Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 2: Chơi với con trai thống đốc



Thấy con trai đột nhiên gọi đến, Lý Tài Đô chưa kịp mừng thì đã thấy cậu xin xỏ được đi chơi với người khác. Mà người này, anh lại thừa biết là ai.

Lý Tài Đô nhìn đồng hồ trên cổ tay, chiếc đồng hồ với thiết kế thời thượng có một không hai trên thế giới. Lúc này đã gần đến giờ bay, anh nán lại cầu thang rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Mặc dù không thấy gì nhưng anh có thể tưởng tượng ra ánh mắt háo hức của Lý Vân Phúc.

Nghĩ đến câu nói hồn nhiên của cậu vừa rồi, đáy lòng anh lại có chút xót xa. Thằng bé thực sự cần một người mẹ...

Lý Tài Đô hắng giọng: "Đưa người đó xuống đây."

Dứt lời, Lý Tài Đô nhanh chóng cúp máy.

Ngồi chờ ở bàn độ vài phút, quả nhiên Lý Vân Phúc liền mang người xuống.

Vóc người nhỏ nhắn, đôi chân cũn cỡn nhưng bước rất nhanh, khiến Tư Mẫn Văn một phen hoảng sợ. Chỉ lo cậu ngã thì cô sẽ bị Thống đốc kia xẻ thịt mất.

Tư Mẫn Văn cố gắng kiềm lại tốc độ của Lý Vân Phúc, nghĩ thầm không biết tại sao cậu lại vội vàng như vậy?

Đến khi trông thấy bóng người đàn ông ngạo nghễ ngồi trên ghế thì cô mới chợt ngộ ra.

Tư Mẫn Văn cúi đầu, có chút khó khăn mở miệng: "Ông... ông chủ..."

Quen được người khác phục tùng rồi, đột nhiên chuyển sang phục tùng người khác, Tư Mẫn Văn vẫn khá gượng gạo, chưa kể đây còn là đàn ông nữa. Có điều, cô lại không cảm thấy sợ anh ta lắm, không giống với những người hầu khác, hễ thấy anh là lại nín thở cúi đầu.

Tư Mẫn Văn từng vào cung diện kiến Hoàng đế, người uy nghi nhất thiên hạ, lúc đó cô chỉ hơi mất bình tĩnh chút thôi, còn lại thì đều ổn. Do đó khi đứng trước mặt Lý Tài Đô, cô vẫn thẳng lưng không hề khép nép.

Thống đốc thì cũng không thể lớn bằng Hoàng đế...

Giọng cô gái vang lên rất nhẹ, Lý Tài Đô nhướng lông mày rậm, cặp mắt bén nhọn cứ thế rà quét người cô một lượt. Hồi lâu sau, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong nhạt.

Gu ăn mặc của cô không tệ nhưng khá bảo thủ, ngoài mặt với hai bàn tay trắng búp lộ ra ngoài thì toàn bộ đều được che kín. Tóc luôn duy trì một kiểu là búi gọn gàng sau gáy, thỉnh thoảng có cài trâm nữa, nhưng dường như cô không đổi kiểu khác bao giờ. Trời mới chuyển lạnh được một thời gian, cách đây một tháng vẫn là mùa hè, nhưng anh cũng chưa từng thấy cô mặc quần áo ngắn một lần nào. Mỗi khi xuất hiện đều trong bộ dạng áo dài, quần dài, đi tất, đi giày, như thể cô không biết nóng là gì.

Nói tóm lại, anh cảm thấy Tư Mẫn Văn là một con người nhàm chán.

Tuy chỉ mới nhìn thoáng qua cô vài lần khi đến thăm Lý Vân Phúc, nhưng anh cũng mang máng có ấn tượng về cô gái này.

Lý Tài Đô thôi không nghĩ nữa, lúc nhìn lên thì thấy cô đang nhìn mình.

Anh đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, Tư Mẫn Văn nhíu nhíu mày, cảm thấy nụ cười này đầy hàm ý châm biếm.

