Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 15: Chúng mình kết hôn nhé!



Từ trong sâu thẳm, Đường Du thấy len lỏichút hãnh diện, cô không phải người thích khoe khoang, nhưng tình yêu vốn luônđem lại thứ cảm giác hưởng thụ, ấm áp, ngọt ngào xen lẫn hân hoan.

Có lẽ những lời Trần Thích nói khiến Đường Du quan tâmhơn đến cảm nhận của Tôn Văn Tấn, sức khỏe của cô cũng dần khá lên, cô luôn cốgắng uống hết món canh tẩm bổ, cũng không còn mất ngủ về đêm, trong thời giannày, Thẩm Tử Tịnh và chị khóa trên có mấy lần mang canh bổ đến nên thỉnh thoảnghọ cũng trò chuyện cùng cô. Lý Văn và mấy chị em khác, không hiểu sao cũng tìmđược đến đây, lần đầu đến, trông thấy Tôn Văn Tấn đang nghe điện thoại, Lý Văntrợn tròn mắt, mấy người khác cũng không kém phần ngạc nhiên. Tôn Văn Tấn chỉcòn cách vừa nghe điện thoại vừa nói với Đường Du: “Mọi người nói chuyện, anhra ngoài nghe máy một lát.” Đường Du gật gật đầu.

Vẫn chứng nào tật ấy, hễ trông thấy Tôn Văn Tấn là bọnhọ lại choáng váng.

Cố kìm nén sự kích động, Lý Văn thì thầm bên tai cô:“Trần Thích nói với mình là cậu nằm viện, nhưng sao Tôn Văn Tấn lại ở đây, cậucó quan hệ thế nào với anh ấy?”

Nhìn phản ứng của họ, Đường Du nhớ lại những lời bàntán của họ về Tôn Văn Tấn trước đây trong hộp đêm Loạn thế giai nhân, mỗi lờibình phẩm đều khiến trái tim cô xao động, nụ cười chợt nở trên môi cô.

Mọi người đều tỏ ra hào hứng, nụ cười đầy ẩn ý củaĐường Du càng khiến trí tưởng tượng của họ dâng trào. Một cô trước đây cũng kháthân với Đường Du khi còn ở hộp đêm thấy cánh cửa vừa khép lại liền đến bênĐường Du, nói đầy vẻ kinh ngạc: “Trời đất, Tôn Văn Tấn, anh ta… anh ta cũng đếnthăm cậu à, Tiểu Du, cậu rốt cuộc là trúng độc đắc đấy à?”

Đường Du chưa kịp đáp lời, cánh cửa lại mở ra, Tôn VănTấn đứng đó, gã không ngờ lại gặp phải tình huống khó xử này, đúng lúc ngheđược câu nói trên, gã khựng lại ở cửa không biết nên vào hay ra. Tôn Văn Tấnvốn bình tĩnh tự nhiên, từ tốn lịch sự trước mặt các cô gái, đối diện với mấycô phục vụ của hộp đêm Loạn thế giai nhân, mặt gã lại ửng đỏ, không biết ứngphó ra sao.

Tôn Văn Tấn đã quá quen với vẻ ung dung, tự tại trướcnhững người phụ nữ ngưỡng mộ mình, nhưng trong khoảnh khắc này, trước mặt ĐườngDu, cùng lúc bị nhiều cặp mắt chăm chú dõi theo, trước đó lại còn nghe thấy cảnhững lời trêu ghẹo, gã bỗng lúng túng. Trước đây, Trần Thích vẫn thường nói gãkhông biết ngại ngùng, luôn chai lì trước mặt phụ nữ, nhưng khi gã thật lòng,khuôn mặt lại ửng lên.

Nhìn dáng vẻ của Tôn Văn Tấn, ánh mắt Đường Du lấplánh niềm vui, gã chợt mím môi nhìn cô, sắc mặt cũng dần trở nên hân hoan, haingười nhìn nhau rất lâu, quên khuấy sự có mặt của mọi người. Lúc sực nhớ ra, cảhai đều thấy ngượng ngùng, Đường Du đỏ mặt quay đi, nhưng Tôn Văn Tấnnhanh chóng lấy lại trạng thái, gã ho một tiếng hắng giọng, nói: “Anh có chútviệc phải đi, sẽ về hơi muộn, mọi người ở đây nói chuyện nhé.”

Cô khẽ gật đầu, dặn dò: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Đường Du không cố ý khoe khoang, cô thực sự lo lắngcho Tôn Văn Tấn. Mấy hôm cô nằm viện, có một hôm gã nói mà như đang kể chuyệncười cho cô nghe, bảo nửa đêm lái xe về, đi được nửa đường thì ngủ gật, xexuyên sang vạch vàng, suýt đâm vào xe ở trước mắt, may mà xe trong nội thành đivới tốc độ chậm, nên chưa va phải, gã tự tát mạnh mình mấy cái mới đủ tỉnh táođể lái xe về, điều khiển xe bấy nhiêu năm nay, gã chưa lần nào ở trọng tìnhtrạng như thế, nói ra, chắc chắn mọi người sẽ cười. Nhưng nghe xong, cô khôngcười, nghĩ đến cảnh gã đi lại đêm hôm, từ đó về sau, mỗi lần gã lái xe cô đềucảm thấy lo lắng.

Tôn Văn Tấn cúi đầu nói với Lý Văn, “Nhờ mọi ngườichăm sóc Tiểu Du giùm.”

Toan chuẩn bị đi, gã bỗng quay người lại, lặng lẽnhìn, cả đám người làm ở hộp đêm đều nín thở chờ đợi, ai ngờ gã chỉ quay lạinhìn Đường Du, rồi lại nhìn Lý Văn và mọi người, sau đó cười mãn nguyện, đóngcủa lại rời khỏi phòng bệnh.

Bước chân Tôn Văn Tấn trở nên nhẹ tênh, tâm trạngthoải mái, ở Loạn thế giai nhân gã biết có nhiều người bàn tán sau lưng, hễtrông thấy gã là lại toát mồ hôi, nói năng lắp bắp, đấy đều là phản ứng của cáccô gái trẻ, vì đã quen với cảnh này nên trước đây gã ít khi để ý, hôm nay gãlại thấy vui vui, trong lòng thoáng dâng trào cảm xúc, nhớ đến ánh mắtnhững côgái đó, nét rạng rỡ trên gương mặt của Đường Du, gã bỗng bật cười, vui vì đâylà lần đầu tiên tình yêu được công khai, vui vì quan hệ giữa gã và Đường Du đãthân mật, không còn khoảng cách.

