Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 37: Trời ơi, trời hỡi, vì sao?



Trước cửa hai nhà có mười mấy chiếc xe ngựa dừng lại, khí thế to lớn. Xe ngựa trước cửa Tây Viên đều có nước sơn đen, nóc bằng, trên buồng xe có chữ “Trương” khắc theo lối chữ triện cổ, thoạt nhìn giản dị tự nhiên, kì thực rộng rãi to lớn, ngồi rất thoải mái. Xe ngựa trước cửa Từ phủ thì bánh xe màu đỏ, mái vành, xa hoa lộng lẫy, sang trọng tinh xảo, cho thấy chủ nhân chiếc xe không phú cũng quý.

Trương Mại khẽ cười, mẫu thân vẫn giống như trước đây, mỗi lần ra cửa đều dẫn theo mười mấy chiếc xe ngựa, rầm rộ thế này. Nếu là phụ thân đi một mình thì hai con ngựa tốt thay nhau cưỡi là được rồi, đâu cần dùng tới những thứ này.

Từ Tốn ôm đệ đệ ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn thấy xe ngựa trước cửa nhà mình thì trong lòng kỳ quái. Cữu mẫu tới rồi? Rõ ràng không có gửi thư báo trước, cũng không sai tôi tớ thông báo một tiếng, chuyện này có chút kì quái. Theo lý mà nói, cữu mẫu tới thì cha mẹ nhất định sẽ biết để cho người đi nghênh đón từ xa mới phải.

Tuy trong lòng kỳ quái nhưng Từ Tốn ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng nói với Từ Thuật ngồi ở trước người:

- A Thuật, chúng ta đến nhà rồi.

Khi đến đá hạ mã (đá dùng để xuống ngựa), Từ Tốn tự mình xuống trước, rồi quay lại ôm Từ Thuật xuống. Trương Mại cũng ôm Từ Dật nhảy xuống ngựa, dáng vẻ thoải mái đẹp đẽ, Từ Thuật nhìn mà vô cùng hâm mộ.

Từ Tốn và Trương Mại chắp tay cáo từ, chia ra bảo vệ nữ quyến nhà mình về nhà. Mười mấy chiếc xe ngựa này dừng ở trước cửa, nghĩ cũng biết là có bao nhiêu người, sau khi về nhà sẽ rất bận rộn. Sau đó còn phải sắp xếp việc bái phỏng, giới thiệu gặp mặt lẫn nhau nữa.

Lục Vân cùng A Trì xuống xe thay kiệu, trở về nội trạch. Sau khi trở về, Lục Vân mặc kệ cái gì mà cữu phu nhân, biểu thiếu gia, trước hết kéo A Trì vào phòng trong, nắm tay tỉ mỉ quan sát:

- Khuê nữ, con không bị thương chứ?

A Trì cười hì hì:

- Thật không có, mới nghiêng qua chút xíu đã được đỡ lên rồi.

Ở trên xe người đã hỏi rất nhiều lần rồi, haiz, đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.

Lục Vân vẫn không yên tâm:

- Bây giờ không tiện làm lớn chuyện, buổi tối lặng lẽ mời đại phu tới bắt mạch cho con.

A Trì ngoan ngoãn gật đầu:

- Được, nghe mẹ hết.

Hôm nay cũng xem như là trải qua nguy hiểm rồi, không gặp đại phu thì cha mẹ sẽ không yên tâm.

Nói chuyện với nhau xong, mẫu tử hai người rời khỏi phòng trong. Nha đầu Xương Hóa lanh lợi khuỵu gối hành lễ, giòn giã bẩm báo:

- Cữu phu nhân dẫn theo Lục gia đại thiếu gia, Nghiêm gia ngũ thiếu gia, Lục gia tam tiểu thư, tứ tiểu thư, Nghiêm gia đại tiểu thư, hai mươi thị nữ và ba mươi hộ vệ. Lục thiếu gia, Nghiêm thiếu gia và các hộ vệ đều được thu xếp ở ngoại viện rồi, cữu phu nhân và ba vị biểu tiểu thư hiện giờ ở Thiên Lý Các.

Lục Mân ở Phượng Hoàng Đài một mình ở một viện tên là Thiên Lý Các.

Lục Vân suy nghĩ một lát:

- Dọn dẹp Ánh Hà Quán từ trong ra ngoài, rồi mời cữu phu nhân ở tạm.

Ánh Hà Quán phòng ốc rộng rãi, đủ cho bốn người đại tẩu ở, ngay cả khi dẫn theo hai mươi thị nữ cũng không chật chội.

