Tình Yêu Nhiệm Màu (Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng Phần 3)

Chương 46



Sau khi nghe Nguyên Lâm nói, nó thấy tốt nhất là đối phó anh ta trước nhưng suy đi tính lại thì cái đầu tiên là bắt Thiên Thiên về rồi xử cả hai một lượt, bắt Thiên Thiên trước là do nếu cô ta giết những người trong Hàn gia để uy hiếp muốn nó thả Nguyên Lâm ra thì sao? Bởi vậy phải bắt cô ta càng sớm càng tốt.

Nó quay sang nhìn hắn, thấy hắn nãy giờ không nói lời nào, nhíu mày nó nói:

- Nè! Không cho chút ý kiến nào hết vậy?

Hắn mặt vô tội nhìn nó, không làm gì mà cũng bị chửi? Thật là số khỗ mà. Hắn nói:

- Nãy giờ người suy nghĩ là em chứ không phải anh.

Nghe hắn nói vậy, nó liền đưa tay nhéo má hắn một cái, chu môi ra, bất mãn nói:

- Thật là... anh có phải bạn trai em không vậy? Nói chuyện nghe mất tình cảm dễ sợ.

My và Tuyết vừa nghe nó nói liền đồng loạt quay sang, Khôi và Triết nhìn thấy hắn bị nhéo thì im lặng đồng cảm, My nói:

- Mày vừa nói đó hả Băng? Lại nói lời thoại phim Hàn Quốc à?

Nó nhìn 2 con bạn đang ra sức trố mắt. Mặt nó vẫn bình thản nhưng giọng nói lại hơi ngại nói:

- Tao.. Thật ra nói thật ấy, phim Hàn không có câu đó.

Hai con bạn liền cười hì hì, hắn nhìn nó nói vậy thì cũng không có nói gì, chỉ định đứng lên thì nó kéo lại nói:

- Không nói được ý kiến nào tốt đẹp thì đừng có mơ mà đi.

Nhìn ánh mắt kiên quyết kia, hắn bật cười, không ngờ Băng Băng lạnh ngắt này lại có lúc dễ thương, đáng yêu như thế này, hắn xoa đầu nó rồi từ tốn nói:

- Không phải em muốn tìm Thiên Thiên trước hay sao?

Nó hơi ngạc nhiên, hắn sao lại biết ý định trong lòng cũa nó? Thấy hắn nghệt mặt nhìn, hắn nói:

- Anh nhìn mặt em là anh biết em muốn cái gì rồi.

Hắn để một ngón tay lên trán nó rồi búng một cái, nó xoa xoa trán định phản bát thì hắn nói tiếp:

- Bây giờ em ở đây đợi anh bắt cô ta về. Cẩn thận tên Nguyên Lâm cho tốt.

Nó mỉm cười gật đầu, hắn, Triết và Khôi bước đi khỏi để lại tụi nó ở nhà. Nói là tìm nhưng để tìm một người thật ra đâu có dễ, chạy xe một vòng thành phố, tụi hắn vẫn không thấy ai, quay lại nhà của ba mẹ nó để xem tình hình thì cũng không có kết quả gì, cứ như mò kim đái biển.Nhưng có lẽ trời thương người, chương trình thời sự phát lên:

"Tin khẩn cấp. Vào ngày hôm nay, vào lúc 3h chiều, ở quận X, tại ngôi nhà của một người doanh nhân đã xảy ra một vụ án, người đàn ông bị giết chết, vết thương chằn chịt, theo như công an thì do mất máu quá nhiều, xung quanb hiện trường là những vũng máu đỏ tươi còn chưa khô....."

Bản tin thời sự chưa phát hết, hắn đã nhắn gas chạy tới quận X, giết người tàn nhẫn như vậy chỉ có Thiên Thiên mới làm, cái sở thích kinh dị nhìn máu chạy kia mới để lại những vũng máu như vậy.

"Két.... "

Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng nhà bị phong tỏa, có nhiều người dân đứng vây quanh xem, công an thì đứng canh không cho người vào, tụi hắn xuống xe quan sát xung quanh, mọi thứ không có gì đáng quan tâm, vậy cô ấy giết người làm gì? Thỏa mãn sở thích? Không thể nào. Trong tình trạng này, cô ấy sẽ không manh động như vậy.

Vừa đứng thì hắn nghe người đàn ông nói:

- Thật ghê gớm...... Hơi bởi vậy, giàu quá mà, chắc giết người cướp của, trời ơi mà ông ta hình như là chỉ mất có cái chìa khóa gì đó hà. Chắc là chìa khóa ngân hàng, mà chắc là....

Lại một lần nữa, người đàn ông chưa nói hết tụi hắn đã phóng lên xe, hắn chạy nhanh đến nhà nó, đã có chìa khóa thì cái viên ngọc kia coi bộ sẽ sớm mất thôi. Nhìn cánh cổng nhà nó vẫn khóa chặt không một bóng dáng, hắn liền nhíu mày, khẽ bắm chuông, ngôi nhà vẫn im liềm, hắn tông cửa vào, ngôi nhà có vẻ không có gì thay đổi, phá cữa đi vào, ba mẹ nó đang ăn tiểm tăm liền nhìn tụi hắn trăn trăn, ông của nó từ trên lầu đi xuống, tụi hắn thở hổn hển, ông nó nói:

- Có chuyện gì sao?

Ba mẹ nó mặt hơi ngạc nhiên khi thấy tụi hắn, tụi hắn cũng ngạc nhiên khi thấy ai cũng có nhà, vậy Thiên Thiên đang ở đâu? Không phải cô ta lấy chìa khóa hay sao? Vậy cô ta làm gì với chìa khóa đó? Nhíu mày hắn ngẫm nghĩ, mặt hơi đam chiêu, ấy chết... lần này tôi rồi.... trời... ơi... hắn sao lại quên, tên kia từng là thợ làm khóa của căn nhà mà hắn nhốt Nguyên Lâm, lần này đúng là tôi rồi... Không biết nó có chống đỡ nổi hay không?

Hắn liền phóng ra xe, Khôi và Triết cũng chạy theo, ba mẹ nó thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn một mạch chạy về nhà, thật là hắn sơ suất, quá sơ suất khi không nhớ ra chứ. Đấm mạnh tay vào vô lăng, hắn cầu mong nó sẽ không bị gì.

Quay lại chỗ nhốt Nguyên Lâm, cánh cửa phòng đang bị mở toan, nó liếc mắt nhìn Thiên Thiên, cô ta nhếch mép nhìn nó, nhàn nhạt nói:

- Xin lỗi. Anh ấy không phải ở nơi này.

Cô ta liền lấy một ít bột tạc qua người nó, bột trắng xoá khiến ánh mắt mờ đi, nó đưa tay quạt cho bột bay đi, sau khi mọi thứ trở lại bình thường thì Thiên Thiên và Nguyên Lâm đã chạy đi không để lại dấu tích.