Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 17: Nguyên tắc trò chơi



Phim này xem đã lâu, Tô Cẩm không nhớ được Thu Cúc [1]đã vào thành đi kiện bao nhiêu lần. Cô cho rằng mình đến gặp Lưu Đông báo cáocông việc không đến mức gấp gáp như Thu Cúc, nhưng lần một rồi lần hai, lần hairồi lần ba đến văn phòng đều không gặp được, Tô Cẩm cảm thấy bực bội.

[1] Thu Cúc: Tên nhân vật chính trong bộ phim Thu Cúcđi kiện của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.

“Tôi không tin là không tìm được anh ta!” Tô Cẩm tứcgiận khi nhìn thấy văn phòng trống không và vẻ mặt không biết nên làm thế nàocủa người thư ký. “Cứ cho anh ta là người có quyền thế của bộ phận giám sát kỹthuật thì cũng không thể không đi làm hàng ngày được?”.

Cô thư ký tiếp tục kéo tay áo cô, “Nhưng thật sự khôngbiết bao giờ giám đốc Lưu mới quay lại, gần đây anh ấy hay đi dự án với tổnggiám đốc. Chị đừng bảo là em không nói với chị như vậy”.

Tô Cẩm bước vào phòng họp, lôi ra một cái ghế, vừa kéoghế vừa nói: “Cô không ngăn tôi đến khu dự án gặp anh ta chứ?”.

Cô thư ký không nói gì, không biết có phải là đang suyxem có khả năng cô làm như vậy thật hay không.

Tô Cẩm ngồi vào ghế rồi vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn thấycó thêm một người đứng cạnh cô thư ký, khuôn mặt tròn nửa như cười nửa nhưkhông. Tô Cẩm ngạc nhiên, giọng nói hơi run: “Giám đốc Lưu?!”.

Lưu Đông nhìn cô đánh giá, giọng nói có vẻ khổ sở:“Tiểu Tô, cô đến văn phòng của tôi làm gì? Nghe nói, cô báo cáo xong cũng khôngđến phòng làm việc của bộ phận giám sát kỹ thuật đợi, cứ đến đây ngồi suốt cảngày sao?”.

Tô Cẩm vội vàng đổi nét mặt sang vẻ sầu não, “Giám đốcLưu, em đến đây để báo cáo công việc với giám đốc”.

Lưu Đông kéo cửa phòng làm việc, quay đầu lại nói:“Báo cáo công việc thì làm việc trực tiếp với Hồ Đồng, đến chỗ tôi làm gì? Cóphải là cô đã nghe thấy lời đồn thổi nào không?”.

Hai chữ “đồn thổi” nghe có vẻ hơi kỳ lạ, Tô Cẩm hỏilại: “Đồn thổi gì ạ?”.

Lưu Đông cười nói: “Được rồi, đừng giả vờ ở đây. Thôngqua rồi!?”.

Tô Cẩm bị anh ta cười đến mức cảm thấy lông tơ ở lưngdựng lên, “Cái gì thông qua ạ?”.

Lưu Đông lắc đầu, “Trong cuộc họp của công ty đã thảoluận việc cấp bằng kỹ sư trong năm nay, các bộ phận đã đưa danh sách cho lãnhđạo nghiên cứu. Cô, đã được thông qua rồi. Giấy chứng nhận vài ngày nữa sẽ có”.

Tô Cẩm ôm tập tài liệu, ngạc nhiên đứng yên.

Việc luôn luôn nằm trong suy nghĩ của cô từ khi vàoHải Công tự nhiên giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tô Cẩm cảm thấychóng mặt như có một tiếng nổ lớn trong đầu.

“Cô cũng biết, danh sách những người này hàng năm rấthạn chế”. Lưu Đông nhìn phản ứng kỳ lạ của cô, nói tiếp: “Do kinh nghiệm của côcó hạn, lãnh đạo cũng còn muốn xem xét, nhưng may mắn là giám đốc Tiêu đã chủđộng nói tốt cho cô, nói cô…”.

Tô Cẩm thở gấp ngắt lời anh: “Giám đốc Tiêu nào ạ?”.

