Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 10: Cùng nắm tay vượt qua khó khăn



Cô gái này lúc nào cũng lạnh như băng,mạnh mẽ, lãnh đạm, vô tình, nhưng tại sao, dù nhìn ở khía cạnh nào, gã cũng chỉnhớ đến mỗi vẻ đau khổ, bất lực của cô? Còn nhớ như in, mỗi lần nhìn thấy dángvẻ ấy, trong lòng gã lại tựa như có gì đó đang khe khẽ lung lay.

Đêm đến, Đường Du cứ trở mình trên giường, không saongủ được, lòng dạ rối bời. Cảm giác đó đã không xuất hiện từ rất lâu rồi, giốngnhư ngày nhỏ, cha không quan tâm, người cậu thì di cư đi nước ngoài, lúc ấy côcó cảm giác mình bị bỏ rơi. Cô bơ vơ, sợ hãi, dù giờ đây đã trưởng thành, nhưngcảm giác khủng khiếp đó vẫn khiến cô run rẩy, cả đời này cũng chẳng hề muốntrải nghiệm lại.

Năm nay, Đường Du mới vừa qua tuổi hai mươi, tuổithanh xuân đẹp như hoa, dung mạo cũng tươi tắn như hoa, các cô gái ở lứa tuổinày đều khát khao một tình yêu cháy bỏng, pha chút mạo hiểm. Đến dung mạo bìnhthường như Tô Nhiêu, chưa từng có một người bạn trai trong suốt hai mươi nămtrời, đến khi gặp Tôn Văn Tấn bỗng như con thiêu thân, bỏ qua tất cả. Đường Duthì không như vậy. Tuổi thơ ấu bị đánh dấu chấm hết khi cô mới lên chín, thiếusự dạy bảo của cha, sự che chở của người thân, không có bạn bè bầu bạn, cả đờinày không muốn nhớ lại dù chỉ trong giây phút quãng thời gian ấy, mười nămtrưởng thành đẹp nhất trong đời người lại là những năm tháng cô nếm trải buồnđau nhân thế. Con gái ở lứa tuổi hai mươi đều ngây ngô, còn cô lại giống mộtngười phụ nữ trung niên ba mươi tuổi mang trái tim tang thương, nhạy cảm nhưnghết sức dè dặt. Cô không khao khát tình yêu, càng không mong muốn một tình yêumạo hiểm. Cô đã trải qua cuộc sống phức tạp, nếm trải sự lạnh lùng của nhânthế, từ chối tất cả các chàng trai theo đuổi, cuối cùng lại bằng lòng yêu LâmKhai. Cô không yêu nhưng lại từng nghĩ sẽ sống với anh đến đầu bạc răng long,tất cả chỉ vì cô luôn thấy bất an, quá khao khát một cuộc sống bình dị, nhữngđiều thiếu thốn trong tuổi thơ, cô muốn bù đắp lại sau khi đã thành niên. Côchưa bao giờ dám ao ước quá nhiều, nhưng câu nói của Tôn Văn Tấn đã nhắm trúngđiểm yếu nhất trong trái tim cô. Giờ cô đang trằn trọc, không cách nào từ chốinhưng lại sợ cảm giác hy sinh tất cả để yêu một người, vậy thì quá mạo hiểm, cônghĩ đến Tô Nhiêu, nghĩ đến Chu Nhiễm, nghĩ đến cả người mẹ đã tự sát của mình.Đường Du không sao ngủ được, đành ngồi dậy, sợ lại nghĩ lung tung nên cô đànhdành tâm trí học bài. Thời gian gần đây đúng là nhiều biến động, vì bệnh củacha mà cô bị lỡ kỳ thi. Giờ đã là trung tuần tháng Sáu, sắp đến thi cuối kỳ.Thoắt cái, cuộc sống sinh viên đã trôi qua một nửa.

Đường Du cầm sách, đọc được một lúc thì trời sáng, lạimột đêm mất ngủ. Cô chuẩn bị đi đánhrăng, rửa mặt, vừa đứng dậy bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập nhanh,toàn thân túa mồ hôi, đành phải dựa người vào ghế, nhắm mắt lại đợi cơn choángqua đi. Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, thấy người ướt đầm đìa, cảm giác mệt lả nhưvừa qua cơn bệnh nặng, cô muốn thay quần áo, chân cứ nhẹ bẫng, nhưng rồi rốtcuộc vẫn còn đủ sức bước đi.

Sáng hôm nay cô có hai tiết, buổi chiều thi triết học.Ngồi trong giảng đường, Đường Du vẫn thấy hơi chóng mặt, nghĩ đến cơn choángváng sáng nay, cô bắt đầu ân hận vì tối qua đã thức thâu đêm, có thể gần đâyxảy ra nhiều chuyện, cô nhận thấy sức khỏe của mình ngày càng kém. Thầy giáođang giảng bài, Đường Du cố tập trung nghe, nhưng đầu óc vẫn không ổn lắm. Bấtchợt thầy giáo gọi cô trả lời câu hỏi, cô loạng choạng đứng lên, bỗng có gì đóxộc lên từ cuống họng, vừa mở miệng ra thì ngửi thấy mùi tanh tanh, cô vội lấytay che theo bản năng, không ngờ lại ho ra một búng máu, rồi lại ho tiếp mấybúng máu nữa.

Cả giảng đường nhốn nháo, thầy giáo vội đi xuống, cácsinh viên khác đều đứng cả dậy, mấy cán bộ khác quây lại. Lớp trưởng vội đỡ lấyĐương Du, thầy giáo trông sắc mặt nhợt nhạt của cô, hỏi: “Em sao

Đường Du chỉ lắc lắc đầu, không nói thành lời, vị tanhtanh ấm ấm trong cổ họng khiến cô buồn nôn.

“Mau gọi xe cấp cứu, mau lên.” Thầy giáo hốt hoảng,vừa sai bảo, vừa cho người đi gọi thầy hướng dẫn.

Cuối cùng thầy hướng dẫn lái xe của mình đưa Đường Duđi bệnh viện, lớp trưởng cũng đi cùng.

Đến bệnh viện, Đường Du nói với bác sĩ triệu chứng củamình, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Hiện tượng khạc ra máu này là do làm việcquá sức, các cô gái trẻ bây giờ cần chú ý tới sức khỏe nhiều hơn.”

Bác sĩ không kê đơn thuốc, chỉ nói là do quá mệt mỏi,không cần chữa trị, cũng không cần uống thuốc, nên chú ý tập luyện và nghỉngơi, rồi sẽ tự khỏi.

