Tòa Thành Trên Không

Chương 32



Editor: Linh LeNgôi nhà cũ lâu ngày vẫn còn như thế, ánh hoàng hôn loang lổ rơi trên bức tường bao cũ, mang theo vài nét hoang vắng, thê lương, cảnh còn người mất.

Cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, có một ý niệm nào đó thôi thúc cô mở cánh cổng kia ra, cánh cổng sắt nặng nề vang lên một tiếng. Cô khẽ thở dài một tiếng trong lòng, “ cậu chàng” to lớn này vẫn vậy. Khi còn nhỏ, cô không thể tự mình mở cổng mà phải hợp sức với anh họ của mình mới có thể mở nó ra. Có một vài lần cô đã từng muốn ông ngoại thay thế nó, nhưng vì ông quá thích cánh cổng được chạm khắc hoa văn kiểu Tây Ban Nha kia nên vẫn cứ luôn luyến tiếc không muốn đổi.

Bây giờ cô đã lớn rồi, lớn đến mức có thể trở thành vợ của một người đàn ông, lớn đến mức cô có thể tự mình mở cánh cửa nặng nề này.

Khoảng sân trước vẫn giữ được bộ dáng cũ trước khi cô rời đi. Ngồi xổm xuống, ở góc tường, cô tìm được mảnh ly nhỏ cổ mà ông ngoại yêu thích. Có lẽ, lúc đó ông cũng đoán được chiếc ly này là do cô làm vỡ! Lão tiên sinh kia đôi khi cũng thật biết giả bộ.

Lúc sắp rời đi, ông còn nói sẽ đưa cô đi xem buổi hòa nhạc sau giờ nghỉ.

Đứng trước cửa nhà, cô lấy tay khẽ huých vào, cánh cửa liền mở ra như để đáp lại. Chủ nhân của căn nhà này cũng thật sơ ý, không sợ trộm vào nhà sao?

Liệu lát nữa chủ nhà thấy cô đi vào có phải sẽ coi cô như một tên trộm không?

Xem ra, chủ nhân của ngôi nhà này có chút lười biếng. Đồ nội thất cũ của họ để lại trước khi rời đi vẫn còn nguyên. Thật may là chủ nhân mới đã không vứt chúng đi. Phải biết là, những thứ này vẫn thường hay xuất hiện trong những giấc mơ của cô.

Tranh thư pháp ở trên tường vẫn ở vị trí cũ, tản ra một mùi hương quen thuộc và dễ ngửi. Đây đều là những bảo bối của ông ngoại.

Đi dọc theo những tấm giấy dán tường cũ tới thư phòng của ông. Tất cả mọi thứ thân quen ở đây khiến hốc mắt của cô nóng lên. Vươn tay mở ngăn kéo bên trái ra, kích mắt ông thường dùng để đọc sách vẫn còn ở đó. Cô cầm chiếc kính đó lên, cẩn thận vuốt ve, nó tràn ngập mùi hương của ông, một mùi hương chỉ thuộc về riêng ông ngoại.

Cô gục mặt lên chiếc ghế trước bàn mà ông ngoại yêu thích, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“ Ông ơi, cháu về rồi.” Cô lẳng lẽ nói.

Căn phòng xa nhất ở phía nam chính là phòng cô. Cô đứng ngoài phòng, tự hỏi rằng liệu phòng của cô đã thay đổi chưa, người sống ở phòng của cô là người như thế nào.

Vươn tay ra đẩy, cánh cửa mở ra.

Trong một khoảnh khắc, cô có chút hoảng hốt, như ngẫu nhiên bị kéo vào khoảng không gian và thời gian bất định, giấy dán tường màu đất, một đống sách lộn xộn, một chiếc TV nhỏ và một tấm bản đồ thế giới được vẽ nhiều vòng tròn một cách thê thảm treo trên tường.

