Tình Yêu Và Sự Lừa Dối

Chương 7



...Ting...ting...

Có tin nhắn đến, là số máy lạ kia.

“ Cô tiếp tục đi vào trong nếu không...”

Nhìn khung cảnh nơi đây thật hoang vu, là nơi đang được xây dựng nên không có ai lui tới đây cả,tất cả tường đã không còn nguyên vẹn,rêu mọc xanh rì,thật u ám không khỏi khiến người ta có cảm giác rùng rợn. Nó chăm chú quan sát xung quanh rồi lại nhìn dòng tin nhắn không rõ người gửi kia trong lòng cảm thấy chút bất an

- Thôi mình liều vậy.

Nó bước từng bước về phía trước,vẫn không 1 bóng dáng nào,tiếp tục đi sâu vào bên trong, nó lên tiếng gọi.

- Có ai không???

...1 lần... 2 lần... 3 lần...

Không 1 hồi âm, không 1 tiếng động. Nó lấy hết can đảm bước vào cánh cửa bên trong. Bỗng...

....RẦM...

Cánh cửa bị đóng lại khi nó vừa bước vào.

- Nè,có ai bên ngoài không ,nè...nè

- Tại sao lại nhốt tôi trong đây,mau mở cửa ra,mau mở ra???

Nó liên tục đập cửa,la hét mong sẽ có ai đó nghe thấy nhưng bên ngoài lại vang lên 1 giọng nói...giọng nói của...

- Hahaha...cô cứ việc la hét nếu cô muốn,chỉ có điều nơi đây...chậc chậc...không có ai lui tới...haha

-”giọng nói này nghe quen quen,là của Hồng Anh nhưng còn điệu cười man rợn đó thì hoàn toàn không phải” những suy đoán lóe lên trong đầu đó nhưng nó hoàn toàn không thể tưởng tượng ra con người phía sau cánh cửa kia.

- Cô là ai chứ,tại sao lại nhốt tôi trong đây.

- Hahaha...có trách thì phải trách mày quá ngu ngốc,tự mình sập bẫy * cô ta cười 1 tràng dài man rợn,ánh mắt nhìn qua cánh cửa như lóe lên tia chết chóc*

- Thả tôi ra tại sao lại hạm hại tôi,lại lấy Phan Anh ra để lừa tôi,cô là ai chứ?

- Tao là ai mày không cần biết chỉ cần biết rằng mày đã cướp mất thứ quan trọng của tao và bây giờ tao phải lấy lại.* cô ta gằn từng chữ,riết qua kẻ răng,nhìn cô ta giờ không khác gì 1 con yêu nữ*

- Tôi đã cướp thứ gì của cô chứ*nó vẫn ra sức đập cửa nhưng vô ích,giọng nói cũng bắt đầu lạc đi vì sợ hãi*

-Mày không biết sao?hừ! Vậy để tao nói cho mày biết. Mày đã cướp đi Phan Anh của tao, lại còn có thể làm cho 1 người đang hợp tác với tao liền quay sang phản lại tao để bảo vệ mày. Nếu không có mày thì tất cả đã thuộc về tao,Phan Anh đã yêu tao rồi. Vậy nên MÀY KHÔNG THỂ SỐNG.

cô ta nhấn mạnh 4 từ “Mày không thể sống” làm nó bắt đầu có cảm giác lạnh sống lưng.

- Cô bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi,Phan Anh yêu tôi 2 chúng tôi yêu nhau không liên quan gì đến cô,còn việc cô nói có người bỏ cô mà theo tôi hoàn toàn tôi chẳng hiểu gì, mau thả tôi ra.

- Hahaha...mày có ảo tưởng quá không khi tao mất công lập ra kế hoạch này rất tỉ mỉ chỉ để mày biến khỏi thế gian này mãi mãi. Giờ lại bảo tao thả mày ra hahaha...mày đúng là ngây thơ quá.

- Mau thả tôi ra,đồ khốn kiếp,rốt cuộc cô là ai chứ.

- Mày sau này khi xuống chầu Diêm Vương hỏi rồi sẽ biết tao là ai. Mày chịu khó chết đói chết rét nha. hahaha

Cô ta bước đi cùng nụ cười khả ố của mình, dường như cô ta đang rất thỏa mãn cho kế hoạnh này.

- Mày sẽ mãi mãi biến khỏi nơi đây.

Cô ta gằn giọng,tay giữ chặt lấy nhau,khuôn mặt xinh đẹp đã biến đi đâu mất thay vào đó là bộ mặt hung dữ. Cô ta đúng là “ cáo đội lớp thiên thần “. Nếu ai có nhìn thấy cô ta bây giờ cũng tự động mà tránh xa bởi trông cô ta thật khiếp sợ chẳng còn là 1 hotgirl dịu dàng xinh đẹp nữa.

Trời bắt đầu ngã bóng,bóng chiều tà vàng rực chiếu vào bên trong nơi nó đang ngồi. 1 cái bóng cô quạnh.

Ánh mặt trời hiếm hoi của mùa đông này đã nhanh chóng biến mất thay thế cho bóng đêm. Không trăng, không sao, không ánh đèn, chỉ có bóng đêm và nó.

Nó chìm mình vào bóng tối nơi đây,1 mình nó ngồi khóc giữa đêm khuya ở 1 nơi hoang vu này không ai biết đến. Lục lọi trong cặp sách nó và lôi ra chiếc điện thoại nhưng nó lại hết pin.

- Ha.tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.

Nó thở dài ngao ngán nhìn bầu trời đen kịt kia ( nhà không có mái nha) nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

- Cậu đâu rồi,liệu có đang đi tìm tớ không. Tớ thật sự rất sợ Phan Anh à. Tại sao tớ lại vào con đường này chứ,tại sao mọi thứ không bao giờ bình yên với tớ.

Nó nói như trách cứ mình, nước mắt không ngừng rơi.

...RẸT...RẦM...RẦM...

-Sấm chớp kìa. Cả ông trời cũng ác với tớ nữa.

...Rào...rào...

1 trận mưa rào đổ ập xuống mặt đất,nơi đây không 1 nơi để trú mưa, không có mái nhà hỏi làm sao nó tránh mưa được đây. Nó gục mặt xuống 2 đầu gối mình mặc cho nước mưa tuôn xối xa. Nó bây giờ chỉ biết là lạnh...rất lạnh mà thôi.

Mùa đông khí hậu lạnh như cắt da cắt thịt,nó chỉ mặc có 1 chiếc áo len bên trong và khoác 1 chiếc áo mỏng bên ngoài. Nhưng tình hình hiện tại nó sắp không chịu nỗi nữa rồi...

Trong khi đó cậu và...