Tỏa Ái

Chương 6



Bất quá, ông trời cũng còn công bình, không có quên đi nỗi bất hạnh của Mâu gia.

Sau khi đóng tiền thuê nhà vài ngày, một người anh em họ xa đột nhiên gọi điện tới bảo là có một kẻ có tiền trong nhà cần mướn người hầu, nói bọn họ mang Mâu Thần An đi thử thời vận. Nghe nói tiền lương tính ra khá cao, ký một cái hợp đồng dài hạn, như vậy trong vài năm sẽ không phải lo cái ăn cái mặc, còn có tiền dư ra để tiêu xài, rất nhiều người đều đến xin việc thử.

Chuyện này vào tai người khác đúng là tin động trời, nhưng đối với Mâu gia thì không. Bọn họ thật không nỡ để cho Mâu Thần An đi làm người hầu của kẻ khác, đừng nói những kẻ có tiền đều rất có thế lực, nếu rơi vào tay ông chủ không tốt, bọn họ làm sao có thể yên tâm?

Dù bọn họ không có tiền, không dạy dỗ Mâu Thần An được đàng hoàng, cũng không thể để nó bị người khác khi dễ. Những kẻ nghèo hèn như họ trong mắt kẻ có tiền đều không đáng một xu, để một đứa bé như vậy bị khi dễ thì họ làm sao chịu được.

Dù hiện tại nghèo khó thế nào, bọn họ cũng sẽ không đồng ý để cho tiểu hài tử đi làm người hầu của kẻ khác.

Tuy nhiên, điều làm Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu kinh ngạc chính là, người chủ động đề cập đến chuyện này lại là con bọn họ – Mâu Thần An.

“Cha mẹ, cha mẹ để cho con đi đi. Như vậy trong nhà có thể kiếm chút tiền, mọi người cũng sẽ dễ sống hơn. Lại nói, người ta cũng không biết có nhận con hay không, chúng ta cứ đi xem thử thôi. Hơn nữa, bọn đệ đệ cùng muội muội còn phải đi học, không thể để tụi nó bỏ học như con.”

Gương mặt nho nhỏ ngăm đen, tràn ngập kiên cường cùng kiên định, thân thể gầy nhỏ đứng thẳng.

Trong lúc Mâu Thần An nói ra những lời này, bốn đứa nhỏ đứng sau trên mặt đầy vẻ khổ sở nhưng không ai đứng ra phản đối, hiển nhiên là vì cậu đã nói qua với chúng, nếu không chúng cũng sẽ không an tĩnh như vậy.

Chăm chú nhìn Mâu Thần An hồi lâu, Đỗ Tĩnh Nhu chợt ôm chặt lấy cậu, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống vai con, trong nháy mắt thấm ướt một mảng to quần áo.

“Tiểu An, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ thật sự xin lỗi con…” Nàng thật quá vô dụng, không những làm cho con mình bỏ học còn phải để nó đi làm người hầu, nó mới có 12 tuổi a! Bọn họ đối với nó thật sự là quá thiệt thòi, hay phải nói là bọn họ thiếu nợ nó nhiều, nhiều lắm, rất nhiều,…

Đỗ Tĩnh Nhu khóc khàn cả giọng làm cho mắt của mọi người xung quanh đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể trầm mặc đứng một bên.

“Mẹ, con rất sẵn lòng giúp đỡ việc trong nhà mà, thật sự rất sẵn lòng.” Cậu biết rõ cha mẹ đối với cậu luôn rất tốt, cho nên cậu không cần họ xin lỗi, thật sự không cần.

Đêm nay, người một nhà ngồi yên lặng ăn bữa cơm tối, tất cả mọi người đều đem thức ăn gắp vào chén Mâu Thần An, cho dù thức ăn trong chén cậu đã chất cao như núi, mọi người vẫn tiếp tục gắp thêm rau bỏ vào. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bữa cơm này có lẽ chính là bữa cơm cuối cùng của Mâu Thần An ở nhà.

Sáng sớm hôm sau, từ biệt người nhà, Mâu Thần An ôm một gói quần áo to của mình theo chân Đỗ Tĩnh Nhu bước lên ôtô của người môi giới.

