Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 9: Mờ ám



Tô Cẩm ngồi khoanh chân dưới nền nhà, giơ miếng xươngkho vừa tiện tay lấy trong bếp ra khua qua khua lại trêu Vodka.

Vodka nhảy nhiều đến nỗi thở phì phò mà vẫn không lấyđược, lao vào lòng cô, kêu ư ử giống như đang bị bắt nạt.

Tô Cẩm không nhịn được cười thành tiếng, “Xem nào,ngay cả mỹ nhân kế cũng biết, đúng là thành tinh rồi!”

Hàn Hiểu ngồi ở sofa gần đó đang chậm rãi gặm táo, mắtnhìn Vodka. “Con Vodka này nhà chị hằng ngày đều bảo vệ chị rất chặt, ngay cảđộng vào, nó cũng không cho.”

Tô Cẩm đặt miếng xương vào trong đĩa của Vodka rồi lấytờ giấy ăn Hàn Hiểu đưa cho để lau tay. “Chị đang trong chế độ đặc biệt… khôngphải an toàn là điều quan trọng nhất sao?”

Hàn Hiểu bĩu môi, vừa nhìn Vodka gặm xương một cáchngon lành vừa nói: “À, dự án ở thành phố C của em, chị nghe thấy một số lời đồnthổi, em có muốn biết không?”

Tô Cẩm hơi ngạc nhiên. Cô biết Hàn Hiểu không phải làngười thích quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, chị nhắc đến “lời đồnthổi”, lẽ nào lại liên quan đến mình?

“Là như thế này”, Hàn Hiểu nói, “dự án của Hải Côngchugn1 ta, do lực lượng kỹ thuật không đủ phải giao một phần công việc cho bênngoài nhận thầu đúng không?”.

Tô Cẩm gật đầu.

“Bên ngoài muốn nhận thầy phải tham gia đấu thầu theoquy định của công ty đúng không?”

Tô Cẩm lại gật đầu.

Điều này trước khi đến Hải Công cô cũng đã biết. Về cơbản, những dự án lớn đều thực hiện hình thức này, bởi vì nhiều nguyên nhân nênphải san bớt một số công việc cho bên ngoài nhận thầu. Dự án ở thành phố C,trên thực tế là một thí điểm Hải Công đem một bộ phận kỹ thuật của mình về làmdự án ở đại lục. Lực lượng kỹ thuật có hạn nên không thể làm hết toàn bộ dự án.

“Phần công việc bên ngoài nhận thầu của dự án ở thànhphố C đều giao cho công ty kỹ thuật tên là Trương Hoàn làm.” Mặc dù trong phòngkhông còn ai khác. Hàn Hiểu vẫn hạ giọng nói nhỏ: “Nghe nói không thông qua đấuthầu, khi lãnh đạo dự án họp, đại diện của họ cũng có mặt. Người phụ trách dựán nói, công ty này đã hợp tác với Hải Công nhiều lần, chất lượng cũng đảmbảo…”.

Tô Cẩm lại gật đầu một lần nữa.

Cô mới tham gia vào dự án này, vài lần họp cũng khônggặp người của Trung Hoàn. Nhưng cô cũng không hào hứng với việc Trung Hoàntham gia vào dự án, điều này vốn dĩ không phải là vấn đề khiến cô phải lo lắng.

“Phần do em phụ trách…” Tô Cẩm chau mày nhớ lại. “Hìnhnhư chỉ có phần lắp đặt bên chiết xuất là do họ phụ trách. Trình độ của họ nhưthế nào?”

Hàn Hiểu lắc đầu. “Điều này không phải là dễ nói. Chịchỉ biết tổng giám đốc của Trung Hoàn là một người rất lợi hại, lại rất giỏilấp liếm những sai trái của mình. Năm ngoái cũng óc một dự án, kỹ thuật bên họvà kỹ thuật bên mình, chính là Tiểu Hứa, do có tranh chấp về bản vẽ, kết quả làtổ chức một cuộc họp, vị tổng giám đốc này cũng tham gia, đập bàn ầm ầm, mắngTiểu Hứa đến mức cậu ta chảy nước mắt.”

Tô Cẩm ngạc nhiên. “Lẽ nào vì thế nên Tiểu Hứa phải đilàm dự án ở Thượng Hải?”

