Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao?

Chương 25: Sợ mất cảm giác tốt đẹp của tôi và anh hiện tại



Thời tiết hôm nay thật không tệ, tôi đứng trên lầu nhàm chán cùng vài đứa bạn tám chuyện. Mặc dù đã vào học nhưng tôi thấy chả có đứa nào muốn vào lớp ngồi. Khối mười có im lìm hơn khối mười một chúng tôi. Ai cũng nói khối mười một là khối dễ buông thả nhất. Khối mười là lớp đầu, có vẻ còn sợ sệt nên chẳng dám làm gì quá đáng cả. Khối mười hai lo ôn thi cuối cấp nên chắc chắn rất bận rộn. Ngay lúc tôi định bước vào lớp thì Trí khều tôi.

- Này Vỹ, nhìn xem em gái mũm mĩm kia đi trễ, bộ dạng hốt hoảng kia chắc là học sinh ngoan rồi.

Tôi nhướng mày theo tay Trí, tôi thấy một cô bé có thân hình khá tròn trĩnh. Ừm, ít ra ấn tượng đầu tiên của tôi về cô bé chính là như thế. Cô bé túm áo dài trắng chạy rất vội vã. Khoảng cách khá xa tôi không thấy rõ mặt cô bé. Quả là học sinh mới có khác. Thế nhưng ngay sau đó, tôi lập tức đánh bay ngay suy nghĩ này. Bởi vì ngay sau đó tên nhóc Quân lại tà tà đi vào. Nhóc này cũng là học sinh mới nhưng sao không vội vã gì thế nhỉ? Quả thật học sinh mới cũng có phân biệt. Không phải học sinh mới nào cũng ngoan. Tôi chỉ nghĩ như thế xong cũng chẳng để ý nữa.

Giờ tan học, tôi bị thầy dạy vật lý gọi lại. Thầy muốn bồi dưỡng tôi thi chuyên vật lý. Tôi từ chối. Thật ra môn tự nhiên nào tôi cũng khá nhưng không có môn nào thật sự hứng thú. Tôi thấy anh Trường học tốt môn hóa, cô Hiền từng chủ nhiệm tôi lớp mười cũng từng nói tôi học hóa rất tốt. Tôi cũng chẳng để ý. Có lẽ do biến cố gia đình khiến tôi mất hứng thú trong học tập. Tôi xách cặp ra về, lơ đễnh thế nào mà va phải người khác. Tôi cũng không biết là may mắn hay xui xẻo. Tuy nhiên tôi chỉ rủa trong lòng. Tôi rất rõ ràng bàn tay mình giữ chặt eo một nữ sinh. Bình thường tôi rất ít tiếp xúc nữ sinh. Đừng hiểu lầm tôi có bệnh. Tôi chỉ cảm thấy nếu không cần thiết vướng vào phụ nữ, rất phiền phức. Đặc biệt là nữ sinh. Các cô gái này đang tuổi ăn, tuổi học có khi lại thích ăn diện. Họ chỉ làm theo ý mình hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận người khác.

Nữ sinh bị tôi ôm phải, dùng cặp mắt trong trẻo, khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn nhìn tôi. Nhìn xem bộ dạng kia cực kì ngốc. Cô bé có mái tóc đen dài rõ ràng cô không nổi bật hơn bất cứ nữ sinh nào nhưng lại khiến người ta có cảm giác gần gũi. Rõ ràng tôi va vào người ta nhưng người ta lại xin lỗi tôi. Thật ra lúc đó tôi định nói xin lỗi nhưng chân đau quá phải than trước, kết quả lại làm nữ sinh kia sợ sệt xin lỗi tôi. Xin lỗi thì tôi nhận. Lúc tôi sắp ra khỏi sân trường, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy nữ sinh kia đi cùng anh Trường. Tôi nhận ra dáng nữ sinh ấy. Chính là nữ sinh đi trễ sáng nay. Tôi khó hiểu, sao bản thân lại có ấn tượng với cô bé ấy.

Ngày hôm nay tôi có mấy tiết học xã hội rất nhàm chán. Tôi trốn học ra sân sau ngủ một giấc. Chỗ này là chỗ ngủ cực kì tốt. Tôi đánh một giấc tới lúc tan học. Lúc tôi định đứng dậy ra về thì bắt gặp nữ sinh kia đang quét lá trong sân. Cô bé này siêng thật đấy. Trong lớp tôi có rất ít người siêng như vậy. Bọn họ không kêu ca thì chính là nhõng nhẽo nhờ bạn nam làm hộ. Mỗi lần như thế tôi cảm thấy rất chán ghét. Cho nên không một nữ sinh nào dám đến trước mặt tôi nhõng nhẽo cả. Trong lớp cùng lắm chỉ có vài bạn nữ khá thân nhưng cũng chẳng vượt quá giới hạn bạn bình thường. Cái tôi không ngờ là cô bé kia dám nhìn lén tôi ngủ cơ. Khụ...khụ cái này cũng không thể trách cô bé, tại tôi nhìn lén người ta trước thôi. Người ta lại tiếp tục xin lỗi tôi. Cô bé này có phải hiền quá rồi không? Tôi hài hước chọc ghẹo vài câu, thế nhưng mặt cô bé đỏ lên. Sao càng nhìn càng muốn véo một cái thế nhỉ. Vậy mà bạn của cô bé kia lại nói chúng tôi mờ ám. Ha ha, tôi bắt đầu cảm thấy thú vị. Tôi có một chút trò vui mới. Mà bạn cô bé thì tôi biết là em gái của cô Hiền. Nghe nói năm nay cô chủ nhiệm lớp 10a2. Hình như bé Quyên cũng học 10a2.