Lưu Đông ngạc nhiên nhìn cô: “Chúng ta có mấy giám đốcTiêu? Đương nhiên là giám đốc Tiêu ở dự án xưởng luyện dầu tại thành phố C rồi.Người ta khen cô rất nhiều, còn nói nếu không phải Tiểu Từ giỏi hóa học thì đãgọi cô quay về làm”.

Tô Cẩm cảm thấy mình đã hiểu ra một chút nhưng khi suynghĩ kỹ hơn, cô lại thấy trong đầu mình là một mớ hỗn độn. Vì sao Tiêu Vân lạinói tốt cho cô? Là một sự bồi thường, hay là một lời cảnh cáo? Nếu sau khi tátcô một cái lại tặng cho cô một quả táo ngọt thì quả táo ngọt này có ý nghĩa gì?

Tô Cẩm vịn vào khung cửa bóp trán. Xem chừng, quả táongọt này khiến người ta… toát cả mồ hôi.

Lưu Đông không chú ý đến phản ứng của Tô Cẩm, vừa nhìntách trà bốc hơi của mình, vừa dặn dò những việc cô cần phải chú ý từ giờ vềsau.

Tô Cẩm ôm túi tài liệu trong tay từ từ ngồi xuống ghế,người có vẻ mệt mỏi nhưng tim lại đang đập nhanh, mạnh đến mức mà lục phủ ngũtạng như bị lệch đảo lộn khiến cô có cảm giác buồn nôn.

“Sao thế?” Lưu Đông cuối cùng cũng để ý đến sự khácthường của cô, “Khó chịu trong người sao?”.

Tô Cẩm lắc đầu, nhìn anh với khuôn mặt xanh tái, “Giámđốc Lưu, em đến để báo cáo công việc với giám đốc. Em ở đây…”.

Lưu Đông đang lắng nghe, bỗng nhiên điện hoại kêu. Anhvội ra hiệu bảo cô đợi rồi bước ra khỏi phòng nghe điện thoại. Trong vài phútngắn ngủi, không đủ thời gian để Tô Cẩm sắp xếp lại mọi việc trong đầu cho rõràng, huống hồ tim đập quá nhanh, đến mức đầu óc cũng ù hết đi. Mặc dù đangngồi nhưng chân vẫn run như đang bị lạnh, cô không làm sao để trấn tĩnh được.

“Giám đốc Lưu…”

Lưu Đông xua tay, “Có việc gì Hồ Đồng giải quyết được,thì cô tìm Hồ Đồng nói chuyện trước, nếu không giải quyết được thì hãy tìm tôi.Một lát nữa tôi phải đi họp bên tổng cục”.

“Em…”.

Lưu Đông bước lại vỗ lên vai cô, “Tiểu Tô, tôi rất hyvọng vào sự thể hiện trong công việc của cô từ nay về sau”.

“Em…”.

“Cứ như thế đã”. Lưu Đông xua tay, vội vàng bước rakhỏi văn phòng.

Tô Cẩm nhìn bóng dáng anh ta xa dần, rồi nhìn vào túitài liệu trong tay mình, thở dài, suy nghĩ vô cùng phức tạp.

Điếu thuốc mới hút được một phần ba thì bị một bàn taytừ phía sau giơ ra cướp mất.

Lục Hiển Phong cười nên bị sặc hơi thuốc, ho mấy tiếngrồi nói: “Được rồi, được rồi, tiếng bước chân nặng nề sắp giống Trư Bát Giớirồi, khiến anh không nhận ra cậu nữa”.

Cậu bé đứng phía sau cười to, “Thật hay giả thế? Taicủa anh không thể thính như thế được?”.

Lục Hiển Phong quay người lại, nhìn thấy Mạnh Hằng Phiđứng phía sau, mặc một chiếc áo sơ mi rất nghiêm chỉnh, sáng sủa rất phù hợpvới tuổi cậu. Cướp lại điếu thuốc từ trong tay cậu ta, Lục Hiển Phong chau màyhỏi: “Tại sao cậu lại ra được đây? Chú ba đâu?”.

Mạnh Hằng Phi chỉ ra phía sau, “Vẫn còn đang uống rượuvới bạn ông ấy. Anh em đâu?”.

Lục Hiển Phong hỏi lại: “Không phải là đưa cô dâu đếnphòng thay quần áo sao?”.