Mặc dù bác sĩ nói như vậy, nhưng thầy hướng dẫn khôngyên tâm lắm, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Đường Du, thấy thầy quyết bảo Đường Duphải truyền nước, bác sĩ liền truyền cho cô ấy mấy lọ dịch dinh dưỡng. Loángcái đã đến buổi trưa, thầy hướng dẫn phải quay về trường, bèn bảo lớp trưởng ởlại chăm sóc bạn, Đường Du sực nhớ là chiều nay thi môn triết học nên nói:“Thầy và bạn cứ về trước, em không sao, bác sĩ cũng nói không vấn đề gì nghiêmtrọng, lát nữa em sẽ tự về trường. Hơn nữa chiều nay còn phải thi môn triếthọc, đừng vì em mà nhỡ mất việc.”

Lớp trưởng nói: “Gì chứ môn triết học thi hay khôngcũng chẳng sao, sau này thầy hướng dẫn nói với thầy giáo vụ một câu, hai đứamình cùng xin thi lại là được.”

Thi lại so với thi chính thức dù sao vẫn phiền hà, hơnnữa, lúc này Đường Du nhớ đến Tô Nhiêu, nên nói: “Cậu cứ về đi, mình thực sựkhông sao, giờ thấy khỏe hơn nhiều rồi, nếu không, mình cũng chẳng truyền dịchnữa.”

“Ấy, đừng, đừng, thôi được, mình về trước vậy, thế cậucó người thân nào trong thành phố B không? Bạn bè cũng được, gọi điện để họ đếnchăm sóc, nếu không, mình cũng chẳng yên tâm.”

Đã bắt đầu truyền dịch, Đường Du muốn thôi cũng khôngphải dễ, cô chỉ không muốn vì mình mà làm nhỡ bài thi của lớp trưởng. Cô khôngthích mang ơn người khác, điều nà khiến cô nhớ đến Tô Nhiêu, do vậy, cô gật đầunói có bạn trong thành phố này, lớp trưởng chưa gặp được người bạn đó thì nhấtquyết không về trường, cô đành phải gọi điện thoại cho Tôn Văn Tấn.

Lớp trưởng không ngờ nổi bạn của Đường Du lại là ngườiđàn ông như Tôn Văn Tấn, cô gần như không dám nhìn thẳng vào anh ta khi nói,nghe kể lại xong, Tôn Văn Tấn hơi nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Đường Du. Mặtcô đỏ lên, hàng lông hơi mi rũ xuống, “Bác sĩ bảo không vấn đề gì nghiêm trọng,chỉ là do quá mệt mỏi.”

Tôn Văn Tấn chau mày nhìn ánh mắt của Đường Du, khiếnlớp trưởng hồn bay phách lạc, cô ngơ ngác nhìn, phản xạ tự nhiên khiến cô muốnchuyển sự chú ý, nên nói chêm vào: “Sao lại không nghiêm trọng, bạn ấy còn hocả máu trên lớp nữa.”

Tôn Văn Tấn nhìn lớp trưởng gật đầu, đi về phía ĐườngDu, không nói năng gì, chỉ nắm lấy bàn tay đang để bên ngoài của cô rồi ngồixuống, hành động vô thức ấy khiến trái tim lớp trưởng cũng thấy rung rinh, côbiết ý liền lui ra ngoài.

Thực ra, Đường Du chưa nghĩ tới sẽ đối diện với TônVăn Tấn như thế nào, phòng bệnh chỉ có hai người, cô có chút gượng gạo, khôngrút tay ra mà cứ để gã nắm lấy. Người bệnh vốn vô cùng yếu đuối, bao nhiêu nămchỉ có một mình, cô có thấy sao đâu, giờ bỗng có thêm một người ngồi bên cạnh,trong không gian yên ắng, cô ngửi thấy mùi cơ thể gã, tay cô đang được gã nắmchặt, bỗng cảm thấy mình cũng có người thương xót. Cảm xúc này rất nhạy cảm, nókhiến cô vừa xót xa lại vừa thấy yếu đuối, pha lẫn nỗi tủi thân đến tột cùng,cảm giác ấy âm ấm, ram ráp khiến cô muốn khóc.

Cả đêm hôm trước đã không ngủ, giờ có Tôn Văn Tấn ởbên cạnh, cô không biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Cô mơ mơ màng màngnghe giọng Tôn Văn Tấn đang gọi, ngơ ngác mở mắt ra nghe Tôn Văn Tấn nói: “Emtruyền xong rồi, giờ chúng ta về thôi.”

Đường Du mới tỉnh ngủ, mặt vẫn đang đỏ bừng, nghĩ đếnviệc mình ngủ trước mặt Tôn Văn Tấn lâu như thế mà chẳng có cảm giác gì, mặt côdần nóng lên. Cô vội bật dậy, Tôn Văn Tấn đã làm xong mọi thủ tục xuất viện.

Lúc này, người tan ca trong bệnh viện đông, người nhàra về cũng nhiều, Đường Du và Tôn Văn Tấn vừa vào đến thang máy đã bị một đámngười chen đẩy vào tận trong cùng, một tay Tôn Văn Tấn che chở cho cô. Khi bịdồn vào trong góc, gã nhẹ nhàng nắm tay cô. Tay Đường Du nóng ran trong lòngbàn tay gã.

Sau khi dìu Đường Du lên ghế lái phụ, gã cũng ngồi sautay lái. Biết gã cũng sẽ nói lời gì đó, cô vội cướp lời: “Đưa em về trườngnhé!” như thể sợ điều gã nói sẽ khác.

Tôn Văn Tấn đang buông lỏng cần thắng, tay bỗng chữnglại, gã ngoảnh sang nhìn cô, “Về chỗ anh, bạn em nói hôm nay em nôn ra máu trênlớp, trông em thế này…”

“Không cần đâu, em phải về trường, em…” Cô vẫn muốntìm một cớ gì đó, nhưng nhìn ánh mắt gã, cô lại không cất lên lời, chỉ cúi đầu.

Tôn Văn Tấn nhìn vẻ mặt vừa phức tạp vừa buồn buồn củacô, gã nói: “Em không thể ngoan ngoãn nghe anh sao? Đừng khiến anh thêm lolắng.” vừa nói vừa hạ mạnh cần thắng xuống, nghĩ đến dáng vẻ của cô buổi tốihôm trước trong căn biệt thự thành phố N, gã cười nói, “Em yên tâm, sẽ không cóvấn đề gì đâu, chỉ là anh lo cho em.”

