Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 24



Áp chế sự phẫn nộ xuống đáy cốc, Vân Nhàn ngẩng đầu nhìn ba ông cháu đang cười nói vui vẻ tự nhiên ở đối diện, đột nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn. Khi bạn căng thẳng vì công việc, bất chợt nhìn thấy người bạn thân yêu nhất nở một nụ cười thật tươi dành tặng bạn, bạn sẽ cảm thấy mọi sự phiền não đều tan biến theo nụ cười đó, tựa như ánh mặt trời sau cơn mưa, bầu trời lấp lánh sắc màu cầu vồng. Đối với nhiều người, đó là khoảnh khắc đẹp nhất.

Vân Nhàn chưa bao giờ oán hận bà nội của cô. Từ khi rất nhỏ cô đã có suy nghĩ độc lập, mỗi người đều có suy nghĩ, cảm nhận riêng biệt, cô tôn trọng đều đó. Nếu An Tố Tố không thể đón nhận cô, cô cũng không cưỡng ép làm gì. Cuộc sống vốn dĩ không thể chỉ toàn thảm nhung, bạn phải học cách chấp nhận.

Vân Trường thấy Vân Nhàn đang nhìn họ mỉm cười, trong lòng thầm thở phào một hơi. Hắn không muốn con gái nghĩ bản thân ghét bỏ cháu của mình. Mặc dù ngay lúc biết được tin con gái dẫn con trai về ra mắt, Vân Trường không tránh khỏi ‘shock lâm sàng’ , nhưng trải qua tiếp xúc ngắn ngủi vừa qua, tự đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác thân cận và thương yêu đối với hai bé, huống chi hai tiểu thiên thần thật sự rất đáng yêu, dù không phải người thân của bé cũng bị ‘sức quyến rũ’ hấp dẫn.

Vân Nhàn khôi phục bình tĩnh, toàn thân khí chất thanh nhã biểu lộ tự nhiên, nhìn đồng hồ, đôi môi hồng nhuận tựa đóa anh đào khẽ mở, thanh âm phiêu hốt thoanh thoát như từ cửu thiên truyền xuống (tg: hình như miêu tả hơi quá đà)

“Ba, đã 1h rồi. Ba nên về công ty tiếp tục công việc.” Câu này, không có ngữ điệu đề nghị mà là một câu khẳng định.

Vân Trường buông đũa, đang muốn mở miệng phản đối, hắn còn muốn cùng cháu ngoại chơi đùa a. Đối mặt với núi giấy tờ để thư ký giải quyết là được rồi.

Tại tập đoàn Thiên Trường, viên thư ký đang tận tụy sắp xếp núi dữ liệu đột nhiên rùng mình một cái,thầm nghĩ—Chắc không phải tổng giám đốc lại đánh chú ý đến mình chứ?

Vân Nhàn khẽ lắc đầu, nói tiếp :”Con mời ba đột ngột như thế này đã khiến ba bỏ lỡ nhiều công việc rồi. Con không muốn ba vì con mà lại ảnh hưởng đến công ty.”

Đối mặt với ánh mắt kiên quyết của con gái, Vân Trường bất đắc dĩ chịu thua. Hắn chưa bao giờ phản đối bất kì lựa chọn nào của Vân Nhàn, lí do cũng không phải vì yêu thương mù quáng mà bởi Vân Trường biết rõ tính cách của cô, là người có suy nghĩ cẩn thận. Đưa tay xoa xoa tóc của hai đứa cháu ‘mới ra lò’, Vân Trường luyến tiếc nói.

“ Thiên Thần, bây giờ ông có việc cần phải làm, không thể dẫn các cháu đi chơi được. Dịp khác ông sẽ bù lại.”

Hai anh em Vân Thiên đồng thanh “Dạ!” Các bé tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, tuyệt không giống những đứa trẻ khác làm nũng đòi đi chơi.

Vân Trường đưa ánh mắt nhìn Vân Nhàn, ý tứ ra sao thì khỏi cần nói cũng rõ.

Đáp lại sự mong mỏi của ba, Vân Nhàn cụp mắt xuống, như một hành động lẩn tránh.
Vân Trường khẽ thở dài, hắn cũng biết hiện tại con gái sẽ không trở lại Vân gia, nhất là trong tình huống còn có thêm hai đứa con song sinh. An Tố Tố vốn đối với Vân Nhàn không hòa thuận, nếu cô về chẳng biết sẽ dùng thái độ gì ‘tiếp đón’ cô nữa. Hắn cũng không muốn lưu lại trong lòng cháu ngoại ám ảnh không tốt về gia đình, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai các bé.