Mạnh Hằng Phi bắt chước dáng vẻ của anh, dựa vào lancan ban công, chau mày thở dài. “Anh nói xem, vì sao anh em lại kết hôn như thếnày? Không phải anh ấy rất kỹ tính sao?”.

Lục Hiển Phong cười, nói: “Khách sạn Hyatt là kháchsạn năm sao mà. Cậu bé, cậu còn muốn kỹ tính thế nào nữa?”.

Mạnh Hằng Phi bĩu môi, “Năm sao thì sao chứ, anh xemhai người đó, mặt dài như là mặt ngựa. Có gì giống kết hôn đâu? Rõ ràng là điđưa tang…”, nói đến đây thì vội vàng bịt miệng mình lại, nhìn bốn phía rồi thởphào, “Coi như em chưa nói gì nhé!”.

“Sao cơ?” Lục Hiển Phong lười biếng dập điếu thuốc lênlan can. Mặc dù không nói ra, nhưng thực sự là anh cũng không kiêng kị nhữngđiều mà Mạnh Hằng Phi vừa nói.

“Anh không chú ý à?” Mạnh Hằng Phi rất hiếu kỳ nhìnanh, “Mặt anh em không hề có cảm xúc gì, anh làm phù rể mặt cũng lạnh tanh. Chịcủa em phù dâu, trời ơi, chị ấy mặc lễ phục cứ như là cái thùng nước được bọcsa tanh vậy, kinh quá đi mất…”.

Lục Hiển Phong nhìn cậu ta, nhếch miệng, “Không nhưcậu khoa trương thế đâu”. Anh biết Mạnh Hằng Phi và Mạnh Vãn Đình là chị emcùng cha khác mẹ, nhưng quan hệ giữa hai người này như thế nào thì người ngoàikhông rõ.

“Thật mà, thật mà”. Mạnh Hằng Phi cũng cười. “Anh nghĩxem, một cô gái từ lúc còn quấn tã đã mặc quần dài đi ủng cưỡi ngựa, bây giờlại mặc lễ phục như vậy… Mẹ ơi, quá là bất ngờ! Em nghi ngờ là chị ấy bị ainhập vào quá”.

Lục Hiển Phong gõ vào đầu cậu ta, “Thằng bé này, nghĩgì thế?! Lại muốn chị mình đi giày cưỡi ngựa làm phù dâu cho người ta à?”.

Mạnh Hằng Phi cười vỗ tay lên trán, “Nhưng người sợnhất là cô dâu của anh em. Vốn là một người xinh đẹp, nhưng thái độ thì… miệngcười nhưng lòng không cười, em thật không dám nhìn chị ấy”.

Trong lòng Lục Hiển Phong nghĩ, nếu Vu Dương có thểcười thì thật là kỳ lạ. Cô ta chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để củng cố địa vịcủa mình trong dòng họ Mạnh, mà lại quên mất rằng, sau khi họ kết hôn, MạnhHằng Vũ bắt đầu hưởng cùng cô ta cổ phần của nhà họ Vu – không chuẩn bị kỹ nênđến lúc mặc áo cưới mới nghĩ ra chuyện này, nếu không thì làm gì có người tronglễ đính hôn mà cười lại như mếu thế?

“Là do chị ấy vui mừng quá nên bị kích động.” Lục HiểnPhong cười với vẻ đầy thâm ý. “Tục ngữ nói rất đúng “Lấy hảo hán thì có cơm ănáo mặc”. Chị ấy muốn lấy được chồng như thế, mà anh cậu sẽ là một người chồngrất xuất sắc. Người phụ nữ nào lấy được anh ấy thì đều vui mừng đến mức khôngngủ được đúng không?”.

Rõ ràng là Mạnh Hằng Phi không tin, “Làm gì có ai vuimừng lại như vậy?!”.

“Tất nhiên là có thể!” Lục Hiển Phong vỗ vai cậu ta,cười cười chuyển chủ đề, “Về việc yêu đao, cậu đã liên lạc chưa?”.

“Đừng nhắc đến nữa”, Mạnh Hằng Phi thở dài, “Người takhông bán”.

“Gì cơ?” Lục Hiển Phong ngạcnhiên, “Bạn anh nói là có thể chuyển nhượng mà”.