Đây là lần đầu hai người công khai quan hệ tình cảm,tuy chỉ là trước mặt vài nhân viên phục vụ của hộp đêm, nhưng trong lòng họ đềucó một cảm giác vui mừng và hạnh phúc, tuy có phần hơi muộn màng, nhưng vẫn đủđể sưởi ấm trái tim họ.Từ trong sâu thẳm, Đường Du thấy len lói chút hãnh diện,cô không phải người thích khoe khoang, nhưng tình yêu vốn luôn đem lại thứ cảmgiác hưởng thụ, ấm áp, ngọt ngào xen lẫn hân hoan. Dẫu sao, yêu gã và được gãyêu khiến cô thấy hạnh phúc và hãnh diện.

Sau khi gã đi, đúng ba phút, mấy người trong phòngkhông dám động tĩnh gì, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào cánh cửa đã được khéplại, như thể sợ nó lại bị bất chợt mở ra, rồi Tôn Văn Tấn lại xuất hiện ở cửa.

Lúc ấy, họ đều thấy Tôn Văn Tấn là người đàn ông xavời, giờ đây gã lại bỗng trở thành tình nhân của Đường Du. Nghĩ đến đây, tronglòng Đường Du dâng trào niềm vui xen lẫn hành phúc.

Ba phút sau, cửa vẫn đóng kín, Tôn Văn Tấn không quaylại, mấy người bắt đầu tranh nhau nói.

“Tiểu Du, bạn trai cậu chính là Tôn Văn Tấn à?”

“Anh ấy chăm cậu ở viện, ôi trời ơi, hai người ở cùngnhau hả?”

“Ở viện Tôn Văn Tấn có giặt đồ cho cậu không? Anh ấycó nấu cơm cho cậu không, còn nữa, cậu dùng cách gì mà có anh ấy đấy, giữa haingười đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi…”

“Lát nữa anh ấy có đến nữa không?”

Hàng loạt câu hỏi như súng liên thanh phát ra, mắt mũiai nấy đều long lanh, trên mặt cô nào cũng khắc sẵn ba chữ: Tôn Văn Tấn, TônVăn Tấn…

Đường Du dở khóc dở cười, trả lời qua loa cho xongchuyện, mọi người lại bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, giọng thốt lên vẻ khoatrương: “Ồ, thảm, sofa, tivi, điều hòa, lại còn có cả tủ lạnh nữa, rốt cuộc làphòng bệnh hay khách sạn vậy, hay đây là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấptrong truyền thuyết?

“Lúc mới vào mình để ý rồi, hình như đến cả thang máycũng không dùng chung với những phòng bệnh bình thường. Ôi, nghe nói những phòngthế này có tiền chưa chắc đã được ở. Trước đây mình có người bà con đã từng nằmở bệnh viện này, cô bảo ở đây một ngày phải tiêu mấy ngàn tệ, ôi, kinh khủngthật, đúng là giàu có.” Không đợi Đường Du trả lời, đã có người chen vào giảithích.

Buôn chuyện xong, mọi người quay trở lại vấn đề chính,hỏi thăm tình hình sức khỏe và ca phẫu thuật sắp tới của Đường Du, cô trả lờitừng câu, mọi người bảo cô đừng quá căng thẳng, có người còn mang cả canh gàđến, nói: “Canh này do chị em tự tay hầm, cậu giờ phải uống nhiều, ăn nhiều,tẩm bổ để béo lên, khi phẫu thuật mới không cực, chứ cậu không biết đấy thôi,đụng đến dao kéo là hại người lắm, còn trẻ vậy mà phải giải phẫu lồng ngực, nêncàng phải cẩn trọng. Trước đây người cô của tớ cũng phải mổ phần ngực, cứ sợ trướckhi mổ ăn nhiều quá sau này không gầy lại được, cậu đừng có bắt chước cô ấy,cần phải ăn uống nhiều, như thế mới có đủ sức khỏe.”

Cuối cùng, ngày phẫu thuật cũng đến, bác sĩ ngoại khoayêu cầu họ ký nhận cam kết, Tôn Văn Tấn đang trong phòng bệnh của Đường Du, gãôm cô không chút ngượng nghịu, bác sĩ giải thích về mức độ nguy hiểm của caphẫu thuật, dù vị bác sĩ luôn nhấn mạnh rằng đây chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ,nhưng những điều khoản trong bản cam kết phẫu thuật vẫn rất đáng sợ. Gã ômĐường Du từ phía sau, cô không thấy được cảm xúc trên mặt gã, chỉ nghe đượctiếng thở của gã trên đỉnh đầu mình, và cả mùi cơ thể gã đang bao bọc lấy cô,sau khi nghe xong những lời của bác sĩ, gã chỉ hỏi: “Mức độ nguy hiểm lớn nhấtlà khoảng bao nhiêu phần trăm?”

Đường Du nhớ mãi, trước khi nghe lời đáp của bác sĩ,Tôn Văn Tấn nắm chặt tay cô, nín thở, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Vị bác sĩ nhẹ nhàng đáp: “Dưới 5%”

Lúc này, gã mới thở phào.

Vị bác sĩ đi rồi, hai tay gã vẫn ôm chặt, cằm tựa lênđầu cô. Đường Du không thấy vẻ mặt gã, chỉ cảm nhận được hơi ấm của cơ thểngười yêu, phòng bệnh tĩnh lặng, tựa như nghe thấy cả nhịp tim của gã, khônggian và thời gian đều ngừng trôi trong khoảnh khắc này. Đường Du chợt thấyhoảng hốt, sự tĩnh lặng khiến cô cảm giác hoang mang, vừa tang thương lại vừachua xót, đợi thời gian từ từ trôi qua, dần trở nên vừa xót xa, vừa yếu mềm, côbiết gã sợ, sực nhớ đến những lời Trần Thích nói trước đây, khi cha và anh traicủa Văn Tấn lần lượt bị vào tù, anh rể và chị gái tử nạn máy bay, đứa cháu traiduy nhất bệnh nặng qua đời, chị dâu tự sát, gã chỉ có thể đứng nhìn người mẹung thư giai đoạn cuối qua đời trên giường bệnh, cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Nghĩ đến đây, Đường Du cảm giác một nỗi buồn dâng lên.

Cô đẩy gã ra, quay người lại, tháo chiếc lắc ngọc côvẫn đeo đặt vào lòng bàn tay gã, cười nói: “Hãy chờ em.”

Gã lại đeo vòng vào tay cô, sực nghĩ ra điều gì, gãtháo từ cổ ra một cây thập tự, cẩn thận thắt vào lắc tay của cô, nói: “ Đây làkỷ vật cuối cùng của mẹ anh, do một vị cha xứ tặng.”

