Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 9: Tình yêu đến với tuổi ba mươi



Tôn Văn Tấn lại ôm cô vào lòng, bên taicô vang lên giọng gã, “Tiểu Du, anh đã ba mươi tuổi rồi, tìm được một người đểyêu thật không dễ.”

Đường Du đi rồi, Tôn Văn Tấn thẫn thờ một mình trongphòng, nghĩ đến những giọt nước mắt của cô, gã ngây người hồi lâu, đợi tâmtrạng đã khá hơn mới lái xe ra về. Di tích văn hóa của thành phố B nhiều, quánăn này

nằm trong một ngõ nhỏ có kết cấu gạch đen, trông rất cổ kính. Đường trong ngõkhông một bóng người, khi lái xe đến cửa ngõ, gã bỗng dừng lại, gục người vàotay lái, ngồi rất lâu trong tư thế đó.

Gã lái xe lượn đi lượn lại trong thành phố, cuối cùngmới định quay về nhà.Vừa đến cổng khu nhà, gã bỗng vòng tay lái, quay xe lại.

Tôn Văn Tấn đương nhiên biết nơi trọ mới của Đường Du,một khu dân cư gần trường, Đường Du ở tầng một. Đến cổng khu dân cư, gã bỗngdừng xe lại, ngồi một mình trong xe rất lâu mà không biết nên làm gì. Gã đangtìm thuốc lá thì nghe thấy bài hát của Trịnh Nguyên vang lên từ một tiệm cắttóc bên đường, “Đã yêu thì xin đừng giả bộ làmngơ, trái tim em tổn thương vì anh… Khi em biết anh vì em dừng bước, nơi ngõnhỏ vắng người, khoảnh khắc chỉ muốn nắm chặt tay anh, nghe anh thì thầm muônlẽ tình yêu…”

Gã đặt bao thuốc lá xuống, cầm di dộng bấm số máy củaĐường Du, tiếng trả lời tự động vang lên: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọihiện tắt máy.”

Không thể kìm nén được thêm, gã lái xe qua cổng, xuốngxe, vẫn không liên lạc được. Gã tìm căn phòng cô thuê rồi bấm chuông, lát sau,cửa mở, một cô gái trẻ bước ra hỏi: “Xin lỗi, anh tìm ai?”

ăn phòng Đường Du thuê là nhà kiểu cũ, một dãy có mấyngười thuê, Tôn Văn Tấn nói muốn tìm Đường Du.

Cô gái quan sát gã một lượt từ trên xuống dưới rồi mớinói: “Đường Du vừa dọn đồ về quê, nghe nói người nhà xảy ra chuyện.”

“Đi bằng tàu hỏa hay máy bay?”

“Chuyện này em không rõ.”

“Cảm ơn cô!”

Lúc này đã là hơn hai giờ chiều, Tôn Văn Tấn gọi điệnthoại kiểm tra. Hãng hàng không Quốc Gia có chuyến bay về thành phố N, cất cánhlúc ba giờ bốn mươi phút chiều, gã vội lái xe về phía sân bay.

Xuống máy bay, Đường Du mở di động thấy báo có cuộcgọi nhỡ, cô nhìn số máy, số lạ. Bình thường rất ít người gọi điện cho cô. Côngty dịch thuật có việc gì cũng đều thông qua chị khóa trên. Nghĩ một lát, côkhông gọi lại, tìm một nhà nghỉ để cất đồ đạc trước rồi mới đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh của ông Đường Kỳ Chính chỉ có một chịhộ lý, ông Hoàng Lạc không có ở đó. Chị hộ lý này chính là người Đường Du mờiđến trước đây, trông thấy Đường Du, chị vội vàng nói: “Ông Đường đã được cấpcứu, giờ đã thoát khỏi cơn nguy kịch, cô yên tâm”.

Đường Kỳ Chính bị trúng gió, não bộ vẫn tỉnh táo nhưngkhông nói năng được, cơ thể bất động. Vì tim có vấn đề nên không thể xuất việnngay, Đường Du đành mời cho ông một hộ lý phục vụ hai mươi bốn tiếng, hằng ngàygiúp giặt giũ, lau người, lật người, chăm sóc việc ăn uống, đại tiểu tiện, xoabóp. Bệnh tim của Đường Kỳ Chính vốn không ổn định, hôm nay bỗng tái phát, chịhộ lý đành phải gọi điện báo cho Đường Du.

Thấy Đường Kỳ Chính không sao, Đường Du tạm ngồi xuốngghế. Vừa mới xuống máy bay, đi lại vất vả nên vô cùng mệt mỏi, cô ngồi chốngtay vào đầu ngủ gật bên chiếc tủ thấp trong phòng.

