Tình Yêu Judo

Chương 47: Xa lạ



Chung Bình thẳng một hướng đi đến khách sạn nơi Tố Tố làm việc, rồi anh vào một quán café gần đó, mãi đến lúc anh ngồi xuống chiếc ghế salon ở giữa đại sảnh rồi, anh mới gửi ngay cho Tố Tố một tin nhắn ngắn, nói anh muốn gặp cô, anh đã đang ở đại sảnh rồi. Vừa gửi xong tin, anh chỉ lặng lặng dựa vào bên ghế, vô cùng bình tĩnh tin chắc rằng lần này nhất định cô sẽ đồng ý gặp anh.

Đột nhiên trước mắt chợt loé lên, Triệu Điềm khẽ bước qua trước mắt anh, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, cô lại nhìn anh cười vô cùng thân mật. Chung Bình thở sâu một cái, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, Triệu Điềm nháy mắt một cái, nhanh chóng khẽ nghiêng người lại.

Chung Bình trừng mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng, “Lập tức biến đi.” Người này quá phiền phức, cô ta muốn chơi đùa thì tuỳ tiện tìm người khác mà chơi, quấn quýt lấy anh để làm gì, không thấy anh hiện đang bề bộn nhiều việc sao?

Triệu Điềm khẽ đảo mắt, khuôn mặt khẽ xụ xuống, nhưng ẩn nhẫn ba giây, lại bày ra nụ cười dịu dàng, “Tôi hiểu rồi.” Cô đứng dậy thong dong đi đến chỗ quán trà ở đại sảnh bên kia, rồi kiếm một chiếc bàn cạnh cửa ngồi xuống, hai mắt thẳng thắp nhìn chằm chằm Chung Bình. Chung Bình nhìn cô ở cách anh không xa, lại không thể làm gì khác hơn, đành nghiêng mặt sang một bên không nhìn nữa.

Lúc này, điện thoại của anh chợt vang lên, là tin nhắn của Tố Tố, “Anh chờ một chút.”

Trái tim anh không tự chủ được mà cuồng loạn một lúc, rốt cục cũng được nhìn thấy Tố Tố rồi. Anh ngồi thẳng lưng lại, cầm điện thoại của mình, chậm rãi hô hấp, trong lòng liên tục thuyết phục mình không được khẩn trương, nhưng lòng bàn tay lại vẫn toát ra một đống mồ hôi lạnh, nhìn anh bây giờ giống hệt học sinh tiểu học đi gặp thầy giáo chủ nhiệm của mình nên mới khẩn trương và bất an như vậy. Tâm tư anh rối bời, nghĩ ngợi, không biết gặp cô trước tiên nên nói gì, gần đây có tốt hay không? Có nhớ anh không? Không, hẳn là anh nên nói cho cô biết mình đã nhớ cô biết bao nhiêu. Trong đầu anh đều đã bị những…….suy nghĩ lộn xộn này làm cho rối tung, đột nhiên trước mắt anh loé lên, thang máy đã đến tầng một. Chung Bình thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đó, cửa mở, Tố Tố cũng đi ra. Một thân quần áo đồng phục màu trắng, trên đầu vẫn đội một chiếc mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị che dưới chiếc mũ có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, hôm nay cô còn trang điểm, mấy vết thương kia đều được khéo léo che khuất đi. Chung Bình nhìn cô hận không thể ngay lập tức kéo cô lại ôm chặt vào lòng, cô nhất định rất mệt mỏi, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn không che được vết quầng thâm trên mắt.

Tố Tố nhìn lướt qua đại sảnh, rất nhanh đã nhìn thấy Chung Bình đang ngồi trên ghế, liền hướng anh đi tới.

Tố Tố đứng ở trước mặt anh, khẽ mỉm cười, “Xin chào, Chung Bình.” Chung Bình cũng đứng lên, tay nhấc lên khẽ kéo cô, Tố Tố bỗng lui lại nửa bước, hơi khom người xuống cười nhẹ, “Em đang làm việc.”

Chung Bình chậm rãi buông tay xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt cô, “Nếu như anh không tới đây, có phải em vẫn muốn tránh anh không.”

