Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 38: Cuộc gặp mặt căng thẳng



Dận Chânnhìn nhìn Nhan Tử La vẫn đang cúi gằm mặt không nói gì, sải bước đi về phía trước.Nhan Tử La nhìn chàng, rồi lại nhìn Mẫn Chỉ, người đang dùng khẩu hình nói vớinàng hai từ “Đi theo”. Nhan Tử La lê bước một cách không cam tâm tình nguyện.Bóng người phía trước lúc nhanh lúc chậm, cho đến cửa Tĩnh Tâm đường, Dận Chânmới dứt khoát bước thẳng vào trong. Nhan Tử La đứng ở cửa chần chừ hết nhìn rồilại nhìn, cuối cùng đành nhắm mắt bước qua cửa.

“Đóng cửavào”, Dận Chân ra lệnh. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, đang nói vớinàng sao? Thấy Dận Chân đang nhìn mình mặt mày hằm hằm, nàng rất tự giác quayngười đóng cửa lại, sau đó đứng áp người vào cửa.

“Biết sợ rồi?”Giọng Dận Chân đều đều, nghe được cả tiếng tim Nhan Tử La đập thình thịch.

“Vâng”,Nhan Tử La thật thà đáp.

“Cát Tườnglà thế nào?”, Dận Chân cầm chén trà lên dịu giọng hỏi.

“Cái đó… làđể lừa Cửu gia”, Nhan Tử La lí nhí nói.

“Ừm?”, DậnChân lạnh lùng ừm một tiếng. Nhan Tử La lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện chochàng nghe.

“Còn lừa vịA ca nào nữa?” Nhớ tới cảnh vừa rồi Dận Đề giúp nàng tránh được một cái bạttai, trong lòng chàng thật chẳng dễ chịu chút nào. Đại a ca có vẻ rất xót nàngta!

“Hết rồi”,Nhan Tử La đảo mắt nói. Có lẽ hết thật rồi, sau khi nàng gây họa xong vẫn luônan phận thủ thường. Hơn nữa, bọn họ mắc lừa đâu thể hoàn toàn trách một mìnhnàng, nàng chỉ vì tình thế ép buộc mà thôi!

“Hừ!”, DậnChân hừ mũi một tiếng, Nhan Tử La cũng không dám nói, chỉ mắt nhìn mũi, mũi“nhìn” mồm, mồm “nhìn” tim đứng im bất động. Tiếng Dận Chân uống hết ngụm trànày tới ngụm trà khác giống như tiếng sợi dây xuyên vào trái tim Nhan Tử La vậy.Mỗi lần chàng uống một hớp là tim nàng lại thót lên một cái. Đang giật thonthót thì từ ngoài cửa bỗng vọng vào một giọng nói: “Bẩm Tứ gia, bữa tối…”, NhanTử La theo phản xạ nhảy sang một bên, thần kinh nàng vốn đang căng ra như muốnđứt tới nơi rồi, lại còn vào để xem náo nhiệt chắc? Bữa tối? Ăn cơm rồi, chàngsẽ tha cho nàng chứ? Nàng len lén liếc nhìn một cái. Vị đại gia đó đặt chén tràxuống, chỉ nói một từ: “Miễn!”.

Xem ra địnhkhiến nàng phải chết vì đói rồi, Nhan Tử La thầm nghĩ. Có điều, sống dưới mộtmái nhà không thể cúi đầu. Nhịn đi, dù sao cũng chỉ một bữa cơm, coi như giảmbéo. Dận Chân không nói gì, Nhan Tử La càng không dám nói. Hai người cứ thế mộtđứng một ngồi, cho tới khi trời tối hẳn, Dận Chân cũng không có ý bảo nàng ngồi.Nhân lúc trời tối, Nhan Tử La quay quay cổ, rồi lại nghiêng người bóp bóp chân.Những bộ phận trên cơ thể này sớm muộn gì cũng bị hỏng vì hết quỳ lại đứng mấtthôi, Nhan Tử La khe khẽ thở dài.