Hàn Hiểu gật đầu. “Vì thế em phải cẩn thận một chút.Người ta hợp tác với Hải Công không phải là một, hai nam, là cây đại thụ, lạicó hậu thuẫn, nếu có mâu thuẫn gì thì em cũng phải cố mà nhẫn nhịn.”

Tô Cẩm lặng đi, cúi đầu rồi nói: “Nếu như em sai, nhấtđịnh em sẽ chịu nhẫn nhịn”.

Hàn Hiểu nhếch miệng cười, trong lòng ít nhiều cảmthông. Cô biết cô gái này sẽ nói như vậy. Có lẽ bởi suy nghĩ giống nhau nên mốiquan hệ giữa họ mới tốt như vậy.

Hàn Hiểu nhìn cô, dường như thấy nét gì đó của mìnhthời trẻ. Rõ ràng biết phía trước sẽ gặp khó khăn nhưng vẫn đi đến cùng. Cônghĩ: Tuổi trẻ thật bàn lĩnh, cho dù gặp khó khăn thì vẫn có bản lĩnh để đốichọi đến cùng.

Hàn Hiểu nhếch môi cười. “Không phải đã định ngày kiamới đi rồi, vì sao lại đổi thành ngày mai?”

Đây hoàn toàn chỉ là thuận miệng nói ra để chuyển chủđề, nhưng sau khi nghe thấy vậy, Tô Cẩm cúi đầu, mặt mày ủ rũ, mãi mới nói:“Ngày mai… là ngày Ngạc Lâm đính hôn. Nhỡ em không chịu được mà chạy đến xemthì không phải là mất mặt lắm sao?”.

Hàn Hiểu đứng dậy thì chợt lặng người đi. Tô Cẩm vộivàng chạy lại đỡ cô, vội vã hỏi: “Không sao chứ? Không sao chứ?”.

Hàn Hiểu lắc đầu, vuốt tóc Tô Cẩm, tức giận nói:“Không nên quan tâm đến chuyện của người đàn ông đáng bỏ đi đó, cũng may đã cócô gái ngốc nghếch khách hứng hộ em rồi. Nếu sống cùng anh ta thì nửa cuộc đờicòn lại của em sẽ toàn là đau khổ mà thôi”.

Tô Cẩm vội vàng gật đầu. “Đúng, đúng, sư phụ dạy rấtphải, gặp loại người đàn ông như vậy, nhất định phải tránh xa.”

Hàn Hiểu không yên tâm, lén theo dõi thái độ của cô.“Em đừng có trước mặt chị nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo. Nếu thựcsự không để ý thì cần gì phải cố ý tránh xa?”

Tô Cẩm buồn rầu nói: “Đã không để ý rồi. Nhưng… tronglòng vẫn không thể…”.

Hàn Hiểu lại vuốt tóc cô. “Ngoan, lúc nào về chị giớithiệu cho một người tốt. Cao hơn, đẹp trai hơn, tài giỏi hơn anh ta, sau đóchúng ta sẽ dắt anh ấy đi dạo trước cửa nhà người đàn ông đáng ghét kia.”

“Nghe giống như Vodka vậy.” Tô Cẩm cười phá lên, trốnkhỏi bàn tay cô. “Sao nghe giống như kiểu Lục Hiển Phong nói thế. Có điều gìthú vị lắm sao?”

Hai mắt Hàn Hiểu sáng lên, đang muốn nói gì đó thìnghe thấy tiếng Hình Nguyên xen vào. “Nhắc đến Hiển Phong, tại sao cậu ấy khôngđến nhỉ?”

Ăn xong bữa tối mà Lục Hiển Phong cũng không xuấthiện.

Nghĩ đến lúc chiều gọi điện thoại giọng anh hơi kỳ lạ,lúc đầu rất thoải mái, sau đó vài giây lại giống như có công chuyện không muốnbị làm phiền nữa. Tô Cẩm không thể không lo lắng.

Mặc dù anh nói việc của Tiểu Ngôn và Lâm Cường cứ giaocho anh là được, nhưng anh ấy không phải làm siêu nhân. Hơn nữa, khi gặp ngườiđàn ông ở bãi đỗ xe của bệnh viện, thái độ của anh rất lạnh lùng, không thể coithường được.

Đang nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy Hàn Hiểu nói:“Để KGB nhà chị đưa em về, không phải đã quyết định ngày mai đi rồi sao?”.

