Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 20



Gã nghiến răng, nhìn cô căm phẫn: “TônĐại Ảnh, không ngờ cô vẫn chứng nào tật ấy, cô thích cặp kè với những lão giàlắm sao?”

Ngày thứ hai sau khi phát thiệp mời, thư ký Chu từthành phố SZ bay về thành phố N. Còn hai ngày nữa hôn lễ mới được cử hành,nhưng cô ấy đến sớm hơn, Tôn Văn tấn định đưa thư ký Chu về nhà nhưng cô nhấtquyết ở khách sạn, còn nói thẳng là Tôn Văn Tấn phải đến đó một mình. Nămtrước, nghe tin gã sắp kết hôn với Đường Du, cô đã nộp đơn từ chức, sau đóĐường Du rời bỏ gã đi Pháp, cô không nỡ nhìn thấy gã suy sụp nên lại quay cềgiúp gã quản lý, nhưng không ngờ cuối cùng gã vẫn kết hôn với Đường Du. Tôn VănTấn cảm ơn ân tình cô đã giúp gã bao nhiêu năm nay nên đồng ý đến gặp cô.

Địa điểm hẹn gặp là một phòng dành riêng cho hội viêntrong quán bar, thu ký Chu vốn thích những nơi sang trọng, cao cấp như thế. Côđã tốt nghiệp MBA một trường danh tiếng tại Mỹ, gia đình làm kinh doanh, vốnliếng hàng tỷ, lại có một người anh trai, yêu thương cô hết mực. Thư ký Chu đãlàm việc cho Tôn Văn Tấn trong nhiều năm, đấn nay đã ba mươi tuổi mà chưa lấychồng, cũng không chịu yêu ai, bố mẹ cô cũng đầu hàng tính bướng bỉnh của congái mình.

Khi Tôn Văn Tấn đến, cô đã uống say, trong căn phòngkiểu Nhật, cô nằm gục trên bàn, mắt he hé nhìn Tôn Văn Tấn đi vào, lòng cô nhưcó bão tuyết. Gã vẫn dáng vẻ ấy, tuấn tú, điển trai, phong độ. Cô cười khúckhích: “Văn Tấn, anh lại đây, ngồi xuống đi nào!”

Thư ký Chu là người tin tế trong cuộc sống, thời gianriêng tư cô chẳng bao giờ uống rượu, nhưng giờ đây, trước mặt gã là một cô gáixinh đẹp đang say khướt. Vừa đi đến nơi, cô liền nắm lấy tay gã, Tôn Văn Tấnsững sờ, cô vẫn cười: “Tôn Văn Tấn, uống với em một ly, có thể sau này chúng takhông có cơ hội nữa.”

Nụ cười của cô khiến gã lo lắng, thư ký Chu là ngườicao ngạo, từ trước đến giờ cô luôn lễ độ trước mặt gã nhưng hôm nay lại kháchẳn.

Cô ngồi xuống, một tay rót rượu, rồi đẩy ly rượu vềphía gã. Tôn Văn Tấn toan đón lấy thì cô chợt ôm chầm lấy gã, mặt áp sát vàongực gã giọng thì thào: “Em dựa một chút, chỉ một chút thôi, hôn lễ của anh cólẽ em không tham dự được, ngày mai em đi Mỹ, chắc sau này không về đây nữa.”

Văn Tấn lặng người.

“Có thể ôm em được không?” Giọng cô nhẹ nhàng.

Văn Tấn khẽ vòng tay qua vai cô.

Thư ký Chu hít hà mùi cơ thể gã như không biết chán,cô thì thầm: “Văn Tấn, ngày đầu tốt khi tốt nghiệp từ Mỹ về, em đến công ty anhphỏng vấn tìm việc, thật ra lúc đó chỉ muốn đến cho vui thôi, anh trai em đã mởcông ty đợi em về quản lý từ lâu, nhưng em đã gặp anh. Nhưng ánh mắt của anhkhông hề nhìn em, hơn thế, anh còn vô tâm đến nỗi, chưa đến lượt em phỏng vấnđã rời khỏi phòng. Từ đó, em đã nói với chính mình, sau này nhất định phảikhiến anh nhìn em, nhất định không để ánh mắt anh rời khỏi em.

“Nhưng dù em đã trao cho anh những năm tháng tuổi xuânquý giá nhất, trong mắt anh vẫn không có anh. Anh khen em biết làm kinh doanh,biết chọn đúng người tài, giỏi giang khi đàm phán hợp đồng, được anh khen, nhưthể được anh yêu vậy, vì anh chưa từng khen người con gái nào như thế, nên emphải luôn cố gắng giữ phong độ trước mặt anh. Bấy nhiêu năm nay, đúng là rấtmệt, nhưng hễ nghĩ đến ánh mắt tán thưởng của anh ở nơi nào đó không xa đangnhìn, em lại không nỡ bỏ đi. Tuy nhiên, em đã thấy vẻ nhớ nhung, suy sụp củaanh sau khi Đường Du đi Pháp, thấy dáng vẻ anh khi được cảnh sát vớt dưới đáyhồ lên, thấy khuôn mặt rạng ngời, hạnh phúc của lúc này, em mới nhận ra rằng,không phải với bất cứ chuyện gì, chỉ cần mình muốn, mình cố gắng, mình có nghịlực là có thể đạt được, chỉ có một cách duy nhất là, dứt khoát quên nó đi.”

Nói xong, cô đầy gã ra. Tôn Văn Tấn bị bất ngờ, ánhmắt gã áy náy nhìn cô. Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi tủi hờn, kỳ vọng, mấtmát tận sâu thẳm trong đáy lòng cô phun trào tựa nham thạch, nước mắt suýt tuônra khỏi vành mắt, nhưng cô vẫn cố kìm nén. Cô ngoảnh mặt đi, bình tĩnh nói:“Đừng nhìn em như thế, chúng ta quen biết nhau bấy lâu, anh đồng ý với em mộtchuyện được không?” Cô nhìn anh, nước mắt đã được nén lại, “Giúp em đóng chặtcửa từ bên ngoài.”

Tôn Văn tấn sững người, chưa kịp phản ứng ngay, đứngdậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lưỡng lự một lúc, gã ra về mà lòng trĩu nặng.Toan bước xuống cầu thang, đột nhiên ngừng lại, người dưới lầu lướt ngang quagã, định đi vào phòng. Hai người đó hoàn toàn không để ý đến gã nhưng Tôn VănTấn lại quan sát họ rất kỹ, khi họ vừa mới ngang qua, gã vội nói theo: “Xin chờmột chút.”

Hai người liền quay đầu lại, hóa ra là Tô Bât Dị đicùng một cô gái. Ông ta nhìn Tôn Văn Tấn, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rất đắc ý:“Tổng giám đốc Tôn, thì ra là anh, ban nãy tôi không nhìn thấy.”

Tôn Văn Tấn không để ý, cứ nhìn chằm chằm cô gái bêncạnh hắn ta. Sắc mặt cố ấy xanh xao, cô nhìn một lúc mới nhận ra gã rồi vội vãcúi đầu như thể sợ gã nhận ra. Nhưng Văn Tấn đã bước nnhanh đến trước mặt cô,ánh mắt hừng hực, cơ thể nhỏ bé của cô gái run rấy, nhưng vẫn khóat chặt tayTôn Bất Dị, không dám ngẩng mặt lên.

Xa nahu mười mấy năm , cô đã thay đổi nhiều, gầy đi,đôi mắt đầy những nếp nhăn, cặp môi khép kín ấy vẫn rất bướng bỉnh, nhưng vócdáng gày guộc ấy vẫn thật đáng thương khiến ngưới ta đau lòng. Tôn Văn Tấn nhìncánh tay đang ôm chặt Tô Bât Dị của cô, không ngờ cô ngẩng đâu lên chào, giọngkhe khẽ: “Chào anh!”

Nghe cô chào hỏi thế, Tôn Văn Tấn lại thấy hận mìnhsao ban nãy còn thấy thương xót cô, gã nghiến răng, nhìn cô căm phẫn: “Tôn ĐạiẢnh không ngờ cô vẫn chứng nào tật nấy, cô thích cặp kè với những lão già lắmsao?”

Tô Bất Dị thấy khó chịu, nhưng không muốn vì thế màlàm phật lòng Tôn Văn Tấn, hắn gượng gạo ho một tiếng hắng giọng, ý muốn giải vâycho cô gái: “Tổng giám đốc Tôn, anh quen cô Đại Ảnh sao?”

Tôn Văn Tấn không hề để ý, chỉ nhìn Tôn Đại Ảnh, gãchưa từng tỏ ra lạnh lùng với phụ nữ như thế bao giờ, “Tôn Đại Ảnh, chúng ta,cô hãy giải thích rõ với tôi, cô ra đây một lát.”

Tôn Đại Ảnh không hề động đậy, Văn tấn đưa tay ra kéokhiến cô loạng choạng một lúc mới đứng vững. Tô Bất Dị không nhịn được thêm,hắn lớn tiếng: “Tôn Văn Tấn, cậu muốn gì?”

Tôn Văn Tấn ngoái đầu lại, căm phẫn nhìn hắn: “Tô BâtDị, làm ơn ngậm miệng lại.”>

Tô Bất Dị tức điên, nhưng lúc này, Tôn Văn Tấn như mộtcon mèo đang xù lông, gồng mình, nhìn bộ dáng ấy của gã, trong lòng hắn cũngthấy sợ, không biết phản ứng thế nào. Đến khi muốn đuổi theo, Tôn Văn Tấn đãlôi Tôn Đại Ảnh xuống lầu, hắn la lên nhưng gã như không nghe không thấy. TônĐại Ảnh bị Tôn Văn Tấn lôi đi một cách thảm hại, ra đến cửa còn bị vấp, chânliêu xiêu, nhưng Tôn Văn Tấn không hề mủi lòng, máu trong cơ thể gã như đangsôi lên sùng sục.

Không biết là đã đi bao xa, xuyên qua bao nhiêu conđường, bao nhiêu dòng xe lẫn dòng người, Tôn Văn Tấn hất tay, đẩy Tôn Đại Ảnhra. Bị bất ngờ, Tôn Đại Ảnh loạng choạng vài bước, suýt ngã nhào.