Tôn Văn Tấn bắt taxi đến bệnh viện. Lúc gã đến, ĐườngDu đang ngủ trong phòng bệnh, mặt hơi cúi, da dẻ nhợt nhạt, đôi lông mày rậmtrên mặt giống như hai cánh quạt nhỏ cụp xuống, dưới ánh hoàng hôn hắt thànhhai cái bóng dài dài, môi cô mím chặt, tóc hơi rối, vài sợi vương trên rất mệtmỏi, tiều tụy. Gã ngắm cô rất lâu, cảm xúc lẫn lộn, trong phút chốc không diễntả nổi cảm giác đang dâng trào trong lòng.

Không lâu sau, chị hộ lý mang cơm vào, thấy Tôn VănTấn dựa người bên bức tường phòng bệnh, mắt chăm chú nhìn Đường Du, chị hơingạc nhiên, toan gọi Đường Du dậy. Tôn Văn Tấn vội “suỵt” một tiếng, dùng tayra hiệu bảo chị đừng gọi. Chị đành để đồ ăn sang một bên, rón rén dìu Đường KỳChính ngồi thẳng dậy. Do đã nhiều năm làm công việc chăm sóc người bệnh, nênchị rất có kinh nghiệm. Thời kì đầu phát bệnh, Đường Kỳ Chính thậm chí khôngnuốt được, chị phải thường xuyên nấu canh trứng, sữa đậu nành, cháo, kiên nhẫnbón cho ông ta ăn.

Chị hộ lý vừa dìu ông dậy, Đường Du rất nhạy cảm, thấyhơi động liền tỉnh giấc, cô lim dim mắt, đưa tay dụi dụi, lấy di động ra nhìn,đã là bảy rưỡi tối. Thấy đồ ăn để trên mặt tủ, cô ngại ngùng nói, “Chị đến rồiạ, em ngủ lâu thế, sao không gọi em một tiếng?”

“ Chị thấy em mệt mỏi quá, dù còn trẻ nhưng cũng phảichú ý sức khỏe chứ.” Chị hộ lý gặp Đường Du tổng cộng hai lần, lần nào cũngthấy cô mặt mày nhợt nhạt, mệt mỏi.

Đường Du lại thẹn thùng cười, vuốt mấy sợi tóc trênmặt vén ra sau tai, bất giác quay mặt lại, nụ cười bỗng tắt ngấm, Tôn Văn Tấncũng ở đây.

Chị hộ lý nhìn Tôn Văn Tấn, cười nói với Đường Du: “CôĐường, anh người yêu này đã đợi cô lâu lắm rồi.”

Đường Du cười gượng, song cũng chẳng hề đính chính lạisự nhầm lẫn của chị. Cô đứng lên dặn dò vài câu rồi nói với Tôn Văn Tấn : “Đithôi.”

Tôn Văn Tấn không nói gì, theo cô ra ngoài, đến cổngbệnh viện gọi xe. Tài xế hỏi đi đâu, Đường Du ngoảnh đầu lại nhìn Tôn Văn Tấn,“Đi đâu, đến khách sạn hay biệt thự của anh?”

Tôn Văn Tấn hiểu ý Đường Du, gã nhìn vết quầng dướimắt, nhớ lại hình ảnh cô ngủ say trên ghế ban nãy, gã xót xa, nói: “Đưa em vềnhà nghỉ trước.” Trong đầu Tôn Văn Tấn đang nghĩ, còn những việc khác sẽ nóisau.

Đường Du khẽ cười, quay đầu lại nói với tài xế tên nhànghỉ cô

Sau đó, cả hai đều không nói gì, Đường Du cứ nhìn chằmchằm vào mũi giày, Tôn Văn Tấn cũng trầm ngâm.

Xe vẫn chưa đến nhà nghỉ thì đã bị cảnh sát chặn lại ởngã rẽ vào, nói phía trước xảy ra hỏa hoạn. Đường Du và Tôn Văn Tấn xuống xe,nhìn về phía xa, thấy một nhóm lính cứu hỏa đang vây quanh tòa nhà ở đoạn giữađường, bốn chiếc xe cứu hỏa ởchỗ đó. Khói ngùn ngụt tỏa ra từ các ô cửa sổ ở tầng hai và tầng ba, lính cứuhỏa đang dùng vòi phụt nước áp suất cao dập lửa, đó chính là nhà nghỉ nơi ĐườngDu đặt phòng. Biển hiệu bị khói ám đen sì, một nửa vẫn đang treo lủng lẳng trêncửa.

Đường Du hỏi một cảnh sát: “Phía trước làm sao vậy?”

“ Xin lỗi cô, nhà nghỉ phía trước xảy ra hỏa hoạn,chúng tôi tạm thời phong tỏa đoạn đường này.”

Tôn Văn Tấn bất ngờ ôm Đường Du vào lòng, nói: “Khôngở đó được nữa rồi, đến chỗ anh nhé.”

Cô không hất gã ra mà ngoan ngoãn đi theo, đến ngã rẽ,họ lên xe taxi, Tôn Văn Tấn nói với tài xế địa chỉ biệt thự của gã.

