Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 40: Lại gặp nhau



“Chủ nhân,đến giờ dùng bữa tối rồi”, Bách Hợp khẽ gọi. Nhan Tử La ngồi bật dậy, “Lại tớitối rồi?”. Xong rồi, bắt đầu căng thẳng. Không biết liệu có ngày nào đó nàng mắcbệnh tim vì quá sợ hãi không nhỉ?

“Vâng, thưachủ nhân, người đã ngủ cả buổi chiều rồi.” Bách Hợp giúp nàng chải tóc, cầmkhăn mặt cho nàng lau mặt.

“Đại gianhà các ngươi hôm nay có sai bảo gì không?”, Nhan Tử La cẩn thận hỏi.

“Tứ gia hômnay hình như không đến, thưa chủ nhân”, Bách Hợp có chút thất vọng.

“Ha ha, tốt quá rồi.Mẫn công chúa và nha đầu đâu?” Nhan Tử La lập tức trở nên lanh lợi hoạt bát.

“Sắp về rồi ạ.”Bách Hợp thấy chủ nhân đột nhiên hồ hởi vui vẻ, lắc lắc đầu.

Ăn cơm xong, mấyngười bọn họ chơi một lúc, tới canh hai, Mẫn Chỉ và Khuynh Thành không trụ đượcđã ngủ mất. Nhan Tử La thổi tắt đèn, nằm trên giường lật qua lăn lại không ngủđược. Thật là quá đáng, buổi tối không tới cũng chẳng buồn nói với người ta mộttiếng, khiến nàng đến giờ cũng không ngủ được, có lẽ đồng hồ sinh học trong ngườiđã chạy loạn rồi. Đếm cừu đi vậy? Kết quả đếm tới khi mặt trời lên, Nhan Tử Lavẫn không ngủ được. Ăn xong bữa sáng thì nàng lại bắt đầu buồn ngủ, Mẫn Chỉ thởdài nặng nề, đưa Khuynh Thành ra ngoài chơi.

Buổi chiều,Nhan Tử La đã tỉnh táo hơn một chút, bị Mẫn Chỉ và Khuynh Thành kéo ra ngoàithay đổi không khí. Nhan Tử La do có ác cảm với cái xích đu, nên ba người đànhđi bộ, đến bìa rừng. Vì trời râm gió mát, lại có châu chấu cào cào, KhuynhThành vui vẻ chạy tới chạy lui khắp nơi, hái được rất nhiều hoa rồi sung sướngchạy quay lại. Nhan Tử La liền kết cho con một cái vòng hoa, đội lên đầu, trênhai cánh tay cũng đeo hai vòng hoa nhỏ. Sự chú ý của Khuynh Thành bắt đầu tậptrung vào đám sinh vật nhỏ trong hoa cỏ, đột nhiên khiến đám sinh vật đó có cảmgiác không an toàn. Nhan Tử La nằm trên thảm cỏ bằng phẳng đã được cắt tỉa,nghiêng đầu nhìn, cảm thấy mí mắt nằng nặng… Mẫn Mẫn, tôi ngủ một lát…

“Cô cô đâylà cái gì?”, Khuynh Thành xòe thứ ở trong tay ra hỏi. Mặt Mẫn Chỉ biến sắc,nhìn Nhan Tử La đang ngủ rất ngon lành bên cạnh, “Cô cô cũng không biết, đi hỏingạch nương con xem”.

KhuynhThành liền nghe lời cầm “hiện vật” đi học hỏi, nhưng ngạch nương đang ngủ rấtsay, lắc thế nào thì lắc, cũng không tỉnh dậy.

Đúng lúcnày, hai con tuấn mã chờm đến trước cửa. Có hai người đàn ông giao ngựa cho tùytùng, tiến bước vào trong biệt viện. Dận Tường vừa đi vừa nói: “Hôm qua chỉchăm chăm xem náo nhiệt, thì ra biệt viện này của Tứ ca đẹp quá nhỉ?”.

“Hôm nay đệđến đây chẳng phải cũng là để xem náo nhiệt hay sao?”, Dận Chân lạnh lùng nói.

