Tỏa Ái

Chương 63



Ôn nhu ôm người đang ngủ say trong ngực vào phòng ngủ, đắp cho cậu chiếc chăn tơ, Lãnh Linh Dạ lập tức xoay người đi vào phòng khách.

Rót cho mình một chén rượu đỏ, y nhìn về phía bóng người trong bóng tối, nhàn nhạt nói:

“Ta không nhớ là ngươi có thói quen rình rập như thế.”

“Ba!” một tiếng, mấy ngọn đèn trên tường liền sáng lên, ánh sáng chói chang soi rõ gương mặt của một nam nhân tuấn tú đang tựa lưng vào tường.

Nghe được câu nói đầy trào phúng của Lãnh Linh Dạ, nam nhân giơ hai tay lên, làm ra vẻ vô tội, nói:

“Ai bảo ngươi có mấy hành động thương hương tiếc ngọc đến thế, làm ta kinh ngạc đến mức quên cả lên tiếng chào hỏi.” Đi đến quầy bar, nam nhân tự nhiên như chính mình là gia chủ, rót cho mình một ly đầy. Dù sao thì Lãnh Linh Dạ cũng lắm tiền nhiều của, hắn bất quá chỉ là lợi dụng nguồn tài nguyên sẵn có mà thôi.

Chất lỏng chảy vào trong cổ khiến nam nhân nhe răng cười, rượu này uống vào rồi vẫn còn lưu lại hương thơm tinh khiết trên đầu lưỡi, không cần nói cũng biết là rượu lâu năm, một người yêu rượu như hắn dĩ nhiên không thể bỏ lỡ.

“Rượu này tuyệt thật.”

Thấy nam nhân kia không chút khách khí uống sạch hơn nửa bình rượu, Lãnh Linh Dạ cũng không có chút nào lo lắng hắn sẽ say. Y mở tủ rượu ra, lấy một chai rượu đỏ khác, vừa rót rượu vừa bình thản nói:

“Hắn ta đang ở Cửu Long.”

Đôi mắt màu lam khẽ nhíu, một tia tinh quang như thoáng xẹt qua rồi ngay lập tức nam nhân lại giương ra gương mặt tươi cười vô lại:

“Tạ ơn a, huynh đệ.”

Nghe lời cám ơn của nam nhân, Lãnh Linh Dạ vẫn không có biểu cảm gì, chỉ đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Giây tiếp theo bỗng có tiếng nói truyền đến từ sau lưng làm y dừng bước.

“Nghe nói có người muốn lấy cái đầu của ngươi.” Nhìn chăm chú chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, đôi mắt màu lam hiện ra vẻ mỉa mai: “Bất quá, buồn cười nhất chính là đối phương lại ra giá chỉ có một trăm vạn đô la Hồng Kông.”

Không đợi Lãnh Linh Dạ phản ứng, nam nhân bật cười thành tiếng:

“Ha ha, thật không thể tưởng tượng được là cái đầu của người chỉ đáng giá một trăm vạn đô la Hồng Kông.” Với cái giá đó lại muốn lấy đầu Lãnh Linh Dạ đã là điều buồn cười đến chết, nhưng càng làm người ta tán dương hơn chính là vụ làm ăn như vậy mà vẫn có người dám tiếp nhận.

Nam nhân lắc lắc đầu ra chiều thú vị lắm, rồi nâng ly uống sạch phần rượu còn thừa lại.

Nghe nam nhân nói thế, đôi mắt phượng hiện lên một tia âm tàn, y có thể đoán ra được người muốn giết y là ai.

“Ngươi không có cách giải quyết?” Dựa vào đẳng cấp của nam nhân trong giới sát thủ, không có khả năng nào hắn lại chỉ biết ngồi nhìn mặc kệ.

“Năng lực của ta mà kém vậy sao?” Hơi nghiêng ngã một chút, trên mặt nam nhân hiện lên ý tứ phiền muộn: “Chỉ là, lâu rồi ta không có thấy một chuyện thú vị như thế.” Đúng vậy, đã rất lâu rồi kể từ lần cuối hắn có thể mỉm cười thật sự.

Bất quá, hắn biết rõ, sau này hắn sẽ không bao giờ… nhàm chán nữa.