Tô Cẩm vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, em gọi xelà được”.

Hàn Hiểu đứng dậy, lấy áo khoác cho Hình Nguyên, cườinói với cô: “Đại tiểu thư, em nghĩ xem, ở đây không dễ kiếm xe bus đâu”.

Hình Nguyên cười. “Đừng khách sáo, cũng đúng lúc anhcó chuyện muốn nói với em.”

Lòng Tô Cẩm vô cùng hồi hộp, điều đầu tiên nghĩ đến làgần đây, cơn ác mộng đó luôn làm phiền cô.

Lòng lo lắng bất an, cô chào Hàn Hiểu rồi lên xe vớiHình Nguyên, nhìn ra ánh đèn chiếu bên vệ đường, cô cảm thấy tim đập ngày càngnhanh nhưng không dám chủ động hỏi trước.

“Tô Tô.” Cho đến khi xe chạy qua cổng lớn ở vịnh NướcNông, Hình Nguyên mới chậm rãi nói với cô: “Mấy người bạn làm cảnh sát bạn anhnói, trước khi bị mất tích cô Lâm đã sắp xếp hết mọi việc cho người thân, có vẻgiống như là…”

“Tự sát?” Tô Cẩm lắc đầu. “Em không tin.”

Hình Nguyên hỏi lại cô: “Vì sao không tin? Không phảilà việc gì của cô ấy em cũng biết sao? Có lẽ là cô ấy đã gặp chuyện gì không cólối thoát”.

“Không thể.” Tô Cẩm vẫn lắc đầu. “Cô ấy còn có một đứacon chưa tròn một tuổi, sao cô ấy có thể bỏ lại đứa trẻ được? Cô ấy đã nói bốcủa đứa trẻ…”

Nói đến đây, Tô Cẩm chợt nhớ ra viện trưởng Trần đãnói Lâm Chi Chi hy vọng sự ra đời của đứa trẻ có thể kéo bố đứa trẻ trở về,người đàn ông đó tên là Mạnh Hằng Vũ. Rốt cuộc anh ta đã làm điều gì sai trái?Vì sao bây giờ mình mới nghĩ đến người đàn ông khả nghi này?

Hình Nguyên hỏi lại: “Đứa trẻ nào?”

Đầu óc Tô Cẩm rối tung. “Anh Hinh, anh có biết ai làMạnh Hằng Vũ không?”

Chiếc xe lượn thành một hình chữ S, Hình Nguyên phanhgấp, quay đầu hỏi: “Em vừa nói ai?”

Tô Cẩm ngạc nhiên rồi nói: “Mạnh Hằng Vũ”.

Nét mặt Hình Nguyên cứ như là nhìn thấy quỷ. “Người đóvà bạn của em có quan hệ gì?”

Tô Cẩm do dự, mình nhờ anh ấy giúp đỡ mà lại giấu anhấy thì không được. “Là thế này: Người ấy có thể là bố đứa trẻ, con của Chi Chi,trên giấy khai sinh viết như vậy nhưng em không có cách nào để chứng thực.”

Hình Nguyên bám lấy vô lăng, gõ gõ ngón tay, lẩm bẩm:“Mạnh Hằng Vũ…”

Tô Cẩm kể nhanh chuyện Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường nằmviện, lại nhớ đến việc gặp người đàn ông ở bãi đỗ xe. “Người đó có khuôn mặtrất hung dữ. Lục Hiển Phong nhìn thấy anh ta như nhìn thấy quỷ vậy, còn cảnhcáo em không được tham gia vào chuyện này.”

Hình Nguyên ngồi thẳng dậy, gật đầu. “Nói thật, anhcũng cảm thấy lả em không nên tham gia vào chuyện này. Cứ giao cho Lục HiểnPhong đi.”

“Thế em cứ đợi thế này à?” Tô Cẩm thở dài. “Ngày nàoem cũng mơ thấy ác mộng, không chịu nổi nữa rồi. Cứ rỗi một tý là lại nghĩngợi, lúc nào mới có thể gặp lại Chi Chi đây?”

