Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 16



Thời điểm cuối kỳ thi, xẩy ra một chuyện lớn

Bởi vì sinh viên bất chấp quy định liên tục gian lận trong thi cử, trường học nghiêm khắc công khai biện phát trừng phạt, trước khi kỳ thi diễn ra, đã tuyên truyền thông qua nhiều hình thức, tuyên bố trong cuộc thi lần này, một khi phát hiện ra hành động gian lận trong thi cử, bất kể là ai, liền đuổi học.

Mộc Lan và Chương Linh Quyên đều học ở khoa kinh tế, Mộc Lan học thương mại, Chương Linh Quyên học tài chính. Thành tích học tập của Mộc Lan bình thường, thuộc nhóm người ở trong vườn trường có thể hô to “Đạt yêu cầu vạn tuế”, bình thường cũng không chăm chỉ học tập, trước các kỳ thi lại liều mạng đánh bất ngờ, nói chung cũng có thể vượt qua, bình thường cũng đều có thể đạt yêu cầu; Chương Linh Quyên lại hoàn toàn là người thuộc phái Tiêu Dao, thuộc loại có thể ở trong vườn trường với gia đình “Dưỡng lão”, bất luận mưa gió sớm tối, bốn mùa quanh năm, cơ bản không học hành gì, vui chơi là chủ yếu.

Trước tết nguyên đán cô ấy liền đi du lịch cùng bạn trai, mãi cho đến đêm trước kỳ thi mới trở về. Tôi nói với cô ấy về chính sách mới của trường học, cô ấy cười một cái, không để ý, kết quả, ba ngày sau, ngay trong lúc đang thi môn cộng đồng bị bắt được là mạng tài liệu vào phòng thi ngay tại chỗ. Rất có thể là vì để phát huy hiệu quả việc “Giết gà dọa khỉ”, trường học ra quyết định xử lý rất nhanh, gần hai tiếng sau, Ba người gian lận trong thi cử trong đó có cả Chương Linh Quyên sau khi nhận quyết định xử lý liền đi ra, thực sự là đuổi học

Tôi nghe thấy tin này, lúc tìm được Chương Linh Quyên là sau khi trường học ra quyết định xử lý, sắc mặt cô ấy trắng bệch không còn chút máu nào, cả người đều không thể kìm chế được mà kịch liệt run rẩy, đáng thương cầu xin thầy giáo vụ tha cho cô ấy

Thầy giáo vụ lộ ra vẻ mặt chán ghét, lạnh như băng nói: “Bây giờ mới biết sợ hả? vậy thì lúc đầu đừng có làm….”

Tôi chưa từng nghĩ tới một người có sự đĩnh đạc lớn giống như Chương Linh Quyên, mọi việc không thể làm cho cô ấy bận lòng lại cũng sẽ có lúc mệt mỏi thất thố như vậy, ôm cô ấy, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng giáo vụ, nói: “Trở về! Trở về đi! Chúng ta trở về rồi nghĩ cách khác!”

Cô ấy liều chết chạy lại về phía cửa văn phòng giáo vụ, bỗng nhiên lên tiếng khóc lớn, nói: “Em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi…. Cầu xin các thầy, em sẽ không bao giờ mang tài liệu vào phòng thi nữa, đừng đuổi học mà, đừng đuổi học mà….” Khóc khóc rồi lại quỳ xuống

Tiếng khóc làm kinh động đến các giáo viên khác trong ký túc xá, đều vây lại hỏi có chuyện gì, đợi thầy giáo vụ nói xong, mới thở dài nói, sinh viên bây giờ là như vậy a, thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Tôi liều mạng kéo Chương Linh Quyên lên, định kéo cô ấy đứng lên, như làm thế nào đều không thể kéo lên, đành phải cúi người xuống, cắn răng, ghé vào lỗ tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Đừng khóc! Mau trở về gọi điện thoại cho cha cậu. Không phải ông ấy quen biết vợ thầy Hầu sao?” Tôi biết Chương Linh Quyên và vợ thầy hiệu trưởng là có quen biết, chính vì nguyên nhân này, ba người chúng tôi mới có thể hạnh phúc ở trong trường học hưởng dụng vài thứ từ khi nhập học cho tới bây giờ.

