Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 1: Cuộc gặp đầu tiên



Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặpma giữa ban ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quámức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đềuthi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là gã.

Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trongtình huống như thế!

Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ĐườngDu quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ởđể đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phốban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ.

Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanhcon đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xekhông kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?”

“Không, tôi đến thăm bạn!”

“Haha, bạn cô giàu có thật đấy? Đây là khu người giàunổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chụctriệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nóixong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa.

Những tòa biệt thự nối tiếp cửa kính ô tô mỗi lúc mộtnhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi.

Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trongnhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Dukhông? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”

Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâurồi?”

“Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảoTôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớndẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng lớn đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêukhông đón được anh ấy chắc sẽ quay về nhanh thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.”

May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Duđến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xemngười đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được.Đường Du và Tô Nhiêu cùng học đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay khôngthấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên nămthứ hai, hơn nữa, trước đây, Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàncảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp củamẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đãnghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường.

Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn.Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm côlên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì.Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nóivậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biếtcuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại,bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũngkhó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.

Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minhhọa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mangxác nhận của bệnh viện về.

Đường Du và Tô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinhviên năm thứ hai khoa tiếng Pháp của một trường đại học tại thành phố B.

Ba tháng trước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từnhàường, tủ quần áo của Tô Nhiêu nhét đầy những bộ quần áo thời trang kiểu dángmới nhất, hơn nữa lại toàn của các hãng danh tiếng. Sở dĩ Đường Du biết đến cáclogo này là do trước đây cô học trong trường trung học dành cho giới quý tộc, ởđó mọi người đều là fan trung thành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũngtừng mua khá nhiều, nhưng từ khi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giảndị chỉ với quần jean và áo thun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả, cô chỉ cómẹ là một bác sĩ bình thường. Cô thường ngày cũng cực kỳ tiết kiệm, nhưng giờđây, giá mỗi món trong tủ quần áo của cô nếu treo trong hiệu cũng dễ đến mấy sốkhông đằng sau. Dần dần, Đường Du còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọnước hoa đắt tiền. Tô Nhiêu còn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cômới mua. Đường Du thấy khó hiểu.

Tô Nhiêu nói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổidùng loại khác rồi.”

Trước đây cô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nóilà thích nhất vì nó chống được muỗi nữa.

Thấy Đường Du tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giớithiệu cho Đường Du về những lọ thủy tinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùihương thay đổi trong từng giai đoạn ra sao, nghe rất ư thành thạo sành sỏi.

Đường Du cuối cùng cũng hiểu ra, “Những điều này đềudo gã đó dạy cậu phải không?”

Đàn ông mà hiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến vậy,lại còn mua được nhiều món đồ đắt tiền thế, liệu có tin tưởng được không?

Quả nhiên không lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hànhtheo Tôn Văn Tấn đi thành phố N. Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường Dugọi điện thoại nói thế nào cô cũng không về. Đường Du hỏi cô rốt cuộc có còncần tương lại nữa không? Tô Nhiêu đáp: “Dù cho không học nữa thì giờ mình vẫnmuốn ở cùng anh ấy, cùng lắm là bỏ học, lấy anh ấy.”

Đường Du luôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêumột người đàn ông, bởi một khi đã trao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo hiểm,dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêu cũng rất tán thành quan điểm này. Nghe nói bốTô Nhiêu cũng là một gã Trần Thế Mỹ, sau khi thăng quan phát tài liền bỏ vợ,lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gần chục năm trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chứcquèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một mình nuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹcon mười mấy năm trời khiến Tô Nhiêu ghê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhưnggiờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?

Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăntrong tay.

Khi cô được dẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đãcó đầy những người trẻ tuổi. Bọn họ đều có một đặc điểm chung: đàn ông rất đẹptrai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộng lẫy, thái độ thì ngạo mạn, xem ra khôngai đơn giản cả. Đường Du không thấy Tô Nhiêu đâu, cũng không quen ai ở đây, côngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra, cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗsofa.

“Cô nàng Tô Nhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũngkhông biết đường mà tìm hiểu rõ tình hình, chả biết bản thân mình là ai mà đãlao thân vào, ngày nào cũng không rời Tôn Văn Tấn nửa bước, coi chừng sau nàyrồi hối chẳng kịp.”

