Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo

Chương 31: Tỏ tình



Đột nhiên hắn siết chặt nó như muốn giữ nó bên mình như thế này vậy. Hắn mở miệng nói:

-Làm bạn gái anh nhé!

Nó đang khóc thì nghe hắn nói như vậy nên ngước lên sờ trán hắn và nói:

-Anh đâu có bị sốt. Sao lại lảm nhảm vậy?

Mặt hắn tối sầm, khi không bị nó phá giây phút lãng mạng. Hắn ho một tiếng rồi nói:

-Cô có bị gì không vậy? Sốt gì ở đây! Hừ!

Nó cười nói:

-Tại tui thấy anh lảm nhảm nên tưởng anh bị sốt và lên cơn mê sảng.

Hắn tức tối lặp lại một lần nữa:

-Làm bạn gái tôi nhé! Cô chỉ có ba lựa chọn. Một là đồng ý, hai là chấp nhận và ba là chọn cả hai đáp án trên.

Nó hơi choáng vì sự bá đạo của hắn nên nói:

-Anh đang tập tỏ tình để hẹn bạn gái ra tỏ tình à? Sao không nói sớm để tui biết anh đang tưởng tượng tui là bạn gái anh! Mà nói thật với lời tỏ tình bá đạo của anh tui nghĩ cô bạn gái của anh sẽ không chấp nhận đâu.

Hắn bực tức với thái độ đùa cợt của nó nên nói một cách chắc nịch:

-Tôi nói thật! Không đùa! Làm bạn gái tôi nhé!

Nó ngạc nhiên thì ra lời hắn nói là thật chứ không phải đùa. Mặt nó bắt đầu đỏ lên, nó lắp bắp nói:

-Th...thật à? Kh...không ph..phải đùa?

Hắn gật đầu, nó nói tiếp:

-Anh thích tui ở điểm gì vậy?

Hắn nhún vai, nói:

-Cảm thấy thích thì thích thôi! 

Nó liếc hắn nói:

-Đó chỉ là tỉnh cảm đùa giỡn! 

Hắn lắc đầu nói:

-Không phải! Là thật đó!

Nó vò đầu nói:

-Để tui suy nghĩ! Cho tui hai ngày.

Nói rồi nó đi ra khỏi phòng, hắn nhìn theo rồi mặc đồ vào cũng đi xuống nhà theo. Linh đã nấu sẵn thức ăn để cả nhà ăn cơm, nó nhìn bàn ăn tuy đơn giản nhưng ít ra Linh còn biết nấu chứ nó chào thua. 

Ở Việt Nam thì toàn mẹ của nó nấu, qua bên đây thì bác và Kinry nấu cho nó ăn, mẹ của nó cũng hay nói:"Con gái lớn rồi phải học nấu ăn đi chứ!" nhưng nó chỉ nhùn vai trả lời:"Mẹ kêu con làm gì cũng được nhưng mấy việc nấu nướng thì con chịu thua!"

Nó nhìn Linh mà khen:

-Em giỏi thiệt đó! Biết nấu ăn luôn!

Linh cười nói:

-Anh hai dạy em nấu đó!

Nó ngạc nhiên thì ra hắn cũng biết nấu ăn, Linh hỏi:

-Chị biết nấu ăn không?

Như một mũi tên bắn ngay điểm yếu của nó, nó ấp úng nói:

-Chị...chị...không biết! Hề hề!

Linh tròn mắt nhìn nó hỏi:

-Vậy thường ngày ai nấu ăn cho chị?

Nó cười gượng, nói:

-Ở Việt Nam mẹ chị nấu, ở bên đây là bác và Kinry nấu.

Linh nhìn nó thắc mắc hỏi:

-Kinry là ai? Bạn chị á? 

Nó thấy hắn xuống đến cửa phòng ăn nên quyết định trêu hắn, nó trả lời:

-Kinry là người yêu của chị! 

Hắn nghe xong vẻ mặt có chút thất vọng còn nó thì thỏa mãn vì đã đạt được mục đích, Linh mới nói:

-Vậy thì tiếc quá...

Nó hỏi:

-Tiếc gì cơ?

Linh chỉ lắc đầu khi thấy hắn đang đứng trước phòng ăn nên đánh trống lảng:

-Anh hai ăn cơm!

Điện thoại nó reo lên, nó bắt máy:

-Alô! Em nghe!

Kinry hỏi:

-Em đang ở đâu? Anh đến chỗ em làm mà không thấy!

Nó sực nhớ đã trễ nên nói:

-Để em nhắn địa chỉ cho anh! 

Kinry nói tiếp:

-Okay em! Anh chở em đi ăn nhé! Hôm nay mẹ anh bận việc nên không nấu cơm.

Nó nghe đến ăn mắt sáng như bóng đèn:

-Okay! Mà anh nhớ mang cho em khẩu trang nha! 

Kinry lo lắng hỏi:

-Em bị bệnh hả?

Nó cười nói:

-Không phải! Vì được hotboy chở đi ăn nên sợ bị tạt axit ha ha!

Kinry cũng phá lên cười rồi nói đùa:

-Có anh ở đây ai dám làm gì em chứ! Trừ bạn gái của anh.