Câu này khiến Đường Du không biết nói gì hơn.

Tôn Văn Tấn sắp xếp phòng cho Đường Du xong, cô đitắm, chỗ gã không có đồ ngủ nữ, gã đành phải tìm đồ của mình. Lúc đưa cho cô,không khí gượng gạo, râm ran như có lửa đốt, cả hai đều không nói gì.

Đường Du tắm xong bước ra, ti vi trong phòng kháchđang bật, nhưng Tôn Văn Tấn không ở đó. Đường Du chẳng mấy khi xem truyền hình,không phân biệt đang là kênh nào, chỉ thấy âm thanh rất ầm ĩ, cô thấy yên tâmphần nào. Ngồi trên ghế sofa, toan bắt đầu lau tóc, chiếc khăn bông trong taybỗng bị ai đó lấy đi. Tôn Văn Tấn cẩn thận giúp cô lau, hơi thở của gã phủ khắpđỉnh đầu, ngón tay liên tục lướt qua tai và cổ cô, mang theo sự dịu dàng, thôráp rất đàn ông. Trái tim Đường Du chợt nhói lên và trở nên mềm nhũn hơn baogiờ hết. Cô bần thần, nghe những âm thanh vang ra từ chiếc ti vi, ngửi mùihương thoảng thoảng của sữa tắm, cảm giác thực thực hư hư.

Tôn Văn Tấn vừa giúp cô lau tóc, vừa hỏi: “Chúng mìnhvẫn chưa ăn tối, em muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay gọi người giúp việc đến nấu?”

Biết gã đã quen gọi người giúp việc theo giờ, nhưnglúc này cô chẳng dám cất tiếng, sợ gã nghe thấy tiếng nấc nghẹn.

Thấy cô không đáp, gã tiếp: “Ra ngoài ăn nhé.”

Ăn xong, Tôn Văn Tấn nhắc cô đi ngủ sớm, còn gã thì đitắm.

Buổi tối, Tôn Văn Tấn nằm trên giường hút thuốc, cảmgiác như trong mơ. Mặc dù sắc mặt luôn điềm nhiên, nhưng trong lòng gã lại đangrung động. Trong đầu gã tràn ngập hình ảnh của Đường Du: vẻ hốt hoảng của côtrong bể bơi khi bám chặt cánh tay gã, vẻ hoang mang khi cầu cạnh khắp nơi cứugiúp Lâm Khai, vẻ kiên định khi đối diện với sự buông thả của cậu ta trong hộpđêm Loạn thế giai nhân, rồi cả cái vẻ đau đớn như tan cả cõi lòng khi bị TôNhiêu đẩy ngã xuống cầu thang… Cô gái này lúc nào cũng lạnh như băng, mạnh mẽ,lãnh đạm, vô tình, nhưng tại sao, dù nhìn ở khía cạnh nào, gã cũng chỉ nhớ đếnmỗi vẻ đau khổ, bất lực của cô? Còn nhớ như in, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy, tronglòng gã lại tựa như có gì đó đang khe khẽ lung lay.

Gã lại nhớ đến lời của văn phòng thám tử lần trước,trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, tựa như nước thủytriều đang chầm chậm tràn qua tim, khiến gã khó chịu, suốt đêm ngồi trên giườngkhông ngủ. Gã đang bần thần thì nghe tiếng Đường Du hét lên, gã vội vàng chạyqua.

Phòng của Đường Du không khóa, gã cũng chẳng để ý đếnphép lịch sự vội đẩy cửa xông vào. Bật đèn, thấy Đương Du đã tỉnh, đang ngồidựa vào đầu gường, mắt mở to. Tôn Văn Tấn thấy xót xa trong lòng, gã đến bên,ôm cô vào lòng vỗ về, “Em gặp ác mộng phải không?”

Cơn ác mộng này đã đeo đuổi Đường Du mười mấy năm nay,kể từ khi cô con gái của mẹ kế bị ngã xuống sông, sau mỗi lần giật mình tỉnhgiấc, cô không sao ngủ tiếp được, chưa bao giờ cô kể cho ai nghe về cơn ác mộngnày. Lúc này, gã nhẹ nhàng ôm cô, cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ dịu dàng của gã khigiúp cô lau tóc, cô tựa đầu vào ngực gã, khẽ nói: “Em mơ thấy mình ngã xuốngsông, năm chín tuổi em đã từng ngã xuống sông nên sau này thường mơ thấy ácmộng.”

Tôn Văn Tấn cúi đầu nhìn, lòng đầy thương cảm. Cô gáinày là thế, dường như cô đã trưởng thành bằng những tàn khốc, bằng những phươngthức gã không muốn nhìn thấy nhất. Cô run rẩy trong vòng tay gã, gã nhẹ nâng cằmcô lên hôn khẽ.

Đường Du vẫn run rẩy, không biết là do sợ hãi hay cảmđộng, cảm giác hơi thở ấm áp của gã ngày càng một gần hơn. Ban đầu, Tôn Văn Tấnchỉ khẽ hôn, một tay nâng cổ cô, dần dần không nhẫn nại được, lưỡi liên tụclướt qua răng và lỡi của cô, hôn cô như để dần thích ứng. Đường Du không hềphản kháng, như bị ma làm, cô giơ tay víu chặt cổ gã, nhẹ nhàng liếm láp môi vàlưỡi đối phương, e dè, cẩn thận đáp lại. Toàn thân Tôn Văn Tấn run lên, như thểcó luồng điện chạy qua, bỗng nhiên dục vọng dâng trào, nụ hôn dần trở nên gấpgáp, cô thở hổn hển, mặc gã chiếm đoạt. Tay gã di chuyển dần xuống phía dưới,chạm vào trong cơ thể rồi sờ soạng khắp tấm lưng trần nhẵn mịn của cô. Tay gãtrong người cô nóng ran như có lửa, cơ thể cô hoàn toàn tê liệt. Bỗng nhiên,Tôn Văn Tấn dừng lại, chỉnh lại quần áo cho cô rồi ôm siết cô vào lòng. ĐườngDu chưa ra khỏi cơn hứng tình, thở hổn hển trong lòng Tôn Văn Tấn. Gã ôm chặt,cằm chạm vào đầu cô, thở mạnh, suýt chút nữa lại không kiềm chế được.

Đường Du như kiệt sức, để mặc gã ôm siết, gã hổn hểnnói: “Xin lỗi em.”

