Tình Yêu Nhiệm Màu (Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng Phần 3)

Chương 35



Cả 4 người lên xe, chuẩn bị ra sân bay. My vừa lên xe đã quay sang Tuyết, nói:

- Nè! Chưa ăn mà ra sân bay liền là đói chết luôn á!!!

Khôi liền quay sang nhéo mũi của My, My tức giận quay sang lườm một cái rồi phụng phịu nói:

- Muốn chết hả?

Khôi liền bật cười, My thấy thế liền nhào tới Khôi nói:

- Cười gì? Có gì mà cười? Nói coi. Anh cười cái gì?????

My như phát điên, hét lên nhào tới cấu xé Khôi, Khôi cũng mặc cho My làm gì thì làm. Khoảng một lúc sau anh ôm cô lại rồi nhẹ nhàng nói:

- Đừng lộn xộn.

My nằm im trong vòng tay của Khôi, cô không nói gì chỉ cảm thấy ấm áp. Nhìn thấy cái màn tình cảm sến súa của My, Tuyết chỉ lắc đầu ngán ngẩm, hai người này làm máu quá, làm như đang diễn ngôn tình không bằng, diễn cũng hơi bị sâu nha!!! Đang lo suy nghĩ thì tay của Tuyết cảm nhận được sự ấm áp đang nắm tay mình. Cuối đầu nhìn xuống, Tuyết cười sau đó nhìn Triết, anh vừa lái xe vừa nắm tay cũa cô, cô quay sang nhìn anh, gương mặt lúc chạy xe của anh đúng là đẹp, quá đẹp đi chứ! Triết cười một cái và nói:

- Dạo này trời hơi lạnh! Nên anh nắm thế này có thấy ấm hơn không?

Giọng nói ôn nhu tràn đầy quan tâm, Tuyết mỉm cười, gật đầu. Ấm.... rất ấm.... không chỉ có bàn tay này ấm... cả trái tim này cũng ấm nữa.

Khoảng nữa tiếng thì chiếc xe cũng tới sân bay, xuống xe, 4 người, mỗi người một vẻ, nhẹ nhàng đi vào sân bay. Hôm nay My mặc chiếc áo màu trắng tay ngắn cùng chân váy ngắn hơn gối. Tuyết thì một thân toàn là màu đỏ của chiếc đầm tay lửng, đường nét tinh tế tôn lên dáng nười mảnh khảnh. Khôi thì đơn giản với áo sơ mi tay dài được xoăn lên cùng quần short năng động. Triết thì mặc áo thun màu trắng, áo khoác da bên ngoài, quần jean dài, đơn giản nhưng khiến người khác khó rời mắt.

Từ trong cửa khẩu bước ra một anh chàng điển trai, trên người là một thân áo vest, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị, đầy lạnh lùng. Hắn kéo vali đi lại gần 4 người kia, vừa vặn lúc ra tới thì có một chuyện xảy ra, hắn đang đi thì đụng phải một cô nàng, một cô gái có làn da trắng, đôi mắt xám tro lạnh lẽo nhưng gương mặt lại vui tươi, từng đường nét trên khuôn mặt khiến người khác khó lòng mà không động tâm. Cô gái kia nhìn hắn, sau đó xấu hổ đỏ mặt nói:

- Xin lỗi! Xin lỗi.

Hắn nhìn cô gái đó, gương mặt thật rất đẹp, nhưng lại không đẹp bằng người kia. Cô gái này lại không lạnh như người kia. Nhìn cô gái này, hắn lại nhớ đến nó, ừ thì cũng 2 năm.... thời gian nói dài thì không dài... nhưng nói ngắn thì lại không ngắn... thời gian hắn phải quên đi một người.... thật sự là thời gian đau khở nhất... gian khổ nhất... và là thời gian... hắn tưởng là hắn sống không nổi .. nhưng hắn lại không muốn cứ lâm vào tình trạng ấy.... nếu nó đã chết rồi thì hắn phải sống luôn cho cả nó.... nên hắn không thể chết.

Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái đã xấu hổ nay càng xấu hổ hơn. Cô gái nói:

- Tôi.... tôi đi trước.

Nói xong cô kéo vali đi, hắn liền nắm tay lại, cô gái giật thoát mình, 4 người kia đi tới nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thấy lạ, hắn từ 2 năm trước đã không đụng cô gái nào, không có hứng thú với cô gái nào nay lại ban ngày ban mặt nắm tay người ta thì rất lạ.... rất là lạ. Cô gái nói:

- Có...có... chuyện gì?

Hắn nhìn cô gái xong, bá đạo hỏi:

- Tên?

Cô gái tự nhiên thấy mình bị một chàng trai nắm tay, mà còn bị hỏi tên nên cứ lúng ta lúng túng, cô gái nói:

- Thiên.... Thiên...

Thiên Thiên? Hắn liền buông ra, sau đó nở nụ cười. Không biết vì sao hắn lại thấy thú vị. Cô gái kia quay sang nhìn hắn, thấy hắn buông tay mình ra nên liền nhanh chân chạy đi, 4 người kia đi lại, Khôi nói:

- Có hứng thú hả? Muốn yêu hay sao?

Hắn lắc đầu, hắn chỉ muốn đùa với cô ta một chút thôi vì thấy cô ta rất dễ bắt nạt chứ hắn đâu có ý định yêu, hắn dù có ra sao thì cũng chỉ yêu một người. Ra khỏi sân bay, lại một lần nữa, hắn đụng phải một người, cô gái này có thân hình mảnh khảnh, nước da trắng, bởi vì bị che lấp khuôn mặt do đeo khẩu trang nên không thấy mặt, hắn bị va phải nên nhíu mày, hắn thấy người kia cũng chả có ý xin lỗi mà chỉ nhìn hắn liếc một cái, tự nhiên hắn thấy tức giận, hắn nói:

- Xin lỗi? Mau.

Cô gái đó cười nhạt, chỉ là nhếch môi, sau đó không nói lời nào mà đi tiếp, hắn nắm tay cô ta lại, vừa định nắm tay thì cô ta thu tay lại nói:

- Đừng-đụng-vào-tôi...

Giọng nói này, là giọng nói này, chính là của người kia.... bao năm.... bao năm... nay lại nghe lại..... chính là giọng nói này... thất thần .. ngạc nhiên.... bất ngờ..... hắn lúc này có mọi cung bậc cảm xúc... cảm xúc như vỡ òa.... cô gái quay sang nhìn nói:

- Tránh ra được chưa?

Nó không nhận ra hắn... hay nó còn giận hắn ... hắn nói lắp bắp:

- Băng... là em... là em đúng không?

Cã 4 người kia cả kinh, cái gì? Hắn vừa mới nói là Băng? Không lẽ.... nó còn sống.... có phải quá khó tin nhưng..... cã 4 người đều kích động chạy ra. Cô gái thoáng nhíu mày, gương mặt không vui, miệng nhàn nhạt nói:

- Mấy người là ai? Sao lại làm phiền tôi? Tôi không quen mấy người.

Nói rồi cô gái bước đi nhưng chưa được mấy bước thì bị My và Tuyết chặn lại, quay đầu lại thì bị hắn, Khôi và Triết chặn lại, thở dài một tiếng cô gái mở khẩu trang ra... Gương mặt vừa được mở ra thì cả 5 người như chết lặng.... gương mặt ấy. ... đã 2 năm không gặp... cảm xúc dâng tràn.... My nhào tới ôm nó.... Tuyết cũng vậy.... Cái nhíu mày ngày càng chặt, nó đẩy 2 con bạn ra và nói:

- Làm ơn tự trọng.