“Không thểnói thế được. Đệ đến thăm tẩu tẩu cũng là việc hợp tình hợp lý mà. Đệ hiểu biếtnhư thế, Tứ ca nên khen ngợi mới phải”, Dận Tường cố ý chớp chớp mắt ngây thơnói.

“Hừ!” DậnChân quyết định đi tắt cho gần, đi qua khu rừng này là sắp đến Tĩnh Tâm đường rồi.Nhưng Nhan Tử La ở đâu nhỉ? Chút nữa phải hỏi xem.

Chưa đi đượcmấy bước, một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu không khí yên tĩnh, xuyên thẳngvào tai chàng như một tiếng nổ.

“Tứ ca, cáinày… hình như đệ nghe thấy có ai đó đang hét.” Dận Tường ngoáy ngoáy tai, nhấtđịnh là nặng tai rồi, nhà Tứ gia sao có thể xuất hiện thứ âm thanh này nhỉ, nếunghe thấy ở nhà Thập gia thì còn hiểu được.

Dận Chân lạirảo bước đi về nơi phát ra âm thanh. Âm thanh đó… nếu chàng đoán không nhầm thìcó lẽ là của Nhan Tử La, không biết lại vừa gây ra tai họa gì rồi?

Từ xa xa, thấyMẫn Chỉ cũng đứng ở đó, Dận Chân liền đi chậm lại, Dận Tường cũng nhìn theo ánhmắt chàng.

“Ái TânGiác La Khuynh Thành, mau ném cái thứ kinh tởm đó ra xa ta một chút.” Lúc nàyNhan Tử La đã nhảy ra đằng sau Mẫn Chỉ.

“Ngạchnương, người ghét nó ạ? Rất đẹp mà.” Tiểu quỷ giơ cao con vật trong tay lên.

“Đẹp? Mắtcon có vấn đề hay là đầu óc con có vấn đề? Thứ đó đâu có gì là đẹp chứ? Cầm xata ra!” Nhan Tử La thở dốc, nàng rất sợ những thứ mềm mềm không có xương này, sợđến tận xương tủy.

“Không”, tiểuquỷ Khuynh Thành hăm hở nói, “Năm màu sáu sắc thế này đẹp biết bao!”.

“Tỷ khôngbiết con gái mình chỉ thích mềm không ưa cứng à?”, Mẫn Chỉ khẽ nói. Nhan Tử Lanhìn nhìn nàng ta, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc. “Bảo bối, mauđưa nó về chỗ cũ đi được không hả. Mẹ nó không tìm thấy nó sẽ lo lắng đấy, nócũng sẽ rất nhớ mẹ!”, Nhan Tử La dịu dàng nói.

Tiểu quỷKhuynh Thành tỏ vẻ đăm chiêu, nhìn nhìn con vật trong tay, sau đó hỏi: “Thậtkhông ạ? Ngạch nương?”.

“Đươngnhiên là thật rồi, nếu Bảo bối không tìm thấy ngạch nương thì có nhớ ngạchnương không?”, Nhan Tử La tiếp tục thuyết phục.

“Thế thìcon không nên chia rẽ hai mẹ con nó rồi”, Tiểu quỷ Khuynh Thành gật gật đầu, giốngnhư vừa ra một quyết định lớn vậy. Sau đó quay người chạy vào trong rừng.

“Sợ chết điđược!” Nhan Tử La vỗ vỗ ngực thở.

“Ngạchnương!”, tiểu quỷ Khuynh Thành quay ra, mặt mày hớn hở chạy thẳng tới chỗ ngạchnương của mình rồi xòe tay. Đột nhiên tiếng thé xé trời lại vang lên lần nữa.

“Chẳng phảicon nói không để mẹ con chúng phải chia lìa sao?” Nhan Tử La nghiến răng nghiếnlợi hỏi.

“Vâng ạ, vìvậy con mới bắt cả mẹ nó đến đây luôn”, tiểu quỷ Khuynh Thành ngây thơ đáp.