Đường Du chưa kịp nhìn kỹ cây thánh giá thì đột nhiêngã lại ôm cô vào lòng: “Cả nhà anh theo đạo, đều là tín đồ Cơ đốc, nhưng trướcđây, anh ít khi đi lễ, đợi khi nào em khỏe mạnh, nhất định anh sẽ đi lễ hàngtuần.”

Giọng gã nghe rất nghiêm túc, từng câu từng chữ cứ nhưthể đang thề thốt vậy.

Gã không giống với Tôn Văn Tấn mà cô biết, trước đây,gã luôn tỏ ra bất cần, bỡn cợt với mọi thứ, thậm chí đùa cợt với chính bản thânmình, dáng vẻ luôn vô tình, nhưng hình như lúc này đây cô mới bắt đầu quen biếtgã.

Ca phẫu thuật rất thành công, buổi tối đầu tiên saukhi mổ, trong lúc hôn mê, Đường Du luôn nghe thấy tiếng Tôn Văn Tấn thì thầmbên tai, giọng gã có vẻ vui mừng hớn hở, hình như gã nói nhịp tim của cô đã hồiphục lại như bình thường, ngày hôm sau tỉnh lại, cô thấy có rất nhiều người đếnthăm, nào là vợ chồng Trần Thích - Tử Tịnh, Thang Dĩnh, và cả Lý Văn cùng đámchị em nữa.

Thấy Tiểu Du tỉnh dậy, Văn Tấn cười, cuối cùng cô cũngyên lòng.

Ca phẫu thuật thực sự thành công, những tháng ngàytiếp theo đều tràn ngập niềm vui, Đường Du hồi phục nhanh, việc tháo bỏ ống dẫntiểu và ống dẫn dịch lồng ngực diễn ra thuận lợi, cô nhanh chóng đi lại được vàcũng có thể tự mình ngồi dậy, chưa đầy nửa tháng đã có thể tháo chỉ, xuất viện,Tôn Văn Tấn muốn cô ở thêm vài ngày, nhưng Đường Du nói thực sự không muốn nằmviện nữa nên đành làm thủ tục xuất viện cho cô.

Vấn đề phẫu thuật đã xong xuôi, giờ chỉ còn việc bồibổ sức khỏe, do trong nội thành ồn ào, hơn nữa hiện giờ không thể để Tiểu Du bịnhiễm trùng, Tôn Văn Tấn quyết định đưa cô về dưỡng bệnh tại tòa biệt thự trongnông trại của Thang Dĩnh. Sau khi cô xuất viện, Tôn Văn Tấn phải đi thành phốSZ một chuyến. Công ty gã sau nhiều năm hoạt động, việc vận hành đã vào quy củ,không cần việc gì cũng phải đích thân gã đứng ra giải quyết, thêm vào đó lại cóngười thư ký bản lĩnh trung thành toàn quyền xử lý, nên ngày thường gã khôngphải tốn quá nhiều công sức. Nhưng từ hồi Đường Du mất tích, ngã bệnh đến giờ,hai tháng nay gã không về công ty xem xét công việc. Lần này Đường Du xuấtviện, xem như mọi chuyện đã ổn định, gã cũng nên về thành phố SZ một chuyến,Đường Du ở đây đã có Thang Dĩnh chăm sóc, nên gã cũng thấy an tâm phần nào.

Thang Dĩnh nghe xong liền bật cười: “Cậu vẫn còn nhớcông ty của mình à.”

Văn Tấn cũng cười, trở lại dáng vẻ ngày thường: “Saocó thể không làm việc, không làm thì đến lúc…” vừa nói gã vừa cười mà nhưkhông, nhìn về phía Đường Du, ánh mắt chất chứa đầy hàm ý.

Sắc mặt của Thang Dĩnh bỗng nghiêm lại, chị nói: “Đúngrồi, mới đây chị có nghe nói Châu Cẩm Đường nhắc đến em gái của cậu ấy, ngườita cũng đường hoàng là một thiên kim tiểu thư, vậy mà bị cậu nô dịch bao nhiêunăm, nếu trong lòng cậu không còn chỗ nào nữa thì hãy nhân từ một chút, nói rõràng, dứt khoát, đừng để lỡ tuổi xuân của người ta.”

Sau khi Đường Du đến ở biệt thự của Thang Dĩnh đượcmột ngày, Tôn Văn Tấn phải đi thành phố SZ.

Chuyến đi này của Tôn Văn Tấn kéo dài gần hai tuần,không biết đã xảy ra việc gì, trước đây gã về thành phố SZ xử lý công việcthường không quá năm ngày. Trong lúc đi dạo cùng Đường Du, Thang Dĩnh vô tìnhnhắc đến, chị an ủi: “Không có vấn đề gì to tát đâu, em yên tâm, cậu Văn Tấnnày vốn thông minh từ nhỏ.”

Khi xuất viện, bác sĩ đã năm lần bảy lượt căn dặn,bệnh của Đường Du phải tuyệt đối tránh mọi sự viêm nhiễm, nếu bị nhiễm trùng sẽnguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ còn nói sức khỏe của người bệnh sau khi phẫuthuật thường yếu ớt, thể lực giảm sút, mức độ hoạt động của phổi hạn hẹp, khôngthể khỏe như ban đầu, cũng có nhiều bệnh nhân vì thế mà có áp lực về mặt tâmlý, khi ở nhà bệnhcần sự động viên an ủi, đừng để họ có bất kỳ khúc mắc gì.Thang Dĩnh nhớ rằng mình có nhắc đến chuyện cô Châu trước khi Tôn Văn Tấn đi,nên thấy hơi chột dạ. Trước đây chỉ vì câu nói của Trần Thích mà cô bỏ đi khôngđể lại dấu tích, khiến Tôn Văn Tấn cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, chị ta cũnghơi lo, bèn kể cho Đường Du một số chuyện về Tôn Văn Tấn.