Cơ thể Đường Du vẫn nóng bừng, cơn hứng tình được gãnhen nhóm không tìm được lối ra, cô cắn ngón tay mình. Toàn thân Tôn Văn Tấncũng nóng lên, gã buông cô ra, nói: “Em nghỉ đi, đừng nghĩ linh tinh, anh ở bênngoài.”

Dứt lời, Tôn Văn Tấn liền tiến về phía cánh cửa, chưara đến nơi thì cánh tay đã bị kéo lại, gã ngoái đầu nhìn. Đường Du đang kéo tayáo gã, đôi mắt cô mở to tròn, long lanh nhìn, trông cô giống hệt một đứa trẻngây ngô nhưng trong đôi mắt ấy lại phảng phất sự sợ hãi. Trái tim Tôn Văn Tấnnhói buốt tựa như vừa bị vật gì đó đâm mạnh khiến gã chẳng lỡ rời bước.

Gã ngây người nhìn cô, không biết cô nghĩ đến điều gìmà bỗng nhiên buông tay rồi rụt lại, cặp lông mi cụp xuống. Cảm xúc trong lòngTôn Văn Tấn bỗng cuồn cuộn dâng trào, gã ngồi xuống mép giường, nâng cằm côlên, tiếp tục hôn. Lần này, nụ hôn của gã vô cùng mãnh liệt, những gì xảy rasau đó đều không nằm trong sự kiểm soát lý trí của họ.

Đường Du không chịu nổi, đành nhắm mắt lại, tay bámvào lưng gã, rên khe khẽ, cơn khoái cảm dồn dập như nước thủy triều cuốn phăngtất cả khiến cô căng cứng người. Toàn thân khẽ run rẩy, lớp mồ hôi lấm tấmthoát ra từ lỗ chân lông, không biết là muốn khóc hay muốn hét nữa. Cuối cùng,khi không thể chịu đựng được hơn, cô buông bả vai gã ra, tay tóm về phía mépgiường, nhưng quờ quạng mãi mà chẳng tóm được vật gì. Bỗng nhiên, hai tay TônVăn Tấn nắm chặt bàn tay cô, những ngón tay đan vào nhau, rồi lại dịu dàng hôncô, nụ hôn tinh tế, tỉ mỉ khiến cô ngộp thở.

Không biết bao lâu sau cả hai mới ngủ, khi Tôn Văn Tấntỉnh giấc, Đường Du đã không còn ở đó. út di động gọi, một giây, hai giây, bagiây… Gã vừa đợi Đường Du nghe điện thoại, vừa sờ chiếc chăn vẫn còn nguyên hơiấm, rốt cuộc Đường Du cũng nghe máy.

“A lô.”

“Tan học có cần anh đi đón em không?” Gã hỏi luôn.

Đường Du không đáp, nhưng có thể nghe thấy âm thanhhỗn loạn trong điện thoại, “Em đang ở trên tàu điện ngầm à?”

“Vâng.” Cuối cùng cô khẽ đáp.

“Buổi chiều anh qua đón nhé?”

Cô không đáp, giọng gã thật dịu dàng: “Em học đi, trênđường cẩn thận, nhớ phải ăn sáng đấy.”

Suốt tiết học cuối cùng của buổi chiều, Đường Du khôngbiết có nên đợi Tôn Văn Tấn đến đón không, lòng bồn chồn mà thời gian cứ trôiđi. Tiếng chuông báo hết giờ, các sinh viên lần lượt ra khỏi giảng đường, cô làngười cuối cùng ra khỏi đó, mỗi bước đi đều mang nặng tâm trạng. Cô giáo nghĩcô không hiểu bài nên gọi cô lại, họ cùng nhau đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi đại sảnh tầng một thì nghe thấy tiếng rấtnhiều sinh viên đang chụm đầu bàn tán, “Ồ, xe của ai thế nhỉ? Hoành tráng thật,lại còn đỗ ở cổng chính khu giảng đường nữa chứ.”

Đường Du ngẩng đầu nhìn, đúng là dáng vẻ ngang tàn củaTôn Văn Tấn, gã lại lái xe vào tận khu giảng đường. Cô vội vã chào cô giáo, rồibước về phía Tôn Văn Tấn.

Nhìn thấy cô, Tôn Văn Tấn cười, xuống mở cửa xe, sauđó gã ngồi vào ghế tay lái, rất tự nhiên kéo tay cô đặt lên đầu gối mình, rồinhìn cô khẽ mỉm cười. Đây là khu giảng đường, lúc này một nhóm người đang nhòmngó vào trong xe, cô không dám phản kháng gì, chỉ khẽ nói: “Chúng ta đi nhanhthôi.”

Họ đã bên nhau như thế. Một khoảng thời gian sau,Đường Du chuyển đến chỗ Tôn Văn Tấn, cô không muốn gã đến đón mà mỗi ngày đềuđi tàu điện ngầm về, căn phòng cô thuê bên ngoài trường vẫn nộp tiền hàngtháng. Vấn đề nhạy cảm nhất chính là tiền, Đường Du chưa từng xin tiền gã. Thậmchí trước đây xảy ra chuyện bản hợp đồng cô dịchTôn Văn Tấn nên sau này khinhận tài liệu dịch, cô cố ý đổi công tác khác, vì vậy mà cô phải tìm tài liệu,dịch viết, thường xuyên bận đến tận khuya. Tôn Văn Tấn biết những điều này, rấtthương Đường Du nhưng cũng không dám nói gì, càng không dám nhắc đến chuyện nhàthuê và học phí, thậm chí không dám mua cả đồ cho cô. Cả hai đều dè dặt, cẩnthận, tôn trọng nguyên tắc riêng của nhau.

Ưu điểm của Đường Du là, cô không để ý đến quá khứ củaTôn Văn Tấn, lại càng không quan tâm đến tương lai của hai người. Hoàn toànkhông giống với Chu Nhiễm hay Tô Nhiêu, nhưng chính điều này khiến gã thấy đaulòng, và càng thêm cẩn trọng. Gã luôn băn khoăn cảnh ngộ nào khiến một cô gáivừa mới bước qua tuổi hai mươi lại có trái tim lãnh đạm đến vậy, lãnh đạm đếnnỗi khiến gã thấy đau lòng. Ý nghĩ này thường làm gã bừng tỉnh giữa đêm khuya,mỗi lần như vậy, gã lại ôm thật chặt cô vào lòng như thể sợ cô tuột khỏi vòngtay.

