Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 13



” Diệp Hồng Kỳ, da mặt cô dày chẳng thua gì tường thành đâu nhỉ! ” Thái Kỳ nhận lấy bài thi của tôi, rì rì nói, cười như không cười nhìn về phía tôi.

Tôi nhất thời vui vẻ, cúi đầu khom lưng: “Cám ơn đã khích lệ! ”

Thái Kỳ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, day day huyệt thái dương: “Cô có biết tại sao chúng tôi không tuyển nữ không ?”

“…” Tôi lắc đầu.

Hắn vươn ngón trỏ ra, ngoắc ngoăc, ngón tay kia vừa dài vừa trắng, cực kỳ xinh đẹp, tôi đặc biệt nhìn chăm chú mất năm giây mới ghé lại, nghe Thái Kỳ dạy bảo.

“Tinh anh thị trường chúng tôi là phải đi tiếp khách! ” Hắn thần bí nói.

“A ?” Tôi sợ tới mức nhảy dựng, cũng hạ giọng thần bí như vậy, đáp lời hắn: “Tôi có thể mà! ” Sợ hắn không tin, tôi lại dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, nhìn đến khi da mặt hắn sắp bong ra, lại dùng lực gật gật đầu, theo thói quen lại vỗ ngực.

“Thật sự, nam nữ đều được! ”

Thái Kỳ dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn lại tôi, hai chúng tôi nhìn nhau say đắm, sông cạn đá mòn, mãi cho đến khi tôi bị sặc bởi nước miếng của chính mình.

“Cô nói đi, vì sao nhất định phải đến Thiên Duyệt! Tôi muốn nghe sự thật! Bởi vì tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của cô qua email, trên đó viết chuyên nghành cô học thiên về trợ lý hành chính! ” Hắn đột nhiên đổi đề tài, khoanh tay nhìn tôi.

Vũ trụ nhỏ trong người tôi phút chốc lại thiêu đốt. Tôi nghe thấy chính mình dùng một giọng nói vô cùng oán giận, ê ẩm mà hắc ám trả lời hắn: “Tôi muốn báo thù! ”

Thái Kỳ có chút kinh ngạc với giọng nói của tôi, vừa mới ngẩng đầu, trùng hợp liền nhìn thấy hành động bẻ gẫy chiếc bút vĩ đại của tôi, nhìn không được nuốt nước miếng đánh ực một cái: “Bộ phận của tôi không thể nhận một người làm việc vì tình cảm cá nhân! ”

“Cho nên….” Hắn cân nhắc.

Tôi lập tức hóa thân thành một đóa hoa hướng dương ngẩng đầu đúng 45 độ, tươi đẹp mà thuần khiết. “Thái quản lí, đó là tôi nói giỡn thôi, Thiên Duyệt chính là lý tưởng của cả đời tôi, tôi muốn dùng toàn bộ tính mạng, năng lực của mình thiêu đốt vì Thiên Duyệt! ”

Tôi trộm liếc Thái Kỳ một cái, hắn lúc này đang tự tiếu phi tiếu nghiêng mắt nhìn tôi, lập tức liền bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên còn có vì Thái quản lý mà thiêu đốt! ”

“Khụ khụ! ” Hắn bị tôi làm cho ho sặc sụa, thuận tay xua xua: “Quay về chờ thông báo đi, đốt cháy, ha ha , thiêu đốt! ” Hắn đột nhiên cười rộ lên, lại hỏi: “Cô quen Ninh Mặc, hay là quen Tiễn Đạc ?”

A ? Tôi lưỡng lự quay đầu đi.

Hắn cười tít mắt nhìn tôi: “Tôi phải xác nhận xem, kẻ thù của cô là vị nào, là tiểu thái tử của Tường Thực, hay là vị hoàng thân quốc thích của Tường Thực.”

Quá sắc bén! Thật sự là quá sắc bén!

Tôi rưng rưng đôi mắt ngấn nước xoay qua, đột nhiên cười một cách thuần khiết, cười đến xuân về hoa nở: “Cũng không hẳn vậy, Thái quản lí, xin hãy tin tưởng tôi, tôi là một nhân viên nguyện ý dùng sinh mệnh vì Thiên Duyệt mà dốc hết sức mình! Tin tưởng tôi! ”

Muốn bắt chẹt tôi ư, không có cửa đâu!

Hắn quả nhiên không còn nhếch miệng cười nữa: “Được, vậy không cần chờ thông báo nữa, cuối tuần bắt đầu tới đây huấn luyện đi! ”

“A?” Tôi ngoác miệng, run rẩy chỉ chỉ vào mình.