Từ nhỏ Mâu Thần An chưa từng rời khỏi Sai Kung, phạm vi hoạt động ít ỏi của cậu chỉ giới hạn trong nhà và ngoài biển. Nơi xa nhất từng đi chính là trường học, bất quá cũng chỉ duy trì được trong một năm. Tuy là rất đáng tiếc, nhưng tối thiểu cũng coi như có ăn học.

Trên đường đi, cậu cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cậu chưa từng thấy trên đường lớn có thể có nhiều người như vậy, những người kia nhìn qua đều có vẻ rất lạ. Thoáng bắt gặp ánh mắt của người môi giới nhìn cậu, Mâu Thần An vội cúi đầu. Cậu không hiểu ánh mắt phức tạp đó là gì, chỉ biết ánh mắt đó làm cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Đợi đến khi cậu biết rõ loại ánh mắt đó gọi là khinh thường cùng chế nhạo thì đã là chuyện nhiều ngày sau đó.

Bộ dáng cậu lúc này chỉ sợ cũng giống như trên TV hay nói, Hai Lúa lên thành phố a. Hai tay nắm chặt đầu gối, Mâu Thần An âm thầm hạ quyết tâm từ nay về sau cậu nhất định phải cố gắng không làm cho cha mẹ vì cậu mà mất mặt.

Sau khi xuống xe, bọn họ đi bộ thêm một lúc rồi mới dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa. Hai cánh cửa chính biệt thự làm bằng đồng có khắc hoa văn, tường cao lớp lớp tạo một vẻ khí phái phi thường.

Ở bên phải cửa chính có một khối đá cẩm thạch màu đen, trên mặt có khắc hai chữ: Lãnh uyển.

Thông qua bộ đàm, bọn họ nói rõ ý định đến đây. Không lâu sau, một nam nhân mặc quần áo trắng đi tới, thay bọn họ mở cửa.

“Mời.” Liếc mắt nhìn ba người, đơn giản quăng lại một câu rồi hướng về trước bước đi, cũng không quan tâm người phía sau có theo kịp hay không.

Thấy người dẫn đường sắp đi xa, ba người vội vàng phục hồi lại tinh thần liền chạy theo để bắt kịp. Ngoại trừ lúc đầu có nhìn ngây ngốc xung quanh một chút, trên đường đi bọn họ đều cẩn thận cứ đi theo chứ không dám nhìn đông nhìn tây nữa.

Đi một đoạn, họ được dẫn vào chủ phòng, trang hoàng trong phòng chỉ có thể dùng từ tráng lệ để hình dung. Cả phòng khách thật to lớn cũng chỉ thấy vài người lui tới, tất cả bọn họ đều mặc quần áo trắng. Trong phòng khách có một người nam nhân trung niên đang đứng, dưới sự chỉ huy của hắn, tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh làm công việc của mình, không có cất tiếng nói chuyện với nhau, chỉ chuyên tâm ai làm việc nấy.

Không kịp ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, bọn họ đã bị dẫn tới trước mặt nam nhân trung niên.

“Tổng quản, đã mang người đến.”

“Ân.” Gật nhẹ đầu, ý bảo hắn có thể đi làm chuyện của mình. Dời ánh mắt từ người hầu sang ba người trước mặt, hắn lập tức nhíu mày.

Hai người trong đó mới nhìn qua đã biết là từ nông thôn đến, liền trực tiếp đưa mắt chuyển về phía người nam nhân. Lãnh uyển bọn họ chính là hào trạch (gia đình có tiền có thế) nổi danh ở Hương Cảng, người hầu trong nhà tự nhiên phải được chọn lựa kỹ lưỡng, nếu không tin tức truyền ra sẽ làm mất đi thân phận lão gia bọn họ.

“Ngươi là người đến xin việc?” Nam nhân trung niên cũng không nhìn hai người kia, trực tiếp hướng người nam nhân nói.

“Không, không phải tôi, là nó.” Bị người nam nhân trung niên được gọi là tổng quản kia nghiêm khắc nhìn khiến lưng phát lạnh, nam nhân vội vàng lắc đầu, đem Mâu Thần An đứng cạnh đẩy ra.

Đợi đến lúc cái nhìn nghiêm khắc đó rời khỏi người mình, nam nhân mới thở phào một cái, âm thầm cảm thấy may mắn vì không phải là hắn đến làm người hầu, nếu không bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm suốt ngày, sớm muộn gì cũng sợ tới chết.