“Ngươi có thể bỏ công việc này rồi.” Đã tìm được người hắn muốn tìm, như vậy hắn cũng có thể từ bỏ thế giới của những tên sát thủ kia.

Lời nói đó của Lãnh Linh Dạ khiến nam nhân sững sờ. Phải, hắn chỉ một lòng nghĩ cách làm sao để tìm được người kia, lại quên đi vấn đề trọng yếu.

“Ngươi không nói, bản thân ta cũng quên mất.” Uống xong ly rượu cuối cùng, nam nhân đứng dậy đi về hướng cửa ra vào.

“Đi trước, bye bye.”

“Răng rắc” một tiếng, hắn không cần hỏi Lãnh Linh Dạ mật mã, cứ đơn giản mở cửa ra rồi khép lại.

Nếu như đến mấy cánh cửa như thế mà hắn còn không mở được, thử hỏi hắn làm sao giết người phóng hỏa?

Lãnh Linh Dạ nhớ rõ, sở dĩ y có thể quen biết nam nhân này đều là vì lần đó trong các tấm ảnh chụp trộm Diêu Quân Hạm, có một kẻ luôn biết cách nghiêng người né tránh, chỉ đưa lưng về phía máy ảnh. Mới xem qua thì căn bản không có gì kì quái, nhưng có thể tránh được các tay thợ chụp lén chuyên nghiệp thì không phải là điều mà người bình thường làm được.

Sau khi cùng nam nhân ấy tiếp xúc, Lãnh Linh Dạ càng thêm khẳng định suy đoán của y là đúng. Cho nên, y đã quyết định mời một kẻ không có cả lý lịch sơ lược như hắn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của chi nhánh L.S tại Mỹ, với điều kiện trao đổi là y sẽ thay hắn tìm một người.

Y và hắn luôn biết cách lợi dụng tài nguyên của đối phương để đạt được mục đích của mình, và đây cũng là điểm chung khiến cả hai trở thành bằng hữu.

Hôm nay, họ lại có thêm một điểm chung nữa… họ đều là những người đồng tính.

***

Từ trong ***g ngực quen thuộc tỉnh lại làm Mâu Thần An cảm thấy hơi sững sờ, nhưng lại lập tức nhớ đến chuyện hôm qua cậu đã cùng Dạ quay về thì liền thấy yên tâm.

Nhẹ nhàng dựa vào khuôn ngực rắn chắc, nghĩ đến tối qua Dạ lái xe tận Xích Trụ đón cậu, vừa đi vừa về cũng mất hơn 8 tiếng, cậu thật không đành lòng đánh thức Dạ nên cậu lại nhắm mắt cùng Dạ ngủ tiếp.

Chưa ngủ được bao lâu, sự yến tĩnh của sớm mai đã bị một hồi chuông điện thoại phá tan.

Mâu Thần An nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên đầu giường. Số điện thoại này không có mấy người biết, mà số người gọi đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thấy rõ số điện thoại gọi đến, cậu không khỏi kinh ngạc kêu lên thành tiếng:

“Mẹ!?” Lại ngay lập tức nhớ đến bên cạnh còn có người đang ngủ say, cậu vội vàng hạ âm lượng xuống, may mắn là Dạ dường như không bị đánh thức nên cậu mới yên tâm nói tiếp: “Mẹ, mẹ gọi đến có chuyện gì không?”

“Tiểu An, dạo này sao mẹ gọi cho con thì con đều tắt máy thế?”

“Con… Con quên sạc pin.” Vì sợ nhận được điện thoại của Dạ, cậu cứ đơn giản tắt nguồn luôn. Không ngờ vì vậy mà bỏ lỡ mấy cuộc gọi của mẫu thân.

“À, vậy mai mốt con nhớ đừng quên nữa đó.” Nghe ra trong giọng nói của cậu có chút chần chờ, Đỗ Tĩnh Nhu cũng không muốn hỏi nhiều thêm nữa.

“Ân, con biết rồi. Mẹ, mẹ tìm con có có việc à?”

Thấy người ở đầu dây bên kia trầm mặc mãi cũng không nói, Mâu Thần An khó hiểu nhíu mày.

“Mẹ?”