“Chắc em không biết cậu Văn Tấn đã phất lên thế nàonhỉ? Cuối thập niên 80 đầu thập niên 90, việc làm ăn trong nước với các nướcĐông Âu đang phát triển mạnh, anh trai cậu ấy có quan hệ làm ăn với các nướcĐông Âu và Liên Xô, kiếm được rất nhiều tiền, chị gái và anh rể cậu ấy cũng đầutư chút ít, chỉ là mang tính tượng trưng, không ngờ cũng lãi to, tiếc là saunày nhà cậu ấy xảy ra chuyện, chẳng còn tiền bạc gì. Văn Tấn cũng may, tránhđược nạn tù tội.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vì bạn gái không thi đỗ vàotrường Đại học Q nên cậu ấy kiên quyết không học trường Q nữa và cũng khôngchịu đi Mỹ, dẫn bạn gái trốn đi thành phố SZ, mang theo mười mấy vạn tệ trênngười, số tiền ấy là vốn riêng của người mẹ, bà đã đưa hết cho cậu ấy. Theo vậtgiá thời bấy giờ, mười mấy vạn tệ không phải là ít. Cậu ấy có người bạn làmviệc trong ngân hàng phát triển ở thành phố ấy, khi ấy, ngân hàng mới thành lậpnên đang cần huy động vốn khắp nơi, cậu ấy nghe người ta nói hay, thế là đổ hếttiền vào đầu tư, cuối cùng, trên người chẳng có xu nào, rồi sau đó bị bố tìmđược về, chỉ còn cách ngoan ngoãn lên máy bay sang Mỹ. Cuối năm ấy, ở nhà xảyra chuyện, cậu về nước, không nghĩ đến khoản tiền trước đây nữa. Xem ra, TônVăn Tấn cũng là người may mắn, sau này, khoản tiền mà cậu ta đầu tư trong ngânhàng trở thành cổ phần. Thời ấy, toàn dân chơi cổ phiếu, giá cổ phiếu tăngchóng mặt, mỗi một cổ phiếu tăng lên đến hơn một trăm sáu mươi tệ, nhờ thế màcậu ta sở hữu được số tài sản hơn hai mười triệu tệ. Từ đó, cậu ấy bắt đầu tựmình kinh doanh, lúc đầu, cậu ta lợi dụng các mối làm ăn của anh trai và chịgái, hợp tác với cả bên Đông Âu nữa, sau này do có sự thay đổi về chính sáchnên chỉ làm ăn trong thành phố SZ, phạm vi kinh doanh bao gồm: mậu dịch, chứngkhoán, địa ốc, IT, làm bất kỳ cái gì có thể kiếm ra tiền, đến lúc đứng vững rồithì phát triển thị trường trong nước. Cậu ta lợi hại hơn cả anh trai và chị gáimình.”

Sau mười ba ngày, Tôn Văn Tấn trở về từ thành phố SZ,Thang Dĩnh đích thân lái xe đi đón. Đường Du ở nhà nấu canh, đây là món canh màcô mới học được từ Thang Dĩnh. Thang Dĩnh nấu ăn rất ngon, gần đâu Đường Dutheo học nghề, tay nghề cũng khá lên rất nhiều. Tôn Văn Tấn sắp về, cô hăng háimuốn trổ tài.

Về đến nơi, Tôn Văn Tấn vào ngếp tìm cô. Mười mấy ngàykhông gặp, Đường Du lại mới khỏi bệnh, không ngờ lúc gặp, trông cô môi đỏ, dadẻ hồng hào, món canh của chị Thang đã giúp cô trở nên xinh đẹp, rất ưa nhìn.

Ngoảnh lại trông thấy gã, trong ánh mắt cô lấp lánhniềm vui sướng, nhưng giọng lại hững hờ hỏi: “Anh về rồi à?”

Một tay gã giữ vào khung cửa, mắt chăm chú nhìn khiếnđôi má Đường Du ửng đỏ, giọng cô nhỏ nhẹ, nũng nịu: “Sao nhìn em kỹ vậy?”

Câu nói ngọt ngào đó chạm thẳng vào trái tim gã, nhìnquanh không có ai, gã sải bước đến gần, cúi đầu hôn lên cổ cô, đôi tay ranhmãnh vuốt ve khắp cơ thể.

Đường Du sợ Thang Dĩnh trông thấy, dù sao đây cũngkhông phải nhà mình, nhưng vì đang thái gừng, một tay cầm dao, tay kia ướt át,không thể đẩy gã ra, cô đành quay người lại, áp mặt vào ngực gã: “Này, sao anhliều thế, cẩn thận không mọi người trông thấy.”

Tôn Văn Tấn mỉm cười, trống ngực khẽ rung lên, khôngđáp lời nhưng bàn tay gã đã chạm vào ngực cô rồi nhè nhẹ xoa lên chỗ phẫuthuật, nụ hôn bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, liếm láp cả hơi thở của cô, giọngĐường Du dần bị nuốt chửng vào trong họng gã, đã lâu lắm rồi cả hai mới lại hôncuồng nhiệt đến thế nên không sao kiềm chế được. Tôn Văn Tấn hôn say đắm, gãcởi phăng khuy áo cô, bộ ngực nõn nà lộ ra. Đường Du sực tỉnh, đây là bếp,nhiều người qua lại, Thang Dĩnh và người giúp việc có thể vào bất kỳ lúc nàoliền vội giãy ra, lùi lại sau vài bước, không còn ôm siết nhau nữa, khuôn mặtcả hai đều đỏ bừng, hổn hển nhìn nhau.

Ngay lập tức, Tôn Văn Tấn bất chợt bước nhanh lại, đểcô tựa người vào mép bục nấu ăn, tay sờ soạng phần ngực phập phồng của cô rồihôn bất chấp mọi thứ, tay kia bắt đầu cởi quần cô ra.

Nghe tiếng thở hổn hển dồn dập của gã, nụ hôn khiếntoàn thân Đường Du mềm nhũn, tim đập loạn xạ, Tôn Văn Tấn thường rất để ý đếnphản ứng của cô, chưa từng thấy gã hấp tấp thế này bao giờ, bàn tay đang vuốtve bộ ngực khiến cô thấy đau.

Cô run lên, nói, “Đau!”

Gã buông tay, ôm cô vào lòng, tiếng thở vẫn

Không gian bỗng tĩnh lặng, tiếng nước reo trên bếp “uu”, cô vẫn chưa thái xong gừng, thịt gà cũng chưa rửa, cô biết Thang Dĩnh vàngười giúp việc thường xuyên ra vào nơi đây, nhưng rất nhanh, cô đặt dao vàobồn rửa, lau tay lên chiếc tạp dề, quay người lại víu lên cổ gã, nhón chân lênhôn, nụ hôn dịu dàng, say đắm.

