Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!

Chương 12



TẠI CHỢ ĐÔNG ĐÚC BẾN THÀNH_nơi tụ họp của mấy đứa buôn bán thông tin lá cải

- Tân 'Bán Bánh Mì" lên tiếng: tụi bay ới, biết tin gì chưa? Tối mai tập đoàn B&T sẽ tổ chức một buổi tiệc gặp gỡ, nghe nói các tập đoàn lớn sẽ tập trung ở đấy bàn chuyện làm ăn đấy...?_Tân

- Ôi chời chời chời, có phải nãy giờ mày nói đến cái này không_Nguyệt Ánh cầm chiếc thiệp mời lượn qua lượn lại trước mặt Tân

- Ơ...ơ....cái này ở đâu ra thế này_Tân trợn ngược mắt, tròng mắt muốn rớt ra ngoài

- Mày nắm bắt thông tin chậm quá, tụi tao nhận thiệp mời từ hôm qua rồi_Trương Nhi

Ở gần cuối lớp, chỗ nó ngồi

- Mày có đi không Hân_Linh

- Tao thật sự chả có hứng thú với cái buổi tiệc như thế này, nhưng mama tao nói nếu không đi mama sẽ cắt toàn bộ tài chính hiện giờ của tao_nó ngán ngẩm

- Hahaha, Trương Nhi cười lớn. Tụi bay mà cũng được mời cơ à, đến đó để làm phục vụ phải không, tội nghiệp quá mà hahaha_Nói xong, Nhi cùng Nguyệt Ánh đi thẳng

Tại bàn góc khuất ở canteen, Trương Nhi và Nguyệt Ánh bày một âm mưu thâm độc....lại một phi vụ nữa được ra đời

- Đây là sẽ lần cuối cùng mày nhìn thấy ánh nắng mặt trời vì dám cướp hoàng tử của tao_Nguyệt Ánh rít lên

Đến gần sát giờ nó mới chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ. Tú Linh mặc một chiếc váy xòe ngắn màu trắng tựa thiên thần, túi xách đỏ, đôi giày cao gót cũng trắng nốt kèm theo bộ trang sức cẩm thạch. Nó thì ngược lại, mang một chiếc váy đen dài ôm sát người, khoác sơ bên ngoài một cái áo màu trắng đính đinh gai. Bộ Sapphire trên người tôn lên vẻ đẹp quyến rũ, quý phải của nó

- Đi nha_Linh

- Ok_nó

Brừm...mm...mmm. Chiếc xe BMW chở hai mỹ nhân đến bữa tiệc. Đang đi yên ổn trên đường.........

- Kít...t...t..t. Chiếc xe thắng gấp khiến nó ngả người về phía trước

Píp....píp...bấm còi một hồi mà chiếc xe không chịu tránh đường cho 2 đứa nó đi, Mất bình tĩnh, nó bước ra ngoài thì thấy tên mặc áo vest dùng khăn bịt miệng nó lại rồi dẫn Linh đi luôn

- Lạ thật, không lẽ con bé này không nghe lời mình ở nhà luôn rồi hay sao_mẹ nó nhìn đồng hồ

- A...Dì Bảy à, con bé Hân có ở nhà không dì.._mẹ nó gọi điện về nhà hỏi

- Thưa phu nhân, Hân tiểu thư và Linh tiểu thư đã ra ngoài được hơn một tiếng rồi ạ_dì giúp việc trả lời

Mẹ nó cúp máy...phải chăng nó đã gặp chuyện gì bất trắc hay sao? Hay là....

- Hiếu à, bữa tiệc hôm nay con khỏi cần tham gia, con mau đi tìm em, Dì bảy bảo nó và con Linh ra ngoài lâu rồi mà giờ chưa thấy đến. Con cứ đi đi, mọi chuyện ở đây cứ để mẹ lo_mẹ nó

Hồn như bay ra khỏi xác...Thiên Hiếu hoảng hồn, vội đi tìm Phong và Nhật thì thấy hắn cũng đứng cạnh đó:

- Này này, Thiên Hân và Tú Linh mất tích rồi_anh nó

- Sao....cả 3 người đồng thanh

- Mau đi tìm chúng...lỡ may chúng nó có chuyện gì!!!_Minh Phong

4 người cùng đi chung một chiếc xe để tìm người.Đằng sau và rất nhiều chiếc xe của vệ sĩ do ba nó đưa đến để giúp đỡ tìm kiếm. Thiên Hiếu chạy xe với tốc độ gió. Hồi nhỏ đã xém để mất nó một lần, bây giờ không thể để mất thêm lần nữa. Sau việc 10 năm trước, anh nó lo cho nó còn hơn lo cho tính mạng của bản thân...

Tại một căn nhà hoang ở sau núi

- Tụi bay tỉnh rồi sao_Nguyệt Ánh

- Nguyệt Ánh à, tại sao cô bắt chúng tôi đến đây làm gì chứ_Linh

- Để thủ tiêu tụi bay chứ sao, tại tụi mày mà hoàng tử lạnh nhạt với tụi tao. Thôi, tao không muốn tốn thêm nước bọt, tụi bay cứ từ từ mà hưởng thụ, tụi tao ra ngoài cho bọn bay trăn trối nhé_Nguyệt Ánh khiêu khích

- Ái chà, hàng lề đường mà cũng đẹp phết nhỉ, có cả túi xách, giày cao gót, còn có luôn cả trang sức nữa chứ.Tụi mày đầu thư như vậy để may ra mà được anh đại gia nào để ý phải không hahaha_Nguyệt Ánh

Nó rất sợ, không phải sợ Nguyệt Ánh hay Trương Nhi mà sợ bóng tối...Hình ảnh nó núp trong bóng tối nghe ba mẹ nó nói chuyện lại hiện về mà không thông báo...

