẫn Chỉ, “Làm trẻ con thật tốt, ăn no ngủ kĩ rồi lạiăn, hạnh phúc giống một con heo!”.

“Tỷ đang mắngcon trai ta là heo đấy à?” Mẫn Chỉ nhẹ nhàng đặt Thành Cổn Trát Bố xuống, kéochăn đắp cho con.

“Cô khôngthấy lợn rất hạnh phúc à? Chẳng có chuyện gì buồn phiền cả.” Nhan Tử La nghiêngngười nằm xuống, nhìn chăm chăm Thành Cổn Trát Bố nói, “Làm trẻ con thật tốt”.

“Nhan Nhan,thật ra, trẻ con… tỷ vẫn còn trẻ, sẽ lại có thôi”, Mẫn Chỉ nói, cũng nghiêngngười nằm xuống, trong lúc nói chuyện nhìn Nhan Tử La qua con trai.

“Ngủ thôi!Đừng tưởng mình có con trai rồi thì người ta ngưỡng mộ cô nhé”, Nhan Tử La nằmngửa ra, nhìn đỉnh màn nói.

“Tỷ đúng làmột con đà điểu, trốn tránh như thế, tỷ còn định trốn cả đời chắc?”, Mẫn Chỉ khẽnói.

“Mắt khôngthấy tim không đau.” Nhan Tử La chớp chớp mắt, tại sao lại muốn khóc thế này.

“Nghe nóitâm trạng của Tứ ca rất không tốt!”, Mẫn Chỉ nói tiếp. Điều này là do Sách Lăngkể lại với nàng ta, và là do lão Thập tam kể lại với Sách Lăng.

Nhan Tử Lakhông nói gì, cố ý giả vờ ngủ.

“Đừng giả vờ,ta biết tỷ chưa ngủ”, Mẫn Chỉ nói, “Nhưng, nếu không muốn nghe, ta không nói nữa,đợi tỷ muốn nghe sẽ nói”.

“Lắm điều”,Nhan Tử La cuối cùng buông ra hai chữ.

Cuộc sống cứnhàn tản trôi qua như thế, tới thỉnh an Đức phi, không lần nào gặp Dận Chân,Nhan Tử La thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mỗi lần vào cung Vĩnh Hòa đi ra tronglòng vẫn có vài phần thất vọng.

Hôm nay,đang trên đường quay về Đồng Thuận trai, đi qua viện của Lương phi, Nhan Tử Lasuy nghĩ rồi quyết định vào thăm bà một lát. Vào viện nhưng thấy rất yên tĩnh,Nhan Tử La bèn khẽ lên tiếng hỏi: “Lương phi nương nương, người có nhà không ạ?”.

Không lâusau, một bóng người xuất hiện ở cửa, lại là Tử Trúc, thấy nàng, vẻ mặt Tử Trúclập tức có sắc vui: “Nhan chủ nhân, người đến rồi. Mời theo nô tỳ ạ!”.

Vào phòng ấm,Lương phi đang cười tươi đợi nàng. Thỉnh an xong, Lương phi lệnh cho nàng ngồixuống.

“Hôm nay mớitới thăm ta?”, Lương phi hỏi.

“Xin Lươngphi trách tội, Tử La đã thất lễ”, Nhan Tử La đáp.

“Đến thì tốtrồi, dù sao cũng có người nói chuyện với ta”, Lương phi nhìn nàng, bảo Tử Trúcrót trà.

“Trong cungnhiều người như thế, sao lại chỉ có mình nô tỳ trò chuyện với nương nương được?Nương nương đề cao nô tỳ quá rồi”, Nhan Tử La cười.

“Ngườitrong cung nhiều, nhưng người biết trò chuyện ít.” Lương phi điềm đạm nói, “Lầntrước, cũng may có ngươi, nếu không, cái mạng này của ta, cũng không biết có thểcầm cự được tới bây giờ không”.

“Tử Lakhông làm được gì, chẳng qua là nhờ phúc của nương nương thôi.” Nhan Tử La róttrà cho Lương phi, cũng rót cho mình một chén.

Lương phi lắclắc đầu, nhưng không nói gì. Nhan Tử La thấy quyển sách đặt trên bàn, hỏi: “Gầnđây Lương phi đọc sách gì thế ạ?”.

Lương phi cầmcuốn sách lên đưa cho nàng, Nhan Tử La hai tay đỡ lấy, nhìn nhìn rồi đặt xuống,“Nương nương đọc kinh ạ? Người đọc kinh tất có điều cầu khẩn, nương nương cầuđiều gì?”.