Hôm sau, tôi đến lớp bảo Trí đi nhìn lớp 10a2 xem có thấy cô bé lần trước nó chỉ tôi không. Tên nhóc này nhìn tôi cười rất quái dị.

- Mặt mày gian quá. Này mày nhìn trúng con người ta rồi chứ gì?

Tôi cười:

- Mày có ý kiến sao?

Trí cười:

- Tao không có ý kiến. Tao chỉ hiếu kì mày để ý cô bé ở điểm nào.

- Thú vị!

Có một loại người, người gặp người thích nhưng luôn nghĩ mình là người bình thường không nổi bật. Cô bé này chính là loại người như thế.

Trí lặng im rồi không hỏi nữa.

Đúng, lúc đó tôi chỉ cảm thấy trêu cô bé kia sẽ rất thú vị. Ít ra năm nay tôi không buồn tẻ nữa. Trí rất nhanh mang tin tức về. Thông tin rất đầy đủ, tên họ, năng lực, tính tình. Có một thứ không biết được. Đó là bạn trai. Nữ sinh lên cấp ba chẳng phải rất thích quen bạn trai để đưa đón đi học, cùng nhau ngồi tán gẫu trong lớp, cùng nhau giải bài tập. Tất cả những cái đó chỉ là ngụy biện. Nữ sinh này vậy mà không có bạn trai. Bạn trai trong lớp hình như cũng chỉ thân thiết vài người. Thân nhất vẫn là tên nhóc Vĩnh. Người này tôi nên điều tra một chút.

Có một lần Trúc Thi đến tìm tôi hỏi chuyện. Nhỏ bảo tôi lại sinh ra chủ ý gì mà muốn biết về nữ sinh kia. À, cô bé kia tên Yên Chi.

Yên Chi!

Yên Chi!

Ngày tôi biết được cái tên, không hiểu sao cứ lặp đi lặp lại mãi như thế. Tôi biết Trúc Thi từng thích tôi nhưng tôi chỉ xem cô bé như em gái. Chúng tôi chẳng có quan hệ máu mủ gì nhưng anh Trường vẫn là anh họ tôi-anh em bạn dì. Có lẽ cô bé không hài lòng khi thấy tôi để ý đến một cô bé xa lạ. Tôi cũng mặc kệ. Dù sao chẳng can hệ đến tôi. Hôm nay, tôi có chút xui xẻo tên nhóc Quân kia từ đâu chạy tới không cẩn thận lại tạt gần cả ly nước cam lên áo tôi. Tôi bực bội vỗ đầu nó mấy cái. Và hiểu lầm đã xảy ra. Không biết mồm mép đứa nào quá lanh lợi mà đồn thổi tôi và nhóc Quân đánh nhau vì Trúc Thi. Tôi dở khóc dở cười. Lại không biết ai đồn rằng tôi để ý Yên Chi mới từ chối Trúc Thi. Mà thật ra xét cho cùng tin đồn sau không phải giả. Tôi lại mặc kệ.

Sở thích của tôi dạo gần đây chính là xuất hiện trước mặt Yên Chi. Thỉnh thoảng "tình cờ" gặp cô bé ở phòng thí nghiệm. Thỉnh thoảng sẽ gặp ở cầu thang. Thỉnh thoảng sẽ gặp ở căn-tin. Tóm lại rất nhiều. Nhiều đến mức cô bé gặp phải tôi thì co giò chạy. Tôi rất kinh ngạc. Bộ dạng tôi trông cũng được lắm mà đâu đến nỗi tệ như thế. Trong lớp và cả khối đàn em cũng có người thầm mến. Tôi biết rất rõ nhưng làm lơ. Chỉ có cô bé này thấy tôi là trốn. Tôi từ thú vị, vui vẻ bây giờ lại bắt đầu bực bội. Đặc biệt, có mấy lần tôi thấy cô bé nhìn anh Trường chơi bóng rổ đến xuất thần. Tôi giận. Tôi có chỗ nào thua kém anh Trường sao? Bộ dạng bên ngoài theo người khác đánh giá chính là thuộc trường phái lạnh nhạt. Không phải các cô gái rất thích sao? Cô bé lại khác người rồi. Cô bé thích người ôn hòa như anh Trường phải không? Tôi đổi tính tình là được chứ gì. Nghe nói cô bé học rất giỏi. Anh Trường cũng học rất giỏi. Hình như năm rồi học lực tôi rất sa sút. Tôi cải thiện lại là xong ngay. Thế mà tôi làm tất cả rồi mà cô bé nhìn thấy tôi thì chạy mất. Đây rốt cuộc là sao vậy? Tôi thay đổi. Học bàn tôi số thư tình lại tăng vậy cô bé vẫn dửng dưng như không. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thất bại như thế.