Xương Hóa đáp ứng rồi tự đi làm việc. Lục Vân thu xếp ổn thỏa tất cả các việc lặt vặt, rồi rửa mặt thay quần áo, thoa một lớp phấn lên mặt, vui vẻ dẫn A Trì đi đến phòng khách nhỏ, chuẩn bị tiếp đãi thân thích nhà mẹ đẻ đường xa đến.

- Muội muội, ta nhớ muội muốn chết đây nè!

Một phu nhân trung niên dáng vẻ khoan thai rộng lượng, dung mạo hiền lành đoan chính xuất hiện ở cửa phòng, nghẹn ngào nói. Lục Vân vội đứng dậy nghênh đón:

- Tẩu tẩu, nhiều năm không gặp, may mà phong thái của tẩu vẫn như vậy!

Phu nhân trung niên này dĩ nhiên là tẩu tử nhà mẹ đẻ của Lục Vân - Lục đại phu nhân. Đi theo phía sau bà là bảy tám nha đầu xinh xắn, trong đó ba người ăn mặc phú quý, có dung mạo của thiếu nữ đoan trang tuổi xuân thì, theo thứ tự là nữ nhi của Lục đại phu nhân Lục Trân, Lục Linh, cùng với Nghiêm gia đại tiểu thư Nghiêm Phương Hoa.

Hai người chị dâu em chồng cầm tay kể lể tình cảm khi xa nhau, hồi lâu sau mới thu lại nước mắt, chia ra chủ khách mà ngồi xuống. Lục Vân mở miệng hỏi:

- Nhị lão có khỏe không? Muội muội bất hiếu, đã nhiều năm chưa về nhà.

Lục đại phu nhân cười nói:

- Sức khỏe của nhị lão đều tốt, về tinh thần thì so với chúng ta còn tốt hơn.

Lục Vân cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Lục Vân vẫy tay gọi A Trì:

- Mau qua bái kiến đại cữu mẫu.

A Trì cung kính trả lời, quy củ hành lễ:

- Đại cữu mẫu mạnh khỏe.

Cử chỉ xinh đẹp tự nhiên như nước chảy mây trôi, lễ nghi thành thạo chu đáo, không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Lục đại phu nhân tươi cười:

- Con bé ngoan, mau đứng dậy đi.

Bà tự tay nâng A Trì, tinh tế đánh giá, trong mắt không giấu được sự kinh diễm. Nha đầu này ngoại hình thật sự đẹp mắt, khó trách Mân nhi lại si mê nó.

Lục đại phu nhân tặng A Trì một chiếc vòng tay bằng vàng ròng khảm trân châu:

- Con bé ngoan, đeo chơi nhé.

Chiếc vòng tay này là đem vàng tạo thành những sợi tơ vàng nhỏ quấn lại mà thành, kiểu dáng tinh xảo độc đáo, rất không tầm thường. A Trì vái tạ ơn:

- Tạ cữu mẫu hậu ái.

Lục Trân, Lục Linh và Nghiêm Phương Hoa cũng qua bái kiến Lục Vân. Lục Vân trước tiên là kéo Lục Trân và Lục Linh qua thân thiết một phen:

- Lần trước lúc cô cô gặp các con, các con đều còn nhỏ, mà nay đã trưởng thành thành đại cô nương rồi.

Bà lại lôi kéo Nghiêm Phương Hoa đến khen một trận:

- Không hổ là chất nữ của đại tẩu, cực kỳ xuất chúng.

Bà tặng mỗi người một chiếc trâm hồ điệp khảm đá quý, nhìn sinh động đáng yêu.

Lục đại phu nhân nói về hành trình đến Nam Kinh lần này thì có vẻ rất lo âu:

- Vĩ nhi so với Mân nhi còn lớn hơn bốn năm tuổi nhưng học hành thì không bằng đệ đệ, ta có hơi sốt ruột. Vừa vặn điệt nhi Anh Hoa muốn đến Nam Kinh đi học, ta liền nghĩ, Vĩ nhi nếu đến Nam Kinh bái một vị đại Nho làm thầy thì có lẽ việc học sẽ khá hơn cũng nói không chừng.

Lục Vĩ là trưởng tử, tính tình trung hậu nhưng năng lực bình thường, không nhạy bén bằng thứ tử Lục Mân. Lục đại phu nhân lo lắng tiền đồ của trưởng tử, dẫn cậu ta đến Nam Kinh nhờ cậy danh sư, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lục Vân cười nói:

- Cực kỳ nên, A Vĩ nếu có danh sư chỉ điểm, việc học chắc chắn sẽ tiến bộ.

