Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 47: Trùng hợp? Không! LÀ CHÚNG TA CÓ DUYÊN!



Hàng Long Vô Hối này quả nhiên chỉ cần một cuộc điện thoại là đã gọi được Đào Mạn Ảnh đang ở nước Thái về, Đào Mạn Ảnh được bao dưỡng đã sắp được mười năm rồi. Toàn bộ thành tựu ngày hôm nay của cô ta đều là kim chủ này cho.

Tuy rằng hiện tại Đào Mạn Ảnh đã nổi tiếng thành công. Nhưng lẻ trước mặt kim chủ ba ba thì cô ta chỉ là một người phụ nữ được bao dưỡng như cũ mà thôi.

Đương nhiên kim chủ có thể nâng một người phụ nữ lên cao, trở thành một nữ minh tinh. Và đương nhiên có thể khiến cho một người biến mất ngay lập tức.

Về đạo lý là như vậy.

Nhưng mà… chơi trò chơi này. Mà khiến cho ông ta gọi Đào Mạn Ảnh về, khẳng định là vẫn chưa đủ, không phải vấn đề có thể hay không thể, mà vấn đề là có đáng hay không.

Đây chỉ là phần mở đầu.

“Anh còn quen biết Đào Mạn Ảnh sao?” Ngô Thần hỏi lại.

“Đâu chỉ là quen biết.” Hàng Long Vô Hối trả lời, nhưng không tiếp tục nói vế sau, bởi vì ông ta không ngu ngốc đến mức nói với người khác rằng bản thân bao dưỡng và nâng Đào Mạn Ảnh lên.

“Tôi thật sự phải đi rồi…” Ngô Thần đáp.

“Cậu còn đi, cậu có ý gì vậy, có phải không tin tôi phải không? Xem thường tôi?” Dường như Hàng Long Vô Hối tức giận rồi.

“Người bạn, không phải tôi không tin anh, chúng ta chỉ vừa mới quen nhau qua bản server lậu, đúng lúc tôi lại có việc, lấy đâu ra trùng hợp như vậy? Đúng lúc dưới anh còn có nữ minh tinh. Anh mở công ty môi giới sao!”

“Không phải tôi mở công ty môi giới, nhưng quan hệ thì có, cái gì mà trùng hợp với không trùng hợp, trò chơi này đã không còn nhiều người chơi rồi, chúng ta có thể gặp nhau là do có duyên, có duyên cậu có hiểu không hả người bạn?”

Thật ra đối với Ngô Thần mà nói, thật sự không phải là trùng hợp.

Tuy là Lý Nhược Băng nói rằng tìm Đào Mạn Ảnh. Nhưng ba từ ‘Đào Mạn Ảnh là do Ngô Thần nói trước, lúc đó anh tuỳ tiện nói ra là bởi vì trước khi nói với Lý Nhược Băng đã từng nghĩ rằng bản thân có thể nhanh chóng tìm được nữ đại minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay.

Vì thế anh đã nghĩ tới Đào Mạn Ảnh đầu tiên.

Bởi vì kim chủ của cô ta vài năm gần đây vẫn luôn ở Đông Hải.

Nhưng ở góc độ của Hàng Long Vô Hối hiện tại thì ông ta sẽ không cảm thấy trùng hợp, nhưng một khi ông ta và Ngô Thần nói chuyện nhiều với nhau, ông ta sẽ cảm thấy trùng hợp, thậm chí là nghi ngờ.

Vì thế Ngô Thần đã nói trùng hợp trước!

Hai người có duyên, chỉ cần là Hàng Long Vô Hối nói là được.

Ngô Thần sẽ khiến cho ông ta biết thế nào gọi là đặc biệt có duyên

“Như vậy đi! Trước tiên chúng ta không đánh nữa, cậu ra đây, bây giờ cậu đang ở Đông Hải chứ? Hẹn một chỗ đi, hoặc là tôi đi tìm cậu!

“Tôi sẽ sắp xếp người đi tìm ông chủ của bản server lậu, bảo bọn họ dừng hoạt động ở ba nơi trước.”

“Tôi sẽ tìm người đại diện cho cậu, đợi đến khi xong việc, tôi sẽ cho bọn họ khôi phục lại, hai chúng ta tiếp tục đánh, đằng nào chúng ta cũng đập vào hai trăm vạn rồi. Nhất định phải có được kết quả.”

“Nếu như hôm nay tôi không làm rõ mọi chuyện với cậu, thì tôi mang họ của cậu.

Hàng Long Vô Hối thật sự là một người nóng tính, hơn nữa cực kỳ tùy tiện. Có thể dùng bốn chữ để hình dung rằng: Có tiền phóng khoáng.

Ngô Thần hiểu tính cách ông ta, cũng chính là những gì anh tính toán trước đó, đợi cho Hàng Long Vô Hối chủ động hẹn người, nếu như Hàng Long Vô Hối không chủ động vậy thì Ngô Thần sẽ dùng lời nói để kích thích ông ta, để ông ta chủ động hẹn người.

“Được rồi, chỗ người phụ nữ của tôi còn đang vội, nếu như người bạn anh đây thật sự có cách, vậy thật sự không còn gì bằng.”

“…” Hàng Long Vô Hối gửi đến một số điện thoại, lại đánh chữ: “Đây là số điện thoại của tôi, người anh em nếu như tiện thì hãy đến quán trà Khánh Nguyên ở khu trung tâm thành phố, tôi đợi cậu.”