“Đúng, cô ngoại lệ được tuyển, nói thật, Thiên Duyệt chúng tôi đúng là đang r

ất thiếu người tài như vậy! ”

Tôi đắc ý cười, cực kỳ vui vẻ vỗ vỗ bờ vai hắn, thật sự đúng là tuệ nhãn biết anh hùng.

Hắn toàn thân run run, nói tiếp: “Diệp Hồng Kỳ, chúng tôi thật sự cần một nhân viên không biết xấu hổ như cô, thật sự là rất cần! ”

“….” Tôi nắm quả đấm nhìn hắn, cố gắng kiềm lại nỗi xúc động muốn hỏi thăm người thân của hắn một phen.

“Diệp Hồng Kỳ, cô còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không thuê cô nữa đâu! ” Hắn vừa ngẩng đầu đã bị đoạt mệnh nhãn của tôi liếc cho thấp thỏm không yên, chỉ vào cửa mỉm cười,” Trước tiên đi về mua vài bộ quần áo hiền lành lương thiện một chút, Thiên Duyệt không cần xã hội đen! ”

“…” Tôi nhẫn.

Đồ tiểu bạch kiểm não ngắn!

Xã hội đen, xã hội đen nào có đeo đầu lâu, không phải đều đeo chuỗi hạt sao, Bạn học Thái Kỳ, anh OUT.

Ra khỏi cổng chính của Thiên Duyệt, tôi liền cởi chiếc áo màu đen bên ngoài xuống, lộ ra cái áo 3 lỗ ở bên trong, tay chân của tôi đều thuộc loại cực kỳ tinh tế mà lại dài, mặc kiểu áo này, kỳ thật cực kỳ đẹp. Đây là Hữu Bảo nói với tôi thế, cho nên trong ngăn kéo của tôi nếu không phải là áo phông in hình thằng nhóc đầu to thì chính là mấy chiếc áo ba lỗ có thể bộc lộ hết khí chất trâu bò này của tôi.

Chuyển qua ba lần xe sau, tôi xuống xe, đứng trước cửa hàng Âu phục ở đầu phố do dự, mấy bộ đồ thục nữ mềm mại lương thiện chảy nước kia làm tôi đau cả mắt.

“Người đẹp, có muốn vào trong thử một chút ?” Em gái đứng ở cửa vỗ tay một cái, nhìn tôi lớn tiếng hô, tôi nhìn chiếc áo ba lỗ trên người, khẽ cắn môi, muốn rời khỏi.

“Diệp Hồng Kỳ! Sao cô lại ở đây! ”

Tôi quay lại, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tiễn Đạc, hắn vừa nhìn tôi, vừa cẩn thận quay lại nhìn sang người bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ bứt rứt bất an.

Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, trong lòng quặn lại, loại đau đớn này mang theo chút chua xót, từng chút một, thoáng chốc đã lan rộng ra.

Đau hết thuốc chữa.

Tôi nhìn thấy Ninh Mặc mặc một chiếc áo trắng như tuyết, đứng bên cạnh một cô gái tóc dài tung bay, ánh mắt chân mày đều toát lên vẻ quyến rũ, thân hình thướt tha, tựa hồ như đứng không thẳng nổi vậy, nghiêng người dựa vào cánh tay Ninh Mặc.

Cô ta cũng mặc một chiếc váy màu trắng, giống hệt như Ninh Mặc, nhìn chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ, thấy tôi đang nhìn, cô gái nhẹ nhàng cười cười, chớp chớp mắt, hàng mi dày như chiếc quạt rủ xuống, cực kỳ xinh đẹp.

Tôi cười gượng một cái, hỏi: “Ninh Mặc, không giới thiệu sao ?” Ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trong lòng tôi, vừa ra đến miệng, đã yếu đi ba phần, vốn tôi muốn trừng mắt mà chất vấn hắn, anh không giới thiệu sao! Giọng nói phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, thái độ phải thật xem thường mới được, hắn đùa bỡn tôi lâu như vậy, vừa mới phủi sạch quan hệ với tôi xong, bên người đã có người đẹp như hoa, thế này thì tôi chịu làm sao được ?

Đáng tiếc, tôi vừa mới mở miệng, đã biến thành trạng thái cầu xin.

Ninh Mặc lạnh lùng đảo mắt nhìn qua tôi một lượt, chính là không nói câu nào, cũng không định trả lời tôi, duỗi tay đẩy đẩy chị gái thần tiên bên cạnh, khiến cho thân hình đang dặt dẹo của cô ta đứng thẳng lại, không chớp mắt một cái bước qua tôi, đi về phía cửa hàng quần áo phía sau.

