Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 18: Người xưa thoáng qua tim



Đường Du quay mặt lại, nét mặt của ngườiđàn ông đang cầm ly rượu chợt biến sắc, rượu sánh ra ngoài già một nửa. Nhìnthấy cô, mọi thứ xung quanh, khách khứa trong phòng, đồ nhậu bừa bãi trên bàn,người ngồi bên cạnh, tất cả đều trở nên hư ảo.

Một năm sau.

Tháng Sáu, Đường Du đi trong sân trường nơi cô đã cáchxa suốt một thời gian dài, ngang qua những nơi từng vô cùng thân quen, dãygiảng đường, ký túc xá, và cả những con đường, chốc chốc lại có vài em sinhviên khóa dưới cười nói vui vẻ đi qua, một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xalạ ùa về. Cô khẽ thở dài, thời gian thấm thoắt cô đã từ Pháp trở về, và nhữngbuồn vui cô từng trải qua dưới ngôi trường này lại ngỡ như mới xảy ra ngày hômqua.

Ngày thứ hai sau khi về nước, cô đến công ty của chịPhù Thanh, mang quà cho chị rồi về trường chào thầy hướng dẫn. Vào đến vănphòng khoa, bên trong chỉ có một cô gái trẻ, hình như là giảng viên mới chuyểnvề, Đường Du nói lý do mình đến đây.

Cô giảng viên mới nói: “Tòa nhà văn phòng mới đã hoànthành việc xây dựng, hôm nay chính thức đi vào sử dụng, nhà trường tổ chức lễkhánh thành, lãnh đạo trường đều đến đó tham gia lễ cắt băng rồi”.

“Ồ, vậy không biết khi nào thầy về ạ?”

“Chị có việc gì à?”

“Tôi có thể đợi thầy ở đây không?ị giảng viên mới đưatay lên nhìn đồng hồ: “Sau khi tan lễ, có thể mọi người còn dùng bữa trưa, cólẽ thầy không về văn phòng ngay đâu.”

“Ồ, vậy ư.” Đường Du tỏ vẻ thất vọng. Trước đây, khicòn học ở trường thầy hướng dẫn rất quan tâm đến cô, nghĩ lại mình có được cơhội đi du học cũng nhờ thầy tiến cử, khi còn ở Pháp, cô luôn nghĩ sau này vềnước sẽ đến cám ơn thầy.

Cô giảng viên trẻ nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, nghĩmột lát rồi nói: “Chị có việc quan trọng lắm phải không? Giờ tôi cũng phải quatòa nhà mới đó đưa tài liệu, chị có muốn đi cùng không?”

Tòa nhà mới được thiết kế theo phong cách hiện đại, từxa đã nhìn thấy một nhóm người trước cửa thư viện, bên dưới có người vác máyquay đi đi lại lại. Khi lại gần có thể nhìn thấy rất nhiều vị lãnh đạo quenthuộc trong trường, cô bỗng dừng lại khi trông thấy một người đàn ông trẻ mặcbộ com lê đen đứng ở giữa, buột miệng hỏi: “Người kia là ai thế?”

Cô giảng viên nhìn người cô chỉ, giải thích: “Anh talà người tài trợ xây tặng tòa nhà này, hôm nay chính thức đi vào sử dụng, nênlãnh đạo trường mời anh ta đến tham gia cắt băng.”

Đường Du đứng đấy, không nhấc nổi chân, cô không ngờrằng mới về nước hai ngày đã gặp lại gã. Cô đứng ở chỗ không xa lắm, thẫn thờnhìn người đó giữa đám đông, ánh mắt, nụ cười của gã đều đẹp, đều quen thuộc,quá khứ chợt ùa về, như thể chỉ mới đây thôi. Nghĩ đến khoảng thời gian dài xacách, mắt cô chợt rưng rưng.

Sợ mình không kìm nén được, đứng đó một lát, cô đưagói đồ cho một sinh viên khóa dưới, nhờ em đó chuyển cho thầy hướng dẫn rồi ravề.

Trong thời gian ở Pháp, cô luôn giữ liên hệ với PhùThanh, khi tốt nghiệp, Đường Du không có ý định học tiếp nên Phù Thanh mời côvề làm việc tại công ty dịch thuật chị mới thành lập.

Phù Thanh cùng mấy người tốt nghiệp thạc sĩ trường đạihọc ngoại ngữ thành phố B thành lập một công ty dịch thuật, tuyển dụng rấtnhiều nhân viên chuyên ngành ngoại ngữ khác nhau. Đường Du ở bộ phận Pháp ngữ,cô làm biên dịch, khi cần thì có thể làm phiên dịch. Công ty không lớn vì phầnlớn mọi người đều chọn làm việc tại nhà, nếu không phải ra ngoài phiên dịch,Đường Du cũng mang tài liệu về nhà dịch, xong thì giao trả công ty.

