Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1171: Chiếu cố cho Vũ Ngang



Tâm tĩnh như mặt hồ, Mạc Phàm sau lưng một mảnh tinh không bỉ ngạn chậm rãi thu liễm tan dần, ánh mắt kim ngân đồng tử cũng phóng xuất trở lại thành màu nâu đen chân phương thường thấy.

“Lục Niên, ngươi trở lại Tù Đảo Hải Miếu đi, đối với ngươi những năm này thành tựu, phát triển được rất là tốt, nhưng vẫn còn cách mục tiêu yêu cầu xa lắm, Ma Vực thời gian này hẳn càng muốn tuyển thêm vài nhân tố đột biến, ta để Nhàn Nhàn đi xử lý”. Mạc Phàm trong thần thức kết nối với Nguyệt Thực, mở miệng nói rằng.

Nói xong, hắn ngẫm lại nghĩ, cảm thấy mình nên có trách nhiệm nhắc nhở Lục Niên một điều nữa, thế là lập tức bổ sung thêm: “À, phải rồi, ngươi chiếu cố Vũ Ngang một chút, đừng chỉ lo cho mình, kiểm tra xem tên tật nguyền kia thường ngày sinh hoạt đang làm cái giống quái gì, nếu mãi không chịu lớn, ta cho phép ngươi đem nó ra đánh uốn nắn”.

Thật sự Vũ Ngang là một cái dấu hỏi, Mạc Phàm không thể cứ nhìn mà cho qua hoài như vậy được.

Đêm sắp tàn, Nguyệt Thực dần tan, Mạc Phàm phất tay về phía bầu trời, để cho Lục Niên lui về.

Nếu có cơ hội đến Hải Châu Ma Vực, bước lên Tù Đảo, tự nhiên sẽ nhìn thấy một cái Hải Miếu đỏ chót mộng mộng hư ảo và vô cùng quỷ dị nằm sâu trong giữa lòng đảo. Này chính là chi nhánh khổng lồ của Tà Miếu đặt ở Siêu Duy Vị Diện. Đừng nhìn ở Siêu Duy Vị Diện chỉ có một tòa mà xem thường, một tòa này, từ diện tích đến mức độ quy mô, xa xa còn khổng lồ hơn trăm lần tất cả chi nhánh Tà Miếu ở thế giới ma pháp cộng lại. Ân, càng không cần phải nói đến tín ngưỡng chi lực rồi.

Trên Hải Miếu Tù Đảo, rõ ràng có treo dọc xuống một con mắt quỷ dị, hết lần này đến lần khác bất cứ ai đi ngang qua vô tận lam hải trong phương viên hai mươi vạn hải lý Ma Vực, nội tâm đều sẽ nhìn thấy một con mắt này, không khỏi có một cảm giác vừa kính vừa sợ.

Giống như là một cái Thâm Hải Tà Thần từ sâu trong cửu u lạnh lẽo phóng nhãn nhìn chằm chằm vậy, ma quang của nó, phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn người.

Ý niệm giết chóc tàn sát lẫn nhau, tâm ma cuồng chiến cùng trong lòng căng thẳng sợ hãi song hành dần dần sẽ hình thành oán ngưng tà tính. Đặt ở tù đảo, hàng trăm ức yêu ma và chục vạn tù binh đều sẽ có oán ngưng tà tính, bọn chúng cung phụng Tà Thần, lấy được Tà Thần đại diện là Lục Niên thưởng thức sẽ càng được ban cho không gì sánh được huyết văn sát lục lĩnh vực, đối với những kẻ khác càng đạt được lợi thế lớn sinh tồn.

Ở chiều ngược lại, sát niệm, oán niệm, hãi niệm, cuồng niệm chính là tà ác tín ngưỡng, chất dinh dưỡng thăng cấp của Lục Niên, mà thậm chí, đến khi bọn chúng tự mình chém giết lẫn nhau cho chết đi, hồn cách của bọn chúng lại càng là thức ăn hảo hạng đối với cái này cuồng hồn - Cửu U Thần Nhãn.

Dựa theo Mạc Phàm đánh giá, Tà Nhãn của hắn bây giờ đã có uy lực công kích ở tầm Thượng Vị Quân Vương cảnh giới. Tuy nhiên như thế vẫn còn xa xa quá kém để hỗ trợ được Mạc Phàm đối phó với Cổ Nguyệt Tru Đế.