Nụ cười gần như biến mất tức khắc trên khuôn mặt đẹp như tạc ấy. Nhan sắc chín chắn của đàn ông ở độ tuổi trưởng thành, áo sơ mi ngay ngắn không một nếp nhăn. Mái tóc của Lý Tài Đô cũng được cắt sát với da đầu, chỉ chừa lại độ dài khoảng chừng 2 phân. Đôi môi mỏng của anh hầu như luôn trong tình trạng mím chặt nghiêm túc, những lúc nói chuyện còn mang theo sự lạnh lùng riêng biệt, vô cùng phù hợp với thân phận Thống đốc Ngân hàng cao quý của mình.

Bắt gặp Lý Tài Đô nhìn lại mình, để không thu hút sự chú ý, Tư Mẫn Văn liền thu hồi tầm mắt, thưa: "Ông chủ, nếu không có việc gì vậy tôi xin phép."



Lý Tài Đô vẫn không đáp, giống như không nghe thấy. Điều này làm Tư Mẫn Văn rất bực mình.

Đến cả Hoàng hậu khi chán ghét ai đó còn phất tay đuổi người đó đi, vậy mà người đàn ông này lại thờ ơ không đếm xỉa gì.

Tư Mẫn Văn cố gắng nhẫn nại, thế nhưng bấy giờ Lý Vân Phúc đột nhiên hỏi: "Ba thấy được chứ? An toàn đúng không?"

Lý Tài Đô nhìn đồng hồ rồi nhìn một lớn một nhỏ đang đứng trước mặt: "Đề xuất này ba phê duyệt, nhưng sẽ không có lần sau."

"Được rồi, ba đi làm đây."

Lý Tài Đô không dặn dò gì mà chỉ bỏ lại một câu đơn giản sau đó đi mất.

Tư Mẫn Văn có chút ngơ ngác, vậy là không phải Lý Tài Đô sẽ đưa Vân Phúc đi chơi sao?

Cô xoa đầu Lý Vân Phúc, cha mẹ luôn luôn bận rộn như vậy, không có thời gian chơi với con. Giống như phụ thân của cô, làm quan trong triều, trọng trách trên vai rất lớn, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tư Mẫn Văn vẫn còn ôm ấp hy vọng bản thân có thể trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình.

Cô nghẹn ngào lau nước mắt, bàn tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Vân Phúc ngửa lên nhìn Tư Mẫn Văn: "Cô ơi, chúng ta đi thôi."

"Đi... Đi đâu?"

Tư Mẫn Văn hỏi ngược lại cậu, Lý Vân Phúc liền cười típ mắt: "Đi chơi đó ạ!"

Nói xong, Lý Vân Phúc hăng hái kéo cô đi. Cậu bé tự giác ra bãi đỗ xe rồi truyền lại mệnh lệnh của Lý Tài Đô. Có lẽ người đó đã được dặn trước nên không hề nghi ngờ gì, dẫn cậu lên một chiếc xe sang màu đen.

Khi Lý Vân Phúc đã yên vị ở ghế sau thì Tư Mẫn Văn vẫn chần chờ không dám vào. Nội thất bên trong quá mới lạ đối với cô, cảm giác có chút ngột ngạt không quen.

Lý Vân Phúc nhìn cô chằm chằm, tài xế lái xe cũng vậy. Tư Mẫn Văn muốn tìm một lý do chạy trốn, nhưng cậu bé lại từ trong xe chui ra, sau đó kéo tay cô vào.

"Cô Mẫn Văn, rất lâu rồi con chưa được đi chơi, cô nhẫn tâm để con buồn sao..."

Mặt cậu bé xị xuống trông đáng thương, Tư Mẫn Văn không thể không mềm lòng, rề rà cúi người ngồi vào, bởi vì còn lúng túng nên không cẩn thận đập đầu.

Lý Vân Phúc liền lo lắng sờ trán cô: "Cô không sao chứ? Có đau lắm không?"

