Tối Chân Tâm

Quyển 1 - Chương 12: Bắt được kẻ ức hiếp Cách cách



Ai đốt thandưới giường nóng thế này, muốn nướng chín nàng đấy phỏng? Thật quá đáng! Cố gắngmở mắt ra, thấy Bách Hợp mặt trắng bệch như nhìn thấy ma, nàng khan giọng nói:“Bách Hợp, ngươi đừng dọa ta! Ngươi mà dọa, sẽ dọa chết người đấy.”

“Chủ nhân,chủ nhân, người tỉnh rồi, làm nô tài sợ chết khiếp!”, Bách Hợp chạy tới túm chặtlấy tay nàng vừa khóc vừa nói.

“Ta làmsao?” Những lời khó nghe như vậy mà cũng dám nói? Thật đáng ghét!

“Người lạingã xuống nước, lẽ nào người không nhớ sao?”, Bách Hợp mở to mắt, Cách cách lầnnày sợ là bị sốt tới hỏng cả đầu rồi.

Trí nhớquay về từng chút từng chút một, Nhan Tử La mở to hai mắt: “Vậy nha đầu kia cònsống không?”. Trời ơi, tốt nhất là con nhóc ấy đừng có bị Chúa gọi về, nếukhông cái đầu này của nàng sẽ phải chuyển nhà mất.

“Chủ nhân,người đừng lo, nàng ta không sao, chỉ là bị ngâm mình trong nước lạnh quá lâu,thái y nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày”, Bách Hợp trả lời.

“Thế thì tốt,thế thì tốt! Cảm ơn Trời Phật phù hộ”. Nhan Tử La thở phào nhẹ nhõm.

Bách Hợpquay người bưng thuốc tới: “Chủ nhân, thuốc sắc xong rồi, người uống thuốc đi”.

“Vẫn phải uống?”Xong rồi, chết thật rồi, năm nay sao nàng quanh đi quẩn lại chỉ uống thuốc thếnày, uống mãi chưa hết, đây là xã hội gì không biết?

“Đươngnhiên rồi, Vương thái y nói, người và Cách cách kia đều phải điều trị cho tốt,không cẩn thận rất dễ chuyển thành bệnh lao!”, Bách Hợp lo lắng.

“Hả?” Khôngphải chứ, có nghiêm trọng thế không? Lần trước bị rơi xuống nước ông già đó đâucó nói vậy?

Nhưng bệnhlao ở thời cổ đại là bệnh chết người!

“Mau đưathuốc cho ta”. Nàng một hơi uống cạn bát thuốc, thậm chí còn uống sạch không chừamột giọt, cứ như bệnh lao đang đứng ngoài cửa sổ nhòm nàng vậy. Nhìn xem, nàngđã quên cả đắng.

Ngủ…

“Đây làđâu? Các người là ai? Đây là thứ gì? Mau mang đi cho ta, bổn Cách cách không uốngthứ vớ vẩn ấy.” Mặc dù đã không còn sức nữa, nhưng giọng nói ngang ngược vẫnkhông hề thay đổi. Nhan Tử La đang ngủ, đầu đau muốn nứt toác, hé mắt, nghiêngđầu nhìn nhìn. Thì ra nha đầu kia tỉnh rồi, lúc này còn nổi cáu nữa, xem rađúng là chẳng thiết sống. Nàng ta không muốn sống thì Nhan Tử La nàng vẫn muốn,dù có thế nào cũng không thể để nàng ta chết được.

“Ta khuyênngươi nên uống thì hơn, nếu không ngươi chết là không chịu trách nhiệm đâu đấy”,Nhan Tử La lạnh lùng nói.

“Nô tàiđáng chết nhà ngươi hại bổn Cách cách ngã xuống nước, giờ còn bắt ta uống cáithứ này, ngươi không cần đầu nữa phải không?” Vậy là có chút sức lực rồi, saotên nô tài này mỗi lần mở miệng nói lại đều khiến nàng ta tức giận tới mức nàycơ chứ?

“Bách Hợp,nàng ta không uống thì thôi, xem nàng ta vẫn còn sức sủa càn kìa, chắc là khôngsao đâu. Sức khỏe tốt thế này đảm bảo không bị lao. Thuốc để đấy ta uống cho,ta không muốn chết.” Nhan Tử La hiểu với những đá trẻ kiểu này thì phải dùng thủđoạn một chút.

“Ngươi dámmắng bổn Cách cách là chó? Tên nô tài thối ngươi…” Mệt quá.

“Ngươi gàocòn to hơn chó sủa ấy chứ”, Nhan Tử La lạnh lùng đáp lại. Khốn thật, con nhỏchiết tiệt này rốt cuộc có định uống thuốc hay không? Nàng buồn ngủ lắm rồi, muốnngủ lắm rồi.

“Ngươi hãyđợi đấy, đợi bổn Cách cách khỏi bệnh, xem ta sẽ xử lý nhà ngươi ra sao”, Ái TânGiác La Mẫn Chỉ thở dốc.