Rất nhanh thời gian nghỉ Tết lại đến. Nghĩ đến gần nửa tháng nhàn rỗi ở nhà mà không gặp được cô bé, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi tính toán nên làm sao để gặp mặt cô bé. Có một ngày, Trúc Thi hẹn tôi ra chợ hoa. Trúc Thi này lại bày trò nữa rồi. Tôi từ chối cũng không tiện nên đi. Nghĩ đến trong nhà cũng lạnh lẽo ra ngoài một chút cũng không vấn đề gì. Không nghĩ tới ra ngoài càng bực bội hơn. Sao có thể nghĩ đến lại thấy cô bé kia ngồi cùng anh Trường ăn kem đến vui vẻ chứ. Thậm chí thấy anh Trường chở Đỗ Quyên mặt cô bé tựa như trái tim tan nát vậy. Tôi giận dỗi bảo nhàm chán nên bỏ về. Trúc Thi nhìn tôi rất quái lạ. Hôm nay cô bé lại nói.

- Anh Vỹ, anh thích Yên Chi rồi phải không?

Tôi ngạc nhiên vô cùng nhưng chỉ cười không nói. Tôi cũng không xác định được. Từ khi thấy ba mẹ vì tình yêu riêng của bản thân mà từ bỏ hôn nhân, tôi đã mất lòng tin vào tình yêu.

Tôi thích cô bé ư? Vì cái gì?

Tôi lại cứ đi đây đó giải sầu. Có một ngày anh Trường rủ đến nhà cô Hiền tặng quà Tết. Tôi rất vui vẻ đi. Cô Hiền cũng là một người tôi rất kính trọng. Cái tôi không ngờ là gặp Yên Chi ở đó.

Cô bé nhìn thấy tôi mà mắt cứ mở to hau háu khiến tôi rất muốn phì cười. Tôi đáng sợ như vậy ư? Anh Trường rất bất ngờ khi biết chúng tôi có quen biết. Anh còn tưởng những tin đồn kia là giả. Tôi nhìn biểu hiện của anh không hiểu sao cảm thấy an tâm. Anh không thích cô bé ấy. Vậy cô bé thì sao? Cô bé này hôm nay lén nhìn tôi cơ. Hôm nay tôi nhất định phải tiếp cận cho bằng được. Anh Trường rất hiểu ý tôi, tôi chỉ nháy mắt một cái. Anh ấy từ rảnh rỗi liền chuyển sang bận việc. Tôi đưa cô bé về. Cô bé nhìn tôi hỏi tôi có bằng lái xe không. Trong lòng tôi nhảy dựng lên. Tôi thật sự chưa đủ tuổi lái xe. Cao Đạt Vỹ phải học nói dối cơ đấy. Chỉ cần cô bé không biết thì cũng chẳng sao. Cô bé vậy mà tin tưởng tôi đã đủ tuổi lái xe. Tôi rất muốn phá lên cười. Tôi hỏi cô bé Vĩnh có phải bạn trai cô bé không. Cô bé cuống quýt giải thích. Tốt! Em như vậy thì rất thuận lợi để tôi theo đuổi. Tôi trở về trong lòng vui sướng chưa được bao lâu, lại bị cảnh sát phạt tiền. Trong Tết mà gặp chuyện này thật là xui xẻo.

Hậu quả là sau Tết, tôi bị em giận dỗi, ghét bỏ. Nhưng mà biểu hiện này rất tốt. Tôi thấy em bị bạn học làm bẩn áo dài, chỉ muốn đi qua xem không nghĩ em chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Tuy vậy, tôi vẫn được đồng minh giúp đỡ đi cùng em về lớp. Tên nhóc Quân còn nhìn tôi nháy mắt.

Rất nhiều cô bạn muốn đi cạnh tôi mà không được đấy. Vậy mà em lại sợ bị hiểu lầm. Tôi cảm thấy rất không thoải mái nhưng em lại chuyển sang giận dỗi tôi gạt em. Biểu hiện giận dỗi của em rất dễ thương. Tôi nên thừa nhận mình thích em rồi phải không? Cho nên lần đầu tiên Cao Đạt Vỹ bị con gái giận dỗi mà cảm thấy vui vẻ. Vậy mà chưa nói được mấy câu Trúc Thi lại xuất hiện phá đám. Chuyện rất đơn giản. Tôi không về nhà mấy bữa nay nên mẹ tôi nhắn với Trúc Thi bảo tôi về nhà. Không biết em có hiểu lầm tôi không đây? Tuy nghĩ vậy nhưng tôi không giải thích gì cả. Tôi chỉ nhắn lời xin lỗi thông qua Đỗ Quyên. Tôi nghe Quyên thuật lại mặt mày em nhăn nhó như quả mướp đắng vậy. Tôi cảm thấy buồn cười. Đôi lúc vô tình nhớ lại, tôi lại vu vơ bật cười. Trí ngồi cạnh tôi, nó lại lấy tay sờ trán tôi. Nó bảo tôi bị tình yêu làm cho sốt nặng rồi. Tôi không phủ nhận. Có lẽ thật là như thế.