“Thắp đèn”,giọng Dận Chân bay tới, âm thanh không quá lớn, có lẽ không phải gọi nô tài, vậythì là nàng sao? Nhan Tử La lần mò trong bóng tối đi về phía đế nến hình con hạc,lúc vừa bước vào nàng đã liếc mắt thấy. Có lẽ cách chỗ nàng đứng không xa, từ từnhích đến, cảm thấy mình chẳng khác gì người mù, khó khăn lắm mới sờ thấy. NhanTử La lại dò dẫm bên cạnh đế cắm nến, quả nhiên tìm thấy tờ giấy gấp để châm lửa,nàng châm một cây nến, ánh nến sáng rực khiến mắt nàng nhức nhối. Nhan Tử Langhiêng đầu xuống, quả nhiên, đồ của bối lặc cao cấp hơn đồ nàng dùng nhiều.Cái đế nến này rất cao, nếu như thắp hết cả thì chắc chắn căn phòng sẽ sáng bừng.Ôi, còn cái đế trên đầu con hạc, Nhan Tử La thử một lúc, bất lực, nàng thấpquá. Nhan Tử La đành phải nhảy lên, vẫn không với tới, lại thử…

Nàng ta làmgì mà nhảy tới nhảy lui thế? Dận Chân vốn đang cúi đầu suy nghĩ nhưng bị cáibóng cứ nhấp nha nhấp nhổm của Nhan Tử La thu hút nên ngẩng đầu nhìn qua, thìthấy nàng đang nhảy tưng tưng lên. Khi nhìn rõ rồi, Dận Chân lắc lắc đầu, ngốcđã đành, lại còn lùn nữa!

“Ái!” NhanTử La đột nhiên ném mẩu giấy mổi lửa đi, vẫy vẫy tay phải, thật đúng là đã tuyếtrồi còn sương, chỗ da bị bỏng lần trước vừa lên da non đã lại bị nến giọt vào,làn da non nớt, lần này bị bỏng đau tới thấu tim. Nhan Tử La nhíu chặt mày, đauchết đi được, xem ra bàn tay này chẳng chóng thì chầy cũng tàn phế mất.

“Đến mộtcây nến cũng châm không nổi”, Dận Chân nói. Bị bỏng rồi chứ gì? Sao nàng takhông khóc? Lần trước Niên Băng Ngọc bị gai hoa đâm vào một chút mà khóc lóckêu đau rồi. “Có thuốc chưa?”, vẫn nên hỏi han xem sao, dù gì thì cũng là thê tửcủa mình, mặc dù hơi ngốc một chút.

“Khôngsao”, Nhan Tử La cắn môi nói. Nàng là người lao động thuộc giai cấp vô sản, bịthương thế này đã là gì. Nhưng mà đau thật đấy, thuốc của My Liễm Diễm không mangtheo người, quay về phải bôi ngay mới được.

“Không saothì tốt” Dận Chân đi vào gian trong, tự mình cầm đèn lồng lên, châm nến, sau đólật sách bắt đầu ngồi xem. Nhan Tử La đứng ở của đi không được mà vào cũngkhông xong. Lại không dám mở miệng ra hỏi, thế là cứ đứng như thế.

Không biếtbao lâu, Nhan Tử La đã đếm tới con cừu thứ năm nghìn sáu trăm mười hai rồi, DậnChân vẫn không có ý định đi nghỉ. Bụng Nhan Tử La bắt đầu sôi lên sùng sục, lúcnày Dận Chân mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái, “Quay về nghỉ đi!”.Nhan Tử La như nhận được lệnh tha bổng vui vẻ đáp một tiếng: “Vâng”, sau đóquay người đi về phía cửa. Đang mở cửa, thì sau lưng nàng vang lên một giọngnói: “Sáng sớm mai tới hầu ta”. Nhan Tử La lập tức đáp: “Vâng”, rồi đẩy cửa bướcra, không lâu sau lại đẩy cửa bước vào, khẽ tiếng hỏi: “Sáng mai là lúc nào ạ?”.

“Giờ Sửu”,chỉ hai từ ngắn gọn.

“Vâng.” Sauđó nàng lại khe khẽ quay người đi ra. Dận Chân nghe thấy tiếng chân chạy từngoài vọng vào, bất giác nhếch khóe miệng cười, đói tới không chịu nổi nữa sao?