Tố Tố quay đầu lại thoáng nhìn về phía quản lí phục vụ, cô ấy cũng đang nhìn về bên này. Cô rất nhanh quay đầu lại, nhưng lúc vội vã đảo mắt lại, thì khẽ liếc thấy một hình dáng, dừng lại vài giây, cô nhìn thấy Triệu Điềm! Tố Tố nói với Chung Bình, “Chúng ta ra ngoài nói.” Nói xong, liền xoay người ra phía ngoài cửa lớn đi, Chung Bình trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó cũng đi ra phía ngoài.

Ngồi ở cách đó không xa, Triệu Điềm vừa thấy bọn họ một trước một sau ra khỏi khách sạn, thì cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tố Tố dẫn Chung Bình đến gần bãi đỗ xe, sau đó mới xoay người lại đối mặt với anh, “Chung Bình, thật ra hôm nay dù anh không tới tìm, em cũng sẽ tới tìm anh.”

Chung Bình nhìn cô, chỉ trầm mặc.

Tố Tố khẽ nhếch môi, “Bà có khoẻ không? Chờ sau khoảng thời gian này, em nhất định sẽ đi thăm bà.”

“Không tốt lắm, bà nhớ em.”

“Thay em cám ơn bà, bà chắc rất buồn vì em.”

“…..”

“Còn có mẹ anh…”

“Em nếu nhớ họ, thì tự đi thăm đi.”

“Sẽ, lúc nào rảnh đã.”

“Tố Tố…”

“Chung Bình, em đã nghĩ rất lâu rồi, chúng ta…..đến được mức này, đã rất tốt, rất hạnh phúc rồi.”

“….” Đây là những gì cô muốn nói với anh? Suy nghĩ thật lâu, chỉ vì tìm cách muốn chia tay với anh?

“Nếu như chúng ta còn có thể làm bạn bè, em mong anh mau chóng trở lại bình thường. Nếu như….anh không muốn, chúng ta cũng không cần gặp lại nữa, tiền của anh, em sẽ mau chóng trả lại.” Trên mặt cô vẫn thuỷ chung giữ lại nụ cười nhàn nhạt, giống như đoá sen lưu lạc giữa mây mù, gan góc lơ lửng giữa mây trời, vừa lạnh lẽo, vừa thê lương.

Chung Bình thật sâu nhìn vào mắt cô, dường như muốn xuyên thấu qua đôi mắt sáng ngời để nhìn thấu vào nội tâm của cô, nỗ lực muốn tìm ra một chút do dự, một chút đấu tranh, nhưng mong muốn càng lớn, thất vọng càng nhiều. Cô vẫn bình tĩnh, thong dong đến vậy, hẳn là đã sớm quyết định rồi.

“Tố Tố, nói cho anh biết lý do vì sao? Tại sao phải rời khỏi anh?” Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.

“Ở cùng với anh, cảm thấy có rất nhiều áp lực, lúc nào cũng phải suy nghĩ rất nhiều, hoài nghi anh, cũng hoài nghi chính mình. Nếu như chúng ta thật sự ở bên nhau, anh vui vẻ, em có nhất định sẽ vui không?” Cô đã thay mình tìm vô số lý do để có thể buông tay với đoạn tình cảm này, ngay lúc mọi người đều có thể quay đầu, nở một nụ cười rồi chia tay nhau không phải tốt hơn sao?

Chung Bình nhanh chóng muốn đưa tay ra kéo vai cô, cô lại rất nhanh lui về sau trốn, tránh khỏi tay anh, cô nghĩ làm như vậy sẽ làm anh tổn thương, bất giác liền liếc mắt nhìn anh, trên mặt anh đã trầm hẳn xuống, quả là anh đã bị tổn thương.

Chung Bình cố gắng nuốt xuống một cái, tay vẫn đang giơ giữa không trung liền thu về, “Anh chỉ hy vọng em cho anh chút thời gian để xoá bỏ sự hoài nghi của em.”

Tố Tố khẽ lắc đầu, “Xin lỗi, em không có lòng tin với anh.”

Chung Bình nghe cô nói, bỗng cảm thấy không còn gì thất bại hơn nữa, anh cười khổ, nói cho cùng cô vẫn cảm thấy nhân cách của anh có vấn đề. Ở trong mắt cô, vô luận anh đối với cô có cẩn thận, có khẩn trương như thế nào, cô vẫn coi anh là một kẻ lăng nhăng, tội ác tày trời. Cô không muốn bị tổn thương, cho nên mới lựa chọn không lưu luyến tự tay chặt đứt tơ tình, cuối cùng cô mới là người tàn nhẫn. Nghẹn ở cổ họng cả nửa ngày, anh mới vòng vo nói ra khỏi miệng, “Tố Tố, rốt cục em có từng thích anh bao giờ chưa?”