“Được rồi,được rồi, ta đợi. Có giỏi thì mau khỏi đi! Ta cũng muốn xem xem ngươi định dùngchiêu gì để xử lý ta đây.” Buồn ngủ quá, nha đầu chiết tiệt, mặc kệ nàng ta vậy,muốn sống muốn chết gì đấy là việc của nhà họ, bổn tiểu thư ta phaỉ đi ngủ đã.

“Khụ khụ!Đưa thuốc cho ta!”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ừng ực uống hết bát thuốc, nghiêng đầunhìn Nhan Tử La đã ngủ say, mặt đỏ như tôm luộc. Xì, đợi bổn Cách cách khỏe lại,sẽ biến ngươi thành con tôm luộc thật sự. Buồn ngủ quá, ngủ…

Bách Hợpnhìn hai người đang ngủ, bất lực ngước mắt hỏi trời xanh.

Thế là, mỗingày cứ tới giờ uống thuốc là Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ và Nhan Tử La lại đấu khẩu.Có điều người bị làm cho tức chết chỉ có Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ mà thôi.

Qua khoảngnăm sau ngày, tình hình của Nhan Tử La chuyển biến tốt hơn rất nhiều, càng lúccàng dồi dào tinh thần và sức khỏe để đấu khẩu với Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ. Trêuchọc nha đầu này thật là thú vị, nàng phát hiện ra nha đầu này là một con hổ giấyđiển hình. Khoảng nửa tháng sau, sức khỏe Nhan Tử La về cơ bản đã khá hơn nhiều.Mà cũng chẳng thể khác được, nhờ chăm chỉ uống thuốc mà nàng đã tạo được hệ thốngmiễn dịch trong cơ thể, xem ra số thuốc uống vào đó quả là không uổng phí.

Ngồi dựavào chăn gấm, nhẹ nhàng bóc vở một quả cam, đưa một múi lên miệng, tuyệt vời,chua chua ngọt ngọt, đúng thứ nàng thích. Nhan Tử La thỏa mãn, khẽ xuýt xoa mộttiếng, cứ như được ăn tiệc bàn đào do Vương mẫu nương nương ban thưởng vậy. Mởmắt, thấy người đối diện đang nhìn chằm chằm vào quả cam của mình. Nhan Tử Labóc một múi đưa lên miệng nàng ta: “Còn ngại gì nữa, muốn ăn thì cứ nói. Ngươikhông nói sao ta biết ngươi muốn ăn. Ta không biết ngươi muốn ăn thì bón chongươi sao được. Ta không bón cho ngươi thì ngươi không thể ăn mà…”, nói nhăngnói cuội không dứt.

Ái Tân GiácLa Mẫn Chỉ quay đầu sang hướng khác không chịu ăn. Gì nữa thế này, nô tài đángchết, bóc cam cho Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ta là vinh hạnh của ngươi, xem ngươicàm ràm kìa. Hứ, ta không thèm ăn, nô tài đáng chết.

“Lại mắngta là nô tài đáng chết phải không? Hứ, không ăn thì thôi, ta còn đang ngại phảibón cho ngươi đây”. Nàng vừa quay tay một cái, miếng cam đã rơi vào trong miệng,ôi, ngon quá!

Ăn một quả,lại ăn thêm một quả, lại thêm quả nữa cho tới khi đĩa cam không còn quả nào. ÁiTân Giác La Mẫn Chỉ ngẩn người nhìn Nhan Tử La: Người phụ nữ này là quỷ chếtđói chuyển thế sao? Một lúc mà ăn nhiều như thế, bụng tỷ ta không nứt ra à? HayTứ ca chưa cho tỷ ta ăn hoa quả bao giờ? Không giống, mặc dù Tứ ca nghiêm khắc,nhưng đối xử với người nhà cũng không đến nỗi. Đúng rồi, người phụ nữ này tuyệtđối không phải người bình thường. Nhìn xem, tỷ ta đang nói gì với Cách cách củaĐại Thanh?

“Ôi, ngheta nói này, Cách cách Đại Thanh, sao con người ngươi lại kém cỏi thế nhỉ? Chẳngqua chỉ rơi xuống nước thôi mà, có cần phải thù dai như vậy không? Hơn nữa, tacũng đâu cố ý, ai bảo ngươi đâm sầm vào ta làm gì, để đến nỗi nứt cả băng. Mà vẫnlà ta cứu ngươi chứ ai, nếu không giờ ngươi đã đi gặp Phật tổ, đầu thai chuyểnkiếp rồi, làm gì còn cơ hội ở đây hung hung hổ hổ gào thét với ta nữa chứ?”

“Hứ, vẫncòn biết ta là Cách cách Đại Thanh cơ đấy? Ta cứ tưởng ngươi không biết”.

“Biết,nhưng xét đi xét lại ta cũng được coi là tẩu tẩu của ngươi đấy. Sao ngươi có thểcoi thường tẩu tẩu mình như thế?”, Nhan Tử La nói.

“Hứ, ngươichẳng qua chỉ là Cách cách trong phủ Tứ ca, đến trắc phúc tấn còn chẳng phải, mặtmũi nào nhận là tẩu tẩu của ta?” Khinh bỉ, sinh con rồi còn không được làm trắcphúc tấn, người phụ nữ này thật ngu ngốc.