Hình Nguyên nghĩ: Tình hình thế này, lúc gặp lại erằng đã là một thi thể được cảnh sát phát hiện, thông báo người thân đến nhậnxác… Liếc nhìn vẻ mặt vô cùng buồn bã của Tô Cẩm rồi vội vàng xua đi những suynghĩ đó. Mặc dù anh không quen biết người phụ nữ mất tích này, nhưng Lục HiểnPhong và Tô Cẩm có quan hệ mật thiết đến cô ấy, cũng hy vọng việc này nhanhchóng có kết quả. Tuy Nhiên, xét về phía Lục Hiển Phong, anh không muốn có quánhiều áp lực dồn lên vai cậu ấy. Hoàn cảnh của cậu ấy đã quá khó khăn rồi.

Hình Nguyên thở dài một tiếng. “Mong sao chuyện rắcrối này chóng qua.”

Tô Cẩm lại cảm thấy hoang mang với suy nghĩ này. Phảinhư thế nào mới được gọi là qua đi? Nếu điều đó đến, có thể kết quả sẽ giốngvới những cơn ác mộng của cô…

Thế thì không kết thúc có lẽ là tốt hơn.

Khi chuông điện thoại reo, Tô Cẩm đang nấu mì ở trongbếp.

Nhà ở trên tầng cao, cô thường lười đi xuống mua đồ ănsáng.

Điện thoại của Lục Hiển Phong. Sau khi cả đêm không vềnhà, giọng nói của anh nghe có vẻ mệt mỏi, nói là cần dẫn bạn về nhà thu dọn đồđạc, hỏi cô có thấy tiện không?

Tô Cẩm nhìn mì ở trong nồi, nghĩ đâu đâu rồi mới cẩnthận hỏi anh: “Tại sao lại nghĩ đến việc thu dọn đồ đạc?”

Lục Hiển Phong hờ hững trả lời: “Gần đây việc ở côngty rất nhiều, tôi chuyển sang nhà ở của công ty thì tốt hơn. Bạn tôi cũng nói,tôi suốt ngày ở chỗ em cũng không tiện cho lắm”.

Rõ ràng là anh ấy có ý gọi điện hỏi cô có tiên không.Tô Cẩm đương nhiên cho rằng người bạn mà anh nói là đàn ông. Vì thế, khi nghetiếng chìa khóa mở cửa lách cách, cô từ trong bếp ngó đầu ra, chưa kịp nở nụcười thì cả người đã như bị bất động.

Theo sau Lục Hiển Phong là một phụ nữ đang cười rấttươi, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp.

Tô Cẩm từ từ quay vào bếp, trong lòng nghĩ: Tại sao aicũng thích những người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp?

Họ không nhìn thấy Tô Cẩm, tự nhiên thay dép rồi cườicười nói nói bước vào phòng ngủ của anh ấy.

Khi bước qua phòng khách, người phụ nữ ấy còn hỏi mộtcâu, giọng kiêu kỳ: “Vị khách của anh đâu?”.

Lòng Tô Cẩm thắt lại, nghe thấy Lục Hiển Phong đápgiọng thờ ơ: “Chắc là ra ngoài rồi”.

Dường như có cái gì đó đâm vào tim Tô Cẩm, cảm giác bịtổn thương lan dần, đầu ngón tay cũng bắt đầu đau. Nhưng cảm giác tồi tệ nhấtkhông phải là đau mà là không biết phải làm gì?

Tô Cẩm làm rơi chiếc khăn lau bát, dựa vào bàn lặng lẽnhìn ra cửa, không biết phải làm gì tiếp theo. Trốn ở trong bếp thế này thìgiống như là đang trốn tránh điều gì đó trong lòng mình. Nhưng bảo cô giữ tháiđộ như một vị khách, ra chào hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra… cô khônglàm được.

Thật sự là cô không làm được.

Tô Cẩm chợt thấy vết dấu bẩn ở gần chân, không kịpnghĩ gì, cô cầm miếng phơi sắt, dùng hết sức lục để cọ, chưa lau được hai lượtthì nghe thấy tiếng nói ở ngoài vọng lại. Tiếng người phụ nữ ẽo ợt trách mócLục Hiển Phong. “Chuyển đi, anh không được hút thuốc trong phòng ngủ đâu đấy.”

Lục Hiển Phong cười. “Em không định bắt anh giao hếttiền cho em, sau đó đợi em phát tiền thuốc từng ngày chứ?”

Cô gái cười nói: “Em phải suy nghĩ kỹ đã…”.



Miếng cọ rửa đâm vào lòng bàn tay cô đau tựa kim châm.Tô Cẩm nghe thấy họ cười cười nói nói, sau đó có tiếng đóng cửa, căn phòng trởlại yên tĩnh.