Sở dĩ Mạc Phàm vừa rồi không có gọi Tiểu Dạ ra ngoài để hành quyết, căn bản cũng không phải hắn tùy hứng làm màu lòe loẹt, hắn có hai cái lý do, thứ nhất, hắn muốn thử nghiệm triệu hoán Thần Nhãn, sẵn tiện kiểm tra xem thực lực Thần Nhãn được Lục Niên nuôi dưỡng đến đâu rồi. Có thể là kiểm tra một phen xong, Mạc Phàm tận đáy nội tâm liền nở nụ cười vui vẻ, Cửu U Thần Nhãn năng lực mở rộng đã không cần xuất hiện tại Mạc Phàm phụ cận vẫn có thể được triệu hoán ra, phô trương phạm vi quét nhưng là cực kỳ lớn.

Ngẫm nghĩ một chút, Lục Niên đang tọa ở Tù Đảo ngoài thâm hải biển khơi, từ Tù Đảo đến Tây Giới Duy Vực, tối thiểu sẽ không dưới 150 triệu dặm ---- xa hơn cả từ sao hỏa đến trái đất. Vậy mà Mạc Phàm vẫn có thể nhận được tín hiệu để triệu hoán Lục Niên, đây phải là bậc nào phạm vi quét kia chứ??

Chẳng bằng nói, sau này Mạc Phàm không cần làm gì cả, làm một cái Tà Thần thanh tịnh hưởng lạc cáo ẩn thế gian, thu qua đông tới vẫn ngồi ở Nguyệt Diệu, đóng giả tiểu Cuội chui vào lòng Hằng Nga tỷ tỷ ôm ấp. Trần gian nhân thế nếu như có ai làm bận tâm cảm giác không nhìn thuận mắt, hắn trực tiếp cho một cái tọa độ, để Lục Niên đứng ở sao Hỏa giáng lâm giải quyết liền xong.

Còn làm cách nào để định vị tọa độ --- thứ này càng dễ, không phải hắn vừa mới làm sao, dùng hắc ám ma pháp các loại ấn ký hay lôi ma pháp hoang lôi ấn, thổ ma pháp nham diệu ấn, quang ma pháp thánh ấn đều được, thậm chí có thể trực tiếp dùng không gian chi nhãn làm định vị dẫn dắt.

Uuuu ~~~~~~~~~~~~~

“Quá mẹ nó out trình!!!” Mạc Phàm nghĩ thôi cũng thấy mình khủng bố.

Thượng Đế nếu là thực sự tồn tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể giống hắn dạng này.

Bất quá, công kích của Cửu U Thần Nhãn không thực sự quá ấn tượng. Mặc dù có thể mang đến sát cơ tứ phía, pháp tắc xóa bỏ sự tồn tại, nhưng công kích nguyền rủa giống như vừa rồi, đối với bốn tên mập mạp chưa được Vương cảnh kia thì vẫn rất nhanh, nhưng khi tập trung vào Tiêu Dự, đại khái cần thời gian tương đối lay lắc, không thể tính là quá dễ dàng trơn tru.

Diệt thế nguyền rủa xóa bỏ sự tồn tại của Cửu U Tà Nhãn cũng không phải là đối bất cứ ai chỉ cần trừng mắt một phát cũng có thể ngay lập tức cho đối phương bay màu. Cho dù có là đại đạo thiên đạo pháp tắc, nguyền rủa vẫn cần thời gian, đối với các mục tiêu nắm giữ sinh mệnh càng lớn, thời gian ngâm ủ càng dài.

Thật giống như hoạt động của một cái máy tính, khi người dùng sắm vai thiên đạo thực thi thao tác xóa đi một cái file nhỏ, nó diễn ra rất nhanh, tập tin biến mất không còn lại một vết vụn. Nhưng nếu phải xóa một cái file rất lớn rất lớn, mặc kệ thiên đạo người dùng có dùng thao tác gì, tốc độ xóa file sẽ diễn ra chậm hơn, nhìn thấy bằng mắt thường các phần nhỏ bên trong đang dần dần biến mất.

Đương nhiên, cũng có thể lựa chọn một phương án khác, đó là trực tiếp đập máy, như vậy sẽ càng nhanh.

Mạc Phàm khi đó là dùng phương án này. Bởi vì e ngại tốn kém thời gian lâu một chút sẽ gây ra động tĩnh càng lớn, cho nên Mạc Phàm kì thật thời điểm đó đã phải tốn một viên tinh phách hao phí để dùng phân thân của Tiêu Dự đâm cho hắn mấy kích trí mạng vào yếu huyệt. Từ đó dùng nguyền rủa ma pháp trực tiếp trú ấn vào người hắn, đẩy nhanh tốc độ nguyền rủa lên nhiều lần.

Còn một lý do nữa khiến Mạc Phàm phải gọi Lục Niên xuất đầu lộ diện --- đó chính là khoe bài.