“Được, số điện thoại tôi là…”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Ngô Thần ngẩng đầu lên nhìn quán nét, hơn chục người đều đang đợi anh, Ngô Thần bảo bọn họ offline, nhắc không bảo bọn họ đi, bọn họ cũng không biết còn giao chuyện gì nữa không.

Có rất nhiều người trong số họ không biết Ngô Thần là ai, chỉ biết họ Ngô.

Nhưng đại ca của đại ca bọn họ là Vương Trạng Nguyên đều cung kính với Ngô Thần, bọn họ sẽ tự nhiên sẽ không dám thất lễ.

“ Giải tán hết đi, không còn chuyện gì nữa rồi. Hôm nay mọi người đều biểu hiện rất tốt, tôi sẽ nói với Vương Trạng Nguyên.” Ngô Thần đứng lên nói.

Sau khi cho mọi người giải tán xong, sau này cũng không còn chơi game này nữa. Ngô Thần tin rằng, đến khi Hàng Long Vô Hối gặp và nói chuyện với mình, nhất định sẽ không còn nghĩ đến chuyện phân thắng bại với anh mình trong game nữa rồi.

Nghe thấy lời Ngô Thần nói, phần lớn các thanh niên mà phần nhỏ người trung niên đều đứng dậy.

“Cảm ơn anh Ngô!”

“Vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Tạm biệt anh Ngô.”

Ngô Thần nhìn bọn họ tắt máy tính, sau đó đều đi ra ngoài, anh không tiếp tục nhìn nữa mà ngồi xuống, quan sát một chút tình hình trong game. Người của bang hội Long Hàng Thiên Hạ đã offline phần lớn.

Đột nhiên giao diện máy tính loé lên.

Ngô Thần còn chưa chủ động thoát ra, thì đã trực tiếp bị ngắt kết nối.

Cho thấy Hàng Long Vô Hối đã chào hỏi ông chủ của bản server lậu rồi, ba nơi đã bị dừng hoạt động tạm thời để đảm bảo dữ liệu! Hàng Long Vô Hối không quen biết ông chủ của bản sever lậu, nhưng một người siêu cấp giàu có đã nạp qua nghìn vạn như ông ta, ông chủ bản sever lậu sợ rằng đã được tổ tiên tạo điều kiện, vì thế chỉ cần một cuộc điện thoại gọi tới, bảo làm gì thì phải làm đấy.

Ngô Thần tắt máy tính rồi bỏ đi!

Khoảng nửa tiếng sau.

Trung tâm thành phố, đường Xuân Viễn.

Chiếc xe Lamborghini màu xanh lao tới, sau đó lại từ từ giảm tốc độ,cuối cùng là dừng ở ven đường.

Ngô Thần xuống xe đứng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển mang phong cách cổ xưa của quán trà bên đường, đó chính là quán trà Khánh Nguyên, những quán trà kinh doanh ở đây, căn bản đều được gọi là nơi cao cấp.

Quán trà ở phía nam thì nhiều hơn, phía bắc thì ít hơn.

Ở Đông Hải, quán trà Khánh Nguyên đã được cao là một trong những quán đẳng cấp nhất, ấm trà Nguyên được coi là rẻ nhất, đắt mấy vạn cũng có.

Đông Hải là một thành phố phía bắc miền Đông Trung Quốc, người dân địa phương rất ít khi lui tới các quán trà, nhưng khi một số ông chủ lớn tiếp khách hàng là người phía nam tới, biết họ thích uống trà nói chuyện làm ăn thì sẽ đưa đến đây.

Ngô Thần đi vào cửa lớn của quán trà.

Vừa bước vào sảnh ở tầng một, một cô gái ăn mặc phù hợp, trang điểm nhẹ nhàng đã tới nghênh đón. Trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, trước tiên là gật đầu với Ngô Thần: “Xin chào, anh có hẹn trước không?”

Âm thanh rất nhẹ nhàng.

Tuy rằng sảnh ở tầng một có vị trí, nhưng đa số là để dùng nghỉ ngơi, đợi khách đến.

Để bàn chuyện, nhất định phải tới phòng riêng.

“Bạn tôi đã tới trước rồi, ở mơ về Hồ Tây (của mẹ).” Ngô Thần thản nhiên nhìn xung quanh, thản nhiên nói.

“Mơ về Hồ Tây” là tên của phòng riêng.

“Là anh Ngô phải không ạ?”

“Mời anh đi theo tôi.”

Trên đường tới đây, Ngô Thần đã có một cuộc trò chuyện ngắn với Hàng Long Vô Hối, là Hàng Long Vô Hối chủ động gọi tới, nói phòng riêng cho Ngô Thần, và lưu lại họ của Ngô Thần.

Xung quanh đều được bố trí theo phong cách cổ xưa, hơn nữa rất riêng tư.

Trước cửa ‘mơ về Hồ Tây’ có hai vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng, khi cô gái tiếp tân dẫn Ngô Thần đi tới, bọn họ quay đầu sang nhìn qua với ánh mắt sắc bén.

“Anh Ngô, chính là ở đây.” Cô gái tiếp tân đến trước cửa phòng, đẩy cửa mở ra, sau đó ra hiệu bằng tay mời Ngô Thần vào.

Người là do cô gái tiếp tân dẫn tới, đương nhiên vệ sĩ sẽ không ngăn lại.

“Cảm ơn.” Ngô Thần nói với cô gái tiếp tân.