Một ngày, sau khi cô về nước được khoảng hai tháng,chị Chu phụ trách bộ phận tiếng Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô trong công ty.Đường Du cười nói: “Sao, hôm nay em không được phép đến công ty à?”

Chị Chu cười, “Hôm nay là ngày mồng bảy tháng Bảy, lễtình nhân của người Trung Quốc! Không đi chơi với bạn trai à?”

Câu hỏi khảng khái của chị khiến Đường Du bối rối,“Chị à, em... em chưa có bạn trai.”

Chị Chu nhíu mày, quay sang nhìn cô, “Sao thế được?Người xinh đẹp như em, không có nhiều bạn trai mới lạ, đừng nói đùa chị nhá.”

Vì ngày thường cô ít đến công ty, hơn nữa lại là ngườisống nội tâm, nên chuyện của cô, ngoài Phù Thanh ra, rất ít người biết. Việcmọi người trong công ty không biết cô chưa có bạn trai cũng là bình thường, chỉcó điều vẻ kinh ngạc của chị Chu càng khiến cô khó xử, như thể việc chưa có bạntrai là không bình thường. Cô cười gượng để chứng minh những lời mình nói làthật.

Đến lượt chị Chu tỏ ra ngại ngùng, “Ôi, em xinh xắn,lại giỏi giang, muốn có bạn trai thì có ngay thôi.”

Không ngạc nhiên sao được, cô năm nay mới hai mươi batuổi, trẻ trung, xinh đẹp, mới du học từ Pháp về, công việc ổn định, nhiều côgái trong công ty, điều kiện không bằng mà còn có lúc vì mải mê chuyện hẹn hò,bỏ bê cả công việc đến nỗi phải nhờ đồng nghiệp làm hộ; còn cô, điều kiện tốtthế mà vẫn một thân một mình trong ngày lễ tình nhân. Nhưng nghĩ lại, có thể làvừa mới chia tay người yêu, tạm thời chưa muốn yêu ai; rốt cuộc, cô mới chỉ haimươi ba tuổi, vì thế chị Chu nhanh chóng không lấy làm ngạc nhiên nữa.

Đường Du từ công ty trở về đã là tám giờ tối, lúc nàylà thời điểm phồn hoa, náo nhiệt nhất của cuộc sống đêm trên phố phường. Vìngày lễ tình nhân của người Trung Quốc là một dịp đặc biệt nên rất nhiều cửahàng được trang hoàng ấm cúng, nhưng sự náo nhiệt không phải dành cho cô, côxuống ga tàu điện ngầm chờ trở về căn nhà trọ. Từng đôi, từng cặp thanh niênnam nữ đứng đợi tàu. Sau khi lên tàu, cô thấy có một ghế trống gần cửa, toanngồi xuống thì bị một cô gái giành mất và còn kiêu căng vẫy tay gọi bạn trai,“Anh ơi, mau lên, còn chỗ này, anh quay đây ngồi, em sẽ ngồi lên đù

Anh bạn trai có vẻ không dạn dày như cô bạn gái, anhta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi nên tỏ vẻ ngại ngùng. Cô bạn gái dường như khôngthể đợi thêm, “Mau qua đây đi, còn chần chừ gì nữa.” Anh bạn trai đành cúi mặtđi đến, một lát sau họ đổi vị trí, cô bạn gái ngồi trên đùi bạn trai nũng nịunói về kế hoạch tiếp theo.

Đường Du đành tựa lưng vào tay vịn, cảm giác người đauê ẩm.

Tàu chạy với tốc độ cao, không biết phía trước xảy rachuyện gì mà đột nhiên phanh gấp, do quán tính, mọi người trên tàu lảo đảo. Đènkhẩn cấp trên vách tường đường hầm bên ngoài tàu được bật sáng, Đường Du bịvăng khá xa, không cẩn thận nên giẫm trúng chân một phụ nữ trung niên, cô vộivàng xin lỗi. Mọi người đều lẩm bẩm cằn nhằn, chỉ có cô gái giành chỗ với ĐườngDu ban nãy là ôm chặt anh bạn trai nên không sao. Đường Du sau khi đứng vữngtrở lại, đành nắm chặt vào tay vịn, cô chỉ có một mình.

Không lâu sau, Phù Thanh tổ chức sinh nhật, gọi điệnthoại cho Đường Du mời đến dự, chị nói cô không biết nhiều đồng nghiệp trongcông ty, nhân cơ hội này mọi người có thể làm quen với nhau. Phù Thanh đã giúpđỡ cô rất nhiều, từ việc làm thêm khi cô còn đang đi học và đến công việc vànhà ở sau khi cô về nước, tất cả đều có công sức của chị. Hôm đó Đường Du mangquà đến rất sớm, sau khi ăn ở nhà hàng, mấy người lại đổi địa điểm đi hátKaraoke, ai nấy đều tỏ ra hứng khởi, Đường Du không muốn mọi người mất vui nêncũng đi cùng.