Nhan Tử Lachạy như bay về tới Thu Dật trai, thật đáng sợ quá, không ngờ lại nổi gió to đếnthế, từ nhỏ nàng đã sợ gió to, cứ cảm thấy như từ trong giọng nói đó có thể nhảyra một con ma. Hơn nữa, nàng rất đói, bị kinh sợ cả buổi chiều, dạ dày làm việcchăm chỉ hơn bình thường, đói tới mức ngực dán cả vào lưng rồi.

Vừa bướcchân vào cửa, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Chỉ, vẻ mặt vui sướng củaKhuynh Thành, Nhan Tử La đã lập tức cầm một miếng bánh nhét vào miệng. Do ăn vộiăn vàng nên miếng bánh nghẹn ở cổ, Bách Hợp phải mang trà vào cho nàng, còngiúp nàng vỗ lưng cả nửa ngày nó mới chịu trôi xuống.

“Bữa tối tỷkhông ăn cơm à?”, Mẫn Chỉ nhìn bộ dạng ăn uống nhồm nhoàm của nàng mà đoán.

“Ừm ừm.”Nhan Tử La chăm chăm nhét đồ ăn vào miệng, nên chỉ có thể phát ra những âmthanh mơ hồ không rõ ràng như thế thôi.

“Ăn chậmthôi, đừng để chết nghẹn.” Mẫn Chỉ đang nhìn nàng với ánh mắt thương xót. Tứ cacũng thật nhẫn tâm.

Khó khăn lắmmới nhét cho no bụng, Nhan Tử La lại nhảy xuống đất, rửa mặt, dùng muối để chảirăng, thay y phục, sau đó bò lên sập nằm xuống, nói với Mẫn Chỉ: “Đừng hỏi nữa,ngày mai chàng ta đi rồi tôi sẽ kể cho cô nghe”. Sau đó nàng dặn dò Bách Hợp,“Ngày mai giờ Sửu kém một khắc thì tới gọi ta dậy. À, phải rồi, chuẩn bị thêmbánh ngọt cho ta, sáng sớm mai ta phải ăn”, rồi lập tức nhắm mắt ngủ ngay, để lạisự băn khoăn của Mẫn Chỉ và vẻ mặt khó hiểu của Bách Hợp.

Kết quả làkhông cần Bách Hợp tới gọi, Nhan Tử La đã tự động tỉnh dậy, với chiếc đồng hồtây lại nhìn nhìn. Còn có thể ngủ thêm một khắc nữa, nàng nhắm mắt, mở ra, lạinhắm, rồi lại mở… thôi, dậy vậy.

Nhan Tử Lanhẹ nhàng ngồi dậy, ngoài trời vẫn tối đen như mực, nàng lần sờ dò dẫm, đi ragian ngoài. Bách Hợp đã dậy từ lâu, lần tìm giấy để châm nến, rót nước ấm vàochậu, vắt khăn mặt cho nàng. Nhan Tử La rửa mặt xong, thay y phục, rồi bảo BáchHợp chải cho mình một kiểu đầu đơn giản, đứng dậy đi ra ngoài.

“Chủ nhân,để nô tỳ đi cùng người qua đó”, Bách Hợp cầm đèn lồng nói.

“Cũng được,dù sao chàng ta cũng không nói chỉ được đi một mình.” Nhan Tử La cười cười, rồilại nói: “Mang thêm cho ta vài miếng bánh ngọt”.

Thế là mộtchủ một tớ, Bách Hợp cầm đèn lồng đi trước, Nhan Tử La đi sau ăn bánh, rẽ tới rẽlui, cuối cùng cũng đến được Tĩnh Tâm đường trước giờ Sửu. Thị vệ đứng trước cửanhìn thấy Nhan Tử La, đầu tiên sững người lại, sau đó liền thi lễ. Nhan Tử Lacũng băn khoăn vô cùng, ánh mắt đó của họ là có ý gì?

Bên trong,phòng đã sáng đèn. Nhan Tử La đang định bước tới gõ cửa, thì giọng nói từ trongđã vọng ra: “Vào đi”, chỉ hai từ. Nhan Tử La buông tay xuống, hay thật, cứ nhưcó chế độ cảm ứng vậy, đỡ phải đau tay vì gõ cửa. Nàng chầm chậm bước vàotrong. Dận Chân đang ngồi bên giường, chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng,nhưng đầu tóc lại không rối tung rối mù. Kiểu tóc của triều Thanh này mặc dù rấtảnh hưởng tới hình tượng, nhưng lại tiết kiệm thời gian, mười ngày nửa thángkhông chải cũng chẳng sao, Nhan Tử La thầm nghĩ.