Tôn Văn Tấn hơi ngạc nhiên, ban nãy khó khăn lắm mớilấy lại được lý trí, trong nháy mắt cảm xúc lại dâng trào. Như bị ma ám, gã hônsay sưa, cẩn trọng, lưỡi nhẹ quấn vào miệng cô, liếm láp, mềm mại, nhẹ nhàng vàvô cùng dịu dàng, cơ thể Đường Du dần bị ôm trọn vào lòng, cả hai cứ hôn quahôn lại mãi như thế cho đến khi Đường Du nghe thấy tiếng nước sôi, toan ra tắtbếp, không ngờ mới cử động nhẹ đã bị gã kéo lại rồi tự gã với tay ra tắt, tiếptục ôm chặt cô vào lòng, hai cơ thể áp sát nhau, có vật gì đó cưng cứng, cảmnhận rõ phản ứng sinh lý của gã, miệng cô bất giác khát khô. Gã luồn tay vào áocô từ phía sau lưng, khều khẽ, khuy áo lót bật ra, bàn tay di chuyển tiếp vềphía trước rồi ôm trọn lấy bầu ngực, tay kia dần mạnh dạn tháo quần cô ra, lúcnày, Đường Du đã không còn lý trí, hoàn toàn tuân theo ý nguyện của gã.

Cuối cùng cũng cởi được chiếc quần của cô, gã nhanhchóng tụt quần mình, cả hai áp vào nhau, rồi cô được nhấc lên cao, toàn thânĐường Du ngả về phía sau, hai tay nắm chặt bục nấu ăn, lúc này gã đã vào trongcơ thể cô, người Đường Du cương cứng, Tôn Văn Tấn cảm nhận được cả sự ươn ướt,mềm ấm, từng thớ thịt đang co thắt lại, suýt không kiềm chế được, gã càng muốnvào sâu hơn.

Cảm xúc vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, Đường Du nghiêngmặt vào bục nấu ăn, gần như không chịu đựng nổi, ánh mắt hướng về phía cánh cửabếp đang mở, miệng thốt lên khe khẽ, đầy lo lắng: “ Văn Tấn, đóng cửa lại, cửa…”

Gã đã vào sâu trong cơ thể cô, thể xác và tâm hồn họhòa quyện tại một điểm, không còn thời gian đâu để ý đến những thứ xung quanh.

Đường Du đã đuối sức, cô giơ tay víu cổ gã nhằm tìmmột điểm tựa, cảm nhận thấy cô không bám vững được thêm, gã kéo cô lại, cả haicùng đứng đó làm tình.

Bất chợt, phía hành lang bên ngoài vang lên tiếngđộng, hình như có người ngang qua, Đường Du lo lắng đến nỗi không dám kêu gãđóng cửa nữa, chỉ cắn chặt răng, mắt lim dim, tiếng thở nặng nề, cô khổ sở néntừng tiếng, giọng nói và biểu lộ như thể đang bị ai đó hành hạ, Tôn Văn Tấn lợidụng cơ hội, kéo áo lót lên, cúi đầu hôn lên đầu vú đang lộ ra ngoài, lưỡi liếmmột vòng, như thể đối phương càng khổ sở nhẫn chịu, gã càng muốn cô hét lên,Đường Du đã không chịu nổi sự kích thích này từ lâu, chân cứ mềm nhũn, may màcó Tôn Văn Tấn ôm chặt nếu không cô đã không trụ nổi.

Trận mây mưa đã qua, cô không thể tiếp tục nấu canhnữa, Văn Tấn giúp cô chỉnh sửa qua loa rồi bế cô vào phòng tắm, đang cởi quầnáo thì phát hiện mình quên đóng cửa, toan ra đóng thì gã đẩy cửa bước vào,Đường Du ngạc nhiên, dùng khăn tắm choàng lên người, ánh mắt nhìn vẻ thăm dò:“Anh vào đây làm gì?”

Đôi mắt Tôn Văn Tấn ánh lên vẻ khôi hài, quan sát côtừ trên xuống dưới, vừa cởi đồ vừa nói: “Anh cũng tắm.”

Trong chớp mắt, khuôn mặt và cổ Đường Du đều ửng đỏ,nhất là nhớ đến chuyện hai người vừa mới làm ban nãy, bản thân tự nhiên lại cóphản ứng như vậy, gã đã cởi đồ nên cô không dám đuổi gã ra, cũng không dám nhìnthẳng gã, chỉ thu người vào góc trong, nhường cho gã phần lớn diện tích, khôngbiết có nên tháo chiếc khăn tắm đang quàng trên người ra không. Dù hai người cóquan hệ thân mật từ lâu nhưng chưa trần trụi, thản nhiên nhìn nhau thế này baogiờ, Đường Du bỗng thấy ngượng.

Sau một hồi, thấy Tôn Văn Tấn mở vòi hoa sen, có lẽ đãcởi xong quần áo, nhưng cô vẫn quấn chiếc khăn tắm ngang ngực, thu mình trongmột góc, lưỡng lự, do dự.

“Có mỗi một vòi hoa sen thôi, em đứng xa thế thì saotắm được, mau lại gần đây.”

“Em, em cất khăn tắm đã.” Cô nén thở, nhẹ nhàng đặtkhăn tắm lên giá, tiến gần hơn một chút nhưng mắt vẫn không dám nhìn cơ thể gã.

Tôn Văn Tấn thấy buồn cười: “Sao không lại gần đây, sợanh ăn thịt à?”

“Không phải.” Đường Du gượng gạo gần thêm chút nữa.

Vừa tiến lại gần, lưng cô liền bị ôm trọn bởi một cơthể khác, Tôn Văn Tấn đã áp sát cô từ phía sau, môi gã liên tục hôn lên tai vàcổ cô rồi hít hà, giọng nhỏ nhẹ đầy mê hoặc: “Gần thế này, không sợ anh ăn thịtsao?” vừa nói vừa ôm siết, phần thân dưới bị ép sát vào gã, cô cảm nhận được rõrệt một vật cứng ở dưới, hơi thở nong nóng phải ạnh vào tai cô, tê tê, ngưangứa, cảm thấy như da đầu đang nứt ra, tai ửng đỏ, động mạch cổ giần giật, gãphát hiện ra, dường như tỏ ra đắc ý, khẽ bật cười, rồi không ngại ngần hôn lênđộng mạch trên cổ cô, dùng cơ thể mình nhấc cô lên, tay lần mò xuống phía dướibụng, vuốt ve phần mềm mại nhất, xoa nhè nhẹ, ngón tay thô ráp của gã vừa chạmtới, xúc cảm dâng trào khi da tay chạm vào phần mềm mại, lõa lồ ấy, dịu dàng vàhứng khích. Cô khẽ run, từ họng vang ra tiếng rên khe khẽ. Gã liền quay đầu côđi hướng khác rồi cúi xuống hôn lên đó.

Kết quả là, sau khi tắm xong, Thang Dĩnh đã đến gọi cảhai ra ăn tối.

“Canh em nấu đâu?” Thang Dĩnh hỏi Đường Du ngay trênbàn ăn. “Chẳng phải em muốn nấu canh để Văn Tấn nếm sao? Chiều nay còn thấy embận cả buổi trong bếp cơ mà?”