Trong mắt cô có một chút rung động, Chung Bình ngừng cả thở, chờ câu trả lời của cô, có phải cô lại muốn phủ nhận hay không, hay là mãi cho đến tận bây giờ vẫn chỉ có anh là người động tâm.

Nhưng câu trả lời của Tố Tố lại làm anh giật mình, “Có, anh đối với em tốt như vậy, em thực sự rất cảm kích. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có giấc mộng của một cô bé lọ lem, nhưng loại mộng này rất dễ bị đánh thức, mà khi tỉnh lại sẽ rất đau. Cho nên, em đã tự nói với chính mình, đừng nên nằm mơ nữa. Chung Bình, anh cũng không cần cố chấp, tiếp tục như vậy nữa, ngay cả khả năng làm bạn bè chúng ta chưa chắc đã làm được.”

“Em cho là anh còn có thể cả ngày đối mặt với em, lại chỉ coi em như bạn bè bình thường sao?” Giọng nói lạnh lùng của anh cuối cùng đã làm đóng băng toàn bộ bầu không khí xung quanh.

“Vậy chúng ta coi như làm người xa lạ đi.” Ánh mắt cô nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói, cười cho qua.

Trong lòng anh co rút đau đớn, khẽ nhắm chặt mắt lại, môi cũng mím chặt, lại nghe thấy tiếng răng nghiến kèn kẹt, cô cũng đủ độc ác rồi! Lần thứ hai mở mắt nhìn thấy nụ cười của cô, thì trái tim anh đã đau đến mức mất đi toàn bộ tri giác, “Tố Tố, em thực sự đã quyết? Không hối hận?”

Tố Tố mỉm cười nhẹ gật đầu, tao nhã vươn tay ra, “Lần sau gặp lại, coi như không quen đi.”

Chung Bình trừng mắt nhìn những vết sẹo được che đậy cẩn thận trên tay cô, bỗng cười thất thanh, “Tốt, tốt thôi, không quen biết!” Anh giận dữ xoay người nhanh chóng rời khỏi đó. Tố Tố nhìn theo bóng dáng đang khuất xa của Chung Bình, chậm rãi hạ tay xuống, cô khẽ thu lại nụ cười còn vương trên môi. Chung Bình, cám ơn anh đã từng yêu em, được trải qua quãng thời gian kia, em thật sự rất rất hạnh phúc!

Tố Tố thu mắt lại, hướng khách sạn đi vào trong. Đột nhiên, một hình dáng che ngay ở phía trước cô, Tố Tố ngẩn ra, Triệu Điềm? Cô ấy từ nãy giờ vẫn đứng ở đây nhìn lén sao?

Tố Tố mở mắt nhìn nơi khác, tiếp tục đi về phía trước, cô đã hết sạch hơi sức để có thể mỉm cười với cô ta nữa rồi.

“Tiêu Tố Tâm.” Triệu Điềm lại chủ động gọi cô, Tố Tố dừng bước, nhìn về phía Triệu Điềm.

Mặt không có chút thay đổi, quay ra nói với Tố Tố, “Cô thực sự không cần Chung Bình?”

Tố Tố chẳng biết tại sao lại đột nhiên rất muốn cười, “Không phải cô đang chờ điều này sao?” Vì sao bây giờ lại lộ ra bộ dáng nghiêm trọng như vậy?

Triệu Điềm không nghĩ tới cô cũng sẽ chế giễu lại người khác, “Đúng vậy. Nhưng mà tôi không cảm ơn cô đâu, hai người vốn đã không thích hợp.”

Tố Tố cười nhạt, “Ngược lại, hai người rất xứng đôi.” Nói xong, cô nhìn cũng không nhìn nữa, mà trực tiếp quay lại khách sạn.

Triệu Điềm nhìn theo bóng dáng của Tiêu Tố Tâm, lại quay mặt nhìn hướng Chung Bình rời đi, khẽ kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo Chung Bình.