Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 43: Tay không phá xích





Tích lôi ma động thuộc một phần ngóc ngách bên trong đầm lầy chi ao, đương nhiên vẫn như cũ bốn bề xung quanh là mảnh đục ngầu của huyết tương đại dương.

Không có khí tức hơi thở, không sinh vật tồn tại, không có một mặt trời phía trên tỏa ra mùi hương sự sống…

Chỉ là so với cái không gian tĩnh mịch như bên trên huyết đàm kia, nơi này vĩnh viễn luôn ầm ầm rung động, cũng không biết bao nhiêu ngàn năm rồi chưa từng có giờ phút nghỉ ngơi, yên ắng. Hoặc có thể là ngay từ lúc tạo hóa khai thiên, hình thành...nó vốn dĩ đã như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Ma động được bao phủ bởi những tảng hắc thạch khổng lồ đan xen hết lớp này đến lớp khác, chúng mang hình thù của những quả ma sơn lặn ngập xuống vũng sình, quanh năm tắm huyết dịch của ao đầm mà vẫn bình an không một tiêu giảm, không tồn tại nửa điểm bị ăn mòn, để cho bất cứ ai nếu vô tình chứng kiến đều không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng phía bên trong khoang miệng của một siêu cường bạo chúa nào đó đang chìm trong giấc ngủ.

“Austin… cảm ơn ngươi".

Bên trong một góc sơn hắc thạch, đột nhiên phát ra âm giọng thủ thỉ, đứt quãng sắp hết hơi của vị một nữ tử tóc đen.

Nàng đứng tựa đến tảng đá sau lưng to lớn, bị buộc chặt bởi những sợi dây xích quỷ dị nào đó, cố gắng nhích lên đôi tay để đặt trước lồng ngực, như muốn vuốt ve lấy linh hồn của một sinh vật nào đó đang từng bước thối rữa nhưng vẫn luôn miệt mài bảo vệ mình.

“Chúng ta may mắn vượt qua được tầng thứ hai bên trong Luyện ngục, tưởng chừng có thể tự mình cứu lấy nhưng lại tiếp tục chìm xuống thêm một tầng thứ ba… Mà kể cả chúng ta có thoát được khỏi tầng thứ ba này, cũng chẳng ai biết được liệu có hay không xuất hiện nhiều thêm cái cảnh giới cạm bẫy tiếp theo nữa… có thể là vô hạn đi..."

"Do đó, ta quyết định sẽ ở đây dừng lại, chọn một ít phương thức quyết định liều lĩnh, đem mạn quang của hắc ám khắc lên địa phương này để đánh dấu… nếu có một ai đó xuống được nơi đây, nhất định sẽ thấy cái này ánh sáng ma pháp cứu viện".

"Bất quá thời gian ở Hắc ám vi diện chính là lợi thế duy nhất của chúng ta…một vài giờ ở đây vốn là khoảng thời gian rất dài ở thế giới của hắn…” Vị nữ tử chậm rãi nói rằng.

Phía kia lôi ngục oanh tạc rộng khắp nhưng không có đến được địa điểm nàng đóng trữ, cứ như rằng đem đến một số phương thức ảo hình dụng cụ, là điểm mù của vạn cân sấm chớp không thể nhìn thấy, một mặt yên ổn thở phào tạm thời.

Để càng yên tâm, vị nữ nhân này còn dùng một ma cụ bí ẩn hiếm thấy, tự xích mình đến bên tảng thạch, vẫn là không có để trong lúc bản thân gục xuống, ngã ra khỏi vùng an toàn, đánh động lực lượng thiểm điện trên cao.

Bầu trời hiển thị qua cặp mắt nàng lúc này phi thường hiu quạnh, không thể nghe được một điểm thanh âm, cũng không nhìn thấy nổi nửa điểm quang mạn, thậm chí cảm giác thân mình nhiệt độ từ lúc nào đã chẳng còn, chắc hẳn tử vong cũng chính là đi qua như vậy, chỉ là loại này trống rỗng thực sự để cho người ta cảm thấy hoảng hốt, cái kia lộ ra mấy phần cô độc càng làm cho trong lòng dâng lên một trận chua xót!