Mạnh Hằng Phi ảo não nói: “Anh Lục, em nói anh đừnggiận. Bạn của anh… thực sự là không thể trông đợi được. Anh ấy vốn không quennhà sưu tập đó, người anh ta quen là vợ của nhà sưu tập đó cơ. Người vợ đó muốnbán cho người nhà bà ấy lấy tiền luôn, kết quả là bị ông chồng phát hiện. Bâygiờ hai người đó đang cãi nhau”.

“Gì?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Bạn của anh không hềnói như thế…”.

“Em đã xin bố em nhờ Cửu Công”. Mạnh Hằng Phi cúi đầubuồn bã nói: “Cửu Công nói đó đúng là đồ thật”.

Lục Hiển Phong nhìn cậu ta hồi lâu mà không biết nóisao, cuối cùng đánh thốt ra một câu: “Thế thì đúng là hơi đáng tiếc”.

Mắt Mạnh Hằng Phi nhìn Lục Hiển Phong dò ý, “Anh Lục,em thấy thế này, vợ ông ta đang cần tiền gấp, nên vấn đề này vẫn còn có lốithoát. Em đang định đi cùng Cửu Công đến xem thế nào”.

Lục Hiển Phong bán tín bán nghi, “Người ta nói làkhông bán rồi, cậu đến đó thì có tác dụng gì?”.

Mạnh Hằng Phi vuốt tóc nói: “Anh chưa kết hôn, khôngbiết được sự lợi hại của các bà vợ đâu. Em cảm thấy vợ ông ta đã động lòng rồithì việc này vẫn có cửa”.

“Nói nghe giống ông chủ vậy”. Lục Hiển Phong vỗ nhẹlên đầu cậu ta, “Được rồi, việc này anh không can thiệp được, cậu cảm thấy cócửa thì cứ tự đi lo liệu thử xem”. Vừa nói đến đó thì điện thoại trong túi quầnrung lên, lấy ra xem thì là điện thoại của Mạnh Hằng Vũ, vội vàng nghe máy:“Anh ba, anh đang ở đâu thế?”.

Mạnh Hằng Vũ mệt mỏi đáp: “Hiển Phong, cậu nói với VãnĐình giúp anh, nếu người của Vu Dương hỏi thì nói là anh uống say, cảm thấykhông khỏe nên về nghỉ trước rồi nhé”.

Lục Hiển Phong vội nói: “Anh ba, có phải là anh uốngnhiều quá không?”.

“Không sao. Chỉ là trời nóng, trong phòng cưới lại cónhiều người quá nên thấy mệt thôi”. Mạnh Hằng Vũ nói thêm: “Cậu chuyển lời dặncủa anh rồi xuống nhé. Anh đợi cậu ở bãi đỗ xe”.

Lục Hiển Phong vội vàng đồng ý, tắt máy rồi nhìn MạnhHằng Phi cười trừ, “Chú rể được nửa đường chạy mất rồi, hôn lễ này… đúng thậtlà…”.

Mạnh Hằng Phi nhếch miệng, “Thật là không hiểu nổi anhấy”.

“Được rồi, cậu hiểu anh ấy làm gì? Mau nghĩ cách hiểuchủ nhân của yêu đao đi.” Lục Hiển Phong vỗ vai cậu ta, “Chị gái cậu đâu? Anhba muốn chuyển lời cho cô ấy”.

“Vâng”. Mạnh Hằng Phi cười đáp. “Chị ấy tất bật bên côdâu cả buổi sáng, có lẽ đã mệt rồi. Đi thôi, em dẫn anh đi tìm chị ấy”.

Trong lòng Lục Hiển Phong có một chút khó hiểu: MạnhHằng Vũ không bảo anh đi tìm Vu Dương để chuyển lời vì biết anh không muốn gặpVu Dương hay là do chưa từ bỏ ý định muốn anh quen với Vãn Đình?

