Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 4



Chap4:

Hôm đầu tiên đi học mà phải trèo tường như thế này sao ?

- Hả, lần đầu ?

- Tôi là học sinh mới chuyển đến. Em song sinh của tôi cũng thế nhưng chắc nó đến rồi.

- Vậy...bây giờ cậu lên phòng hiệu trưởng nhận lớp hả ?

- Đương nhiên.

- Trời ạ. Vậy mà không nói sớm. Theo tôi.

Nó lại kéo anh chàng chạy đi, mắt vẫn mở thao láo ra chẳng biết nó định làm gì tiếp theo. Ngang nhiên bước vào cổng trường, nghiễm nhiên nó bị ông bảo vệ gọi lại, giọng rất chi là hình sự :

- Hai cô cậu kia, đứng lại cho tôi. Đi muộn hả, lên phòng giám thị.

- Dạ, chào bác ạ. Bác ơi, chúng cháu là học sinh mới nên không rõ lắm về giờ giấc. Bác thông cảm cho. Mà bác cho cháu hỏi, phòng hiệu trưởng ở đâu ạ. Cháu cần lên để nhận lớp.

- À, học sinh mới hả. Tôi cũng có nghe qua, hoá ra là hai cô cậu hả. Vậy tôi tha. Đi thẳng rồi rẽ phải. Phòng hiệu trưởng ở tầng 2 dãy 1.

- Vâng, cháu cám ơn bác nhiều ạ. Bác tốt quá.

Xong ! Nó quay sang anh bạn đang đứng kế bên nãy giờ chả nói được lời nào và giơ hai ngón tay ra hiệu Victoria.( chiến thắng rồi .lol). Rồi, nó phi như tên lửa vào lớp học thể dục, hi vọng ông thầy chưa đến.

- Thôi, tôi đi đây, cậu theo chỉ dẫn của bác bảo vệ mà lên phòng hiệu trưởng nhá. Dù sao thì cũng cám ơn vì đã cho tôi đi nhờ xe.

- Chào các chiến hữu, sư tỷ đã đến rồi đây.

- Ái chà, ngủ kĩ gớm, giờ này mới thèm vác mặt vào. Sư tỷ không sợ dọn WC hả?

- Ấy....sợ chứ...sợ lắm ý.... Chính vì vậy mà tao phải tốn mấy trăm kilo nước bọt để vào đây đấy.

- Thế hôm nay không trèo tường à. Tao tưởng...

- Tưởng tượng cái gì. Mọi hôm khác, hôm nay khác. Hôm nay có chiến thuật mới.

Nó hếch cái mặt lên, lấy làm tự hào lắm rồi lại quay sang đám bạn vịt giời.

- Ớ, mà sao ông thầy vẫn chưa đến? Mọi lần vào sớm lắm mà.

- Ai mà biết được. Được nghỉ càng sướng chứ sao. Mà sao hôm nay mày ham học thế? Cái Linh xù hỏi, mặt đầy hoài nghi.

- Hì..hì...chẳng qua là hôm nay tao đi sớm hơn lão nên muốn chứng tỏ rằng tao cũng dậy sớm được như ai...

- Thôi đi cô nương, lần này là may chứ không có lần sau đâu. Ơ thế Quang đẹp trai không đến rủ mày đi học à mà lại để mày bơ vơ một mình thế này??? - Phương Uyên.

- Ôi dào, nhắc mới nhớ. Lát tao phải đi tìm hắn tính sổ mới được....Bực hết cả mình. Nhưng mà cũng may, gặp được một tên dở hơi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hắn còn nài nỉ bảo tao đi nhờ xe của hắn nữa cơ.

- Thế à. Tên mày bảo dở hơi ấy có đẹp zai không? – Linh xù.

- ... Ừm... Cũng... đẹp trai. Mặt mày cũng sáng sủa.

- Đẹp như thế nào hả.... – Phương Uyên.

- .....À......Mà bọn hâm này. Nó đẹp trai hay không thì liên quan gì đến chúng mày mà sốt sắng thế. Bọn mày quan tâm đến bạn hay đến zai hả???

- Tất nhiên là đến zai... à quên... đến mày rồi....hì...hì.... – Linh xù chữa ngượng.

Hix, đúng là mấy con vịt giời hám zai, nhắc đến zai là mắt cứ sáng hơn cả đèn pha ô tô. Thật đúng là...

- Không nói với chúng mày nữa. Bọn mày chỉ quan tâm đến zai thôi, chứ bạn bè thì đem đi bỏ xó. Chắc hôm nay thầy nghỉ rùi, tao xuống canteen đây. Bái bai chúng mày.

Vừa dứt lời, Hoàng Yến lớp trường chạy vào, cái mặt còn tươi hơn hoa:

- Hôm nay nghỉ thể dục. Cả lớp được nghỉ....

- Yeah!!!!! - Lớp nó đồng thanh hô ầm trời.

Chuyện! Được nghỉ học đứa nào chả sướng, nhất là cái lớp 11c7 chúng nó. Lắc đầu nó sải chân bước đi theo sự biểu tình của cái bụng. Khổ thân, từ sáng tới giờ đã được xơi gì đâu.

- Hey! Đợi anh em đã nào. Làm gì mà đi nhanh thế?....

Cái Linh xù, phương Uyên, Hoàng Yến chạy theo. Thế là bốn đứa nó bá vai nhau hát hò inh ỏi. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng bệnh nhân mới trốn trại mất. Khổ thân! Trẻ thế mà điên.

Sau khi đã yên vị mỗi đứa một chỗ trong canteen. Chúng nó lại bắt đầu ngồi “buôn dưa lê, bán dưa chuột với nhau”.

Hoàng Yến vừa nhai bánh mì vừa ngồm ngoàm nói:

- ông ... ầy ..ý ... ìn.. ế... ô... ôi... ứ... ương... on... ông... ắm.... (Ông thầy ý, nhìn thế thôi chứ thương con ông lắm).

Linh xù cũng xen vào:

- ương... ế... ào....( Thương thế nào ?)

- Thôi, chúng mày ăn hết đi rồi nói. Vừa ăn vừa nói chả hiểu mô tê gì cả.Phương uyên

từ nãy giờ ngồi nghe chúng nó tập đánh vần với nhau mà chịu. Không dịch được, nổi cáu.

- Ừm... ừm...là thế này. Lúc nãy tao lên phòng hiệu phó thấy các cô nói chuyện với nhau là con thầy Kiên bị ốm. Thầy vừa đến đã phải về ngay. Nhìn nghiêm thế mà thương con nhờ. Đúng là một ông bố tốt.

Nghe cái Hoàng Yến nói mà nó chợt cảm thấy xót xa, xót xa cho chính bản thân nó. Giá như...