Đến quán Karaoke, Đường Du ngồi ở một góc, cố gắngkhông để ai bận tâm đến mình. Không khí vô cùng vui vẻ, một đồng nghiệp trẻđang hát bài của Vương Phi: “Sự ngọt ngào của anh chính lànỗi đau trong lòng em, sự xa cách liệu có giúp nổi em, em không muốn thế, cuộcđời chìm nổi, em luôn thấy mình cô đơn.” Đồngnghiệp lớn tuổi hơn một chút thì hát những bài của Vạn Phương và Thái Cầm: “Mộtngày nào đó của một năm tháng xa xôi, như một khuôn mặt tiều tụy rạn vỡ, khónói lời chia tay, hãy để mọi thứ trôi đi, dẫu biết rằng chẳng hề dễ dàng, chúngta đâu còn nước mắt. Em nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng ra đi. Đến nay, năm này quanăm khác, nỗi nhớ trong anh vẫn chưa nguôi, nhớ em, nhớ bao kỷ niệm nămnào...” Trên màn hình là Thái Cầm, hình như là cảnh buổiliveshow của cô tại Côn Minh, cô hát và toàn bộ khán giả cùng hát theo, nhưngThái Cầm hát, hát rồi bật khóc.

Xem đến đây, Đường Du không kìm nén nổi, cô đột nhiênchạy ra khỏi phòng, một mình lao vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tápào mặtxong, cô ngẩng mặt lên, đờ đẫn nhìn vẻ thất thần của mình trong gương. Khôngbiết tự bao giờ, có một bàn tay đặt lên vai cô, ngoảnh lại nhìn, hóa ra là PhùThanh. Phù Thanh nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô, đôi mắt trong veo như nước. Chịbiết tất cả mọi chuyện của Đường Du, biết cô từng bị tổn thương, biết cô giờ đãkhỏi bệnh, nhưng vết thương lòng quá sâu, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đau. PhùThanh biết Tôn Văn Tấn, biết từng có một người như thế. Chị vỗ nhẹ vai ĐườngDu, giọng dịu dàng: “Tiểu Du, em đừng khóc, mọi việc đều đã qua rồi.”

Đường Du bỗng gục vào lòng chị, nức nở. Ở Pháp baonhiêu ngày tháng, về nước cũng đã lâu, bấy nhiêu ngày bấy nhiêu đêm, cô chưatừng khóc, nhưng cứ hễ khóc là không sao nín được. Phù Thanh sợ có người vàonên dẫn cô vào một phòng trống.

Đường Du nghẹn ngào nói: “Chị ơi, anh ấy không cần em,bỏ rơi em rồi, anh không cho em sinh con, em chỉ thế thân người khác thôi. Emkhông có bố mẹ, không có bạn bè, chẳng có gì hết. Nhưng sao anh ấy lại chỉ coiem là kẻ thế thân cho người khác? Sao anh ấy lại đối xử với em như vậy?”

Khó khăn lắm Phù Thanh mới an ủi được cô, sau đó dẫncô ra khỏi phòng. Đúng lúc chị Chu vừa từ nhà vệ sinh bước ra, thấy hai ngườitừ một phòng trống đi ra, mắt Đường Du vẫn đang đỏ hoe, trong lòng chị lấy làmbăn khoăn.

Ngày hôm sau, khi Đường Du đến công ty lấy bản thảo,chị Chu cố tình níu cô lại hỏi, vẻ bí mật: “Tiểu Du, có phải em chưa có bạntrai không?”

“Vâng ạ.” Không hiểu sao chị Chu lại quan tâm đếnchuyện đời tư của mình, cô thấy ngài ngại.

“Là thế này, chị có quen một anh chàng, năm nay cậu ấyhai mươi bảy tuổi, làm việc ở phòng thí nghiệm, rất tốt tính. Thấy em chưa cóbạn trai, hay hôm nào chị hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt.”

Cô không biết từ chối thế nào, chỉ cúi đầu lặng thinh.

Thấy cô im lặng, chị Chu cũng cảm thấy gượng gạo, liềngiải thích: “Em đừng hiểu lầm, chị không phải người thích làm mai làm mối. Thựcra, thời buổi bây giờ chẳng mấy ai còn thích làm việc ấy nữa, một chút sơ suấtsẽ biến người ta thành kẻ thù, lúc ấy cả hai đều hận bà mối. Còn chị, việc nàycũng là...” Chị như muốn chứng minh mình khác với những người kia, nhưng nói đinói lại mới thấy mình chỉ càng thêm lộ r đồ, vội nói thẳng ngay, “Là thế này,cậu ấy là em họ của chị. Hình thức không chê vào đâu được, tính tình cũng tốt,mỗi tội nhút nhát, hễ gặp con gái là câm như thóc, nên đến giờ vẫn chưa yêu ai.Chị nghĩ em giờ vẫn chưa có bạn trai, hay là cứ đi gặp thử, biết đâu hai ngườilại có duyên.”