Cô ấy bị tôi nhắc nhở, thật khó khăn mới lấy lại tinh thần một chút, nghĩ nghĩ, lại nghẹn giọng thút thít khóc nói: “Nếu ba tớ biết, chắc chắn sẽ đánh tớ chết mất…. ” khóc càng lớn tiếng hơn.

Tôi nổi giận, lớn tiếng quát cô ấy: “Cậu đứng lên cho tớ!”

Cô ấy bị dọa cho sợ hãi, ngừng khóc, thừa lúc cô ấy có phản ứng, tôi liền nhanh chóng kéo cô ấy rời khỏi hành lang nói: “Đưa số điện thoại của ba cậu cho tớ, để tớ nói với ông ấy”

Cô ấy co rúm lại không dám đưa điện thoại cho tôi, không còn cách nào khác tôi đành hùng hổ cướp lấy điện thoại

Tôi biết chuyện này không thể chậm chễ, phải nhanh chóng liên hệ với ba cô ấy

Ba cô ấy nghe xong, quả nhiên giận tím mặt, không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Thật là mất mặt mà, đuổi học cũng tốt!”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chú Chương, bây giờ không phải là lúc tức giận, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!” Cúp điện thoại

Ngay đêm hôm ấy, lại nhận được điện thoại của chú Chương, giọng nói vô cùng mệt mỏi, nhỏ giọng nói với tôi, đã liên hệ với thầy giáo Hầu, mặt khác cũng đã tìm tất cả những chỗ quen biết có thể tìm rồi, đều vô dụng. Lúc chiều, trường học ra quyết định xử lý nhanh quá, trong trường đã dán thông báo, nếu như hủy bỏ sẽ làm mất mặt trường học, bất kể thế nào cũng không xong.

Tôi nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, quay đầu nhìn ánh mắt tội nghiệp của Chương Linh Quyên, thực sự không đành lòng đem kết quả tàn khốc này nói cho cô ấy biết

Hôm nay Mộc Lan không có môn thi, sáng sớm liền đi đến quán cà phê gần đây để ôn tập, tới bây giờ mới trở về, thấy chúng tôi, cười nói: “Hai người diễn múa rối hả? Mắt to trừng mắt nhỏ!”

Tôi kéo Mộc Lan ra ký túc xá, đem ngọn nguồn sự tình tỉ mỉ nói cho cô ấy biết. Cô ấy nghe xong, cũng không có kích động như trong dự đoán, chỉ nói: “Như vậy sao! bảo Linh Quyên đừng lo lắng, để tớ xử lý cho!” liền xoay người đi

Trong phúc chốc đó tôi mở to hai mắt

Nha đầu kia tu luyện được bản lãnh đó từ khi nào, đúng là núi Thái Sơn có sụp xuống mặt cũng không đổi sắc, dáng vẻ bình tĩnh như vậy

Tôi không tin chuyện ngay cả vợ thầy Hầu cũng không thể giải quyết được, Mộc Lan có thể xử lý được sao, nhưng ngày hôm sau, thông báo kia thực sự biến mất. Chương Linh Quyên bị hiệu trưởng học viện gọi lên tự mình giáo huấn một trận, cuối cùng nói với cô ấy, học viện thấy cô vi phạm lần đầu, quyết định cho cô ấy một cơ hội, thu hồi quyết định đuổi học giữ lại để xem xét, nếu có biểu hiện tốt, trước khi thi tốt nghiệp, xử phạt này cũng có thể hủy bỏ.

Tai họa lớn như vậy cứ từ từ biến mất, sự sùng bái của tôi đối với Mộc Lan quả thực là cao đến độ không thể với tới được

Từ đầu đến cuối Mộc Lan đều không chịu nói là xử lý tai họa này như thế nào, chỉ cười hì hì nói: “Nếu Thái Cực bị đuổi học rồi, thì thời gian sau này, Thái Hậu là ta đây chẳng phải sẽ phải sống nhạt nhẽo sao? Thiện tai, thiện tai!”