Tiễn Đạc nhìn tôi, rồi lại nhìn Ninh Mặc, thở dài một hơi, vỗ vỗ tôi: “Hồng Kỳ, cô coi như không quen nó đi, thằng nhóc này rất ngoan độc! ”

Tôi mặt không thay đổi trừng hắn: “Liên quan gì đến anh! ”

Tiễn Đạc bị tôi làm cho cứng họng, mặt đỏ tai hồng, cười nhạt: “Hồng Kỳ, tôi đây là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú sao, người ta coi thường cô, tôi nên học theo mới đúng! ”

Tôi nhìn hắn gật gật đầu, vỗ tay “Biết thế là tốt! ” Lòng tôi đang cực kỳ bực bội, hắn lại ở đó í éo ầm ĩ, chỉ điểm ấy thôi cũng đủ để tôi ghét rồi.

Kỳ thật, tôi vẫn không cam lòng, tôi vẫn nghĩ chuyện này không hề đáng tin.

Tôi lấy lại bình tĩnh, đột nhiên kéo chiếc khăn bằng tơ tằm trên cổ xuống, phất phất về phía cửa hàng: “Ninh Mặc, chờ chút, tôi cũng muốn mua váy.”

Vẻ mặt của Tiễn Đạc nhất thời căm hận không thôi, một tay kéo lấy cổ tay tôi, gầm lên: “Cô mẹ nó chứ, thật không biết tự trọng! ”

Mẹ kiếp, tôi vậy mà bị nhân dân quần chúng coi thường, nhưng mà thực xin lỗi. Tôi luôn có thói quen tự ngược, giờ cũng đâu phải lần đầu tiên!

Tôi càng thêm phẫn nộ, giơ chân lên, giẫm lên chân trái của hắn, gầm lại: “Liên quan gì đến anh! ”

Hắn hóa đá ôm chân lên xoa bóp, vẻ mặt vừa ức lại vừa giận.

Tôi lách qua bên người hắn, đi thẳng một mạch như gió vọt tới chỗ Ninh Mặc, nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một chiếc váy ngắn màu tím nhạt, khí lực nhất thời bùng lên, một phen đoạt lấy từ trong tay hắn, đắc ý cười: “Ai ai ai, cám ơn, tôi đang muốn mua váy! ”

Ninh Mặc bị tôi đoạt đồ, cũng không tức giận, khoanh tay, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương xót của thần nhân : “Hồng Kỳ, cô…”

“Để cho em ấy thử một lần xem, có lẽ sẽ rất đẹp! ” Chị gái thần tiên chặn lời hắn lại, nhìn tôi cười đầy ngọt ngào, nụ cười của cô ta cực kỳ ngọt, cực kỳ mềm mại, mang theo hơi thở hữu hảo, tôi thật sự không có cách nào dùng ánh mắt phẫn nộ để trừng cô ta, thế nên, tôi cực kỳ mặt dày mà nhìn cô ta nở một nụ cười.

Cô ta thấy tôi cười với mình, hơi hơi sửng sốt, lập tức nụ cười trên mặt càng sâu, từ trên giá treo quần áo lấy ra một bộ đồ mỏng sáng màu, là màu khói nhẹ giống như bụi phấn ấy, mép áo còn có đính vài hạt đá sequins, khiến cho bộ y phục nổi bật lên không ít, bộ đồ này cũng không phải váy, phía dưới là một chiếc quần ống rộng.

“Thử cái này xem, có lẽ đẹp hơn so với bộ kia! ”

Tôi chẳng thể nào cực tuyệt một câu nói mềm mại nhỏ nhẹ kia của chị gái thần tiên, từ trong mắt cô ta, tôi có thể thấy được sự chân thành, thậm chí còn có khoan dung trước sự vô lễ của tôi.

Tôi bại trận bước tới, ý định thét gào đều triệt để tan thành mây khói.

“Đi thử một lần xem, cô gái nào cũng nên có một bộ âu phục của riêng mình!” Cô ta vươn tay đẩy tôi, chỉ vào phòng thay đồ.

Ánh mắt tôi lướt qua Ninh Mặc, vẻ mặt của hắn cực kỳ hờ hững, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn. Tôi cúi đầu, đẩy cảnh cửa phòng thanh đồ, sột soạt cầm quần áo thay, sau đó lại đẩy cửa ra.