Đường Du chỉ biết cúi gập mặt.

Không chờ cô trả lời, Thang Dĩnh nghiêm mặt nhìn TônVăn Tấn: “Văn Tấn à, bác sĩ nói phổi của Tiểu Du có vấn đề, cô ấy lại vừa trảiqua phẫu thuật, cậu phải giữ mức độ.”

Tôn Văn Tấn cười hi hi, gã còn có thể cười được, ĐườngDu chỉ hận là không mua một khoanh đậu hũ để đập đầu vào đấy.

Thang Dĩnh hiểu, chị cố nhịn cười, nói: “Hôm nay, chịphải vào trong thành phố, phải đi sớm nên không ăn nữa, hai người cứ ăn uống tựnhiên.” Dứt lời, chị đứng dậy đi, dành cho hai người khoảng không gian riêng.

Đường Du cắm cúi ăn, ăn được một nửa, ngẩng đầu lênthấy Tôn Văn Tấn đang nhìn. Ánh mắt gã dò xét khuôn mặt cô, giọng thản nhiên:“Chị Thang đi rồi, sao mặt em vẫn đỏ gay thế?”

Mặt Đường Du càng đỏ hơn, do khả năng hoạt động củaphổi có hạn, giọng cô cũng trở nên nhỏ, nhưng vẫn hơi có vẻ gắt gỏng: “Anh ănđi cho nóng!”

Trông dáng vẻ của cô, gã không nỡ trêu tiếp mà cũngcúi đầu ăn cơm, gã nhịn cười đến nỗi hai bờ vai rung lên.

Sau bữa cơm, gã đưa cô đi dạo, coi như tập thể dục.Giờ đã là đầu mùa đông, cạnh đầm nước trong nông trại có một cây ngô đồng Pháp,rụng một lớp lá, giẫm lên, nghe xào xạc, một cơn gió thổi tới, lo lắng hỏi từphía sau: “Em có lạnh không?”

Đường Du không quan tâm, cứ đi thẳng về phía trước.

Tôn Văn Tấn tiến vài bước theo kịp cô, gã nghiêng đầunhìn, miệng cười, hỏi: “Vẫn giận anh à?”

Cô không trả lời.

Gã cứ mặc cô như thế, nắm lấy tay cô, dáng vẻ khôngchút ngại ngùng: “Ôi, em không lạnh nhưng anh lạnh, em sưởi ấm cho anh nhé.”

Đường Du hất tay gã, nói: “Ai thèm.”

Tôn Văn Tấn đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, khuôn mặt vẫntươi cười, nhưng nụ cười ấy rất hàm ý: “Sắc mặt của em tốt thật, lúc giận trôngcàng xinh.”

Lời nói của gã ám chỉ điều đó, Đường Du tự hiểu nhưthế, cô vừa xấu hổ, vừa cáu liền hất tay gã ra, đi lên phía trước, nói: “Đồ mặtdày!”

Văn Tấn vội kéo cô lại, nửa bế nửa ôm, nhẹ nhàng dẫncô đến ngồi dưới gốc cây ngô đồng, khuôn mặt vẫn cười hớn hở: “Xem ra chức nănghoạt động phổi của em hồi phục nhiều rồi, giọng nói đã to hơn, nào, thử mắnganh thêm câu nữa xem nào…”

Đường Du vừa tức giận, vừa bất lực, lại vừa thấy ngọtngào, cô nũng nịu đấm vào người gã, nói: “Đồ đáng ghét!”

Tôn Văn Tấn đỡ quả đấm của cô, cười, mặt mày hớn hở,cặp mắt nheo nheo: “Thôi đừng giận anh nữa, anh đố em một câu nhé!”

Đường Du dựa vào lòng gã, mắt nhìn làn gió nhẹ thổilướt trên mặt hồ, nhìn những chiếc lá ngô đồng xào xạc chao nghiêng trong gió,rồi rơi xuống, khiến mặt hồ lăn tăn. Mặt cô áp sát vào ngực gã, có thể ngheđược nhịp tim tràn đầy sinh lực của gã.

Văn Tấn vừa cởi áo khoác của mình choàng lên người cô,vừa chậm rãi nói: “Có một con thỏ trắng muốn đến thôn Đào Hoa thăm bà ngoại, đimãi đi mãi rồi bị lạc đường, đúng lúc ấy nó gặp một con thỏ đen, liền nói: “Anhthỏ đen ơi, anh có thể chỉ đường tới thôn Đào Hoa giúp em không?” Thỏ đen liềnbảo: “Nếu cô em làm anh vui vẻ, anh sẽ chỉ đường cho.” Không còn cách nào khác,thỏ trắng ta đành phải làm chuyện ấy với thỏ đen. Đi mãi đi mãi lại bị lạcđường, lần này thỏ trắng gặp một con thỏ xám, nó liền hỏi đường, thỏ xám đáp:“Nếu ngươi làm ta sung sướng, ta sẽ chỉ đường cho.” Không còn khác nào khác,thỏ trắng đành làm cái chuyện ấy với thỏ xám. Sau đó, thỏ trắng hạ sinh đượcmột chú thỏ con. Đố em, chú thỏ con đó có màu gì?”

Đường Du không mấy để ý, cô lưỡng lự một lát rồi đáp:“Màu trắng!”

“Không đúng!”

“Thế màu đen à?”

“Cũng không đúng.”

“Hay là màu đen trắng xám?” Nói đến đây, Đường Du đãcảm thấy ắt có bẫy trong câu đố này, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra.

“Cũng không đúng nốt!”

Lúc này, cô không suy nghĩ thêm, trí tò mò lên đếnđỉnh điểm, cô ngồi dậy, tò mò nhìn gã, hỏi: “Thế nó có màu gì?”

Tôn Văn Tấn nhìn đôi mắt cô tròn xoe, long lanh đangchăm chú nhìn gã, gã lại muốn bật cười, cũng may cuối cùng kìm nén được, gãnhìn cô, nói: “Nào, lại đây, nếu em làm anh sung sướng, anh sẽ nói cho màbiết!” Dứt lời liền bật cười.

Lúc này, Đường Du mới biết mình bị mắc bẫy, cô tứcgiận thật, đùng đùng đứng dậy toan bỏ đi, nhưng Tôn Văn Tấn đã ôm chặt lại,không để cô đi. Đường Du càng cáu, cô giãy rất mạnh, gã bỗng thu cánh tay lại,cả người cô lọt thỏm trong lòng gã, giọng nói của gã trở nên nghiêm túc khácthường: “Tiểu Du, đợi em tốt nghiệp xong, chúng mình sẽ kết hôn nhé.”