Tôi ôm cô ấy, cảm giác vô cùng ấm áp, làm ra vẻ nũng nịu nói: “Phận nữ tuy là nô tỳ, nhưng cũng là người biết hướng tới nơi có đạo lí, nay thành tâm đi theo Thái Hậu, Rất mong Thái hậu mở lòng đón nhận nô tì!”

Mộc Lan cười khanh khách đứng lên, nói: “Mỹ nhân ngẩng đầu lên, để cho bản Thái Hậu ngắm nhìn một chút!”

Chương Linh Quyên rốt cục cũng nở nụ cười nói: “Người đẹp các người từng bước từng bước tự ý ghép thành đôi, chẳng lẽ thật muốn trẫm biến thành người cô đơn sao…” Ba người cùng nhau cười khanh khách, thành từng tràng

Ba người chúng tôi, đến từ trời Nam biển Bắc, có duyên ở cùng một chỗ, có duyên trở thành chị em. Cho tới bây giờ tôi cũng không có hỏi thăm qua thân phận của Mộc Lan và Chương Linh Quyên, như nhau, các cô ấy cũng chưa từng hỏi qua tôi

Bạn bè ở chung, quý ở tấm lòng, tôi nghĩ, những thứ kia không quan trọng! Cho dù qua việc này, tôi lờ mờ thấy được bóng dáng “Quyền thế”, phía sau Mộc Lan!

Tôi không biết có thể thật sự coi nhà bác cả như nhà riêng của mình được hay không, tùy rằng, thực ra, căn nhà mà bác cả đang ở, là căn nhà trước khi ba mẹ ra nước ngoài để lại

Trước đêm ra nước ngoài, ba mẹ tôi tràn ngập ước mơ, đối với mấy thứ này hoàn toàn không thèm để ý tới, bởi vì cảm ơn bác cả chăm sóc tôi, liền thu xếp giao nhà cho bác cả.

Ba mẹ rời đi, mọi người trong nhà bác cả chuyển vào ở, vì thế, “Nhà” trở thành không phải là “Nhà”, mỗi lần chủ nhật, từ trường học trở về “nhà”, nhìn thấy bọn họ vô cùng náo nhiệt, người một nhà hòa thuân vui vẻ, từ trong đáy lòng tôi sinh ra một loại cảm xúc nồng đậm – ăn nhờ ở đậu!

Cảm giác như vậy cũng không mấy tốt đẹp cho nên, sau khi học đại học, liền không còn trở lại thành phố Khanh Nghị

Nhưng mà, năm nay không giống vậy

Sau tết âm lịch năm nay, chị Đường đi lấy chồng. Chị ấy chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, hai chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm đặc biệt tốt, đám cưới này bất kể là thế nào nhất định phải tham gia. Cũng may học kỳ này, làm phiên dịch cho Lương thị, thật sự cũng kiếm được không ít tiền, tôi có thể quà tặng gặp mặt thích hợp. Tôi rủ Mộc Lan đi dạo vòng quanh các cửa hàng, mua quà tặng thích hợp cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nhà bác cả

Mộc Lan nói trong dịp tết âm lịch, mọi người trong nhà cô ấy muốn đi du lịch Châu Âu, nên cho phép Đại Oai đưa tôi về nhà. Tôi sao cũng được dù sao với Đại Oai cũng là một cặp cong quẹo, tuy rằng cuộc sống không khác biệt lắm, chung quy là một người xe lửa, một người máy bay, không đến cùng một nơi.