Phù Thanh bỗng từ đâu xuất hiện, cô cười nói: “Có phảilà cậu em họ làm việc tại phòng thí nghiệm trong trường đại học B không? Emcũng gặp qua rồi, đúng là một anh chàng tốt.”

Chị Chu biết Đường Du là sinh viên khóa dưới của PhùThanh, ngày thường quan hệ giữa hai người rất thân mật. Giờ nghe Phù Thanh nóithế, chị Chu cảm thấy tự tin nên càng vui vẻ hơn, vội nói: “Đúng đấy, Phù Thanhcũng từng gặp rồi. Bố mẹ cậu ấy đều làm việc ở cơ quan nhà nước, cậu ta cũng đãmua nhà rồi, nói chung là điều kiện rất ổn. Thế này nhé, mai là cuối tuần, hayngày mai chị hẹn cậu ta, Phù Thanh cũng đi cùng luôn, làm tham mưu cho cô ấy.”Nói đến đây, thấy Đường Du không phản ứng gì, chị Chu bối rối, “Thực ra, nếu emkhông đồng ý thì cũng có thể làm bạn, cứ gặp nhau đi. Phù Thanh, em có nghĩ thếkhông?”

Phù Thanh nhanh nhẹn nhận lời, “Ha ha, được, ngày maiem sẽ đi cùng Tiểu Du.”

Hai người mặc nhiên quyết định hết mọi việc, Đường Dungước mắt nhìn Phù Thanh, chị chỉ cười vỗ nhẹ vai cô.

Chị Chu mừng ra mặt, “Vậy cứ quyết định thế nhé, đểchị sắp xếp, lát nữa sẽ điện lại cho em.”

Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê Starbucks trênđường Học Viện, vì Đường Du sống ở khu vực gần đấy, hơn nữa quán này cũng gầnphòng thí nghiệm nơi chàng trai đó làm việc. Anh ta tên Trình Lãng, cao 1m82,dáng người dong dỏng, khuôn mặt thanh tú, nhút nhát, không giống một chàng traihai mươi bảy tuổi, mà trông hơi trẻ con. Ngay từ đầu, chị Chu và Phù Thanh phảiliên tục cười nói để khuấy động bầu không khí, ở đó được một lúc thì hai ngườilần lượt ra về.

Chỉ còn lại hai người, Đường Du không phải người haynói, Trình Lãng thì lại nhút nhát, giờ ngồi với nhau, Đường Du đành phải đ nhậnviệc tìm chủ đề nói chuyện, người hỏi người trả lời, chẳng mấy chốc đã hếtchuyện. Lúc này, khách trong cửa hàng không nhiều, ngồi trong một quán cà phêyên ắng, giữa họ là bầu không khí gượng gạo, cả hai đều như ngồi trên ổ kiếnlửa. Đường Du đành lên tiếng: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Dứt lời,cô gọi người phục vụ đến thanh toán, lúc này Trình Lãng vội đứng dậy vừa giànhlấy hóa đơn, “Để anh, để anh.” vừa vội vàng móc ví lấy tiền trả, anh chàng căngthẳng đến toát mồ hôi trán.

Đường Du buồn cười khi trông thấy bộ dạng anh như vậy,cô quay sang nhìn anh cười rồi để anh thanh toán.

Trình Lãng lái chiếc xe Buick, quán Starbucks cách nơiĐường Du sống không xa, theo chỉ dẫn của cô, chiếc xe rẽ vào khu phố nơi cô ở.Trần Lãng xuống xe giúp cô mở cửa, cô cám ơn rồi nói lời tạm biệt. Về đến nhàđược một lúc, Phù Thanh đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình. Đường Du nhớ lạidáng vẻ của Trình Lãng lúc thanh toán, cảm thấy buồn cười, cô không trả lời màhỏi lại: “Sao chị biết bọn em đã về?”

“Giờ chị và chị Chu vẫn đang đi cùng nhau, lúc nãy chịChu còn mắng cậu ta sao không nghĩ đến việc mời em đi ăn cơm, sao chỉ uống càphê xong rồi đưa em về luôn, đúng là ngốc.”

Đường Du cười, thật ra lần gặp mặt này cô nhận lời làvì không nỡ từ chối ý tốt của Phù Thanh. Giờ đây, cô luôn có một mình, ngoàiviệc đến công ty lấy và nộp bản dịch ra, ngày nào cô cũng ở nhà, chẳng ai để ýviệc của cô. Rất nhiều cô gái cứ than phiền vì bị người nhà bắt đi xem mặt,nhưng cô thì chẳng có lấy một người thúc giục đi tìm hạnh phúc, nên cô không nỡtừ chối ý tốt của chị.

Cuối cùng, Phù Thanh hỏi: “À, em thấy cậu ta thế nào?”

Còn thế nào nữa, sợ rằng hôm nay Trình Lãng đã lấy hếtcan đảm rồi, không biết c phải do chị Chu ép đến không. Tuy nhiên, Đường Dukhông ngờ, buổi tối ngày hôm sau, cô bỗng nhận được điện thoại của Trình Lãng,anh nói: “Anh muốn mời em ăn tối.”