Khi Vân Trường đi đến cửa chuẩn bị bước ra, Vân NHàn bỗng nói :” Chúng con hiện đang ở nam thành!”

Vân Trường xoay người, gật gật đầu, hắn hiểu cô đang ám chỉ hắn có thể đến thăm con cháu bất cứ lúc nào.

Cả hai người đều rất thống nhất không đề cập đến việc Vân Nhàn ở nhà của ai, vì cả hai đều biết tại nam thành, chỉ có duy nhất một ngôi nhà mà Vân Nhàn có thể lưu lại.

Sau khi từ biệt Vân Trường, Vân Nhàn nhanh chóng dẫn hai tiểu bảo bối về nhà. Dặn dò các bé nghỉ ngơi cho khỏe, Vân Nhàn liền đi vào phòng của mình. Cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trong túi, ánh mắt Vân Nhàn chợt trở nên sâu thẳm.

Nhớ lại cuộc gặp gỡ tại tầng hầm nhà hàng Lạc Ly, sau khi tránh khỏi tầm mắt của Cung Cảnh Hàn, Vân Nhàn liền bước vào một chiếc xe màu đen khá bình thường. Trong xe, cũng có một người đang ngồi.

Vân Nhàn dường như quen thuộc với người này, trực tiếp hỏi: ”Ông ngoại phái đệ nhất trợ lực tới tận thành phố K tìm cháu chắc không phải chi để nhìn xem cháu có an toàn đến nơi không chứ?”

Thần thái của cô từ khi ra khỏi phòng ăn liền không còn chút nào vui cười, ngược lại giăng đầy sương lạnh. Nếu đứng yên, cô sẽ khiến người ta có ảo giác đang chiêm ngưỡng một bức tượng nữ thần cao quý, tuyệt không cho phép bất kì sự khinh nhờn nào. Mặc dù là câu nói mang tính hài hước, thế nhưng xuất phát từ Vân Nhàn lại chẳng nghe ra chút hài hước nào.

Cầm lái là một người đàn ông có thân hình khá to lớn, mặc bộ vest xám trắng, tuổi chừng 40, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhưng lại rất bình thường, là dạng khuôn mặt mới gặp lần đầu không thể tạo ấn tượng cho bạn. Lúc Vân Nhàn tiến vào xe, hai mắt hắn khép hờ, ngón trỏ gõ nhẹ volant theo tiết tấu nào đó, cũng có thể đấy là một thói quen.

Nghe Vân Nhàn hỏi, hắn mở mắt ra. Đó là một đôi mắt như thế nào? Sắc bén như chim ưng, độc lĩnh như đêm đen; người bình thường một khi nhìn vào đa số sẽ bị dọa sợ hãi. Nhưng sắc mặt Vân Nhàn vẫn an tĩnh, không chút nào bị ảnh hưởng.

Chỉ dựa vào một đôi mắt đã biết người này nhất định không đơn giản. Hắn chính là một trong bốn trợ thủ lợi hại nhất của ông ngoại Vân Nhàn, tên là Viên Chính Bình. Cất giọng khan khan cố hữu, hắn trả lời Vân Nhàn.

“Ông chủ bảo tôi đưa cái này cho cô chủ.” Nói xong, chỉ vào chiếc hộp nhỏ nhỏ trước mặt cô.

Vân Nhàn ‘ngắm nghía’ đồ vật được mang từ Canada sang tận thành phố K, bỗng nhiên cô có dự cảm những ngày tháng an nhàn của cô sắp kết thúc rồi.

“Cháu có thể không nhận?” Vân Nhàn thật sự không muốn nhận lấy cái hộp này, cô biết nằm bên trong hộp chẳng phải là thứ ‘nhỏ bé’ như chiếc hộp chứa đựng nó.

“Ông chủ đã dặn, đồ đã đem tới không lấy về.”

“Ông ngoại còn ở Canada?”

“ Không!”

Nghe được từ ‘không’, Vân Nhàn không hỏi tiếp nữa. Như vậy đã rõ ràng, ông ngoại nhất quyết muốn cô tiếp nhận vật này. Tính tình của ông khá tốt, duy chỉ cái tính cố chấp là khuyết điểm; một khi ông đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi (hầu như cơ hội xoay chuyển gần bằng không). Cho nên, Vân Nhàn không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận. Huống chi ông ngoại đã lớn tuổi, nên để ông có thời gian nghỉ ngơi.

Thấy Vân Nhàn ung dung cầm chiếc hộp lên, Viên Bình không nén được hiếu kỳ hỏi:” Cô chủ không mở ra xem trước sao?”

“Nếu đã biết thì cần gì phải mở ra?” Vân Nhàn đáp lại Viên Bình một câu hỏi khác.