Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 41: Đánh cướp



“Đứng đólàm gì? Ta đâu có phạt nàng”, Dận Chân không ngẩng đầu lên, nói. Nhan Tử La mởto hai mắt, không nhầm đấy chứ, vị đại gia này bảo nàng ngồi xuống? Nhìn quanhkhắp phòng, bao nhiêu chỗ thế này phải ngồi ở đâu đây? Rồi lại nhìn một vòng,chọn chiếc ghế ở xa nhất. Nhan Tử La mừng quýnh, đang rảo chân bước tới, giọngDận Chân lại vang lên: “Ngồi ở đây, cho tiện”.

Nhan Tử Ladừng khựng lại, quay đầu nhìn. Tiện? Tiện cái gì? Tiện sai bảo nàng? Nàng đànhngồi xuống chiếc ghế cạnh sập với vẻ mặt bất mãn. Nhan Tử La cúi đầu nhìnquanh, căn phòng này bài trí rất đơn giản, lạnh lẽo, mùa hè ở thì tuyệt, chắcchắn là mát lắm. Nhưng nhiệt độ cơ thể chàng ta đã thấp thế kia rồi, còn ởtrong này nữa thì… lẽ nào là muốn luyện công? Có điều trong sử sách từng nói, vịUng Chính gia này rất tiết kiệm, quả đúng thật.

Lúc nàychàng đang ngồi phía trước, chếch về bên trái nàng, quay lưng lại với nàng.Nhan Tử La nhìn khắp lượt đồ đạc được bày trong gian phòng rồi lại nhìn DậnChân. Lưng chàng khá rộng, tạo cho người nhìn có cảm giác an toàn, tóc cũng rấtđẹp, hình như chẳng có tóc sâu, tóc chẻ (nếu có, chẳng lẽ nàng nhìn được?), dángngười cũng đẹp, mặc y phục rất bắt mắt. Một người đàn ông như thế này cho dùkhông phải là con cháu Hoàng tộc thì vẫn có thể khuất phục được bất kỳ một ngườiphụ nữ sắt đá nào. Có điều, có lẽ không bao gồm nàng trong đó. Mặc dù nàngkhông hiểu nhiều lắm về hậu cung của Ung Chính nhưng cũng biết, người đượcchàng sủng ái nhất là Niên quý phi. Có người thiếp nào họ Nhan hay không, nàngcòn không dám chắc, nếu thật sự yêu chàng ta rồi, cả đời này liệu nàng có sốngnổi không? Vì vậy, kiên quyết không được thích chàng, Nhan Tử La thầm hạ quyếttâm.

Thật chánquá, người này sao đọc sách mà không tìm một tư thế dễ chịu hơn nhỉ? Nàng thíchnằm nghiêng trên ghế quý phi hoặc dựa vào nệm, vừa đọc vừa ăn hoa quả, nào giốngnhư chàng, lưng ngồi thẳng tắp thế kia, trên bàn chỉ đặt một tách trà (Vẫn làtrà nàng rót, lạnh ngắt. Thảm!). Nhan Tử La bĩu bĩu môi thông cảm, không biết rằngánh mắt soi mói và những hành động của nàng đã bị Dận Chân liếc thấy qua khóe mắt.

Dận Chânday day huyệt thái dương, khẽ quay đầu, thấy Nhan Tử La đã ngủ mất. Hai cánhtay sải dài trên trà kỉ[1], đầu hơi hơi nghiêng, khóe miệng vẫn còn đọng nụ cườithỏa mãn, chắc là đang mơ thấy trả thù được chàng rồi? Khóe miệng Dận Chân bấtgiác nở nụ cười.

[1] Trà kỉ:Bàn trà

Chàng cònđang nghĩ thì một bóng người đỏ rực nhỏ xíu lao vào trong, miệng gọi bai bải:“Ngạch nương”, rồi chạy thẳng đến chỗ Nhan Tử La, “Ngạch nương, mau nhìn xem,Thập tam thúc bắt sóc cho con này!”.