Đầu tháng bảy, trường cho nghỉ hè, việc kinh doanh củaTrần Thích ở châu Phi gặp trục trặc, Tôn Văn Tấn phải qua bên đó một tuần. Hômtrở về thành phố B, Thẩm Tử Tịnh bụng mang dạ chửa tự lái xe đi đón khiến TrầnThích sợ hết hồn, luôn miệng trách. Thẩm Tử Tịnh cười nói: “Đây chẳng phải làchút thể hiện thành ý của em sao? Anh Văn Tấn giúp chúng mình chuyện lớn nhưvậy, đã bận bịu cả tuần ở châu Phi. À, đúng rồi, hôm nay em đã chuẩn bị rấtnhiều món ở nhà, mau lên xe trước đi, bọn em thưởng công anh hậu hĩ.”

Trần Thích đặt hành lý vào cốp xe, nói: “Tử Tịnh, thôidừng dọa anh nữa, để anh lái, Văn Tấn, mau lên xe đi, bà xã mình mấy trăm nămnay không nấu ăn rồi, cậu đúng là có phúc đấy.” Anh ta vừa nói vừa đỡ lấy hànhlý từ tay Tôn Văn Tấn.

Tôn Văn Tấn cười nói: “Hôm nay mình bận chút việckhông đến chỗ cậu được.”

“Ồ, làm mất mặt bạn bè quá, vừa mới từ máy bay xuốngthì bận việc gì cơ chứ, hay là người đẹp đang đợi ở nhà?”

Thẩm Tử Tịnh cũng cười, “Văn Tấn, nếu thật sự vừa ýrồi thì giới thiệu để mọi người biết mặt, đừng có giấu giếm khiến con gái nhàngười ta tủi thân. Hơn nữa, anh cũng đâu còn trẻ, nên nghiêm túc xem xét vấn đềnày rồi.”

Trước sự trêu chọc đầy hàm ý của Trần Thích và lời nóiân cần của Thẩm Tử Tịnh, Tôn Văn Tấn tỏ ra hơi ngượng ngùng. Gã sờ sờ mũi, mặthơi ửng đỏ, “Được rồi, vợ chồng cậu về trước đi, mình bắt xe về.”

Cuối cùng, Trần Thích vẫn tự mình lái xe đưa Tôn VănTấn về nhà trước, rồi mới cùng vợ về, xe dừng lại ngay dưới bên dưới tòa biệt thựcủa Tôn Văn Tấn.

Tôn Văn Tấn mở cửa xe, vòng ra cốp lấy hành lý, khôngngờ Trần Thích cũng theo sau, hỏi nhỏ: “Có phải là cô Đường Du đấy không?”

Tôn Văn Tấn hơi sững người.

Trần Thích cố hạ thấp giọng, nói: “Trong thời gian cậugiải quyết công việc ở châu Phi, mình đã đoán được, có phải cô ấy đang đợi ởnhà không? Một hôm Tử Quất đi uống rượu, say xỉn bị Tử Tịnh mắng một trận, nóvừa khóc vừa nói trông thấy cậu ở cùng một cô sinh viên của Học viện ngoại ngữ,khoa tiếng Pháp.”

Tôn Văn Tấn không nói gì.

Trần Thích đi vòng qua xe, không biết lôi ở đâu ra mộttúi tài liệu, bên trong là một xấp giấy tờ, đưa Văn Tấn nói. “Mình biết là côấy, đây là hợp đồng trước đây cô ấy dịch, mình không dùng tới.”

Tài liệu đều được niêm phong kỹ, chẳng cần mở ra TônVăn Tấn cũng đoán được nội dung, lúc Đường Dung nhận về, dịch xong đều niêmphong kỹ rồi mới gửi đi. Trần Thích nói: “Hợp đồng của bọn mình do bộ phận dịchthuật chuyên ngành của chính phủ phụ trách. Đường Du là do mình bảo Tử Tịnhtìm, mình biết từ lâu là cậu và cô ta có gì đó không bình thường. Cô gái này,cậu càng không đùa cợt được đâu.”

Chuyện gã và Chu Nhiễm trước đây, Trần Thích cũng đãtừng khuyên, nhưng lúc đó gã không nghe. Giờ đây, Trần Thích vẫn dùng giọngđiệu đó, gã thấy có chút không thích hợp, muốn phản bác lại gã và Đường Dukhông như Trần Thích nghĩ, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra được lý do nên đành imlặng.

Trần Thích như đoán trước được phản ứng của bạn nêncười châm chọc, “Mình chẳng biết nói gì hơn, giờ cậu cũng không còn trẻ, saophải khổ sở thế, trái tim cậu còn chinh chiến được mấy lần sóng gió nữa?”

Trên đường về, Thẩm Tú Tịnh tò mò. “Lúc nãy, anh nóigì với Văn Tấn mà khiến mặt mũi anh ta méo xệch thế?”

Trần Thích rầu rĩ nói: “Đang có người phụ nữ chờ cậuta ở nhà, chắc lần này là nghiêm túc.”

“Cô ta thế nào, nghiêm túc thì tốt chứ sao, bảo anh ấydẫn đến xem sao. Nếu cô gái ấy có vẻ ổn thì vợ chồng mình khuyên bảo Văn Tấn,đừng để lỡ nữa.”

“Chính là người mà lần trước Tử Quất nói đấy.”

“Là cô gái Tử Quất nói thì có gì không ổn chứ, chỉ cầnanh ấy nghiêm túc là được. Lần trước em trông dáng vẻ của Tử Quất thì có lẽnghiêm túc thật. Điệu bộ ban nãy của Văn Tấn chắc chắn không phải đóng kịch,anh sao thế, anh ta nghiêm túc thì có gì không tốt, anh lo lắng như vậy có phảicô gái kia có vấn đề gì không?”

“Em không hiểu đâu…” Trần Thích nắm chặt tay thành nắmđấm, nghĩ một lát rồi nói, “Em còn nhớ Chu Nhiễm chứ?”

“Là cái cô trông hơi giống với Đại Ảnh phải không?”

Trần Thích không đáp lời.

Thẩm Tử Tịnh còn nhớ Chu Nhiễm, chuyện của cô ta, côcũng không biết nhiều nên tò mò hỏi: “À, đúng rồi, anh vẫn chưa kể cho em saunày cô Chu Nhiễm ấy ra sao. Lúc đầu, chẳng phải Văn Tấn còn định kết hôn với côta đấy thôi, sao sau này lại nghe nói cô ấy làm ở hộp đêm nhỉ?”