Như thể, cô được trở về thời niên thiếu, cô của khi ấy vẫn là một cô gái không rành sự đời, chỉ cần vừa mở cửa sổ ra là có thể thấy cửa sổ phòng đối diện, cậu thiếu niên ngồi trên bàn học làm bài tập về nhà, cậu thiếu niên cúi đầu trầm tư, ánh sáng màu vàng cam rơi trên khuôn mặt cậu. Đó giống như bức tranh ấm áp nhất thế gian, lấp đầy trái tim cô lúc đó.

Vươn tay, giả vờ như cậu thiếu niên kia vẫn còn ở đó, giả vờ như quên mất cậu thiếu niên đó giờ đây đã trưởng thành, giả vờ như anh không phải là chồng của người phụ nữ khác, giả vờ như cô không phải là vợ của người đàn ông khác.

Đưa tay ra, mò mẫm hình dáng của anh trong không khí, khuôn mặt anh vẫn là khuôn mặt lúc trước, tóc anh vẫn mềm như thế, lông mi anh như cánh bướm, khi cười lên lộ ra thần thái vui vẻ.

“ Kinh Hồng, dường như em lại rơi vào giấc mơ mà em tự tưởng tượng ra nữa rồi.” Cúi đầu, cô nói.

“ Em cũng thường hay mơ như anh sao? Hồng Nhạn.” Có giọng nói mờ mịt, khàn khàn vang lên.

Cô cười khổ lắc đầu, nhìn đi, không chỉ có ảo giác mà giọng nói của anh cũng vang lên rồi.

Ngay sau đó, cô được ôm vào trong một lồng ngực rộng lớn, những nụ hôn như cuồng phong bão tố cứ thế rơi xuống.

Hung hăng, cô dùng hết sức lực mà mình có đẩy anh ra, không nên tới, không nên xuất hiện ở đây, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không nên có ý ghĩ muốn tới đây. Cô đẩy anh ra, lao xuống cầu thanh mà không hề ngoảnh lại. Anh hét lên phía sau, Trì Hồng Nhạn, em còn muốn trốn tránh tới khi nào?

Không nói một lời, cô đi đến bên chiếc xe của mình và lập tức lái xe ra ngoài, nhưng chiếc xe của cô là xe loại cũ, vài phút sau đã bị xe của anh đuổi kịp.

Anh nói, Trì Hồng Nhạn, em có phải muốn thấy anh phát điên lên không? Được thôi, hôm nay anh sẽ phát điên một lần cho em xem.

Chiếc xe lao đi như tên bắn, mang theo sự điên cuồng, bỏ mặc tất thảy. Trong nháy mắt đã biến mất trước mắt cô.

Cô đột nhiên thấy sợ hãi, sợ muốn chết được, cô lấy điện thoại ra và gọi vào số anh.

Cuộc gọi được kết nối, cô nghe được tiếng cười ngạo nghễ của anh cùng âm thanh của chiếc xe đang chạy như bay.

“ Trì...” Giọng cô run rẩy: “ Anh Trì, anh... đừng làm bậy nữa.”

“ Anh Trì?” Anh phá lên cười: “ Trì Hồng Nhạn, chẳng phải em luôn tò mò về cảm giác khi đi tàu lượn siêu tốc sao? Ngay bây giờ, anh sẽ nói cho em biết, anh con mẹ nó thích cực kỳ.”

Âm thanh khổng lồ khi bánh xe ma sát với mặt đất vang lên.

“ Trì Kinh Hồng.” Cô hét to: “ Kinh Hồng, đừng, Kinh Hồng, em xin anh đấy, đừng làm em sợ.”

Đầu máy bên kia im lặng như chết.

Cô chưa bao giờ thấy ghét chiếc xe cũ này như ngày hôm nay.

Từ xa, cô thấy chiếc xe của anh đậu ở đó với những vết bánh xe đáng sợ in trên mặt đường.

Chân cô như mềm nhũn ra, đầu óc không thể tập trung nổi.

Anh tựa đầu vào vô lăng, trong khoang xe có phảng phất chút mùi xăng.