“Austin, ngươi là sinh vật ở thang bậc cao hơn chúng ta rất nhiều… vậy ngươi hiểu bao nhiêu về nhân loại?”

“…”

Sợ hãi không phải cô độc, mà là sẽ không bao giờ lại có loại cảm giác này, như vậy liền cùng một người chết không có gì khác nhau, dù sao vị nữ tử sợ nhất chính là loại kia hình ảnh mình vẫn còn tồn tại, nhưng trong lòng trống vắng, không thể tự mình nói ra lời mà bản thân gìn giữ.

"Có một loại tình cảm, vậy thì gọi là tình thân, không có miễn cưỡng phơi bày đến, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm xúc thật thuần khiết..."

“Đi thôi… Austin, không còn thống khổ nữa...”

Nàng kiệt sức rồi…

Hai mắt đã nhắm mắt lại…

Tựa hồ đã buông thả người mình lơ lửng trên dòng huyết dịch kia…

- ----------

- ----------

“Mùi hương…ta phải nhanh lên!!”

Một thân ảnh hốc hác đang trôi nổi như hư không, chuyển động cực kỳ khoa trương, quái dị bên trong tích lôi ma động.

Chỉ nhưng rất nhanh, người này liền cảm nhận được một lực lượng cường đại sấm chớp ở đâu đó liên tục thở ra, đem mấy trăm cái đại đạo khổng lồ không ngừng vỗ đến bề mặt.

Càng đi sâu đến gần vùng tối, loại chấn khủng khiếp đó cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Tới cuối cùng, bước tiến của vị nam nhân chợt dừng lại, hai đồng tử đen nhánh mang theo vẻ hoang mang nhìn vào giữa biển sấm sét kia.

Ở nơi đó, một trường hồn thạch tỏa đến ánh hắc quang như được ma kim đúc thành đang cuộn mình tích trữ, mà trong cái quá trình nhọc nhằn này, không khỏi rò rỉ tại vô số đạo lôi điện màu đen lẹt xẹt khắp nơi, nung nấu cả thiên địa sinh ra, thực sự y đúc cái gọi chân chính luyện ngục tình cảnh.

Cảm nhận được tại bên trong hồn thạch hắc ma kim lôi truyền ra dao động hủy diệt làm cho Mạc Phàm trạng thái có chút trở nên cực kỳ thận trọng, chỉ là mặc dù vậy, sắc mặt hắn cũng không có chút biến đổi nào, một lòng quyết liệt tiến tới.

Mặt đất bắt đầu rung lên từng cơn chấn động, ở bên trong từng mét khối thể tích bốc lên hơi, có thể thấy ít ỏi thạch bụi, khoáng đá đắm chìm ẩn mình. Cứ việc cái số lượng phần tử này phi thường nhỏ bé, nhưng cả một tầng hang ma động, thêm vào vành đai tro địa ở trung lưu giáp với huyết đàm thì lập tức mang một ý nghĩa khác.

Hai tay hắn nhanh như chớp biến ảo một loại tinh ấn vàng nâu quỷ dị, sau đó bỗng nhiên một đại lượng phù sa cùng dịch bụi tử trùng ào ào khuấy đảo trong ao chi đầm, nó nhanh chóng hóa thành một đại môn màu vàng nâu cực kỳ quỷ dị, dày đặc đến hàng hà lớp thổ nhưỡng bao bọc, từ bên ngoài nhìn vào thì cái đại môn kia tựa hồ như một cái đại sảnh cung điện hoàng gia, không biết đến tột cùng là nó sẽ thông đến không gian nào.

Mạc Phàm suy tàn đến nỗi khả năng chạm lên mạch tinh tử cũng chẳng còn, bản thân chỉ còn có thể dựa đến phụ hiệu này cường đại của thổ hệ để hi vọng thoát đi càng sâu càng tốt đến địa phương kia.

“Oành oành oành!!!”

Ma lôi mang linh tính trời sinh, tổng cộng có mấy trăm cái đại đạo đen nghịt mang những hình thù yêu quỷ to lớn, mà ở bên dưới dung huyết Luyện ngục, càng tỏ ra như trận phong hào hỏa liên luyện kiếp, cùng tấp nập xé toạc chân không, thiêu đốt khí quyển, oanh đến Mạc Phàm mục tiêu.

