Tô Tô

Chương 8: Phí tiên sinh muốn gì ở tôi?



Sau khi nghe câu trả lời của Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu chỉ hơi nhướng mày đáp lại. Phẩm cách của một quý ông là tôn trọng người khác cũng như tôn trọng chính mình, anh sẽ không hỏi những câu hỏi mà cô dè dặt, nếu cô không muốn nói thêm, anh sẽ bỏ qua chủ đề này.

Phí Nghi Chu nhích người, chậm rãi tiến lại gần cô vài bước, ánh sáng xung quanh thay đổi, người dần từ trong bóng tối bước ra ánh sáng rực rỡ, ngũ quan rõ ràng, mặt mày đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt lười biếng cũng trở nên rõ ràng.

Khi Ân Tô Tô nhìn thấy anh đến gần, cô lập tức cảnh giác với những thay đổi trong hào quang xung quanh mình. Bằng một động tác hoàn toàn vô thức, cô lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách xa với anh.

"Cô rất sợ tôi?" Phí Nghi Chu đứng yên, bình tĩnh nhìn cô, hỏi.

Ân Tô Tô vẫn nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng trên khuôn mặt, khi cô nghe thấy điều này, vẻ mặt rõ ràng là khựng lại, cứng đờ vài giây mới thành thật nói: "Xem là vậy... đi"

Đối phương có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh và tập trung, đồng thời mang theo một chút nghi hoặc, không nhúc nhích hỏi: "Tại sao?"

Ân Tô Tô nghẹn họng.

Người đàn ông này khí chất uy nghiêm lạnh lẽo, không giận tự uy, vừa nhìn liền có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Sợ anh không phải rất rõ ràng sao?

Cố tình hỏi câu hỏi này, chẳng lẽ...

Muốn nghe cô tâng bốc?

Ân Tô Tô, người đã làm việc trong làng giải trí được vài năm, đã hiểu ra.

"Phí tiên sinh, có rất nhiều người sợ ngài, tôi chỉ là một trong số đó thôi." Cô cố gắng bắt chước lời khen chân thành nhất, nói: "Nỗi sợ hãi của mọi người thực ra là sự tôn trọng quá mức. Dù sao thì ngài cũng là một người quá đẹp trai."

Phí Nghi Chu: "..."

Phí Nghi Chu im lặng.

Với địa vị của mình, từ nhỏ đến lớn chắc chắn anh đã nghe rất nhiều lời nịnh nọt, dù là chân thành hay giả dối. Nhưng những lời "từ đáy lòng" của cô gái trước mặt khiến Phí Nghi Chu dở khóc dở cười.

Trong giọng điệu tâng bốc của cô có chút bất lực, như thể ẩn ý là "Được rồi, khen ngài rồi ngài đã hài lòng chưa? Nếu còn chưa đủ, tôi vẫn có thể tiếp tục khen."

Trong mắt Phí Nghi Chu hiện lên một tia hứng thú, anh bình tĩnh lại, đột nhiên hỏi: "Cô có thích hay kiêng món gì không?"

Chủ đề nhảy quá nhanh.

Ân Tô Tô sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngài lại hỏi cái này?"

Phí Nghi Chu cong khóe miệng, nhếch lên một nụ cười lười biếng, chậm rãi nói: "Đói bụng chờ cô đến tận bây giờ. Không biết cô Ân có thể nể mặt tôi cùng nhau dùng bữa tối hay không."

"..."



Trong vòng một ngày, trái tim nhỏ bé của Ân Tô Tô đã mấy lần bị dọa sợ, bây giờ nó đập mạnh đến mức cô gần như tê liệt.

Anh đích thân đón cô ở gần nhà, giới thiệu cho cô những tài nguyên tốt nhất, đợi cô thử vai suốt buổi chiều, hiện tại, anh còn mời cô đi ăn tối với anh.

Thành thật mà nói, Ân Tô Tô thực sự không hiểu Thái tử gia này muốn làm gì.

Không phải đúng như anh nói, chỉ muốn "kết bạn" với cô chứ?