Đường Du tạm ngưng mọi sự kháng cự, cô nhìn thấy mộtchiếc lá chầm chậm rơi xuống mặt hồ, từng làn sóng cứ lan ra lan ra, chiếc lánhẹ trôi trên mặt nước dập dềnh, tựa như giọng của gã vọng vào trái tim cô. Côcảm thấy mắt mình cay cay, trong tim như có luồng khí ấm áp chạy qua, có lẽngười phụ nữ nào nghe được câu nói này cũng thấy ấm lòng. Ai đó đã nói rằng, sựchân thành lớn nhất của người đàn ông với người phụ nữ thể hiện ra lúc anh tangỏ lời cầu hôn. Dẫu sao, trên thế giới này có biết bao đàn ông và đàn bà, đờingười khó đoán, ai cũng s bị tổn thương, sợ phải cho đi, nhưng gã lại chọn côlà người chia sẻ suốt cuộc đời, sự xúc động dâng trào trong lòng cô. Từ nhỏ đếnlớn, ngay cả bố mẹ ruột còn không đoái hoài gì, nhưng người đàn ông trước đây từngtuyên bố là sẽ sống độc thân này lại đang cầu hôn cô.

Cô lặng thinh, như chú mèo con tìm thấy chủ nhân củamình, ngoan ngoãn, lặng lẽ nằm gọn trong lòng gã, đầu tựa sát lồng ngực, nhẹđưa tay ra ôm chặt eo gã.

Tôn Văn Tấn đâu dễ dàng bỏ qua như thế, gã kéo nhẹ côra, nhìn chăm chú khuôn mặt cô, đôi mắt nheo nheo vờ như không vui: “Sao? Em cócần phải suy nghĩ thêm không?”

Đường Du đáp: “Sao bảo anh không định kết hôn?”

Gã bỗng nghiêm mặt nhìn cô, ánh mắt kiên định, giọngnghiêm túc: “Vì gặp được em, nên anh đã thay đổi.”

Khuôn mặt Đường Du chợt ửng đỏ, cảm giác ấm áp tronglòng, muốn bật cười, cô biết gã đang trêu mình nên không để gã đắc ý, cũngkhông dám nhìn gã, chỉ đẩy ra, nói: “Anh đúng thật đáng ghét!”

Cuối cùng Tôn Văn Tấn không trêu ghẹo cô thêm nữa, gãmỉm cười, dang tay ôm cô vào lòng, giọng chậm rãi: “Chúng mình cưới nhau, anhsẽ bán công ty và cổ phiếu. Nếu em muốn đi du học, anh sẽ đi cùng em, anh thíchbiển, mình có thể mua một căn hộ bên bờ biển Aegean, cuối tuần có thể đi lặn, mùađông có thể tắm nắng ở Địa Trung Hải hay đi trượt tuyết trên núi Aples…” vừanói gã như vừa sực nhớ ra điều gì, miệng như nhả ra từng chữ: “Anh còn phải muamột căn hộ ở Dương Sóc nữa, không ở thì có thể mở quán cà phê, nhỡ em lại bỏnhà đi lần nữa, anh còn biết chỗ mà tìm!”

Khuôn mặt Đường Du đỏ lựng, cảm giác ngọt ngào trànngập trong lòng.

Mới ở căn biệt thự trong nông trại có một ngày, TônVăn Tấn đã cảm thấy không thoải mái nên quyết định đón Đường Du về nhà, gã nóiở đây làm gì cũng không tiện. Đường Du đỏ mặt, tim đập rộn ràng vờ như khôngnghe thấy gã nói gì, chỉ chăm chú thu dọn hành lý. Chị Thang cũng đã về, saukhi từ biệt, cả hai chuẩn bị lái xe về.

Tôn Văn Tấn xếp xong hành lý, mở cửa ngồi vào sau taylái, vừa thắt xong dây an toàn mới phát hiện Đường Du ngồi ghế sau. Gã ngoáiđầu nhìn cô, mắt nheo nheo, giọng uy hiếp: “Sem ngồi xa thế? Sợ anh hôn à?”

Thang Dĩnh ở ngay bên ngoài xe, tính Đường Du vốn lãnhđạm, không quen tỏ ra thân mật trước mặt người khác, nhìn ánh mắt lém lỉnh củagã, cô không muốn gã được đắc ý. Cô ngồi ngay ngắn, ánh mắt khiêu khích, cáchcửa kính nên Thang Dĩnh không nghe thấy giọng cô, “Ngồi ở đây, anh sẽ không hônđược.”

“Ai bảo thế?” Dứt lời Tôn Văn Tấn liền tháo phăng dâyan toàn ra, chồm người ra ghế sau, hôn lên má cô, tiếng “chụt” vang lên đầy vẻđắc thắng, rồi gã đắc ý trở về chỗ của mình nhìn cô. Da mặt gã trắng, đôi mắtđen láy, sâu thẳm trong ánh mắt ấy ánh lên niềm vui đầy tinh quái, lông màynhếch lên mãn nguyện.

Lúc sực tỉnh lại, Đường Du mặt đỏ lựng, cô hốt hoảngnhìn ra bên ngoài, Thang Dĩnh đang mỉm cười nhìn họ trêu đùa.

Tôn Văn Tấn vẵn tỏ ra đắc ý, gã giống như đứa trẻ lầnđầu biết đến mùi vị chiến thắng, một chiến thắng đơn thuần nhất, nhưng niềm hânhoan lại không đơn giản. Gã đưa tay lên làm chữ “V”, dáng vẻ ấy khiến lòng côấm áp, ngọt lịm.

Sự gặp gỡ của hai người thật đúng ly kỳ, trải qua baonhiêu chuyện giờ mới được ở bên nhau, họ yêu cũng không giống những cặp tìnhnhân thông thường. Trước mặt phụ nữ, Tôn Văn Tấn luôn tỏ ra bất cần, họ chỉthấy gã là một công tử đào hoa, luôn nói những lời đường mật, có vô số thủ đoạnbỡn cợt, thích nhìn ngắm khuôn mặt phụ nữ thẹn thùng, e lệ, nhưng với Đường Dugã hoàn toàn khác. Lần ở Dương Châu, cô vẫn chưa mở rộng lòng mình, dù bên nhaunhưng chưa hề dám nghĩ đến chuyện tương lai, lúc ấy quan hệ giữa họ giống nhưtài khoản thấu chi, chắc chắn sẽ có một ngày phải trả hết. Giờ đây, giữa họ đãthật thoải mái, tự nhiên, cô cuối cùng cũng thấy an tâm. Sau chuyện cô bỏ đi,rồi làm phẫu thuật, Tôn Văn Tấn bây giờ đã yên tâm hoàn toàn, chỉ mong cô vuivẻ, hạnh phúc, cô có thể chắc chắn rằng gã đang yêu cô.