“Ôi trời, cậu Văn Tấn này, cả đời cũng chẳng nhờ vả gìđược phụ nữ. Cậu ấy dự định sẽ kết hôn với cô gái đó, mua cả nhẫn cưới rồi, kếhoạch là sẽ đính hôn trước, đợi cô ta tốt nghiệp xong rồi cưới. Chu Nhiễm, emđã gặp rồi, bình thường vốn rất đa nghi, khiến Văn Tấn vô cùng mệt mỏi, độngmột tí là dọa chia tay, vì thế Văn Tấn định đính hôn trước để cô ta yên tâm.Nhưng chẳng hiểu sao, Chu Nhiễm lại biết chuyện của Tôn Đại Ảnh, Tôn Văn Tấncũng thừa nhận là có chuyện đó. Cô ta ngày càng tra khảo, lần này không dọachia tay nữa mà lợi dụng lúc Văn Tấn không có ở nhà liền lẻn vào phòng sách xéhết ảnh của Tôn Đại Ảnh. Không những thế còn rủ trai về nhà, rồi gọi điện choVăn Tấn chứng kiến. Em biết là chuyện của Tôn Đại Ảnh năm đó ảnh hưởng lớn đếncậu ấy thế nào. Chu Nhiễm đúng là không biết điều. Kết quả là hai người chiatay, Chu Nhiễm ngày nào cũng đến cầu xin Tôn Văn Tấn khiến cậu ta không vềthành phố B trong một thời gian dài. Sau đó, cô ta làm ở hộp đêm, giờ thì loạikhách nào cũng tiếp, không ai khuyên ngăn được, Tôn Văn Tấn năm lần bảy lượtcho tiền nhưng cô ta không nhận, Văn Tấn vì chuyện này mà hao tổn bao nhiêu làcông sức.”

“Em thật không ngờ Chu nhiễmlại lợi hại đến nỗi khiến Văn Tấn thê thảm như vậy.” Thẩm Tử Tịnh nghĩ mà thấysợ.

Trần Thích do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Cô gáiđang ở trong nhà Văn Tấn bây giờ, còn giống Tôn Đại Ảnh hơn cả Chu Nhiễm, nhìncó vẻ rất lạnh lùng, điềm đạm nhưng hoàn cảnh gia đình lại chẳng ra làm sao, elà còn luôn thấy bất an hơn cả Chu Nhiễm. Em còn nhớ lần trước anh bảo tìm giúpanh một cô phiên dịch tiếng Pháp không? Em còn hỏi sao dịch nhiều thế mà chẳngđể làm gì, chính là cô ta đấy. Cô ta làm việc ở hộp đêm kiếm tiền đóng học phí,mỗi tháng kiếm được hơn một nghìn tệ, có người cho nhiều tiền và nhận nuôi nhưngcô ta không đồng ý. Đợt đầu năm, Tôn Văn Tấn chẳng phải ngày nào cũng đến hộpđêm Loạn thế giai nhân đó sao, cậu ấy giúp được đến đâu thì đều đã giúp, nhưngkhông lộ diện, cũng không trực tiếp nói với hộp đêm khai trừ cô ta nên nhờ anhliên hệ với công ty dịch thuật tạo việc làm giúp đỡ. Đến bây giờ Văn Tấn cũngkhông dám đưa cô ta dù chỉ một đồng. Em cũng thấy dáng vẻ cậu ta khi nãy, khôngnghiêm túc thì còn được chứ nếu nghiêm túc thật, rồi sau này cô ta lại pháthiện ra điều gì thì cũng nguy, chỉ e kết thúc còn bi thảm hơn so với ChuNhiễm.”

Tôn Văn Tấn gõ cửa, một lúc sau Đường Du mới ra mở.Nhìn qua mắt thần gắn trên cửa cô thấy gã, hơi ngạc nhiên, vì gã bảo là sẽ ởchâu Phi trong nửa tháng, cô mở cửa, nói, “Sao anh về sớm vậy?”

Trong thời gian ở châu Phi, Tôn Văn Tấn luôn cố hếtsức để rút ngắn hành trình, vội vội vàng vàng trở về, chỉ vì muốn về sớm. Khôngngờ, gặp nhau rồi, gã lại chẳng biết nói gì, chỉ cười cười, “Xong việc là anhvề ngay.” Vừa nói, vừa đi vào nhà, đặt túi tài liệu đang cầm trên tay lên bàn,để va li sang một bên, nói: “Anh đi tắm cái đã.”

Đường Du biết gã là người sạch sẽ, vào phòng tắm rồi,Tôn Văn Tấn vẫn nghĩ về những lời Trần Thích nói lúc nãy, lại nghĩ Đường Duđang ở bên ngoài, lòng gã rối bời. Bấy giờ, gã nghe thấy Đường Du gõ gõ vàocánh cửa kính, “Em vẫn còn chút đồ để ở nhà trọ, giờ đi lấy.”

Không đợi gã phản ứng, cô nói xong liền đi ngay. Gã ởtrong phòng tắm nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng không kịp níu giữ, tắm xongbước ra, đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Ngồi trong phòng khách, gã cảm thấy uểoải, ở trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không ăn uống gì, vừa xuống máy baylà lập tức về đây luôn, nhưng sao cô lại thế. Trước đây, nhìn thấy cô dịch đếnnửa đêm cũng không dám giục, cô chuyển đến đây, nhà trọ không ở nữa nhưng vẫnthuê, gã cũng không dám can hệ.Thấy cô ngày nào cũng phải chen chúc trên tàuđiện ngầm, gã cũng không can thiệp gì, giờ cô lại đột nhiên bỏ đi, gã còn cóthể nói được gì? Tâm tư của cô sâu hút như biển, vô cùng tự tôn lại nhạy cảm,yếu đuối nên gã chẳng dám can thiệp vào.