Tài xế đưa họ lên căn biệt thự trên núi, bên trongsáng đèn, gã nghĩ đó là chị giúp theo giờ đang quét dọn nên không mấy để ý,toan lấy chìa khóa ra thì cửa bỗng được mở từ bên trong, một cô gái mặc đồ ngủđứng trước cửa. Tôn Văn Tấn ngạc nhiên, nhìn Ôn Lỗi, “Sao em lại ở đây?”

Ôn Lỗi cũng ngạc nhiên, nhìn Tôn Văn Tấn, rồi lại nhìncô gái bên cạnh gã, cô cay đắng cười, nói: “Hôm nay cuối tuần, nghĩ là anh sẽvề nên em đến. Vừa rồi nghe thấy tiếng xe nên vội dậy mở cửa.. Cô gái này là?”

Trước đây, mỗi khi cuối tuần Ôn Lỗi đều đến biệt thựcủa Tôn Văn Tấn, đôi khi dù gã không ở đây, cô vẫn đến, Tôn Văn Tấn đã quên mấtđiều đó.

Gã vừa có chút gượng gạo, lại vừa lo lắng, ngoái nhìnĐường Du, không ngờ cô chẳng hề có phản ứng gì.

Ôn Lỗi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tôn Văn Tấn, chua xótnói: “Hay là bây giờ em về?

“Muộn thế này rồi, em về thế nào?” Gã quay sang ĐườngDu nói, “Vào nhà trước đi.”

Vào trong biệt thự, Tôn Văn Tấn vừa sắp xếp phòng choĐường Du xong thì không ngờ Ôn Lỗi lại khăng khăng đòi về, cô đã thay xong quầnáo, đang đứng ở phòng khách, tay xách chiếc vali nhỏ. Tôn Văn Tấn nói: “Muộnthế này rồi, em có thể đi đâu?”

Ôn Lỗi cười, “Em có bạn ở trường đại học, có thể đếnđó, không sao đâu. Thế nhé, em đi đây.”

Đường Du lạnh lùng quan sát, Tôn Văn Tấn vô cùng gượnggạo. Trong tình huống này, chẳng cần nói thì Đường Du cũng đoán ra quan hệ giữahọ. Gã lúng túng, không dễ giữ Ôn Lỗi lại, đành nói: “Vậy để anh đưa em về,khuya rồi, trên núi cũng chẳng còn xe.”

Tôn Văn Tấn lái xe trong gara ra, Ôn Lỗi xách valilên, ngồi phía sau. Lúc này, gã lại lo lắng nhìn lên ô cửa sổ căn phòng trêntầng hai, hành động nhỏ này của gã khiến trái tim Ôn Lỗi tê buốt.

Họ ra khỏi biệt thự, lúc này đã là nửa đêm, hai bênđường núi không có đèn, đèn pha ô tô rọi vào hàng cây ngô đồng cao lớn xa xađang tiến lại gần, rồi thoắt cái đã lùi về phía sau. Cả hai không nói gì. Xexuống núi, vừa vào đến đường lớn, Ôn Lỗi bỗng lên tiếng: “Văn Tấn, dừng xe ởđây.”

“Để anh đưa em đến chỗ bạn, muộn quá rồi…”

Tôn Văn Tấn chưa nói hết câu, Ôn Lỗi đã ngắt lời: “Giờcũng chưa phải là quá muộn, có thể bắt xe ở đây, anh cho em xuống, không cầntiễn nữa đâu.”

Sự kiên quyết của Ôn Lỗi hơi khác thường, Tôn Văn Tấnngạc nhiên ngoái lại nhìn. Ôn Lỗi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Văn Tấn, emchẳng thể nào hiểu nổi anh, với phụ nữ, anh luôn tâm lý, tinh tế, chăm sóc chuđáo. Chỉ vì một chiếc lắc tay mà anh khiến người ta tức giận, rồi nửa đêm canhba lại dậy lái xe mười tiếng đồng hồ đưa người ta về thành phố B. Nhưng, nếulặp lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, anh làm vậy khiến người khác vôcùng khó chịu đựng, anh biết không? Vì thế, em sẽ không để anh phải tiễn nữa,vậy nhé, tạm biệt.” Dứt lời, Ôn Lỗi mở cửa xe bước ra.

Khi Tôn Văn Tấn biệt thự, bên trong đã tắt đèn. Gãđứng chần chừ một lát trước phòng của Đường Du, cuối cùng vẫn quay về phòngmình. Gã cởi chiếc áo ngoài, vắt lên tay, mở cửa phòng, chưa kịp bật đèn thìbỗng một cơ thể ấm mềm bỗng sà vào lòng, mùi sữa tắm thơm phức. Cánh tay ĐườngDu như rắn vòng lên vai, ôm chặt cổ gã, sau đó bắt đầu hôn. Tôn Văn Tấn nhấtthời không kịp phản ứng. Đường Du hoàn toàn không thành thạo, cô hôn Tôn VănTấn, cắn cắn môi khiến gã thấy hơi đau. Sự hưng phấn của Tôn Văn Tấn dần dângtrào. Gã dang tay ôm eo cô, quay người để cô dựa vào tường, hôn qua rồi hônlại, nụ hôn bắt đầu mãnh liệt. Cảm xúc không do Đường Du làm chủ nữa.

Tôn Văn Tấn hôn cuồng nhiệt, cơ thể Đường Du mềm nhũn,Tôn Văn Tấn ôm cô, bắt đầu sờ soạng đến lưng. Đúng lúc này, thắt lưng của chiếcáo choàng tắm được Đường Du thắt hờ tuột ra, cả cơ thể áp chặt vào gã, bêntrong cô không mặc gì. Lúc này, Tôn Văn Tấn đã phản ứng lại, gã hổn hển đẩy ra,đờ đẫn nhìn, nhưng Đường Du không quan tâm, vẫn quấn lại.

Tôn Văn Tấn hơi lúng túng vùng vẫy, lùi lại mấy bước,quay mặt đi, “Em muốn làm gì, mặc quần áo vào đi.”

Đường Du cười châm biếm: “Sao, anh năm lần bảy lượt,nghĩ đủ mọi trò, chẳng lẽ anh không muốn?”

Tôn Văn Tấn không đáp, tiến về phía cánh cửa, cúingười nhặt chiếc áo khoác ngoài, đi ra. Ngay sau đó Đường Du nghe thấy tiếngcánh cửa chính đóng sầm lại, Tôn Văn Tấn mạnh tay đến nỗi khiến cả tòa nhà nhưrung chuyển, tiếp đến là tiếng động cơ ô tô. Tôn Văn Tấn đi rồi, Đường Du mớicảm thấy lạnh, cô ngồi xuống nhặt chiếc áo choàng tắm mặc lên người. Cả đêm gãkhông về.

Ngày hôm sau, ánh bình minh rọi qua ô cửa sổ, Đường Dunhíu mày tỉnh dậy. Thì ra cô không kéo rèm, tay sờ soạng tìm chiếc di động đểxem thời gian mới phát hiện màn hình đen sì, cô ấn thêm mấy nút, biết là đã hếtpin. Sạc pin để ở nhà nghỉ, có lẽ đã bị ngọn lửa thiêu cháy rồi. Cảm thấy mayvì mỗi khi đi đâu cô đều đem theo rất ít đồ, chứng minh thư và thẻ tín dụng đềumang theo người. Nghĩ đến đây, cô rời khỏi giường, ra phòng khách nhìn chiếcđồng hồ treo trên tường, đã bảy giờ sáng. Cô thay quần áo, đánh răng rửa mặtrồi rời khỏi tòa biệt thự. Đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng còi xe saulưng, Đường Du đi gọn vào mép nhường đường cho xe. Không ngờ chiếc xe đó lại đỗngay trước mặt, cửa kính xe hạ xuống: “Em ơi, có cần anh đưa đi không?”

“Không cần, cảm ơn.

“Lên đi, không thì em phải đi một quãng xa mới bắtđược xe,”

Đoạn đường này cô đã từng đi nên biết từ đây xuống núicòn rất xa. Cô nhìn người thanh niên, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cảm ơn anh.”

Anh ta rất nhiệt tình, đưa thẳng cô đến bệnh viện.

Xuống xe, Đường Du nói lời cảm ơn, anh ta không nóigì, xe không đi ngay mà như thể anh chàng này còn muốn nói gì thêm với ĐườngDu. Lúc này, một người phụ nữ mặt mày hốt hoảng, vội chạy đến trước mặt cô, nói: “Cô Đường…”

Đuờng Du liền đi theo chị ta.

Đường Kỳ Chính đã qua đời ngày hôm qua. Chị hộ lýkhông gọi điện được cho Đường Du nên đành đứng đợi ở cổng viện.

Sau khi bác sĩ viết giấy chứng nhận tử vong. Thi thểĐường Kỳ Chính đã được hỏa táng ngay trong ngày. Tro cốt của mẹ cô được đặt tạimột nghĩa địa công cộng ở ngoại ô thành phố N. Tro cốt của Đường Kỳ Chính cũngsẽ được mang về đó.

Vì Hoàng Lạc chứng minh Đường Du và Đường Kỳ Chính đãcắt đứt quan hệ phụ tử hơn nửa năm nay nên các chủ nợ biết tin cũng không thểđổ trách nhiệm lên đầu cô. Sau khi xong việc, ngay tối hôm đó Đường Du mua vétàu quay về trường.

Tôn Văn Tấn uống rượu cả đêm trong quán bar, lâu lắmrồi gã mới lại uống như thế. Ông chủ quán bar quen biết gã đã lâu, thấy bộ dạnggã như vậy cũng muốn đưa về, gã xua tay, vừa đi đến nhà vệ sinh đã nôn ọe. TônVăn Tấn vốn ưa sạch sẽ, chưa bao giờ ở trong bộ dạng lếch thếch thế này, gãdùng nước lạnh rửa mặt, sững người khi nhìn mình ở trong gương, áp sát gươngmới phát hiện ra đúng là có tóc bạc, gã bần thần một lúc lâu. Lúc này, gã nghethấy loáng thoáng tiếng nhạc vọng ra từ đại sảnh, là bài Haingười nhìn nhau của Tân Hiểu Kỳ, “Nhặtnụ hoa vừa hé, nghĩ nhân thế đổi thay, thắng thua đâu nghĩ lý gì, ngày thángdần trôi, giàu sang đâu mãi mãi.Hồng nhan rồi sẽ tàn phai, lông mày rồi điểmbạc, nhìn nhân thế phô trương, ai không từng nếm qua bi lạc. Biển, trời đikhông hết, ân oán khó tính toan, quên quá khứ lẫn hiện tại. Sóng cuồn cuộn,người mênh mang, cánh chim xuân bay khuất, cổ phong lưu lạc xoay vần, gió vi vu,người mênh mang, dẫu khó khăn ta vẫn vui, yêu hận bay theo gió…”

Tôn Văn Tấn thẫn thờ theo tiếng nhạc, bài này gã biết,trước đây, gã và người yêu cũ là Tôn Đại Ảnh đã từng nghe khi xem ỶThiên Đồ Long Kí. Đó là bài hát mà Tiểu Châu đã hát choTrương Vô Kỵ nghe trước khi đi Ba Tư, lúc ấy Tôn Văn Tấn không có cảm giác gì,nhưng Tôn Đại Ảnh thì khóc khi xem đoạn đó. Gã chế giễu bạn gái, nói đúng làđàn bà được tạo nên từ nước nên bị cô đấm hai cái. Giờ đây, khi nghe lại, nhớđến giọng nói và vẻ mặt Tôn Đại Ảnh năm ấy, trái tim gã quặn lại như thể cóhàng ngàn vòng xoáy đang luân chuyển. Giọng ca của Tân Hiểu Kỳ hờ hững, tựnhiên, mênh mang. Nghe hát, cảm nhận sự sầu muộn trong từng câu, từng chữ, xúccảm trong trái tim Tôn Văn Tấn bỗng mãnh liệt dâng trào.

Khi về đến tòa biệt thự thì Đường Du đã rời khỏi đó từlâu, gã đi tắm, khi bước ra liền nhìn thấy chiếc áo choàng tối qua Đường Du mặcđược đặt trên giường. Gã ngồi lên giường, kéo chiếc áo choàng lại, trong đầuvẫn đang nghĩ chuyện tối qua. Gã đã uống rượu cả đêm, giờ tắm xong, đầu óc vẫnmơ màng, nằng nặng, gã cứ ngồi như vậy cho đến khi ngủ lúc nào cũng chẳng hay.

Tiếng chuông điện thoại làm Tôn Văn Tấn thức giấc, mộtsố lạ, người đầu dây bên kia nói: “Xin hỏi, có phải cô Đường không ạ?”

“ Không.” Tôn Văn Tấn xoa xoa trán, mắt lim dim vìbuồn ngủ.

“Là thế này, hôm qua nhà nghỉ của chúng tôi xảy ra hỏahoạn, cô Đường là khách trọ ở đây, đồ của cô ấy đều bị cháy, sau khi dọn dẹp,chúng tôi tìm thấy một chiếc túi trong phòng cô ấy thuê, đã gọi điện thoại chocô ấy nhưng không liên lạc được. Ngoài số di động của cô Đường ra, chỗ cảnh sátcòn có số liên lạc này, không biết anh có thể giúp chúng tôi liên lạc với côĐường được không.”

Người kia vẫn chưa nói xong, Tôn Văn Tấn sực nhớ ra,tối qua khi dẫn Đường Du rời khỏi đó, đúng là gã có để lại số điện thoại củamình ở chỗ cảnh sát, do đó gã nói: “Được, tôi sẽ liên lạc ngay với cô ấy.”

Tôn Văn Tấn bấm số máy của Đường Du, nhưng không saoliên lạc được, gã đành gọi điện thoại đến nhà nghỉ nói sẽ tự mình đến đó lấyđồ.

Đám cháy thiêu sạch mọi đồ gỗ trong căn phòng Đường Duthuê, không ngờ vẫn tìm ra được chiếc ba lô trong đống hoang tàn, ngoài vếttích của gạch, đất vẫn chưa được làm sạch trên bề mặt ra, những thứ bên trongvẫn còn nguyên. Người chủ nhà nghỉ nói: “Chiếc ba lô này bị vùi dưới một tấmkính, nên không bị cháy.” Trong ba lô không có đồ đạc gì khác ngoài mấy thứ đồdùng hàng ngày. Tôn Văn Tấn vẫn không liên lạc được với Đường Du, anh mang theoba lô của cô đến bệnh viện tìm. Không ngờ, bệnh viện cho biết Đường Kỳ Chính đãtử vong do suy tim, di thể đã được người nhà đưa đi xử lý.