Ở trong ngành này năm năm, mọi người đều biết trên trời sẽ không rơi xuống miếng bánh nào, tất cả tài nguyên đều có giá cả rõ ràng, muốn lấy được thì phải trả giá tương ứng. Cô thực sự sợ rằng mình sẽ không thể chịu nổi giàu sang phú quý được ném đi ném lại nhiều lần.

Lời Phí Nghi Chu vừa nói là một câu hỏi, nhưng Ân Tô Tô biết rõ cô không thể đưa ra câu trả lời phủ định.

Bởi vì một khi đắc tội người này, ngày cô bị sa thải không còn xa nữa.

Trong lòng có ngàn cơn sóng, nhưng thực tế thời gian chỉ trôi qua có nửa phút. Sau giây phút bối rối ngắn ngủi, Ân Tô Tô lén hít vào thở ra, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười dịu dàng với người đàn ông cách đó không xa, đạo đức giả nói: "Ngài cứ sắp xếp."

*

Khi trở lại phòng thay đồ và cởi bỏ trang phục, Ân Tô Tô lại gặp rắc rối.

Ảo tưởng ăn ảnh với lớp trang điểm đậm trên thực tế giống như quỷ kiến sầu, nhưng nếu phải cùng con trai cả của Phí gia đi ăn tối, để mặt mộc lại càng không được.

Ân Tô Tô không còn cách nào khác ngoài phải thỏa hiệp. Cô tẩy đi một nửa lớp trang điểm và để lại một nửa. Cô lau đi phấn mắt màu xanh đậm cùng đôi môi đỏ rực, sau đó dùng kem che khuyết điểm.

Vài phút sau, khuôn mặt trong gương cuối cùng miễn cưỡng thấy được hình người.

Ân Tô Tô không dám chậm trễ, cô nhanh chóng sửa sang quần áo, dùng kẹp kẹp mái tóc đen dài rồi nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài.

Không ngờ tốc độ quá nhanh, đà quá mạnh, vừa đi ra ngoài, suýt chút nữa đã va phải ai đó.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Ân Tô Tô dừng lại, xấu hổ xin lỗi và ngẩng đầu lên, "Ngài không sao chứ..."

Chữ "ạ" cuối cùng lặng lẽ bị cô nuốt trở về.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Ân Tô Tô sững người, má khô khốc, mười ngón tay theo phản xạ nắm chặt quai túi xách Lady Dior trong tay, ngay cả hơi thở cũng tắc nghẽn.

Mặt Ân Tô Tô đã đỏ bừng.

Làm thế nào để không xấu hổ nếu đã xấu hổ hai lần trước mặt cùng một người đàn ông trong vòng vài giờ.

Cô im lặng xấu hổ, nghe người đối diện hỏi cô với vẻ lịch thiệp: "Có va phải cô không?"

"... Không." Ân Tô Tô lắc đầu, 囧囧 thấp giọng xin lỗi: "Ngại quá. Sợ ngài đợi lâu nên tôi đi hơi nhanh."

"Quý cô xinh đẹp, chờ đợi một cô gái xinh đẹp là thiên chức của đàn ông. Hơn nữa, tôi cũng chưa đợi lâu lắm." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Sau này mọi việc cứ từ từ, không cần vội."

Ân Tô Tô khẽ mím môi, mơ hồ cảm thấy những gì anh nói thật kỳ lạ.

Sau này mọi việc cứ từ từ.

Sau này......

Cô và anh có sau này gì chứ?

Ân Tô Tô lơ đãng nghĩ về từ ngữ này, không biết phải nói gì lại nên chỉ có thể gượng cười không nghĩ thêm gì.

Hai người lên xe ở bãi đậu xe trên tầng và đi thẳng vào thang máy tốc hành để rời khỏi FEI Phạn.

Hà Kiến Cần ban đầu đi cùng Phí Nghi Chu, nhưng khi Ân Tô Tô ra khỏi phòng thay đồ, anh ta nhân cơ hội rời đi, chỉ để lại A Sinh, người chịu trách nhiệm lái xe.

Đây là một đêm cuối tháng Bảy oi bức, trong xe tràn ngập hương thơm nhẹ và không khí mát mẻ.