“Bỏ qua đi, chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lạithích ăn đòn, không chừng có khối người đang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu biếtcô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặp cô đó rồi. Đường đường là đại tiểuthư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trường danh tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tàihoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu vậy mà lại chịu làm thư ký cho TônVăn Tấn, ngày ngày bám gót anh ta. Ngần ấy năm như thế, ắt phải có tình ý gì.Thông minh như Tôn Văn Tấn chẳng lẽ không nhận ra? Thế mà anh ta lại chẳng để ýgì đến Chu tiểu thư đó.”

“Nhưng mà, không phải là cậu không biết, con mắt củagã Tôn Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉ có điều cái cô Tô Nhiêu này…”

“Haha, đã bảo rồi mà, chuyện này à, người thích đánh,kẻ thích ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩn thận không cô bạn của Tô Nhiêu nghethấy.”

Rõ ràng là biết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rảthế, rốt cuộc là có ý gì? Xem ra những người này đều không coi Tô Nhiêu ra gì.Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, Đường Du không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉmuốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã Tôn Văn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộcgiỏi giang tới mức nào.

Thảm cỏ bên ngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng,sang tháng mười một rồi mà vẫn xanh tốt. Gần đó có một bể bơi. Bao quanh khubiệt thự là rất nhiều cây to, một luồng gió mang theo hơi thở thiên nhiên thổiào đến. Sở hữu một tòa biệt thự ở nơi như thế này, không biết kẻ giàu có mà TôNhiêu quen biết là người thế nào.

Dạo quanh tòa biệt thự một vòng, mắt Đường Du luônhướng về phía cánh cổng sắt. Lúc nãy, người phụ nữ kia nói Tô Nhiêu đi đón TônVăn Tấn một lát sẽ về ngay, cô liền chọn một nơi có tầm nhìn rõ nhất, hy vọngTô Nhiêu vừa về là có thể thấy ngay. Cô đi đến bể bơi, vẫn không thấy bóng dángTô Nhiêu đâu, lúc này mới phát hiện nước ở ngay cạnh chân. Cô vốn rất sợ nước,đúng lúc đó tất cả đèn trong vườn vụt tắt, cả khu vườn chỉ thấy duy nhất lànnước lấp lánh ánh sao trong bể bơi, bên dưới tối om tựa hồ có bóng ma ẩn nấp.Đường Du chăm chú nhìn, không gì khác ngoài chiếc bóng của chính cô trên mặtnước.

Không, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện thêm bóngngười nữa, cô hét lên, loạng choạng lùi lại vài bước. Một làn hơi ấm lan tỏaphía sau lưng, toàn thân cô bị ai đó ôm trọn. Cánh tay rắn chắc của người đósiết chặt quanh eo, bên tai Đường Du vang lên giọng đàn ông ấm áp, “Ồ, hóa raem ở đây.”

Giọng nói đó gần đến nỗi có cảm giác môi anh ta chạmcả vào cổ cô, mang theo hơi ấm và nhịp thở, tê tê ngưa ngứa, giọng anh ta trầmấm. Tay anh ta ôm chặt eo cô. Toàn thân Đường Du run lên, chưa từng có ngườiđàn ông nào gần cô đến thế. Cảm nhận có sự nguy hiểm, cô toan giãy ra thì liềnbị anh ta ra tay trước, anh ta dùng một tay xoay mặt cô sang một bên, tay kiavẫn ôm chặt eo, sau đó rướn người qua bả vai hôn lên môi cô. Đường Du kinh hãi,muốn hét to lên, bất giác cô mở to miệng, hơi thở của anh ta theo đó xộc vàobên trong cơ thể.

Không hiểu sao Đường Du run lên như người trúng phảithuốc mê, rõ ràng trong đầu đang ra lệnh cho bản thân phải kháng cự, phải giậndữ nhưng trong tích tắc bị hôn đó, chân tay cô không sao điều khiển được, toànthân mềm nhũn. Không thể phủ nhận rằng, gã đàn ông này hôn rất giỏi, nụ hôn sâuvà vô cùng dịu dàng nhưng sức cánh tay anh ta vẫn rất mạnh. Mùi đàn ông mạnh mẽhòa trộn mùi thuốc lá chẳng ngờ lại không hề đáng ghét chút nào. Trong đờiĐường Du, cô chưa từng bị ai hôn như thế.

Rốt cuộc người này là ai, cuối cùng cô cũng có phảnứng, cô dùng sức đẩy đối phương ra, trừng mắt, “Anh là ai?”

Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa banngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá mức, lôngmày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đều thi nhau hiệnra, như thể người bị cưỡng hôn chính là

Vẻ mặt đó càng khiến Đường Du thêm giận dữ, đôi lôngmày lá liễu dựng đứng cùng cặp mắt to trợn tròn của cô cảnh giác nhìn đốiphương.

Nhận thấy vẻ phẫn nộ của Đường Du, nhưng ánh mắt gãđàn ông vẫn chằm chằm nhìn cô không chút ngại ngần, tựa hồ cuối cùng cũng nhìnrõ rồi, gã chầm chậm nhoẻn miệng cười.

Dẫu sao cũng là một cô gái, Đường Du không kiềm chếđược, mặt dần đỏ ửng lên. Cô chau mày, thở hổn hển, “Anh là ai hả?”

Cô cảnh giác nhìn đối phương, mắt mở to, mặc dù làm ravẻ giận dữ nhưng trong đôi mắt trong veo lại vương chút hoảng hốt. Cô thấy bấtan như thể đang rất sợ điều gì.

Gã đàn ông không trả lời mà còn tiến về phía cô thêmhai bước. Chỉ nghe một tiếng Đường Du bỗng cuống cả lên, cô lùi lại vài bướcnhư để tự vệ, sau đó “ùm”, cô ngã xuống bể bơi.

Đường Du không biết bơi, cô vùng vẫy trong nước vàicái rồi dần chìm xuống. Khi nước ngập đến vai, chỉ còn nghe thấy tiếng ì ùm, cảngười đã bị chìm nghỉm. Không thể nào thở nổi, bốn bề là nước đang bủa vây,nhấn chìm cô. Mắt tối sầm, cảm giác có vật gì đó dưới chân đang kéo cô xuống,cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, cô thấy ngộp thở, đầu ù ù, một nỗi sợ tuyệtvọng ùa đến.

Sau một hồi vẫy vùng Đường Du mới được cứu lên, ngườiđang ôm lấy cô vẫn là gã đàn ông đó. Cuối tháng mười một, nhiệt độ dưới bể bơirất thấp, cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ có hơi ấ từ người gã truyềnsang và tiếng cười khe khẽ như muốn chọc tức của gã phía sau là khiến tai cônóng ran. Lên đến bờ, cô vội đẩy gã ra. Lúc này, đèn trong khu vường bỗng bậtsáng, Tô Nhiêu đi về phía bể bơi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Không biết lúc nãy aiđã dập cầu dao điện?” Không đợi nghe câu trả lời, cô chú ý ngay đến hai ngườiđang ướt như chuột lột cạnh bể bơi, “Tiểu Du, cậu sao thế?”

Trông thấy Tô Nhiêu, Đường Du nghĩ ngay đến người đànông đứng bên. Cô không quen gã nên không biết nên trả lời ra sao. Dù gã ta đãcứu cô nhưng cũng chính tại gã mà cô ra nông nỗi này, còn chưa rõ trắng đen,phải trái thế nào đã ôm hôn người ta. Đáng ghét nhất là gã vẫn đang nhăn nhởcười. Đường Du bước về phía Tô Nhiêu,

Chẳng thể ngờ Tô Nhiêu lại tiến về phía kẻ đó, hỏi:“Văn Tấn, sao hai người đều ướt sũng thế, có phải ngã xuống bể bơi không?”

Tô Nhiêu gọi gã ta là gì? Văn Tấn à? Đường Du quayngười lại nhìn Tô Nhiêu rồi lại nhìn gã đàn ông đang ướt sũng, trợn tròn mắt,“Tô Nhiêu, anh ta… anh ta chính là Tôn Văn Tấn sao?” Cô nhìn Tôn Văn Tấn thêmlần nữa, dưới ánh đèn có thể quan sát được rõ ràng hơn. Vài sợi tóc trên trángã vẫn đang rỏ nước, những dg nét trên khuôn mặt tinh xảo như thể được vị họasĩ tài ba nào đó vẽ ra, một vẻ tuấn tú không chút khuyết điểm.