Nhan Tử Lamở bừng mắt ra, vẫn còn đang ngái ngủ nên trong trạng thái không hiểu gì, nànglại ngủ rồi sao? Nghiêng đầu nhìn nụ cười khổ thấp thoáng trên mặt Dận Chân,trong nháy mắt nàng đã nghĩ ra, nhìn nhìn Dận Chân, rồi lại nhìn Khuynh Thành,“Mau bái kiến a ma con đi, đưa cho a ma xem con sóc”.

Tiểu quỷKhuynh Thành lại ôm con sóc nhỏ chạy tới chỗ Dận Chân, “A ma!”, Dận Chân bế conđặt ngồi lên đầu gối, “Khuynh Thành thích nó à?”.

“Vâng ạ,sau này con có bốn con chó và một con sóc đấy.” Khuynh Thành lại ôm hôn con sócnhỏ.

“Chơi cả buổichiều rồi, Khuynh Thành đã đói chưa?” Dận Chân không quen giao tiếp với trẻcon, chỉ có thể nghĩ ra câu này mà thôi.

“Đói ạ.”Sau đó Khuynh Thành quay sang nhìn Nhan Tử La, “Ngạch nương, con muốn ăn thịtnướng”, đôi mắt to lại chớp chớp.

“Ồ, được rồi.”Nhan Tử La đứng dậy một cách tự nhiên. Nha đầu thối này rất kén ăn, cơm màkhông hợp khẩu vị thì không chịu ăn dù chỉ một miếng. Cũng may nó còn thích nhữngmón do Nhan Tử La làm.

“Ngạchnương, Thập tam thúc nói muốn ở lại đây ăn cơm đấy, vì vậy ngạch nương phải làmnhiều một chút”, Khuynh Thành cười ngọt ngào, nói. Ha ha, ta sẽ dùng món thịtnướng của ngạch nương để khiến Thập tam thúc phải hứa bắt cho ta thêm ba consóc nữa, thông minh quá.

“Ừm, được rồi”,Nhan Tử La vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vào bếp lấyra món bắp cải cay tự muối và món rong biển được nàng cất khá kĩ, Nhan Tử La bắtđầu chiến đấu với đống nồi niêu xoong chảo, chưa tới nửa canh giờ đã làm xong tấtcả. Bốn món, một canh, nếu dưa muối cũng được gọi là một món.

Dận Tườngđã ngồi đợi bên bàn ăn từ lâu, nhìn từng món từng món được bưng lên, miệng há hốckhông khép lại được. Nhưng tại sao lại không có cơm nhỉ? Cái thứ màu sẫm sẫmkia là gì?

“Tứ tẩu,đây là cái gì?” Vẫn nên hỏi xem sao, không khéo lại mất mặt.

“Thập tamthúc, đây là Trân châu ngọa tử cấm, món canh này là Hồng hà mãn thiên, đĩa nàylà Nhân sinh bách vị, cuốn cả rau vào ăn sẽ ngon hơn. Còn món đậu phụ này làBăng thương hỏa diệm”, Khuynh Thành chỉ từng món một giải thích, sau đó nhìn mẹ,“Ngạch nương, con không nhớ sai chứ?”.

“Ừm.” NhanTử La nở một nụ cười yếu ớt. Chẳng qua chỉ là mấy cái tên nàng nói bừa nói bậy,nha đầu này lại nhớ rõ đến thế.

Trong lúcăn cơm, ngoài Khuynh Thành thỉnh thoảng đưa ra yêu cầu muốn mẹ gắp cho món nọmón kia, thì về cơ bản không có bất kỳ âm thanh nào khác. Lễ nghi này không đượcổn cho lắm, đũa và thìa của Nhan Tử La chỉ dám gắp đậu phụ và múc canh chan.Cũng may, món cơm cuộn rong biển chia theo khẩu phần, nếu không tối nay nàng chỉcòn cách ăn thêm bánh ngọt.

Khó khăn lắmmới ăn xong bữa cơm nặng nề, Dận Tường lại chẳng vội đi, ngồi dựa vào ghế chầmchậm thưởng trà. Nhan Tử La dỗ Khuynh Thành nói đi làm nhà cho sóc, Mẫn Chỉcũng cùng đi luôn.