Lục đại phu nhân thở dài:

- Hi vọng là thế. Tòa nhà của chúng ta ở cầu Vũ Định, ta đã cho người đi thu dọn, đợi sắp xếp xong ổn thỏa thì Vĩ nhi, Mân nhi và Anh Hoa điệt nhi sẽ cùng nhau đến đó ở, cách học đường cho gần.

Lục Vân cũng không giữ lại:

- A Vĩ tính tình trầm tĩnh, có nó quản thúc thì A Mân và lệnh điệt cũng an tâm học hành.

Tòa nhà của Lục gia ở cầu Vũ Định, tất cả vật dụng trong nhà đều đầy đủ, tiện lợi vô cùng. Vả lại, cầu Vũ Định quả thật cách Quốc Tử Giám rất gần, chỗ Phượng Hoàng Đài này tuy tĩnh mịch, nhưng có hơi vắng vẻ.

Lục Vân không hề giữ lại làm Lục đại phu nhân vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy dường như hơi mất mát: Cô em chồng không giữ lại sao? Cứ như chỉ là tình cảm cô cháu bình thường với Vĩ nhi và Mân nhi vậy.

Lục đại phu nhân nhìn A Trì mỉm cười:

- Con bé ngoan, nghe nói con muốn sao chép kinh Phật cho lão phu nhân? Quả là hài tử ngoan, hiếu thuận lại hiểu chuyện, lão phu nhân thấy quyển kinh Phật này, chắc chắn sẽ cao hứng.

Nhắc đến việc sao chép kinh Phật, A Trì cười nhẹ nhàng:

- Cữu mẫu, là bốn huynh muội tụi con cùng nhau chép cho ngoại tổ mẫu. Đại ca, con, cả A Thuật và A Dật mỗi đêm đều rửa tay dâng hương, thành kính sao chép kinh Phật cho ngoại tổ mẫu.

Trong lòng Lục đại phu nhân lại càng không có tư vị gì. Vậy là sao? A Trì căn bản không muốn lấy lòng ngoại tổ mẫu mà lôi kéo ca ca, đệ đệ cùng nhau chép kinh. Không thể nào, A Trì tuổi tác còn nhỏ, không hiểu thế sự?

Lục Mân muốn đến Quốc Tử Giám học, lão phu nhân bảo hắn lợi dụng thời gian ở Từ phủ, Lục đại phu nhân dĩ nhiên hiểu dụng ý của lão phu nhân, ban đầu bà liên tục cười lạnh, tiếp đó thì khinh thường mà nghĩ “Nam nữ kết thân, chỉ có nhà trai đi cầu nhà gái, bất kể thế nào ta cũng không mở miệng cầu hôn, để xem các ngươi còn có thể làm gì.” A Trì động tâm, em chồng động tâm thì có ích gì? Ta đây làm mẹ không mở miệng thì hôn sự là không thể được.

Nếu giữa nam nữ không cẩn thận mà xảy ra chuyện gì đó, vậy thì càng xin lỗi rồi, nữ tử không biết liêm sỉ, không biết danh tiết, Lục gia chúng ta càng không cần! Chủ động lấy lòng thì ta phải nghe theo sao, thật không biết xấu hổ.

Lục đại phu nhân vốn đang an ổn sống ở An Khánh, chờ phu thê cô em chồng nhờ người mai mối tới cửa thì trấn định từ chối. Ai ngờ trái chờ phải chờ, Phượng Hoàng Đài mới có thư gửi đến, nhưng một chút động tĩnh lấy lòng cũng không có.

Nghiêm Phương Hoa đã mười sáu tuổi, không đợi được nữa; Lục Vĩ học hành bình thường, hiển nhiên việc khoa cử là không có hi vọng; Nghiêm Anh Hoa ở nhà ầm ĩ chê lão sư không tốt, làm chậm trễ hắn; Lục Trân, Lục Linh lúc nào cũng nghĩ đến “Nam Kinh rất phồn hoa, thật muốn đi để mở rộng tầm mắt”. Mấy chuyện gom lại khiến Lục đại phu nhân quyết định đích thân đi đến Nam Kinh.