“Ai, mẹ chỉ là đang nghĩ…” Thật tình, lần này nàng gọi điện cho con không phải là vì muốn nói cho nó biết quyết định của bọn họ hay sao? Bất quá, trước tiên nàng muốn xác minh một chuyện: “Tiểu An, mẹ hỏi con, con có phải hay không… đã yêu một nam nhân?”

Câu hỏi của mẫu thân làm cho Mâu Thần An hoàn toàn ngẩn người ra, cậu thật không hiểu làm sao mà mẫu thân lại biết cậu… yêu một nam nhân. Bất quá, hiện tại đây không phải là điều quan trọng –

Cậu đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, dù cho người nhà cậu có phản đối, cậu cũng sẽ dũng cảm đối mặt.

“Vâng ạ.” Điều chôn sâu dưới đáy lòng bao nhiêu năm rốt cuộc cũng đã có thể chính miệng mình thừa nhận, đổi lại là trước kia cậu chắc chắn không dễ dàng nói ra như thế. Cái này cũng phải cám ơn Dạ, nếu như không phải Dạ một lòng chấp nhất cùng cường thế, chỉ sợ cậu không thể kiên cường đến bây giờ.

Không thể tưởng tượng được là Mâu Thần An lại dứt khoát thừa nhận khiến Đỗ Tĩnh Nhu ngược lại nói không nên lời.

“Mẹ, con biết mọi người nhất định sẽ rất ngạc nhiên, nhưng con thật sự rất yêu anh ấy, con không muốn rời xa anh ấy đâu, con hy vọng mọi người có thể… đồng ý.” Thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của mẫu thân, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, dù mẫu thân không đồng ý, cậu… cậu cũng sẽ không rời xa Dạ.

Khẽ thở dài, quả thật đúng như nàng đã nghĩ, con nàng yêu người nam nhân kia.

“Mẹ đã biết rồi.”

Nghe tiếng thở dài của mẫu thân, Mâu Thần An không khỏi thấy mờ mịt hai mắt. Nói với mẫu thân cậu và nam nhân ở cùng một chỗ đã đủ khiến nàng kinh ngạc, nhưng cậu lại còn muốn mẫu thân đồng ý nữa, quả là bức người quá đáng.

“Mẹ, nếu như mọi người… không đồng ý cũng không sao, con sẽ từ từ chờ đến khi mọi người chấp nhận.” Cậu sẽ chờ, nhất định chờ, đến khi người nhà tán thành chuyện của cậu với Dạ mới thôi. “Con chỉ là muốn cho mọi người biết rõ, anh ấy thật sự đối xử với con rất tốt.”

“Mẹ biết mà.” Nếu như không phải khi đó Lãnh Linh Dạ chính miệng nói với nàng rằng y yêu Mâu Thần An, sao nàng có thể cam tâm đem con mình giao cho y? “Mẹ còn chưa nói là mẹ không đồng ý đó…”

“Vậy ý của mẹ là…” Không thể tin được mẫu thân lại đáp ứng, cho nên cánh tay cậu đang cầm điện thoại liền nhịn không được bắt đầu run rẩy.

“Mẹ và cha con đã thương lượng rất kỹ, nếu như con cũng yêu cậu ta thì chúng ta sẽ đồng ý. Về phần bọn Tiểu Quang thì con cứ yên tâm, khi mẹ hỏi bọn chúng có nói chỉ cần con được hạnh phúc là tốt rồi.” Thật đúng là khó tin, khi biết Mâu Thần An yêu nam nhân, mấy đứa con của nàng so với hai người lớn còn tỉnh táo hơn nhiều, khiến cho nàng và Mâu Đức Hưng giật mình không ít.

“Mẹ, cám ơn mọi người…” Ngoại trừ cám ơn, cậu cũng không tìm ra được từ nào khác.

“Cám ơn cái gì a, đứa con ngốc này, là mẹ cùng cha con thiếu nợ con nhiều lắm.” Từ nhỏ, Mâu Thần An đã vì gia đình mà hy sinh quá nhiều, hôm nay rốt cuộc nó cũng tìm được hạnh phúc của mình, dù niềm hạnh phúc này là từ một người nam nhân mang đến. Nhưng chỉ cần đứa con thấy vui, đối phương có là nam nhân hay không cũng không quan trọng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đỗ Tĩnh Nhu đã có thể mỉm cười chúc phúc cho con mình.