Nhìn cậu bé như sắp khóc đến nơi, Tư Mẫn Văn cười xòa: "Cô không sao đâu, con không cần lo lắng."

"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"

Tài xế liếc thoáng qua hai người rồi khởi động xe. Sau khi nghe được đáp án từ Lý Vân Phúc, chiếc xe bon bon ra khỏi bãi đỗ xe.



Ghế xe rất êm ái, không hề bị xóc nảy như khi ngồi trong xe ngựa, đi lại còn nhanh nữa. Tư Mẫn Văn lâng lâng nắm chặt tay, trong mắt ánh lên sự thích thú.

Địa điểm Lý Vân Phúc lựa chọn là công viên giải trí, ban ngày có nhiều trò chơi. Tuy nhiên tài xế lúc nào cũng kè kè bên cạnh khiến hai người cực kì không thoải mái.

Lý Vân Phúc khoanh tay: "Chú à, con muốn đi riêng với cô Mẫn Văn."

Tài xế bày ra khuôn mặt lạnh lùng: "Không được thiếu gia, ông chủ đã dặn tôi phải luôn theo sát hai người."

Người của Thống đốc không ai là không có võ, cho nên dù chỉ là một tài xế thì cũng không hề tầm thường.

Tư Mẫn Văn bĩu môi, đến tận nơi này rồi mà vẫn bị quản lý, gò bó y hệt cô của ngày trước, sau lưng luôn có hộ vệ.

Vì muốn chiều lòng Lý Vân Phúc, đồng thời để bản thân được thoải mái hơn, cô nghĩ nghĩ, nói: "Thực ra tôi có thể bảo vệ Vân Phúc mà, anh không cần theo sát đâu. Anh như vậy... ngược lại sẽ khiến thiếu gia không vui, cậu ấy không vui thì anh đương nhiên có tội..."

Người đàn ông nghe vậy thì cau mày lại, quắc mắt đánh giá Tư Mẫn Văn vài giây. Cuối cùng anh ta gật đầu thỏa hiệp.

Lý Vân Phúc giơ ngón cái với ý khen ngợi Tư Mẫn Văn, cô không hiểu liền giơ lên theo: "Biểu tượng này nghĩa là gì?"

Lý Vân Phúc chúm chím cười: "Cô Mẫn Văn, cô thật tuyệt!"

"Tuyệt... Giơ như vậy là tuyệt sao?"

Lý Vân Phúc cười hì hì, hai người rất nhanh hòa vào đám đông.

Mọi thứ đối với Tư Mẫn Văn đều mới mẻ, tất cả sự hiếu kỳ đều viết hết lên trên mặt. Phía trước có xe kẹo bông gòn, cô lập tức kéo cậu bé chạy qua.

Đương lúc định hỏi người bán thì lại sợ bị người ta kì thị, Tư Mẫn Văn ngồi xổm xuống, thì thào với Lý Vân Phúc: "Con có biết cục màu hồng hồng trắng trắng kia là gì không?"

"Kẹo bông gòn ạ."

Kẹo... vậy chắc là ăn được rồi.

Tư Mẫn Văn nhìn mà thèm nhỏ dãi, không biết nó có vị thế nào nhỉ?

Lúc Tư Mẫn Văn còn đang suy nghĩ bay bổng thì Lý Vân Phúc đột nhiên đưa cho cô một cây kẹo bông gòn. Cô vui mừng nhận lấy, tuy rằng đang rất muốn thử nhưng miệng vẫn nói: "Để cô bóc cho con ăn."

Lý Vân Phúc đưa bàn tay múp míp xé một miếng kẹo mềm xốp rồi đưa tới trước miệng cô, Tư Mẫn Văn thực sự hết chịu nổi, cô không khách sáo há miệng. Kẹo tan ngay trên đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào khó cưỡng.

"Tuyệt!"

Cô bắt chước hành động giơ ngón tay cái của Lý Vân Phúc, một lớn một nhỏ thoắt cái đã xử lý xong.