Thổ nhưỡng tồn tại là khắc tinh của sấm chớp, nhưng giờ phút này, đại môn tinh chi khổng lồ là thế, những tưởng tường đồng vách sắt là thế, liền sau khi những đợt đại đạo kia dồn dập bổ vào, lập tức không ngừng sạc lở liên miên như một mảnh mộc sơn đang bị ngục lôi bẻ ngang sát phạt.

Dung huyết xung quanh trong khoảnh khắc tách ra trăm ngàn mảnh, hợp lẽ cũng không thể đồng thời chịu đựng được áp lực lớn cỡ này xâu xé.

Tiếng va chạm oanh lôi mỗi tần suất khủng bố hơn, để cho trời đất luyện ngục lãnh thổ này văng vẳng không có ngừng lại. Việc này cũng là lần đầu tiên từ lúc hình thành đến giờ, tích lôi ma động mới được duy nhất một lần nổ tung dữ dội đến vậy, như thể chào đón lấy một kẻ thù đặc biệt suốt bao nhiêu ngàn năm, vạn năm, thậm chí hàng chục triệu năm ngủ say.

Phút chốc trôi qua, đại môn vàng nâu hoàn toàn trở về lại cát bụi, mà thậm chí đến cát bụi cũng không còn, để Mạc Phàm một thân xanh xao, hổn hển thở dốc phải trực tiếp nghiến răng chống chịu loại kia tra tấn, loại kia hành xác.

“Bành! Bành!”

Phòng ngự đổ vỡ, hắc ma lôi hung dữ tiếp tục ác liệt giẫm lên gã kia nhân loại cố chấp bước vào, mạnh mẽ ghim sâu đến da thịt, lồng ngực của hắn bắn vỡ ra, đem đến một cảnh tượng chân thực nhục hình tra tấn của kẻ trọng tội dưới thẩm phán diêm vương, kinh hoàng chấn động đến sởn cả gai óc.

Không gian trước mặt mờ ảo do đón nhận hàng loạt cân lôi bổ xuống, nếu đổi lại bất kỳ một sinh vật thuộc cấp bậc cường đại đến đâu, cũng sẽ không tùy tiện dám coi thường.

Chỉ trừ một…

Mạc Phàm!!!

Mãi mãi không có ý tứ dừng lại, đơn độc ở giữa cái không gian đen tối này, liền có thể thấy bầu trời trên đầu hắn thả ra cả vạn tia lôi sấm hắc quang đè xuống, giống như một người vác mấy tòa xích hủy diệt trên lưng vậy, để cho mỗi bước đi nặng nề kia càng mang đến mấy phần hồn phách siêu lạc, huyết dịch tung tóe ra.

Đau nhói cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào cơ chứ?

Loại này dần dần lột da cùng dày vò bức bách vốn dĩ không sao hiểu thấu được!!

Chỉ là ta có một vị bằng hữu...

Thực sự không rõ có phải bằng hữu không vẫn không dám chắc!? Hay như một cái quan hệ mờ mịt đến không sao diễn giải được,

Muốn thoát ra, muốn phá vỡ nó, nhưng không dám…

Muốn giấu nó đi, muốn bỏ lại, nhưng không nỡ…

Mà thậm chí vị bằng hữu này đã chết hay chưa, ta cũng không rõ ràng được.

Bất quá!!! ta muốn nhìn thấy nàng, vậy thôi…

Ánh mắt Mạc Phàm cực kỳ hờ hững nhìn xung quanh, hắn đã ngửi được nhỏ bé mùi hương kia quen thuộc nhường nào phát ra phía trước, hơi thở tử vong cực kỳ nồng đậm hòa quyện bên trong khiến cho hắn tuyệt đối kiên định ý chí bản thân.

Ác ma huyết dịch nhỏ xuống…

Tựa hồ như cả một trường giang đẫm máu luân hồi, cùng với đại dương kia trộn lẫn với nhau, nghịch ý nhưng không bài trừ.