“Nàng thườngnhìn người khác như thế sao?” Có tiến bộ, tám từ, thành câu rồi. Dận Chân nhìnnàng bằng ánh mắt không vui. Nhan Tử La vội vàng thu ánh mắt lại, thật là nhỏ mọn,chỉ nhìn có một chút thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu!

“Còn khôngđến hầu”, Dận Chân nói. Nhan Tử La đứng ở vị trí cách giường tầm một mét, phảihầu thế nào đây? Trong phim người ta diễn cảnh này như thế nào? Mặc dù có,nhưng đều chỉ chiếu đến đoạn mặc y phục, mà cũng không chiếu hết, vậy nàng phảilàm thế nào? Phải bắt đầu “hầu” từ đâu đây? Đang băn khoăn suy nghĩ, thì mộtbóng đen đã đứng trước mặt, Nhan Tử La lùi lại phía sau hai bước theo phản xạ,nhìn Dận Chân bằng ánh mắt phòng bị.

“Nước”, mộttừ. Nhan Tử La nhìn quanh khắp lượt, hình như nhìn thấy chậu nước rồi, nàngnhanh chóng đi qua đó bưng lại, đặt trên bàn. Dận Chân nhìn chậu nước, lại nhìnNhan Tử La, đành chấp nhận rửa mặt bằng nước lạnh. Nhan Tử La lập tức dâng khănmặt tới, lần này không cần Dận Chân gợi ý.

“Muối”, lạimột từ. Nhan Tử La chạy quay lại chỗ đặt chậu nước vừa rồi, nhìn khắp từ trênxuống dưới mấy lần mới tìm thấy muối. Nàng lấy muối, rót một ít nước ấm bưng đến,đặt lên bàn. Dận Chân nhìn nhìn nàng, bất lực quay đi chỗ khác, chấp nhận tựmình cầm muối lên xoa răng.

“Y phục”, DậnChân đứng dưới đất, dang hai tay ra. Nhan Tử La tìm khắp nơi, y phục treo ởđâu? Dận Chân cũng chẳng nhắc nhở nàng để mặc nàng lật tung cả tủ y phục lên,chọn tới chọn lui được một chiếc áo dài màu xanh. Nhan Tử La ôm cái áo đi đến.“Cái này được không?”, Nhan Tử La giở chiếc áo ra hỏi.

“Ừm”, một từ.Cũng may mấy năm nay nàng vẫn kiên quyết tự mặc y phục cho mình. Nhan Tử La rấtthành thạo mặc xong áo cho Dận Chân, mặc dù hết sức cẩn thận tránh chạm vào ngườichàng, nhưng vẫn vô tình chạm tới hai lần, lần nào cũng đều rụt nhanh tay lạinhư bị điện giật, sau đó len lén liếc nhìn chàng một cái. Cũng may, chàng khôngnhăn nhó tỏ ý phản cảm gì cả. Mặc xong y phục, Nhan Tử La nhìn nhìn chiếc dâylưng, rồi lại nhìn nhìn Dận Chân. Dận Chân đang nhìn nàng với khuôn mặt khôngbiểu cảm. Thật là chẳng tự giác gì cả, không đọc được ý của nàng là muốn chàngtự làm sao? Nhưng… nhịn một chút, sóng yên biển lặng.

Nhan Tử Lacầm dây lưng đi tới trước mặt Dận Chân, bởi vì phải giơ tay để nắm lấy đầu kia,mà nàng thì chân ngắn tay cũng ngắn, mặc dù đã cố gắng hết sức không để mặtmình chạm vào ngực chàng, nhưng cũng chẳng có cách nào, cánh tay ngắn ngủn thậtkhiến nàng mất mặt. Lần này, mặt nàng cứ thế áp chặt vào áo chàng, ừm, tim đậpkhá ổn định. Nhanh chóng cầm lấy đầu dây kia, Nhan Tử La buộc xong, lập tức lùilại phía sau hai bước, cụp mắt đứng sang một bên. Không nhìn thấy ánh mắt nhưcó vẻ suy nghĩ của Dận Chân.