Tối hôm đó, Đường Du đợi không thấy Tôn Văn Tấn về.Mình cô ở trong căn biệt thự trên núi, xung quanh toàn là cây cối, chỉ có tiếnggió thổi trong rừng cây nghe xào xạc, thi thoảng lại vọng đến tiếng chim kêu aioán, một mình ở trong toàn biệt thự trên núi nghe có vẻ thật âm u, đáng sợ.Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa sổ, Đường Du giật nảy mình, côngồi bất động trong phòng khách, một lúc sau rèm cửa lại buông xuống, khi đó cômới dám đóng cửa sổ lại. Bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo, toàn dãy núi, rặng cây,đều bị màn đêm bao phủ, hư hư ảo ảo. Đây là khu di tích thắng cảnh của thànhphố N, trong núi, có nhiều ngôi mộ cổ, ban ngày, người đi lại ít, cảm giác đãhoang vu, đêm khuya tĩnh mịch thế này càng khiến người ta nổi da gà, Đường Duvội đóng cửa sổ lại.

Cô đi ra phòng khách mở ti vi, nhưng gió cứ đập cửa sổhoài và cả vô số những tiếng động lạ khác vang lên trong gió, Đường Du ngồitrên sofa không dám cử động. Có lúc, ở một mình, hễ sợ hãi là dường như tất cảmọi giác quan đều bị ảnh hưởng, những âm thanh vi vu khiến cô thấy sợ, cô cứngồi trên ghế sofa chờ Tôn Văn Tấn. Lần này cũng thế, cô ngồi chờ đến tận mườihai giờ đêm, điện thoại phòng khách mới reo lên, là Tôn Văn Tấn. Đường Du thởphào nhẹ nhõm, cô vội hỏi: “Văn Tấn, khi nào anh về?”

“Tiểu Du.” Văn Tấn ngập ngừng, “Tối nay, chắc anhkhông về, có chút việc.”

“Vậy sao?” Đường Du thất vọng.

Văn Tấn đoán ra được nên hỏi: “Em sợ hả?”

“Không, em đã quen sống một mình từ nhỏ, em không sợ!”

Gã dường như đang đắn đo điều gì đấy, sau một hồi nhưthể phải tốn rất nhiều công sức để kiềm chế, giọng gã dịu dàng khác thường: “Emyêu, anh xin lỗi, em tự chăm sóc bản thân nhé.”

Đường Du lờ mờ linh cảm có chuyện gì đó xảy ra, TônVăn Tấn ít khi để ý việc của bản thân mình, gã luôn tỏ ra bất cần, chỉ khingười khác gặp chuyện, gã mới hoang mang thế. Đường Du nghĩ hay là đã xảy rachuyện gì với thư ký Chu, cuối cùng cũng không hỏi, tắt ti vi rồi về phòng ngủ,suốt đêm cô trằn trọc nằm nghe tiếng gió vi vu ngoài phòng.

Ngày hôm sau mãi mới tỉnh dậy, vừa đẩy cửa cô đã thấyngay Tôn Văn Tấn ngồi chình ình trong phòng khách, khắp căn phòng nồng nặc mùithuốc lá. Đường Du nhíu mày, không biết gã đang nghĩ gì. Gã khẽ cựa mình, bấtchợt nhìn thấy cô, liền đưa điếu thuốc đang cháy dở trên miệng xuống, dụi vàochiếc gạt tàn rồi gọi cô, “Tiểu Du, có một chuyện, anh cần nói với em.”

Vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt gã khiến lòng cô nặngtrĩu, ánh mắt gã chưa bao giờ nhìn cô như thế, cô lờ mờ đoán, gã sắp nói chuyệngì rất quan trọng, trong lòng cô linh tính có điềm gỡ. Nhìn ánh mắt kiên nghịcủa gã, cô đi đến chiếc ghế sofa, ngồi đối diện.

Không thấy cô hỏi gì, trong lòng Tôn Văn Tấn trào dângniềm chua xót, gã khẽ cười, nhưng nụ cười lại cay đắng vô cùng, “Tối hôm quaanh đi thăm con gái, anh ở với nó cả đêm trong bệnh viện nên không về nhà.”

“Con gái anh?” Đường Du nhìn gã khó hiểu.

Đoán trước được phản ứng của cô, gã cười khổ tâm, cốnói tiếp: “Là con gái của anh, năm nay đã mười lăm tuổi, giờ đang ở bệnh viện,mẹ nó chính là…” Nói đến đây, gã không sao nói tiếp được, cố nuốt sự chua xót,“Con bé bị chứng u não, mẹ nó đưa về nước, giờ đang nằm trong bệnh viện, tốiqua anh mới gặp mẹ cuả nó, cũng trong buổi tối hôm qua anh mới viết mình có congái…”

Không khí trong phòng chợt như tê cứng lại, Đường Dunhìn gã, lặng im, kiên nhẫn chờ nghe gã nói tiếp.

“Hồi trung học, công việc của bố mẹ anh bận rộn, anhchị cũng đều phải đi làai có thời gian chăm sóc nên anh được đưa về ở với ôngbà ngoại ở thành phố N, rồi bố mẹ sợ ông bà không quản anh được liền gửi anhvào học trong trường nội trú, nghe nói thời đó trường chỉ tuyển sinh con emnhững nhà giàu có. Khi đó học sinh trong trường phần lớn nếu không con nhà giàuthì là con nhà quyền thế, anh đã gặp Tôn Đại Ảnh ở đó, cô ấy rất xinh, ăn mặcđẹp, rất có phong cách, cô ấy không ở trong ký túc xá, ngày ngày đều cóMercedes đưa đón, nhưng cô ấy rất lạnh lùng, chẳng bao giờ để mắt đến ai. Khiấy, vì theo đuổi cô ấy, anh đã tốn không biết bao công sức. Cuối cùng cô ấycũng bằng lòng, rồi anh mới biết, nhà Tôn Đại Ảnh rất nghèo, cô là đứa trẻ mồcôi, được một người giàu có nhận nuôi. Vì cô ấy yêu anh nên ông bố nuôi cắt hếtmọi khoản chu cấp, vì thế học phí năm cuối cấp trung học hầu như do anh giúpđỡ. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, không hiểu sao bố mẹ anh biết chuyện,sống chết không đồng ý chuyện yêu đương của anh, nhưng anh sắp phải thi tốtnghiệp nên lúc ấy bố mẹ chưa đả động gì, anh nghĩ sau khi tốt nghiệp xong, anhvà cô ấy sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố B, như vậy chắcbố mẹ sẽ không còn phản đối nữa. Bố mẹ chiều anh từ nhỏ, khác với bố mẹ củanhững đứa trẻ khác trong khu, họ không xem trọng vấn đề môn đăng hộ đối, anhnghĩ họ chẳng có lý do gì phản đối cô ấy. Chỉ có điều, sau khi tốt nghiệp trunghọc, anh thi đỗ còn cô ấy lại trượt. Em biết không? Cô ấy học giỏi hơn anh rấtnhiều, anh thật sự ngạc nhiên nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô ấy không cótiền, biết bố mẹ anh không đồng ý nên không tiêu tiền của anh nữa, và tất nhiêncũng không thể quay lại nhà cha nuôi, cuối cùng, bọn anh quyết định đến thànhphố SZ lập nghiệp, năm đó anh mang theo số tiền mười mấy vạn của mẹ cho để đithành phố SZ.

“Năm ấy, cả hai bọn anh chẳng biết gì cả, chỉ khôngmuốn bị bố quản thúc, anh nghĩ vậy thì phải độc lập về tài chính. Nghe mọingười trong khu nói là có tin tức nội bộ, bảo anh đi thành phố SZ đầu tư cổphiếu ngân hàng, mua càng nhiều càng tốt, sẽ lãi to. Lúc ấy, anh không suy tínhnhiều, vì tin tức mà anh bạn đó nói là tin nội bộ, anh tin tưởng cậu ta nên đẽđổ hết tiền vào đó. Nhưng mãi đến ngày 1 tháng 12 năm 1990, sở giao dịch chứngkhoán thành phố SZ mới bắt đầu hoạt động, thời đó, mọi người còn chưa biết cổphiếu là gì. Ngân hàng phát triển thành phố SZ thành lập năm 1987, nhưng saukhi thành lập, nhưng sau khi thành lập, chẳng có ai biết mua cổ phiếu cả vì họcó biết cổ phiếu dùng để làm gì đâu, sợ nếu có đầu tư, kiếm được tiền thì cuốicùng nhà nước cũng tịch thu. Trước năm 1992, thị trường cổ phiếu tương đối ảmđạm, khi biết anh đổ tiền vào đầu tư, ai cũng bảo đầu óc anh có vấn đề, làm thếkhác gì đổ tiền xuống sông.

“Bọn anh không có tiền, hơn nữa bố mẹ lại phản đối,tìm việc khắp nới không được, hai người ở lại thành phố SZ vài tháng, sợ bố anhtìm thấy nên cứ lang thang khắp chốn, sau đó anh cũng tìm được một công việc.Cả hai đã trải qua một năm như thế, một hôm, trong khi đang làm, anh bị mộtviên gạch rơi trúng đầu, ngất đi, hai ngày sau mới tỉnh lại, anh thấy mẹ và TônĐại Ảnh đang ở bên. Mẹ nói, bố đã đồng ý chuyện của anh nhưng với điều kiện làanh phải đi học, các trường đại học trong nước đã khai giảng, vậy nên anh sẽsang Mỹ học. Mọi thủ tục đã xong xuôi, đợi sau khi anh đến Mỹ rồi, bố mẹ sẽ làmthủ tục cho Tôn Đại Ảnh. Lúc ấy anh cứ ngỡ bố mẹ thương anh, dẫu sao anh chưabao giờ phải làm việc gì nặng nhọc, vả lại mẹ cũng chưa bao giờ nói dối anh.Khi mới tố nghiệp cấp ba, anh chẳng có bản lĩnh gì, nếu chung sống cùng anh, côấy sẽ khổ, bởi vậy anh đã nhận lời, tháng chín năm ấy, anh sang Mỹ.

“Sau khi đến Mỹ, bố mẹ quả nhiên không nói dối, họđang chuẩn bị làm thủ tục cho Đại Ảnh, cô ấy cũng đang cố gắng thi TOEFL, nhưnganh sang Mỹ chưa đầy hai tháng thì ở nhà xảy ra chuyện, anh vội vã xin phéptrường cho nghỉ để về nước. Mẹ lúc ấy đã đổ bệnh, sau khi đưa mẹ vào bệnh viện,anh đi tìm Tôn Đại Ảnh khắp nơi nhưng không tìm thấy. Sau đó, nghe Trần Thíchnói, cô ấy đã đi theo một người đàn ông di cư sang Úc, người đó chính là chanuôi cô ấy. Anh cứ chờ đợi cô ấy ở Mỹ, vì cô ấy mà lao động cực nhọc, nhưng cốấy không nói với anh một lời đã bỏ đi, lại còn đi theo chính bố nuôi củamình…Khi đó, anh rất hận cô ấy, nhưng không sao quên nổi. Sau đó, mọi ngườitrong gia đình lần lượt qua đời, anh không còn quan tâm đến tin tức của cô ấynữa, nhưng, anh thực sự không ngờ…” Tôn Văn tấn úp mặt vào lòng bàn tay, rấtlâu sau, anh mới nói tiếp.