“Hoàng a maquả nhiên nói không sai, ở biệt viện này đúng thật là có bảo bối!” Dận Tườngnhìn nhìn Tứ ca, rồi lại nói: “Mà những bảo bối này lại đều về tay Tứ ca cả”.

Dận Chânkhông thèm để ý, “Còn chưa đi?”.

“Tứ ca giụcđệ về để làm gì?” Dận Tường cười gian xảo, “Đệ còn chưa ôn lại chuyện cũ với Tứtẩu mà”. Bạch La là Tứ tẩu của hắn, thật quá rung động mà, thậm chí hắn còn cóthể tự do tới chơi, đám A ca kia trong lòng chắc phải giận điên lên mất.

“Nàng ấykhông rảnh”, Dận Chân vẫn lạnh lùng nói.

“Vậy thì đệđợi tẩu ấy có thời gian, Tứ ca không phản đối chứ?” Dận Tường cười hi hi nói, “Thôi,đợi hôm nào mưa thuận gió hòa, đệ lại tới tìm Tứ tẩu để ôn chuyện cũ vậy”.

Dận Chân tiễnhắn ra tới tận cửa, Dận Tường ngồi lên ngựa rồi nhìn Dận Chân nói: “Tứ ca mauquay vào đi, đêm xuân ngắn ngủi lắm!”, sau đó thúc ngựa rời đi.

Dận Chânquay người đi vào. Đêm xuân ngắn ngủi? Nói chàng sao? Mấy hôm nay chàng đều ngủmột mình, làm gì có đêm xuân?

Do đã địnhngày kết hôn, nên đến tháng Bảy Mẫn Chỉ phải hồi cung. Khuynh Thành cũng bị đưavề theo ý chỉ của Hoàng thượng. Tiểu nha đầu nghe nói là được vào Tử Cấm Thànhgặp Hoàng gia gia, lập tức quên luôn ngạch nương, vui vẻ hào hứng đi theo ngườita, chớp mắt đã đi năm sáu ngày rồi vẫn chưa thấy quay về. Trước kia khi cóKhuynh Thành ở nhà thì thấy ồn ào, nhưng giờ nó đi rồi nàng lại càng thêm buồnchán, đến người để nói chuyện cũng không có. Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, PhátTài nằm bên cạnh đang thè lưỡi ra thở, cũng phải, trời nóng như vậy đến tuyến mồhôi cũng chẳng có, vẫn phải thải mồ hôi theo cách thủ công thế này.

“Lũ chóđáng thương, đưa bọn mày đi nghịch nước nhé!” Nhan Tử La nhảy xuống khỏi ghế,tháo xích cho Chiêu Tài, Tiến Bảo, dắt chúng ra ngoài. Cung Hỉ, Phát Tài liền tựđộng đi theo sau nàng.

Ra khỏi biệtviện, men theo con đường mòn trong rừng tới bờ song, Chiêu Tài, Tiến Bảo haicon chó quê mùa bất giác hưng phấn, Nhan Tử La vừa nới lỏng dây thừng chúng liềnlao ngay xuống nước. Cung Hỉ, Phát Tài thì phải nghe lệnh của nàng xong mới từtừ bước xuống, giống như quý tộc vậy. Nhan Tử La ngồi trên bờ nhìn.

Chiêu Tài,Tiến Bảo thỉnh thoảng lại chạy từ dưới nước lên nũng nịu với Nhan Tử La, khiếny phục nàng cũng ướt sũng một mảng. Thấy đám chó chơi đùa vui vẻ thoải mái lòngnàng cũng vui lây. Nhan Tử La nhìn xung quanh, không có ai. Giữa trưa thế nàychắc không có ai đâu nhỉ? Dận Chân nghe nói mấy ngày nữa cũng không tới, chắclà rất bận, vì vậy… ha ha, nàng có thể lén xuống nước tắm cho mát! Nhan Tử Lahào hứng đứng dậy, xắn ống quần và tay áo lên, cởi giày ra rồi từ từ xuống nước.Ha ha, cảm giác mát lạnh, không hổ là nước từ trên núi chảy xuống! Nhan Tử Lanhìn xuống dòng sông trong vắt, tìm một nơi bằng phẳng đứng vững, múc nước tướingược lên cánh tay.

