Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 18: Vì dân trừ hại



"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi sơn lâm này trước lúc trời tối." Nói xong, Lạc Khinh Ca nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Lăng Thiên rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

Đi về phía trước khoảng được một canh giờ thì chợt nghe thấy tiếng đánh nhau.

"Là ai ở phía trước đánh nhau?" Lạc Khinh Ca dừng bước, đưa đầu nhìn quanh.

Thấy phía trước có một đám người đánh đến khí thế ngất trời nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cũng thấy không rõ là ai, bất quá với diện tích đánh nhau này thì nhân số chắc cũng không ít.

"Đánh nhau ."

"Nói nhảm, ngốc tử cũng nhìn ra được, bọn họ đang đánh đánh nhau." Lạc Khinh Ca trợn mắt một cái, khinh bỉ nhìn thoáng qua Long Lăng Thiên.

"Ngốc tử cũng có thể nhìn ra, vậy ngươi còn hỏi." Ý ở ngoài lời, ngươi so với ngốc tử còn ngốc.

Lạc Khinh Ca: "..."

Đứa nhỏ này người thì nhỏ nhưng cái miệng lại thật độc, nói ra toàn là những lời muốn tức chết người.

"Thối Tiểu Thiên, ngươi đúng là không đáng yêu một chút nào cả." Đưa tay ở trên mặt hắn bóp một cái để bày tỏ bất mãn của mình.

Long Lăng Thiên khẽ nhíu mày nhỏ,quay mặt sang một bên, lựa chọn làm không quan tâm tới cái nữ nhân thần kinh không bình thường này.

"Đám người này đánh nhau cũng thật lợi hại, hay là chúng ta lại đó xem nào nhiệt đi." Lạc Khinh Ca nhìn chằm chằm phía trước, tự nhủ, một đôi mắt màu xanh lóe ra một tia tính kế.

Xem náo nhiệt? Long Lăng Thiên khóe miệng hung hăng giật giật, gặp phải tình huống như thế, người khác trốn còn không kịp, còn nàng thì lại muốn đi xem náo nhiệt.

"Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút, nói không chừng còn có thể tìm được một chút gì đó." Nàng hiện tại chỉ mặc một thân quần màu trắng trong, nhìn chẳng ra cái gì cả .

"..."

Long Lăng Thiên nghe vậy, trên trán lập tức nổi lên mấy đường hắc tuyến.

"Chúng ta đi vào trong rừng nên đừng để cho bọn họ phát hiện ra." Nói xong, Lạc Khinh Ca cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Lăng Thiên rồi quẹo vào đường núi trong rừng cây.

Mới vừa đi vào thì nàng đã hiểu ra, nguyên lai là sơn tặc đi cướp bóc .

Có phải là nàng quá may mắn hay không, vừa mới xuyên đến cổ đại thì đã gặp được loại tiết mục cẩu huyết này.

Lạc Khinh Ca mang theo Long Lăng Thiên núp ở một gốc cây khổng lồ, nàng hạ thấp giọng nói: "Trước tiên chúng ta cứ ở chỗ này quan sát một chút."

"Ngươi định làm cái gì?" Long Lăng Thiên bắt gặp một tia tính kế trong mắt nàng thì liền cảm thấy hứng thú hỏi.

"Xem tình huống như thế thì chắc qua không bao lâu nữa sơn tặc sẽ thắng , chờ sơn tặc thắng, chúng ta sẽ bắt đầu hành động."

"Hành động cái gì." Long Lăng Thiên cành ngày càng cảm thấy hứng thú hỏi.

"Đương nhiên là trừng trị sơn tặc vì dân trừ hại rồi." Lạc Khinh Ca trắng mắt liếc hắn một cái.

Long Lăng Thiên khóe môi co rút, "Nếu đã muốn làm anh hùng, vì cái gì hiện tại lại không ra mặt đi."

"Ngươi thật là ngốc a, chỉ bằng hai chúng ta, đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị sơn tặc đem chém thành thịt nát mất." Gương mặt Lạc Khinh Ca hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Nếu đã sợ hãi bị chặt thành thịt nát vậy thì tại sao còn nói vì dân trừ hại." Long Lăng Thiên khinh bỉ nhìn nàng một cái, nữ nhân dối trá.

Lạc Khinh Ca thu hồi tầm mắt, cười mỉm nói: "Tiểu Thiên Nhi, vì dân trừ hại là việc phụ, lấy bạc mua đồ mới là việc chính, như thế này, chờ sơn tặc cướp đồ xong, chúng ta liền động thủ cướp đi đồ bọn họ."

"Ngươi muốn cướp bóc sơn tặc? !" Long Lăng Thiên nhíu mi kinh ngạc nói, đầu của nữ nhân này có phải bị đụng ngu rồi chứ.

"Sai." Lạc Khinh Ca lắc lắc một đầu ngón tay, mỉm cười thần bí, "Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ nói cho ngươi biết một đạo lý này, cướp bóc sơn tặc không gọi cướp bóc mà gọi là vì dân trừ hại, hiểu không."

Long Lăng Thiên không nói gì, cướp bóc ai cũng vậy thôi, đều là cướp bóc cả.

Bất quá, điều này không phải là vấn đề quan trọng mà vấn đề bây giờ là lấy năng lực của nàng phỏng chừng cũng không chờ nàng động thủ đã bị những sơn tặc kia bắt đi làm áp trại phu nhân rồi.

Có lẽ lần này hắn phải ra tay rồi.