Gã nghĩ mà thấy chán, liền đi đến tủ rượu lấy rượu,vừa uống vừa nghĩ những lời Trần Thích nói, cảm giác mọi thứ thật vô vị. Bỗngnhiên, gã đặt ly rượu xuống, cầm bộ chìa khóa trên bàn toan đi đâu đó, lúc nàytúi tài liệu đập vào mắt, gã sự nhớ là lúc nãy khi vào nhà đã tiện tay đặt trênbàn, chính là bản hợp đồng Đường Du dịch mà Trần Thích vừa mới đưa. Gã lo lắng,pha chút sợ hãi, hiểu lý do vì sao Đường Du bỏ đi. Gã nhớ lại giọng nói lạnhnhư băng của cô lúc nãy, chẳng có xưng hô, cũng chẳng đợi trả lời mà đi luôn.Gã giận bản thân mình, không kịp nghĩ ngợi gì liền gọi điện ngay. Cô khôngnghe, số máy cứ nhảy nhót trên màn hình điện thoại, một giây, hai giây… khôngcó phản ứng gì, cuối cùng mới vang lên câu trả lời tự động: “Thuê bao quý kháchvừa gọi không có tín hiệu trả lời, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Cô không nghe máy, gã tiếp tục gọi, mắt nhìn chằm chằmvào màn hình di động, gọi đến lần thứ ba cô mới nghe, “A lô, là anh ạ, hôm naycó lẽ em ở đây không về, muộn quá, không có tàu điện ngầm, một mình em. À, phảirồi, điện thoại em sắp hết pin, em dập máy đây.”

Dứt lời liền tắt điện thoại, gã không kịp nói câu nào,cô luôn luôn như thế với gã, chẳng có xưng hô, chưa từng hỏi han hay bày tỏthái độ. Gã cất di động, mở cửa bước xuống lầu. Gã muốn biết tại sao, vội vã từchâu Phi trở về, chỉ vì một túi tài liệu mà cô lỡ đối xử như thế.

Vừa mới uống rượu xong, gã cũng chẳng nghĩ là sau khiuống rượu là không được lái xe, vẫn đi như bay trên đường, may mà đêm khuya,lượng xe không nhiều. Đến trước khu trọ của Đường Du, gã gọi điện thoại cho cô,chỉ nói đúng một câu: “Anh ở ngoài cổng, mau ra mở cửa” rồi tắt máy.

Tôn Văn Tấn kiên nhẫn chờ đợi, gã biết trong khu còncó các sinh viên khác trọ, do vậy không ấn chuông cửa. Nhưng đợi rất lâu màĐường Du vẫn chưa ra.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của gã vang lên.LàĐường Du, “Em đi ngủ rồi, không ra mở cửa đâu, anh về đi.”

Lúc này, Tôn Văn Tấn không thể nhẫn nại thêm được nữa,gã cười lạnh lùng: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, em có mở cửa không, em nghĩ nếukhông mở thì anh không vào được sao?”

Đường Du do dự một lát, cuối cùng cũng ra mở, ánh đèntrong phòng khách đùng đục, cô cố nặn ra một nụ cười, bóng cô lờ mờ trong ánhsáng u ám. Nhưng gã không quan tâm, nụ cười miễn cưỡng của cô khiến gã càng tứctối. Cổng vừa đóng, gã kéo cô đi về phòng cô. Vào đến nơi, gã liền đóng cửalại, ấn cô dựa lưng vào tường, mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh ngồi trên máybay mười mấy tiếng đồng hồ từ châu Phi về đây, một ngụm nước cũng chưa kịpuống, em nói đi là đi, em giận dỗi thì giận dỗi, muốn không nghe điện thoại thìkhông nghe sao?”

Trong phòng không bật đèn, cửa vừa đóng lại thì chútánh sáng trong phòng khách cũng gần như tắt hẳn. Trong không gian tối đen chỉngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người gã, cô không dám nhìn gã, chỉ đẩy gã ra,“Không phải, em không giận dỗi, muộn rồi, không có tàu điện ngầm nên không vềnữa, chẳng phải đã nói là điện thoại của em sắp hết pin rồi sao?”

Tôn Văn Tấn tóm chặt vai cô, nghiến răng nói: “Được,bây giờ anh lái xe đến rồi, anh đón em về.”

Dứt lời, gã kéo tay cô ra mở cửa, lúc này Đường Du mớivùng vằng giật ra, “Đừng, muộn rồi, em không muốn về.”

Gã quay người, một tay rờ tìm công tắc bật đèn, ĐườngDu khẽ nói: “Đèn bị hỏng rồi, chủ nhà vẫn chưa gọi người đến thay.”

Tôn Văn Tấn sững người, gã tức đến nỗi bật ra tiếngcười nhạt, “Phòng không có đèn, vậy mà không muốn về chỗ anh, rốt cuộc là tạisao?”

Đường Du không đáp, cả hai im lặng. Một lát sau, TônVăn Tấn nhớ lại lời Trần Thích nói, “Cô gái này, không đùa cợt được đâu”, lònggã bỗng thấy xót xa. Cô quá nhạy cảm, tự tôn, vì sự bắt đầu tệ hại nhất kia màgiờ đây chỉ cần một biến cố nhỏ cũng khiến cô chạy trốn. Gã nhớ đến túi tàiliệu, cổ họng nghèn nghẹt, khô ráp, nói không thành tiếng, một lúc sau gã mớinói: “Tiểu Du, tình cảm anh dành cho em là nghiêm túc.”

Đường Du khẽ cười, nụ cười mang chút thê lương, bấtlực và tự giễu, “Đừng nói với em những lời như thế, với em, anh không cần phảivòng vo, tốn công tốn sức làm gì.”

Gã không nói gì, bất chợt ôm lấy cô. Cô run rẩy tronglòng gã, cái ôm rất chặt, như thể buông tay ra cô sẽ tuột mất và cũng như thểgã muốn xua tan sự sợ hãi và bất an trong lòng cô.

Trong bóng đêm mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽvà tiếng trái tim đang đập thình thịch của hai người, họ cứ ôm chặt nhau nhưthế. Mặt gã vùi vào tóc cô, giọng nghẹn ngào: “Túi tài liệu đó là Trần Thíchđưa, trước đây anh thực sự không biết.”

Nói xong, gã chờ đợi, nhưng Đường Du không nói gì, gãlo lắng buông cô ra mới phát hiện nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Gã đau đớnlau đi những giọt nước mắt rồi lại ôm chặt cô, nói khẽ khàng bên tai: “Tiểu Du,anh hứa sau này nhất định sẽ tốt với em.”

Cô không biết đã khóc trong lòng gã bao lâu, cuối cùngmệt quá, thiếp đi. Tôn Văn Tấn cẩn thận bế cô đặt lên giường, trong bóng tối,gã giặt chiếc khăn, lau mặt cho cô rồi mới ôm cô ngủ.