Trong chốc lát, trước mặt Đường Du như hiện lên bầukhông khí gượng gạo của ngày hôm qua, nhưng anh ta đã gọi điện đến, cô cũngngại từ chối, đặc biệt với một chàng trai nhút nhát như anh, chắc anh cố gắnglắm mới dám gọi điện hẹn cô, nên cô đành nhận lời.

Trình Lãng lái xe đến đón cô đi ăn, gặp nhau rồi vẫnrất gượng gạo. Sau khi ăn xong, hai người rời nhà hàng, anh nói: “Giờ vẫn cònsớm, hay chúng ta đến quán bar ngồi nói chuyện.”

Thành phố B có rất nhiều quán bar, hai người đến khuHậu Hải chọn một quán bar để vào. Người trong quán tương đối đông, còn có cảnhạc sống, thế cũng hay, đỡ gượng gạo vì không tìm được chủ đề nói chuyện. Haingười ngồi ở quầy bar, gọi rượu xong, Đường Du lặng lẽ ngồi, ca sĩ đang hát bài Cánhdiềucủa Trần Thăng, anh chàng bartender điển trai đangbiểu diễn cách pha rượu độc đáo. Đường Du mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, đơngiản, vừa khít người, tay áo xắn lên, mái tóc dài uốn lọn của cô xõa sang mộtbên, cô đang nghe nhạc, thỉnh thoảng liếc nhìn anh chàng bartender biểu diễn,không cần cố gắng tìm đề tài để nói nên cô cứ lặng lẽ, ngồi đó. Đôi khi, ánhmắt vô tình của cô nhìn Trần Lãng khiến anh ta mềm lòng. Vẻ mềm yếu, chua xótcủa cô giống như người từng trải qua bao sóng gió, giờ đang đắm chìm trong hồiức, lại như có gì đó hoang mang, điêu tàn. Cảm nhận này khó có thể diễn đạtbằng lời, chỉ là ở cô toát ra cảm giác đó, có gì đó đìu hiu, khát vọng, thêlương, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tinh tế như cô sao lại có ánh mắt nhưthế. Nhân lúc cô không để ý, ánh mắt Trình Lãng chớp chớp quan sát rồi nhanhchóng ngoảnh mặt đi trước khi cô trông thấy.

Trở về nhà lần này, Phù Thanh lại gọi điện thoại, “Saorồi, hôm nay em lại đi chơi với cậu ấy à?”

Xem ra anh chàng Trình Lãng này đều báo cáo hết mọichuyện cho chị Chu, cô chỉ cười cười. Thật ra cô không phải đến công ty thườngxuyên, thời gian ở nhà một mình cũng nhiều nên không biết làm gì. HTrình Lãngvà cô ở bên nhau hơn nửa ngày, về đến nhà là đi ngủ, so với ngày thường, ngàyhôm nay đúng là trôi nhanh hơn, nghĩ lại cũng thấy biết ơn con người đã đi cùngcô.

Sau đó, Trình Lãng vẫn tiếp tục gọi điện thoại hẹn hò,cô không nhận lời nữa mà tìm đủ mọi lý do từ chối. Lúc đầu Trình Lãng tin lý docô đưa ra là thật, nhưng dần dần anh cũngnhận ra đó chỉ là cái cớ. Năm ngày sau, Đường Du bỗng nhận được điện thoại củaPhù Thanh, hỏi có phải không thích Trình Lãng không.

Đường Du hỏi lại: “Sao chị hỏi thế?”

“Cô của chị Chu nói, con trai của cô ấy rất thích em,nhưng gần đây gọi điện thoại hẹn, em đều từ chối. Trình Lãng cứ một mình buồnbã ngồi ở nhà, cô ấy nhờ chị hỏi em có phải cậu ta có điểm gì khiến em khônghài lòng không.”

Đường Du nghe xong, cảm thấy buồn cười. Trình Lãng đãhai mươi bảy tuổi rồi mà còn đem chuyện này ra nói với mẹ, suy nghĩ một lát, cônói em sẽ gọi điện nói rõ với anh ấy. Cô bấm số điện thoại của Trình Lãng, hẹnngày hôm sau gặp nhau tại quán cà phê Starbucks. Nhưng đến hôm hẹn, cô lại bịcảm, thời tiết đã sang thu, gió to, nhiệt độ hạ thấp, lúc đi siêu thị do khôngmặc đủ ấm, về đến nhà là bắt đầu sốt.

Mê mê man man cả ngày không ăn gì, trở mình trêngiường mãi mà không sao chợp nổi mắt, nghĩ đến cuộc hẹn với Trần Lãng. Cô cốgượng dậy gọi điện thoại cho anh nói là không đến được, Trình Lãng ở đầu dâybên kia liền hỏi: “Em làm sao vậy? Bị ốm phải không? Đã đến bệnh viện khámchưa?”

