Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1639: Trận chiến cuối cùng



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Ngày nghỉ thứ nhất cứ thế trôi qua, ngoại trừ buổi kiểm điểm lúc chiều thì người Hưng Hân không tập trung mà chỉ tự do hoạt động.

Như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ăn cơm chung, nói chuyện tán gẫu khác gì ngày thường.

Như Đường Nhu một mình ra ngoài, đi dạo cho thoải mái tinh thần.

Hoặc như Phương Duệ và Mạc Phàm, nhốt mình trong phòng không ló mặt.

Riêng lính trẻ như Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật và La Tập rất biết quý trọng thời gian, tranh thủ mọi lúc mọi nơi mày mò nghiên cứu.

Rốt cuộc, người khiến Trần Quả lo lắng nhất lại là Ngụy Sâm và Bánh Bao, hai tên đã biến mất tăm sau cuộc họp buổi chiều. Thống nhất là tự do hoạt động nên Trần Quả ngại hỏi han quá nhiều, chẳng qua thấy trời càng lúc càng tối, hai tên này vẫn chưa về, cô cầm điện thoại xoắn quẩy chả biết nên gọi hay không. Cô cứ dỏng tai nghe ngóng xem có ai về ngoài hiên, quyết định đợi thêm mười phút, nếu vẫn không về thì gọi.

Ôm tâm lý đó, Trần Quả chờ hết mười phút này đến mười phút khác. Một tiếng trôi qua, đồng hồ chỉ 11 giờ đêm. Trần Quả bó tay, bèn bấm số Ngụy Sâm thì nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên ngay trong hành lang!

Về rồi đấy à?

Trần Quả không tắt cuộc gọi, kéo cửa phòng chạy ra.

Đúng chóc.

Cô nhìn thấy Ngụy Sâm và Bánh Bao cười toe toét đi vào, Ngụy Sâm thò tay vào túi quần mò mẫm điện thoại đang reo. Thấy Trần Quả, hai tên này cất tiếng chào và phát hiện người gọi chính là cô.

"Kiếm tui hả?" Ngụy Sâm nói.

"Ờ, thấy hai người chưa về nên gọi hỏi thăm." Trần Quả cố dùng giọng tự nhiên nhất để trả lời. Cô không muốn người ta cảm thấy mình lằng nhằng, dù trong lòng thực sự trăm mối lo âu.

"À à, tụi tui ngồi bên tiệm net đối diện chứ đâu!" Ngụy Sâm nói.

"Hai người qua tiệm net làm gì?" Trần Quả tròn mắt.

"Lập team hiếp gà." Ngụy Sâm nói.

"Sướng lắm, lần sau chị chủ đi chung nha!" Bánh Bao nhiệt tình mời mọc.

Trần Quả sầm mặt. Lập team hiếp gà là thuật ngữ chuyên dụng cho dạng đối kháng online thường thấy trong các tiệm net, một số người ngồi gần nhau để chia sẻ góc nhìn tập thể, đồng thời nhờ giao lưu offline mà phối hợp ăn ý hơn đội hình online ngẫu nhiên bên địch. Đây là hành vi không được cổ vũ, fan cuồng Vinh Quang như Trần Quả rất không ưa đám khách vào tiệm net hò hét hiếp gà. Dĩ nhiên không đến mức đuổi người ta đi, nhưng cô chắc chắn sẽ không ưu tiên họ khi có hoạt động giảm giá.

Và bây giờ, chiến đội Hưng Hân chuyên nghiệp đang đứng trước ngưỡng hiệp ba chung kết lại có hai tuyển thủ ngồi tiệm net hiếp gà.

Trần Quả không biết nói gì hơn ngoài một câu:

"Hai người thiệt đó hả?"

"Haiz, nếu thi đấu mà cũng được hiếp gà thì sướng nữa." Bánh Bao cảm xúc dâng trào.

Trần Quả trừng mắt nhìn Ngụy Sâm. Dạy hư thằng nhóc rồi!

"Thôi không còn sớm, đi ngủ! Bữa nào rảnh rang đi tiếp." Ngụy Sâm chẳng hề sám hối, nói sang chuyện khác với Bánh Bao.

"Đi đi đi!" Bánh Bao vui vẻ tung tăng về phòng. Ngụy Sâm đứng lại nhìn Trần Quả, cười hắc hắc: "Cảm thấy tụi tui đáng chán lắm đúng không?"

"Vô cùng." Trần Quả gật đầu lia lịa.

"Thật ra đó là một kiểu tu luyện." Ngụy Sâm nói.

"Tu luyện cái gì?" Trần Quả hỏi.

"Lần sau dắt cô em đi chung cho biết." Ngụy Sâm nói.

"Ý, ok ok!" Trần Quả buột miệng đáp.

Ngụy Sâm cười chào tạm biệt, cũng quay về phòng, để lại Trần Quả đứng ngẩn ngơ trên hành lang. Nửa phút sau, cô suýt khóc ròng.

Đạo đức! Đạo đức tui đâu, sao đồi bại theo rồi? Tu với chả luyện, ổng lại nói nhảm no limit thì có!

Ngày nghỉ thứ nhất kết thúc, ngày nghỉ thứ hai cũng là tự do hoạt động. Vì không có họp chiến thuật, Trần Quả chỉ gặp được lác đác vài người. Cô rất tò mò muốn biết mỗi người đang làm gì, nếu có thể gửi tin nhắn hỏi tất cả là hay nhất.