Tô Cẩm ngồi trên nền nhà, sẵn miếng cọ rửa trong tayném vào tường.

Anh ấy cố ý, cô biết là anh ấy cố ý. Khi anh ấy vàonhà, không thể không nhìn thấy giày của cô vẫn đặt trên giá, nhưng anh ấy khônggiải thích một lời. Lẽ nào trong mắt anh ấy, mình thực sự chỉ là… khách?

Nhưng Tô Cẩm luôn cảm thấy căn hộ này, những ngày sốngcùng một nhà, thuộc về hai người. Cảm giác này rất thật…

Tuy nhiên, đó chỉ là một cảm giác sai lầm.

Thật may là trong phòng không có người khác, cô khôngcần lo ai đó nhìn thấy sự đau khổ của cô. Có lẽ việc thất tình vào ngày lễ Tìnhnhân đã làm cho cô trở nên yếu đuối, bất giác ỷ lại vào những gì gần gũi nhấtvới mình. Có lẽ sự ỷ lại này cũng chỉ là cảm giác mơ hồ của mình nhưng mìnhkhông chịu thừa nhận.

Rất hiển nhiên, cái người bị cô ỷ lại đó lại lý tríhơn cô, biết cách phải làm thế nào để nhắc nhở cô giữ khoảng cách mà không cầnnói thẳng thắn.

Lẽ nào anh ta điên rồ với cô một câu đại loại như:“Không thể vì cô mà làm lỡ hết cuộc sống của tôi”, Tô Cẩm nghĩ, vốn dĩ từ đầuđến cuối chỉ có cô điên rồ mà thôi.

Cũng may anh ta không nhìn thấy dáng vẻ lúc này củamình, Tô Cẩm nghĩ. Cô phải đi thôi, anh ấy đã đi rồi. Sau này không biết còn cóthể gặp mặt nữa hay không? Có câu nói rằng: “Tư thái làm người rất quan trọng”,Tô Cẩm không nhớ ai nói câu này nhưng chút sĩ diện cuối cùng vẫn phải giữ lấy,dù sao anh ấy cũng đã từng giúp đỡ mình.

Tô Cẩm nhặt miếng cọ rửa vừa ném đi, lau hết nước trênbàn, cho đến khi mọi ngóc ngách trong nhà bếp đều sạch bóng.

Hành lý của cô đã sớm được thu xếp gọn gàng, ngoàichiếc va li da mang theo người, trong phòng không còn đồ vật gì khác chứng tỏ côđã từng có mặt ở đây. Có lẽ, khi anh ấy bước vào phòng cũng cảm thấy được điềunày.

Tô Cẩm để chìa khóa trên chiếc tủ thấp, kéo va li,chậm rãi bước ra khỏi khu Cẩm Hoa.

Không nhìn thấy cảnh mọi người đi làm tấp nập, Tô Cẩmmới nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Đúng là cuối tuần. Vốn dĩ nên là cuối tuần vìcó ai lại tổ chức lễ đính hôn vào ngày làm việc đâu.

Những rung động mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong lòngTô Cẩm, cô quyết định gọi một chiếc taxi, không đợi đóng cửa xe đã nói với tàixế: “Đến khách sạn Hyatt”.

Từ của hàng nước ngọt nhìn ra, đối diện bên đường làkhách sạn Hyatt nổi tiếng của thành phố T. Đây là một nơi rất sang trọng, nghenói ngay số lượng tăm trên bàn ăn cũng được quy định nghiêm ngặt. Tô Cẩm biếtchỗ này từ lâu nhưng chưa bao giờ bước vào.

Trong những khách sạn mà cô đã vào, sang trọng nhất lànhà hàng Giang Nam. Nhưng nhà hàng Giang Nam rõ ràng là không đủ đẳng cấp đốivới phó thị trưởng Trần và cảnh sất Ngạc.

Hyatt rất đẹp. Mặc dù đồ ăn ở đây không hẳn là ngonnhưng khách sạn này được lát bằng đá đó, nổi tiếng với hai trăm năm lịch sử,với nét cổ kính, xa hoa mà nho nhã khiến những người giàu có rất thích. Tô Cẩmkhông dám mơ ước có một ngày được bước vào khách sạn này.