Nó khổ sở nói:

-Anh qua đón em nhanh đi! Em đói lắm rồi!

Nói xong nó cúp máy và nhắn địa chỉ cho Kinry. Nhắn xong nó quay sang hắn và Linh nói:

-Hai người ăn vui vẻ hì hì! Tui có việc nên không phiền nữa!

Rồi nó đi nhanh ra khỏi cửa, nó ngại phải đối diện với hắn. Nó đi rồi Linh nhìn hắn hỏi:

-Anh buồn đúng không?

Hắn cười nhạt trả lời:

-Hơi hụt hẫng! Mà thôi ăn cơm đi.

Phải rồi! Anh đã nhận ra nó là người vài năm trước anh tình cờ gặp trên phố. Anh nghĩ đó là định mệnh khi anh gặp nó lần thứ ba ngay tại nước Mĩ. Anh đã thích tính cách của nó, thích nụ cười tươi của nó và mỗi khi thấy nó khóc anh lại khó chịu. Anh chỉ muốn nó mãi cười và anh sẽ bảo vệ nó...

---Trước cổng---

Nó đợi được ba mươi phút thì Kinry tới, hại nó đứng tới mỏi cả chân. Nó giả bộ trách móc:

-Anh làm gì lâu quá vậy? Chân em sắp rời ra luôn rồi nè!

Kinry than thở:

-Anh chạy nhanh lắm đó! Mà nhà ai vậy? Xa quá chạy muốn hết xăng...

Nó nói:

-Hì hì! Nhà bạn em...

Rồi cả hai vào quán ăn Shushi ở gần đó. Vừa bước vào quán nó và Kinry đã bắt gặp bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhưng đa số là hướng về Kinry nhiều hơn vì vẻ ngoài hấp dẫn của anh. 

Lựa một bàn ăn gần cửa sổ, nó ngồi xuống chờ Kinry gọi món xong mới lên tiếng hỏi:

-Nếu anh nhận được một lời tỏ tình về một người anh chỉ có mến và xem như anh em thôi thì anh làm sao?

Kinry suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

-Chưa hẳn em xem người đó là anh em nếu không em đã từ chối ngay từ đầu rồi. Vì vậy em hãy thử yêu người đó xem biết đâu em sẽ không hối hận vì quyết định của mình...và nếu có hối hận thì em chẳng mất gì hết vì thật chất em không yêu người đó. Anh biết em đã từng có mối tình đầu không đẹp và em đã vội vàng chia tay rồi chợt nhận ra em không thể thiếu đi người đó. Vậy nên lần này em phải học cách yêu và đón nhận, chỉ có như vậy em sẽ hiêu được khi yêu sẽ thú vị như thế nào. Chỉ có như thế em mới trưởng thành lên được!

Lời của Kinry như một lời nhắc nhớ cho nó biết rằng nó đã từng sai lầm trong quá khứ và đừng để sai lầm đó lặp lại thêm lần nào nữa...

Nhưng tâm trạng nó vẫn còn rối lắm, nó không biết phải làm sao. Nó hỏi tiếp:

-Nhưng...em không biết bắt đầu từ đâu, học như thế nào.

Kinry mỉm cười nói:

-Em hãy dùng cách mà em đã dùng với những người em thật lòng trước đây đi. 

Nó gật đầu định nói nhưng thức ăn đã được dọn ra nên nó cắm cúi ăn.

---Tại nhà của hắn---

Sau khi ăn cơm xong hắn rửa chén, Linh ra phòng khách xem ti vi. Rửa chén xong hắn lên phòng nghĩ về chuyện lúc nãy nó nói. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi là nó nói dối. Cái người tên Kinry kia không phải người yêu của nó mà là bạn hay anh trai thôi cũng được. 

Hắn không muốn đau thêm lần nào nữa, hai mối tình đổ vỡ kia đã khiến hắn sợ yêu nên tìm đến mối tình thứ ba. Hắn chỉ có cảm giác yêu thật sự khi gặp nó mà thôi...vì thế hắn không muốn mất nó. Không muốn một tí nào! Nếu người nó chọn không phải hắn thì hắn cũng sẽ âm thầm chúc nó hạnh phúc. Hắn thật sự sợ và cô đơn.

Những người khác nhìn vào cứ nghĩ hắn hạnh phúc khi sinh ra trong một gia đình giàu có, lớn lên được mọi người khen khi hắn may mắn có được ngoại hình điển trai và còn thừa kế tập đoàn của gia đình. Nhưng mọi người đâu biết rằng hắn đang cô đơn trong cái thế giới hào nhoáng đó, chính vì gia thế của hắn nên những cô gái đến với hắn chỉ vì yêu tiền của hắn chứ không thực sự yêu hắn. 

Chỉ có nó mới dám phách lối với hắn như vậy thôi! Gặp những cô gái khác dù có phách lối cỡ nào nhưng khi biết hắn là tổng giám đốc của công ty SAB đều đổi giọng với hắn liền. Hắn yêu cái sự ngốc nghếch của nó, yêu cái sự đanh đá của nó và yêu cả sự giản dị của nó nữa!

Điều hắn có thể làm bây giờ là chờ đợi...chờ đợi câu trả lời từ nó...chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra...