Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 6: Tô Nhiêu tự sát



Mình rất buồn. Không dám tưởng tượngphần đời tiếp theo không còn anh ấy ở bên, nghĩ đến đó mình không muốn sốngnữa.

Chai Lafite 82 rốt cuộc không được mở, Trần Thích quachào hỏi Hà Khâm, làm bộ không thấy Đường Du, nhẹ nhàng kéo Hà Thâm đi ngay. HàKhâm không nói gì, đành tạm bỏ cuộc. Bàn tay Đường Du túa mồ hôi, giả sử hômnay chai rượu đó được mở thật thì cô có uống hay không, e rằng mở ra rồi thìcậu con trời đó chắc chắn không dễ bỏ qua. Nhưng, lúc nãy Trần Thích có nhận racô?

Rất lâusau đó Đường Du không gặp lại những người có liên quan đến Tôn Văn Tấn. Thicuối kỳ xong, Đường Du được nghỉ. Người mới của Tô Nhiêu đã đưa cô về nhà,trước khi về thành phố N, Lâm Khai đến nhà trọ mời cô cùng anh về quê đón Tết.Với Lâm Khai, nhiều lúc Đường Du không biết nên cư xử thế nào. Lúc thường, chỉcần nói vài câu với người ngoài là anh đỏ mặt tía tai, còn cô đã nói rất nhiềulần rằng quan hệ giữa hai người đã chấm dứt, nhưng cho dù đã dùng mọi lý lẽ lẫnthể hiện thái độ cứng rắn, Lâm Khai cũng chỉ im lặng, sau đó vẫn cứ đến Loạnthế giai nhân để được nhìn thấy cô.

Hôm từchối Lâm Khai, mãi đến tận hai giờ đêm Đường Du mới dịch xong bài, trước khi đingủ cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bất chợt thấy Lâm Khai đang ngồi hút thuốcdưới gốc cây ngân hạnh. Không ngờ anh còn biết hút thuốc, dưới gốc cây, tànthuốc đen đen lờ mờ, trong lòng Đường Du hết sức ân hận. Cô biết mình không hềyêu Lâm Khai, nhưng không nghĩ tình cảm của anh lại sâu nặng thế. Cô thầm hạquyết tâm, dự định học kỳ sau sẽ chuyển vào ký túc xá ở hoặc tranh thù tìm côngviệc dịch thuật sau đó không làm ở hộp đêm Loạn thế giai nhân nữa.

TrướcTết mấy hôm, Đường Du chẳng biết đi đâu nên một mình dạo phố. Hồi trước, cô ởnội trú trong trường hạng sang, mỗi khi Tết đến, các bạn học đều được người nhàđón về, chỉ có cô một mình ở lại đón Tết. Có thầy cô giáo thương cảm mời vềnhà, song cô từ chối. Cô thà đơn độc một mình còn hơn nhận chút tình cảm bố thícủa người khác. Thế nhưng đêm ba mươi, ngay cả người đầu bếp trong căn tin cũngnghỉ, cô đành mua mì ăn liền rồi dùng nồi cơm điện nấu. Không ngờ, những nămtháng như thế cô cũng chịu đựng được, lúc ấy không biết cô mới mấy tuổi?

Nghĩđến đây, Đường Du bật cười, cảm thấy mình đang oán hận, nhưng có gì đáng hậnđâu, chẳng phải cô đều đã vượt qua được đấy thôi? Cô đã trưởng thành, sau nàynhất định sẽ không buồn vì phải đoán Tết đơn độc nữa, từ nhỏ cô đã chỉ có mộtmình, vậy có gì phải buồn?

Nghĩthế, cô bỗng thấy hào hứng, liền cầm ví ra siêu thị mua đồ. Những ngày Tết,siêu thị thật náo nhiệt, Đường Du đẩy xe, nhìn từng dãy hàng hóa lung linh ngậpmắt mà không biết nên mua gì. Vừa đến dãy hàng tươi sống, chợt nghe thấy có tiếngngười gọi. Ngoảnh lại nhìn, thì ra là Lý Văn. Qua bên đó mới biết một đám chịem trong hộp đêm Loạn thế giai nhân đều có mặt ở đây, ai cũng đẩy những chiếcxe chất đầy rau, quả, thịt và cả trái cây khô nữa.

Lý Vănnói : “Mấy người bọn mình định đón Tết chung, đang mua đồ chuẩn bị cho bữa tấtniên.” Dứt lời liền nhìn vào chiếc x đẩy của Đường Du, “Cậu vẫn chưa mua đượcgì à?”

“Mìnhcũng đang mua đồ chuẩn bị đón tất niên đây, nhưng đi một vòng rồi mà chả biếtmua gì.” Đường Du cười chữa thẹn.

“Hayđón Tết cùng bọn mình đi.”

Mấy chịem này đều là người ngoại tỉnh, không về nhà được nên tập hợp lại cùng nhau đónTết. Mua chút rau quả, thịt và cả rượu nữa là thành một mâm cơm thịnh soạn đóngiao thừa, Lý Văn đã mấy năm ăn Tết ở thành phố B như thế rồi. Mọi người thấyĐường Du một mình, cũng đoán cô không có nơi về, chẳng ai hỏi vì sao, tất cảđều nhao nhao mời cô.

Là chỗthân quen, Đường Du hiểu rõ tính cách của họ, dù thích buôn chuyện nhưng họ đềurất tốt bụng nên cô đồng ý. Cả nhóm góp tiền lại mua đồ, lương họ không cao,hơn nữa còn trẻ nên ham chơi, thích làm đẹp, trong túi chả lúc nào có nhiềutiền, vì thế cũng không dám chọn mua đồ đắt. Trước khi rời siêu thị, Đường Dumột mình đi chọn mua một ít hoa quả loại hơi đắt và một con gà.

Tất cảkéo nhau về nhà trọ của một người trong nhóm làm cơm tất niên, mấy cô người TứXuyên bắt tay vào làm lẩu, mấy cô vùng Đông Bắc làm món sủi cảo. Đường Du khôngbiết làm món gì nên vừa nhặt rau vừa nghe các chị em kể chuyện nhà. Mọi ngườivui vẻ nấu nướng rồi vừa ăn vừa xem chương trình liên hoan Chào xuân, vui vẻnâng ly chúc tương lai tốt đẹp, tất cả đều rất vui. Cuối cùng, sau khi đã cơmno rượu say, bụng ai nấy đều căng tròn, cả đám nằm bất động trên sàn. Đường Dunghĩ cũng không còn sớm nữa, toan ngồi dậy thì bị Lý Văn kéo lại, “Về làm gì,ngủ lại đây luôn đi.”

“Đúngđấy, đừng về nữa, bên ngoài lạnh chết đi được, mọi người ngủ thôi.”

Sàn nhàlót bằng những tấm thảm xốp mềm hình vuông, không có đệm, nhưng bên trên cótrải chiếu, lại lót thêm chăn, nằm lên thấy êm êm, dễ chịu mà ấm áp, Đường Dunghĩ đến cái lạnh bên ngoài nên cũng không muốn động đậy.

Một côôm thêm mấy cái chăn đến, ném bộp xuống. Có người hỏi: “Sao chị có nhiều chănthế?”

“Chịchả sợ gì, chỉ sợ lạnh. Lúc rời nhà, mẹ chị bảo, một mình ở bên ngoài, dù chịutủi thế nào cũng không được để bị lạnh, bị đói, bởi vậy chị đã mua rất nhiềuchăn.”

“Tốtquá, có nhiều chăn thế này, hôm nay Tiểu Du đừng về nữa, ở lại ngủ luôn đi.” LýVăn vừa ngáp vừa nói, giọng có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi.

Vậy làcô đồng ý ngủ lại, cả phòng la liệt chăn, sáu cô gái ngủ trên sàn. Đây là đêmấm áp nhất của Đường Du kể từ khi cô đến thành phố B này.

Học kỳmới bắt đầu, Đường Du lại tìm được một công việc. Có một khu nhà gần trườngmuốn cho trẻ học tiếng Pháp, mời Đường Du đến dạy phát âm và Pháp ngữ cơ bản,mỗi tuần dạy hai buổi chiều, sáu mươi tệ một buổi. Đầu học kỳ, Đường Du nhậnđược lương liền đi đóng học phí mà cô đã nợ. Nghĩ đến công việc ở hộp đêm Loạnthế giai nhân, cô có phần lưỡng lự, thấm thía nỗi khổ khi tài chính hạn hẹp íttiền. Giờ không được chu cấp nữa, tiền đối với cô là quan trọng nhất.

Lúc nàyLý Văn đã thăng chức lên làm quản lý, thay phó giám đốc đã bị đuổi việc trướcđây, trợ giúp chị Đào Hoa quản lý nhân viên phục vụ. Lý Văn vốn sở hữu tinhthần quần chúng, lại có lòng thường xót “dân tình” nên chức vụ mới ở hộp đêmtương đối thuận lợi.

Mấy hômsau, Đường Du lại gặp Lâm Khai, anh giờ không chỉ hút thuốc mà còn uống cảrượu. Lúc đầu mấy cô tiếp viên thấy anh cũng đẹp trai liền đến bắt chuyện nhưngbị Lâm Khai thờ ơ, sau đó lại biết giữa anh và Đường Du có vướng mắc nên khôngbén mảng nữa. Chẳng ai dạy Lâm Khai hút thuốc, uống rượu nhưng anh có vẻ rấtthành thạo, trông anh suy sụp, chán chường, khuôn mặt không còn vẻ sáng sủa nhưtrước, nhân viên phục vụ còn nói nhìn vẻ phiền muộn của Lâm Khai, người kháccũng thấy não nề. Lý Văn từng trách Đường Du, nói, cô đã biến một anh chàng đẹptrai ngày nào giờ bị giày vò đến nỗi không ra người ra ngợm nữa.

ĐườngDu cười, trong lòng khổ sở lắm. Lâm Khai, Lâm Khai, sao cô không còn nghĩ sẽsống cùng anh đến đầu bạc răng long, sinh một đứa con, có một mái nhà, cùng dạycon cái, sẽ nói với con rằng có rất nhiều người yêu quý nó, nuôi dạy để nó trởthành người lương thiện, khỏe mạnh, tự tin và có tương lai tốt đẹp. Giấc mộngđó của cô và Lâm Khai giờ không thực hiện được nữa rồi, e rằng cả cuộc đời nàycô cũng không sao quên được giây phút mình rời khỏi tay Tôn Văn Tấn đêm đó, dùsau này cuộc sống có mỹ mãn, thì cũng khó lòng quên cho được.

LâmKhai, Lâm Khai, anh đang giày vò ai đây?

Đểchuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành cấp bốn vào tháng Năm, mọi người đều ra sức ônluyện, Đường Du không có thời gian quan tâm nhiều đến Lâm Khai nữa. Cô khôngthể cho anh biết chuyện đêm đó, vì không nỡ nhẫn tâm nên cứ kéo dài. Ngày ngàyđi học, ôn tập, đi làm, quầng mắt cô thâm lại, sắc mặt nhợt nhạt.

Tan cavề nhà, Đường Du đã mệt đến nỗi chẳng muốn tắm rửa nhưng trên người toàn mùithuốc lá. Vừa lấy quần áo để đi tắm, đẩy cửa phòng, cô bỗng phát hiện Tô Nhiêunằm sóng soài trên nền nhà, bên dưới có vết máu, loang lổ lẫn với nước. ĐườngDu hốt hoảng, đầu choáng váng, khó khăn lắm mới dìu được Tô Nhiêu vào sáttường, cô run rẩy gọi mấy câu. Tô Nhiêu không hề phản ứng gì, nét mặt nhợtnhạt, nằm bất động. Đường Du không biết làm thế nào, chợt nhớ lại năm chíntuổi, mẹ cô cũng nằm trên vũng máu, không còn hơi thở như thế này, người ĐườngDu bỗng run lên.

Lúcnày, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, người đến có vẻ đang rất hốthoảng. Đường Du gượng đứng dậy ra mở cửa, đến nơi, tay vừa chạm vào cánh cửa,chân bỗng nhũn xuống, cô ngã ập xuống. May thay đối phương đã kịp đỡ, dìu côlên. Đường Du đứng lên mới phát hiện người trước mặt chính là Tôn Văn Tấn.

Tôn VănTấn cuống cuồng hỏi, “Tô Nhiêu đâu, cô ấy ở đâu?”

ĐườngDu vội đưa Tôn Văn Tấn đến phòng tắm, vừa thấy máu, đầu cô lại chóang váng,đứng không vững, đành phải dựa vào tường, từ khi mẹ tự sát, cô bị dị ứng vớimáu.

Tôn VănTấn rất bình tĩnh, gã nghe tiếng thở của Tô Nhiêu, rồi nhanh nhẹn sơ cứu, sauđó bế cô xuống lầu. Tôn Văn Tấn đi rồi, Đường Du kìm nén cơn buồn nôn và choángváng, nhặt chiếc điện thoại lên, trên màn hình là dòng tin nhắn: Nhiêu Nhiêu,đừng làm chuyện dại dột, anh sẽ đến ngay. Người gửi tin là Tôn Văn Tấn.

Cô địnhtoan thoát khỏi mục Tin nhắn, bỗng phát hiện trong mục Hòm thư đã gửi có rấtnhiều tin Tô Nhiêu gửi Tôn Văn Tấn. Hình như mỗi tin nhắn Tô Nhiêu đều cẩn thậnlưu lại. Đường Du không nén được tò mò liền mở ra xem. Cô đ tất cả các tinnhắn, theo trình tự thời gian, dần dần cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.

TôNhiêu: Anh Văn Tấn thương yêu, ngày mai đến trường em nhé, em nhớ anh.

Tôn VănTấn: Nhiêu Nhiêu, xin lỗi em, chúng ta đã chia tay rồi.

TôNhiêu: Không, em không đồng ý.

TôNhiêu: Văn Tấn, anh không được quên em, em rất yêu và nhớ anh.

TôNhiêu: Văn Tấn, anh chẳng phải đã nói là sau khi chia tay, có vấn đề gì vẫn cóthể tìm gặp anh sao? Chẳng phải chính anh nói là chia tay rồi vẫn có thể làmbạn sao?

TôNhiêu: Lúc trước anh nói, chia tay rồi vẫn sẽ quan tâm đến em, vậy em đang ốmđây, anh có quan tâm không?

TôNhiêu: Hôm nay lạnh quá, em đã tắm nước lạnh mấy lần, giờ khắp người nóng ran,em ốm thật rồi. Văn Tấn, anh từng nói nếu em ốm, anh sẽ vẫn quan tâm.

TôNhiêu: Anh không đến, em sẽ đi tắm tiếp, tắm đến khi nào anh đến mới thôi. Anhtừng nói, nếu em ốm, anh sẽ đến thăm, chưa từng có ai quan tâm đến em, chỉ cóanh hứa nếu sau này em ốm hay buồn, anh sẽ ở bênh cạnh. Chính anh đã nói vậy,sao giờ lại quên?

TôNhiêu: Văn Tấn, anh vẫn không đến sao? Em không muốn tắm nước lạnh nữa, lạnhquá. Anh có biết cảm giác cứa vào mạch máu thế nào không? Đúng là đau thật,nhất là khi nước lạnh ngấm vào, đau lắm. Mẹ Tiểu Du trước đây cũng chết do cứamạch máu. Nếu anh vẫn không đến, có thể em sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.

Tôn VănTấn: Nhiêu Nhiêu, đừng làm chuyện dại dột, anh sẽ đến ngay.

Nhữngtưởng cuộc sống của Tô Nhiêu đã yên ổn, sao có thể làm chuyện thê thảm thế này.Đường Du đờ đẫn một lúc rồi cầm điện thoại di động xuống lầu.

Tôn VănTấn đưa Tô Nhiêu vào bệnh viện, cấp cứu cầm máu, khâu vết thương, bác sĩ truyềnmáu cho Tô Nhiêu nói nếu đến muộn một chút, chắc chắn sẽ không cứu được. Dùtính mạng của Tô Nhiêu đã tạm qua cơn nguy hiểm nhưng do mất quá nhiều máu, cơthể rất yếu, vẫn còn hôn mê.

Lúc nàyTôn Văn Tấn đang ngồi trên chiếc ghế dài, bệnh viện cấm hút thuốc nên miệng gãngậm một điếu nhưng không châm lửa, không biết gã đang nhìn về đâu, ánh mắt sâuthẳm, sắc mặt vô hồn.

ĐườngDu không thể hiểu con người này, mỗi lần gặp gã đều khác nhau. Lần đầu tiên bênbể bơi, đó là bộ mặt của kẻ vô lại, khinh đời; sau này ở hộp đêm Loạn thế giainhân, dù chỉ là hai nhân viên phục vụ, gã vẫn rất lịch sự mời vào thang máytrước, khiến trái tim Lý Văn cứ rộn ràng.

Lý Vănnói, nhiều lúc trông Tôn Văn Tấn rất khinh đời, có lúc lại thấy gã vừa cô đơnvừa sầu muộn khiến người ta không khỏi xót xa, nhưng cứ hễ nói chuyện với ngườikhác là gã liền trở lại ngay dáng vẻ bất cần đời.

Đối vớiphụ nữ, gã rất có bài bản, lúc trêu đùa, có thể khiến nhân viên trong hộp đêmngượng chín mặt, tim đập loạn xạ, đích thị là một công tử trăng hoa chính hiệu.Nhưng hôm đối diện với “trái quýt” mà Trần Thích dẫn đến, gã lại cẩn thận giữđúng bổn phận, chừng mực, khi Trần Thích trêu đùa, gã cũng ngượng ngùng đỏ mặt;với Chu Nhiễm, nghe nói là bị cô ta phản bội nhưng gã vẫn tận tình tận nghĩa.

Lý Vănnói, dáng điệu hút thuốc của gã vừa cô đơn, vừa trống trải, chị Đào Hoa thìsuốt ngày u uất vì gã. Rốt cuộc gã là người thế nào?

ĐườngDu từng rất hận Tôn Văn Tấn, nếu không phải do gã, cô và Lâm Khai giờ đâu đếnnông nỗi này? Nhưng nghĩ cho kỹ, cô hiểu rằng dù không có đêm đó, quan hệ giữacô và Lâm Khai cũng sẽ chẳng có kết quả. Cái đêm Tôn Văn Tấn đưa cô về, khitrong xe vang lên ca khúc Tình duyên một đời, mặtgã hơi đỏ. Có thể thấy, dù Tôn Văn Tấn luôn tỏ ra khinh đời nhưng trong sâuthẳm con người này lại không phải vậy. Lý Văn nói nhìn vào ánh mắt của gã, cócảm giác như thể cuộc sống này chỉ mang lại toàn nỗi thương đau nên gã phải giảbộ để che đậy vết thương lòng chằng chịt.

ĐườngDu không hiểu tại sao Tôn Văn Tấn lại chọn cô. Nhưng giờ đây cô không muốn nghĩđến điều đó, bản thân cô cũng không cảm nhận, không ý được rằng những thànhkiến về gã đàn ông này đang phai nhạt dần trong tâm trí mình.

Lúcnày, Tôn Văn Tấn lên tiếng: “Muộn quá rồi, cô về trước đi.”

ĐườngDu ngoảnh mặt lại nhìn gã.

Gã lẩntránh ánh mắt cô, nói, “Tôi ở đây được rồi, có cần gọi người đưa cô về không?”

ĐườngDu nhìn vào phòng bệnh, nói: “Không cần đâu, tôi không yêntâm.”

Tôn VănTấn gật gật đầu.

Khôngkhí tạm lắng xuống, hai người gượng gạo ngồi trên ghế.

Ngườibạn thân nhất của cô tự sát vì người đàn ông này, cô và gã lại từng qua đêmthân mật với nhau. Giờ ngồi cạnh nhau, cô không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện.Tôn Văn Tấn cũng hơi luống cuống, gã đứng lên nói đi ra ngoài hút thuốc.

Hôm đógã ở cả đêm trong căn phòng được phép hút thuốc. Trời sáng, Tô Nhiêu tỉnh dậy,Đường Du đi gọi Tôn Văn Tấn, không ngờ gã nói: “Cô ấy không sao là tốt rồi, tôikhông gặp đâu.”

“Saolại không gặp, giờ cô ấy…”

Gã đứnglên, chiếc gạt tàn bên cạnh đẩy đầu mẩu thuốc lá, gã dập thuốc, ngắt lời ĐườngDu, “Đừng nói với Tô Nhiêu là tôi đến.”

Tôn VănTấn đi rồi, cô mới sực nhớ, vội đuổi theo, “Anh Tôn, xin hỏi, hôm đó anh cónhìn thấy một chiếc lắc tay? Một chiếc lắc quý phi, hình bầu dục, màu ngọcbích.”

ĐườngDu nhìn gã, hình như gã đã hiểu ra hôm đó là hôm nào. Mặt Đường Du nóng ran,Tôn Văn Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Cô càng lúng túng hơn, Tôn Văn Tấnnói: “Không thấy.” Dứt lời liền quay người bước đi.

ong suốt một thời gian dài, ĐườngDu không hiểu tại sao Tôn Văn Tấn lại cư xử như vậy, sau này nghĩ, Tô Nhiêu giờra nông nỗi này, nếu cho cô ấy biết gã hôm đó có đến thì sẽ thế nào. E rằng nếunói ra, tình cảm Tô Nhiêu dành cho gã lại biến đổi theo hướng cực đoan.

Sau khiđược cứu sống, Tô Nhiêu tuyệt đối không nhắc đến Tôn Văn Tấn. Chỉ tiếc chokhuôn mặt cô, kết quả phục hồi ban đầu tương đối ổn. Nhưng vết mổ vừa khépmiệng lại khiến phần dưới mắt xuất hiện vết lõm lớn, vành mắt sưng lên, khuônmặt trở nên cứng nhắc, trông giống như con quái vật. Việc phẫu thuật thẩm mỹkhiến nhiều người tưởng rằng sẽ có được đôi mắt to, chiếc cằm thanh mảnh, sốngmũi cao, sẽ trở nên đẹp hơn trước đây, nhưng có ai biết được, thực ra những cáiđó đâu có thích hợp với bản thân mình. Đường Du thở dài nhìn Tô Nhiêu.

Y támang đồ ăn sáng đến, Tô Nhiêu nhìn vào khẩu phần ăn, nước mắt bỗng trào ra.

Lúc nàyĐường Du mới dè dặt hỏi, “Nhiêu Nhiêu, sao cậu ngốc thế?”

Nướcmắt Tô Nhiêu rơi xuống mỗi lúc một mau. Cô nói, “Tiểu Du, mình không muốn sốngnữa, tưởng sẽ quên được anh ấy, tưởng có bạn trai mới rồi sẽ quên được, nhưngmình không sao quên nổi. Tối qua, chợt nghĩ mình và anh ấy sau này không thểnào ở bên nhau nữa, mình rất buồn. Không dám tưởng tượng phần đời tiếp theokhông còn anh ấy ở bên, nghĩ đến đó mình không muốn sống nữa.”

“Trướcđây mình từng nói với cậu mình thích anh ấy vì anh ấy đẹp trai, và rất tốt vớimình, nhưng, Tiểu Du à, thực ra không phải thế. Anh ấy tốt với mình, nói nhữngđiều khiến mình vui, dành cho mình sự quan tâm, yêu thương mà trước đây mìnhchưa bao giờ được nhận. Lúc đầu mình không hiểu vì sao anh ấy lại tốt như thế,nhưng mình biết anh ấy không yêu mình, thậm chí mình không được phép khuấy độngmột phần tâm hồn anh. Trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra khinh đời, lúc vui cóthể bỡn cợt với mọi cô gái, nhưng khi chỉ có một mình, anh lại không nói dù chỉmột câu. Tuy thế mình vẫn muốn ở bên anh ấy, lặng lẽ bên cạnh thôi cũng được,như thế, anh ấy sẽ không cô đơn. Mình biết anh ấy thích những cô gái xinh đẹp,đàn ông nào chẳng như vậy, nên mình đã xin bố tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉcần anh đồng ý cho mình ở bên. Tiểu Du, mình chưa từng yêu ai như thế, mình chỉyêu anh ấy, anh ấy có yêu mình hay không cũng chẳng sao. Nhưng cơ hội tuột mấtrồi, mình không thiết sống nữa.”

ĐườngDu ôm chặt lấy bạn, nhẹ nhàng an ủi, “Nhiêu Nhiêu, đừng nên như thế, cậu phảinghĩ đến mẹ mình chứ, bác chỉ có mỗi mình cậu.”

TôNhiêu vẫn nức nở, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa gật đầu nói: “Ừ, mình biết,mình biết rồi.”

TôNhiêu không ăn nổi đồ ăn của bệnh viện, khó khăn lắm mới dỗ được cô nghỉ mộtlát, tranh thủ lúc bạn ngủ, Đường Du quyết định về nhà lấy ít quần áo. Trênđường về, cô ghé qua siêu thị mua con gà về hầm, vội vã thu dọn đồ, rồi đếntrường xin phép nghỉ học, sau đó mới mang canh gà đến bệnh viện. Đến phòng bệnhcủa Tô Nhiêu, cô thấy bên ngoài có hai người mặc com lê đen, trông như vệ sĩ.Đường Du đi đến cửa, mấy người đó thấy cô cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt vàtúi du lịch nên không ngăn cô, mà bé sang một bên để cô vào.

Vừa mởcửa ra thì nghe thấy tiếng Tô Nhiêu đang khóc, một người đàn ông mặc com lê đenđang ôm lấy cô, vỗ về. Có lẽ tiếng mở cửa khiến Tô Nhiêu giật mình, cô vội vùngra khỏi lòng người đó, lau lau khóe mắt, nói: “Tiểu Du, cậu đến rồi à?”

“Mìnhmang cho cậu ít quần áo, đồ dùng cá nhân, có cả canh…” Chưa nói hết câu, côsững người, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn người đàn ông.

TôNhiêu thút thít, giọng vẫn rất yếu, “Tiểu Du, cảm ơn cậu, đây là bố mình. Bố,đây là bạn học ở trọ cùng con, tên là Đường Du.”

Ngườiđàn ông cũng thoáng sững sờ khi thấy Đường Du, nhưng phản ứng lại rất nhanh.Ông ta mỉm cười, gật đầu, “Đường Du, chào cháu, Nhiêu Nhiêu làm phiền cháurồi.” Ngữ khí vừa nhân hậu, hòa nhã, vừa đứng đắn, là lời chào hỏi thân mậtchuẩn mực nhất của bậc cha chú nói với con cháu, khiến người ta không dám tinrằng đây chính là Tô Bất Dị, kẻ có ánh mắt và lời nói sàm sỡ trong căn biệt thựcủa Tôn Văn Tấn hôm nào.

Sau khiđặt đồ xuống, Đường Du không nói gì thêm, Tô Nhiêu chẳng phát hiện ra điều gìbất thường. Cô nói với Đường Du rằng bố cô, đến thành phố B họp, đúng lúc côxảy ra chuyện. Đường Du biết rất ít về bố của Tô Nhiêu. Cả hai đều không thíchnói về chuyện gia đình, chỉ thoáng có cảm giác rằng Tô Nhiêu luôn canh cánhtrong lòng và rất oán hận chuyện bố cô bỏ rơi mẹ con cô năm đó. Đường Du khôngthể ngờ rằng có một ngày Tô Nhiêu lại thân mật với ông ta đến v. Nghe nói, bốTô Nhiêu sau khi lấy con một cán bộ to vẫn chỉ làm chức quèn, sao lại có thể làTô Bất Dị, kẻ thét ra lửa của thành phố N?

ĐườngDu vốn định xin nghỉ học để ở bệnh viện suốt đêm chăm sóc Tô Nhiêu, nhưng đốidiện với Tô Bất Dị trong phòng bệnh, cô không sao bình tĩnh được, ruột gan cứrối bời, khó khăn lắm mời tìm được cơ hội nói với Tô Nhiêu là cô phải đi làmthêm, rồi vội vã rời bệnh viện.

Cô nhớlại lúc ở phòng bệnh, mặc dù Tô Bất Dị giả bộ hỏi han như chưa hề quen biết,nhưng Đường Du vẫn thấy chột dạ, cảm giác trong mỗi ánh mắt và ý nghĩa lời nóicủa lão ta đều vô cùng khả nghi.

Bố củaTô Nhiêu chính là Tô Bất Dị sao?

Đến hộpđêm, Đường Du chẳng thể nào tập trung vào công việc, liên tục mang nhầm rượu vàlàm đổ mấy đĩa trái cây. Lý Văn phải nhắc nhở cô, “Hôm nay cậu sao thế, nếu làmvỡ đồ nữa, mình không bao che cho cậu được đâu, hay về nghỉ trước đi, mình giúpcậu.”

Lý Vănphụ trách bộ phận, đã lâu không làm việc phục vụ. Trong lòng Đường Du vừa hoangmang, vừa rối bời nên đành nhờ Lý Văn thế ca, còn cô ngồi suy nghĩ trên chiếcghế cạnh quầy bar.

Lát sauLý Văn cùng một nhân viên phục vụ khác đi từ bên trong đi ra, người kia nói:“Lý Văn này, cậu có nhận thấy là cái người đàn ông mà chị Đào Hoa thích dạo nàyrất thường xuyên lui tới đây không, dạo trước, một năm anh ta chỉ đến mấy lần.”

Lý Vănnghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ đúng thật, từ mùa đông năm ngoái, số lần anh tađến đây nhiều hơn. Nghe chị Đào Hoa nói công ty bất động sản ở thành phố N củaanh ta đã chuyển rồi, giờ muốn khai thác thị trường trong thành phố B.”

Bắt đầutừ năm ngoái, Đường Du đã nghe mấy lần nghe nhắc Tôn Văn Tấn trong hộp đêm Loạnthế giai nhân, thường thì nếu tránh được, cô đều lẩn tránh. Lý Văn thì ngượclại, lâu rồi không làm công việc phục vụ, lần này vừa thế ca cô đã may mắn gặpđược Tôn Văn Tấn. Nhưng Đường Du giờ không còn tâm trí nghĩ đến việc đó, sángsớm nay vừa mới gặp anh ta, lòng dạ còn đang rối bời, cô liền chuyển sang đạisảnh.

LâmKhai đang ở trong đại sảnh, anh ngồi đó lặng lẽ hút thuốc.

Có lẽbị vụ tự sát của Tô Nhiêu ảnh hưởng, trông thấy Lâm Khai, tâm trạng Đường Dubỗng sầu muộn hơn. Cô từng tự nhủ, mình chia tay với Lâm Khai chẳng phải vì đãkhông còn trong trắng, cũng chẳng phải vì thái độ của bố mẹ anh. Trong lòng côhiểu rõ, với con người của Lâm Khai, với cách chăm sóc, yêu thương anh dành chocô trước đây, tương lai họ không hẳn là không có hạnh phúc. Hơn nữa, nếu côthành vợ anh, ông bà Lâm có thể sẽ vẫn đối tốt với cô, như trước đây.

Nhưngvới người như cô, ngần ấy năm nay chỉ có một mình, hơn mười năm tự mình bươnchải, tự đối diện với bão táp cuộc đời, cô đã chuẩn bị sẵn cho mình một ý chíkiên cường. Không bạn bè cũng chẳng sao, không người thân cũng chẳng can hệ gì,không người quan tâm cũng mặc kệ, cô chưa từng cầu xin ai. Cha cô không gửitiền vào thẻ tín dụng, cắt đứt tình phụ tử thì cô làm phục vụ trong hộp đêmkiếm tiền; Lâm Khai xảy ra chuyện, cô thà tìm Tô Bất Dị làm vật hy sinh chứchưa từng nghĩ sẽ tìm cha cô, nhờ giúp đỡ, lúc nào cô cũng quyết đoán như thế.Bao nhiêu năm nay, do chỉ có một mình nên cô nhạy cảm, cẩn trọng trong việc tựbảo vệ mình.

LâmKhai tốt với cô, cô sẵn lòng báo đáp, nhưng chuyện hiến thân cứu anh khiến lòngcô đã có vết rạn, trong tiềm thức, Lâm Khai không thể tạo cho cô cảm giác antoàn, không thể khiến cô tin cậy được nữa. Thêm vào đó, phản ứng của ông bà Lâmcàng làm cô sợ, nhỡ sau này giữa anh và cô xảy ra chuyện, chắc chắn họ sẽ đứngvề phía anh. Người khác đối xử không tốt cũng không sao, cô có thể cảnh giác từxa, chỉ sợ lại bị chính người gần gũi nhất làm tổn thương, lúc ấy, một mình côsao có thể tự vệ? Bởi vậy cần phải ngăn chặn trước tất cả mầm mống có thể gâyra sự tổn thương, nên cô luôn sống một cách cẩn trọng, mẫn cảm, cực đoan, bấtan.

Cô từngrất tin tưởng Lâm Khai, thậm chí từng nghĩ sẽ cùng anh sống đến đầu bạc rănglong, nhưng cô và anh không thể quay lại với nhau nữa rồi.

Cô đangnghĩ làm thế nào để nói chuyện với Lâm khai, bỗng từ cửa vọng lại tiếng củatổng giám đốc, “Ôi, Hà công tử, lần trước nghe nói anh từ Mỹ về, sao chưa kịpgặp mặt đã mất tăm thế, cứ tưởng anh lại sang Mỹ rồi.”

Hà Khâmrầu rĩừng nhắc nữa, vừa từ Mỹ về lại bị ông bố đưa sang Nhật. Mới vừa về đếnnơi, đang bực mình đây.”

ĐườngDu vẫn nhớ tay Hà Khâm, lần trước đang gay cấn thì được Trần Thích giải vây,sau rồi không gặp lại anh ta nữa, thì ra là đi Nhật. Nghe thấy giọng tổng giámđốc vồn vã, trong lòng Đường Du cũng hiểu. Kinh doanh hộp đêm này rất vất vả,hằng đêm, chỉ cần có khách quen đến là tổng giác đốc phải chủ động đến tậnphòng uống rượu cùng, cứ từ phòng này lại sang phòng khác, ân cần hầu hạ. ĐườngDu không muốn gây phiền phức, quay người toan đi. Nhưng con mắt tinh tường củaHà Khâm đã sớm nhận ra cô, món nợ lần trước vẫn sờ sờ trước mắt, gã ta vội tiếnnhanh tới cản cô lại, “Ồ, cô Đường, lại gặp nhau rồi.”

Loạnthế giai nhân được coi là hộp đêm có tiếng ở thành phố B, các thiếu gia lắmtiền đến đây cũng không phải là ít. Thiếu gia thường đều được gắn mác du họcnước ngoài về, dù chẳng có phong độ, nhưng cũng vẫn làm bộ làm tịch, ít nhấtvẫn giữ phép lịch sự tối thiểu. Những kẻ thô lỗ, ngang ngược như Hà Khâm chỉ làthiểu số.

Thấy HàKhâm ép Đường Du uống rượu, bộ dạng như quyết không buôn tha nếu chưa đạt đượcmục đích, tổng giám đốc cũng không dám can thiệp.

ĐườngDu đang chán nản, toan nhận rượu uống, bỗng Hà Khâm “ớ” lên một tiếng. Cô ngẩngđầu nhìn, Hà Khâm đang đau đớn ôm trán, mặt mũi nhăn nhó, máu chảy xuống nhuộmđỏ một mảng trên vai áo sơ mi trắng, dưới chân là những mảnh chai bia vỡ. Hắntức tối nhìn người đang đứng bên Đường Du, là Lâm Khai, trên tay anh vẫn đangcầm đoạn cổ chai vỡ.

Mắt LâmKhai đỏ ngầu, ngùn ngụt men say, hôm nay anh đã uống rất nhiều.

Tổnggiám đốc đứng bên cạnh, tròn mắt kinh hãi.

Có côphục vụ nào đó đã nhanh nhẹn đi báo ngay cho Lý Văn, Lý Văn biết quan hệ giữaLâm Khai và Đường Du hơn bất kì ai, chỉ không ngờ chàng Lâm Khai sầu muộn đólại có thể đập vỡ đầu Hà Khâm. Xem chừng không trông mong dược gì ở tổng giámđốc, cô vội chạy đi tìm chị Đào Hoa.

Khôngbiết chị Đào Hoa đang nói chuyện với ai mà đóng kín cửa phòng. Lý Văn gọi to,“Chị Đào Hoa, chị Đào Hoa, ra đây một lát.”

DiệpĐào Hoa mở cửa, thoáng không vui, “Sao, có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”

“ChịĐào Hoa, Đường Du xảy ra chuyện rồi, cậu Lâm Khai…” Lý Văn không biết chị ĐàoHoa đang nói chuyện với ai, có thể nhận ra chị đang không hài lòng nhưng chuyệnkia còn quan trọng hơn nên cô không để tâm nhiều mà vội kể sơ qua sự việc.

Nghenhắc đến Hà Khâm, Diệp Đào Hoa chau mày, “Cậu kia là gì của Đường Du, chẳngphải họ đã chia tay sao?”

Trướcđây để tránh phiền phức nên Đường Du nói giữa cô và Lâm Khai không còn quan hệgì, tuy nhiên, việc này chỉ Lý Văn biết rõ. Chuyện của hai người có liên quanđến Tôn Văn Tấn nên Đường Du không thể tâm sự cùng Tô Nhiêu, mà cô lại không cóbạn bè nào khác, may mà ở Loạn thế giai nhân này có Lý Văn là tương đối thân,Lý Văn lại thích buôn chuyện, thành ra biết không ít những vướng mắc tình cảmgiữa Đường Du và Lâm Khai.

ĐườngDu tin tưởng Lý Văn vì mặc dù thích buôn chuyện, nhưng đối với những người thânthiết, cô rất tốt bụng và biết cảm thông. Sau khi biết chuyện của Đường Du, côkhông bao giờ hé lộ điều gì, ngược lại còn tiếc cho mối tình của họ.

Lý Vănkể lại chuyện của Đường Du và Lâm Khai cho chị Đào Hoa nghe, ngoài những gìliên quan đến Tôn Văn Tấn mà cô không rõ ra, những chuyện khác cô đều kể hết.Cô hiểu rõ thân thế Hà Khâm, người bình thường đâu dám đắc tội, nhưng chị ĐàoHoa vốn là người nghĩa khí, không như tổng giám đốc. Chị xuất thân phong trần,nên dễ đồng cảm với những cô gái gặp nạn. Chị Đào Hoa quen biết nhiều, có thểnói được vài câu trước mặt Hà Khâm, nếu chị đồng ý giúp đỡ, chắc sẽ ổn.

Lý Vănnói: “Chị Đào Hoa, Đường Du làm việc trong hộp đêm này đã lâu, em tin chị cũnghiểu đôi chút về cô ấy. Với người khác, Đường Du luôn lạnh nhạt, không có bốmẹ, bạn bè cũng chẳng nhiều, nhưng thực ra cô ấy luôn khao khát được quan tâm.Anh chàng đó rất yêu Đường Du, sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà không chămchỉ làm nghiên cứu, chỉ vì Đường Du nên ngày nào cũng đến hộp đêm uống đến saymềm, không thiết gì tiền đồ nữa. Một người an phận như anh ta đã vì Đường Du màgiết người, giờ lại vì cô ấy mà đánh Hà Khâm. Cô ấy rất đau đớn trong lòngnhưng không nói ra được. Chị Đào Hoa, hãy giúp Đường Du, bình thường d nhạt,bất cần nhưng với cô ấy, anh ta rất quan trọng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chắcchắn cô ấy sẽ rất buồn.”

Trướcmắt chị Đào Hoa hiện lên hình ảnh Lâm Khai, trước đây có nghe nói về chuyện củaĐường Du nên chị cũng mấy lần để ý anh chàng này. Ban đầu trông có vẻ chỉnh tềđứng đắn, nhưng dần dần đã trở nên phóng túng ở Loạn thế giai nhân, ngày nàocũng lếch thếch, tiều tụy, ánh mắt nhìn Đường Du như muốn vỡ vụn ra. Chị ĐàoHoa trầm ngâm, đoạn nói: “Em chờ một chút, chị đang có bạn bên trong.”

Chị ĐàoHoa toan bước vào, thì một người từ phía trong đi ra, đó là Tôn Văn Tấn. Lườngđược Tôn Văn Tấn đã nghe hết những gì Lý Văn nói, nên chị không né tránh nữa mànói luôn: “Văn Tấn, chuyện Chu Nhiễm em nhất định giúp anh giải quyết, giờ nhânviên xảy ra chuyện, em qua xử lý một chút, anh cứ về phòng trước đi.”

Tôn VănTấn gật gật đầu.

KhiDiệp Đào Hoa đến đại sảnh, Lâm Khai đang bị mấy gã thanh niên ấn người xuống,mặt gí sát xuống sàn. Hà Khâm cũng chẳng vội băng bó vết thương, máu đầy đầu vàmặt. Hắn đạp chân vào mặt Lâm Khai làm nhục cho hả giận. Lúc này, Đường Du đangcầu xin, lời lẽ ngọt ngào, uống rượu đều vô tác dụng. Hà Khâm bình thường ỷ thếcó người ông lắm mưu nhiều kế và người bố giàu có nên luôn coi trời bằng vung,gặp phải chuyện thế này, hắn đâu dễ bỏ qua.

DiệpĐào Hoa thấy Đường Du tóc tai rũ rượi, nước mắt đầm đìa, chỉ thiếu nước quỳxuống cầu xin. Trong lòng cũng lấy làm bất nhẫn, bình thường đã quen với ĐườngDu lạnh lùng, ôn hòa, đâu biết cô cũng có lúc thế này. Vậy là chị vội qua rốtrít, nhận lỗi, giúp Hà Khâm lau máu trên mặt.

Hà Khâmhất tay Diệp Đào Hoa ra, chẳng thèm để mắt đến chị ta, nhấc chân ra, nói vớimấy thanh niên vạm vỡ: “Lôi nó lên.”

LâmKhai đã bị dần cho một trận, lúc Hà Khâm kêu người lôi dậy, chân còn đứng khôngvững. Hà Khâm nói với Diệp Đào Hoa: “Đào Hoa, đây là địa bàn của chị nên tôi nểmặt, đem nó ra ngoài xử lý.”

Nếu rakhỏi Loạn thế giai nhân, không biết cậu con trời này sẽ hành hạ Lâm Khai thếnào, Diệp Đào Hoa cuống lên, Đường Du không dám khóc nữa, vội đứng lên ay HàKhâm. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Đào Hoa nhét vào tay Đường Du chiếc khănmùi soa, sau đó bấm vào eo rồi nâng tay cô lên ra hiệu lau vết máu trên mặt HàKhâm.

Chị ĐàoHoa đứng bên luôn miệng khuyên giải, Đường Du vừa lo lắng vừa sợ hãi, tay côrun lẩy bẩy. Hà Khâm quan sát khuôn mặt nửa cúi của cô từ trên cao, có thể thấyrõ hàng mi cô liên tục chớp chớp, lệ trong suốt còn vương, sống mũi thẳng tắp,thon nhỏ, đôi môi xinh xắn, hồng tươi, chiếc ằm nhọn nhọn, nước da trắng ngần.Trái tim Hà Khâm thoáng run động, hắn tóm lấy tay cô, nói: “Nó không đi cũngđược nhưng em phải đi cùng anh.”

ĐườngDu ngẩng đầu sợ hãi nhìn Hà Khâm, hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ ý đồ,bộ dạng có vẻ hung hăn lắm.

DiệpĐào Hoa biết rằng đây chính là sự thỏa hiệp cuối cùng của đối phương, do vậy,cũng không tiện nói gì, chỉ biết đợi Đường Du trả lời. Có lúc, người bươn chảingoài đời cũng không thể theo ý mình, chị ta cũng không thể làm gì được.

Trongtích tắc, Đường Du khóc như mưa, giọng cô lắp bắp như thể có gì đó mắc trong cổhọng. Giọng cô khe khẽ: “Được, chỉ cần anh tha cho anh ấy.” Nhưng toàn thân côđã run lên vì sợ hãi.

DiệpĐào Hoa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của cô như muốn nói: “Yên tâm, cứ đi đi,chị nhất định sẽ chăm sóc Lâm Khai.”

Hà Khâmhất đầu ra hiệu, mấy gã thanh niên đang giữ Lâm Khai liền buông tay, không biếttừ đâu xuất hiện một người bảo vệ tiến lại đỡ anh. Đường Du nhìn Lâm Khai, launước mắt rồi cùng Hà Khâm rời hộp đêm.

Vừa rađến cửa, cánh tay Đường Du bị một người đàn ông kéo lại, Hà Khâm chau mày quayđầu lại thì thấy Trần Thích và Tôn Văn Tấn.

Tôn VănTấn kéo Đường Du vào lòng, một tay ôm lấy eo cô. Hà Khâm chau mày, kìm chếkhông phản ứng lại. Trần Thích khẽ cười, “Anh Hà, đừng giận, hôm nay nể mặt bọntôi đi.”

Hà Khâmtrừng mắt lên, không nói gì, Trần Thích lại cười, “Lần sau giới thiệu cho cậumột em trẻ trung, xinh đẹp, coi như hôm nay chúng tôi thất lễ, hôm khác đền tộisau

Hà Khâmnhếch mép, nhìn Tôn Văn Tấn cười nhạt, “Cô ta chỉ là người phục vụ trong hộpđêm này thôi mà, anh cũng có hứng thế à?”

Tôn VănTấn vẫn không lên tiếng, Trần Thích liền tiếp lời: “Anh Hà, hãy nhìn kỹ cô tađi.”

Hà Khâmliếc nhìn một cái, không nói gì. Trần Thích kéo hắn sang một bên nói vài câu,không biết nói những gì. Hắn ngoảnh đầu nhìn Đường du, rồi lại nhìn Tôn VănTấn, gã vẫn đang ôm eo Đường Du. Hà Khâm cũng chỉ biết tự nhận mình đen đủi,tức giận bỏ đi.

TrầnThích nói với theo phía sau: “Hà Khâm, anh đang bị thương, hay để tôi lái xeđưa đi viện?”

Hà Khâmlạnh lùng đáp, “Không cần.”

Hà Khâmra khỏi cửa, mấy thanh niên sau lưng hắn cũng ra theo. Trần Thích đến kiểm travết thương của Lâm Khai, Đường Du cũng vô cùng hoảng hốt, vội ngồi bên LâmKhai, Trần Thích liếc nhìn nét mặt Đường Du rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, không nóinăng gì.

Sắc mặtDiệp Đào Hoa cũng biến đổi liên tục, không ngờ Tôn Văn Tấn lại ra tay. Ánh mắtcủa Hà Khâm nhìn Tôn Văn Tấn trước lúc bỏ đi khiến tim chị ta thắt lại. Lòngchị rối bời, nặng nề, dường như đã thấy điềm chẳng lành. Chị nhìn Đường Du rồilại nhìn Tôn Văn Tấn. Mặc dù trong họ vẫn bình thường nhưng vẫn có gì đó khiếnchị không yên, chị nắm chặt chiếc khăn mùi soa trong tay.

TrầnThích vén áo Lâm Khai lên, thở dài, “Tên Hà Khâm hung hăng thật.”

Nhìnnhững vết tím bầm trên người Lâm Khai, nước mắt Đường Du lại trào ra. Vếtthương khắp người, đau ê ẩm nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo. Anh nắm tay ĐườngDu, muốn nói mà không sao thốt ra lời. Đôi mắt thường ngày trong veo như nước,giờ đã bị sưng tím híp tịt lại. Thấy Đường Du khóc nức nở, bao lời muốn nói đềutắc ở cổ họng, ngứa ngáy, khó chịu, cuối cùng chỉ biết thẫn thờ nhìn Đường Durơi nước mắt.

ĐườngDu đau lòng lắm, Lâm Khai trước đây nho nhã, lịch sự chứ đâu thê thảm thế này.Cô lấy tay anh. Trần Thích đang kiểm tra vết thương của Lâm Khai, trông thấythế, cánh tay sững lại nhìn Đường Du rồi bất giác ngoảnh đầu tìm Tôn Văn Tấn,nhưng gã đã rời khỏi đó tự bao giờ.