Vốn tưởng rằng mình tới, cô em chồng này sẽ dẫn theo con cái tiếp đón long trọng, vội vàng bợ đỡ, A Trì lại càng ngượng ngùng e thẹn, thể hiện dáng vẻ của một tiểu nữ nhi. Nào ngờ em chồng thân mật thì thân mật, nhưng cũng chỉ thân mật mà thôi, A Trì thì tự nhiên thoải mái, ánh mắt vô tư, không hề câu nệ.

Lục Mân là thứ tử mình xem trọng nhất, là tôn tử quý giá nhất của lão phu nhân, là thiếu niên lang vượt trội hơn hẳn trong những người đồng trang lứa, bao nhiêu danh môn khuê tú đã gặp nó một lần là sẽ nhớ mãi không quên, sao có thể như vậy? Lục đại phu nhân nghĩ mãi không thông.

A Trì ngồi chung với Lục Trân, Lục Linh và Nghiêm Phương Hoa, nhã nhặn giới thiệu về cảnh sắc Nam Kinh:

- Kim Lăng đệ nhất danh hồ hồ Mạc Sầu, Nam Triều đệ nhất tự Kê Minh Tự, đê Yên Tử, Duyệt Giang Lâu, núi Thanh Lương, Phu Tử Miếu, núi Tê Hà, đều là những nơi đáng xem.

Lục Linh chỉ có mười tuổi, vẻ mặt ngây thơ hỏi:

- A Trì biểu tỷ, những chỗ này tỷ đều đi rồi sao?

A Trì gật đầu:

- Gia phụ gia mẫu dẫn ta và các ca ca đệ đệ đi, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Lục Linh vô cùng hâm mộ:

- A Trì biểu tỷ thật là thấy nhiều hiểu rộng.

Lục Linh mới chín tuổi đã bị bắt ở nhà học nữ công, đọc sách để rèn giũa tính cách, việc đi ra ngoài du ngoạn đối với nàng mà nói là việc rất xa xỉ.

Lục Trân cùng A Trì xấp xỉ tuổi nhau, trong mắt cũng có ý hâm mộ:

- Cô dượng, cô mẫu thật tốt với A Trì biểu tỷ.

Lúc dẫn theo ca ca đệ đệ cũng không quên mất tỷ ấy, thật là tuyệt.

Nghiêm Phương Hoa dè dặt cười:

- Mân biểu ca ở nhờ quý phủ, được A Trì biểu muội chăm sóc nhiều, chúng ta rất cảm kích.

Vị A Trì cô nương này quả thật tướng mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng có ích gì chứ, Mân biểu ca chỉ là tạm thời ở nhờ mà thôi.

A Trì bật cười:

- Lời này của Nghiêm tỷ tỷ thiếu cân nhắc rồi, biểu ca ở nhờ nhà muội, gia phụ có thể nâng đỡ trong việc học, gia mẫu có thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày, gia huynh có thể làm bạn đồng hành, ngay cả tiểu đệ nhà muội cũng có thể cùng biểu ca so tài sách vở, chỉ có muội là có thể chăm sóc gì cho biểu ca chứ? Muội và biểu ca chẳng qua ngẫu nhiên gặp mặt thì gật đầu chào hỏi mà thôi, loại chuyện nhỏ này đảm đương không nổi lời cảm tạ trịnh trọng của Nghiêm tỷ tỷ đâu.

Nghiêm Phương Hoa đỏ mặt, không nói nên lời. Lục Linh hồn nhiên nói:

- Phải đó, A Trì biểu tỷ lại không quản lý việc nhà, không chăm sóc ca ca được gì đâu. Việc sinh hoạt hàng ngày của ca ca đều do cô cô trông nom, rất chu đáo.

Lục đại phu nhân cười hiền từ, nhìn sang phía mấy tiểu cô nương:

- Phương nhi tên Phương Hoa, A Trì tên Tố Hoa, tên hai người nghe giống như tỷ muội. Nhìn kìa, hai người ngồi chung với nhau, cũng có vài nét giống.

A Trì cười nhẹ nhàng đứng lên:

- Thưa cữu mẫu, cha mẹ huynh trưởng đều gọi con là A Trì, các gia đình thân thích, bạn tốt khuê phòng cũng gọi con là A Trì. Con cảm thấy, cô nương nhũ danh có chữ ‘A’ mới giống tỷ muội với con.

Lục Vân phì cười một tiếng, chỉ về phía A Trì quở trách:

- Nghe nó nói kìa! Cô nương nhũ danh có chữ ‘A’ khắp thành Nam Kinh này có hàng trăm hàng ngàn người, con có nhiều tỷ muội như vậy hả?