Đây… đây chính là Tôn Văn Tấn sao?

“Ừ, đây là Văn Tấn, người mà mình từng kể với cậu rấtnhiều lần.” Trong khi Đường Du còn đang ngẩn người ra thì gã đàn ông đã giảithích với Tô Nhiêu chuyện vừa rồi, “Anh đi đứng thế nào mà lại ngã xuống bể bơithế, không biết hôm nay dưới đó mấy độ à, thôi, hai người mau về thay đồ khônglại bị cảm.”

Đường Du chau mày, rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, phát hiệngã cũng đang nhìn cô, không những thế ánh mắt của gã hình như đã đợi cô lâu lắmrồi. Không hiểu sao cô luôn cảm giác ánh mắt ấy cứ xoáy vào môi cô một cách tụctằn như muốn gợi cô nhớ điều gì đó.

Thì ra người này chính là Tôn Văn Tấn, Đường Du cònnhìn gã thêm mấy lần nữa, cuối cùng cô nhận ra điểm mấu chốt, mọi nguyên nhânđều do chính khuôn mặt này mà ra, sắc mặt cô bỗng trầm xuống.

Đường Du vốn không có cảm tình với những gã bảnh trai,đằng này Tôn Văn Tấn lại điển trai quá mức. Mẹ của Trương Vô Kỵ từng nói phụ nữcàng xinh đẹp thì càng dễ lừa gạt người khác, thực ra, đàn ông cũng chẳng hềkém cạnh, không những thế họ còn thường dựa vào hình thức trời phú của mình đểkiêu căng, nhưng tại sao một người như Tôn Văn Tấn lại có thể yêu Tô Nhiêu đượcnhỉ?

Tô Nhiêu là cái tên khá đẹp, đọc lên có cảm giác manmác buồn, viết ra thấy thật kiều diễm. Tuy thế, hình thức của cô lại rất đỗibình thường, không hề thướt tha xinh đẹp, mà người còn hơi béo, chẳng hề giốngvới cái tên chút nào, nếu so sánh Tô Nhiêu với các cô gái đang ngồi trong phòngkhách kia, thì người nào có hình thức kém nhất ở đó cũng đẹp hơn Tô Nhiêu khôngbiết bao nhiêu lần. Chả trách khi nãy họ bàn tán về Tô Nhiêu với tường như vậy.

Sau khi thay đồ xong, Đường Du và Tôn Văn Tấn lại chạmtrán nhau khi xuống cầu thang. Mặt gã hơi đỏ, gã ho một tiếng hắng giọng, nói:“Xin lỗi cô, lúc nãy không nhìn rõ nên tôi tưởng cô là Nhiêu Nhiêu.”

Lúc này Đường Du mới để ý hôm nay cô và Tô Nhiêu mặchai chiếc áo gió giống nhau. Đường Du mua chiếc áo đó hồi học năm thứ nhất, TôNhiêu rất thích nó nhưng vì đắt quá nên hồi đó không mua được. Không ngờ đếnthành phố N Tô Nhiêu lại mua nó. Đường Du khẽ “hứ” một tiếng, thầm nhủ sao ngaycả người yêu của mình mà gã ta cũng không nhận ra?

Đêm hôm đó, Đường Du và Tô Nhiêu ngủ chung phòng. Cứngỡ sau hai tháng không gặp nhau hai người sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên,nhưng có ai biết trong lòng cả hai đều đang chất chứa vô số tâm sự không thểthốt thành lời. Đường Du trở mình mãi, không sao ngủ được.