“Con, mau vứthết đi cho ta! Nếu không, hừ hừ, cẩn thận ta cho con một trận thấy trăng sao đấy.”

“Ngạchnương, hôm qua Hoàng gia gia vừa nói không được đánh đít con”, tiểu quỷ KhuynhThành cười hi hi nói, nó đã có pháp bảo trong tay rồi.

“Hừ hừ, đưacho con cái lông gà con lại tưởng là cung tên, cho con cái lá con lại lấy làm ôche phải không? Hôm qua Hoàng gia gia của con chỉ hứa ‘ông bố già’ của conkhông được đánh con thôi, không nói mẹ cũng không được đánh. Hơn nữa, con tưởngHoàng gia gia thật sự có thời gian để quan tâm xem con có bị đánh hay không bịđánh à?” Nhan Tử La cười như hồ ly.

“Ngạchnương, người cười rất giống hồ ly tinh!”, tiểu quỷ Khuynh Thành cố ý chọc tức mẹmình, “Hứ, lần sau con sẽ xin Hoàng gia gia để ngạch nương cũng không được đánhđít con mới được”.

“Tùy conthôi, nhưng hôm nay không có ai ở đây cả, con tự quyết định xem nên vứt hay làchờ bị đánh đít?”, Nhan Tử La cười híp mí hỏi, còn cố ý vờ xắn tay áo.

“Vứt đicũng được, nhưng, ngạch nương phải đền cho con mười con châu chấu!”, tiểu quỷKhuynh Thành lắc lắc con vật trong tay nói.

“Tiểu nhânđiển hình!” Nhan Tử trừng mắt nhìn Khuynh Thành, “Chúng ta cùng thi, thi xem aibắt được nhiều châu chấu”.

“Được ạ!”Tiểu quỷ Khuynh Thành tìm được trò chơi mới, vội vàng chạy biến đi ném mấy consâu trong tay. Thế là hai mẹ con bắt đầu cuộc thi bắt châu chấu, Mẫn Chỉ đứngbên chỉ còn biết thở dài. Để Tứ ca nhìn thấy không chừng tỷ lại chịu đủ.

“Nhan Nhan,tỷ không thể ngoan ngoãn một chút sao? Nếu để Tứ ca nhìn thấy, thì tỷ sẽ lại bịphạt đấy!”, Mẫn Chỉ nói.

“Chắc khôngthế chứ? Chẳng phải hôm qua chàng ta mới đi sao? Ở nhà còn có bao nhiêu mĩ nhânnhư hoa như ngọc, sao chàng ta lại không về an ủi chứ? Hơn nữa chàng ta đã phạttôi rồi, có lẽ không đến nữa đâu, yên tâm đi.” Nhan Tử La vỗ vỗ vai Mẫn Chỉ.

“Thậtsao?”, một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Đươngnhiên rồi”, Nhan Tử La theo đà đáp luôn, sau đó mới nhận ra, nhìn nhìn Mẫn Chỉ.Mẫn Chỉ lắc đầu, ý nói không phải nàng ta, trong ánh mắt có sự thương hại. Từ từquay người lại, Nhan Tử La cúi đầu nói: “Tứ gia cát tường!”.

“Dận Tườngbái kiến Tứ tẩu”, giọng Dận Tường vang lên như có ý cười. Nhan Tử La ngẩng đầunhìn người đứng bên cạnh Dận Chân một cái, lại nhún nhún người, nói: “Thập tamgia cát tường!”.

“Tứ tẩukhông cần đa lễ”, Dận Tường cười ha hả đáp, “Bảo bối Khuynh Thành? Nào lại đâylại đây, ta là Thập tam thúc của con, Thập tam thúc đưa con đi bắt sóc nhé, đượckhông?”.

Tiểu quỷKhuynh Thành vừa nghe thấy được đi chơi liền ném ngay đám châu chấu trong tayđi, “Vâng ạ”, rồi chạy đến như đã thân thuộc từ lâu. Dận Tường bế Khuynh Thànhlên, nhìn Mẫn Chỉ một cái, Mẫn Chỉ lập tức nói: “Ta cũng đi”.

