Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 22: Phượng Nguyên quận chúa



"Bẫy rập mặc dù đã đắp không ít cành khô lá vụn, nhưng nếu như ngươi như nhìn kỹ, có thể phát hiện ra lá ở trên bẫy rập cùng lá ở một bên không giống nhau, rõ ràng điều này cho thấy chỗ đó đã bị người động tới, cái hố này chắc chỉ mới đào được vài ngày." Lạc Khinh Ca nhẫn nại giải thích cho Long Lăng Thiên.

Đôi mắt tinh tường của Long Lăng Thiên chớp chớp vài cí rồi lại hạ xuống, đáy mắt càng lúc càng thâm trầm.

Thời điểm nhìn đến chỗ đó, hắn cũng đã biết đó là một bẫy rập, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này cũng biết, hơn nữa còn phân tích đạo lý rõ ràng.

Nếu không phải sau lưng nàng có cái bớt hình cửu vĩ hỏa phượng thì hắn chắc sẽ hoài nghi nàng là Lạc Khinh Ca giả.

"Tiểu Thiên mau lên thôi." Lạc Khinh Ca vỗ một cái ở trên người Long Lăng Thiên, quay lại hỏi, "Ngươi có trèo cây hay không?"

"Biết rồi."

"Biết rồi là tốt rồi, nhanh lên nhanh lên, sơn tặc sắp mang đồ đi hết rồi"

"..." Xem nàng vội vã như vậy, còn tưởng rằng nàng sốt ruột muốn cứu người, nguyên lai là sợ đồ bị sơn tặc mang đi.

Long Lăng Thiên liếc xéo nàng một cái, sau đó, trò lên một gốc cây không lớn không nhỏ ở gần đó.

"Tốt lắm, đừng lên tiếng." Lạc Khinh Ca dùng khẩu hình miệng nói một câu, cũng mặc kệ Long Lăng Thiên xem hiểu hay không, liền từ trong rừng cây xông ra ngoài.

"Cứu mạng, cứu mạng a!" Lạc Khinh Ca nhanh chóng hướng về phía sơn tặc chạy như bay.

"Đứng lại!" Hai gã sơn tặc cầm lấy kiếm chỉ Lạc Khinh Ca, ngăn cản nàng tiếp tục chạy về phía trước.

Lạc Khinh Ca đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay sơn tặc, yêu kiều hét lớn một tiếng, "A!"

Bộ dáng kia như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, vẻ mặt sợ sệt.

Nàng 'Sợ hãi' lui về sau một bước, khóc khàn cả giọng nói: "Đại hiệp, van cầu các ngươi cứu cứu tiểu thư nhà ta đi, van cầu các ngươi."

Lạc Khinh Ca 'Khóc' nước mắt như mưa , còn thỉnh thoảng nâng lên tay áo lau lau mấy cái.

Bất quá, ngoại trừ thanh âm nói chuyện khàn khàn thì dường như trên mặt nửa điểm nước mắt cũng không trông thấy, đáy mắt ươn ướt là nước bọt của nàng chấm lên.

Cầm nhi ở trong xe ngựa nghe được động tĩnh, nhìn ra ngoài xem, lập tức sợ hết hồn.

"Tiểu thư, nàng, nàng là, ô..."

Cầm nhi lời còn chưa dứt, liền bị Bắc Thần Linh Nhi bịt miệng.

"Cầm nhi, đừng lên tiếng, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến." Bắc Thần Linh Nhi hạ thấp giọng nói ra.

Cầm nhi là một nha hoàn thông minh, đương nhiên biết rõ trong lời nói của nàng có ý tứ, gật gật đầu, ý bảo nàng hiểu.

Bắc Thần Linh Nhi lúc này mới buông nàng ra, híp một nửa đôi mắt không hiểu nhìn xem Lạc Khinh Ca.

"Tiểu thư, nàng tướng mạo của nàng cùng Phượng Nguyên quận chúa rất giống nhau a, chỉ là không hiểu trong miệng nàng tiểu thư là ai, nàng có phải hay không cũng là một nữ tử giống như Phượng Nguyên a." Cầm nhi ghé vào bên cạnh lỗ tai Bắc Thần Linh Nhi nhỏ giọng nói ra.

"Nhìn kỹ rồi hẵng nói." Bắc Thần Linh Nhi nhíu nhíu mày, hai mắt chú ý nhìn kĩ nhất cử nhất động của Lạc Khinh Ca.

Luận dung mạo nàng hẳn là cái nữ tử dã man kia, nàng cùng nữ tử dã man mất tích ba năm kia có đến ba phần giống nhau, cũng rất có thể nhận sai.

Hơn nữa, hôm nay nữ tử dã man kia cùng hoàng huynh của nàng thành thân, làm sao có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa quần áo còn không chỉnh tề.

"Ngươi làm cái gì ?" Sơn tặc lão đại mặt đen lại bình tĩnh, xách theo binh khí đi tới.

Lạc Khinh Ca vừa thấy hắn đến, lập tức vòng qua thanh kiếm đang chỉ về phía nàng, đi tới chỗ sơn tặc lão đại, "Đại hiệp, cứu mạng a, ngươi mau cứu tiểu thư nhà ta đi, danh dự của nàng sắp bị phá hủy, ô ô..."

Chạy đến trước mặt sơn tặc lão đại, cúi đầu kêu rên, đồng thời còn dùng nước bọt chấm nhỏ lau lên trên mặt.

Ai, thật bẩn a, may mắn là của mình.