“Ðại Ảnh là trẻ mồ côi, năm mười tuổi có người nhậnnuôi, khi mới mười mấy tuổi thì bị cha nuôi cưỡng hiếp. Lúc đó, cô ấy còn nhỏ,sợ cha nuôi đánh, sợ bị ông ấy bỏ rơi nên không dám nói ra, sau đó họ cứ giữmối quan hệ như thế. Cha nuôi cô ấy giàu có, bao giờ cũng mua những thứ đắttiền nhất cho cô ấy, hễ đến dịp lễ tết là đưa cô đi nước ngoài du lịch, nhưngcô ấy bắt buộc phải duy trì mối quan hệ đó, cho đến khi gặp anh. Đại Ảnh rấtxinh đẹp, lại lạnh lùng, cá tính, bọn con trai trong trường rất thích cô ấy.Trước khi anh chuyển đến đó học, cô đã có rất nhiều người theo duổi nhưng đềubị cha nuôi đuổi đi, có lẽ do ông ta biết bố mẹ, anh chị của anh làm gì nênkhông dám đụng chạm đến anh, chính bởi vậy cô mới quyết định chọn anh. Lúc đầu,Đại Ảnh vẫn chưa thích anh, chỉ là vì anh có thể giúp cô thoát khỏi người đànông kia, nên mới bằng lòng yêu. Có điều, trong thời gian một năm ở thánh phốSZ, bôn anh lưu lạc, bất định, gặp muôn vàn khó khăn, vì cô ấy mà anh chịu baokhổ cực, điều đó khiến cô dần cảm động. Khi anh bị viên gạch rơi trúng đầu,phải nhập viện, người ta yêu cầu phải đóng tiền đặt cọc , cô ấy không biết điđâu để tìm người cứu anh, cứ nghĩ bố mẹ a đã từ bỏ, cô đành đi cầu cứu ông bốnuôi, và họ lại trở về quan hệ như trước đây.

“Sau khi bố mẹ đưa anh ra nước ngoài, cô ấy thực sựhọc hành nghiêm túc, nếu bố mẹ anh cho phép, cô ấy cũng định sống với anh cảđời. Nhưng hai tháng sau, cố phát hiện mình có thai. Khi anh và cô ấy ở bênnhau, anh luôn dùng bao, cái thai chỉ có thể là của ông bố nuôi. Cô ấy muốnlặng lẽ bỏ cái thai trong bụng, nhưng hắn đã theo dõi, biết được ý đồ của côliền uy hiếp, không cho phép cô phá thai, nếu không hắn sẽ nói rõ quan hệ giữahắn và cô với bố mẹ anh. Bố mẹ anh đều là những người có địa vị, nếu biết đượcđiều đó, có thể cả đời hai người sẽ không bao giờ được ở bên nhau. Vì thế, hắnđưa cô đi ÚC, và tuyên bố với mọi người rằng họ đã kết hôn.

“Đến Úc rồi, cô ấy luôn bị theo dõi. Đợi mười thángsau, đứa bé gái ra đời, lúc đầu, hắn vẫn quản cô rất chặt nhưng lại đối xử rấttốt với đứa bé. Lúc con bé được năm tuổi, hắn bắt đầu sinh nghi, nó chỉ giốngcô ấy và anh, chẳng có điểm nào giống hắn. Đưa đi xét nghiệm AND, kết quả chothấy con bé không phải là con của hắn. Hắn như hắn điên, liền đuổi hai mẹ concô ấy. Vì không có đăng ký kết hôn, đứa bé lại không phải là con hắn, nên haimẹ con cô ấy không thể nhờ pháp luật can thiệp. Hơn nữa, hắn vừa có quyền, lạivừa có thế, hai mẹ con cô ấy thì chẳng có gì, may mà đã ở đó được mấy năm nênkhông gặp trở ngại gì về ngôn ngữ. Lúc đầu, cô ấy đến làm việc cửa hàng tạp hóacủa người Trung Quốc, hai tháng đầu hắn vẫn đến quấy rầy, nhưng sau đó, khônghiểu vì sao lại bị ai đó giết hại ngay tại khu nhà, cuối cùng cô cũng thoátkhỏi hắn.

“Đại Ảnh làm việc ở cửa hàng tạp hóa được vài năm, sauđó, cô đã kết hôn với người chủ tiệm sau khi vợ ông ta đi theo người đàn ôngkhác. Người đó đối xử rất tốt với hai mẹ con, tuy biết quá khứ của cô nhưngchưa bao giờ tỏ ra khinh thường, mọi việc trong tiệm đều do cô quyết định. Đếnnăm đứa bé mười một tuổi, nó phát bệnh, bắt đầu là đau đầu, buồn nôn, sau đódần mất đi thị giác. Họ đưa con bé đến bệnh viện, nhưng do bệnh mới ở thời kìđầu nên đã chọn phương pháp điều trị bằng tia Gamma, sau hai đợt điều trị, haimươi mấy lần chiếu xạ, cuối cùng cũng khỏi, nhưng năm sau lại tái phát, lạiphải điều trị Gamma. Cứ lặp đi lặp lại vài năm nhưthế, phần lớn tiền tích cóp của ông chủ cửa hàng tạp hóa đều dùng hết vào việcchữa trị bệnh. Chị gái chồng không chịu để người em cực khổ thêm, khuyên emtrai ly dị, hơn nữa bà vợ trước người đó cũng đã quyết định ly dị. Không còncách nào khác, cô ấy đành đưa con về nước.

“Hiện giờ con bé đang ở bệnh viện, khả năng phải làmphẫu thuật não.Tiểu Du, những chuyện này, trước đây anh chưa từng nói với em,anh xin lỗi.”

Đúng là những chuyện này gã chưa bao giờ nói với cô.Lần trước, gã

không cho cô sinh con, gã cũng chẳng hế nói lý do tạisao, cứ một mình âm thâm chịu đựng; cũng như lần đưa cô sang Pháp, gã biết rõ,có thể sau khi lên máy bay, cô sẽ chẳng bao giờ về lại đây nữa.

Có lẽ, những chuyện về cuộc đời mình, gã chưa bao giờnói ra, có khi, với ngay cả Trần Thích gã cũng không kể, gã chỉ tuân theonguyên tắc trọng tình trọng nghĩa, tuân theo trách nhiệm của một đấng nam nhi.Gã có thể đưa Tôn Đại Ảnh đi thành phố SZ, chàng công tử từ nhỏ được bố mẹ nângnhư nâng trứng này lại có thể vì cô ấy mà đi làm cu li ở công trường, cũng cóthể vì không thể cho Đường Du một đứa con mà tự ép mình rời xa cô. Người đànông như thế, giờ lại đang kể hết tất cả những gì đã từng trải trong cuộc đờimình cho cô nghe.

Cô từng vì gã mà chịu bao sóng gió để rồi một mình gặmnhấm nỗi buồn, cũng đã từng cầu mong có được giây phút này, nếu gã kể cho cônghe, để cô được sẻ chia cùng gã, cô sẽ rất lấy làm vui sướng. Giờ đây, khi gãđã kể hết mọi chuyện với cô, có thật là muốn cô chia sẻ nỗi đau cùng không? Gãkhông phải là con người như thế, gã đang hạ mình, đang dùng bộ dạng đau buồnnhất, bộ dạng mà gã không muốn nhất để cô hiểu rằng tương lai của gã và cô thếlà hết, để cô tha thứ cho gã, hiểu gã.

Gã chưa từng cầu xin bất kỳ người phụ nữ nào, trongkhoảnh khắc này, Đường Du cảm thấy trái tim mình nghẹn lại, mắt rơm rớm.Nhưngcô không thể để mình khóc, cô biết nếu cô khóc, chắc chắn gã rất buồn, cô khôngmuốn để người đàn ông này phải buồn khổ hơn nữa. Cô chớp mắt liên tục, bất giáclồng ngực thắt lại, không sao thở nổi. Cô muốn hỏi nhiều, như là, “Bây giờ, anhcòn yêu cô ấy không?” , “Anh có muốn em đợi anh không?” , Hay như là…Cô thấymình không thể ói ra được, dù là nói gì cô cũng sợ nói ra sẽ khiến Tôn Văn Tấnbuồn, cô cũng sẽ buồn, và sợ nhất là anh từ chối không cần, cô sợ mình khôngkìm nén được sẽ khóc òa. Cô miễn cưỡng đứng dậy, cố nén để giọng bớt run, cườinói: “Văn tấn, em đi vào nhà vệ sinh một lát, em vẫn chưa rửa mặt.”

Cô vừa vào đến nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng gạtnước, âm thanh ấy vang lên rất lâu, rất lâu. Lúc đi ra, sắc mặt cô rất bìnhthản nhưng khó giấu được vẻ nhợt nhạt, cô không nhìn vào mặt gã, chỉ vội vàngnói: “Vậy…vậy em đi thu dọn hành lý, về thành phố B ngay bây giờ. Em sẽ nói vớimọi người là sẽ hủy bỏ hôn lễ, may mà giờ hãy còn sớm, vẫn còn hai ngày nữa,em…em sẽ nói với mọi người!”

Cô vừa nói vừa như sợ mình không chịu đựng nổi, vội vãquay về phòng ngủ, từ phía sau, gã đột nhiên ôm chầm lấy cô, ôm rất lâu mà vẫnkhông muốn buông tay. Nước mắt cô trào ra, cô biết , dù quyết định cùng của củagã có thế nào, chỉ cần giây phút này thôi, với cô đã là đủ lắm rồi. Giọng côrun rẩy: “Đủ rồi, Văn tấn, em biết, em hiểu anh, em không trách anh đâu, emchưa từng trách anh và có lẽ cả đời này em cũng không bao giờ trách anh.”

Gã vẫn không buông tay, ngực gã khẽ run, bầu không khítĩnh lặng khiến trái tim Đường Du tan nát. Cô biết gã không nỡ bỏ cô, cô cũngbiết lúc này gã có ngàn vạn lời muốn xin cô tha thứ, nhưng dẫu có nói ra cũngchẳng thể thay đổi được quyết định cuối cùng nên gã chỉ lặng câm. Nhưng cô thấuhiểu nỗi đau khổ và sự giày vò trong lòng gã, người đàn ông mang trên mình đầynhững vết thương, sâu nặng như biển cả.