Thấy nhữngngười “vô can” đã đi cả rồi, sắc mặt Dận Chân mới trầm xuống, vừa rồi nàng tanói gì nhỉ? “Ông bố già”? Chàng già tới thế sao? Còn cái gì mà “Mĩ nhân như hoanhư ngọc cần phải an ủi”, coi chàng là quỷ háo sắc chắc? Chàng không đến nàngta lại vui tới mức ấy. Thấy Nhan Tử La đứng trước mặt cúi đầu cụp mắt rất ngoanngoãn, chàng lạnh lùng nói: “Vừa rồi chẳng phải nói giọng rất to sao?”.

Nhan Tử Lalắc lắc đầu, không dám nói.

“Lại đây”,Dận Chân nói. Nhan Tử La chân như bị đổ chì, từ từ nhích dần đến trước mặt DậnChân, quên cả ném đám châu chấu trong tay đi.

“Châu chấulại không sợ?” Dận Chân nhìn nhìn đám châu chấu trong tay nàng, chỉ cần mạnhtay hơn chút nữa là đám châu chấu biến thành nhúm thịt rồi.

“Vâng.”Nhan Tử La thả lỏng tay, còn len lén lau tay. Dận Chận nhìn vết thương trên taynàng, “Chưa bôi thuốc?”.

“Dạ?” Thếnày là thế nào? Chuyển đề tài rồi sao? Ngẩng đầu thấy Dận Chân đang nhìn taymình, nàng giấu hai tay ra phía sau một cách không tự nhiên, rồi mới nói:“Không sao không sao, chuyện nhỏ ý mà”. Chàng đang quan tâm tới nàng sao? DậnChân liền không nói nữa. Nhan Tử La cũng chẳng nói gì.

“Sau này đểý một chút, một người phụ nữ bị hủy đi nhan sắc sẽ không hay đâu”, Dận Chânquay người bỏ đi. Nhan Tử La đứng đó không biết có nên đi theo hay không. Khôngnghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Dận Chân liền dừng lại nói: “Lần nàocũng để ta phải gọi nàng, đợi nàng sao?”, sau đó tiếp tục cất bước đi về phíatrước.

Nhan Tử Lađứng đằng sau cau mày, ai biết trong lòng đại gia chàng nghĩ gì, hơn nữa tôiđâu phải giun trong bụng chàng. Có điều nhìn sắc mặt của đại gia lần này, khôngbiết sẽ trừng phạt nàng thế nào nữa đây.

Đến TĩnhTâm đường, Dận Chân đi thẳng vào trong ngồi ở vị trí cao nhất uống trà, Nhan TửLa vẫn đứng ép người vào cửa, cúi đầu, nàng đang suy nghĩ xem có nên đóng cửakhông, ngộ nhỡ lát nữa vị đại gia này lại gây phiền phức cho nàng.

Còn đangnghĩ, nàng đã nghe thấy Dận Chân hỏi: “Bánh ngọt ở Lan Quế phường là do nànglàm?”.

“Vâng.” Dùsao chàng cũng biết rồi, thừa nhận vẫn tốt hơn.

“Đầu bếptrong phủ không đủ cho nàng dùng?” Dận Chân nhìn nàng chăm chăm.

“Nhưngkhông có ai cho tiền”, Nhan Tử La khẽ nói, sau đó lập tức hối hận muốn tự tátvào mặt mình một cái. Cái miệng hư hỏng này, sao lại nhanh đến mức ấy chứ?

“Tiền tiêuvặt hằng tháng ta thiếu của nàng sao?” Sắc mặt Dận Chân tối lại, Nạp Lạt thì lẽnào quên không phát tiền tiêu hằng tháng cho nàng ta.

“Không ạ”,Nhan Tử La lập tức phủ nhận. Đùa à, nếu sau này để Nạp Lạt thì biết rồi tìmnàng gây sự, thì những ngày còn lại của nàng liệu có yên bình không. Hơn nữa,người ta cũng đâu đưa thiếu cho nàng hào nào.