“Cầu tĩnhtâm”, Lương phi đáp.

“Nươngnương cảm thấy bây giờ mình không tĩnh tâm sao?”, Nhan Tử La hỏi. Lương phikhông nói gì.

“Nươngnương, nô tỳ có một câu này không biết có nên nói hay không?” Nhan Tử La cầmchén trà lên.

“Nói đi,còn có điều gì mà ngươi không thể nói với bổn cung?”, Lương phi đuổi đám ngườihầu ra ngoài.

“Nươngnương nếu muốn đọc kinh cầu tĩnh tâm, nô tỳ có biết một chút: ‘Thí như hữunhân, nhất chuyên vi ức, nhất nhân chuyên vong. Như thị nhị nhân, nhược phùng bấtphùng, hoặc kiến phi kiến. Nhị nhân tương ức, nhị ức niệm thâm. Như thị nãi chítung sanh chí sanh, đồng ư hình ảnh, bất tương quai dị’[2]”, Nhan Tử La đọc.Đây là đoạn trích trong Lăng Nghiêm kinh mà nàng mới đọc vài hôm trước, đọc rồithấy rất đúng nên ghi nhớ.

[2] TríchLăng Nghiêm kinh: Ví như có người, một người chuyên nhớ, một người chuyên quên.Hai người như thế dù gặp mà như chẳng gặp, hoặc có thấy nhau cũng như không thấy.Hai người nhớ nhau, hai cái nhớ ấy càng sâu. Như thể cho đến từ đời này sang đờikhác như hình với bóng chẳng hề trái nghịch, sai khác nhau.

“Đây là?”Lương phi ngẩng đầu nhìn nàng.

“Đây là ĐạiThế Chí bồ tát lấy người nói Phật pháp, có điều nô tỳ không có tuệ căn, nênkhông sao đọc nó như đọc Phật pháp được. Chỉ có thể lý giải theo ý nghĩa củacon chữ, nhưng cũng có chút thu hoạch.” Nhan Tử La cười khẽ.

Lương phikhẽ lẩm nhẩm một lần mà đã thuộc, Nhan Tử La càng thêm khẳng định Lương phi chắcchắn vẫn chưa giải tỏa được tâm sự do chuyện lần trước.

“Tử La,ngươi còn nhìn thoáng hơn ta”, Lương phi nói.

“Sai rồi ạ,nương nương, nô tỳ không thể nhìn thoáng hơn người, mà là nô tỳ biết cách lẩntránh hơn người”, Nhan Tử La đáp.

“Yên tâm,ta sẽ không hỏi gì ngươi đâu, chắc cuộc sống của ngươi cũng chẳng dễ dàng gì”,Lương phi nói.

“Đa tạ nươngnương đã hiểu nô tỳ”, Nhan Tử La cười khẽ nói.

Hai ngườitrò chuyện thêm một lúc, Nhan Tử La bèn cáo từ Lương phi quay về.

Còn chưa đếncửa thì thấy một thái giám đi tới, nói là Hoàng thượng triệu kiến. Nhan Tử Lacũng chẳng kịp suy nghĩ tốt xấu gì liền tới ngự thư phòng kiến giá.

Vào ngự thưphòng, không thấy Khang Hy phê tấu chương, mà là đang cầm một cái đồng hồ quảquýt bằng vàng xem. Nhan Tử La thỉnh an, ông cũng chỉ điềm đạm liếc mắt nhìnnàng một cái, sau đó nói: “Ngồi”.

Lập tức cóthái giám bên ghế đến đặt ở giữa phòng. Nhan Tử La cúi đầu ngồi đó. Hồi lâu, chỉnghe Khang Hy than: “Haizz, con người ngươi thật là, trẫm đợi cả nửa ngày, saongươi cũng không biết đường tạ ân?”.

“Dạ?” NhanTử La “soạt” một tiếng đứng bật dậy, “Nô tỳ đa tạ ân điển của Hoàng thượng”,sau đó lòng thầm tính toán, tạ ân? Tạ ân vì cái gì? Vừa vào cửa đã phải quỳ,đây là cái thứ quy tắc gì không biết?

“Không hiểuvì sao mình phải tạ ân đúng không?”, Khang Hy ngồi thẳng người nói.