Ngoài cửa, Nhi và Ánh nói chuyện với nhau

- Mình làm vậy có ác quá không_Trương Nhi

- Ác gì mà ác, bộ mày không thấy sớm thì muộn 2 con quỷ đó sẽ cướp mất người chúng ta thích hay sao. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc...yên tâm đi, nếu bị phát hiện thì tao sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm_Nguyệt Ánh

- Mày nhớ đấy, tao không muốn vào tù mọt gông nơi đó đâu_Trương Nhi

- Tao biết....tao biết..._Nguyệt Ánh

Sau một thời gian chật vật thì anh nó đã tìm ra nơi nó bị nhốt

Minh Nhật đạp cửa, cả bọn chạy vội vào cứu người. Vào đến nơi, nó là Linh đã ngất xỉu vì quá mệt. Minh Nhật và Minh Phong cởi trói cho bọn nó, còn Thiên Hiếu và Nam Bảo thì đi khắp nhà tìm kẻ chủ mưu

- Thì ra là 2 cô bày ra cái trò này hả_Nam Bảo

- Ơ…tớ có biết gì đâu Bảo, tại cô ta nói ghen ghét Thiên Hân vì cô ta ngồi gần cậu. Tôi chỉ là nạn nhân trong vụ này thôi, xin cậu hãy tin tôi_Nguyệt Ánh vừa ra vẻ tội lỗi vừa nói

- Mày…mày nỡ cắm sứng tao như vậy sao. Chẳng phải mày nói nếu có chuyện gì thì mày sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với tao hay sao. Bây giờ, mày lật lọng, mày để tao gánh hết phần mày nữa hả….Thật uổng công khi tao đồi xử tốt với mày và coi mày như một đứa bạn thật sự…_Trương Nhi

- Cậu nói gì vậy, chẳng phải cậu bảo muốn thủ tiêu tôi và Thiên Hân để có thể được bên cạnh Nam Bảo hay sao_Nguyệt Ánh giả bộ ra vẻ cừu non

- Mày…mày_tao thật ngu khi tin tưởng một đứa như mày. Nghe lời con cáo già như mày mà xa lánh con bạn thân nhất Kim Ngân để theo mày. Tao đi theo một con cáo mà bấy lâu nay vẫn tưởng nó là cừu non_Trương Nhi

Bên phần của Minh Nhật và Minh Phong, tuy đã cứu được người nhưng người thì cứ nhắm mắt khiến cho 4 mỹ nam không khỏi lo lắng

- Aishh…mình đang ở đâu đây? Nó vừa nhìn xuống thì thấy Nam Bảo đang nắm chặt tay nó ngủ ngon lành.

Tú Linh cũng không khác là mấy, bên cạnh là Minh Nhật đang ngủ say..

- Cháo về rồi đây_giọng của anh Phong khiến 4 người kia giật mình. Nó vội rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi ngồi dậy

- Em không muốn ăn_nó

- Phải ăn_anh hai và hắn đồng thanh nói lớn

- Ăn thì ăn, 2 người có cần làm em giật mình vậy không_nó

Hắn múc cháo ra 2 phần.Thiên Hiếu và Minh Phong vướng một số việc nên giao lại cho Nam Bảo va Minh Nhật

- Ăn nhé_Nhật nhẹ nhàng

- Ờ ờ…._Tú Linh lúng túng

Minh Nhật đút từng muỗng cháo nhỏ cho Tú Linh….khung cảnh lãng mạn vô cùng. Bên kia thì ngược lại…

- Để tôi đút cho cô ăn nha?_hắn

- Cậu không thấy là tay tôi vẫn lành lặn hay sao…Đưa tô cháo đây….tôi tự ăn được_nó

- Tùy cô á….Cẩn thận cháo nóng nha_hắn ân cần

- Không cần lo cho tôi, cậu đi về mà lo cho Xuân Thủy dễ thương xinh đẹp của cậu ấy!_nó

Hắn nghe tới đây, mặt đen lại rồi đi thẳng ra ngoài. 10’ sau hắn quay lại…sợ hắn giận vì mình nói gì quá đáng, nó hạ giọng hỏi:

- Cậu vừa đi đâu thế_nó

- Trả tiền viện phí cho cô.Thế cô tưởng tôi đi đâu mà hỏi vậy_hắn

- Không có gì_Nó úp mặt xuống tô cháo, ăn miết

Cái cảm giác ám áp này là sao? Hắn đang quan tâm, lo lắng cho mình?? Hay đây chỉ là lòng thương hại của hắn cho mình lúc ốm đau_nó. Đang suy nghĩ liên miên thì anh nó đi vào

- Bác sĩ nói ngày mai hai đứa có thể xuất viện, về nhà tịnh dưỡng bồi bổ thêm là khỏe_anh nó nói

- Ây da, sắp được về nhà rồi nha, ở đây khó chịu chết đi được_Linh.Vừa nhìn xuống tô cháo trống không với cái bụng no nói

- Anh không có nói chuyện này cho pama biết đấy chứ

- Yên tâm, anh bảo em qua nhà bạn chơi rồi ngủ ở đó luôn_anh nó

- Em biết rồi_nó