Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 35-4: Ngoại truyện: Thập vạn niên - Khuyết Phong Đế Quân (2)



"Chàng .. có yêu ta?" Thanh âm Thủy Ly đứt quãng, hỏi.

Khuyết Phong Đế Quân gật đầu.

Khóe môi Thủy Ly nở nụ cười đắng chát: "Tại sao... tại sao chàng không nói cho ta nghe?"

"Ta. ."Thủy Ly hỏi vì sao hắn không nói nàng nghe mà không phải vì sao không nói nàng biết. Bởi vì tâm của hắn, sao nàng không rõ? Năm đó lập huyết thệ là cho bọn họ 1 cơ hội , nhưng mà, cơ hội này cả hai đã bỏ lỡ. Bọn họ không bước ra được 1 bước kia.

Nàng, hối hận quyết định năm xưa hay không?

Nàng, nếu được quay lại, nàng có ngốc nghếch chọn lựa như thế không?

Thôi, bây giờ nói gì cũng đã trễ rồi. Thủy Ly nhìn Khuyết Phong Đế Quân như muốn hình bóng của hắn khắc sâu vào tâm khảm, thỏa mãn cười: "Nghe được chàng thừa nhận yêu ta, không uổng 10 vạn năm ta chờ đợi. Nên nhớ, sau này nếu động tâm với ai đó, đừng chần chờ nữa, hãy dũng cảm tiến lên." Đôi mắt Thủy Ly khép dần, giọng nói cũng nhỏ dần, mấy chữ cuối gần như là thì thầm: "Ta...chúc phúc cho chàng!"

"Không...không..." Khuyết Phong Đế Quân hoảng sợ ôm chặt Thủy Ly, thế nhưng vô ích. Thân thể nàng hóa thành từng điểm ánh sáng tán loạn khắp đất trời trong tiếng gào thét thảm thiết của Khuyết Phong Đế Quân.

Nàng, đã đi rồi. Ma Đế oai phong một thời đã hóa thành hư vô.

Tất cả những người có mặt tại đây, bất kể là tiên hay ma giới đều toát ra thần sắc bi thương. Hai người yêu nhau như vậy, chỉ vì một bước chần chờ, kết cuộc lại là bi kịch.

Khuyết Phong Đế Quân hai mắt trống rỗng, thẩt hồn lạc phách ngơ ngác nhìn từng điểm ánh sáng biến mất phía chân trời.

Hắn giữ nguyên tư thế ôm Thủy Ly, ngẩn người một ngày, hai ngày, ba ngày... một tháng... một năm...mười năm... trăm năm...

Một ngày nào đó có người phát hiện Khuyết Phong Đế Quân biến mất, không ai biết hắn ở đâu, đã đi nơi nào. Có thể hắn chết theo Thủy Ly Ma Đế, cũng có thể đi khắp thiên địa tìm về linh hồn tan vỡ của Ma Đế.

Câu chuyện này dần dần trở thành truyền thuyết, một thần thoại bi thương và tiếc nuối cho đời sau.

***

Ngay từ đầu có thể nắm giữ, sao không biết giữ gìn, lúc mất đi mới hối hận thì có ích gì?

Đã có cơ hội đến bên nhau, sao không bước tới, để ngày sau tiếc nuối chỉ bởi 1 bước chân?

Nếu đã sai lầm một lần, sao không rút kinh nghiệm , để lần sau lại phạm phải lỗi lầm cũ?

Cuộc sống vốn ngắn ngủi, không cho ai nhiều cơ hội để làm lại từ đầu. Nên biết quý trọng từng giây từng phút ngay lúc này.

HẾT <Thập Vạn Niên>