“Vâng”,Nhan Tử La trả lời thành thật, sau đó trong não bỗng như có luồng điện xẹt qua,nhớ ra những gì Nạp Lạt thị đã nói. Thì ra là vì chuyện đó… “Giờ nô tỳ hiểu rồiạ, nô tỳ đa tạ long ân của Hoàng thượng”, Nhan Tử La quỳ xuống nói.

“Cũng khôngngốc lắm. Đứng dậy đi!”, Khang Hy nói. Nhan Tử La đứng dậy thận trọng ngồi xuống.

“Nhưng, trẫmthấy sao ngươi chẳng có vẻ gì là vui cả thế? Ngươi không cho rằng đấy là một ânđiển to lớn sao?”, Khang Hy hỏi.

“Hoàng thượnghiểu lầm rồi ạ, Hoàng thượng phá lệ sắc phong đương nhiên là một ân điển to lớn.Chỉ có điều…”, Nhan Tử La do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

“Có điềugì? Sao tự nhiên gan lại bé như gan chuột thế? Hồi đi tái ngoại ngươi như ăn phảigan báo còn gì”, Khang Hy cười. Nhan Tử La tự nhiên thầm lải nhải trong lòng mộttràng. Khi ấy đâu thể giống như lúc này, khi ấy nàng bị mất trí nhớ, giờ cho dùcó ăn gan báo thật, nàng cũng không dám nói gì.

“Có điều,nô tỷ cảm thấy ân điển này nặng quá, Khuynh Thành còn quá nhỏ, sợ không gánh nổi”,Nhan Tử La cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn khéo léo nói.

“Không gánhnổi? Đây là những lời khách sáo?”, Khang Hy hỏi.

“Không phải,là thật lòng ạ. Nô tỳ cho rằng, phúc phận mà mỗi con người được hưởng nên có giớihạn, vượt quá giới hạn sẽ… sẽ… sẽ không phải là phúc phận nữa.” Nhan Tử La lenlén liếc nhìn Khang Hy, nhưng thấy Khang Hy cũng đang nhìn mình, nàng sợ tới mứclập tức cúi gằm mặt.

“Ý của ngườilà, trẫm phong cho Khuynh Thành làm công chúa không phải là phúc?”, Khang Hybình thản nói không biết đang giận hay đang vui.

“Hoàng thượng,Khuynh Thành với thân phận con vợ lẽ được Hoàng thượng sủng ái yêu thương đã làcái phúc quá lớn của nó rồi, phong hiệu này thực sự… thực sự nặng quá. Nô tỳ tựbiết mình dạy con chưa tốt, bất luận là xét về lễ nghĩa, sự điềm đạm hay là khíchất, Khuynh Thành đều không xứng với phong hiệu công chúa này”, Nhan Tử La đứngdậy cung kính nói. Mặc dù công chúa rất uy phong, nhưng một Cách cách con vợ lẽcủa phủ Bối lặc được phong làm công chúa, phong hiệu công chúa này còn nganghàng với rất nhiều thúc thúc của nó, điều ấy đúng là rất nguy hiểm.

“Thì rangươi cũng không ngốc nhỉ”, Khang Hy thoáng mỉm cười. Nhan Tử La khẽ hừ một tiếngtrong lòng.

“Nô tỳkhông phải là không ngốc, mà nô tỳ chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên thôi”,Nhan Tử La đáp.

“Ừm, có điềulời của trẫm là khuôn vàng thước ngọc, không thể thu lại được, ngươi thấy thếnào?”, Khang Hy hỏi.

“Hoàng thượngcó thể tìm một lý do để thu phong hiệu”, Nhan Tử La lí nhí nói.

“Ngươi coilà trò đùa chắc? Trẫm sắc phong một công chúa, ngươi nói trẫm có thể tìm lý dogì để thu lại? Khang Hy trừng mắt nhìn nàng, sau đó làm ra vẻ suy nghĩ nói, “Cóđiều ngươi đã nhắc trẫm, nếu lão Tứ phạm lỗi, trẫm có lý do để thu lại phong hiệu!”.

“Hoàng thượng?”Nhan Tử La mở to hai mắt nhìn Khang Hy, “Hoàng thượng, Tứ gia luôn rèn mình giữlễ, liêm khiết phụng sự việc công, cần cù cẩn thận, Tứ gia cho dù phạm lỗi thìchắc chắn cũng chỉ là sai lầm vô tình thôi”.

“Lão Tứ tốtthế sao? Sao trẫm không thấy nhỉ?”, Khang Hy khẽ chau mày hỏi.