Chiêu Tài,Tiến Bảo thấy nàng xuống, cũng sung sướng lao tới, quấn lấy nàng nhảy nhót, khiếnbọt nước bắn tung tóe thấm hết vào y phục của Nhan Tử La. Nhan Tử La cũng hắtnước về phía chúng, một người và hai con chó đều ướt sạch. Nhan Tử La đang chơivui vẻ nên không biết mây đen từ từ lướt tới từ phía chân trời, cho đến khi nhữnghạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Nhan Tử La mới ôm đầu chạy lên bờ. Ông Trờiđáng ghét, tự nhiên lại mưa gì chứ? Nhan Tử La gọi Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ,Phát Tài tới, một người và bốn chó cùng trú mưa dưới gốc cây.

Đợi một lúclâu mà mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng, Nhan Tử La nhìn nhìn trời, lại tự nhìnmình, dù gì cũng ướt rồi, thà đội mưa chạy về, hơn nữa, ngộ nhỡ có tia sét nàođó mắt nhắm mắt mở đánh trúng cái cây này, thì có phải nàng sẽ trở thành món thịtnướng không. Thế là tay nàng dắt hai con chó, phía sau hai con chó nữa cũng chạytheo, cứ thế chạy thẳng về nhà.

Nhìn chiếcxe ngựa lao vụt qua bọn họ, Nhan Tử La thầm ngưỡng mộ, có tiền đúng là vẫn tốthơn. Nhưng tại sao chiếc xe ngựa đó lại dừng lại? Lẽ nào muốn cướp của? Tráitim Nhan Tử La bắt đầu lo lắng, đây là nơi ngoại thành hẻo lánh, trời lại mưato thế này, đúng là thời cơ tốt để cướp bóc. Đặc biệt là nhìn bóng dáng to lướncủa người vừa nhảy từ trên xe ngựa xuống, Nhan Tử La đứng lại, nếu chạy quay lạiliệu có cơ hội để thoát thân không? Cung Hỉ, Phát Tài đứng chắn trước mặt nàng,nhìn người đó nhe nanh múa vuốt, phát ra những tiếng gầm gừ nhỏ. Nhan Tử La hơithấy yên tâm, nếu kẻ đó không biết võ công, Cung Hỉ, Phát Tài chắc có thể đốiphó được nhỉ?

Ba Lỗ nhìnnhìn người phụ nữ và bốn con chó trước mặt, rồi lại nhìn nhìn cái xe ngựa. Tứgia nói đây là Nhan chủ nhân, nhưng trời mưa thế này Nhan chủ nhân không ở nhàmà dắt chó ra ngoài để làm gì? Cũng có thể là chủ nhân hắn nhìn nhầm người.

“Này, ngươiđừng có lại đây, chó của ta lợi hại lắm đấy”, Nhan Tử La nói như hết hơi.

“Người làNhan chủ nhân?” Ba Lỗ hỏi.

“Ngươi biếtta? Ha ha, ngại quá, ta cứ tưởng muốn cướp của.” Nhan Tử La lau nước mưa trên mặt.Miệng Ba Lỗ khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Cướp? Nhìn hắn giống thổphỉ lắm sao? Nhan chủ nhân cũng thật là biết sỉ nhục người khác.

“Nếu ngươiđã biết ta, thì có thể cho ta ngồi nhờ xe không?”, Nhan Tử La thận trọng hỏi. Vừarồi nói thẳng quá, nếu người ta từ chối cũng chẳng trách được.

“Chủ nhân,mời lên xe.” Ba Lỗ giơ ô về phía nàng.

“Cảm ơn!”Nhan Tử La tự mình cầm lấy ô, trên người hắn còn có áo mưa nên không sợ. Đi đếncạnh xe, nàng xem xét độ cao rồi lại nhìn nhìn Ba Lỗ. Cái này được tạo ra là đểlàm khó nàng sao? Ba Lỗ đi đến cạnh xe khom người quay lưng về phía nàng, “Chủnhân, mời!”.