Cuối cùng gã cũng chịu buông cô ra, lại trở về dáng vẻtrầm tĩnh, lãnh đạm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong khi cô thu dọnhành lý, gã gọi điện thoại hỏi vé máy bay và rồi đích thân đưa cô ra sân bay.Tất cả những việc làm này chỉ khiến Đường Du muốn bật khóc, thậm chí cô thấyghét sự bình thản của gã, nhưng nghĩ lại, gã còn có thể làm được gì khác? Chẳnglẽ muốn gã khóc lóc, cầu xin cô, hay là thế nào? Dẫu sao, kết quả cũng sẽ khôngđổi, gã không thể làm ra cái dáng vẻ thảm hại, và nếu gã làm vậy thì sẽ thếnào? Đường Du đau đơn suy nghĩ.

Gã đưa cô đến sân bay, không có thời gian cùng cô đợicho đến khi lên máy bay, gã còn phải quay về bệnh viện.Lúc tạm biệt, gã lại ômchặt lấy cô, lòng cô buồn rười rượi, muốn đẩy ra, nhưng khi cô vừa ngẩng mặtlên, gã liền cúi xuống trao cho cô nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn này tuyệt vọng hơnbất cứ lần nào, nhưng cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hôn đến mức cô gần như ngộpthở. Rất lâu sau, gã mới buông cô ra, rồi quay đầu đi.

Cô biêt, buông tay ra là sẽ không bao giơ quay lạiđược nữa. Cô không đành lòng nhìn gã cả quyết, vội vã như vậy, nhưng cũng khôngnỡ nhìn gã đau khổ nên chỉ còn biết gắng gượng không quay đầu lại, cảm thấy timmình vỡ vụn ra thành trăm mảnh, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, cuối cùng côkhông kìm được, ngoảnh mặt lại nhìn, nhưng bóng dáng gã đã mất hút giữa biểnngười.

Lại trở về căn phòng nhỏ của mình ở thành phố B, lầntrước do gấp gáp nên cô chưa kịp chuyển nhà, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có cô, nhưvừa trải qua một giấc mơ, nhưng lần này cô biết mình sẽ thật sự phải quên.Trước đây, tuy biết mình sẽ lấy Trình Lãng, biết mình có thể cả đời này cũngkhông còn được bên gã nữa, nhưng chí ít cũng còn một con đường khác, chỉ cần côquay lại, gã sẽ vẫn ở đó, chỉ cần cô muốn quay về, gã sẽ vẫn ở đó chờ cô. Lầnnày, cô quay lại, nhưng gã đã không còn đó nữa, biết tìm gã ở đâu?

Cô đau đớn, trái tim thắt lại, đau đến nghẹt thở.

Cô quyết định đi châu Phi, lúc trước một khách hàng đichâu Phi làm dự án từng muốn mời cô sang đó. Giờ cô gọi điện thoại cho ngườiđó, hóa ra họ vẫn chưa tuyển được phiên dịch tiếng Pháp, họ hứa sẽ nhanh chónglàm thủ tục cho cô.

Khi Đường Du đến công ty để xin việc làm và bàn giaocông việc, Phù Thanh khuyên can cô rất nhiều, chị không biết vì sao hôn lễ bỗngnhiên hủy bỏ. tâm trạng của Đường Du giờ đây vô cùng suy sụp, hễ nhắc đến TônVăn Tấn là cô có thể sẵn sàng bật khóc, Phù Thanh không khuyên giải được côchuyện ấy, chị chỉ không cho phép cô đi châu Phi. Chị lục từ trong tủ ra một tờbáo rồi ném trước mặt Đường Du, “Em xem di, đây là tờ báo từ năm ngoái. “Côngtrường khai thác dầu Trung Nguyên trực thuộc cong ty X tại nước X bị khoảng 200phần tử trang bị vũ trang tấn công, ít nhất có 74 người tử vong, trong đó có 9người Trung Quốc, 65 người nước X, ngoài ra còn có 7 người công dân Trung Quốcbị bắt cóc.” Đây còn là công ty nhà nước đấy. Mà lần này em đi làm việc chocông ty tư nhân, sao có thể đảm bào được? Lúc đó, ông chủ lo được mạng của mìnhđã là may lắm rồi, ai mà lo được cho em?”

Rồi Phù Thanh lại chằm chằm nhìn cô, “Còn nữa, em cóbiết bệnh sốt rét ở đó nghiêm trọng đến mức nào không? Theo thống kê của tổchức Y tế thế giới, hằng năm ở châu Phi có khoảng một triệu người chết vì bệnhsốt rét, một con muỗi nhỏ cũng có thể mang mầm bệnh chết người. Ngoài ra, ở đóhàng năm cũng có khoảng 300 ngàn người nhiễm bệnh buồn ngủ. Thêm vào đó, còn cóbệnh lao phổi, viêm màng não, bệnh AIDS. Vật giá ở châu Phi rất đắt đỏ, thuốcthang lại hiếm, chị nói cho em biết, lỡ em có bị nhiễm bệnh, đến chỗ chưa trịcòn chẳng có, em tưởng châu Phi thích lắm sao?”

Đường Du không hế lung lay, “Trước đây, một bạn họcngười Pháp của em cũng đã đi Phi châu, kỳ thực nơi ấy không nguy hiểm như ngườita vẫn tưởng đâu, với lại, hằng năm có bao nhiêu người đến đó làm dự án, cũngcó thấy sao đâu.”

Phù Thanh tức giận, “Em…em đúng là điên rồi.”

Đường Du sầu não, nhưng đâu có điên, cô nói: “Chị PhùThanh, cứ để em đi: Em thật sự không thể ở đây thêm được nữa.”

“Không khuyên được em, chị sẽ để Tôn Văn Tấn khuyên.”Vừa nói Phù Thanh vừa bấm số điện thoại của Tôn Văn Tấn.

Đường Du rối quá, vội giữ điệnthoại, miệng cầu xin:“Chị Phù Thanh, đừng gọi điện cho anh ấy, em có lý do riêng.”

Phù Thanh tránh cô, “Mặc kệ là nguyên do gì, hễ cứdính đến hắn là em lại trở nên khờ khạo. Rõ ràng là chuẩn bị kết hôn với TrìnhLãng rồi đột nhiên đi kết hôn với hắn. Giờ thì tốt rồi, không kết hôn nữa, lạiđòi đi châu Phi, để chị hỏi hắn xem hắn đã cho em uống thứ bùa mê thuốc lú gì.”Đang nói thì điện thoại được kết nối, Phù Thanh áp ống nghe vào tai, nói TiểuDu, bảo cưới là cưới, bảo hủy là hủy, giờ cô ấy đang một mực đòi đi châu Phi…”

Nói đến đây, Đường Du bất chấp mọi thứ giằng lấy điệnthoại, khóc không thành tiếng.

Trong lòng Phù Thanh cũng thấy xót xa, chị thở dài:“Đừng khóc nữa, nếu em nhất quyết đi, vậy em cứ đi. Nhưng em nên biết, đi châuPhi, không phải cứ giận dỗi là đi, cũng không phải chỉ nói thế mà thôi, mà làthật sự rất khổ. Chị có người đồng nghiệp từ bên đó trở về, bị bệnh sốt rét,phải chữa trị hai năm, sức khỏe mới hồi lại. Tình hình trị an ở đó cũng bất ổn,phần tử khủng bố, xung đột vũ trang còn cả tập quán sinh hoạt của người châuPhi nữa, những điều này em đều nên chú ý, sau khi tan làm, đừng đi lung tung.”Chị vừa nói, vừa nghĩ ngợi rồi dặn dò thêm, “Với lại, châu Phi còn nghèo, chưaphát triển, những thứ phổ biến ở nước ta bây giờ như ADSL, điện thoại đườngdài, rau quả, nhà hàng Trung Quốc đều vô cùng đắt đỏ.Cuộc sống ở đó tẻ nhạt,dẫu sao cũng là nước ngoài, người Trung Quốc không nhiều, ở đó chỉ có một mình,em phải tự biết chăm sóc bản thân.”

Thấy cô khóc lóc, nằng nặc đòi đi châu Phi, Phù Thanhđành chịu bó tay. Giờ nghe Phù Thanh nghiêm túc dặn dò, cô càng nức nở hơn,khóc mãi khóc mãi, để r cuối cùng cô ngồi thụp xuống để khóc cho hả hê. Khônghiểu sao, cảm giác này quen thuộc thế, giống như giấc mơ, cô nhận được giấy báotử của Tôn Văn Tấn trên đại lộ ở Paris. Lúc đó, cô cũng tuyệt vọng đau đớn nhưthế này, hễ khóc là không sao nín được.

Chiều hôm ấy, Phù Thanh lái xe đưa cô về nhà, sau đódặn dò cô thêm một số điều và khuyên cô suy nghĩ lại.

Hôm sau, Đường Du bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứkhông thể cho ai và cũng không mấy giá trị, cô đều vứt bỏ, có một số đồ cô địnhthu xếp xong thì sẽ tặng cho Phù Thanh, cuối cùng nhìn đống đồ mang thìkhôngđược mà cho người khác cũng chẳng xong, trong lòng cô thoáng buồn. Từ nhỏcô đã rất ngưỡng mộ những bạn có nhiều thú nhồi bông, lúc ấy cô vẫn được bố chucấp , có thể mua cho mình rất nhiều con thú yêu thích, nhưng vì không có chỗ đểvà cứ phải chuyển chỗ ở liên tục nên cô chưa bao giờ mua. Hơn nữa, những nămgần đây, đồ đạc của cô luôn gọn gàng, đơn giản, tránh lúc chuyển nhà, bỏ thìthương, vương thì tội. Không ngờ, giờ tốt nghiệp, đi làm rồi, cô vẫn chưa cóđược một chỗ ở ổn định để chứa những món đồ của mình.

Cô gửi sách và đĩa CD ở nhà Phù Thanh, khi quay về,nghĩ cũng nên báo với chủ nhà một tiếng nên cô gọi điện thoại cho chủ nhà, nóimình sắp đi châu Phi, không thể tiếp tục thuê nhà của họ nữa, để người ta cònđi dán quảng cáo tìm người thuê mới. Cô vừa nói vừa đi lên cầu thang. Đi đếntầng ba, cô định giơ tay ra bật công tắc điện, đáng lẽ đèn hành lang của tòanhà đều là cảm ứng tự động, nhưng đèn trên tầng ba bị hỏng, đành phải dùng taybật công tắc. Bật công tắc xong, toan đi tiếp, bỗng nhiên trước mặt cô xuấthiện một bóng người cao to, đèn sáng, anh ta quay mặt lại, Đường Du chẳng kịpphản ứng, không ngờ gã lại xuất hiện ở đây.

Cô đứng dưới bậc thang, Tôn Văn Tấn cũng không đixuống, chỉ giơ tay ra, đưa thuốc lên miệng, hút một hơi, khói thuốc nhàn nhạt,xam xám bay lên, ánh đèn lờ mờ và khói thuốc khiến gương mặt gã trở nên mờnhạt, ánh mắt gã từ xa như đông cứng. Trong thoáng chốc, cả hành lang yên ắngđến lạ thường.

Lát sau, Đường Du nhớ ra cuộc điện thoại của chị PhùThanh, cô cất lời phá tan sự yên lặng, “Sao anh lại đến đây? Những lời chị PhùThanh nói, anh đừng bận tâm, chị ấy cũng chỉ là… chị không biết chuyện gì đâuạ.”

“Em định đi châu Phi à?”>

“Vâng.”

“Nước nào vậy?”

“Nước X.” Lòng cô buồn rười rượi, giờ đã ra nông nỗinày rồi, chẳng lẽ lần gặp mặt cuối cùng này không thể đứng gần nhau hơn mộtchút sao? Cô bước lên phía trước.

Ánh mắt của Tôn Văn Tấn vẫn dõi theo cô, dưới ánh đènhành lang vàng vọt, đôi mắt gã trông dịu dàng vô cùng, vẻ dịu dàng đượm buồn,“Em không đi được không?”

“Chắc là không, em đã ký hợp đồng với công ty rồi, nếukhông đi, em phải đền họ một khoản tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng, không nhữngthế còn làm nhỡ tiến độ dự án của người ta nữa.”

“Sức khỏe của em không tốt,đến đấy liệu có thích nghiđược không? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Điều kiện, trang thiết bị ở các bệnhviện bên châu Phi đều không tốt.”

“Chỉcần cẩn thận một chút, chắc sẽ không sao.Trước khi sang đó, công ty sẽ tổ chứctiêm vắc xin phòng bệnh, với lại, bọn em ở thành phố XX, thủ đô của nước X,chắc không đến nỗi nào đâu.”

“Sao emlại đến đó, nước X đâu có dùng tiếng Pháp.”

“Có mộtdự án, hợp tác với người Pháp.”

Nói đếnđây, Tôn Văn Tấn như không còn gì để hỏi nữa, gã lặng im.

ĐườngDu toan nói, gã bỗng nói tiếp: “Nước X không ổn, năm ngoái trên báo có đăngcông ty Y đã có rất nhiều người chết ỏ đó.Hơn nữa, ở đó thường xuyên xảy ra bạoloạn, em đừng đến đó có được không?”

ĐườngDu miễn cưỡng cười, nói: “Việc này chắc là không được, dự án của công ty đâuthể nói thay đồi là thay đồi được.”> “TiểuDu…” Văn Tấn khẽ gọi tên cô, như thể sợ nếu gọi to, cô sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy,“ý anh là, em đừng đi có được không, đừng đến nước X, đừng đi châu Phi, em đừngđi, được không?” Gã nói rất chậm, rất nhẹ nhàng.Gã tìm bao nhiêu lý do hóa rachỉ muốn noí câu này, thật không giống như Tôn Văn Tấn mọi ngày, trước mặtngười ngoài, gã luôn tỏ ra bất cẩn, trước mặt cô, gã cũng chưa từng để lộ ra vẻyếu đuối khiến cô buồn.Gã vốn rất kiên cường, cô không quen nhìn dáng vẻ nàycủa gã, khóe mắt cô cay cay, cô ở lại cũng có ý nghĩa gì đâu?

Cô láchngười qua gã để mở cửa, cửa vừa mở, gã bỗng giữ tay cô lại, cô muốn rút ranhưng gã không chịu buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em đừng đi, đượckhông?”

Hômtrước, gã buông tay thật dứt khoát, sao hôm nay lại thế này.

ĐườngDu không rút tay ra được, cô vứt mạnh chiếc túi xuống đất, hét to vào mặt gã:“Anh đừng nói gì thêm nữa! Em đã nói với anh là dự án của công ty đâu thể dễdàng thay đồi, em cũng đã ý hợp đồng rồi, giờ anh muốn em ở lại, em ở lại đểlàm gì?”

Lúc nàyTôn Văn Tấn mới buông tay cô ra, Đường Du ngồi thụp xuống, ôm mặt hóc nức nở,“Giờ anh muốn em ở lại, sao còn ở lại được nữa, anh còn cần đến em ư?” Đây làlần đâu tiên cô để cảm xúc của mình bộc phát, to tiếng cáu giận với gã.

Trướcđây, cô chưa từng như thế, dù có tức giận, có buồn phiền, cô cũng không bao giờtrút giận lên gã.Huống hồ, cô biết trong lòng gã cũng đang rất buồn, mà cô lạikhông muốn gã thêm khó xử, thêm phiền muộn.Nhưng lần này, cô không kiếm chếđược, bao nhiêu áp lực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêuhờn tủi, bao nhiêu giày vò trong lòng không sao tìm được lối thoát, khiến côphát điên, giờ tông thấy gã, cô muốn trút ra hết.Dẫu biết mình đã không tự chủ,biết mình khiến gã buồn lòng, cô cũng mặc, cô cũng đang khổ sở không kém, cầncó người để sẻ chia.

Tôn VănTấn đau đớn ôm cô từ phía sau, người con gái này cuốn hút gã nhất bởi sự lãnhđạm, lý trí, thực tế.Cô chưa từng vô cớ giận dữ, cũng không bao giờ nũngnịu.Chính điều này lại khiến gã đau lòng.Gã hy vọng cô cũng giống như các côgai khác, biết giận dữ, biết nũng nịu, như thế mới chứng tỏ họ không thiếu tìnhcảm yêu thương, nhưng khi cảm xúc của cô bộc phát, gã lại thấy nãề.Gã ôm cô rấtchặt, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, gã thật sự không muốn xa cô, người con gái gãđã từng để tuột mất, rồi lại tìm được, người con gái thuộc về riêng gã, và cũngchính là người con gái mà số phận buộc gã phải phụ lòng.Giọng gã khe khẽ: “Anhxin lỗi, anh biết mình không có quyền gì, nhưng em đừng đi xa như thế, em đi xathế khiến anh nghĩ em sẽ không bao giờ quay lại nữa, khiến anh cảm thấy…” Sốngmũi gã cay cay, giọng gã trở nên lành lạnh, giống như người vừa vị cảm cúmnặng, “Em đi đến một nơi xa xôi thế, có phải là không muốn nhìn thấy anh nữakhông?”

Ngaylúc ấy, cô rất muốn nói: “Đúng, tôi sẽ đi đến nơi đó, sẽ mãi mãi không quay lạiđây, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.” Cô cũng rất muốn hỏi: “Tôn VănTấn, sao anh nghĩ cho nhiều người thế, gánh vác trách nhiệm cho nhiều ngườithế, nhưng anh có nghĩ cho tôi không? Có nghĩ đến tương lai của chúng takhông?” Nhưng nghe giọng nói nghẹn ngào của gã, trong lòng cô dâng trào nỗibuồn vô hạn.Cô có thể nói thế sao? Có thể yêu câu gã làm gì, cầu xin gã từ bỏhết để trở lại bên cô ư? Gã biết cô sẽ không nói thế, cô hiểu mình không làmđược điều đó. Vẻ thảm hại ấy không thích hợp với họ, gã không phải là người đànông như thế, cô cũng không phải người phụ nữ như vậy.Và diều quan trọng hơn cảlà, dù cô có cầu xin, gã cũng không quay về.Nỗi tuyệt vọng một lần nữa giăngkín trái tim cô, cô chỉ biết nức nở, gã chỉ có thể ôm thật chặt cô vào lòng.

Một lúcsau, tiềng điện thoại di động của gã đột nhiên reo vang, gã không muốn nghemáy, không muốn bất kỳ điều gì len lỏi vào giờ phút chia ly cuối cùng này.Trongkhông gian yên ắng, tiếng nhạc chuông nghe thật chối tai.Gã buộc lòng rút điệnthoại ra, trên màn hình, tên người gọi đến là Tôn Đại Ảnh nhấp nháy, gã khôngthể không buông cô ra.

ĐườngDu nín khóc, chỉnh sửa lại bộ dạng của mình, nhặt chiếc túi lên rồi đi vào nhàvệ sinh rửa mặt.Lúc cô đi ra, Tôn Văn Tấn đã rời khỏi đó tự khi nào.

Ngay cảcâu từ biệt, gã cũng chẳng thèm nói, nụ cưới trên môi cô não nề, thế là từ nay,cuộc đời gã và cuộc đời cô sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa, có lẽ đây chínhlà kết cục mà ông trời đã định sẵn.

Hơn mộttháng sau, cuối cùng cũng xin dược visa.Ngày ra sân bay, Phù Thanh lái xe đưacô đi, sau khi tập trung với những người khác trong công ty, do còn đồng nghiệpkhác vẫn chưa đến, cô và Phù Thanh ngồi uống cà phê đợi.

Khoảngmươi phút sau, người đồng nghiệp đó xuất hiện, tay kéo va li miệng thở hổn hển,một người trong đoàn phàn nàn: “Đến sớm quá nhỉ? Cậu xem, gờ đã mấy giờ rồi, cảđoàn chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!”

“Ôi xinlỗi, xin lỗi, mình…bà ngoại mình…cụ nghe tin mình đi châu Phi nên đã đáp máybay từ Dương Châu đến, mình…mình…”

“Thôi,thôi, còn mình mình cái gì nữa, mau đi gửi hành lý đi.”

Cậuđồng nghiệp đến muộn chưa kịp ngồi xuống đã đặt ngang chiếc va li xuống, kéokhóa mở xoẹt một tiếng, một động nghiệp khác nói: “Giờ này mà cậu còn sắp xếphành lý nữa à, cậu…”

“Không,không, bà ngoại mang cho mình nhiều thịt xông khói quá, mình đã bảo là khôngcần, cụ vẫn cố mang từ Dương Châu đến, còn tận mắt nhìn mình xách va li lêntaxi mới về.Cậu xem, cả va li đều là thịt xông khói, cụ nghe nói bên châu Phinghèo lắm nên nhất định bắt mang theo.” Vừa nói cậu ta vừa lôi mấy miếng thịtto tướng được gói bằng giấy báo ra, mắt nhìn xung quanh, “Trong các cậu ai làngười nhà ra tiễn, mình biếu chỗ thịt xông khói này, mang lên máy bay thế nàocũng bị phạt, hơn nữa, còn chưa chắc qua được hải quan nước X.”

Mấymiếng thịt được đem cho những người bạn đến tiễn, Đường Du nhìn miếng thịt xôngkhói, ánh mắt như dán chặt vào, mặc nó dính đầy mỡ, cô đưa một tay ra cầm chặt,một tay cẩn thận lột tờ báo ra, vừa mở ra nhìn, người cô bỗng lặng đi.

Mấyngười vẫn còn đang bàn tán về thịt xông khói, cũng có người bắt đầu giục ngườibạn đồng nghiệp đi làm thủ tục gửi hành lý, Đường Du đột nhiên chạy ra phíangoài, “Đường Du, Đường Du, mọi người đến đủ rồi, chuẩn bị vào thôi, cô đi đâuđấy?”

NhưngĐường Du hình như không nghe thấy gì, giữ chặt tờ báo trong tay, chạy thẳng,chẳng mấy chốc bóng cô đã mất hút.Mấy người còn lại nhìn nhau, một lúc sau, PhùThanh mới kịp phản ứng, nói: “Chắc xảy ra chuyện gì với cô ấy, để tôi đuổi theoxem sao, mọi người cứ vào trước đi.”> PhùThanh đuổi theo ra đến cửa đã không thấy bóng dáng của Đường Du đâu, lúc này,điện thoại của chị reo vang, lấy ra xem, là Đường Du gọi, “Tiểu Du, đã xảy rachuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều đang đợi em.”

GiọngĐường Du hoàng loạn, lo lắng, “Chị Phù Thanh, phiền chị nói với mọi người, emkhông đi châu Phi nữa, em không đi nữa đâu.Tôn Văn Thất xảy ra chuyện rồi, anhấy xảy ra chuyện rồi.”

“Rốtcuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Em hãy bình tĩnh, giờ em đang ở đâu? Chịsẽ qua tìm em.”

“Emđang ở quầy bán vé.”

PhùThanh chạy qua quầy bán vé, lúc này, người mua vé không đông, vừa đến chị đãnhìn thấy ngay Đường Du.Cô là người đứng cuối cùng trong hàng người, hình nhưđang gọi đện thoại, người cô run rẩy,nhíu mày bấm số điện thoại, tay kia nắmchặt tờ báo.Có lẽ do quá hoảng loạn, cô ấn mạnh vào nút, chiếc điện thoại diđộng bỗng trượt khỏi tay rơi xuống dất, pin văng ra rồi trượt một đoạn xa trênsàn gạch láng bóng.Cô vội vã đi nhặt, do nền nhà quá trơn, đôi chân đi giày caogót của cô lảo đảo, cô ngã sóng sòai trên đất.

PhùThanh vội vàng nhặt pin điện thoại và đỡ cô dậy, nhưng chưa kịp đứng vững cô đãvội vàng lắp pin, mở máy.Lúc này Phù Thanh mới nhìn thấy tờ Tintức buổi tối rơi ngay cạnh Đường Du, cái tên quen thuộc khiến chịnhặt tờ báo lên xem, tiêu đề bài báo là “Quan tham thành phố N bị tình địchgiết hại, phiên tòa mở ngày hôm nay”, nội dung bên dưới là: “Ngày 12 tháng 9,quận Giang Ninh thành phố N xảy ra một vụ án mạng, nghi phạm Tôn Văn Tấn đã đếnđồn cảnh sát tự thú vào tối ngày 13.Qua điều tra, vụ án sẽ được chính thức xétxử tại tòa án nhân dân trung cấp quận Gang Ninh thành phố N vào hồi 13 giờ ngày27 tháng 11.Ảnh chân dung nạn nhân khi còn sống…Nghi phạm Tôn Văn Tấn, nguyênquán thành phố B, nam, 33 tuổi…” Phần chi tiết và hình ảnh phía dưới Phù Thanhkhông dám xem tiếp.

Cuốicùng, đầu dây bên kia cũng có người nghe máy, nhưng Đường Du như người mất hồn,không biết nên nói gì, tâm trạng cô vô cùng hoảng loạn, “Anh Trần…Văn Tấn…anhấy, anh ấy…” điều cần hỏi khiến cô sợ hãi, không sao nói tiếp được.

PhùThanh không thể đứng yên nhìn, chị ằng lấy điện thoại, hỏi “Anh Trần, chúng tôithấy trên tờ Tin tức buồi tối có đăngtin nói Tôn Văn Tấn giết người, chuyện này là thế nào?”

Quađiện thoại, Trần Thích hẹn gặp họ để nói chi tiết, nghe đến chữ nói chi tiết,Phù Thanh giật thót tim, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng nghĩ lại Tintức buổi tối đã đăng tin rồi, làm gì có chuyện không có thật.

Lên xe,Phù Thanh lo ắng nhìn Đường Du, môi cô xám ngắt, run run, chị liền đưa tay vỗnhẹ vai cô.Lúc này, Đường Du dường như đã trấn tĩnh lại, cô lấy điện thoại ragọi, “Tổng giám đốc Quan, tôi không đi châu Phi nữa, giờ tôi có việc, xin lỗiông, còn hành lý của tôi, thế nào cũng được, không có gì quan trọng cả, xin lỗiông, sau này tôi sẽ giải thích, cám ơn ông, chào ông.”

Đến nhàThẩm Tự Tịnh, nhìn thấy họ, Thẩm Tự Tịnh vội sai người giúp việc đưa con về nhàngoại trước.Chị ta nói: “Trần Thích vẫn đang ở thành phố N tìm người giải quyếtvụ án của Văn Tấn, anh ấy không có nhà.”

ĐườngDu không đợi được nữa, cô nắm chặt tay Thẩm Tự Tịnh, vội vã hỏi: “Sao anh ấylại có thể giết người? Tối hôm 11 tháng 9 anh ấy còn gặp em mà, sao anh ấy lạicó thể về thành phố N giết người? Hơn nữa, sự việc đã xảy ra hơn một tháng nay,sao không ai nói gì với em?” Nếu bà ngoại của người bạn đồng nghiệp mới khôngphải là người Dương Châu, nếu hôm ấy bà không dùng tờ báo Tintức buổi tối để gói thịt xông khói, nếu trước khi lên máy bay anhbạn đồng nghiệp ấy không mở va li ra, chắc cô đã đi châu Phi mà không hề haybiết chuyện này.

“Xinlỗi em, do Văn Tấn không muốn bọn chị để em biết.”

“Khôngđể em biết, lại là không để em biết, sao anh ấy lại là người như vậy?” Đường Dutức tưởi.

“Hômhai người gặp nhau, Tôn Văn Tấn nhận được điện thoại của Tôn Đại Anh liền lậptức về thành phố N, tới nơi mới biết cô ta đã giết người, giết Tô Bất Dị.VănTấn làm giả hiện trường, nhận tội thay Tôn Đại Ảnh.Em cũng biết, chuyện liênquan đến mạng người rồi thì khó mà trốn tránh được, hơn nữa Tô Bất Dị là kẻtương đối quyền uy trong thành phố N.Không biết anh Văn Tấn có kể với em là lầnnày Tôn Đại Ảnh về, thực ra không có ý tìanh ấy, hai người chỉ vô tình gặp lạinhau.Văn Tấn mới bết, thì ra Tôn Đại Ảnh đã sinh cho anh đứa con gái, con bénăm nay cũng đã 15 tuổi nhưng nó bị mắc bệnh nan y, cứ mê man suốt, do bệnh quánặng, cần phải làm phẫu thuật.Tôn Đại Ảnh sau khi về nước không có tiền, cũngkhông có ý định tìm Văn Tấn, cô ấy tự mình kiếm tiền.Do một cơ hội ngẫu nhiên,cô ấy gặp Tô Bất Dị tại một hộp đêm và được hắn ta bao.Có lẽ, em cũng khôngbiết, kỳ thực Tô Bất Dị ngày trước rất thích em, sau đó Văn Tấn mang em đi, anhấy đã phải trả giá rất đắt, vì hình thức của Tôn Đại Ảnh rất giống em nên TôBất Dị định bao cô ấy trong thời gian lâu dài.Sau đó cô ấy gặp lại Văn tấn,cũngkhông biết anh ấy sắp kết hôn với em, chỉ biết là Văn Tấn giờ có khả năng giúpcon làm phẫu thuật nên định nói rõ ràng với Tô Bất Dị.Cô ấy đã hứa với Văn Tấnlà sau này sẽ không gặp Tô Bất Dị nữa, chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc đứa congái đang hôn mê. Nhưng Văn tấn biết việc em sắp đi châu Phi, ngày 11 anh ấy đãđi máy bay đến tìm em.Anh ấy vừa mới đi khỏi, Tôn Đại Ảnh lập tức đi gặp Tô BấtDị.Cô ấy đi gặp hắn để lấy lại một món đồ, hình như Tô Bất Dị không chịu đưa,giữa hai người xảy ra xung đột, Tôn Đại Ảnh vô tình giết chết Tô Bất dị, tronglúc hoang mang, cô ấy đã gọi điện thoại cho Văn Tấn, anh ấy liền lập tức quayvề.

“VănTấn về đến nơi thì Tô Bất Dị đã chết trong phòng ngủ của hắn, bên dưới là mộtvũng máu đen sẫm, hắn đã bị đâm bằng con dao gọt hoa quả.Văn Tấn bảo Tôn ĐạiẢnh đi thay quần áo, tranh thủ đêm khuya vằng người, mang món đồ cô cần cănbiệt thự của anh, sau này không được nói là mình đã giết người.Ngày hôm sau,Văn Tấn gọi điện thoại đến sở cảnh sát tự thú, khi cảnh sát đến, hiện trường đãđược anh xử lý, anh cũng thừa nhận mình đã giết người, phiên tòa đã được mở tạithành phố N sau quá trình điều tra, lấy bằng chứng, hôm qua anh đã bị xử án tửhình.”

ĐườngDu cảm thấy trái tim mình vỡ tan, câu nói của Thẩm Tử Tịnh khiến đầu cô têbuốt.

PhùThanh hỏi: “Nhưng, chẳng phải là Tô Bất Dị lúc trước đã bị Tôn Đại Ảnh dùng daogọt hoa quả dâm chết sao? Đâm hắn chết rồi, cô ấy mới gọi điện thoại cho VănTấn, anh Văn Tấn lúc đó lại không có mặt ở thành phố N, có thể tìm người làmchứng. Cứ coi như lời khai của Đường Du không có giá trị thì vẫn còn hồ sơ ởsân bay nữa, sao tòa có thể tuyên án một cách tùy tiện như thế?”

“Vụ ánnày có thể ành hưởng tương đồi lớn, nên lãnh đạo cấp trên tạo áp lực, vụ ánbuộc phải ưu tiên xử lý.Tuy Tôn Đại Ảnh có đâm Tố Bất Dị một nhát dao,eo kiểmđịnh của pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết của Tô Bất Dị lại chính là cáibình hoa, lúc ấy Tôn Văn Tấn đã vào nhà hắn, ai ra ai vào đều được bào vệ tòanhà ghi hình lại.Vật chứng là con dao gọt hoa quả và chiếc bình hoa đều đã đượcVăn Tấn sắp đặt lại, lúc giết người Tôn Đại Ảnh lại mặc chiếc áo sơ mi của VănTấn, hơn nữa việc Tô Bất Dị chiếm đoạt một công ty địa ốc của Văn Tấn là sựthật có thể điều tra được.Còn Tôn ĐạiẢnh, cô ta là mối tình đầu của Văn Tấn, cô đã sinh cho anh một đứa con gái.VănTấn khai với cảnh sát rằng, vì Tô Bất Dị muốn cưỡng hiếp Tôn Đại Ảnh, sau khicô ấy đâm hắn bị thương đã gọi điện cầu cứu anh.Anh đến và phát hiện hắn vẫnchưa chết, sợ hắn gọi cảnh sát nên đã dùng bình hoa đập chết hắn, động cơ giếtngười, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.”

“ThếTôn Đại Ảnh đâu, cô ấy chết ở xó nào rồi?” Phù Thanh bực tức.

“VănTấn không muốn cô ấy bị ảnh hưởng, anh đã thừa nhận mọi tội danh.Cô ấy chỉ làtự vệ chính đáng, hơn nữa, lúc ấy Tô Bất Dị vẫn chưa chết, đòn chí mạng là vếtthương ở đầu. Và quan trọng hơn cả là Văn Tấn không cho phép chúng tôi tiếp tụcđiều tra cũng như kháng cáo.”

ĐườngDu nghe mà sắc mặt trắng bệch, còn Phù Thanh thì tức giận, không kìm được, chịvăng tục: “Tiên sư nhà anh ta, Tôn Văn Tấn là thằng dàn ông thối tha, anh tayêu cô ta đến thế, vậy tại sao còn luôn mồm đòi kết hôn với Tiều Du.”

“VănTấn biết Đường Du đi châu Phi, anh ta không cho chúng tôi nói với cô ấy, anhnói cả đời này chưa bao giờ cầu cạnh ai, chỉ cầu xin chúng tôi một lần này, anhkhông đành lòng để Đường Du nhìn thấy anh ấy chết, anh ấy rất kiên quyết…” ThẩmTử Tịnh quay mặt đi lau nước mắt, “Cứ nghĩ là em đã đi sang châu Phi rồi, aingờ…”

Cuốicùng Đường Du cũng cất tiếng, “Án tử hình của Văn Tấn đã thi hành chưa?” Giọngcô như không thể nào nhẹ hơn được nữa, yếu ớt vô cùng. Cô không rõ án tử hìnhtừ lúc tuyên án đến lúc thực thi mất bao nhiêu thời gian, nhưng cô nhớ tờ Tintức buổi tối ra ngày hôm qua, hôm qua, gã bị tuyên án tư hình, vậygiờ là mấy giờ rồi? Cô vội nhìn vào chiếc điện thoại di động.Dang vẻ của ĐườngDu khiến Thẩm Tử Tịnh xót thương, “Chưa, án tử hình sẽ được thực thi sau mộttháng.”

Nướcmắt Đường Du lã chã rơi, Tô Bất Dị là tên tham quan, trên báo cũng đăng là đãđiều tra ra đấy thôi, Văn Tấn vẫn bị tuyên án tử hình sao?”

“Thamquan là một chuyện, mưu sát là một chuyện khác.”

“TônĐại Ảnh đâu, hiện giờ cô ấy ở đâu? Có thể đưa em đi gặp cô ấy được không? Emmuốn gặp cô ấy.” Đường Du quá nôn nóng, cô nắm chặt tay của Thẩm Tử Tịnh, móngtay cào cả vào da thịt.Thẩm Tử Tịnh nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy cô. “TiểuDu, Văn Tấn đã ra nông nỗi này rồi, anh ấy rất quyết tâm, nếu không làm thế thìTôn Đại Ảnh sẽ gặp chuyện, anh ấy đã lựa chọn cách ấy cho mình rồi. Tính anh ấylà vậy, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, dẫu sao thì cô ấy đã sinh cho anhấy một đứa con, anh ấy không nỡ lòng nào.Nếu bãn thân anh ấy không muốn, chúngta có cố gắng nữa cũng chỉ vô ích thôi.”

“Vậy emcó thể gặp anh ấy không? Em nhất định phải gặp anh ấy, chị TửTịnh, em cầu xin chị, em phải gặp anh ấy, anh ấy không thể chết như thế, emkhông thể để anh ấy chết.” Đường Du vừa nói vừa khóc, rồi sực nghĩ ra điều gì,cô quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Tử Tịnh, “Chị Tử Tịnh, chị nói với anh TrầnThích để anh dẫn em đi gặp anh ấy, được không chị?”

Tử Tịnhvà Phù Thanh đều hoảng, vội đỡ cô dậy, nhưng Đường Du không chịu đứng lên, vẫnkhông ngừng cầu xin: “Chị Tử Tịnh, cả đời em chưa cầu cạnh ai bao giờ, em cầuxin chị lần này!”

Thẩm TửTịnh đưa tay lau nước mắt, “Sao cả hai đều như vậy chứ?” Chị đỡ cô dậy, “VănTấn cũng nói thế với Trần Thích, cứ coi như Trần Thích dẫn em đi, anh ấy khôngmuốn gặp em, em cũng không gặp được ông ấy.”

“Vậykhông còn cách nào nữa sao? Không lẽ đành đứng nhìn anh ấy chết?” Đường Du gàokhóc một cách tuyệt vọng.

Thẩm TửTịnh nói, “Anh Văn Tấn có nói, cả cuộc đời này, anh ấy có lỗi nhất với em, vốndĩ chỉ là chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em.”

ĐườngDu cắn vào nắm tay mình, Phù Thanh vội phản ứng, chị hùng hổ nhìn Thẩm Tử Tịnh,“Chị nói thế là có ý gì? Tôn Văn Tấn, hắn rốt cuộc Tiểu Du là gì? Hứ, chỉ làchuyện của hắn và Tôn Đại Ảnh, ý của hắn là Tiểu Du đã mặt dày bám lấy hắn à…”Phù Thanh tức đến nỗi không biết nói gì hơn, chị quay người lại , nắm tay ĐườngDu kéo ra ngoài, , “Tiểu Du, việc này là thế nào, người ta muốn làm vị thầntình ái, sẵn sàng chết vì người tình cũ, em còn ở đây làm gì? Em còn khóc lóc,gào thét vì anh ta sao? Người ta đâu muốn em can thiệp, đâu muốn em dínhdáng.Chị em mình về thôi, về ngay bây giờ, sống hay chết cũng mặc xác hắn đi.”

ĐườngDu bị Phù Thanh lôi xềnh xệch khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, vào đến thang máy,thấy Đường Du khóc một cách thảm hại, chị mới bắt đầu thấy hối hận. Chị khôngrõ giữa Tôn Văn Tấn và cô Tôn Đại Ảnh kia đã xảy ra với Đường Du trong mấy nămnay, chị đều biết rất rõ, nghĩ đến câu nói đó của Tôn Văn Tấn, người chị sôilên vì tức giận.

Ra khỏinhà của Thẩm Tử Tịnh, Đường Du phải giải quyết rất nhiều việc.Người quản lý củacông ty nhắn tin cho cô báo đã giúp cô lấy lại hành lý và đang để ở quầy gửiđồ, cố nhớ mang chứng minh thư đến nhận.Còn nữa, cô đã trả căn phòng thuê tạithành phố B, giờ không biết ở đâu.Cứ nghĩ đến những việc này, Đường Du lạikhông cầm được nước mắt, mọi thứ trở nên trống rỗng, mờ mịt trước mắt cô. PhùThanh nhìn vẻ tuyệt vọng của cô mà xót xa, chị ôm nhẹ vai Đường Du nói: “TiểuDu, về nhà chị ở, đừng đi châu Phi nữa, công ty của chị luôn hoan nghênh em.”

Nhưngmột tháng sau, Đường Du vẫn chưa quay lại làm việc, cô đã thuê lại phòng, ngàynào cũng gọi điện thoại cho Trần Thích, cầu xin anh ta đưa đi gặp Tôn Văn Tấn,rồi lại gọi điện cho Thang Dĩnh đến nỗi chỉ cần nhìn thấy số điện thoại cô gọiđến, họ đều không dám nghe.Cô đến tận nhà Trần Thích tìm Thẩm Tử Tịnh mới haychị ta gần đây dọn về nha bố mẹ đẻ, cô không thể tìm được họ. Giờ cô mới nhậnthấy, thì ra chỉ cần Tôn Văn Tấn rời bỏ cô thì cô chẳng là gì cả, cô không cáchnào tìm được gã.

Ý củagã khi nói “Cả cuộc đời này có lỗi nhất với em, vốn dĩ chỉ là chuyện giữa anhvà Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em” nghĩa là quan hệ giữa gã và côvốn chẳng có gì.Nhưng, cô không tin, hoàn toàn không tin.Gã từng nói, đến tuổiba mươi mới biết yêu một người con gái, điều đó quả không dễ dàng.Gã đã vượtnghìn dặm xa xôi đến tận Quế Lâm để tìm cô về; nỗi sợ mất cô của gã khi ở trongbệnh viện; cô sắp đi châu Phi, mặc dù đang phải gánh vác nhiều trách nhiệmnhưng gã vẫn đến để ngăn cản cô, gã nói sợ cô đi rồi sẽ không uqya lại nữa…Côkhông tin.

Nhưngcô còn có thể làm được gì.

Cô bắtđầu thấy ân hận, nếu hôm ấy không về cùng Phù Thanh, biết đâu có thể cầu xinThẩm Tử Tịnh đưa cô đi gặp gã.

PhùThanh nói: “Hắn ta đã quyết tâm chết vì người phụ nữ đó, muốn em đừng bận tâmnữa, nghĩa là em chẳng là gì với hắn cả, sao em vẫn ngốc thế?”

Nhưngcô lại cứ ngốc như vậy, giờ với cô, Văn Tấn có yêu cố hay không cũng chẳngnghĩa lý gì, cô chỉ cần gã sống, chỉ cần gã được sống, dù có phải chết thay gã,cô cũng cam lòng.

Cô đãnói với Phù Thanh: “Chị Phù Thanh, chị đã từng yêu một ai đó chưa, yêu đến mứcnếu mất đi người ấy, chị thà chết còn hơn? Em yêu anh ấy, em không muốn anh ấykhổ sở, không muốn anh oan ức, không muốn anh tuyệt vọng, không muốn anh chết.Em thà chết thay anh. Em muốn anh ấy sống hạnh phúc, nếu anh ấy sống hạnh phúcvới Tôn Đại Ảnh, điều ấy cũng chẳng sao. Em không muốn anh ấy chết, chỉ cầnnghĩ anh ấy sắp không còn tồn tại trên thế gian này nữa là em cũng chẳng thiếtsống. Chị, chị nói đi, em nên làm thế nào?”