Đường Du bật cười, chắc Trình Lãng nghĩ cô đang nóidối, liền nói: “Em nói thật, em bị sốt rồi.”

Cuối cùng, anh ta nói: “Vậy lát nữa anh qua thăm em.”Dứt lời liền cúp máy.

Khoảng hai mươi phút sau, có người gõ cửa, Đường Duđứng dậy ra mở, trên tay Trình Lãng xách một chiếc túi, trên túi có in tên mộtnhà thuốc.

Người Đường Du phờ phạc, mời anh ngồi rồi toan đi rótnước, Trình Lãng níu cô lại, nói: “Không cần đâu.” Thấy mặt cô nhợt nhạt, anhđưa tay lên sờ trán cô, “Em sốt cao quá, anh đã mua ít thuốc hạ sốt, em ngồixuống đây, anh đi lấy nước.”

Trong chiếc túi Trình Lãng mang đến có một lọ thuốc,trên đó ghi “Ibuprofen Suspension Dro, giảm sốt trong tám tiếng.” Cô đang đọchướng dẫn sử dụng thì thấy Trình Lãng mang nước đến, cô nói: “Anh mua nhầm rồi,loại thuốc này dành cho trẻ em.”

Một tay Trình Lãng bê cốc nước, một tay gãi gãi đầu,“Anh nghĩ, thuốc nào cũng đều có tác dụng phụ, thuốc dùng cho trẻ em người tasẽ để ý hơn, ít tác dụng phụ hơn.”

Đường Du cười, thấy anh ta thật là đáng yêu. Uốngthuốc xong, chẳng mấy chốc đã có tác dụng. Cô ngủ ngay trên ghế sofa. Khôngbiết ngủ được bao lâu, cô tỉnh giấc vì đói, thấy mình đang ngủ trên giường, cửaphòng ngủ khép hờ, ánh sáng từ phòng khách lọt vào qua khe cửa. Cô mở cửa bướcra, Trình Lãng vẫn còn ở đây, đang chăm chú đọc sách trên sofa, trong phòngtoàn mùi thức ăn thơm phức, bụng cô sôi lên vì đói. Trình Lãng quay ra hỏi, “Emtỉnh rồi à?”

Đường Du ngại ngùng, sao cô lại có thể ngủ ngon lànhtrước mặt một người lạ như thế, đã vậy còn để bụng kêu ùng ục, cô đáp:

“Anh đã nấu cháo, đang hâm lại trong nồi cơm điện, giờanh đi lấy cho em ăn nhé.” Đợi Trình Lãng bưng cháo ra, cô ngồi trên sofa đỡlấy rồi khẽ khàng nói lời cảm ơn. Cô đưa cháo lên miệng nếm, có lẽ do được ninhlâu, cháo rất nhuyễn, dậy lên mùi thơm phức. Trình Lãng mỉm cười nhìn cô ăn,“Uống thuốc hạ sốt rồi, chỉ cần có cảm giác thèm ăn thì sẽ nhanh khỏe lại.”

Cô ăn xong, nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại nhìn rabên ngoài cửa sổ, mưa như trút nước. Trình Lãng ngại ngùng nói: “Ban nãy, thấyem uống thuốc xong là ngủ, chưa ăn uống gì, sợ em đói nên anh ở lại nấu cháo,không ngờ muộn thế này rồi, vậy anh về nhé, em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Đường Du cảm thấy thân thểnhẹ nhõm, chân tay cũng có sức, trong lòng không khỏi biết ơn Trình Lãng. Lúcđến công ty, chị Chu cứ nhìn cô cười. Phù Thanh kéo cô vào văn phòng hỏi: “Chịnghe nói, tối qua Trình Lãng ở nhà em đến tận ba giờ sáng mới về có phảikhông?”

Niềm vui lộ cả trong mắt chị Phù Thanh, Đường Du sợchị đoán lung tung liền kể lại đầu đuôi sự việc cho chị nghe. Khi nghe đến câuTrình Lãng nói “Anh nghĩ, thuốc nào cũng đều có tác dụng phụ, thuốc cho trẻ emngười ta sẽ để ý hơn, ít tác dụng phụ hơn” Phù Thanh gật đầu, hài lòng nói:“Anh chàng này, đúng là rất được, biết quan tâm, chu đáo.”

Mặt Đường Du bỗng ửng đỏ.

Phù Thanh nghiêm túc nói: “Trình Lãng đúng là rất mếnem. Em không biết đấy thôi, cậu ta tuy làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưngbố mẹ đều là cán bộ nhà nước, trước đây, ông nội cậu ấy còn là lãnh đạo cấp caocủa ban ngành gì đó, ra ngoài có cả lính cảnh vệ tháp tùng. Cậu ta cũng đẹptrai, tính tình ôn hòa, em có biết người nhà đã giới thiệt cho cậu ấy bao nhiêucô rồi không? Đều là những cô gia đình bề thế, xinh đẹp, giỏi giang, tiểu thưđài các nhưng câu ta chẳng ưng ai nên đến giờ vẫn độc thân. Giờ cậu ấy đang làmối lo của cả nhà. Trước đây, đều là do cậu ta không ưng người ta, chứ làm gìcó cô gái nào không thích cậu ấy, xem ra gặp được em, trái tim cậu ấy bị lung layrồi.”

Đường Du cười, không ngờ chẳng mấy chốc mình cũng đãđến tuổi tính chuyện hôn nhân. Còn nhớ lúc nhỏ bị bỏ rơi, cô luôn mong mỏi cómột mái ấm, cho dù đó chỉ là một căn phòng nho nhỏ để quay về cũng được. Ngoảnhđầu lại, cô giờ đã hai mươi ba tuổi, đã có khả năng tạo dựng một gia đình, chỉcần tìm một người đàn ông phù hợp nữa thôi.

Phù Thanh nói: “Trình Lãng thực sự rất tốt, nói thật,sau khi kết hôn xong, em sẽ cảm nhận hết được những điểm tốt của chàng trainày.”

Nhắc đến chuyện cưới xin, cô tự nhiên thấy sợ, TrìnhLãng là người chồng lý tưởng, rất nhiều phụ nữ đều muốn kết hôn vì ý nghĩ ấy,cô cũng đâu thể khác họ. Nghĩ như thế, bóng người trong ký ức của cô bỗng trởnên vô cùng xa vời. Có lẽ, hai người thật sự không thể nào được bên nhau nữarồi, hóa ra khoảng cách giữa họ thật lớn. Ngoài lần đứng bên ngoài xa xa nhìnngười đó, giờ đến gặp lại một lần thôi cũng khó, không còn nghe được tin tức gìcủa anh nữa, cũng chẳng biết người ấy đang làm gì, cứ như trong đời chưa từngxuất hiện một người như thế. Đấy là nỗi hoang mang nơi sâu thẳm, cô phảng phấtsợ hãi ngày tháng cứ như thế trôi đi.

Sau đó, có một lần, Đường Du mời Trình Lãng dùng cơm,anh giúp cô sửa cầu dao điện, dần dần hai người gặp nhau thường xuyên hơn. Anhtặng hoa, cẩn thận, dè dặt nắm tay cô, mỗi lần qua đường đều đi phía bên phảicủa cô. Khi đã thân quen rồi, anh không còn nhút nhát như lúc đầu nữa, có lúccòn kể cô nghe về những chuyện thuở nhỏ, tuy chưa chính thức nói về mối quan hệgiữa hai người, nhưng Đường Du coi như đã ngầm nhận lời. Kể ra, có hai ngườicũng vui, nấu cơm rồi, không sợ ăn không hết; lúc buồn có người để tâm sự; lúcmệt mỏi có người để nương tựa. Phù Thanh nói sau khi kết hôn sẽ cảm nhận hếtđược điểm tốt của anh chàng này, thật ra cuộc sống của ai cuối cùng cũng đềugiản đơn, bình dị. Cuộc sống như thế mới là cái đích cần đến.

Cuối năm, Trình Lãng muốn dẫn cô đến dự lễ mừng thọtám mươi tuổi của ông nội, Đường Du từ chối mãi, anh cũng không dám miễn cưỡng,đành phải nhờ Phù Thanh nói hộ. Phù Thanh gọi điện thoại cho cô, Đường Du nói:“Đến một nơi đông người như thế, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.” Quen biếtTrình Lãng một thời gian, cô càng hiểu hơn về gia đình anh, biết ông nội củaanh trước là cán bộ cấp cao, giờ tuy đã nghỉ hưu, nhưng vẫn có ảnh hưởng rấtlớn. Lễ mừng thọ của ông chắc chắn sẽ có đầy đủ người nhà, nếu nhận lời đi,chẳng khác nào công khai quan hệ của hai người với cả họ hàng anh?

Phù Thanh nói: “Bọn em cũng quen nhau đã lâu, TrìnhLãng là người thế nào em cũng biết...” nói đến đây, chị bỗng sực nhớ ra điềugì, thở dài nói: “Tiểu Du, nếu chuyện đã qua mà em cứ nhớ nhung trong lòng,cuộc sống sau này của em sẽ ra sao?”

Hôm mừng thọ ông nội của Trình Lãng, Đường Du cuốicùng cũng đến. Cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy kiểu đuôi công màu xanhbiếc, tóc mái phía trước được người tạo mẫu tóc vén lên rồi dùng chiếc vươngmiện pha lê nho nhỏ kẹp chéo trên đầu, trông vừa trẻ trung lại vừa đài các,toát lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Trình Lãng rất vừa ý với cách trang điểm củacô, không khoa trương mà lại tôn lên nét đẹp.