Tình trạng tôi và em vẫn cứ dở dở ương ương như thế. Tôi đuổi em chạy, tôi tìm em trốn. Nói thật ra cũng rất thú vị. Có một ngày, tôi lại nhìn thấy ánh mắt si mê của em nhìn anh Trường tập bóng. Tôi cảm thấy nguy cơ tới nơi rồi. Trong lòng sinh ra buồn bực không nói nên lời. Cho nên mỗi ngày tôi đều tập bóng rổ. Anh Trường nhìn thấy lại cười mỉm.

- Em chơi giỏi hơn anh rất nhiều rồi, tập chi mãi thế?

Tôi trừng mắt nhìn anh:

- Em muốn người khác không nhìn anh nữa.

Anh Trường bật cười:

- Hóa ra thế.

Xui xẻo hơn là nhóc Quân đi gây sự ở đâu không biết bị người ta đuổi đánh. Tôi tốt bụng đứng ra khuyên giải không xong lại bị đánh một cái vào mặt vào đau điếng. Tôi thật sự rất bực bội lại đánh nhóc Quân mấy cái. Vì cú đánh kia, hàm răng tôi cũng đau luôn. Dạ dày tôi vốn không tốt, lần này ăn uống thất thường lại phát đau. Thế là tôi mất mấy ngày không đến trường. Anh Trường nói em hỏi tin tức về tôi. Tôi hiện tại rất muốn gặp em nhưng mà tôi không muốn gặp trong tình trạng thế này cho nên phải đợi không nhìn thấy vết thương mới đi gặp.

Tôi nổi hứng đi tìm em vào giờ ra chơi. Tôi thấy Linh và Vĩnh đùa giỡn bên cạnh em. Thấy tôi đi tới tụi nhóc này vậy mà thông minh rút lui trong im lặng. Thật ra chẳng tốt lành gì đâu. Tôi phải tốn mấy bộ game, mấy bữa ăn vặt đấy chứ. Nhưng nghĩ lại đeo đuổi bạn gái dĩ nhiên không dễ dàng rồi. Đối với một cô gái thấy tôi là chạy thì càng cực khổ hơn. Em lúc nào cũng đọc sách hay sao ấy. Tôi bảo em nên có bạn trai để người ta chăm sóc. Em bảo chẳng có bạn trai. Tôi thở một hơi nhẹ nhõm. Tôi nhận ra mình rất thích luồn tay vào tóc em. Em vậy mà hỏi tôi có bạn gái chưa.Tôi mừng thầm cũng hỏi em muốn tôi làm bạn trai không. Em nói nếu tôi có bạn gái thì muốn đi giải thích cho người ta không hiểu lầm. Em ngơ ngác, tôi phát giận hình như em chẳng hiểu tôi nói gì cả. Cao Đạt Vỹ trận đầu tiên thất bại. Trúc Thi lại tìm tôi nói chuyện. Hôm nay, cô bé muốn hỏi tình hình của Đỗ Quân trong trận đánh nhau lần trước. Đến giờ tôi mới biết, tôi đau dạ dày trốn ở nhà lại thành ra tin đồn đánh nhau tranh giành người yêu mà bị thương. Tôi nhìn dáng chạy trốn của em lại thấy buồn cười. Em lại hiểu lầm phải không?

Thấm thoát đã đến cuối năm, dạo gần đây em lại trốn tôi nữa rồi. Tôi rất buồn bực. Tôi chờ em bên cầu thang gần lớp em. Em thấy tôi lại muốn trốn. Tôi muốn rủ em đi uống nước để hỏi nguyên do. Tôi cũng muốn giải thích chuyện "bị thương" kia. Em lại chẳng muốn nghe. Tôi muốn nhìn trời gào thét. Em đừng chớp mắt vô tội nhìn tôi có được không?

Em áy náy nhìn tôi lại chỉ nói một câu:

- Em phải về nhà nếu không ba má sẽ lo lắng.

Tôi bị nghẹn. Em lại nghĩ đến gia đình trước tiên? Em lại khiến tôi để ý thêm một chút rồi. Tuy tôi biết em muốn tránh mặt tôi mới nói như thế nhưng ít ra em còn nghĩ đến gia đình mà. Dù trong lòng không cam nhưng tôi chỉ có thể thở dài. Linh nói em sẽ không yêu khi còn đi học. Tôi có kiên nhẫn mà.

Vừa về đến nhà, tôi lại gặp ba mẹ đang ở nhà. Tâm trạng bọn họ dường như không tốt lắm. Không tốt cũng phải thôi, hai người đã ly hôn cùng về thăm con trai tâm trạng tốt mới lạ. Tuy vậy, tôi cũng chưa từng oán hận bọn họ. Tôi từng vô tình nghe dì tôi nói, quan hệ bọn họ đã rạn nứt từ khi tôi vừa tốt nghiệp tiểu học. Bọn họ cố gắng đến khi tôi đậu vào trung học phổ thông đã là chuyện không dễ dàng. Nhưng thật ra tôi biết quan hệ bọn họ đã rạn nứt từ khi tôi còn rất nhỏ. Nếu cố ép bọn họ cùng nhau sống chung mà không vui vẻ chi bằng để họ đi tìm hạnh phúc riêng. Đáng tiếc cho một gia đình nhìn qua có vẻ hạnh phúc trong ngần ấy năm. Tôi cười tự giễu. Tôi nhớ bọn họ từng nói là yêu nhau mới tiến tới hôn nhân, thế nhưng họ cũng vì yêu mà ly hôn. Cho nên tôi cảm thấy tình yêu không đáng tin. Quan niệm hôn nhân của tôi cũng thay đổi, có thể sau này hôn nhân của tôi chưa hẳn xây dựng từ tình yêu. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội hôn nhân. Em có suy nghĩ giống tôi phải không? Tôi bỗng lo sợ tôi có dòng máu trăng hoa của ba tôi, liệu tôi có thể yêu duy nhất một người không?