“ Kinh... Kinh Hồng.” Cô dùng đầu ngón tay dè dặt chạm vào tay anh, như thể chỉ cần dùng sức mạnh một chút thôi người đấy sẽ biến mất ngay lập tức không chút dấu vết.

Người đang nằm trên vô lăng không có phản ứng.

Nỗi sợ hãi vô cớ cứ thế ập đến, sự tuyệt vọng cứ thế dâng lên như thủy triều, giống như thể cô sắp mất đi anh.

Cứ như thế ôm lấy anh, ôm thật chặt lấy anh.

“ Kinh Hồng, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên giả vờ không biết anh, làm sao em lại có thể không biết anh được chứ? Sao em lại có thể? Em nghĩ, em chắc là điên rồi, em nghĩ, em chắc là...”

Cô đờ đẫn nói, đỡ đẫn nhắc lại, “ Kinh Hồng, anh đừng làm em sợ, anh không thể...”

“ Biết sai là được rồi.”

Anh thở dài một tiếng trên đầu cô, trong giọng nói có sự ngây ngất không thể cưỡng lại được sự vui mừng như phát điên, đây là Hồng Nhạn của anh! Hồng Nhạn của anh, cuối cùng anh cũng tìm được cô về rồi.

Kinh ngạc, Trì Hồng Nhạn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông này, sau đó lại chôn đầu vào trong lòng anh.

“ Sau này đừng chơi trò này với em nữa! Không bao giờ nữa, Kinh Hồng!”

Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của người trong trong vòng tay mình, Trì Kinh Hồng tìm một nơi thoải mái để cô tiếp tục dựa vào lòng mình. Có vẻ như việc anh vừa chạy xe như bay đã khiến cô sợ hãi rồi.

Vuốt ve mái tóc cô: “ Không, sẽ không bao giờ nữa.”

Họ lái xe về ngôi nhà cũ nơi Trì Hồng Nhạn từng sống.

Trì Kinh Hồng vươn tay ra cố gắng kéo tay Trì Hồng Nhạn nhưng Trì Hồng Nhạn ngay lập tức hung hăng hất ra.

“ Hồng Nhạn, anh thề, sau này anh sẽ không làm như thế thêm bất cứ lần nào nữa, em biết đấy, là em làm cho anh nóng nảy như thế, khi nghe em gọi anh là anh Trì anh đã giận tới mức điên lên được.”

Trì Kinh Hồng đi theo sau Trì Hồng Nhạn liên tục thề, nếu như anh không sự dụng cách thức cực đoan như thế thì không biết tháng nào năm nào mới tìm được cô về.

Khi tới căn phòng cũ của mình, Trì Hồng NHạn không nhịn được mà nở nụ cười. Anh lừa cô một lần, giờ cô lại lừa anh một lần, coi như huề nhau.

Thấy cô cười, Trì Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm. Anh ấn cô ngồi xuống giường, ngồi xuống cạnh cô, nâng tầm mắt lên.

“ Được rồi, bây giờ có phải là em nên nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không? Trước tiên là lý do tại sao em lại được gọi là Tracy.”

Trì Kinh Hồng nắm tay cô, nói, trong lòng anh bây giờ có rất nhiều câu hỏi, trước hết anh phải biết cho rõ ràng cái đã.

Cúi đầu, Trì Hồng Nhạn nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, chậm rãi kể.

“ Tracy là cô gái đầu tiên hiến tim cho em. Khi cô ấy mười tám tuổi, mẹ cô ấy chở cô ấy đến trường. Họ cãi nhau trong xe. Kết quả là tai nạn xảy ra. Tracy thì đi rồi còn mẹ cô ấy thì vẫn sống. Sau khi được cứu sống, ngày ngày, mẹ Tracy luôn sống trong sự tự trách. Sau đó, chứng trầm cảm của bà ấy ngày một nặng thêm khiến tinh thần bà ấy không còn mấy tỉnh táo. Sau khi phẫu thuật ghép tim xong, em đã đến chỗ bà ấy, trở thành Tracy. Tuy rằng tinh thần bà ấy vẫn còn bất ổn như cũ nhưng đã không còn khóc lóc giữa đêm khuya, mọi người cũng vì thế mà vui vẻ hơn nhiều.”