Thế là, khi cô đang nheo mắt bên tách hồng trà bốc hơinghĩ ngút, lần đầu tiên cô nhận ra khoảng cách giữa cô và Ngạc Lâm.

Gia thế của Ngạc Lâm rất tốt, vì thế anh không cầnphải vất vả để kiếm tiền. Đối với anh, làm cảnh sát hay làm gì khác cũng được,chỉ là những vai diễn khác nhau mà thôi. Con đường của anh đã được trải thảmrồi, cứ thế mà bước. Rất có thể anh sẽ ngồi ở chức cục trưởng khi còn trẻ tuổi.

Tô Cẩm không như vậy, bố mẹ cô chỉ là nhân viên bìnhthường. Từ năm thứu ba đại học, cô đã không cần xin một đồng tiền nào của bốmẹ. Mỗi hạt gạo cô ăn đều là do cô tự kiếm được. Cô có kế hoạch tiết kiệm tiền,có kế hoạch tiêu tiền, từ trước đến giờ chỉ biết nhìn ngắm những đồ xa xỉ. Côvẫn chưa có bằng kĩ sư. Cô chưa từng đi một đôi giày giá năm trăm tệ.

Nói đi nói lại, vẫn là mô típ cũ, cô gái chăn dê vàcông tử nhà giàu, không hề tương xứng chút nào.

Bị hơi nóng phải vào mắt, Tô Cẩm ngước mặt lên. Khinhìn sang, cửa khách sạn đã được nhân viên phục vụ trang hoàng lộng lẫy. Haibên cửa chính và bậc thềm đặt rất nhiều hoa tươi, mang không khí của tiệc mừng.

Tô Cẩm nhìn thấy rất nhiều xe sang trọng và khách mờiđến dự, co cũng nhìn thấy hai nhân vật chính đứng trên bậc thềm đón khách.

Cách một con đường lớn, cô không nhìn rõ được gươngmặt anh, nhưng trực giác cho cô biết là anh đang cười.

Đúng rồi, cuộc đời anh đã chính thức bước vào mộtđường ray hoàn hảo được sắp xếp từ trước, tất cả đều trọn vẹn, vì sao lại khôngcười cơ chứ?

Tô Cẩm nhấp một ngụm hồng trà. Trà đã nguội, vị tràcũng nồng hơn, miệng cô đắng ngắt.

Nên như thế này, cô nghĩ, vốn dĩ nên như thế này. Chỉcó tận mắt nhìn thấy vết thương của mình thì mới có cơ hội chữa lành nó. Huốnghồ cô còn trẻ, sau một khoảng thời gian nữa, anh sẽ chỉ còn là một chút tìnhcảm vui đùa, rất có thể khi nghĩ lại cô sẽ không còn cảm thấy xúc động gì nữa.

Tô Cẩm giơ cốc về phía Ngạc Lâm. Coi như là tạm biệt,cô nghĩ, cứ coi như là tạm biệt, hy vọng là anh sẽ hạnh phúc.

Tô Cẩm gọi thêm một cốc hồng trà. Hơi nước bốc lênmặt, thật ấm áp. Cô bỗng thấy thoải mái trong lòng.

Trong một buổi sáng mùa xuân nắng đẹp như thế này, kếtthúc một mối tình và đang diễn ra những điều mờ ám... Có thể coi như một điềumay mắn. Cô nghĩ, có lẽ mỗi người đều phải trải qua những thời khắc như thếnày, mặc dù đau khổ nhưng không thể không đối mặt. Bởi vì, chỉ có như vậy mớikhông bị sương mù che mắt, chỉ có như vậy mới có thể nhìn rõ con đường mìnhmuốn tiến về phía trước.

Tô Cẩm lấy điện thoại, không ngần ngại ấn số của biệtthự Vịnh Nước Nông.

Những người sống có quy củ quả nhiên rất dễ tìm, HìnhNguyên vừa cùng vợ đi dạo trở về, trước khi nghe điện thoại đã để ý nhìn sốngười gọi. “Tô Tô, đã đến nới chưa? Đợi một lát, anh gọi sư phụ của em”.

“Đợi một lát! Anh Hình, em có việc muốn nhờ anh.” TôCẩm vội vàng nói: “Đừng nói cho sư phụ của em biết”.

“Gì?”. Hình Nguyên có vẻ lo lắng: “Em nói đi, cô ấyđang ở trong bếp nói chuyện cơm nước với người giúp việc.”