Cửa phòng cưới mở ra, từ vị trí của họ có thể nhìnthấy cửa uốn được trang trí bằng hoa tươi và bóng bay, phía sau có treo một bứcảnh to, thoạt nhìn thì không có gì khác so với các ảnh cưới khác. Chú rể mặc lễphục màu đen, cô dâu mặc váy cưới trắng, nếu không nhìn kỹ thì đúng là một đôitrời sinh. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra nụ cười của cô dâu không tự nhiênlắm. Miệng hơi cong, trong ánh mắt mang vẻ cô đơn, buồn bã; mặt chú rể thìkhông bộc lộ cảm xúc gì. Bộ lễ phục màu đen khiến các nét trên khuôn mặt gầygầy trở nên sắc nét và lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt, được che bởi một lớpsương mù không ai có thể nhìn thấu.

Đột nhiên Lục Hiển Phong cảm thấy tán đồng với cáchnói của Mạnh Hằng Phi: Kết hôn như vậy thì có ý nghĩa gì? Nhưng anh không phảilà nhân vật chính nên không có quyền phát ngôn. Việc của người khác anh canthiệp ích gì?

Lục Hiển Phong dừng chân, giơ tay vỗ vào vai Mạnh HằngPhi, “Giúp anh một việc. Cậu đi tìm chị của cậu rồi nói với cô ấy là anh bauống say rồi, không khỏe nên anh đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ anh bađang ở bãi đỗ xe, anh không yên tâm”.

Mạnh Hằng Phi gật đầu đồng ý, Lục Hiển Phong vội vàngđi dọc theo hành lang, ở đó có một chiếc thang máy có thể xuống thẳng bãi đỗxe.

Phiền phức có thể tránh được thì cố gắng tránh, anhnghĩ, mọi việc đã đủ phức tạp lắm rồi.

Ánh mắt Hồ Đồng cẩn thận nhìn một lượt các tài liệu phôtô, chau mày, cảm xúc trên khuôn mặt rất khó hiểu.

Tô Cẩm đứng bên nhìn anh ta, chỉ lo bỏ lỡ mất bất kỳphản ứng nào trên khuôn mặt đó. Vì Lưu Đông đã nói là có việc thì tìm Hồ Đồngtrước, nên bất luận cô muốn làm gì thì cũng không thể làm phiền người này. Rốtcuộc là cô chỉ có thể đưa ra các con số chứng mình, còn giải quyết bản cáotrạng này như thế nào thì cô cũng chưa rõ.

Hồ Đồng là người đứng đầu bộ phận giám sát kỹ thuật,kinh nghiệm trong nghề còn nhiều hơn Lưu Đông. Những con số này lọt vào mắt anhthì không cần nhìn đến lần thứ hai anh cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.Chính vì thế, anh mới cảm thấy phản ứng của mình khi tiếp nhận chuyện này có ýnghĩa quan trọng như thế nào với tiền đồ của cô gái này, cũng như đối với xuhướng tiếp theo của toàn bộ sự việc.

“Tôi nghĩ là tôi đã hiểu suy nghĩ của cô rồi”. Hồ Đồngkhông ngẩng đầu lên, một tay bất giác gõ nhè nhẹ lên bàn.

Lúc này Tô Cẩm không biết phải nói gì, chỉ có một chútlo lắng chờ đợi những lời nói tiếp theo của anh.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, vì thế những âm thanhtruyền lại từ phòng làm việc bên ngoài vọng lại nghe rất rõ. Tiếng nói chuyệnnho nhỏ, tiếng máy in, tiếng đóng mở tủ tài liệu… Phòng làm việc của bộ phậngiám sát kỹ thuật từ khi cô đến Hải Công vẫn luôn như vậy: sạch sẽ, gọn gàng,ngăn nắp.

Gian bên văn phòng làm việc là văn phòng của Hồ Đồng.Văn phòng rộng không đến năm mươi mét vuông, ngoài một chiếc bàn làm việc đặtcạnh cửa sổ, các mặt tường còn lại đều được kê tủ tài liệu. Tủ tài liệu màu xámbạc đem lại cảm giác lạnh lẽo của kim loại, nhưng đây lại là không khí làm việcmà Tô Cẩm rất thích.

“Tôi biết suy nghĩ của cô rồi”, Hồ Đồng ngẩng đầu nhìncô, “Vậy cô có muốn nghe suy nghĩ của tôi không?”.

Tô Cẩm vội vàng gật đầu, tư thế như đang rửa tai đểlắng nghe.