Kể từ sau vụ lộn xộn với Bàn Côn Thiên Sứ Long ở Lãnh Hà, nhất là từ khi biết vị Thái Tử Tổ Long ban đầu vốn là bị nhốt lại, nhưng sau đó có người cố ý thả nó ra ngoài để chiến đấu với Mạc Phàm, Mạc Phàm liền phán đoán được, sớm đã có một kẻ nào đó của Nhật Minh Giáo giăng lưới theo dõi sau lưng mình.

Hắn sở dĩ mấy chục năm nay ve vãn không có ra tay, cốt là muốn biết được tất cả thực lực của Mạc Phàm, muốn biết Mạc Phàm còn chiêu số thủ đoạn nào cất giấu nữa hay không.

Muốn để đối phương rời khỏi hắc màn, những gì Mạc Phàm có thể làm, là giống như Bee như vậy, càng phải sáng chói, đem chính mình thủ đoạn từng cái lộ ra, thẳng tới dẫn dắt đối phương xuất đầu lộ diện.

Bee mặc dù chết, nhưng thủ đoạn của hắn vẫn còn, ít nhất, Mạc Phàm vẫn là học hỏi được rất nhiều, khai sáng được không ít tinh hoa trong lối dẫn của hắn.

Ngươi nếu như đã muốn nhìn ta có cái gì, vậy thì nhìn đi.

Hi vọng nhìn xong, ngươi còn có đủ dũng khí để ra mặt gặp ta...

........................

Quạc quạc quạc ~~~~~~~~~~~~~~~~

Một đàn lại một đàn quạ đen ở quanh Hàn Hải Đô Thành gáy inh ỏi vỗ cánh bay đi trước khi bình minh rạng đông đến.

Cả một đêm dài không ngủ, tộc đàn có con sống sót, cũng có con vĩnh viễn không thoát được đường biên chân trời màu đỏ. Nhưng trên hết là, có lẽ không thiếu một chút cặp mắt quạ đã chứng kiến lại đầy đủ cảnh tượng kinh khủng diễn ra ở trên mảnh đồi chết chóc này.

Cùng thời điểm đó, đang đứng ở Thiên Vực xử lý sự tình, một nam tử phong nhã đội nón lá vành, bên hông đeo lấy một thanh kiếm gỗ để ngụy trang, hắn cố ý kéo nón thấp xuống che đậy dung mạo của mình.

Nam tử đi đến một cửa hiệu mua chút đồ vật, người chủ cửa hiệu vừa nhìn thấy lệnh bài của hắn, lập tức chạy vào trong bẩm báo cái gì đó. Ít phút sau, vội vàng chạy ra sắp xếp cho nam tử kiếm sĩ đi vào trong buồng.

Buồng kín bên trong cửa hiệu, Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên đã dọn sẵn mâm trà chờ đợi nam tử cầm kiếm.

“Đến rồi a, trước tiên ngồi xuống đi, sư đệ”.

Kéo lại cửa ngoài, xác định không có ai nhìn thấy mình xong, Phong Thanh Dương mới cởi xuống nón lá, lặng yên an tọa đối diện Huỳnh Nguyên, đặt thanh kiếm gỗ lên bàn.

“Lợi hại, lợi hại, quả nhiên là thời đại thái cổ Thập Điện Diêm Vương đứng đầu, Diêm La Kiếm Đế chính là Diêm La Kiếm Đế, cầm kiếm gỗ trên tay, phảng phất vẫn để cho người ta có một loại không rét mà run”. Huỳnh Nguyên hài hước mở miệng nói.

Trong lời nói của hắn dĩ nhiên có thâm vị trường ý, nửa giống như là cợt nhã, nửa còn lại, tựa hồ rất cảm phục vị sự đệ này của mình.

Phong Thanh Dương khoát tay, tỏ ra không quan tâm lắm.

Thậm chí, từ thái độ đến xem, có thể nhìn ra một chút tâm trạng không tốt trên khuôn mặt.

“Nói điểm chính đi, chuyện ở Hàn Hải Đô Thành thế nào, cắn câu rồi?” Phong Thanh Dương đề cập.

“Bắt được một con mắt hồn cách, là nó không đến nỗi yếu, nhưng cũng không tính có thể xứng đáng đánh một trận. Đối phương giống như cũng là cố ý cho chúng ta thấy thực lực đấy, hắn có vẻ đã không còn kiên nhẫn chơi ú tim với chúng ta”. Huỳnh Nguyên ngược lại tỏ ra thong thả, không chút nào bị lung lay.

“Dừng lại một chút”. Phong Thanh Dương đột nhiên nhíu mày, nói: “Ngươi nói, hắn cũng biết ngươi đang theo dõi hắn?”

“Ân, hắn rất tự tin vào thực lực của mình, tỷ như, rất tự tin vào hồn cách thứ tám chẳng hạn”. Huỳnh Nguyên tay châm trà, miệng cười khổ mà thấm thía.