Tôn Văn Tấn quay về biệt thự đợi, đến tối vẫn khônggọi điện thoại được cho Đường Du, khó khăn lắm mới tra ra số di động của HoàngLạc, ông ta nói Đường Du đã mua vé tàu quay về trường.

Thứ hai, Đường Du đi học cả buổi sáng. Đi tàu cả mộtđêm rồi lại đến trường ngay, cô rất mệt nên đã ngủ trong giờ học. Lúc tỉnh dậythì đã là tiết thứ tư, trong giảng đường chẳng còn ai nữa. Cô ngơ ngác nhìngiảng đường vắng tanh, rồi thẫn thờ, sực nhớ tới tối hôm trước, khi Tôn Văn Tấnrời khỏi tòa biệt thự, cảm giác của cô cũng thế này. Nghĩ đến đây, trong lòngcó chút chua xót khiến ngực cô nóng ran, cảm giác này thật khó chịu. Cô nghĩ,cô và gã đã không chỉ là quan hệ tình một đêm nữa, giữa họ còn có điều gì đórất khác rồi. Người ta thường có sự lo lắng mang tính bản năng đối với nhữngđiều mình chưa rõ, cô sợ cảm giác này, cô không muốn “được” gì mà chỉ sợ “mất”chính bản thân mình. Cô đứng lên, thu dọn sách vở rồi đi đến cửa hàng ngay cạnhcăng tin trường mua chiếc sạc pin điện thoại. Đang nghĩ nên mua sạc vạn nănghay sạc chuyên dụng thì nghe tiếng bà chủ nói: “Mình xem, chiếc Volvo kia cũngđi được vào tận khu giảng dạy.”

Ông chủ thờ ơ nói: “Chắc là của vị quan chức nào đấy.”

“Không đâu, quan chức thường thích đi xe Audi. ChiếcVolvo này chắc là của người thành đạt nào đó, giàu có nhưng lại không thích phôtrương.” Bà chủ nói.

Cuối cùng, Đường Du vẫn quyết định mua chiếc sạc vạnnăng, giá mười tệ. Trả tiền xong bước ra, cô bỗng thấy xe của Tôn Văn Tấn đangđỗ trước khu giảng đường, hình như gã ngồi ở bên trong.

Lưỡng lự một lát, cô đi về chiếc xe. Cánh cửa xe bênchỗ người lái hạ kính xuống, Đường Du cúi đầu nhìn gã.

Tôn Văn Tấn chỉ chiếc ba lô trên ghế cạnh tay lái,nói: “Người chủ nhà nghỉ tìm thấy chiếc ba lô này, nhờ anh chuyển cho

“Cảm ơn.” Đưòng Du quay người đi sang mở cánh cửa bênkia, cúi đầu vào trong lấy chiếc ba lô ra, toan lùi lại thì Tôn Văn Tấn nói:“Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Cô dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn,thấy mắt Tôn Văn Tấn đỏ au nên đồng ý ngồi vào xe.

Chiếc xe lướt đi, Đường Du trọ trong khu dân cư gầntrường, nhưng Tôn Văn Tấn lại lái xe ra đường lớn trước cổng trường, đi vềhướng khác. Đường Du lên tiếng: “Anh Tôn, xin hãy dừng lại.”

Tôn Văn Tấn ngoái đầu nhìn Đường Du, nhẹ nhàng: “TiểuDu, anh có chuyện muốn nói với em.”

Gã gọi “Tiểu Du”, cô nghe mà thấy như tim mình lỡnhịp, đành quay đầu đi nơi khác, miệng nói: “Có chuyện gì, mong anh nói luôn.”

Tôn Văn Tấn không đáp lời, xe cũng chẳng dừng, lúc nàyĐường Du bỗng tự mở cửa xe.

Tôn Văn Tấn hoảng sợ, lập tức phanh gấp, Đường Du liềnmở cửa bước xuống. Tôn Văn Tấn vội bước xuống, vòng qua đầu xe đuổi theo, mộttay giữ chặt tay cô, tay kia xoay mặt đối phương lại để mặt cô hướng vào gã.

Ánh mắt Tôn Văn Tấn chằm chằm nhìn cô, Đường Du cóchút sợ hãi, vừa tránh ánh mắt ấy, vừa giãy dụa khỏi bàn tay gã. Cô luốngcuống, không còn gọi là anh Tôn nữa, mà nói: “Tôn Văn Tấn, anh buông tay ra.”