Hồ Đồng nhếch miệng cười, “Tiểu Tô, cô là một kỹ thuậtviên, làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, những việc không liên quan đến kỹthuật, cô không nên tham gia vào”.

“Gì ạ?” Tô Cẩm ngạc nhiên.

“Lãnh đạo của chúng ta cũng tốt, lãnh đạo của TrungHoàn cũng tốt, nói chung là ban lãnh đạo của nhà máy đều tốt, quan hệ giữa họvới nhau như thế nào thì chúng ta không thể rõ được”. Hồ Đồng lắc đầu, “Cô nênbiết rằng, mặc dù kỹ thuật chỉ là một vấn đề đơn thuần, nhưng nếu nói đến mộtdự án thì việc này không còn đơn giản nữa”.

Tô Cẩm chau mày, trong lòng mơ hồ về thái độ của anh.

“Việc này tôi cũng chỉ nói được như vậy mà thôi”. HồĐồng thở dài, “Tiểu Tô, lãnh đạo của chúng ta quản lý cả một công trình, ông ấyphải duy trì rất nhiều việc ở trạng thái cân bằng. Những việc mà khoét chỗ nàyđể đắp vào chỗ kia, tôi nghĩ là có thể hiểu được. Dù sao ông ấy cũng quản lý cảmột dự án chứ không phải chỉ là một bộ phận giám sát kỹ thuật”.

Tô Cẩm chau mày. Anh ta nói nghe có vẻ có lý, nhưng“lý” của anh ấy thật khó chấp nhận.

“Lấy đại cục làm trọng”, Hồ Đồng lại nói. “Nếu cô làtổng giám đốc Tiêu, cô có thể chỉ vì vài cái van bướm mà bỏ cả đối tác không?Dự án đang ở giai đoạn quan trọng rồi, nếu lúc này có xảy ra xung đột với nhàthầu, tiến độ của công trình có còn được đảm bảo không? Nếu quy thành tráchnhiệm thì ông ấy sẽ phải chịu hay là cô phải chịu?”.

Tô Cẩm không có cách nào phản bác, nhưng trong lòngvẫn không phục. Cách nói này thoạt nghe có vẻ đàng hoàng, nhưng nếu…

“Nếu ông ấy nhận hối lộ của người ta mà làm như vậythì sao?” Bất giác cô nói hết những gì mình suy nghĩ ra.

Hồ Đồng ngạc nhiên đến sững người rồi cười, “Thế thìcàng không cần cô phải quan tâm. Cô cho rằng cô là người của ban thanh trasao?!”.

Tô Cẩm bị anh ta hỏi vặn lại không biết phải trả lờithế nào.

Hồ Đồng lại nói: “Cô xem, trong cuộc họp tổng giám đốcTiêu đã nói giúp cô, điều đó cho thấy anh ấy vẫn có thái độ khẳng định đối vớicông việc của cô, có đúng không?”.

Khẳng định sao? Điều này thì Tô Cẩm không thể đảm bảođược.

“Tình hình của cô còn tốt hơn một người làm công rửarau, khổ sở rửa rau đưa cho đầu bếp, kết quả là bị đầu bếp bỏ đi, vì thế cô cảmthấy tủi thân, cảm thấy sự vất vả của mình không được thừa nhận. Nhưng ngườiđầu bếp xem các món ăn cần mang ra là gì, anh ta cảm thấy rau cô rửa không dùngđược. Cô làm thế nào? Cầm rau của cô đi gặp giám đốc sao? Đi tìm một biện phápgiải quyết chỗ rau của cô sao?”.

Thái độ của Hồ Đồng không phải trêu đùa hay vui vẻ,anh trầm tĩnh nói khiến cô không thể phản bác, dù cảm thấy những lời nói đókhông có lý nhưng cô không biết phải làm thế nào.

Không có gì để đối chứng, cảm giác này giống như savào một trò chơi mà cô không quen, gặp vô số chi tiết vụn vặt mà cô chưa từngbiết đến. Lúc này, như có người biến đầu cô thành một tấm bảng, mà ở đó tất cảmọi suy nghĩ đều hiện lên trên bảng. Và rồi tự nhiên có người nhảy ra nói vóicô: Nguyên tắc trò chơi là vậy! Cô bé, cô thua rồi.