Khi Đường Du còn nhỏ, bố mẹ ly hôn, mẹ tự sát. Từ nhỏcô đã bị bố đưa đến thành phố B học trường nội trú. Từ tiểu học đến trung họcrồi bây giờ là đại học cô đều học tại thành phố B. Có lẽ vì xinh đẹp nên ngaytừ thời phổ thông cơ sở, cô đã luôn được bọn con trai lấy lòng, nhưng cô chẳngbao giờ thèm để ý đến họ. Song cũng bởi là người luôn cuốn hút sự chú ý củaphần lớn nam sinh trong trường nên chẳng có bạn gái nào thích cô, tính cách côvì thế trở nên cô quạnh. Trước đây, một thầy giáo môn Quốc họa từng nói, có thểvì từ nhỏ cô đã không được sống trong không khí đầm ấm gia đình và thiếu thốntình cảm của người mẹ nên tính cách cô trở nên lập dị, cô độc, không thích giaotiếp với người khác.

Tô Nhiêu là bạn đại học của Đường Du, bố mẹ Tô Nhiêucũng ly dị khi cô còn nhỏ. Tuy nhiên tính cách của Tô Nhiêu và Đường Du lạihoàn toàn trái ngược nhau. Tô Nhiêu là cô gái khoan dung, chân thành, tốt bụngvà khiêm tốn, ở trường cô rất cởi mở, chan hòa, trước đợt tập quân sự ba ngàycô đã làm quen với tất cả các bạn trong lớp, rồi trở thành lớp trưởng. Vàotháng cuối cùng của học kỳ một năm thứ nhất, Đường Du bị ốm, người váng vất bơphờ mà không rõ bệnh gì, ngày nào cũng sốt, cơ thể kiệt sức. Cô không nói vớiai mà chỉ xin phép thầy giáo cho nghỉ học. Khi đó cả lớp chỉ có Đường Du trọ ởngoài nên Tô Nhiêu vì việc lớp phải thường xuyên đến tìm gặp Đường Du. Sau đó,cũng là Tô Nhiêu phát hiện Đường Du ngất xỉu trong nhà trọ nên đã đưa cô đibệnh viện, phải truyền nước suốt nữa tháng. Trong thời gian đó toàn là Tô Nhiêuchăm sóc Đường Du, vì cô không ăn được đồ ăn sẵn mua ở ngoài nên Tô Nhiêu phảinấu ăn dùm ở nhà trọ. Tô Nhiêu giúp cô nấu nướng, giặt giũ và khi cô phảiitruyền nước trong bệnh viện, thậm chí khi cô sốt li bì, Tô Nhiêu còn giúp côlau rửa. Đường Du ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng được ai đối xử tốt như thế.Mẹ Đường Du tự sát khi cô mới lên chín, sau đó lại bị bố đưa đến thành phố B,ngoài việc đưa cô một tấm thẻ tín dụng thì cả năm cũng chẳng thèm ngó ngàng gì.Còn người cậu duy nhất, do năm đó oán hận mẹ cô nên đã di cư sang Canada, từ đóđến nay cũng không hề hỏi han đến một lời. Những người thân thiết nhất đều đốixử như vậy, nên cô mới sinh ra tính cách cô quạnh đến nỗi ốm ngất trong phòngmà vẫn không có ý định nhờ vả họ.

Sau khi Đường Du khỏi ốm, họ trở thành bạn. Đường Dutrọ một mình bên ngoài, hơn nữa vẫn còn phòng trống nên sang học kỳ hai, TôNhiêu đã chuyển đến ở cùng.

Tô Nhiêu là cô gái tốt bụng, đáng yêu nhưng có mộtnhược điểm là thiếu khả năng kiềm chế trước những thứ quá đẹp và vô cùng để ýđến hình thức bình thường của mình, cô thường đứng trước gương rồi thở vắn thandài. Dù sao Tô Nhiêu cũng có lý khi quan trọng hóa hình thức, vì đàn ông đó cónhìn thấy ngay sự chân thành, khoan dung, khiêm tốn, tốt bụng ở phụ nữ mà điềuhọ để ý trước tiên chính là hình thức bên ngoài. Cũng bởi lý do đó mà nhânduyên của Tô Nhiêu rõ ràng là hơn hẳn Đường Du nhưng suốt năm thứ nhất đến nămthứ hai đại học, Đường Du luôn có các vệ tinh vây quanh, còn Tô Nhiêu lại chẳngcó ai. Hai mươi năm nay, Tôn Văn Tấn là người tình đầu tiên của Tô Nhiêu. Ngườita thường nói phụ nữ thường yêu hết mình ở mối tình đầu, chắc là không sai, ítnhất là đúng trong trường hợp của Tô Nhiêu.