Nhan Tử Lađã từng thấy cảnh này, nhưng nàng không có thói quen ngược đãi người khác, dođó nàng cười cười, đưa cái ô cho Ba Lỗ, “Ngươi cầm giúp ta”. Ba Lỗ tuân lệnh cầmlấy ô, mắt đăm đăm nhìn Nhan Tử La đi vòng sang phía bên kia, hai tay nắm chặt rồitừ từ trèo lên, sau đó vừa vén rèm vừa nói: “Cảm ơn ngươi! Nhưng có lẽ sẽ làm bẩnxe của ngươi đấy, có điều ta sẽ rửa sạch cho…”, sau đó thì giọng nghẹn cứng lại.Haizz, thà gặp cướp còn hơn, người đàn ông ngồi trong xe giơ tay lên, Nhan TửLa chưa phản ứng lại kịp, thì một cái khăn đã úp lên mặt nàng.

“Lau đi,thành ra bộ dạng gì không biết! Ba Lỗ, đi!” Dận Chân nói xong thì nhìn chằm chằmNhan Tử La. Người phụ nữ này dắt chó đi dạo vào lúc trời mưa như vậy? Thật là…

Nhan Tử Lađứng ở cửa xe, vội vàng lau mặt, sau đó nói: “Tứ gia cát tường!”, rồi không dámnói thêm gì nữa. Nàng hối hận rồi, giờ nàng lại rất muốn được chạy quay lạicùng lũ chó.

“Hắt xì!”Nhan Tử La không khách sáo hắt hơi một cái rõ to. Nàng vội vàng liếc mắt quansát sắc mặt Dận Chân, cũng may, không giận. Lần này phải chú ý, nhưng càng muốnchú ý thì lại càng hắt xì không ngớt, lúc này mũi đã đỏ ửng cả lên.

“Xin lỗi”,Nhan Tử La khụt khịt nói. Có lẽ cũng không đến mức bị cảm, nhưng ai ngờ nhiệt độtrong xe lại thấp như vậy.

Dận Chânnhìn nàng một cái, không nói gì. Sau khi Nha Tử La cầu khẩn mười lần, xe ngựacuối cùng cũng dừng lại ở cổng biệt viện. Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh đang cầm ôđứng đợi ở cổng, thấy xe ngựa dừng lại bất giác có linh cảm đó là xe ngựa của Tứgia. Nếu người hỏi đến Nhan chủ nhân, họ phải trả lời thế nào đây?

Đang nghĩthì lại thấy Nhan Tử La vén rèm thò đầu ra, lúc này bọn Bách Hợp mới thầm thởphào nhẹ nhõm, vội vàng cầm ô đi tới, “Chủ nhân”.

Sớm đã có kẻhầu đi đến cúi xuống làm bậc thang cho nàng. Nhan Tử La chau chau mày, đànhtrèo sang bên kia, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Bách Hợp vội vàng đi vòng qua conngựa cầm ô che cho nàng. Nhan Tử La đứng bên cạnh con ngựa nhìn người đàn ôngkia giẫm lên lưng Ba Lỗ bước xuống xe.

“Còn đứng đấylàm gì, truyền thái y.” Giọng Dận Chân lạnh tới mức khiến nước mưa muốn hóa đáhết. Mặt nàng ta đỏ rực lên thế kia có lẽ sốt rồi. Một kẻ hầu nhanh chân chạyđi.

Chàng khôngvui? Không vui thì đến đây làm gì? Hứng thú với việc giày vò nàng thế sao? Ngườibị dính mưa là nàng, nàng còn chẳng buồn nói, xem ra quả nhiên chàng chính làngười đứng đầu xã hội Phong kiến hủ bại, cao ngạo vô cùng!

“Đau đầu,người nóng, hỏng rồi, có lẽ bị cảm rồi, Bách Hợp chắc chắn sẽ lại ép mình uốngthuốc. Không, phải cố gắng, cố gắng…”, Nhan Tử La thầm nói với mình, “Nhưngchân lại mềm nhũn thế này, nghỉ một lúc, nghỉ một lúc sẽ khỏe thôi!”