Ba tôi nhìn tôi nói:

- Vỹ, thành tích học của con dạo gần đây nghe dượng hai con nói là rất sa sút.

Mẹ tôi cũng ồn tồn hỏi:

- Đúng vậy, mẹ biết con trách ba mẹ nhưng không thể hành hạ bản thân như thế.

Tôi thầm cười trong lòng. Hóa ra bọn họ không vì cãi nhau mà mất vui mà là vì tôi. Sao cũng được, ít ra điều này chứng tỏ bọn họ không bỏ rơi tôi là tốt rồi. Mặc dù hiện tại tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi không yếu đuối nhưng có đứa con nào lại không khao khát tình thương của ba mẹ chứ. Tôi cũng thế.

- Con không sao. Con sẽ cố gắng học chăm chỉ hơn.

Kể từ khi gặp em, thành tích học của tôi đã nâng cao hơn năm ngoái rất nhiều rồi. Chẳng qua muốn đạt thành tích tốt như anh Trường chắc phải đợi hết nửa học kỳ mới được. Tôi muốn sang năm phải tốt hơn cả anh Trường như vậy em mới để ý đến tôi chăng?

Ba mẹ nghe tôi nói như thế rất vui mừng. Bọn họ hôm nay ở lại cùng tôi ăn cơm. Tôi lại nghĩ đến lời nói của em. Ba mẹ sẽ lo lắng? Hình như tình trạng hiện tại của tôi là như vậy. Bọn họ hỏi về tình trạng đau dạ dày của tôi. Bọn họ còn hỏi tôi thích cô bạn nào không. Thích? Tôi thích người ta nhưng người ta thấy tôi là chạy thì phải làm thế nào. Quyên bảo em thích trốn trong mai rùa. Cứ thấy nguy hiểm lại rụt cổ chui vào mai. Anh Trường nói nếu em không để ý đến tôi thì sẽ không chạy trốn. Câu này rất có ý tứ.

Vậy mà mấy ngày cuối năm, bé Quyên chạy tới trước mặt tôi nói em khen anh Trường cười rất đẹp. Đây là ý gì hả? Để ý tôi mà khen người con trai khác sao? Rõ ràng người em để ý là anh Trường mà.

Vào một ngày đầu hè, Vĩnh gọi tôi đến nhà cậu nhóc chơi. Tôi từ chối. Nhóc này rất biết điều nói em đến nhà Linh. Vậy mà hôm nay cũng thu được tin tức tốt. Em chỉ ngưỡng mộ anh Trường như thần tượng. Tôi đưa em một đoạn đường, chỉ hận sao đường không dài thêm một chút. Tôi lưu luyến mái tóc em. Tôi chúc em nghỉ hè vui vẻ mà tiếc hùi hụi. Có lẽ kì nghỉ này của em sẽ không có sự tồn tại của tôi.

Có những chuyện trùng hợp đến mức cố ý. Ít ra sau sự kiện đi xe buýt tôi cho là như vậy. Dĩ nhiên tôi không thể nào nghĩ đến trường hợp mình đi xe buýt cũng sẽ gặp anh Vỹ. Buổi sáng, mẹ tôi vẫn còn yêu quý đứa con gái này nên đưa tôi đến trường. Buổi trưa tôi vẫn phải tự về. Tôi đi cùng ai, đi bằng gì không cần biết chỉ cần về đến nhà là được.

Mỗi buổi sáng khi đến lớp, chắc chắn sẽ có chuyện mới để bàn tán. Mà chuyện bàn tán hôm nay của tụi bạn chính là Đỗ Quân chở Trúc Thi đi học. Tôi nhướng mày hứng thú vô cùng. Tình sử này hình như cũng kéo dài rất lâu rồi thì phải. Còn trước cả chuyện của tôi và anh Vỹ nữa. Kết quả như hiện tại có phải là Đỗ Quân đã thành công ư? Xem ra tên nhóc này cũng nhanh tay lẹ mắt ghê.

Tôi vừa ngồi vào bàn, nhỏ Thoảng đã quay xuống nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại.

- Mày nhìn tao làm gì?

Nó tặc lưỡi không ngừng:

- Chậc...chậc, mày lại cùng anh Vỹ xảy ra chiến tranh lạnh à?

- Chiến tranh lạnh gì chứ?

- Còn không phải sao? Mày vì chuyện tấm ảnh kia mà giận anh ấy à? Nếu không sao lại đi riêng?