Mọi người đều cười. Đang lúc nói cười thì Từ Sâm từ nha môn về đến nhà, trước tiên gặp nhóm người Lục Vĩ và Nghiêm Anh Hoa ở ngoại viện, rồi dẫn họ vào nội trạch bái kiến Lục Vân.

A Trì đứng dậy tránh đi. Lục đại phu nhân trách:

- Con bé này! Cũng đâu phải là người ngoài, biểu ca con và Nghiêm gia biểu ca con, có gì mà không thể gặp chứ?

A Trì cúi người cười cười, ra vẻ xấu hổ rồi rời đi.

Lục Vĩ, Nghiêm Anh Hoa bái kiến Lục Vân xong thì quay về phòng mình, rửa mặt thay quần áo, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho bữa tiệc đón gió tẩy trần vào buổi tối. Nhóm các nữ quyến Lục đại phu nhân thì càng khỏi phải nói, nhất định phải tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị trang phục cho thật kĩ.

Lục Vân còn chưa kịp nói hai câu với Từ Sâm thì bên Tây Viên gửi qua rất nhiều thổ sản (sản phẩm được sản xuất ở địa phương):

- Đây là của Hầu gia và phu nhân chúng tôi dọc đường tiện tay mua, tặng cho thiếu gia và tiểu thư chơi.

Có bếp lò nhỏ, chong chóng nhỏ, các loại đồ gốm em bé có dáng vẻ ngây thơ, ngoài ra còn có thức ăn nổi tiếng của các địa phương và kinh thành. Tất cả đều không có gì đáng giá nhưng thể hiện sự thân thiết, gần gũi.

Từ gia thì đưa tặng các loại điểm tâm tinh xảo, vài bình rượu trái cây trong vắt mà thơm ngon, còn có các loại cháo thịt hươu, cháo thịt dê, cháo tôm, lại càng là những thứ dùng hàng ngày trong gia đình. Trương Khế đặc biệt sai người qua nói tạ ơn:

- Cháo cực kỳ ngon, lão gia tử khen không dứt miệng.

Ngay sau đó, Vũ Hương Hầu phủ cũng đưa tới không ít đồ bổ và dược phẩm quý giá, ma ma quản sự đến tặng lễ vô cùng ân cần:

- Chúng tôi có lỗi với đại tiểu thư. Chuyện hôm nay, nhất định chúng tôi sẽ cho đại tiểu thư một câu trả lời thỏa đáng.

Lục Vân cũng không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười khách khí tiễn người đi.

Từ Sâm lúc này mới biết A Trì gặp nguy hiểm, cau mày nói:

- Có mời đại phu xem chưa?

A Trì nhẹ xoay một vòng:

- Cha nhìn đi, con thật sự không sao mà.

Lục Vân vội nói:

- Đừng kinh động đến người khác, ta vốn định buổi tối lặng lẽ mời đại phu đến bắt mạch cho A Trì.

Từ Sâm lắc đầu:

- Khỏi phải đợi, bây giờ đi mời luôn.

Ông sai người đi mời đại phu quen biết. Vị đại phu này họ Ngô, y thuật rất tốt, nhưng có hơi nóng tính, tỉ mỉ chẩn bệnh cho A Trì xong thì giận tái mặt:

- Từ thị lang, ngài giỡn chơi với ta hả? Lệnh ái vẫn khỏe mạnh chứ có bệnh gì đâu?

Nói rồi vác hòm thuốc bỏ đi.

Từ Sâm nghiêm mặt thật lâu, lúc này mới cười, A Trì cũng cười:

- Con đã nói mà, con khỏe lắm, bệnh gì cũng không có, cha mẹ cứ không tin, giờ thì tốt rồi, đắc tội với Ngô đại phu.

Một đại phu y đức cao thượng, y thuật cao siêu hiếm thấy như vậy bị làm cho tức giận bỏ đi rồi.

Từ Sâm mỉm cười:

- Không đắc tội đâu. Phụ thân và ông ấy đã làm bạn nhiều năm, chút chuyện nhỏ này, ông ấy sẽ không thật sự để bụng.

Tính tình ông ấy là như vậy, với ai cũng ngang ngược, với ai cũng không giả vờ xã giao.

Từ Sâm đích thân viết thư tạ ơn, sai người đưa sang Tây Viên. Lần này may mà có Trương Mại, nếu không A Trì khó tránh sẽ bị thương. Nghĩ đến việc nữ nhi bảo bối suýt chút nữa bị ngã, suýt chút nữa bị thương, Từ Sâm liền đau lòng, sợ hãi.