Thấy Tôn Văn Tấn không chịu buông, Đường Du vừa lolắng, vừa tức giận. Người đi lại trên con đường trước cổng trường nhiều, đã cómấy người nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò. Đường Du vừa không ngừng giãy dụa,vừa nén giọng thật thấp: “Tôn Văn Tấn, đây là cổng trường, mong anh tôn trọngmột chút!”

Tôn Văn Tấn nói: “Anh buông tay, nhưng em hãy nghe kĩlời anh nói.”

“Được, anh buông tay ra đi.” Đường Du đành phải đồngý.

Tôn Văn Tấn vừa buông tay, cô lập tức quay người toanchạy, nhưng gã đã nhanh hơn, cô vừa nhấc chân đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại, ômchặt vào lòng. Đường Du có giãy dụa thế nào, gã cũng không buông ra. Cô cuốngđến phát khóc: “Tôn Văn Tấn, anh muốn làm gì, ra, đồ khốn…”

Cô vẫn chưa dứt lời thì Tôn Văn Tấn đã cúi đầu hôn lênmôi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt đến nỗi toàn thân Đường Du mềm nhũn, không thể giãydụa được nữa, lúc này Tôn Văn Tấn mới buông tay. Cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng,nhưng vẫn tiếp tục giãy. Hai tay của Tôn Văn Tấn ôm lấy khuôn mặt cô, nhìnthẳng mắt cô, nói từng chữ: “Tiểu Du, em đừng như vậy, buổi tối không có chuyếnbay, anh phải lái xe cả đêm về thành phố N chỉ vì muốn trông thấy em, cô Ôn Lỗihôm trước em gặp là người anh quen trước đây.”

Đường Du hất mạnh tay gã ra, quay mặt đi: “Cô ta là aithì có liên quan gì đến tôi.”

Tôn Văn Tấn lại ôm cô vào lòng, bên tai cô vang lêngiọng gã: “Tiểu Du, anh đã ba mươi tuổi rồi, tìm một người để yêu thật khôngdễ.”

Đường Du sững người, không giãy giụa nữa.

Khi cả hai đã bình tĩnh lại,Tôn Văn Tấn lái xe đưaĐường Du về phòng trọ. Xe dừng dưới gốc cây ngân hạnh, Đường Du không về ngay.Hai người lặng lẽ ngồi trong xe, tay nắm chặt tay. Không gian bên ngoài yênắng, ánh mặt trời chiếu rọi qua những tán lá ngân hạnh um tùm.Thời gian lặnglẽ, cuộc đời bình yên khiến người ta nghĩ đến sự vĩnh cửu, chỉ mong khoảnh khắcnày đừng trôi đi.

Mãi đến khi sinh viên trong khu trọ lục tục cầm theosách vở đi về phía trường, Đường Du mới chợt giật mình. Cô nhìn đồng hồ, mộtrưỡi chiều, gã và cô đã ngồi với nhau trong xe mấy tiếng đồng hồ. Cô hơi cửđộng, Tôn Văn Tấn hỏi: “Em phải đến trường à?”

Đường Du khẽ đáp, “Vâng.”

Tôn Văn Tấn buông cô ra, nhấc tay lên nhìn đồng hồ,sực nhớ ra một chuyện, nói: “Em vẫn chưa ăn trưa?”

Mặt Đường Du ửng đỏ, “Chiều nay chỉ có một tiết, emkhông ăn bây giờ đâu, lát nữa đến căng tin mua tạm gì cũng được.”

Tôn Văn Tấn cũng bật cười, họ đã ngồi mấy tiếng đồnghồ trong xe, quên cả ăn cơm.

Mặt Đường Du nóng bừng, “Em đi trước nhé, còn phải vềchuẩn bị nữa.”

“Ừ, em đi đi.”

Đường Du quay người, vẫn chưa xuống xe đã bị Tôn VănTấn kéo lại, cô hết sức bất ngờ, Tôn Văn Tấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Nụ hônkhiến trái tim Đường Du mềm nhũn, cảm giác giống như một giọt mực đậm được nhỏlên mặt hồ trong suốt, loang ra khắp mọi nơi. Cô không dám nhìn gã lâu, vộiquay người xuống xe.

Tôn Văn Tấn cứ ở trong xe dõi theo, Đường Du từ phòngtrọ đi ra, thấy gã đang dựa vào cánh cửa xe nhìn. Mặt cô nóng bừng, mắt khôngdám nhìn chiếc xe, cúi đầu, toan bước nhanh qua, Tôn Văn Tấn liền ôm cô từ phíasau. Đầu gã dụi vào cổ cô, “Anh đợi em tan học ở đây.”

Máu trong cơ thể cô như đông lại.

Tôn Văn Tấn cảm thấy có gì đó bất ổn, gã xoay người côlại, nâng mặt cô lên, “Chắc anh sẽ vẫn gặp được em chứ?”