Đột nhiên Tô Cẩm cảm thấy đau đầu, không phải do ảnhhưởng của tâm lý mà là đau thật, giống như trong đầu bị ai đó giằng kéo.

Hồ Đồng liếc nhìn sắc mặt của cô cảm thấy mình cũngnói nhiều rồi, thở dài một tiếng, “Tiểu Tô, cô cứ suy nghĩ kỹ đi. Khả năng củacon người cũng có hạn, đặc biệt là người làm kỹ thuật. Tôi cảm thấy nên đem tấtcả năng lực của mình dồn vào công việc, không nên để những việc không liên quanlàm phân tán. Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ của bản thân tôi. Tiểu Tô,cô cứ suy nghĩ kỹ đi”.

Một câu, hai câu đều là “Cô cứ suy nghĩ kỹ đi”. Vấn đềlà cô nên nghĩ cái gì, nên nghĩ như thế nào? Tô Cẩm cảm thấy đầu óc mụ mẫm,không thể nghĩ gì nữa.

Tô Cẩm ôm túi tài liệu buồn bã bước ra khỏi văn phòng.

Còn chưa đến giờ tan sở, thì ở tòa nhà phía sau bỗngcó tiếng điện thoại. Khi ở trong văn phòng, tiếng các thiết bị hòa trộn vớitiếng người nghe có vẻ hỗn tạp, nhưng khi ở ngoài sân thì lại nghe rất rõ. TôCẩm đứng ở vườn hoa trước tòa nhà văn phòng một lát, cầm túi tài liệu ngồixuống dưới bóng cây.

Trời đã bắt đầu nóng rồi, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn cáibóng cây không có tác dụng gì, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay. Đây có phải làviệc mà Hàn Hiểu đã từng cảnh báo cô không? Nghĩ đến việc Hàn Hiểu hướng dẫncho mình khi vừa mới đến văn phòng, Tô Cẩm bắt đầu phỏng đoán câu chuyện giữahai người:

“Tô Tô, lâu rồi không gọi điện cho chị, không muốn làmmẹ đỡ đầu cho con chị nữa sao?”.

“Sư phụ, công việc không thuận lợi, không được làm nữarồi”.

“Chị đã sớm nói em rất ngốc mà, không được làm nữa thìcũng không có gì là lạ. Nói xem là xảy ra chuyện gì?”.

“Em bị bán rồi, giá là giấy chứng nhận kỹ sư”.



Nếu Hàn Hiểu biết chuyện này, chị ấy sẽ không hỏithẳng như vậy. Tô Cẩm dụi mắt, trong lòng chị ấy nhất định sẽ lo lắng cho mình:Em có dự định gì chưa?

Đúng rồi, tiếp theo mình định làm gì?

Tô Cẩm nghe thấy tiếng còi xe phía trước, mới ngạcnhiên nhận ra mình đã ngồi đây khá lâu, vội vàng đứng dậy phủi bụi trên quần,tiện tay cầm túi tài liệu chạy về phía trước.

Chiếc xe bus đầu tiên đã đi ra khỏi sân của Hải Công,chiếc thứ hai vẫn đang mở cửa để đợi người. Tô Cẩm toát mồ hôi chạy lại, khinhìn thấy chiếc xe chật ních như một cái hộp, đột nhiên có một ý nghĩ lóe lêntrong đầu: Nếu không được tiếp tục làm việc thì cũng không sao, đi tìm một côngviệc khác. Hàng ngày đi lại trên chiếc hộp chật ních đó, cả năm lúc làm ở chỗ nàylúc làm ở chỗ khác, tiền kiếm được cũng không nhiều…

Nếu đúng là không thể tiếp tục được làm nữa thì có gìlà không tốt?! Không lẽ lúc nào cũng mang bộ mặt con dâu tủi thân bị bắt nạtsao? Mình vẫn còn trẻ mà, có gì đáng sợ chứ.

Tô Cẩm nhảy lên xe, tinh thần rất thoải mái cười ngọtngào với người lái xe đang vô cùng sốt ruột, trong lòng nghĩ: Đúng, cái việcnhỏ tý như thế này suy nghĩ nhiều làm gì? Đúng là càng sống càng có lắm điềuthú vị…