Trời tối đen như mực, cả hai nằm trên giường mà khôngsao chợp mắt được, không khí có phần ngột ngạt. Tô Nhiêu có lẽ do chột dạ liềnchủ động nói, “Tiểu Du, có phải cậu nghĩ mình thật ngốc nghếch, cậu đang khinhthường mình đúng không?” Trước đây nghe Diệc Thư nói hàng ngàn lần rằng do bụngdạ đàn bà nông cạn, nên vô tình đề cao người đàn ông, không ngờ giờ đến lượtmình cũng không tránh khỏi cái quy luật đó. Tô Nhiêu vừa thấy hổ thẹn lại vừathấy bất lực, nhưng dẫu sao giờ đây cô đã dám thẳng thắn hỏi Đường Du có khinhthường cô không thì rõ ràng cô đã chấp nhận số phận rồi.

“Chỉ vì gã Tôn Văn Tấn ấy mà cậu bỏ bê việc học hành,cậu còn nói cùng lắm là bỏ học lấy anh ta sao?”

Tô Nhiêu không nói gì.

Đường Du sực nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Tôn Văn Tấnđã cầun cậu chưa?”

“Chưa.”

Đường Du không biết nói thế nào với Tô Nhiêu nữa, bìnhthường xem ra cô cũng rất thông minh, không hiểu sao sau khi gặp người đàn ôngnày lại trở nên như vậy, vội vã lao vào mạo hiểm. Im lặng một hồi, cuối cùngĐường Du chỉ có thể thốt lên, “Cậu không điên đấy chứ?”

Chẳng phải vết xe đổ vẫn còn hằn rõ nét đó sao, gầnnhất là bố Tô Nhiêu đã bỏ rơi mẹ con cô, khiến hai mẹ con không nơi nương tựamười mấy năm trời; chẳng đâu xa là mẹ Đường Du vì chuyện ly hôn mà tự sát.Những chuyện như thế chính bản thân họ đã trải qua, Tô Nhiêu lẽ ra phải làngười sớm ý thức được hơn bất kỳ ai.

Tô Nhiêu lặng im một lát, có lẽ đang tự kiểm điểm, sauđó nói với giọng thành khẩn: “Cậu không phải là mình nên đâu biết mình cảm thấymay mắn thế nào khi gặp được anh ấy. Mình sợ nếu mất anh ấy rồi, mình sẽ chẳngbao giờ có được cơ hội thứ hai như thế này nữa.”

“Chưa bao giờ mình nghĩ lại được một người đàn ông đẹptrai như thế yêu, cũng chưa từng có người đàn ông nào yêu chiều, quan tâm đếnmình như thế. Khi mới đến đây, ngay cả băng vệ sinh cũng do anh ấy mua, mình cứnhư công chúa ấy, mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu cũng biết, một người đànông hoàn mỹ như vậy sao có thể yêu người như mình, nhưng đó là cơ hội trời ban,dù sau này có phải ân hận thì giờ mình cũng không muốn từ bỏ.”

Người chưa từng được làm công chúa, một khi đã đượccoi như công chúa rồi thì đâu dễ từ bỏ ngôi vị, huống hồ lại được người như TônVăn Tấn cung phụng. Nghĩ đến ánh mắt Tô Nhiêu nhìn Tôn Văn Tấn tối nay, đôi mắtngập tràn tình yêu của cô cứ bám riết Tôn Văn Tấn, đến nỗi con ngươi dường nhưbất động. Có lẽ phụ nữ là những con bạc bẩm sinh, dù biết rõ rằng sẽ thua nhưngvẫn cứ chơi, vì nếu bỏ lỡ canh bạc này rồi thì e rằng sau này sẽ không còn cơhội chơi nữa.

Đường Du thở dài, cũng không thể trách Tô Nhiêu, đâycó lẽ là số phận của người phụ nữ, trời sinh ra họ vốn là vậy rồi.