Không được, phải kiềm chế!

Trần Quả không muốn quấy rầy mọi người. Kỳ thực, trong lòng cô rất tin tưởng họ. Tuy tính tình khác nhau và đôi khi khá dị hợm, Trần Quả vẫn cảm thấy họ là những đội viên đáng tin cậy. Thậm chí vụ lập team hiếp gà tối qua của Ngụy Sâm và Bánh Bao, Trần Quả cũng chịu tin rằng đó là một kiểu tu luyện, nhằm thả lỏng bản thân chẳng hạn.

Lo âu bọn họ tối khuya chưa về? Không hẳn, phần nhiều là do Trần Quả tò mò mà thôi. Cho nên cô mới cố kiềm chế, không để lòng hiếu kỳ của mình quấy nhiễu đến việc mọi người đang làm. Muốn biết, muốn hỏi cái gì, thì chờ đánh xong rồi hỏi!

Ngày nghỉ thứ hai cũng trôi qua như thế. Tối ngày thứ ba sẽ là trận chiến quyết định chủ nhân chiếc cúp vô địch mùa giải thứ mười, cùng ngày chắc chắn phải có một buổi train chung coi như khởi động.

Chỉ đến lúc này, Trần Quả mới lại nhìn thấy đông đủ mọi người.

Căng thẳng quá!

Từng phút từng giây trước trận quyết chiến là quá trình Trần Quả càng lúc càng căng thẳng. Cô sợ, cô rất sợ cả nhà vất vả khổ cực suốt một năm để rồi hụt chân ở bước cuối cùng. Nếu thật là vậy, cô không biết phải làm sao đối mặt với những thất vọng và muộn phiền kéo theo sau đó.

Buổi train tiến hành đã gần hai tiếng mà giao lưu trao đổi không quá nhiều, bầu không khí có chút ngột ngạt. Ai nấy dán mắt vào màn hình, không cố gắng chuyện trò để hòa hoãn sự nặng nề mà bước đi cùng nó, hòa chung một nhịp với nó.

Diệp Tu trông rất hài lòng với thái độ này. Hai giờ luyện tập kết thúc, hắn mới mỉm cười lên tiếng: "Chuẩn bị cả rồi chứ?"

Có người trả lời, có người gật đầu, toàn bộ đều là khẳng định.

"Vậy, chúng ta đánh và tiếp tục chiến thắng!" Diệp Tu nói.

Trả lời, gật đầu, khẳng định!

Xuất phát! Tiến quân đến sân nhà Luân Hồi, đến trận đấu quyết định toàn mùa giải. Hưng Hân cất bước, hành trình sau cùng!

Nhà thi đấu chật ních, hội tuyển thủ chuyên nghiệp kéo nhau đi xem trực tiếp cũng đã đến chờ từ sớm. Hoạt động bỏ phiếu ủng hộ diễn ra như mọi khi, nhưng điều đáng chú ý lần này không phải tỉ lệ thắng thua mà là lượng người tham dự ít hơn hẳn các trận khác trong vòng chung kết.

Nhà vô địch sắp được gọi tên, nhưng người ta không quan tâm?

Dĩ nhiên không thể, cho nên lý do chỉ có một: Người ta không biết nên vote cho ai. Trừ fan ruột và fan cuồng, nhóm fan trung lập chuyên suy xét thiệt hơn trước mỗi lần bắt kèo dường như đang cảm thấy bối rối.

Hiệp một, Luân Hồi đánh bại Hưng Hân trên sân khách, thể hiện sức áp đảo mạnh mẽ lên một Hưng Hân đã chứng tỏ thực lực ngang cơ sau trận bán kết với Bá Đồ, đồng thời dẫn đến tỉ lệ bỏ phiếu cao ngất ngưởng cho Luân Hồi trước hiệp hai.

Đến hiệp hai, Diệp Tu của Hưng Hân solo thắng Chu Trạch Khải của Luân Hồi, trận đoàn đội thì toàn những pha thần thánh lên đồng như cú vả vào mặt những người ủng hộ đội đương kim vô địch. Hưng Hân đánh hạ tường thành địa ngục trứ danh, đặt dấu chấm hết cho chuỗi toàn thắng trên sân nhà của Luân Hồi.

Luân Hồi thắng Hưng Hân trên sân khách, Hưng Hân lập tức đòi lại một trận thắng tương tự.

Xét lý thuyết, ai cũng thừa nhận Luân Hồi mạnh hơn Hưng Hân mọi mặt. Nhưng nếu Hưng Hân cứ tiếp tục ảo tung chảo thì sao?

Yếu tố khó đoán ở Hưng Hân là điều khiến fan trung lập lạc lối. Mọi người chợt cảm thấy câu thần chú của Lý Nghệ Bác quá đúng: Nào chúng ta hãy cùng chờ xem!

Cùng chờ xem! Trận chiến vinh danh nhà vô địch mùa giải thứ mười Liên minh Vinh Quang, chuẩn bị bắt đầu dưới ánh đèn lóa mắt, trong tiếng tung hô của hàng nghìn người hâm mộ!

Tuyển thủ hai đội xếp hàng trên sân, sẵn sàng tự tay kéo màn cho hành trình chinh phục mùa giải của mình.

Ai sẽ là quán quân?

"Luân Hồi!"

Người đông thế mạnh, fanclub đội chủ nhà cất tiếng gào đầu tiên.