Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 9: Lời nói ác độc của tiểu quỷ



Long Lăng Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca, thấy nàng cả người ướt nhẹp, cái yếm thật mỏng và tiết khố kề sát ở trên người nàng, dáng người của nàng bại lộ khiến hắn nhìn không sót gì..

Vùng xung quanh mắt không khỏi có chút nâng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một màu đỏ khả nghi.

Cúi đầu nhìn tiểu thân thể của mình một chút mình , có chút bất đắc dĩ, trách không được nàng ở trước mặt hắn không hề cố kỵ thân thể trần truồng, bởi vì nàng căn bản không coi hắn là nam nhân.

Rất nhanh thu hồi ánh mắt khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại bắt đầu ngồi thiền, thẳng thắn coi mỗ nữ nào đó như không khí.

"..."

Lạc Khinh Ca nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng lại bị hoa hoa lệ lệ coi như không thấy.

Nếu không phải thanh âm của hắn và cơ thể hài tử chỉ mới vài tuổi, nàng cũng hoài nghi có phải hắn là một người trưởng thành.

Khẽ thở dài một tiếng, không để ý tới mỗ nam hài nào đó nữa, cúi đầu đứng lên dò xét xung quanh.

Vừa rồi vật nặng kia rơi xuống phát ra âm thanh rất lớn, thế nào lại không có gì cả chứ.

Nông nữ hôn nhân giá ngàn vàng.

"Di? Gặp quỷ, đi đâu rồi, chẳng lẽ vật đó dài thêm hai cái đùi để chạy?" Lạc Khinh Ca khẽ chau mày, cẩn thận tra xét bụi cỏ, không buông tha một một nơi nào.

Long Lăng Thiên khóe môi trừu rút, lông mi khẽ run .

Cái kia 'đồ vật' thật sự có hai cái đùi.

Lạc Khinh Ca tìm một hồi, không phát hiện cái gì, chỉ có thể dừng lại.

Phiết trứ khóe miệng (Ta chịu đoạn này), liếc mắt im lặng nhìn Long Lăng Thiên, dùng ngón tay trắng noãn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa hắn đâm đâm: "Ta rất buồn chán a, ngươi có thể hay không đừng có ngồi thiền mãi."

Khắp cả ngọn núi chỉ có hai người là nàng và tiểu quỷ này, mà cái tiểu quỷ này lại như một khúc gỗ không nói một lời.

Nữ nhân chết bầm, lại tìm hắn gây phiền toái!

Long Lăng Thiên có chút không kiên nhẫn, theo bản năng mở hai mắt ra, liền thấy vóc người yểu điệu của mỗ nữ, nhất là ở cái yếm giống như ẩn như hiện nhô ra.

Mặt nhỏ đỏ lên, lập tức dời đi ánh mắt.

Không vui nói: "Vóc người kém như vậy, có thể hay không mặc quần áo vào nếu nhìn lâu có thể ta sẽ bị đau dạ dày."

Tuy rằng hắn đối với nàng không có cảm giác gì, nhưng một nữ nhân chỉ mặc một cái yếm ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, thật tình có chút ghét.

"..." Lạc Khinh Ca nhất thời im lặng đến cực điểm, cúi đầu nhìn mình không lớn không nhỏ hai cái bánh màn thầu, khóe môi mím chặt.

Nàng lại bị một tên tiểu quỷ chê!

Cổ thân thể này lớn lên cũng khá tốt, phía trước mặc dù không lớn, nhưng là không coi là nhỏ a, huống chi tuổi còn nhỏ, còn có thời gian phát triển, ngươif nhìn thế nào cũng không có thể đảo dạ dày a.

Giơ tay lên cho Long Lăng Thiên cốc cho hắn một cái, cắn răng hung tợn nói: "Tiểu quỷ, lông cánh còn không có trường thành đủ đâu, biết cái gì a, có mồm độc như vậy cẩn thận sau này không cưới được vợ, hừ!"

Bỏ lại buổi nói chuyện này, cố ý lắc lắc cái mông nhỏ đi đến bên sông, cầm lấy y phục ướt nhẹp trên mặt đất khoác lên người.

Tuy rằng theo nàng nghĩ mặc như vậy thì không có gì, nhưng cũng không có tàn phá đám lông dài cỏ nhỏ ở cổ đại a.

Ai, thật là mấy loại người cổ lỗ sĩ a.

Long Lăng Thiên vuốt chỗ bị đánh đau, nhìn nữ tử đang mặc quần áo phía trước, con ngươi xanh đen lướt qua một tia nghiền ngẫm.

Lạc Khinh Ca chỉ mặc một cái áo trong, về phần giá y bị xé thành mảnh nhỏ này thì nàng không dám mặc.

Nếu mặc giá y thì nhất định sẽ làm người khác chú ý, hơn nữa hôm nay là ngày Đại Hạ, che một tầng y phục rách nát không phải là càng làm cho người ta chú ý sao.

Nhéo một cái trên y phục ướt sũng, đi tới trược mặt Long Lăng Thiên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, "Tiểu Thiên, chúng ta đi."

Long Lăng Thiên đầu hơi nghiêng, tránh thoát móng vuốt của nàng, từ dưới đất đứng lên, ưu nhã phủi một chút y phục trên người.

Đối với hành động né tránh của hắn Lạc Khinh Ca sớm đã thành thói quen, chỉ là hừ hừ mũi, nhấc chân hướng phía Bắc đi đến.

Long Lăng Thiên nhìn phương hướng nàng đi, híp hai tròng mắt lại đứng bất động ở đó, thẳng đến khi Lạc Khinh Ca đi ra ngoài đại khái một trăm bước, thì mới yếu ớt mở miệng, "Ngươi đi lầm đường, Lạc vương phủ ở phía Nam."