Tiễn Đạc tựa vào giá treo đồ, vô cùng nhàm chán nhìn xung quanh đánh giá, lúc nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên, cười cười nhìn tôi: “Hồng Kỳ, cũng có thể có điểm giống tiểu nữ nhân nha! ”

Tôi xoay mặt nhìn người trong gương, mái tóc ngắn không theo khuôn phép dựng thẳng lên, khuôn mặt có màu lúa mì, mà bộ đồ mặc trên người, vậy mà có thể phối hợp một cách thần kỳ, tôn lên vài phần nữ nhân vị, thắt lưng cũng vừa phải, mặc vào, vậy mà cũng có thể phô ra vẻ thướt tha của một vòng eo nhỏ quyến rũ.

“Đẹp không ?” Tôi liếc mắt nhìn Ninh Mặc, hắn cùng với chị gái thần tiên đã đi đến bên một quầy thu tiền khác, nghe thấy giọng của tôi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lóe, chỉ khoảng ba giây, sau đó lại cúi đầu, cầm mấy bộ đồ trong tay, dùng giọng nói lạnh như băng nói với chị gái thần tiên bên cạnh: “Đây là bộ cuối cùng đấy, bắt tôi chọn lần nữa, tôi chọn không nổi đâu! ”

Chị gái thần tiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng, nhìn về phía tôi trấn an nở nụ cười, nói: “Aiz, bộ này rất hợp với em! ”

Cô ta gật gật đầu, thuận tay vơ mấy bộ đồ đã chọn trước đó đi đến quầy tính tiền.

Tôi cảm thấy cực kỳ chán nản, trong lòng hụt hẫng kinh khủng, nhìn Tiễn Đạc đang đứng một bên yên lặng nhìn tôi chằm chằm, lại cực kỳ hận mà giẫm lên một chân của hắn, nói với nhân viên cửa hàng: “Tính tiền giúp tôi, tôi lấy bộ này! ”

Nhân viên bên quầy tính tiền ngẩng đầu nhìn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu thư, bộ này đã tính tiền rồi, vị này đã giúp cô thanh toán rồi! ”

Tôi nhìn theo ngón tay của cô ta, chị gái thần tiên đang mỉm cười gật đầu với tôi. Dáng vẻ ngàn vạn, một chút cũng không giống bộ dạng chíp bông loắt choắt của tôi.

Hai mươi mấy năm, tôi lần đầu tiên biết hai chữ tự ti viết như thế nào.

Tôi đã nghỉ, tôi phải tận lực tranh thủ! Nhưng mà không có cách nào đối kháng nổi với chị gái thần tiên!

Tôi xách theo túi giấy, Ninh Mặc đang đứng ở cửa chờ, lúc lướt qua hắn, tôi cười gượng, chúc mừng hắn: “Kỳ thật Ninh Mặc, ánh mắt anh thật sự không tồi! Chúc mừng anh, tìm được cô gái mà anh thích! ”

Cho nên, tôi buông tay….

Thân hình của hắn khựng một chút, quay sang nhìn tôi, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn tôi thật lâu, vẻ mặt cổ quái, sau một lúc lâu, đột nhiên thở dài chán ghét: “Diệp Hồng Kỳ, không cần cười kiểu đó, so với khóc còn khó coi hơn! ”

Tôi khẩn trương sụt sịt nước mũi, nhân tiện đem nước mắt sắp tràn ra nuốt trở về. Hai tay nắm lấy túi giấy, quay người sang chỗ khác muốn đi.

“Diệp Hồng Kỳ, có muốn tôi đưa cô đi không ?”

Hở ? Tôi quay mặt qua, thấy Ninh Mặc vỗ vỗ vai Tiễn Đạc, chỉ vào chị gái thần tiên phân phó hai câu, Tiễn Đạc nhìn tôi liếc mắt một cái, sắc mặt xanh lè kéo chị gái thần tiên lên một chiếc taxi.

“Hả ? Cái gì ?” Tôi xoay người.

Ninh Mặc mấp máy môi, thản nhiên nói: “Tôi đưa cô về trường, mặt trời nóng như vậy, đi xe bus không tốt.”

Tôi liều mạng kìm nén, mặt dày giật giật từng cái, ngừng thở, tận lực khổng để cho tiếng hít thở của mình mang theo sự run rẩy, làm gì vậy hả, bạn học Ninh Mặc, anh cứ phải thấy tôi rơi lệ đầy mặt anh với vui vẻ có phải không. Không thích thì đâu cần phải đáp trả tôi làm gì, như vậy tiện cách của tôi sẽ lại phát huy mất!

“Lên hay không lên ?” Hắn mở cửa xe, gió điều hòa lạnh lạnh phất qua, thổi lên trên người cực kỳ thoải mái.