“Con có rảnh thì nhớ thường xuyên về thăm nhà. Nhớ kỹ, ở bên ngoài không giống với ở nhà, con phải biết tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đó.”

“Ân, con biết rồi mẹ.”

“Được rồi, không còn gì nữa, mẹ cúp máy đây.”

Cúp điện thoại, Mâu Thần An mỉm cười, nội tâm vui sướng không ức chế nỗi khiến cậu muốn ngay lập tức nói cho Dạ nghe tin tốt lành này. Vừa lúc đó, cậu lại bắt gặp đôi mắt phượng kia đang chăm chú nhìn cậu, khiến cậu ngây ngốc cả người.

“Anh tỉnh rồi?” Dạ tỉnh khi nào chứ?

“Ân.” Từ khi Mâu Thần An thức dậy nghe điện thoại thì y cũng đã thức theo.

“Vậy anh… nghe hết rồi?” Thấy người trên giường nhẹ gật đầu, hai gò má của cậu dần dần ửng đỏ: “Mẹ của em nói…”

“Anh hiểu.” Từ biểu lộ của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ có thể thấy được người nhà cậu đã đồng ý cho cậu và y ở cùng một chỗ. Vuốt ve hai gò má ửng hồng, y trầm thấp nói: “Lời em mới nói vừa rồi, nói lại lần nữa xem.”

“A?” Lời cậu mới nói vừa rồi sao? Lúc nãy cậu nói nhiều lắm, Dạ muốn cậu nói lại câu nào?

“Em yêu anh, nói lại lần nữa xem.” Đây là lần đầu tiên y nghe được Mâu Thần An nói rằng cậu yêu y.

“!”

Yêu cầu này của nam nhân khiến Mâu Thần An lập tức đỏ bừng cả mặt, e lệ nhìn sang nơi khác, nhưng lại ngay lập tức bị một vòng tay cứng rắn giam vào trong ngực. Nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn ngập yêu thương của y, nhìn đôi mắt phượng chứa đầy dục vọng trần trụi, cậu khẽ nhếch đôi môi, lắp bắp:

“Vừa nãy… nói… nói rồi mà.” Ngụ ý tức là cậu sẽ không nói lại lần thứ hai.

Muốn cậu trước mặt nam nhân nói ra ba chữ đó, da mặt của cậu mỏng thế sao đáp ứng được.

Đôi mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm. Y khẽ vuốt đôi môi đang run rẩy kia, hỏi:

“Không chịu nói?”

Thoáng thấy trong mắt nam nhân rõ ràng là vẻ uy hiếp, Mâu Thần An trộm thở dài. Nếu cậu thật sự không muốn bản thân phải nằm liệt giường suốt mấy ngày thì đành thỏa hiệp thôi. Nhưng mở miệng rồi, cậu mới phát hiện thanh âm của cậu không lớn hơn tiếng muỗi vo ve là bao.

“Em yêu anh.”

Mày kiếm cau lại, Lãnh Linh Dạ rõ ràng bất mãn với việc Mâu Thần An qua loa như thế. Nhưng khi thấy hai gò má của cậu càng lúc càng hồng thì y lại khẽ nhếch khóe miệng lên. Thôi thì, có nói còn hơn không nói.

“Chúng ta kết hôn a.”

Lời nói của nam nhân khiến Mâu Thần An ngốc lăng ra, nhưng khi thấy nụ cười nơi khóe miệng cũng y thì cậu cũng cười theo

“Hảo.”

Nhưng mà, Mâu Thần An thế nào cũng không nghĩ đến, sau khi cậu đáp ứng lời cầu hôn của nam nhân xong thì mấy ngày kế tiếp cậu không cách nào xuống được khỏi giường. Theo như lý do mà Lãnh Linh Dạ dùng để biện hộ thì chính là, y muốn tận hưởng đêm tân hôn sớm hơn một chút.

Bất quá, nếu như ngươi hỏi y, đêm tân hôn có thể vì thế mà không cần động phòng hoa chúc hay không?

Ha ha, các vị cũng biết, lời nói của nam nhân đang chìm trong dục vọng là tuyệt đối không thể tin, nhất là khi đó lại là một nam nhân độc tài.

Gặp được Lãnh Linh Dạ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu phúc thay cho Mâu Thần An, hy vọng cậu ấy sau này không quá “vất vả” a.