“Nô tỳkhông dám lừa dối Hoàng thượng”, Nhan Tử La quỳ xuống nói.

“Trẫm nóitrẫm không nhận thấy, đâu có nói ngươi lừa dối trẫm.” Giọng Khang Hy như có ýcười, “Đứng dậy đứng dậy, có một lúc mà quỳ tận hai lần rồi”.

Nhan Tử Lađứng dậy, ngẫm lại những lời nói của Khang Hy, cảm thấy như mình vừa mắc lừa“ông già” này,

“Nếu lão Tứtốt như thế, ngươi nói xem, trẫm có nên thưởng cho hắn chút gì không?”, KhangHy hỏi.

“Hoàng thượng,người muốn nghe nô tỳ nói thật à?”, Nhan Tử La hỏi. Khang Hy gật đầu, Nhan TửLa mới dám nói tiếp, “Nô tỳ cho rằng, ăn cơm của vua thì phải trung thành vớivua, đây là bổn phận của kẻ làm thần tử. Tứ gia chẳng qua chỉ là làm tròn bổnphận của mình, nếu vì việc này mà Hoàng thượng ban thưởng cho chàng, e rằng sẽkhiến mọi người bất bình. Còn…”.

“Nói!”,Khang Hy ra lệnh ngắn gọn.

“Còn… gỗ mụctrước gió lớn tất gẫy. Hoàng thượng đã phá lệ phong cho Khuynh Thành làm côngchúa, nếu còn ban thưởng cho Tứ gia, e rằng… hơn nữa…”, Nhan Tử La ấp a ấp úng.

“Ngươi vẫncòn ‘hơn nữa’?” Giọng Khang Hy bắt đầu cao lên, “Hơn nữa cái gì?”.

“Hơn nữa,nô tỳ cho rằng Tứ gia cũng sẽ không nhận”, Nhan Tử La vội vàng nói cho hết, sauđó cúi đầu đứng đợi.

“Ha haha!!!” Khang Hy phá lên cười, cứ như vừa được nghe kể xong một câu chuyện cườivậy. Nhan Tử La chỉ cảm thấy nổi hết da gà. “Ngươi nói xem, đứa con trai của trẫmưu tú như thế, sao ngươi nhẫn tâm giày vò nó hả?”

“Hoàng thượng,nô tỳ không dám”, Nhan Tử La lập tức phủ nhận. Đùa chắc, ai giày vò ai? Cho dù làHoàng thượng thì cũng không thể thiên vị như thế.

“Không dám?Không dám nói hay không dám làm?” Giọng Khang Hy bỗng chốc lại nghiêm khắc. Hailông mày của Nhan Tử La lập tức nhíu chặt, có lẽ cha con nhà này đều cho rằngNhan Tử La nàng đang giày vò Dận Chân nhỉ? Có đạo trời hay không đây?

“Nô tỳ vừakhông dám nói vừa không dám làm, nô tỳ biết thân phận của mình”, Nhan Tử Lađáp.

Lần nàyKhang Hy không cười, chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó cầm cái đồng hồ quả quýt bằngvàng lên xem, “Haizz, mất bao nhiêu thời gian của trẫm, được rồi, ngươi lui rađi!”.

“Vâng. Nô tỳcáo lui.” Nhan Tử La nhún người, lui ra.

Nàng vừađi, Khang Hy nói: “Còn không ra đi?”. Rèm cửa gian trong được vén lên, bóng ngườiđổ dài bước ra, đứng bên sập.

“Đứng nhưtượng thế làm gì? Ngồi đi!” Khang Hy cầm một bản tấu mở ra, vừa xem vừa nói:“Các ngươi, chẳng kẻ nào khiến trẫm bớt lo, trẫm còn bận bao nhiêu là viêc, lạiphải quản các ngươi nữa, thật là… Nghe thấy cả rồi chứ?”.

“Vâng! KhiếnHoàng a ma phải lo lắng là lỗi của nhi thần”, con trai Khang Hy lập tức đứnglên nói.

“Biết saithì tốt! Nếu đã nghe thấy, chắc trong lòng đã có tính toán, vậy mau ra đi!”

Khang Hy cầmbút phê tấu, đuổi con ra ngoài, con trai ông đành phải ngoan ngoãn lui ra.

Đợi con đirồi, Khang Hy đặt bút xuống, lắc lắc đầu, “Chẳng đứa nào khiến ta bớt lo”.