Tôi không biết phải giải thích cùng nhỏ thế nào nữa. Đây là cảm thấy không được tự nhiên nên không muốn gặp mà thôi. Nếu nói chiến tranh lạnh cũng không phải, tôi và anh vốn không mặt lạnh nhìn nhau mà.

- Đi riêng thì có vấn đề gì? Hơn nữa, mày đừng đoán mò nữa.

- Vấn đề rất lớn là đằng khác. Hôm nay tao thấy anh Vỹ đi cùng anh Trí, mày nói coi giữa bọn họ có vấn đề không?

Tôi mở to mắt kinh ngạc. Không phải chứ? Anh Vỹ cùng anh Trí?

- Không lẽ đi chung xe là nhất định có vấn đề sao?

Nhỏ Thoảng lại liếc nhìn khắp nơi thần bí nói:

- Vậy chứ mày nói coi sao cả hai người họ trông đẹp trai như thế mà không có bạn gái suốt ngày quấn quýt lấy nhau như keo thế?

Tôi thay anh Vỹ rơi lệ. Được rồi, lúc đầu tôi cũng đã từng nghĩ như thế. Nhưng mà tôi đã biết một bí mật. Bí mật này do Đỗ Quân đã nói cho tôi biết. Bí mật rất to lớn. Bí mật liên quan đến một cuộc tình tay ba đầy bi tráng, mà không đó là một vòng tròn lẫn quẫn. Tại sao tôi nói như thế vì nó liên quan đến anh Trí, Thoảng và Đức.

Tôi nhớ có một lần tôi nhìn thấy anh Trí đi cùng chị Vân. Tôi vô vơ nói.

- Anh Trí cùng chị Vân cũng đẹp đôi nhỉ? Trông anh Trí còn có vẻ rất thích chị Vân.

Quân nhìn tôi vô cùng quái dị sau đó cười lên:

- Yên Chi bạn thật không hổ là bạn gái anh Vỹ, cùng anh ta gian xảo không kém.

Tôi đánh vào vai cậu ta một cái:

- Nói cái gì đó muốn chết hả?

Quân cười rộ lên:

- Thì đúng như vậy còn gì, thấy người ta mon men đến gần bạn trai mình lập tức muốn cho người ta thành đôi với người khác. Biện pháp này rất cao tay đi.

Tôi có oan không thể giải. Đây chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Có liên quan gì đến tôi và anh Vỹ chứ.

Thấy tôi lắc đầu thở dài, Quân lại nói:

- Nói giỡn thôi, tôi nể tình bạn Chi tốt tính nên nói cho bạn biết anh Trí thích một người bạn của chúng ta đấy.

- Ai thế?

- Đoán xem? Xem xung quanh bạn có ai không có bạn trai mà thường tiếp xúc cùng anh Trí.

Cậu ta còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi. Tôi cũng không có bạn trai, tôi cũng hay tiếp xúc cùng anh Trí. Tôi có thể nói là tôi không? Trong đầu tôi bật ra một cái tên. Nhưng tôi vẫn quyết định chọc Quân.

- Trúc Thi phải không?

Quân giận đến mặt trắng bệch, hậm hực phun ra ba chữ:

- Là Thoảng đấy!

Ha ha đụng đến ai thì đụng, đừng đụng đến Trúc Thi. Đây chính là cái vảy ngược của Quân đấy.

Lần này cơ mặt tôi co rúm lại. Cho nên khi hồi tưởng lại chuyện kia. Tôi tin chắc anh Vỹ và anh Trí hoàn toàn trong sạch. Nếu anh Trí biết người anh ta thích lại nghĩ sinh lí anh ấy không bình thường sẽ ra sao? Và ngay sau đó tôi lập tức biết được đáp án.

Cho nên theo bản năng mà biện giải với nhỏ Thoảng:

- Làm sao có thể? Anh Trí thích con gái mà.

Nhỏ Thoảng nhìn bộ dạng của tôi lại suy đoán lung tung:

- Mày nghĩ người mày thích có sinh lí không bình thường nên đau lòng sao? Tao hiểu mà. Mày nghĩ coi nếu mày giận anh Vỹ, anh Trí chắc chắn có cơ hội chen vào cho mà coi. Tao thấy mày chắc còn cơ hội, anh Vỹ chắc còn cứu được.

Tôi không biết phải nói gì chỉ có thể cười. Đúng tôi thật sự là cười mà còn cười rất hớn hở. Bởi vì tôi thấy anh Trí mặt mày tối sầm vào lớp từ bao giờ. Nhỏ Linh cười càng dữ dội hơn tôi. Thiếu điều là co gập bụng mà cười. Nhỏ Thoảng khó hiểu quay đầu. Tôi thấy thân thể nó rõ ràng run rẩy. Về phần sau này hai người họ xảy ra những chuyện gì thì tôi không rõ.

Ha ha cảm giác tôi sung sướng không thể tả khi thấy người ta gặp phiền toái.

Anh Trí bực bội liếc nhỏ Thoảng vài cái rồi không thèm nói gì. Anh Trí chuyển mắt sang nhìn tôi đã đổi thành mếu máo muốn khóc. Tôi bị biểu hiện của anh làm cho hết hồn.