Cô chẳng còn cách nào, về thánh phố N, cô không tìmđược ai giúp đỡ, người ta chỉ cần biết đây là vụ việc có liên quan đến một thamquan bị giết mới được điều tra là không ai muốn nghe cô kể thêm nữa.Ngày nào côcũng như người mất hồn, nhìn ngày lại ngày trôi qua.Trước đây, cô luôn thấythời gian trôi rất chậm, hận mình và Văn Tấn sao không để bạc đầu sau một đêm,như thế mới không lo sợ nữa, nhưng giờ đây, cô lại thấy thời gian trôi quánhanh.

Cuối cùng, Trấn Thích cũng đã gọi điện hẹn cô.Người côgiờ đầy gét, Trần Thích trông cũng chẳng khá hơn.Anh đưa cho cô một bì thư,trong đó có giấy tờ nhà và một số hợp đồng. Cô lật xem, là giấy tờ sở hữu mộtcăn hộ trên đường Tân Giang, Dương Sóc, Quế Lâm, chủ sở hữu mang tên cô.

Trần Thích nói, “Cô xem ngày tháng căn hộ này được muatừ năm ngoài, lúc ấy, cô vừa mới làm xong phẫu thuật, nhưng Văn Tấn vẫn chưađưa cô.”

Đường Du bỗng nhớ lại gã từng nói, “Chúng cưới nhau,anh sẽ bán công ty và cổ phiếu.Nếu em muốn đi du học, anh sẽ đi cùng em, anhthích biển, mình có thể mua một căn hộ bên bờ biển Aegean, cuối tuần có thể đilặn, mùa đông có thể tắm nắng ở Địa Trung Hải hay đi trượt tuyết trên núiAples. Anh còn muốn mua một căn hộ ở Dương Sóc, lúc mình không đến ở thì sẽ mởquán café, nhỡ em lại bỏ nhà đi lần nữa, anh còn biết chỗ mà tìm.”

Đó là việc từ khi nào nhỉ? Lúc ấy cô vừa làm phẫuthuật xong, Văn Tấn đã lên kế hoạch cho đám cưới, không ngờ gã mua nhà thật,nhưng tại sao gã không hề nói cho cô biết, giờ lại để Trần Thích mang những thứnày cho cô?

Đường Du cất giấy tờ vào, mắt nhìn Trần Thích, cổ họngcô ran rát, nghèn nghẹn, “Hôm nay, em có thể đi gặp anh ấy không?”

“Chắc không được.” Trần Thích nói mà thấy giọng mìnhkhang khác, anh đưa tay ra lau nước mắt, “hôm nay là ngày hành hình.”

“Là…” Trái tim cô run lên, “xử bắn sao?”

“Anh ấy lựa chọn tiêm thuốc.”

“À.” Đường Du rơi xuống hố sâu hoảng hốt, miệng cô lẩmbẩm, “Em luôn cảm giác tất cả giống như một giấc mơ. Trần Thích, anh khôngbiết, có một lần em mơ mình ở Paris và nhận được cáo phó của anh ấy, em tưởnganh ấy đã chết, khóc đến nỗi không biết trời đất ở đâu, cuối cùng tỉnh lại mớibết, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh nói đi, điều đó có phải là mơ không?”

Trần Thích đã thực sự không kìm nén được, anh nắm taycô, nghẹn ngào không nói lên lời.

“Em vẫn đinh ninh rằng, anh ấy sẽ không làm thế vớiem, không thể, anh không thể ngay cả trước khi chết cũng không gặp em một lần,em không tin. Có lẽ đây đúng là một giấc mơ, nhưng sao em vẫn chưa tỉnh? Em đãbấu mình rồi mà sao vẫn chưa tỉnh, không biết đến khi nào mới tỉnh lại đây,giấc mơ này sao đau lòng thế, em không muốn mơ tiếp nữa, em hận mình sao khôngchết quách cho xong.”

Đường Du ôm lấy anh ta, khóc đến khản cả đặc tiếng.

Sau khi từ biệt Trần Thích, Đường Du đi Dương Sóc, côcầm theo giấy tờ ngôi nhà Tôn Văn Tấn đã mua cho cô. Ngôi nhà nằm trên đườngTân Giang, trước mắt cách một con phố là dòng Ly Giang, non xanh nước biếc,ngày nào cũng có người dạo chơi trên thuyền, rất nhiều người nước ngoài đến đâythưởng ngoạn phong cảnh và cũng có không ít những thanh niên trẻ.

Căn hộ đã được sửa sang từ trước, bên ngoài có bancông, những hôm trời nắng, ấm áp vô cùng. Ngày nào cô cũng ở trong phòng, nghĩngợi, có một người, đã không còn trên thế gian này. Ánh nắng thật ấm áp, căn hộđược trang trí vô cùng đẹp, sông ở đây rất thoải mái, nhưng có một người, đãkhông còn trên thế gian này nữa, cô không biết làm thế nào để anh hay rằng côđã dọn về sống ở đây.

Năm nay, cô hai mươi tuổi, thật ra còn rất trẻ, so vớimấy chục năm còn lại, đúng là còn quá trẻ, chỉ có điều, dù sau này có thêm baonhiêu năm đi nữa, trong cuộc đời cô cũng sẽ không còn người đó, mãi mãi khôngcó người đó ở bên.

Trái tim cô tan nát, cô chạy đến bên dòng sông LyGiang hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh ở đâu? Sao anh không dẫn em theo, anh đã nóilà sau này chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau mà…” Cô hét mà nước mắt đầm đìa trênmặt, chẳng một ai trả lời. Cô biết, anh đã chết, vĩnh viễn không còn tồn tạitrên thế gian này, dù cô có la hét cũng chỉ vô ích mà thôi.

Đột nhiên, có một người dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.Chỉ có một người từng ôm cô như thế, khuôn mặt đẫm lệ của cô quay lại nhìn, côbất chợt khóc to hơn. Cô bấu bấu cánh tay anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Tôn VănTấn, anh đã đi đâu? Sao không chịu đến gặp em? Anh nói sau này chúng mình sẽbên nhau mãi mãi, sao anh lại bỏ rơi em? Em đã chờ đợi rất lâu mà anh vẫn khôngđến, anh có biết em tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa không? Em muốnnói với anh, anh không yêu em cũng không sao, không muốn ở bên em cũng khôngsao, không muốn em đi châu Phi em cũng sẽ không đi. Nhưng anh đừng chết, anhchết rồi, hễ nghĩ đến cuộc đời phía trước của em còn dài thế mà anh không cònnữa, làm sao em có thể sống nổi?”

Văn Tấn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, nước mắt tuôn rơi,giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy với emnữa.”

Vụ án của Tôn Văn tấn dã xét xử, hôm hành hình Tôn ĐạiẢnh đã mang theo một cuộn phim đến sở cảnh sát tự thú. Trong cuộn phim có ghilại quá trình cô giết người, vụ án được xét xử lại. Một tháng sau, Tôn văn tấnđược thả. Hóa ra, vào cái đêm Tôn Văn Tấn vềkhuyên Đường Du đừng đi châu Phi,Tôn Đại Ảnh đã đi tìm Tô Bất Dị là để lấy lại cuốn phim quay cảnh ân ái của haingười. Tô bất Dị có một sở thích, đó là thích quay lại toàn bộ quá trình làmtình của mình nên trong nhà hắn có gắn một chiếc camera nhỏ. Xung đột với TônĐại Ảnh và quá trình giất người buồi tối hôm đó đều được ghi lại trong camera,sau khi Tôn Đại Ảnh mang camera đi, cảnh sát đã không tìm được chứng cứ nào khảnghi tại hiện trường. Trước hôm Văn tấn bị hành hình, nhờ thế Tôn Đại Ảnh mớibiết được sự tồn tại của Đường Du, cuối cùng cô đã mang cuốn phim đến tự thúvới cảnh sát.

Cô ấy để lại cho Tôn Văn Tấn một bức thư:

Gửi anh Văn Tấn,

Cảm ơn tình yêu anh dành cho em.

Em mồ côi từ nhỏ, chỉ luôn nghĩ làm thếnào để tiếp tục sống.Sau khi được cha nuôi nhận, em chỉ nghĩ là sau này khôngphải quay lại chốn đó nữa, hơn nữa em sợ mình không trưởng thành được nên dùcha nuôi có làm gì em cũng không dám lên tiếng. Em sợ ông ta không cần em, sợbị bỏ rơi, sợ ông ta giết. Sau khi quen anh, anh đã giúp em thoát khỏi ông ấy,vì sợ bố mẹ anh nên ông ấy không dám đã động đến anh, em thực sự rất vui mừngvà cũng rất cảm ơn tất cả nhưng gì anh đã làm cho em trong suốt một năm trờichúng ta ở thành phố SZ. Em đã tin những gì anh nói, nếu không thiếu một chútmay mắn, em đã thực sự kết hôn cùng anh. Âu cũng là số phận, ở Úc, khó khăn khókhăn lắm em mới sinh hạ được đứa con, ông bố nuôi cũng đối xử tốt với em hơn.Chỉ không ngờ, số phận của con cũng thật khổ, em lo lắng cho sinh mạng của con,em sợ con không sống nổi. Con bé cũng giống em ngày nhỏ, tính mạng rất mongmanh, em không muốn con chết. Em đã vì con mà bước đi nữa, nhưng anh ấy cũngchẳng có cách gì cứu con bé, em đành phải về nước. Em đã tình nguyện theo TôBất Dị, chỉ cần hắn có thể cứu con gái em, dù thế nào em cũng chịu được. AnhVăn tân không ngờ em lại gặp lại anh, càng không ngờ em lại gây tai họa lớn choanh, thật sự xin lỗi anh.Cả cuộc đời em, vì sự sinh tồn, em thực sự không cóthời gian để đánh giá, để yêu một người đàn ông, nhưng anh đúng là một ngườiđàn ông xuất sắc. Nếu cho em một cơ hội nữa, em sẽ vần yêu anh, nhưng chẳng còncơ hội nào nữa rồi. Em biết anh rất yêu cô Đường Du, em có lỗi với anh và côấy. Hy vọng sau khi em chết, hai người giúp em chữa khỏi bệnh cho con bé, cầuxin hãy cứu nó, em chết đi rồi cũng mang ơn hai người.”

Lời trăn trối cuối cùng của Tôn Đại Ảnh.