“ Nhưng thật không may là, khi tất cả các bác sĩ đều lạc quan, khi em gần như nghĩ rằng mình có thể quay lại bên anh vào sinh nhật lần thứ hai mươi của chúng ta thì trái tim mà em được cấy ghép lại có biểu hiện bài xích. Hơn nữa, tình hình trở nên ngày càng tồi tệ hơn. Sở dĩ, em bỏ lỡ lời hẹn năm hai mươi tuổi của chúng ta là bởi vì một năm trước khi hai mươi mốt tuổi, em gần như dành cả năm nằm trên giường bệnh, dựa vào thuốc thang, dựa vào mấy thiết bị y tế đó. Vào năm hai mươi mốt tuổi, mọi hy vọng của em gần như đã tan vỡ hết.”

“Lúc đó, em đã nghĩ, cứ như vậy đi! Dù sao thì, cuối cùng kết quả vẫn sẽ như thế thôi, vậy nên hãy để Kinh Hồng cứ nghĩ rằng Hồng Nhạn không còn trên đời này nữa. Dù sao thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ rời xa anh ấy.”

“ Năm hai mươi hai tuổi, trừ ông ngoại ra, tất cả mọi người, kể cả bác sỹ chủ trị cũng không còn hy vọng với em nữa, bởi vì trái tim em được cấy ghép đang dần suy kiệt. Vào cuối tháng tư, dường như em thấy cơ thể mình như thể tốt lên nhiều, thậm chí có thể tự mình đi lại được. Lúc đó, em nghĩ đây có thể chính là hiện tượng hồi quang phản chiếu. Em muốn mua vé máy bay quay lại lén nhìn anh một cái, nhưng em lại sợ mình chưa kịp nhìn thấy anh đã chết ở trên máy bay thì lúc đó ông ngoại sẽ đau lòng biết bao nhiêu cơ chứ.”

“ Vì thế mà em đã nảy ra một ý tưởng thú vị. Nghe nói tổ tiên của người Gypsy có sự thông linh. Họ sẽ giúp cho con cháu mình thực hiện một điều ước trước khi rời khỏi cõi đời. Vì thế, em đã mặc một bộ quần áo của người Gypsy, em muốn giả vờ làm một người Gypsy, và xem xem họ có nhận ra được em không. Em cầu nguyện là họ không phát hiện ra em, sau đó cầu nguyện cho họ dùng pháp thuật để giúp em có thể về gặp anh lần cuối trước khi linh hồn em biến mất, ngốc lắm đúng không? Nhưng mà, anh không biết được khi đó em nhớ anh ra sao đâu.”

“ Em luôn tự hỏi, Kinh Hồng liệu có trở nên cao hơn không? Có trở nên mạnh mẽ hơn không? Có trở nên đẹp trai hơn không? Có trở nên vui vẻ hơn không? Có đau lòng vì em không? Đã quên em chưa? Có cùng Mai Nặc ở bên nhau nữa không? Đã học đại học hay chưa? Đã tốt nghiệp hay chưa?”

Những giọt nước mắt ấm áp rơi trên tay cô, Trì Hồng Nhạn vươn tay ra muốn chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt đang cúi càng ngày càng thấp của Trì Kinh Hồng, cô khẽ nở nụ cười.

Hóa ra, Kinh Hồng của cô cũng là một người đàn ông đa cảm như thế.

Gục đầu vào vai anh, nhẹ nhàng, cô nói.

“ Đồ ngốc, bây giờ em sống còn không tốt sao? Những thứ đó đều đã qua rồi! Những thứ không tốt đó đều đã qua cả rồi!”

Đúng thế! Đều đã qua cả rồi!

- --------------------------

Hết chương 32