- Bé Chi xinh đẹp....

- Dừng, anh có cái gì thì nói thẳng đi đừng dùng mĩ từ nổi cả da gà._tôi nhịn không được ngắt lời.

- Em chịu nói chuyện với anh có phải em đã tha thứ cho anh không?_mắt anh sáng như đèn pha ô tô vậy.

Tôi nhíu mày:

- Em có nói như vậy sao?

Anh Trí lại trưng ra khuôn mặt đau khổ vô cùng:

- Em sao có thể như vậy? Vỹ nói nếu em không hết giận nó sẽ bắt anh trực nhật vô thời hạn đến khi em hết giận đấy.

Tôi kinh ngạc:

- Anh ấy nói gì anh cũng nghe sao?

Anh Trí vừa giận vừa mắng:

- Anh không nghe nó sẽ đem tội danh không có thực kia cho mẹ anh biết, nhất định anh sẽ bị một trận nên thân. Nó đúng là một tên cực kì gian xảo. Cho nên...

- Cho nên thế nào?

- Cho nên...em đừng giận nữa, dù sao đó không phải lỗi của anh mà. Là ai ác ý đó thôi, nếu anh tìm được sẽ đưa đến trước mặt em để em xử thế nào?

Đây gọi là thỏa thuận trao đổi ư? Thật ra thì...tôi cũng không còn giận, chỉ cảm thấy hơi uất ức một chút thôi. Có thể tôi vốn không giận ai cả, chỉ cảm thấy không thích bị người khác nhòm ngó mới dùng thái độ mãnh liệt như vậy thôi. Khi giải tỏa xong rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

- Em...muốn suy nghĩ một chút.

Anh Trí dở khóc dở cười nhìn tôi:

- Em còn suy nghĩ cái gì, hơn nữa...em mà giận luôn thằng Vỹ lần này anh tiêu chắc luôn rồi.

- Nghiêm trọng vậy sao?

- Tất nhiên rồi.

- Em...đang suy nghĩ nên để anh trực bao nhiêu lâu mới đủ.

Tôi nghe tiếng rớt sách vở, hình như cũng có người té ngã. Anh Trí thì vỗ trán một cái rồi xoay người về lớp. Anh còn lẩm bẩm mấy tiếng.

- Quả thật một đôi khó chơi.

Tôi rất vui vẻ khi đuổi được anh Trí đi. Mấy đứa bạn cũng biết tôi đang giận nên cũng chẳng ai làm phiền nữa.

Vì thế chẳng có ai đến làm phiền tôi nữa, tôi ít khi cảm thấy thoải mái như vậy. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc tan học, tôi xách cặp trèo lên xe đạp nhỏ Linh bảo nó chở tôi về. Nó tức lên đập tôi mấy phát rồi bảo xe nó không chở được. Tôi mà tin mới là ngu ngốc. Nhưng mà nó nhất quyết không cho tôi đi. Tôi chẳng hiểu ra sao cả. Về sau tôi biết nó bị người ta mua chuộc từ trước rồi.

Lúc tôi còn đang thất tha thất thiểu chờ xe buýt, anh Trí vừa đạp xe ngang phía sau còn chở anh Vỹ. Tôi thú vị nhướng mày. Nhỏ Thoảng nói thì tôi không thấy gì nhưng tại sao tôi tận mắt nhìn thấy thì có cảm giác kì lạ nhỉ? Ai ngờ, anh Trí dừng xe trước trạm xe. Anh Vỹ rất lưu loát nhảy xuống. Trong lòng tôi lộp bộp mấy tiếng. Không phải...không phải...anh đi cùng tôi đấy chứ? Cho nên tôi có dụi mắt mấy lần anh cũng không biết mất mà còn rất tự nhiên ngồi bên cạnh tôi chờ xe.

Anh Trí cười toe toét:

- Đi xe vui vẻ nhé!

Tôi hung hăng trừng anh Trí vậy mà anh ấy làm như không thấy. Tôi nghiêng người nhìn anh Vỹ. Anh cũng nhìn tôi cười một tiếng.

- Trùng hợp thật.

Trùng hợp mới lạ!

- Anh sao lại đi xe buýt?_tôi lúng túng hỏi.

- Tại sao em đi được anh lại không đi được?_anh nở nụ cười tựa hồ rất thú vị

Đây vốn không phải trọng điểm.

- Ý em là xe đạp của anh đâu?

Hơn nữa anh còn có xe máy không phải sao? Anh không nhất thiết phải chen lấn trên xe buýt.

- Bảo trì.

Tôi dở khóc dở cười. Xe đạp cũng cần bảo trì ư? Tôi thật sự không biết nên đánh giá anh là người lạnh nhạt hay có khiếu hài hước. Bởi vì anh nói chuyện rất kiệm lời, nếu không cần thiết anh sẽ không nói nhiều. Cũng có khi anh chỉ cần dùng mấy chữ lại khiến người ta tức mà không nói được. Ấn tượng của tôi về anh của ngày đầu tiên chạm mặt cùng hiện tại dường như cách càng ngày càng xa. Tôi nên vui hay nên buồn?