Đường Du hất tay gã ra, không quay mặt lại. Lòng côrối bời, không hiểu sao mọi thứ lại diễn ra như thế. Cô nói: “Mấy ngày tới anhđừng đến, em đang rất hoang mang, hãy để em suy nghĩ.”

Tôn Văn Tấn buông cô ra, nói: “Ừ, anh sẽ đợi, cứ đihọc đi nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung.” Vừa nói lại vừa hôn lên cổ cô.

Gã nghe cô, không tiễn nữa mà đứng dựa người vào cánhcửa xe dõi theo cho đến khi bóng cô khuất sau cổng trường.

Về đến nhà, Tôn Văn Tấn cứ ngồi một mình trong xe, húthết điếu thuốc này đến điếu khác, trong xe vang lên giọng ca của Đồng An Cách.

Trần Thích lái xe đến, đang định lên gác tìm Tôn Văn Tấnthì trông thấy gã ngồi một mình trong xe hút thuốc, Trần Thích tiến lại, gõ gõvào cửa xe gọi, “Văn Tấn, Văn Tấn…”

Tôn Văn Tấn vẫn chau mày, khói thuốc che mờ cả khuônmặt. Trần Thích gọi mấy lần mà không thấy gã phản ứng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.Trong xe loáng thoáng giọng ca của Đồng An Cách, “Chỉsợ không đáp được tình sâu nghĩ nặng của em, nên không dám gần thêm nữa.” TrầnThích nhìn thần sắc của Tôn Văn Tấn, trong lòng đã đoán ra phần nào, anh tatiếp tục vừa gõ vào cửa xe, vừa hét to“Văn Tấn, Văn Tấn.”

Lúc này, Tôn Văn Tấn như sực tỉnh giấc mộng, trôngthấy Trần Thích, gã kéo cửa kính xuống: “Trần Thích, cậu đến đấy à?”

“Nghe thấy rồi à, gọi mãi mà chẳng thấy cậu phản ứnggì.”

Tôn Văn Tấn khẽ cười, đưa tay ra tắt nhạc, dụi tắt đầuthuốc lá, mở cửa xe. Trần Thích lùi lại sau vài bước, chau mày nói: “Có chuyệngì thế, hút ngần này thuốc mà trong đó không mở cửa xe, cả người lẫn xe sắp bốccháy cả rồi. Tránh xa tôi ra, đợi mùi thuốc bay đi hết đã.”

Tôn Văn Tấn vừa tức vừa buồn cười, “Cậu làm gì mà ẽoợt như con gái thế.”

Khuôn mặt Trần Thích rạng rỡ, “Bà xã có bầu rồi, giờtôi phải thể hiện tốt, không hút thuốc, không uống rượu, tôi sẽ là một ngườiđàn ông mới.”

Tôn Văn Tấn hơi đỏ mặt, cúi đầu khẽ cười, rồi lạingẩng lên, khuôn mặt trở lại vẻ bình thường, nói: “Được đấy, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Trần Thích mặt mày hớn hở, quên khấyvẻ bất thường của bạn.

Tôn Văn Tấn bất chợt hỏi: “Thời khắc quan trọng thếnày, cậu còn đến tìm tôi, có chuyện gì không?”

Trần Thích nghiêm mặt, nói khẽ: “Bọn mình lên gác nóichuyện.”

Hai người đi lên gác, Tôn Văn Tấn cởi áo khoác ngoàitreo vào móc, sau đó đi đến tủ rượu rót hai ly rượu vang, đưa Trần Thích mộtly, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Thạch Quốc Đào bị án tử hình. Việc cậu chuyển nhượngcông ty cho Tô Bất Dị cuối cùng đã có kết quả, rốt cuộc Tô Bất Dị đã ra làmchứng với Viện Kiểm sát.”

Cánh tay Tôn Văn Tấn cứng ngắc, gã sững người một hồilâu mới nhấc ly lên uống một hơi hết sạch, rồi lại đứng dậy, mắt ngân ngấn.

Trần Thích cũng thấy cảm thương trong lòng

Tôn Văn Tấn đặt chiếc ly xuống, đi vào nhà vệ sinh.Trần Thích ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nước xối xì xèo, đợi ở phòng kháchkhỏang ba mươi phút mới thấy Tôn Văn Tấn bước ra.

Trần Thích ôn tồn nói: “Sự việc đã đâu vào đấy, cậucũng dần ổn định đi. Không còn trẻ nữa, nửa đời trôi qua vô ích rồi, cuộc đờicó mấy lần được ở tuổi ba mươi đâu, cứ tiếp tục thế này, sẽ hối không kịp. Nêntìm một người phụ nữ để thảnh thơi sống qua ngày rồi nghe mình, quá khứ là quákhứ, hãy tìm cho mình một người phụ nữ, rồi sinh con, tương lai ắt có hi vọng,cuộc sống yên bình, thanh thản mới chính là cái đích cần đến.”