Khi ma lôi địa ngục tiếp tục mạnh mẽ ghim đến lồng ngực Mạc Phàm liên hồi, đột nhiên từ sâu bên trong cơ thể hắn, bỗng xuất hiện một tần phòng ngự vô hình, khi hai bên va chạm vào với nhau liền sinh ra một loại lực đạo đáng sợ khiến cho chân quyển xung quanh trở nên băng liệt, hiện lên vô số khe nứt.

“Phốc! Phốc!”

Xung quanh Mạc Phàm đột nhiên nhảy vọt ra tám cái tòa ma sơn khổng lồ, mạnh mẽ dâng lên thần lực cống hiến vì trời đất, mỗi một cái tòa sơn bao gồm hai cái dãy đèo thẳng tắp sinh ra, tạo thành tổng cộng hết thảy mười sáu cái u linh tay trụ, một lòng một dạ chống lấy địa ngục hủy diệt đang đè xuống đầu.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Mạc Phàm, khiến cho hắn mũi này cũng phải nở ra vài phần hãnh diện, xúc động cùng tự hào không ngớt.

“Nghĩa, Chính, Trung, Kiên thiện hồn vì Ngài mà động lòng đi tới…"

"Tật, Cuồng, Cừu, Lam ác hồn vì Ngài mà quỳ phục noi theo…"

"Tà Miếu lãnh tụ muốn đi đến đâu, hắc ám vị diện này dù bất kể ai cản đường, chúng ta đều không cho phép.”

Là Nhất Thu…

Hồn cách Nhất Thu cũng hóa thân thành một cái tiểu sơn nhỏ bé so với những người còn lại nói lớn lên.

Dù cho có bị thiên sứ tội ấn bào mòn trên người, đến nỗi xơ xác sắp không chịu nổi, Nhất Thu nhưng vẫn như cũ đối với Tà Thần mình tín ngưỡng tuyệt đối không thay lòng.

Tám tòa ma sơn không hoàn hảo, chập trũng cùng phần này yếu ớt vốn dĩ cũng không có vì vậy mà nhu nhược không hiên ngang.

Tà Thánh Vương trong mắt bọn họ, vị này thiên địa nhân cách, tà vong khí lực hội tụ, vĩnh viễn bất đồng không thể thay thế!!

Hắc ma lôi vẫn tiếp tục nổ oành oành trên mười sáu cái bàn tay bát hồn, nó gào thét như mãnh hổ núi sơn, muốn xông tới cắn xé lực lượng nào đó bên trong Mạc Phàm.

Nhưng mà cái này tòa sơn kia, vốn dĩ không sao xuyên phá được, dù cho có đạt đến một ít tiểu tổn thương trên bát hồn này, nhưng rất nhanh vẫn như muối bỏ bể, lực lượng đó thực sự mạnh mẽ tưởng chừng như cả bầu trời có sụp xuống cũng không cách nào chọc đến cái gã tiều tụy kia phía dưới được.

Gào thét, hắc ma lôi chỉ biết điên cuồng gào thét…

Bụi bặm bên dưới từ từ khuếch tán đi, đến cuối cùng thì tiêu tán hẳn, còn lại thân ảnh Mạc Phàm vẫn lơ lửng ở trên không trung như lúc trước.



“Xuy….”

Bên một góc sơn động, không biết có phải do âm thanh tã luân kia quá đỗi chấn kinh không, Asha Corea đang nằm thiếp đi cũng mở mắt hướng về.

Nàng nhưng trên thân thể cũng đồng dạng đầy rẫy thương tích đến không thể nào tưởng tượng ra một nhân loại chịu đựng được, liền xiêm y không còn vẹn toàn mảnh, da thịt thì lem luốc, còn có vài vết khét lẹt nhầy nhụa bị ăn mòn trong huyết đàm tầng ngục thứ hai cùng ma lôi tra tấn lúc bước đến tầng thứ ba này.

Mà bản thân nàng còn như vậy, đồng nghĩa lớp bảo vệ bên ngoài, hắc long trọng trang đã hoàn toàn bị đánh cho vỡ nát, chỉ chừa một phần nhỏ long khôi trên đầu nàng chặt chẽ che chở. Mà cũng nhờ như vậy, khuôn mặt dung hoa đẹp đẽ kia tự nhiên không có lấy một tiểu thương tổn, liền cả đầu tóc chỉ vẫn tấm táp một ít tro bụi trong ao đầm.