Tôi biết tôi có nói gì anh cũng sẽ có lời để biện giải nên không nói nữa. Trong chốc lát sau, xe buýt đến tôi thản nhiên bước lên rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống. Rất may xe hôm nay không đông khách lắm còn có chỗ ngồi. Khi ngồi xong tôi mới giật mình nhìn quanh. Anh Vỹ ngồi cách tôi mấy hàng ghế. Tôi nhớ lúc đi lên hình như có vài người chen lấn cho nên chỗ ngồi của tôi có một nam sinh ngồi. Chỗ anh Vỹ ngồi cũng có một nữ sinh khác ngồi cùng. Cái này gọi là thuận theo tự nhiên không có gì gọi là gượng ép. Bây giờ tôi mới nghĩ chắc anh cùng tôi đi xe buýt chỉ là trùng hợp. Hoàn hảo hơn nếu nam sinh kia không phải lớp trưởng của anh Vỹ. Lúc thanh toán tiền xe buýt nam sinh đột nhiên cười nhìn tôi.

- A, em không phải bạn gái của Đạt Vỹ sao? Anh còn nói sao nó nổi hứng đi xe buýt. Hai người chắc có chuyện muốn nói anh đi đổi chỗ.

Tôi cảm nhận được mấy sợi gân trên trán không ngừng co giật.

- Không cần đâu.

Nam sinh kia không nói nhiều liền đi xuống hàng ghế của anh Vỹ đòi đổi chỗ. Tôi vỗ trán một cái cảm thấy thật đau đầu. Đây là kết quả gượng ép. Tôi muốn nói tại sao nam sinh kia lại hăng hái như vậy chứ. Tôi nhìn lại nữ sinh ngồi cạnh anh Vỹ thì thấy cô gái kia rất quen. Trong nhất thời tôi cố nhớ xem đã gặp ở đâu.

Anh Vỹ ngồi xuống cạnh tôi lúc nào tôi cũng không biết. Anh gõ trán tôi một cái:

- Nghĩ cái gì mà đến mất hồn thế?

Tôi cau mày:

- Em đang nghĩ cô gái kia tại sao lại rất vui khi anh đổi chỗ.

Anh Vỹ vô cùng bình tĩnh nói:

- Đơn giản người ta muốn ngồi gần bạn trai.

Là vậy sao? Thì ra tôi và anh lại trở thành con kì đà cơ. Thật tội lỗi. Tôi bỗng cảm thấy kì quái. Anh Vỹ so với nam sinh kia không phải tốt hơn sao? Phải nói là rất nhiều nữ sinh thích anh. Ngay cả chị Vân xinh đẹp, giỏi dang nhất khối mười hai cũng để ý anh vậy mà cô gái kia lại không để ý, ngay cả ngồi cạnh cũng không muốn cơ. Thật hiếm!

- Em và anh là con kì đà sao?

Anh Vỹ tựa hồ không kịp hiểu sau đó phì cười.

- Em tại sao không nghĩ hai người họ là kì đà?

Hả? Tại sao tôi phải nghĩ như thế? Tôi quấn quýt lấy vấn đề một lúc lâu lại nghĩ đến một vấn đề khác.

- Em không nghĩ cũng có nữ sinh không thích anh cơ.

Anh Vỹ ngẩn ra rồi quay đầu cười bí hiểm:

- Nói vậy, em thích anh sao?

Tôi không nghĩ anh sẽ hỏi như thế. Tôi có thể nói mình có một chút thích sao? Tôi biết một khi nói ra quan hệ giữa chúng tôi sẽ không được tự nhiên như trước nữa.

- Làm...làm sao có thể.

Anh nhíu mày:

- Vậy là không thích anh? Hèn gì...

Hèn gì cái gì?

Tôi bị hỏi đến cứng họng trừng mắt nhìn anh nửa ngày rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi không dám hỏi câu bỏ dở chỉ sợ lại gặp những tình huống lúng túng. Ôi! Tại sao tôi lại nói ra vấn đề ngu ngốc thích, không thích làm gì chứ, nhất định sẽ làm anh suy nghĩ lung tung. Cho nên sau đó chúng tôi im lặng cho đến khi xuống xe. Thật ra lúc tôi quay mặt đi tôi nghe tiếng anh Vỹ thở dài. Thật ra vấn đề anh hỏi tôi rất khó trả lời. Nói tôi thích anh ư? Không được. Nói không thích anh? Cũng không phải.

Rối loạn!

Thật ra tôi đang lo lắng điều gì đây? Nếu tôi nói thích lỡ như anh đối tốt với tôi chỉ như bạn bè hay em gái thì phải làm sao? Khi đó chắc chắn chúng tôi không còn được tự nhiên như bây giờ tùy tiện trò chuyện hay ngồi cùng nhau. Nhưng tôi nói không thích anh có hiểu lầm rằng tôi chán ghét nên mới tránh mặt anh hay không? Hình như tiếng thở dài kia của anh là hiểu lầm tôi không thích anh. Cảm giác thật không thoải mái.

Nói hay không nói đều không có kết quả tốt. Thì ra tôi sợ mất cảm giác tốt đẹp của tôi và anh hiện tại.