Tô Cẩm vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. “Làthế này, trong những người em quen, chỉ có anh Hình là quen biết nhiều ngườinhất...”

Hình Nguyên không nhịn được cười: “Không cần nịnh nữa,em cứ nói vào vấn đề chính”.

“Em đang nói vấn đề chính mà.” Tô Cẩm thở dài. “Em đãnghĩ kỹ rồi, em không muốn như bây giờ, chỉ đợi chờ mà không làm gì. Tìm ngườilà công việc của cảnh sát, Lục Hiển Phong tìm người chỉ vì Chi Chi là bạn củaanh ấy. Nhưng đối với em, Chi Chi chẳng khác nào chị gái của em.”

Hình Nguyên hạ giọng hỏi lại cô: “Em định làm gì?”

Tô Cẩm nói rõ: “Em có số tiền tiết kiệm gần một trămnghìn tệ...”. Bốn mươi nghìn là do cô tự tích cóp được, năm mươi nghìn còn lạilà “tiền thưởng” do cái đêm đen đủi đó đem lại. Đương nhiên, lúc này không phảilà lúc nhấn mạnh điều này với anh. “Anh Hình, em muốn hỏi anh, số tiền này cóđủ để mời thám tử tư không?”

Hình Nguyên im lặng.

“Anh Hình?” Giọng Tô Cẩm có vẻ bất an, “Tự mình thuêngười đi điều tra... không phải là rắc rối quá đúng không? Bây giờ em chỉ còncách này thôi, muốn nhờ anh giúp đỡ...”

Hình Nguyên thở dài. “Em quyết định rồi?”

Tô Cẩm gật đầu, sau đó mới nhớ ra là người nói chuyệnđiện thoại không thể nhìn thấy động tác của mình, vội nói: “Em quyết định rồi.Nếu không đủ tiền, em vẫn có thể kiếm...”. Nếu tạm dùng đến số tiền nuôi concủa Lâm Chi Chi để lại, cô ấy biết thì thế nào cũng sẽ không thể tức giận vớimình được. Dù thế nào, tìm lại mẹ cho Chính Chính có ý nghĩa hơn nhiều so vớiviệc tìm lại một đống tiền. cô đã bắt đầu nhớ đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm rồi.Từ khi Lục Hiển Phong nói cô cần lưu ý đến hành động của mình thì cô không dámđến thăm cậu bé nữa.

“Tiền không phải là vấn đề lớn nhất”, Hình Nguyên nói.“Tô Tô, anh có một người bạn rất hiểu biết về vấn đề này của em. Em có muốn anhnói chuyện này với anh ấy để xin ý kiến không?”

Tô Cẩm không nghĩ ngợi gì vội đáp: “Được, em có thểnói chuyện với anh ấy không?”

Hình Nguyên tiếc nuối trả lời: “Tạm thời sợ là khôngđược. Anh ấy đang ở Đức”.

“Ồ.” Giọng Tô Cẩm không thể giấu được nỗi thất vọng.“Đức à, xa quá...”

“Nhưng, người bạn này của anh có lúc rất điên rồ.”Hình Nguyên cười. “Nếu cậu ấy thấy hứng thú với việc này, rất có thể ngay ngàymai cậu ấy sẽ đặt vé máy bay về nước để gặp em, tìm hiểu tình hình. Tuy nhiêntrong nước anh ấy cũng có việc phải làm, nếu anh ấy có thể kiêm luôn việc côngviệc tư thì sẽ có cơ hội cho cả hai người.”

Tô Cầm nghe thấy nói như vậy thì bán tín bán nghi, bènnói: “Anh Hình, không phải là anh đang an ủi em đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Hình Nguyên phủ nhận ngay.“Em và Hiểu Hiểu giống nhau, có lúc rất thẳng thắn, đúng là người có chủ kiến.Anh không cần phải an ủi em”.

Tô Cẩm nghĩ đến hai phút cũng không hiểu được lời nóinày là khen hay chê. Cô đành chuyển chủ đề: “Thế anh nói xem, trong thời gianchờ đợi ý kiến của chuyên gia thì em nên làm gì?”

“Quay về làm dự án ở thành phố C của em đi”, HìnhNguyên khuyên cô. “Nên làm điều gì cứ làm. Tin tưởng vào cảnh sát và nhữngngười đang giúp đỡ em.”