“Không đủtiêu?”, Dận Chân hỏi tiếp.

“Không phải”,Nhan Tử La lập tức lắc đầu nói. Nàng vốn chẳng có chỗ nào để mà tiêu tiền cả.

“Thế thì tạisao?” Dận Chân thật sự rất muốn biết Cách cách trong phủ của chàng lại đi làm đầubếp là vì lý do gì?

“Buồnchán”, Nhan Tử La trả lời ngắn gọn hai từ, nhìn thấy ánh mắt yêu cầu giải thíchcủa Dận Chân, mới nói tiếp: “Hằng ngày ở nhà ngoài việc ăn, uống ra thì là ngủ,rất buồn chán. Vì vậy… vừa có việc để làm, vừa có thể kiếm tiền… cho nên…”.

“Nếu cảm thấybuồn chán thì chuyển về phủ đi, giúp Phúc tấn lo liệu việc nhà”, Dận Chân thuậnnước đẩy thuyền, nói. Dù gì “ông già” chàng cũng đang có ý này.

“Không”,Nhan Tử La chẳng kịp nghĩ, phản ứng theo trực giác buột miệng kêu lên, sau đó lạihối hận muốn tự cắt đứt lưỡi mình. Nhìn đi, sắc mặt của vị đại gia này đang tốilại, nếu muốn đóng bao công thì cũng chỉ cần thoa thêm chút phấn. Thật sự là rấttối.

“Không?”,giọng nói nặng nề như chứa đầy thuốc súng.

“Ý của thiếplà, cái đó… thiếp ở đây quen rồi”, Nhan Tử La bướng bỉnh nói. Nàng không muốnchuyển về phủ sống, hàng ngày một trăm tám mươi đôi mắt nhìn chằm chằm. Có lẽgiờ nàng đã nổi danh khắp phủ của các A ca rồi, “con người sợ tiếng tăm lợn sợbéo”, quay về chẳng phải tự mình nhận làm bao cát treo trước họng súng sao?

“Đây là ý củaHoàng a ma”, Dận Chân đưa Khang Hy ra. Thấy bộ dạng ngập ngừng định nói rồi lạithôi của Nhan Tử La, đột nhiên chàng thấy giận, người phụ nữ này thà ở lại đâychết già cũng không chịu quay về?

Nhan Tử Lalại thầm lẩm bẩm “hỏi thăm” Khang Hy tới mấy trăm lần, tự sắp xếp được hậu cungcủa mình thì giỏi giang lắm hả? Sao còn dài tay tới mức muốn quản cả một ngườinhỏ bé không thể nhỏ bé hơn như nàng chứ?

“Biểu hiệnđó của nàng là thế nào?” Dận Chân nhìn vẻ mặt như đang giận của nàng, thoáng mỉmcười. Nhan Tử La cũng nhìn nhìn chàng, nếu không phải vì chàng là người cung cấpnơi ăn chốn ở cho nàng, thì nàng nhất định sẽ ném cho chàng hai từ “Biến thái”.Mặc dù tên biến thái này rất đẹp trai.

“Khôngdám”, Nhan Tử La cứng giọng đáp lại.

“Không dámthì tốt.” Dận Chân khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy đi vào phòngtrong. Nhan Tử La nhìn nhìn trời, vẫn còn sáng mà, chắc không định bảo nàng vàothắp đèn rồi lại đứng như cái cột trong đấy chứ?

“Trà”, giọngDận Chân vọng ra. Nàng biết là chàng sẽ không dễ dàng tha cho mình thế mà. NhanTử La bưng chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó thõng tay đứng bên cạnh. Chẳngqua chỉ là phạt đứng mà thôi, nàng đã trải qua đợt huấn luyện quân sự rồi, kiểuphạt vớ vẩn này nàng chẳng bận tâm. Nhưng tối nay khi quay về phòng sẽ phải lấynước nóng ngâm chân, nhất định là sẽ sưng vù lên cho mà xem.