Sáng hôm sau, Đường Du tỉnh dậy trước, cô vốn dễ tỉnhgiấc. Tôn Văn Tấn vẫn đang ngủ, hai người ngủ trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, gãngủ trong tư thế không thoải mái, chân tay không duỗi ra được, nhưng vẫn ômchặt cô. Không muốn làm gã tỉnh giấc, nên phải khéo léo lắm cô mới ra được khỏigiường, vừa mới đánh răng rửa mặt xong, khi quay vào, gã cũng đã tỉnh dậy, thấycô đang cúi người lấy quần áo trong tủ, trên sàn nhà có một chiếc va li đang mởsẵn, trong đó có sách và một số đồ dùng hàng ngày, hình như cô đang thu dọnhành lý. Gã vẫn hơi mơ hồ, dù đây là phòng cô thuê, nhưng nhớ lại buổi tối hômqua, trong gã vẫn có dự cảm gì đó. Gã tóm khuỷu tay cô hỏi, “Em định đi đâu?”

“Hôm nay, em phải đi thành phố N với mấy người Pháp,đưa họ đi thăm vùng Giang Triết, hẹn từ rất lâu rồi.”

Thấy gã vẫn nhìn mà không nói gì, cô bổ sung thêm:“Nghĩ là anh ở châu Phi nửa tháng mới về nên em đồng ý với chị khóa trên, có lẽphải đi trong một tuần.”

Lúc này gã mới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Chỗ ở của Đường Du không có bàn chải, khăn mặt dựphòng, vì phòng cô trọ không có chỗ vệ sinh, tắm rửa riêng mà dùng công cộng.Cô đành đưa gã bộ mà cô chuẩn bị mang đi, nhưng rõ ràng có gì đó không tựnhiên. Tôn Văn Tấn lại tỏ ra rất thoải mái, trước khi ra phòng vệ sinh, cònhỏi, “Bàn chải của em đâu?”

Tôn Văn Tấn là người rất sạch sẽ, cô biết, nhưng gã đãhỏi vậy, cô đành lấy bàn chải của mình đưa ra. Gã cầm lấy rồi quay người ra cửađi về phía phòng vệ sinh. Khuôn mặt Đường Du ửng đỏ.

Tôn Văn Tấn đánh răng, rửa mặt xong, Đường Du cũng thudọn đồ đạc đâu vào đấy, gã giúp cô xách hành lý ra cổng, trước khi đi, gã hỏi,“Chủ nhà này có phải ở trên tầng hai không?”

Đường Du sững người, gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”

Tôn Văn Tấn giơ tay lên nhìn đồng hồ, kéo cô đi lênlầu, gõ cửa phòng chủ nhà, may mà chủ nhà cũng dậy sớm. Chủ nhà đương nhiênbiết Đường Du, nhưng không hiểu Tôn Văn Tấn là ai, bà ngơ ngác nhìn Đường Du.

“Là thế này, bạn gái cháu trước đây có thuê phòng củabác, sau này chúng cháu không thuê nữa, muốn trả lại phòng, đến để nói với bácmột tiếng.”

Bà chủ nhà quan sát thần sắc của Đường Du, cảnh giácnói: “Quý này sắp qua một tháng rồi, tiền phòng không trả lại được đâu.”

Tôn Văn Tấn khẽ cười, “Không được thì thôi ạ, cảm ơnbác.” Dứt lời liền quay sang Đường Du hỏi: “Em còn cần làm thủ tục gì nữakhông?”

Trước khi thuê phòng cô đã ký hợp đồng thuê, nhưngchưa nộp tiền đặt cọc, giờ đã vượt quá thời hạn thuê nửa năm rồi, nếu khôngthuê nữa, chỉ cần nói với chủ nhà một tiếng cũng phù hợp với nội dung quy địnhtrong hợp đồng. Đường Du lắc đầu, sao cô không nghĩ ra là Tôn Văn Tấn đưa côlên đây để trả phòng, tuy nhiên cô nói: “Em vẫn còn ít đồ trong phòng.”

“Đưa em ra sân bay xong, anh sẽ quay lại lấy giùm em.”

Đường Du nói với chủ nhà: “Phòng và đồ đạc lát nữa báccó cần kiểm tra không ạ, nhưng chìa khóa thì cháu không thể đưa đưa bác bâygiờ.”

Chủ nhà xua tay, “Thôi, thôi, cô là sinh viên, khôngcần kiểm tra đâu, chuyển xong đồ, buổi chiều mang chìa khóa lên đây cho bác,bác ở nhà cả ngày.”

Đường Du đến sân bay trước, chị khóa trên và mấy ngườiPháp đến sau. Chị khóa trên nhìn Tôn Văn Tấn, Đường Du có chút căng thẳng, côgiới thiệu gã sơ qua với mọi người, “Đây là bạn của em, đây là chị khóa trên.”

Tôn Văn Tấn lịch sự bắt tay, rồi chào hỏi mấy ngườiPháp. Nhân lúc làm thủ tục lên máy bay, chị khóa trên nhắc nhở Đường Du một sốviệc, vì trước đây, Đường Du chỉ dịch tài liệu, đây là lần đầu tiên đi cùngngười nước ngoài, nên không tránh khỏi lo lắng. Chị ta nói, “Đừng lo, em chỉcần phụ trách một số việc chính trong chuyến đi rồi dẫn họ về. Bên thành phố Nđã cử người đi cùng, là một giảng viên tiếng Pháp trường đại học N, chuyên dẫnkhách đi thời gian nghỉ hè, người này kinh nghiệm nhiều, có cô ấy hướng dẫn, emsẽ có cơ hội học hỏi nhiều trong suốt chuyến đi.”

Làm xong thủ tục lên máy bay, trước khi vào kiểm trahải quan, Đường Du tạm biệt Tôn Văn Tấn, mới đi được vài bước, gã bỗng giơ taykéo lại, dang rộng hai tay ôm chặt cô. Gã ôm rất chặt, khiến cô ngộp thở. Côthấy hơi kỳ lạ, nhưng không nói gì, ngoan ngoãn để gã ôm. Lúc gã buông tay,Đường Du mới sực nhớ đây là nơi kiểm tra an toàn, đông người qua lại, mấy ngườiPháp thì không nói làm gì, nghĩ đến chị khóa trên cũng ở đó, mặt cô đỏ ửng.

Cô đang thẹn thùng, vuốt vuốt tóc, không ngờ, gã bấtchợt hôn. Nụ hôn chứa đầy cảm xúc khiến cô không thể cưỡng lại. Cô cảm nhậnđược sự lưu luyến của gã. Một lát sau, gã buông tay, mắt cúi xuống nhìn cô,giọng nói ôn hòa mà kiên định, “Anh đợi em về.”

Đường Du không dám nhìn chị khóa trên, gật đầu, mặt đỏlựng, đi vào trong khu vực kiểm tra an toàn.