Tôi cầm lấy túi giấy, lùi về phía sau một bước, ngây ngô cười: “Aiz, không cần, tôi còn có việc, anh đi trước đi! ” Để cho tôi có không gian ngồi liếm miệng vết thương đi, tôi lại ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn mặt trời chói lọi trên cao, Bạn học Ninh Mặc, làm ơn đừng có sắc bén như vậy được chứ!

Ninh Mặc nheo mắt, lạnh như băng nhìn tôi, hỏi: “Diệp Hồng Kỳ, cô định mặc đồ sứt chỉ đi dạo phố sao ?”

Hở ? Tôi quay đầu nhìn quần áo của chính mình, quả nhiên, giữa cái quần màu đen xì chỉ đã bung ra một đường, lộ ra chiếc quần con màu hồng chói lọi ở bên trong, tươi đẹp động lòng người.

Tôi chống nạnh, gầm thét: “Tôi thích mặc quần thủng đáy, tôi thích đi đón gió đấy! Liên quan g

ì đến anh ? Anh tưởng tôi giống anh không có mặt không có da chắc, giờ tôi cái dạng này còn có thể ngồi lên xe anh ?” Tôi nhíu mày khiêu khích hắn, hắn cũng nhíu mày, biểu tình trên mặt cực kỳ kinh ngac. Có lẽ là do trước kia đã quen với dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của tôi, hắn không ngờ rằng cũng có một ngày tôi đứng bên đường mà gào thét với hắn.

Tôi dùng chiếc áo đen buộc vào bên hông, buông vạt áo xuống che đi phần mông, sau đó vươn tay gọi taxi: “Taxi, đến đại học Đông X! ”

Ninh Mặc yên lặng không tiếng động nhìn tôi lên xe, lại yên lặng không tiếng động nhìn tôi từ trên xe bắn nhanh như gió chạy xuống.

“Ninh Mặc, vậy đi, cho anh chút mặt mũi, tôi vẫn là ngồi xe anh đi! ” Tôi vò vò đầu, hoàn toàn coi bác tài xế đang chửi ầm phía sau kia như vô hình. Sự thật là, trong ví tôi chỉ còn một tờ năm nghìn, đến tiền lăn bánh cũng không đủ.

“Hừ! ” Hắn hừ lạnh một tiếng qua xoang mũi, đảo mắt, đi vào xe trước. Tôi đi theo sau hắn, ngồi vào ghế trước, liếc mắt trộm ngắm những ngón tay thon dài của hắn.

“Này! ” Hắn giương mắt nhìn tôi, hất đầu, ý bảo tôi ngồi phía sau.

Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ngồi bên cạnh anh ngứa mắt sao ? Tôi đây cứ thích ngồi bên cạnh đấy! Tôi giận, vươn tay kéo dây an toàn, thắt ngang người, khiêu khích nhìn hắn.

Hắn không nói gì, ngón tay tựa vào tay lái, con ngươi đen như mực lóe lên, miệng mấp máy, im lặng quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

Một lúc sau, tôi lập tức nhớ lại tình trạng khúm núm nịnh bợ hồi trước, tự động phản xạ có điều kiện, buồn bực lết xác ra phía sau xe, xám xịt kéo lại cửa xe, ngồi xuống.

Ngồi ngay ngắn xong, tôi lại hận không thể cho mình một cái tát.

Được rồi, tôi lại phát tác!

Ninh Mặc cười như không cười nhìn tôi qua gương chiếu hậu, mở động cơ, bắt đầu lái xe.

Tôi ngồi ở ghế sau, lúc đầu còn bứt rứt bất an, một lúc sau, dần dần quên luôn chuyện tôi và Ninh Mặc đã đoạn tuyệt, thấy trên má hắn dính một chút bụi, nhịn không được nhổm lên, vươn người qua, cách tay lái giống như vô số lần trước kia, vươn đầu ngón tay thay hắn nhẹ nhàng lau.

Ninh Mặc lại giống như cực kỳ kinh hãi vậy, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên phanh lại, xe phát ra âm thanh chói tai, cùng với chấn động kịch liệt, tôi chòng chành ngồi trên ghế sau, thân thể theo quán tính của ô tô lên xuống phập phồng, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ xa.

Ban ngày ban mặt lái xe còn bật đèn, đây chỉ có thể nói lên một chuyện duy nhất!

Mẹ nó, gặp phải gà mờ!

“SHIT! ”

Trước khi chìm trong bóng tối, tôi nghe thấy Ninh Mặc nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng! Nha nha nha, thật muốn nhảy tưng tưng lên, sau đó… vỗ tay, Ninh Mặc, được lắm, chửi thật là dễ nghe!