Sau cả đêm nói chuyện, Tô Nhiêu vẫn không muốn quaylại trường, Đường Du thì không thể nán lại thành phố N thêm nữa. Cô còn có mộtsố việc quan trọng khác trong chuyến đi lần này là đến thành phố S, bố cô đãhẹn ở đó. Trên đường ra bến xe, Tôn Văn Tấn và tiễn cô. Nhìn bạn, Đường Du thầmthở dài nghĩ Tô Nhiêu thật đáng thương.

Trước lúc chia tay, cô ôm Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu à, vềtrường lần này mình sẽ nói với thầy giáo là cậu bị cảm lạnh vừa mới khỏi thìlại bị ngã cầu thang, phải bó bột hai tháng, nhưng nhớ phải chuẩn bị giấy xácnhận của bệnh viện đấy nhé.” Đường Du nghĩ, xin nghỉ thêm cho bạn hai thángnữa, sau đó sẽ là thi cuối kỳ rồi nghỉ đông, nếu Tô Nhiêu vẫn không muốn quaylại trường thì cô cũng chẳng còn cách nào.

Mắt Tô Nhiêu rơm rớm, cô gật gật đầu.

Tôn Văn Tấn đứng cạnh đó chợt hỏi: “Cô Đường Du đithành phố S có việc gì à?”

Đường Du vẫn chưa quên chuyện tối hôm trước, cô lạnhlùng nhìn gã nói từng tiếng: “Có việc cắt đứt quan hệ cha con.”

Tôn Văn Tấn “ồ” một tiếng rồi tiếp: “Cô vui tínhthật.” Đường Du nhìn gã với ánh mắt khinh miệt, sau đó đi thẳng vào trong bến.Cô không nói đùa mà sẽ cắt đứt quan hệ cha con thực sự.

Kể từ tháng chín năm nay, ông Đường Kỳ Chính cha côkhông gửi tiền vào thẻ tín dụng cho cô nữa. Trước đây Đường Du chưa từng kiểmtra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, chỉ biết tiền học phí, tiền sinh hoạt củacô đều dùng tấm thẻ này, nhưng chưa khi nào dùng hết. Cha cô bỗng dưng khônggửi tiền, cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao. Lần trước cô đã dùng thẻ rút tiền trảba tháng thuê nhà, số còn lại chỉ đủ cầm cự đến tháng mười một, nhưng học phívẫn chưa đóng, số tiền mang theo người cũng đang hết dần. Tuy vậy, lần này chacô muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng không có ý định cầu xin. Cô chưa bao giờ chủđộng tìm ông ta khi cần bất kỳ thứ gì. Từ lúc mẹ cô mất, cha cô chưa từng coicô là con gái của ông. Nhưng bây giờ, ông ta muốn chính thức cắt đứt quan hệcha con, còn gọi cô từ thành phố B về, mời cả luật sư và nhân viên công chứngđến, còn phải ký cả một biên bản chính thức. Thật không hiểu sao lại làm rùmbeng thế. Chả lẽ ông ta sợ sau khi cắt đứt quan hệ rồi, cô sẽ ân hận, sẽ muốnnối lại tình cha con nên cố ý mời nhiều nhân chứng đến để lỡ sau này nếu côchối cãi thì cũng khó hay sao?

Trở lại trường từ thành phố S, buổi chiều cô đến vănphòng khoa tìm thầy hướng dẫn, nói rằng Tô Nhiêu bị gãy chân, phải bó bột khôngđi học đc, khi nào Tô Nhiêu gửi chuyển phát nhanh giấy chứng nhận của bệnh việnđến, cô sẽ mang nộp. Thầy giáo nhìn Đường Du nói: “Thầy biết rồi, Tô Nhiêu nhớđưa cho thầy tất cả hóa đơn trước khi kết thúc học kỳ, học phí của trường chúngta bao gồm cả bảo hiểm thân thể, nhiều nhất có thể thanh toán được tới sáu mươiphần trăm.”

“Dạ?”

Thầy hướng dẫn vừa dặn dò vừa giải thích: “Tô Nhiêuchỉ có mẹ, gia cảnh khó khăn, em nhắc bạn đừng quên nhé.”

“Dạ, vâng ạ.”