“Ngươi tưởngta muốn làm tẩu tẩu ngươi chắc? Ngươi tưởng ta muốn làm vợ bé chắc? Đùa gì chứ!”Vớ vẩn, nếu không phải rơi vào cái xã hội cũ thối nát này, thì nàng có tới mứcphải làm vợ bé của người ta không?

“Ngươi…ngươi… Hứ, dựa vào chút nhan sắc đó có thể làm Cách cách cũng đã là phúc củangươi rồi, đừng có phúc mà không biết hưởng!” Thật là, kiểu phụ nữ này sao Tứca cũng nạp vào phủ chứ?

Nhan Tử Lannhìn Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ với cái nhìn “hết thuốc chữa”. Ánh mắt ấy cứ nhưtuyên bố bệnh của Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đang lầm vào trình trạng nguy kịch.

“Này, nhìnta như thế làm gì? Hỗn xược!” Bị nàng ta nhìn tới mức sở gai ốc, Ái Tân Giác LaMẫn Chỉ hét lên.

“Xong rồi,lại một người con gái bị nhiễm tư tưởng phong kiến độc hại. Đáng tiếc, đáng tiếc”,Nhan Tử La vừa nói vừa lắc đầu.

“Đáng tiếc?Đang tiếc cái gì?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hỏi, người phụ nữ này luôn ăn nóikhông có trọng điểm gì cả.

Nhan Tử Lacười gian tà sán lại gần, giơ tay nâng cằm Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lên, nhìn khắpmặt nàng ta một lượt rồi mới nói: “Nhìn xem, cái mũi này là mũi, mắt này là mắt,sao cái đầu lại chẳng có ích gì nhỉ?”, nói rồi lại lắc lắc đầu.

Hất tayNhan Tử La ra, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ tức giận: “Ngươi nói gì? Nô tài ngươi!”.Vừa nói xong, nàng ta liền hối hận, vị này dù sao cũng là vợ của Tứ ca, nói thếhình như hơi quá thì phải.

“Ngươi chỉbiết nói bấy nhiêu thôi sao? Ngôn ngữ nghèo nàn quá! Trong thư phòng đã được thầydạy những gì? Hay cái đầu của Cách cách ngươi hỏng rồi nên học không vào?” Dừnglại một lát, nàng lại nói: “Đừng cho rằng ngươi là Cách cách thì to nhé, chẳngqua số ngươi may mắn, được tinh trùng của cha ngươi tại ra mà thôi”.

“Tinhtrùng? Đấy là cái gì? Ngươi vừa nói gì?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ngạc nhiên hỏi.

“Hả? Đến cảcái đấy mà ngươi cũng không biết? Quả nhiên là… Ha ha ha ha. Đợi hôm nào vui tasẽ nói cho mà nghe”. Thỏa mãn thấy khuôn mặt Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đỏ hồng cảlên, Nhan Tử La lại co người vào trong chăn, “Này, Cách cách Đại Thanh, bổn tiểuthư đây muốn ngủ một lát, ngươi đừng có đánh thức ta. Có thời gian thì cứ nghĩxem ‘tinh trùng’ là gì đi nhé!”. Sắp xếp lại chỗ nằm, nàng đạp đạp vào cái chănmềm mại, tìm một tư thế dễ chịu nhất, chuẩn bị ngủ.

Ái Tân GiácLa Mẫn Chỉ dựa vào gối, cách một cái bàn nhìn tư thế nằm ngủ như con mèo củaNhan Tử La. Người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, như thế mới giốngphụ nữ một chút. Tới tận bây giờ nàng ta vẫn chưa hiểu, tại sao sống dưới giaquy nghiêm ngặt nhà Tứ ca mà tỷ ta vẫn có thể nói suốt ngày? Xem ra Tứ ca cũngbiết vậy nên mới nhanh chóng sửa chữa sai lầm, co chân đá tỷ ta tới một nơi nhưthế này. Ha ha, nghĩ tới cảnh tỷ ta bị Tứ ca đá, thật buồn cười quá! Ngồi thếnày cả nửa ngày cũng mệt, buồn ngủ quá, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ra sức dụi dụivào gối, tìm một vị trí dễ chịu nhất áp mặt vào. Đang mơ màng ngủ, đột nhiên ÁiTân Giác La Mẫn Chỉ mở bừng mắt, nàng ta nhận ra một vấn đề: Động tác này quenquá, hình như người phụ nữ nằm đối diện nàng vừa làm xong. Ái Tân Giác La MẫnChỉ nàng ta sao lại học theo tỷ ta chứ? Nhưng… động tác này rất dễ chịu, giốngnhư con mèo vậy. Sau này không học tỷ ta nữa, nhất định, nhất định!

Bách Hợp bướcvào, nhìn thấy cái đĩa không trên bàn và một đống vỏ cam thì cố nén cười. Lát nữachủ nhân tỉnh dậy, nhất định lại muốn ăn nữa cho xem.