“Mũ”, một từ.Nhan Tử La chạy lại phía tủ y phục tìm, tìm thấy một chiếc mũ màu xám bạc, trờitháng Sáu mà đội mũ? Không sợ có chấy hay sao? Nhưng người ta là lão đại, tốtnhất nàng không nên hỏi gì thì vẫn hơn. Nhan Tử La cầm chiếc mũ quay lại, nhìnnhìn Dận Chân, sau đó hai tay dâng mũ cho chàng, lần này thì có thể tự làm nhỉ?Nhưng sao nàng có thể quên chàng là người thống trị cao nhất trong xã hội Phongkiến (tương lai) cơ chứ, mũ cũng phải do người khác đội cho mới là bình thường.

Dận Chânkhom lưng, cúi thấp người xuống, vẫn cao hơn Nhan Tử La một chút. Có thể thấyrõ vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt nàng, nhưng tay nàng vẫn phản ứng rất nhanh,lập tức đội mũ lên đầu cho Dận Chân.

Dận Chân cóchút thất vọng đứng thẳng người dậy, nhìn nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Nhan Tử La,trên đó cứ như viết rằng “Hoan nghênh… cút cho mau”, trong lòng Dận Chân bỗnghơi khó chịu, thế là chàng nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng chán ghét:“Buổi tối tới hầu ta”.

Có điềunhìn đội mắt đột nhiên mở to của Nhan Tử La, vẻ mặt kinh ngạc ấy, khiến tâm trạngcủa chàng lại khá lên một chút. Vui vẻ cất bước đi ra, chàng có thể cảm nhận đượcbước chân nặng nề của người đi phía sau khá rõ ràng, tâm trạng chàng cũng rõràng vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhan Tử Latrừng mắt nhìn người đi phía trước, hình như tâm trạng chàng ta khá tốt, vì đãchỉnh được nàng sao? Đồ nhỏ mọn.

Có điều “Buổitối tới hầu ta” rút cục là có ý gì? Liệu có ám chỉ đặc biệt nào không? Nhan TửLa đau đầu suy nghĩ. Dận Chân vừa ra khỏi cửa, tùy tùng đã dắt ngựa tới đợi sẵn.Đó là một con ngựa màu đen, đen tuyền không có một cọng tạp mao nào. Dận Chânđón lấy dây cương, người tùy tùng dắt ngựa đó lập tức một chân quỳ xuống đất,quay lưng về phía Dận Chân. Dận Chân đạp lên lưng hắn ta lên ngựa.

Chàng quayđầu lại nhìn Nhan Tử La, nàng đang chau mày nhìn người tùy tùng. Thật đángthương quá, chỉ vì đầu thai vào nơi không may mà phải làm trâu làm ngựa cho ngườita sao? Chẳng có chút nhân quyền nào cả.

Dận Chânthu ánh mắt về, thúc ngựa đi, sáu hộ vệ chia làm hai hang theo sát bên trái vàbên phải chàng. Nhìn bóng Dận Chân đi xa dần, Nhan Tử La ngẩn ngơ, xem ra ôngTrời đã chọn người đàn ông này làm hoàng đế, khí chất vương tử trên người chàngta mặc dù đã ẩn kĩ, nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến người ta cảm nhận được. Ngápdài một cái, thấy trời còn chưa sáng, Nhan Tử La liền đi nhanh về Thu Dật trai.Bọn Mẫn Chỉ vẫn chưa dậy, Bách Hợp vẫn đợi nàng, thấy nàng quay về, vội vàngmang y phục cho nàng, rồi hầu nàng đi ngủ.

Nhan Tử Lalại không ngủ được, chỉ thấy rất đau đầu. Nghĩ thì kể Dận Chân cũng rất đángthương, sớm thế này mà đã phải dậy để lên triều, mùa hè còn đỡ, mùa đông thìđúng là khó chịu. Cũng may, nghe nói không phải ngày nào cũng lên triều, nếukhông e là người sắt cũng không thể chịu được, thay đổi giờ giấc sinh hoạt cũngnhiều đấy. Nghĩ vậy Nhan Tử La dần dần chìm vào giấc ngủ.