Ân Tô Tô ngồi ở ghế sau chiếc Maybach bên phải, cảm thấy hơi lạnh, vô thức đưa tay ra xoa xoa cánh tay. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đang định kiểm tra WeChat xem có tin nhắn nào chưa đọc hay không thì một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh, thành công thu hút sự chú ý của cô.



Giọng nói ra lệnh: "A Sinh, vặn điều hòa nhỏ xuống một chút."

"Vâng, tiên sinh." Chàng trai trẻ đẹp trai trong xe trả lời rồi lập tức điều chỉnh điều hòa.

Khi vặn nhỏ điều hòa, nhiệt độ trong xe cũng tăng lên một chút.

Toàn thân Ân Tô Tô ấm lên, cô ngạc nhiên trước sự thấu hiểu mọi chuyện của Phí Nghi Chu, đồng thời trong lòng có điều gì đó kỳ lạ dâng lên. Môi mở ra rồi khép lại định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Địa điểm dùng cơm do trợ lý Hà quyết định, là nhà hàng hoành tráng nhất kinh đô.

Khi vị khách quý đến, toàn bộ tầng hai của nhà hàng đã được dọn sạch.

Môi trường ăn uống trang nhã và yên tĩnh, các cô gái Nhật Bản mặc kimono quỳ hai đối một phục vụ con trai cả của Phí gia và bạn đồng hành của anh, dâng thực đơn.

Ân Tô Tô thường không thích đồ ăn Nhật, nhưng sau khi làm việc cả buổi chiều, cô đói đến mức ngực ép vào bụng, cũng không quan tâm có nên ăn đồ sống hay không. Cô gái gắp cho cô một số món ăn, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, phồng má ăn hết.

Phí Nghi Chu ngồi đối diện, tao nhã im lặng ăn uống, quan sát cô bé giống chuột đồng này.

Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên mở miệng nói: "Cô Ân ăn uống không tệ."

Ân Tô Tô ở đầu bên kia nghe vậy, động tác ăn cua của cô đột nhiên dừng lại.

Nói cái gì.

Nói gì vậy.

Là thực sự khen ngợi cô ăn ngon miệng hay chỉ nói vòng vo rằng cô là một diễn viên, ăn nhiều như vậy?

Sau một lúc im lặng, Ân Tô Tô dùng khăn ăn lau khóe miệng, hắng giọng rồi nói với vẻ phản bác và giải thích: "Những thực phẩm này không có nhiều calo, ăn nhiều hơn một chút cũng không tăng cân. Hơn nữa tôi vẫn luôn tập thể dục, bình thường cũng sẽ leo núi, lượng vận động rất lớn."

Ngôi sao nữ dù có mờ nhạt đến đâu thì vẫn là ngôi sao, cô rất khắt khe về hình thể của mình.

Đối diện bàn ăn.

Phí Nghi Chu không chút do dự nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô.

Không thể nào thờ ơ khi bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt áp bức như vậy. Ân Tô Tô cố gắng hết sức để phớt lờ sự hiện diện và áp bức trong mắt anh, tiếp tục ăn uống bình thường.

Nhưng chưa đầy mười giây, cô đã không thể chịu đựng được nữa.

Dưới gầm bàn ăn, những ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt một lúc để phấn chấn lên. Khoảnh khắc tiếp theo, Ân Tô Tô cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng không né tránh sang phía đối diện.

Đôi mắt đen lạnh lùng của Phí Nghi Chu vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt của anh rất đẹp, không có chút nóng nảy, tràn đầy trải nghiệm và câu chuyện cũ, đẹp đến mức lạnh lùng lại êm dịu.

May mắn trong làng giải trí không thiếu mỹ nam, Ân Tô Tô cũng không mất trí trong đôi mắt này. Khóe miệng cô nhếch lên một đường cong ngọt ngào và máy móc, hỏi một cách khá dịu dàng và kiêu kỳ: "Phí tiên sinh, xin hỏi ngài cứ nhìn tôi làm gì?... Vậy?"

Nói xong, cô nhận được một nụ cười nhạt từ phía đối diện.

Ân Tô Tô: "..."