“Mạc Phàm…”

Asha Corea mơ hồ tầm mắt, thấy được thân ảnh nam nhân trước mắt, nhưng nàng không rõ ràng được chính xác, mà tự bản thân mình cũng chẳng đủ sức thốt lên lời, cứ vậy mà nội tâm yếu ớt gọi lên cái tên mà mình ảo giác nghĩ đến.

Miệng nhỏ không thể động đậy được, không có âm thanh phát ra, một chút dấu hiệu cũng không có, nàng cứ vậy mà hai vành mắt đỏ bừng bất lực nhìn về hướng lôi động đang kéo tới.

Chỉ là loại này hơi thở nhỏ nhoi vẫn quá đủ để cho Mạc Phàm từ phía xa cảm nhận được.

Ở trung khu một mảnh luyện ngục tối tăm, một cái tảng trụ cùng những sợi xích đang gắt gao trói buộc trên thân một nữ tử có vóc người tuyệt diệu. Mà trên gương mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng nàng, cặp con ngươi hé mở một cách yếu ớt cùng với bộ dạng thống khổ của mèo con đang đau đớn chịu đựng, xiêm y thì lam lũ, da thịt đầy rẫy những vết thương tựa hồ còn thảm hại hơn cả hắn.

"Asha Corea!!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Phàm hầu như không thể giữ được bình tĩnh, càng xung kích ra một cỗ tà lực dữ dội chất chứa sự phẫn nộ phát ra trực tiếp từ thân thể, bao quát đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, hung hăng đến không gì sánh kịp.

Hắn lao thật nhanh đến nơi nàng vị trí, dùng lấy tay không bẻ đến toàn bộ những sợi xích kia, những thứ vốn dĩ được đúc rèn như đạo cụ giam giữ của Parthenon Thần Miếu, nếu không phải tự đọc loại cổ ngữ chú pháp, vạn phần sẽ gây nên phản hệ tự bạo cho bất kỳ ai muốn phá vỡ.

Nhưng Mạc Phàm không có quan tâm, kể cả những sợi xích kia có mang quang mạn thiêu bao nhiêu thớ thịt trên tay hắn, kể cả ác ma huyết dịch có đổ thêm bao nhiêu đi nữa, hắn cũng bỏ mặc, đặc biệt không có để thứ gì trong tầm nhìn của mình.

Phần này cố gắng không để nàng thương tổn, phần này vẻ mặt sợ hãi đến tột độ, Mạc Phàm lúc này chí cao vô thượng hay cùng cực suy nghĩ đều không còn quan trọng, quan trọng chính là nàng không có chết, hắn sẽ mãi mãi không lại một lần nữa buông đi cánh tay yếu ớt đó.

“Dừng lại đi...Mạc Phàm…”

“Ngươi…tên điên này…” Asha Corea không có nói được, nàng cố thốt lên những lời nói vô vọng, không có để hắn tiếp tục.

Nàng oan ức không thể tự mình mở lời.

Trên đời này thực sự có tên ngu ngốc như vậy, cũng không biết rằng sợi dây xích kia là quang minh tồn tại, bất đồng cùng hắc ám vị diện, liền sẽ do chính nàng nắm giữ khả năng tháo ra, chỉ là nàng nhất thời không có thể trạng làm được…

Tức giận nhưng khâm phục,

Mạc Phàm tồn tại giống như Thái dương liệt nhật trên cao, thỏa thích thiêu đốt chính mình chiến đấu, chỉ vì trong lòng kiên định đáp án…

Khâm phục…chuyển sang một chút hạnh phúc đan xen…

Asha Corea không có nửa giây rời mắt lấy Mạc Phàm tay không, xé bỏ từng sợi, từng sợi huỳnh xích quang chi.

Cuối cùng, nàng bật khóc, cặp mắt kia xinh đẹp như bảo vật nhân loại bên trong đã bắt đầu tràn ngập nước mắt.

“Đông!! Đông!!”

Toàn bộ xích được tháo ra, Asha Corea đổ gục người xuống lên tay Mạc Phàm như thể không còn khí tức hơi thở, là chính mình vẹn toàn kết cục này.