Sau hai năm rưỡi xa cách, khi trở lại thành phố Khanh Thị, cảm giác đầu tiên là – cái thành phố này tất cả đều thu nhỏ lại một vòng sao? Sau đó, một cảm giác thân thiết cuồn cuộn kéo đến không cách nào ngăn cản được, chỉ có thể có “Quê hương” mới có cảm giác lưu luyến này. Thành phố nhỏ phía nam này diện tích không lớn, chỉ trong vòng nửa tiếng là có thể đi hết các góc từ đông tới tây, cho nên, thực sự là “Tôi không thể đếm được bao nhiêu dấu chân đã đặt trên mỗi tấc đất này”

Chị Đường và chồng chị cùng tới đón tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chồng chị Đường, thấy anh ta tính tính thật thà, khó tránh khỏi mở miệng ăn nói đùa giỡn lung tung, lấy anh ấy ra trêu đùa, chị Đường gấp đến độ mấy lần nhắm thẳng người tôi mà véo.

Mới hơn hai năm không thấy, bác trai và bác gái cũng già đi không ít. Tôi nhìn đến vô cùng bùi ngùi, nghĩ rằng, nói năm tháng không buông tha một ai, quả nhiên là không sai, cung kính đưa quà tặng lên, cúi đầu hướng về phía hai vị tiền bối thăm hỏi.

Bác gái kéo tôi nhìn trái nhìn phải nói thẳng: “Đẹp! Tây Tây thật sự là càng ngày càng xinh đẹp!”

Tôi lè lưỡi, nhảy sang một bên, cười hì hì nói: “Không đâu, không đâu, cháu nhất định không dám nổi bật hơn cô dâu đâu!” sợ bị chị Đường ra tay ám hại. Mọi người cùng nhau cười rộ lên, nói: “Nhìn bề ngoài thật sự đã trưởng thành không ít, nhưng bên trong thì vẫn nghịch ngợm giống trước…”

Ban đêm, tôi và chị Đường ngủ cùng một phòng, chị Đường hỏi tôi, đã có đối tượng hay chưa, tôi sửng sốt nói: “Không có!” Không biết tại sao, trong nháy mắt đó, trong đầu, lại hiện lên hình ảnh… hắn!

Nói chuyện phiếm vài ba câu, chị Đường xoay người ngủ. Trong phòng đèn đã tắt, trước mắt tôi lại như có ánh nến lay động, lấp lánh ấp áp vui vẻ. Trong ánh nến, hắn nói với tôi: “Lỗ Tây, sinh nhật vui vẻ….” Tâm trạng đột nhiên rơi xuống, tôi có chút căm tức. Rõ ràng là một người không có chút nào liên quan với nhau, bất quá là một câu chúc phúc bình thường, vì sao nói ra lại giống như khắc ở trong đầu, muốn quên cũng không được, thường xuyên xuất hiện!

Tôi cảm thấy bực dọc, đứng dậy, mở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng rằm. Chị Đường nghe thấy tiếng động, hỏi tôi làm sao vậy, tôi không trả lời, nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại về giường nằm xuống, nhắm mắt lại đến cừu: một con cừu, hai con cừu…. trên đường yên lặng tinh mịch, hắn nắm tay tôi, trước sau đều nắm tay tôi…. Một ngàn con cừu, một ngàn lẻ một con cừu…. Hàng cây bên đường khẳng khiu, trên ngọn cây có ánh sáng lờ mờ….. Hai ngàn con cừu, hai ngàn lẻ một con cừu… Bước đi của hắn ổn định, bước đi của tôi mềm nhẹ…. Ba ngàn con cừu, ba ngàn lẻ một con cừu…. Hắn nhẹ nhàng cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái…. Bốn ngàn con cừu, bốn ngàn lẻ một con cừu….

Tôi bất đắc dĩ nhìn chằm chằm trần nhà, bất đắc dĩ tưởng tượng, tôi thật sự lâu lắm chưa có trở về nhà, đúng là mắc tật xấu lạ giường. Thế nhưng nằm trên chính chiếc giường bản thân mình đã ngủ hơn mười năm, liên tục đếm đến bốn năm ngàn con cừu, mà vẫn mông lung không buồn ngủ, không thể chạm đến….