Đã là hạ tuần tháng Mười một, sắp đến kỳ thi cuối kỳ.Trước đây, Đường Du không biết bệnh tình của mình, viết bừa đơn xin bảo lưu mộtnăm. Giờ đã phẫu thuật xong, tình trạng hồi phục tương đối tốt nên cô khôngmuốn tốt nghiệp trễ một năm, cô định sẽ xin tham gia thi cuối kỳ như mọi người.Đường Du tìm gặp thầy hướng dẫn, thầy biết những chuyện xảy ra với cô mấy thángnay nên cũng thương tình, đồng ý giúp đỡ. Tuy nhiên, phòng giáo vụ lại cho rằngcác môn học của năm thứ ba phần lớn là chuyên ngành, cô đã bỏ mấy tháng, giờ đithi, chỉ e không qua được. Chi bằng cô làm đơn xin hoãn thiận dụng thời giancòn lại và kỳ nghỉ đông, ôn luyện cẩn thận để năm tới thi lại, như thế cũngkhông bị tốt nghiệp chậm một năm, sang năm có thể tiếp tục đi học như các sinhviên khác. Đó là cách giải quyết tốt nhất. Cô định tranh thủ một tháng còn lạiđi học bình thường rồi về nhà tự ôn thêm. Tôn Văn Tấn có thời gian thì đích thânđưa cô đến trường, còn không thì để cô đi taxi, nhưng sau khi về nhà, gã kiênquyết không cho phép cô học hành quá sức, dẫu sao cô cũng mới làm phẫu thuật.Ngày nào gã cũng ép cô uống rất nhiều thuốc bổ, cô uống nhiều đến nỗi chỉ muốnnôn.

Có điều gã cũng không thể ở bên cô mãi, trước đây cứnửa tháng gã lại đi thành phố SZ một lần, mỗi lần đi đều nhanh chóng quay về.Nhưng lần trước, sau khi trở về từ đó, gã thường xuyên đi thành phố SZ hơn, gầnnhư tuần nào cũng phải bay về đó ba ngày.

Đường Du hình như đã thích gắn chặt với gã, có lúckhông nỡ để gã đi, lúc tiễn, cô vô tình hỏi: “Em nghe nói công ty anh ở thànhphố SZ đã có cô Châu thay anh quản lý phải không?”

Gã bỗng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạ lùng nhìn cô rấtlâu, cảm xúc phức tạp, vừa thấy vui vui lại vừa thấy miễn cưỡng: “Có chuyện gìkhông?” Trước đây cô chưa bao giờ hỏi han công việc lẫn các mỗi quan hệ trongviệc kinh doanh của gã, nghĩ một lát, gã nói: “Gần đây, công ty có nhiều việcnên hơi bận.”

Cô chột dạ, nhưng vẫn không kìm được, liền hỏi gã: “Côấy có phải rất xinh đẹp không?”

Tôn Văn Tấn sững người, rồi lập tức hiểu ra vấn đề,trên môi nở một nụ cười lém lỉnh: “Cô ấy xinh, xinh hơn em nhiều,” nói rồi, gãlại gần cô, “Sao, em ghen à?”

Ánh mắt Đường Du lẩn tránh.

Tôn Văn Tấn không giấu được niềm vui, gã véo nhẹ mácô, nói: “Chỉ tiếc là cô ấy nghe nói anh sắp đi làm ngư dân ở biển Aegean vớibà xã, nên đang làm đơn xin thôi việc, muốn anh tìm người thay thế trong vòngba tháng. Bỗng nhiên mất đi người trợ thủ đắc lực nên anh mới phải bận rộn thếnày. Nếu không xử lý tốt việc ở công ty thì anh lấy gì nuôi em?”

Mặt Đường Du đỏ gay xuống tận cổ.

Tôn Văn Tấn mới đi được một ngày thì Đường Du bị ốm.Khi gã gọi điện về, chị giúp việc cho biết Đường Du bị sốt. Hóa ra do gã khôngcó nhà, không ai quản nên cô đã học quá sức, không quản mệt mỏi, đọc sách nhiềuhơn mọi ngày vài tiếng đồng hồ, kết quả là tối bị cảm lạnh, lên cơn sốt cao.Lúc xuất viện, bác sĩ dặn cô mới phẫu thuật nên rất dễ bị viêm nhiễm, sốt vàcảm đều có thể ảnh hưởng đến tính mạng, ngộ nhỡ tình trạng này có xảy ra, phảinhập viện ngay. Tôn Văn Tấn lập tức gọi điện đến sân bay, do quá muộn nên khôngcòn chuyến bay về thành phố B, gã chỉ còn cách gọi điện nhờ Trần Thích. ĐườngDu một mực không chịu nhập viện, cô nói sức khỏe của mình đã khá lên nhiều,không nghiêm trọng như bác sĩ nói. Vì vợ Trần Thích sắp đến ngày sinh, nên anhta không thể ở lại quá lâu, cô không muốn đến bệnh viện, anh chỉ còn cách nhờchị giúp việc chăm sóc. Cũng may là đến hôm sau, khi Tôn Văn Tấn gọi điện vềthì Đường Du đã hạ sốt, nhưng gã vẫn bay về thành phố B.

Thấy cô nằm trên giường, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắtrụt rè nhìn gã, những lời định trách móc cô bỗng biến thành lòng thương xót,không kìm được, gã ôm chặt cô vào lòng, may là cô không sao cả. Kìm nén mãi,cuối cùng gã cũng trách nhẹ: “Em thế này, anh làm sao có thể yên tâm được? Khókhăn lắm mới có được em, em có biết lúc em nằm trên bàn mổ anh đã lo lắng thếnào không, em có biết là sức khỏe của em suy nhược thế nào không, em không biếtlà quá trình hồi phục quan trọng thế nào đối với sức khỏe sau này sao, em vốnkhông được khỏe…”

Đường Du lặng thinh trong lòng gã.

Gã đột nhiên thấy lo lắng, kéo nhẹ cô ra nhìn: “Emđừng để mọi công sức của anh trở thành công cốc nhé.”

Đường Du sụt sịt, gật gật đầu, lặng lẽ ôm chặt gã. TônVăn Tấn vốn bất cần mà sao những lời nói này lại khiến trái tim cô mềm yếu đếnthế.