Tiệc mừng thọ có rất nhiều vị thành đạt trong giớithượng lưu tham dự, Đường Du được dẫn đến trước mặt một cụ già mặc chiếc áo lễ,tóc bạc phơ, Trình Lãng giới thiệu: “Ông nội, đây là bạn gái của cháu, cô ấytên là Đường Du.”

Cụ già ngắm nhìn giây lát rồi vỗ nhẹ tay cô nói:“Được, được, được lắm.”

Lát sau, lại có người đến chúc thọ. Trình Lãng vàĐường Du hòa lẫn vào đám người, anh thấy rõ sự căng thẳng của cô nên cũng khônggiới thiệu với họ hàng, bạn bè mà dẫn cô vào một căn phòng. Trong phòng kê mấycái bàn, hình như là cố tình bay ra cho mấy người trẻ, đợi lúc mọi người đếntương đối đông đủ thì bắt đầu khai tiệc. Các em họ của Trình Lãng trong bàntiệc tương đối đông, họ đều tập trung vào anh và Đường Du rồi mời rượu. TrìnhLãng vốn nhút nhát, bị ép dữ quá, lại không biết cách từ chối, ai mời rượu cũngđều uống, bản thân đã uống không ít mà còn uống thay Đường Du. Cả bàn, ngườinào người nấy đều uống đến đỏ mặt tía tai, đôi chân của Trình Lãng như đi trênmây trên gió, Đường Du không thể không đỡ anh

Lại có người cười lớn từ cửa đi vào, “Nghe nói TrìnhLãng đã có bạn gái, để anh vào xem mặt nào.”

Không khí bên ngoài ồn ã, mấy người đang cầm rượu bướcvào, một người đàn ông đứng sau nâng ly rượu, miệng cười khẽ, tư thế rất ungdung. Đường Du quay mặt lại, nét mặt của người đàn ông đang cầm ly rượu chợtbiến sắc, rượu sánh ra ngoài già một nửa. Nhìn thấy cô, mọi thứ xung quanh,khách khứa trong phòng, đồ nhậu bừa bãi trên bàn, người ngồi bên cạnh, tất cảđều trở nên hư ảo, gã chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, cùng vẻ hoang manghoảng hốt trong đôi mắt to, dưới cặp mày nhạt, làn môi he hé như đang nhìn gãtrong mơ.

Bên cạnh đã có người lấy giấy ăn lau vết rượu cho gã,may rượu không đổ vào ngực, chỉ có tay chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màurượu vang. Một giọng nữ tiếc nuối cất lên: “Chất lụa tơ tằm này khó giặt lắm, erằng lần này khó mà giặt sạch.”

Cô gầy đi rất nhiều, chiếc cằm đầy đặn như trẻ con giờtrở nên thon nhọn, khiến cặp mắt cô trông càng to hơn, mái tóc dài thẳng đượcuốn lọn sóng, buông xõa, cô trang điểm nhẹ, trông chín chắn hơn trước nhiều.Nhưng thần sắc bàng hoảng, ánh mắt hoang mang, nghi hoặc ấy đã quá quen thuộcvới gã.

Chỉ một thoáng thôi mà sao Tôn Văn Tấn cảm giác nhưkhoảnh khắc ấy diễn ra rất lâu, Trình Lãng kịp phản ứng, vội đến bên chào hỏi:“Anh Trần Thích, anh Văn Tấn.”

Ánh mắt của Trần Thích đổ dồn vào Đường Du, vì dìuTrình Lãng mà cánh tay cô đang ôm eo anh, nửa người anh cũng đang dựa vào cô, quanhệ của họ đã rõ ràng. Trần Thích đáp lời, rồi khẽ gật đầu với Đường Du. Lúc nàyVăn Tấn cũng đã hoàn hồn, tiếp sau đó mọi người bắt đầu lên tiếng giới thiệu,khi chính thức giới thiệu đây là bạn gái của Trình Lãng, mọi người xung quanhnhao nhao. Tôn Văn Tấn chỉ khẽ gật đầu “Chào cô Đường!” Gã cúi mặt không dámnhìn cô, nhưng lúc này, ánh mắt cô không chớp mà chằm chằm nhìn gã, đầy vẻ aioán, ánh nhìn khiến trái tim Tôn Văn Tấn run rẩy, tên cô nhảy nhót trong đầukhiến gã nghẹn ngào.

Tôn Văn Tấn và Trần Thích không dám ở lại lâu trongphòng, vội vã nói vài câu, khi Đường Du ý thức lại, họ đã rời buổi tiệc tự baogiờ.

Tiệctan, tiễn mãi mới hết khách, Trình Lãng đã tỉnh táo hơn. Anh muốn dẫn Đường Duđi gặp bạn bè, người thân, trước khi đến đây đã dự định thế, nhưng Đường Du lạitừ chối. Cô rất hoang mang, tại sao khó khăn lắm mới hạ quyết tâm để quên thìbỗng nhiên lại gặp lại gã? Đêm nay, cô như người chạy trốn giữa đồng hoang.