Nụ cười ngọt ngào của Ân Tô Tô đông cứng trên khuôn mặt, gần như lật đổ kỹ năng diễn xuất của cô. Nhưng cô đã giữ vững lập trường của mình. Tiếp tục hỏi thật ngọt ngào: "Có chuyện gì buồn cười vậy?"

"Cô Ân có hơi hiểu lầm rồi."

Phí Nghi Chu cười xong, lại ngước mắt nhìn cô, lười biếng nói: "Tôi nói cô ăn ngon, cũng không phải chê cô ăn nhiều, chỉ là cảm thấy có thể ăn cơm với cô là chuyện may mắn. Bởi vì cô có thể làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, ăn ngon miệng hơn."

Ân Tô Tô lại lần nữa trố mắt tại chỗ.

Hiểu lầm?



Không phải là mỉa mai mà là một lời khen chân thành?

Khen ngợi cô khiến anh cảm thấy dễ chịu, ăn ngon miệng hơn? Thật kỳ lạ để hiểu...

Ân Tô Tô đang suy nghĩ vớ vẩn như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút hờn dỗi.

Anh là tuyết trắng trên núi cao, dễ như trở bàn tay là có thể kiểm soát số phận của vô số người, luôn bình tĩnh và điềm tĩnh, trong khi cô tầm thường, khi ở bên anh, cô luôn đi trên băng mỏng với một con dao sắc nhọn treo trên đầu, sợ một hành động bất cẩn sẽ gây rắc rối và tai họa lớn cho mình.

Điều này thật quá bất công.

Hơn nữa cảm giác bị một người điều khiển mọi cảm xúc thực sự rất khủng khiếp.

Ân Tô Tô chợt nhớ lại những gì người đàn ông này đã nói khi anh xuất hiện ở ngõ Chương Thụ đón cô sáng nay. Càng nghĩ càng thấy vô lý.

Vì vậy cô nhìn về phía Phí Nghi Chu, dũng cảm hỏi: "Câu nói sáng nay của ngài là muốn bày tỏ điều gì?"

"Câu nào?" Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô, chậm rãi hỏi, mang theo một tia cố ý hỏi.

Mấy người phục vụ người Nhật đã rời đi lúc nào không hay, anh và cô là hai người duy nhất còn lại trên tầng hai của nhà hàng lớn.

"Thì, thì là." Cô không giấu được vẻ hoảng loạn, tuy đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe trôi chảy nhưng lại vô tình quên dùng kính ngữ: "Anh nói anh đến đón tôi là vì muốn gặp tôi."

"Tôi nghĩ tuyên bố này đã rất rõ ràng, không tồn tại sự nghi vấn nào."

Ân Tô Tô cau mày: "Tôi đang hỏi, tại sao ngài lại muốn gặp tôi?"

"'Muốn' vốn là một từ chủ quan không thể kiềm chế được mà không có lý do. Nếu cô thực sự muốn có lý do, thì cũng giống như người ta muốn ăn vì đói, người ta muốn uống nước vì khát. Tôi muốn gặp cô bởi vì tình cờ là vào một thời điểm nào đó, mắt tôi muốn nhìn thấy cô, tai tôi muốn nghe thấy cô, mũi tôi muốn ngửi thấy cô."

Logic của anh rất rõ ràng, bình tĩnh trong hai ba câu, khiến Ân Tô Tô nghẹn ngào không nói nên lời. Đôi mắt đen trắng của cô mở to, khuôn mặt xinh đẹp chuyển sang màu đỏ, không biết là vì buồn bực hay vì điều gì khác.

Màn đêm trở nên tối hơn, màu mây trở nên dày hơn, toàn bộ bầu trời là một màu xanh thẫm vô cùng sâu thẳm.

Sau một thời gian dài bế tắc, Ân Tô Tô cuối cùng cũng đan các ngón tay lại với nhau, hỏi câu hỏi khiến cô bối rối nhất, khiến cô tò mò nhất và khiến cô sợ hãi nhất.

"Không có công không nhận thưởng. Xin hỏi Phí tiên sinh quan tâm tôi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn gì ở tôi?"

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Phí Phí (Bắt lấy đè người xuống giường): Em nói xem.

Tô Tô (Bay lên đá người): Xí!